Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Du Nhiên cho rằng mình quyến rũ rõ ràng như vậy sẽ làm cho hòa thượng máu nóng sục sôi, sau đó tử hình mình ngay tại chỗ.
Không ngờ hòa thượng lại dùng một tay đẩy Du Nhiên ra, tức giận nói:
_  Ngươi không tự trọng rồi!
Du Nhiên nhìn hắn tức giận rời đi, tức đến mức giậm chân, nhưng lại suy nghĩ: Xem ra chỉ sắc dụ không đủ...
Hòa thượng ngồi xổm trước mặt Phật Tổ, gõ mõ niệm kinh, nhưng suy nghĩ hỗn loạn, làm sao cũng không bình tĩnh được.
Hắn mở mắt ra đi ra ngoài sân nhìn bầu trời đầy sao, nghĩ đến lần đầu tiên mình gặp Du Nhiên, đôi mắt nàng lấp lánh, ngập nước...
Trong lòng hắn nghĩ đến Du Nhiên, không biết lúc này hắn khỏe không, thân thể tốt hơn chưa?
Hắn không khống chế nổi ý nghĩ của mình, bất tri bất giác đã đi tới nhà gỗ nhỏ ở bờ sông.
Hắn lén lút nhìn từ ngoài cửa sổ vào trong phòng...
Du Nhiên đã ngủ thiếp đi, nhưng đang trong giấc ngủ hắn vẫn cau mày, có thể thấy được hắn không ngủ ngon.
Trái tim hòa thượng bị bóp chặt, muốn giúp hắn nhưng lại tức hắn quyến rũ mình.
... Vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên hòa thượng nổi giận. Tay hắn nắm chặt thành quả đấm, cố gắng kìm nén mình mất lý trí, vội vàng rời khỏi nơi này.
Sau khi hắn đi, Du Nhiên mở mắt, hắn rất tỉnh táo, căn bản không phải mới tỉnh ngủ. Hắn quay đầu nhìn hướng hòa thượng rời đi, cười càng quyến rũ ngọt ngào hơn.
Ngày hôm sau, khi hòa thượng luyện võ trong chùa, bỗng nhiên sư đệ đến nói:
_  Dương Anh sư huynh, bên ngoài chùa có người tìm huynh...
Sư đệ dừng một lát mới nói tiếp:
_ Là một vị công tử .
Dương Anh khẽ ngây người, cảm ơn sư đệ, trong lòng đầy tâm sự đi đến trước mặt Du Nhiên.
Du Nhiên nói mình sắp rời đi, trước khi đi có chuyện muốn nói với hắn. Du Nhiên dẫn hắn đến một rừng cây nhỏ không người, gió thổi qua hai người bọn họ, thổi ra gợn sóng lăn tăn trong lòng.
Lúc này Du Nhiên duy trì khoảng cách với hắn, cúi đầu, hơi thẹn thùng nói:
_ Đại sư, ta có thể gọi ngươi là  Dương Anh không?
Nếu là trước đây Dương Anh sẽ không đồng ý. Nhưng đây là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ, Dương Anh nghĩ một lát, gật đầu đồng ý.
Du Nhiên ngẩng đầu mỉm cười với hắn, đắm đuối đưa tình nói:
Dương Anh, thực ra... Từ lần gặp đầu tiên, khi chàng cứu ta, ta đã động lòng với chàng rồi.
Trong lòng Dương Anh khẽ động, nhìn má hắn đỏ bừng, nghĩ thầm rằng: Làm sao ta lại không phải.
_ Ngày hôm qua... Sở dĩ sẽ lỗ mãng như vậy, là vì... Bởi vì ta trúng dâm độc.
Không ngờ hắn có nỗi khổ trong lòng.
_  Nếu ta muốn giải độc, tất phải ân ái với nam tử. Vốn muốn tùy tiện tìm nam nhân giải độc xong sẽ cắt đứt quan hệ, nhưng từ khi gặp chàng, những nam nhân khác không lọt vào mắt xanh của ta nữa rồi.
Dương Anh nhìn hắn đầy khiếp sợ.
_ Ta không muốn làm chàng khinh thường ta, cho nên ta tình nguyện chết đi cũng không tìm người giải độc nữa.
Du Nhiêncố gắng mỉm cười nói:
_ Dương Anh, tạm biệt.
Nói xong lời muốn nói, Du Nhiên xoay người rời đi.
Nhưng mới đi chưa được hai bước, hắn đã bị nam nhân ôm từ phía sau. Dương Anh ôm chặt lấy hắn:
_ Thực xin lỗi, là ta hiểu lầm ngươi rồi.
Trong lòng Du Nhiên vui mừng đến nở hoa, toàn bộ mọi chuyện đều tiến hành theo kế hoạch của hắn. Hắn tiếp tục bày ra dáng vẻ sinh ly tử biệt:
_ Chàng bỏ ta ra, ta muốn tìm chỗ không người tự sinh tự diệt.
Sao Dương Anh có thể để mặc hắn làm chuyện điên rồ:
_ Không! Để ta giúp ngươi giải độc!Du Nhiên chớp mắt mấy cái, làm bộ không thể tin được:
_ Thật sao?
_ Ừm!
Thái độ của Dương Anh chân thành nói.
Du Nhiên thuận thế dựa vào ngực cường tráng của hắn, nói:
_ Vậy chàng nên nghe ta...
Trong căn nhà gỗ nhỏ bên dòng suối...
Thân thể Du Nhiên trần truồng mở hai chân ra ngồi ở mép giường. Trên da thịt tuyết trắng của hắn đã có thêm vài dấu hôn, không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của ai.
Lúc này một tay hắn chống xuống giường, một tay chạm vào đầu  Dương Anh . Mà đầu  Dương Anh đang cúi giữa hai chân Du Nhiên.
Trong phòng tràn đầy tình dục dâm mị.
_  Dương Anh , đầu lưỡi của chàng liếm ta thật thoải mái... A a...
Du Nhiên ngẩng đầu lên, phóng đãng rên rỉ nói:
_ Cho vào đi... Cho vào đi... A... Ta muốn...
Ngón cái thô to của Tử Dương cọ xát âm vật của Du Nhiên, miệng liếm mút dâm huyệt của hắn. Sau khi trong huyệt hắn chảy ra d*m thủy dày đặc, hắn ngẩng đầu lên nhìn Du Nhiên, thấy hắn đã xụi lơ trên giường.
Hai mắt Du Nhiên mơ màng nhìn  Dương Anh , nhìn hắn trái tim đều mềm mại rồi.
Hắn đè lên người DN, nắm lấy bộ ngực  của DN cùng môi lưỡi chạm nhau.
Đây là lần đầu tiên DN cao trào, tốt đẹp ngoài tưởng tượng của DU Nhiên. Sau khi cao trào, phản ứng của hắn có vẻ ngốc, chỉ phối hợp với động tác của  Dương Anh theo bản năng.
Chuyện nhất kiến chung tình gì gì đó, đương nhiên là lừa gạt hắn rồi. Nhưng chuyện DN thích làm như vậy với hắn là sự thật.
DN muốn cùng hắn thân thiết, muốn tay hắn sờ khắp toàn thân mình, muốn cùng hắn chặt chẽ kết hợp.
Nghĩ đi nghĩ lại, DN  liền sờ soạng phía dưới hắn. Gốc côn th*t kia đã vừa thô vừa cứng, DN khẽ cắn hầu kết của hắn một chút, nắm lấy côn th*t lớn của hắn cọ xát cửa huyệt mình.
_  Dương Anh, thao ta đi...
Dương Anh nghe xong lời này, côn th*t lại lớn hơn nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ