☆, [MỘT] 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[MỘT]

YÊN NHIÊN VỊ TRI, BÁN BỘ NAN HÀNH

YÊN NHIÊN KHÔNG RÕ, NỬA BƯỚC KHÓ ĐI

, [MỘT] 01

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE

Thành Ngọc Lăng, mười dặm Duy Hoài, phụ nữ thời kỳ Nam Bắc triều, những mỹ danh này phần nhiều là cho ca kỷ trên thuyền hoa kia, nhưng chính như có ánh sáng thì có bóng tối vậy, màu sắc các nàng biểu hiện ra, mà mặt trái màu sắc, lại có bao nhiêu xót xa trong lòng không muốn người biết, cũng chỉ có bản thân các nàng biết.

Bờ sông Duy Hoài ngày đêm ca múa mừng cảnh thái bình, cũng bởi vậy kéo theo xung quanh phát triển, vải vóc, đồ trang sức, son phấn bột nước, quán rượu khách sạn, đều tụ giữa bờ sông Tần Hoài, ở trong ngõ Bình An không xa sông Tần hoài, chẳng biết lúc nào mở một nhà tiệm, gọi Yên Tri lâu, nghe nói chỗ bán son phấn bột nước với một chút hương liệu đặc biệt, để cho một ít ca kỹ nổi tiếng thường xuyên tới đó, càng có tin đồn, tiệm này lén lút bán ra chút nhang mê hoặc lòng người, chí ít ca kỹ đi qua tiệm này, đều là từ không người hỏi thăm, ngay lập tức trở nên đỏ tía, để cho người ta nghĩ không si mê đều khó!

Này cũng dụ dỗ làm cho càng nhiều người đi vào Yên Tri lâu, cũng không phải mỗi một người tiến vào Yên Tri lâu đều có thể được đến thứ nghĩ muốn, được hoặc không được, quyết định bởi hai vị lâu chủ, nếu như có một vị cự tuyệt, một vị khác cũng sẽ không cho.

Trong Yên Tri lâu có hai chủ một phó, buổi sáng do cô gái một thân áo đen hoa văn vàng, Yên Dạ Ly quản lý, đêm tối do người đàn ông một thân đồ đen hoa văn tím, Tri Dị Thần quản lý. Mặt khác trong lâu chỉ có một phó, là một người đàn ông như mây đêm, tên của hắn thì gọi Đàm, như vậy lâu kỳ lạ ở chỗ này đã bao lâu? Một năm, hai năm? Hay là mấy trăm năm? Không có ai biết, hình như nó vẫn luôn ở nơi này, lại hình như nó đột nhiên xuất hiện, nó thì giống như các chủ nhân của nó vậy thần bí...

Tòa lâu này giống như là tồn tại thần bí bên trong thành Ngọc Lăng, giống như là hắc ám, vĩnh viễn không thấy được ánh sáng, có bao nhiêu người bởi vì nó mà sống, bởi vì nó mà chết, giống như chúa tể tòa thành này chính là một nhà cửa hàng son phấn nho nhỏ.

Lúc ngày đêm thay thế, tiếng pháo bùm bùm đánh thức mọi người còn trong mộng, bên trong Yên Tri lâu mở ra một cánh cửa sổ, người đàn ông tên gọi Đàm mặt không biểu tình nhìn ra ngoài, đối diện cửa hàng son phấn mở một nhà quán trà nho nhỏ, trên cửa dán giấy đỏ viết, khai trương đại cát.

Trên tấm bảng viết bốn chữ, quán trà Tùy Ý.

"Đàm? Chuyện gì?" Bên trong cửa hàng son phấn ngồi một nam một nữ, người đàn ông đang muốn đi ngủ, cô gái là mới vừa bị đánh thức, dung nhan tương tự lộ ra nghi hoặc giống nhau.

"Không việc gì." Đàm khép cửa sổ lại, không nhìn thấy một đôi mắt màu tím đậm nhìn chằm chằm cửa hàng son phấn.

"Hừm! Yên Tri? Rất lâu đã không có thấy qua..." Hai mắt đẹp mắt kia híp lại thành một đường kẻ, trên môi cong lên biểu tình hài hước.

Một đôi tay từ phía sau ôm lấy cậu, "Thân ái làm sao dậy sớm như thế? Ngủ tiếp một chút đi."

"Cũng may dậy sớm, bằng không thì, thì bỏ qua thứ thú vị." Long Ngọc cười tủm tỉm nói.

"Cái thứ thú vị gì?" Nhã Diệc cọ cọ mặt cậu.

"Thứ tốt xuất hiện thay thế lúc ngày đêm." Long Ngọc liếm môi một cái.

"Cái vật kia." Nhã Diệc thấy dáng vẻ của cậu, cười hỏi.

"Đúng, chính là cái vật kia." Long Ngọc xoay người lại ôm lấy cổ anh, "Hừm! Lại đi ngủ một chút, rất mệt."

"Được." Nhã Diệc gật đầu, ôm cậu trở về lên giường, tựa như vô tình liếc mắt nhìn cửa hàng son phấn, thế gian lại còn có loại vật này, xem ra tới thành trì này không uổng công.

Heo vòi giấc mơ*, thần thú ăn giấc mơ, điềm lành. Nhưng mà này đúng là, hoàng hôn giấc mơ*, nửa yêu nửa thần, ăn giấc mơ trước tiên phải tạo giấc mơ, là yêu thú, chỉ kém một chữ như vậy, còn kém nghìn dặm.

*mộng mô 梦貘 mèngmò

*mộng mộ 梦暮 mèngmù

Nhã Diệc nhớ kỹ Long Ngọc nói mùi vị của heo vòi giấc mơ rất ngon, không biết mùi vị của hoàng hôn giấc mơ thì làm sao?

Không bằng, để cho chồng chồng bọn ta dệt cho các ngươi một giấc mộng!

Long Ngọc ngủ một giấc đến sắp buổi trưa, nếu không phải là Nhã Diệc lo lắng cậu không ăn cơm trưa sẽ không tốt với dạ dày, đánh thức người dùng bữa, cậu có thể ngủ thẳng đến buổi tối.

"Không muốn di chuyển." Long Ngọc ghé vào bàn nhỏ đánh ngáp.

Nhã Diệc mắt cười nhìn cậu, giống như nhìn thấy một con mèo mệt rã rời, gắp lên một đũa món ăn đưa đến miệng cậu, "Thân ái mở miệng."

"A." Rất ngoan cưng cưng mà mở miệng, nhai a nhai.

Nhã Diệc một đũa đồ ăn một đũa cơm đút, cuối cùng đút chút canh cá thì không đút nữa, nhưng Long Ngọc vẫn là a mở cái miệng nhỏ nhắn ra, Nhã Diệc trái tim hư hỏng mà hôn lên, đưa tới Long Ngọc liếc mắt trừng, anh còn vô liêm sỉ nói: "Lau miệng cho em."

Long Ngọc mắt trợn trắng lên, tên lưu manh! Có lau miệng như thế sao!

Buổi sáng ngủ quá nhiều, buổi trưa thì không ngủ được, Long Ngọc ghé vào trên bệ cửa sổ lầu hai nhìn bên ngoài, nơi này gọi ngõ Bình An, nhưng nơi này rất nhiều lúc cũng không bình an, thường xuyên có hai vợ chồng đánh nhau, cũng có hán tử trộm bị người đàn ông đánh khóc đầy đường, Long Ngọc mỗi ngày nhìn bên ngoài giống như xem tuồng, mà hôm nay, một kiệu nhỏ nâng vào trong ngõ, để cho cậu cong lên khóe môi.

Kia là một kiệu nhỏ màu xanh rất đơn giản, kiệu nhỏ dừng ở trong ngõ, người ở bên trong đi ra, là một cô gái rất trẻ tuổi lại trang điểm đậm lộng lẫy, nàng đuổi kiệu phu đi, đi một mình về phía chỗ sâu ngõ nhỏ.

Nàng đi tới trước Yên Tri lâu, đặt chân ngẩng đầu nhìn lâu chỉ có cao hai tầng kia, lâu rất bình thường, bất đồng duy nhất chính là ngoại trừ tấm biển ra, đèn lồng trước cửa bên phải phía dưới treo bảng hình thoi, mặt trái phải chỉ có một chữ, yên!

Mà dưới đèn lồng bên trái lại là bảng rỗng tuếch, hai đèn lồng hình thành một đối lập kỳ quái, lúc cô gái đang kỳ quái, cánh cửa không tiếng động mở ra, một người đứng ở cạnh cửa, áo chùng từ cổ áo màu đỏ tía giao qua vạt áo màu trắng, giống như một mây đêm, lộ ra hương đêm nhàn nhạt, tóc dài đen nhánh đâm vào sau cổ, ngũ quan rõ ràng lạnh nhạt cực kỳ dịu dàng, trên môi cong lên ý cười, nghiêng người ngón tay hướng về phía trong phòng, giọng ôn hòa truyền tới trong tai cô gái, "Hoan nghênh quang lâm."

Cô gái giống như bị gian nhà hấp dẫn, thuận theo tay hắn, đi vào trong phòng, cẩn thận nhìn chung quanh trong phòng, từng tủ trưng bày đồ cổ chiếm hết phòng, trên đặt các loại chai hiếm lạ cổ quái, mà ở giữa phòng đặt tháp ngồi, ở phía trên bàn vuông nhỏ tinh xảo đặt đó. Một lò bếp hương, hai ly trà, ba hai dĩa trống không, hình như có ý lại tựa như vô tình đặt ở phía trên, cô gái nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông nhẹ giọng hỏi thăm: "Xin hỏi, ngươi là chủ tiệm sao?"

"Ta là chủ tiệm." Thanh âm nhàn nhạt mà lười biếng từ phía sau tủ trưng bày đồ cổ truyền đến, thanh âm kia thì giống như một con mèo chưa có tỉnh ngủ.

Cô gái thuận theo tiếng mà tìm kiếm, thấy sau tủ trưng bày đồ cổ có bóng người lắc lư, đang lúc nghi là cái dạng người gì, cô gái một thân quần đen hoa văn nạm vàng đi ra, ngũ quan xinh xắn, nụ cười dịu dàng, cho người ta một loại cảm giác thân thiết, nàng khẽ nói: "Chủ tiệm tiệm nhỏ Yên Dạ Ly, không biết cô nương xưng hô thế nào?" Mà người nàng lại giống như một con hồ ly đầy bụng tâm cơ.

Cô gái nhìn thấy Dạ Ly cười, hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tiểu nữ tử Tùy Âm." Cô nương Kiều Phương lâu bờ sông cười Duy Hoài, Tùy Âm.

"Là Tùy Âm cô nương nha, mời ngồi, không biết cô nương nghĩ muốn cái gì?" Yên Dạ Ly để cho Tùy Âm đến trên ghế, không dấu vết kéo tay nàng qua hỏi.

"Ta, ta nghe nói, nơi này có chút hương liệu kỳ lạ, ta nghĩ muốn một loại nhang có thể lưu lại lòng người, vô luận bao nhiêu tiền ta đều ra!" Thanh âm của Tùy Âm có chút kích động, tay cầm lấy vạt áo của mình, giống như là hạ quyết tâm thật lớn, mới sẽ nói ra tới lời như vậy.

Mắt dụ dỗ Yên Dạ Ly nhìn nàng, "Ha hả!" Đột nhiên nở nụ cười, "Cô nương nghĩ muốn cũng không phải là nhang lưu lại lòng người, chờ cô nương nghĩ tốt muốn cái gì thì hãy đến đây đi, Đàm, tiễn khách."

Chỉ là một câu nói ngắn ngủi này, Tùy Âm giống như ma vậy rời khỏi, Đàm thu hồi nhang trên bàn, nghiêng đầu nhìn Yên Dạ Ly ngồi ở trên cửa sổ uống trà.

"Nàng còn sẽ đến." Đàm bình thản nói, giống như là trấn an, lại giống như là trần thuật sự thật.

Yên Dạ Ly trả về cho hắn một cười yếu ớt, "Ta biết." Nhìn bóng lưng Tùy Âm rời khỏi ngoài cửa sổ, nheo mắt lại, nhìn đường xanh dắt ra trên người nàng, liếm liếm môi, cho ta một ác mộng ngon miệng đi!

Lúc Tùy Âm đứng ở ngoài tiệm, sửng sốt một chút, nàng là lúc nào đi ra? Nàng làm sao không biết?

"Cô nương." Đột nhiên thanh âm lướt nhẹ truyền đến, lúc nàng ngẩng đầu, thì thấy trước cửa sổ đỉnh đầu người đàn ông vô cùng yêu nghiệt chống một cánh tay nhìn nàng, trong thanh âm tràn ngập mê hoặc, "Đi vào uống chén trà."

"Được." Lúc nàng còn không có phản ứng, đã mở miệng nói xong, rất tự nhiên từng bước từng bước đi vào quán trà, trước khi vào quán trà, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu, quán trà Tùy Ý.

Tùy tâm ý mình sao? Trên đời này lại có bao nhiêu người có thể tùy tâm ý của mình?

Tùy Âm tiến vào trong tiệm, trong tiệm chỉ có bốn cái bàn, phân biệt bị bồn hoa màu xanh lá tách ra hình thành một không gian nho nhỏ, trong tiệm không có tiểu nhị chào hỏi, không có người hầu trà, lúc nàng đi vào mày nhíu lại.

"Cô nương chọn một chỗ yêu thích ngồi đi." Long Ngọc chậm rãi từ lầu hai ưu nhã đi xuống, Nhã Diệc bưng khay trà đi theo phía sau cậu.

Tùy Âm ngẩng đầu nhìn về phía hai người xuống tới, Long Ngọc áo choàng váy dài xanh nhạt, ưu nhã mà lại yêu nghiệt, Nhã Diệc phía sau một thân áo chùng đen, ôn hòa cũng thong dong, đồng dạng là áo đen, áo đen của người đàn ông này rất đơn giản, chỉ là đen, không có thêu đường viền hoa dư thừa, lại để cho nàng cảm thấy so với vị chủ tiệm trong Yên Tri lâu kia hơi thở mạnh trầm ổn, hơn nữa hơi thở dịu dàng trên thân người đàn ông, để cho nàng sinh lòng hảo cảm.

"Lại nhìn nữa cũng vô dụng, đây là người đàn ông của ta." Long Ngọc mỉm cười nói, cực kỳ giống nói đùa.

Nhưng mà, nàng biết, cậu cũng không phải là nói đùa! Cặp mắt kia lộ ra cảnh cáo!

"Xin lỗi." Nàng nhẹ giọng nói áy náy.

"Chọn một vị trí yêu thích." Long Ngọc không lưu ý cười cười, lặp lại lời trước đó.

Nàng liếc nhìn trong tiệm, bốn bàn trà ngoại trừ vị trí không giống nhau, cái khác đều là giống vậy, nàng chọn cái bàn tận cùng bên trong kia, ngồi xuống, nơi này không sát trước cửa sổ, cũng không tới gần ngoài cửa, có thể nói là chỗ bí mật nhất.

Long Ngọc thấy chỗ nàng chọn, nghiêng đầu liếc nhìn Nhã Diệc, Nhã Diệc lắc đầu với cậu, hắn hiểu rõ, đi qua,

Long Ngọc ngồi vào đối diện nàng, Nhã Diệc để khay trà lên bàn, ngồi xuống bên cạnh cậu, Long Ngọc vung tay lên, ấm trà di động lên tự động rót chén trà, ly trà chuyển qua trước mặt nàng, cậu duỗi tay một cái, "Mời."

Nàng hơi hơi kinh ngạc, lại rồi lập tức khôi phục bình tĩnh, trên đời này có rất nhiều người tài ba dị sĩ, nàng cũng là từng thấy chút việc đời, cho nên chỉ là giật mình một chút, bình tĩnh nhận lấy ly trà, nhấp một hớp, thật lòng khen, "Trà ngon."

"Người một lòng muốn chết, cũng uống được ra trà ngon dở sao?" Long Ngọc mắt cười nhìn nàng, nàng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cậu, vừa lúc thấy Nhã Diệc tự tay pha tốt một ly trà, đưa đến trong tay của cậu.

"Ta cũng không có." Nàng phủ nhận.

"Như vậy, chính là có người muốn ngươi chết." Mày Long Ngọc nhướng lên, cầm lấy ấm trà ở giữa không trung đổ nước trà ra, nước trà di động ở giữa không trung phút chốc, giống như là tìm đến cái mục tiêu gì rất nhanh di động, lúc ngưng kết, bên cạnh Tùy Âm xuất hiện rất nhiều đường bị nước ấm nước bám vào.

Nàng sững sờ ở đó không biết phải phản ứng như thế nào.

Long Ngọc vẫn như cũ cười nhạt nhìn nàng.

Trong quán trà chỉ có bốn cái bàn, bốn cái bàn này đối ứng bốn phương hướng, mà nàng chỉ lựa chọn bàn ở vào phía tây, lúc này là buổi chiều, phía tây là ý tứ mặt trời lặn chìm vào phía Tây, cũng chính là, tử vong!

Nếu như không phải là nàng không nghĩ muốn chết mà nói, chính là có người muốn nàng chết, khóe môi Long Ngọc câu, thật đúng là nóng ruột, cậu giơ tay lên, khe khẽ nhướng lên.

Trong Yên Tri lâu Yên Dạ Ly nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt, đường nàng bày ra, đứt.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: ~o( =∩ω∩= )m một chuyện xưa đầu tiên bắt đầu chim ~~~~

---0o0o0o0---

*tủ trưng bày đồ cổ 百宝格

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro