Chương 35: Khát vọng thân mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Trí Nghiên chen qua dòng người tiến vào khu B, quả nhiên thấy rất nhiều người đang xếp hàng chờ ký tên. Cô nhìn đi nhìn lại các nhiếp ảnh đang ngồi, không có người nào có tuổi tác tương đương với Lý Trí Hân, lấy di động ra gọi, vừa gọi vừa nhìn khắp nơi.

Điện thoại vang lên rất lâu nhưng không có người bắt máy, đành gửi một tin nhắn qua. Rốt cuộc có phải là em ấy không nhỉ? Cô hơi thất vọng, các cô biết nhau lâu rồi, nếu như thật em ấy đang ở đây thì hai người có thể gặp nhau vừa khéo. Người bạn này thật sự hiếm có.

"Này! Trí Nghiên!"

Lý Trí Hân thì tìm không thấy, đã có Nhân Tĩnh lập tức xuất hiện. Cô ấy ôm một quyển sưu tập dày cộp hớn hở nhảy đến trước mặt Phác Trí Nghiên, cao giọng ồn ào: "Haha, chị lấy được chữ ký rồi!"

"Chị rất thích tranh ảnh à?"

"Ừ ừ, thích sao không, chị thích nhất là phong cảnh đẹp. Cuối cùng hôm nay cũng đạt được tâm nguyện rồi! À, sao Hiếu Mẫn không đi cùng em?"

"Chị ấy ở khu A cùng với Thuận Khuê, chúng ta đi đi."

"Ok."

Hai người cùng nhau trở lại khu A, Phác Hiếu Mẫn cũng vừa kết thúc "giao lưu kỳ thú" với Thuận Khuê. Nhân Tĩnh thấy dáng vẻ hai người đang rất hí hửng giống như đầu trộm đuôi cướp liền buồn bực hỏi: "Hai người nói chuyện gì mà hợp ý thế?"

"Không có gì, chia sẻ với Hiếu Mẫn chút kiến thức thôi." Thuận Khuê nháy mắt với Phác Hiếu Mẫn, "Lấy được chữ ký chưa?"

"He he, dĩ nhiên, tớ là người đầu tiên xông tới."

"Có mỗi cậu là nhanh nhất, Trí Nghiên, em tìm được người chưa? Có thấy Trí Hân không?"

Phác Trí Nghiên lắc đầu: "Không có, chắc là đi rồi, gọi điện cũng không ai bắt máy. Em sẽ liên hệ cô ấy sau."

"Ừ, chị dắt tụi em đi xem khu khác."

Cả nhóm xem xong tất cả các khu đã là giờ trưa bèn dắt nhau đi ăn, lúc này Phác Hiếu Mẫn mới được chính thức diện kiến bạn gái của Thuận Khuê, là một cô gái để tóc dài trông rất thời thượng, tính cách cũng rất được. Nghĩ đến chuyện hai người này đã quen nhau sáu năm, Phác Hiếu Mẫn rất xúc động, không biết cô và Phác Trí Nghiên có kiên trì được như thế không.

Buổi chiều thong thả qua đi, Phác Trí Nghiên dắt tay Phác Hiếu Mẫn thả bộ trên đường, hưởng thụ khoảnh khắc an bình trong nắng chiều êm dịu.

"Rất lâu rồi chị không đi thế này." Phác Hiếu Mẫn nắm tay Phác Trí Nghiên đong đưa tới lui, đứng trên lối bộ hành nhìn xe cộ qua lại, hào hứng cười nói với Phác Trí Nghiên: "Đi thế này làm chị nhớ đến thời tiểu học quá, hết giờ về mọi người toàn nắm tay nhau dung dẻ qua đường."

"Tuổi thơ là hạnh phúc đơn sơ nhất. May mà giờ đã lớn, chúng ta vẫn có thể nắm tay đi bộ."

"Em nói nếu chúng ta biết nhau sớm hơn thì thế nào? Nếu em xuất hiện sớm hơn một chút, nói không chừng bây giờ chúng ta cũng giống như Thuận Khuê bên nhau rất nhiều năm, thắm thiết hơn cả vợ chồng già."

Trong lòng Phác Trí Nghiên rất ấm áp, ngoài miệng lại nói: "Vậy lúc trước là ai từ chối em?"

"Ừ là chị có mắt không tròng, không nhìn ra em là bảo vật vô giá. Em xem, không phải chị rất thật lòng ăn năn sao, may là cũng đúng lúc."

Phác Hiếu Mẫn nắm chặt tay cô, đuổi theo bước chân Phác Trí Nghiên, cùng chơi trò tay chân cùng nhịp, xém chút nữa trật nhịp làm cho hai người cùng vấp ngã. Phác Trí Nghiên đỡ lấy cô trách móc: "Chị cẩn thận đó, vẫn còn đang đi mà."

"Vậy nếu không đi bộ thì không cần cẩn thận đúng không? Hay giờ mình làm chuyện khác?"

"Haha, chị muốn làm gì?"

"Bí mật"

Phác Hiếu Mẫn cười cười, không nói cho Phác Trí Nghiên biết, vẫn nắm tay cô hăng hái tiến về phía trước, mất nửa tiếng cuối cùng cũng về đến nhà, vô cùng đắc ý tự khen mình thể lực có tiến bộ.

Chân Phác Trí Nghiên đã mỏi nhừ, vừa tháo giày ra liền bước đến ghế sofa ngồi, Phác Hiếu Mẫn mà hứng chí thì giống như trẻ con, không biết mệt là gì. Hơn một tiếng lộ trình làm cho cô mệt ngất ngư, không ngờ mình làm hướng dẫn viên du lịch cũng không bằng Phác Hiếu Mẫn.

"Sao thế, em mệt lắm à?"

Phác Hiếu Mẫn cười hì hì, sà đến ngồi bên cạnh Phác Trí Nghiên, lưng tựa vào ghế sofa rồi để cô dựa vào lòng mình, chu đáo bóp vai cho Phác Trí Nghiên: "Chị mát xa giúp em nhé?"

"Ừ, chắc lâu rồi em không rèn luyện, đi lâu lâu hai chân mềm nhũn, chị không mệt thật à?"

"Không mệt, đi chung với em bao lâu cũng không mệt."

"Sao tự nhiên ngọt ngào vậy, hôm nay chị mới ăn đường à?"

"Đâu có, chị nói thật lòng mà."

Phác Hiếu Mẫn vừa thầm thì vừa xoa bóp cho Phác Trí Nghiên, ấn tới ấn lui một lúc tay lại bắt đầu không yên, vốn đang ở trên vai từ từ tụt xuống nách, rồi từ phía sau vòng lấy Phác Trí Nghiên, hé miệng cắn lên tai cô.

Cơ thể Phác Trí Nghiên run lên, cảm giác đôi môi nóng rực của Phác Hiếu Mẫn dần dần hôn lên từng điểm trên vành tai, gương mặt từ từ toả nhiệt.

Lỗ tai bị ẩm ướt bao quanh, sau đó là từng chiếc hôn nhỏ nhẹ rơi xuống sau gáy, Phác Trí Nghiên đông cứng người lại, dường như hôm nay Phác Hiếu Mẫn không giống ngày thường...

Hơi thở ấm áp phả lên cổ, kèm theo giọng nói thầm thì và nỉ non như muốn đầu độc người khác của Phác Hiếu Mẫn: "Trí Nghiên..."

"Ừm." Phác Trí Nghiên nắm chặt đôi tay đang ôm lấy mình, mới vừa định quay mặt lại thì môi đã bị đoạt mất. Phác Hiếu Mẫn dùng lưỡi để phác hoạ đường nét vành môi cô, hàm răng nhẹ cắn trên môi, động tác vô cùng dịu dàng. Phác Hiếu Mẫn đẩy Phác Trí Nghiên nằm xuống ghế sofa, nụ hôn nhẹ nhàng được thay thế bằng những cơn sóng vỗ nhiệt liệt, hơi thở nóng bỏng liên tục phả vào mặt để trái tim cô rung động không ngừng.

Sức nóng làm cho cơ thể mềm đi, triền miên làm cho đầu óc dần mất đi năng lực suy nghĩ, Phác Hiếu Mẫn mở cúc áo sơ mi của cô, hai tay xoa khắp thân thể nóng hổi. Đôi môi khẽ chạm lên xương quai xanh, rồi bộ ngực mềm mại, thoả mãn lắng nghe hơi thở cố đè nén của Phác Trí Nghiên, rồi tiếp tục cúi xuống hôn lên thân thể mê người của cô.

Phác Trí Nghiên không nghĩ Phác Hiếu Mẫn sẽ có hành động lớn mật như thế, cô không biết làm sao, chỉ biết ngẩng đầu lên tìm kiếm đáp án trong mắt Phác Hiếu Mẫn. Đôi mắt Phác Hiếu Mẫn bởi vì dục vọng càng trở nên quyến rũ mê hoặc, làm cho Phác Trí Nghiên càng thêm mông lung, "Hiếu Mẫn"

"Ừm." Phác Hiếu Mẫn đáp lại, thương yêu ôm chặt lấy cô, dùng nụ hôn để ăn mòn lý trí của Phác Trí Nghiên. Đợi đến lúc cô thất thần liền tiến quân thần tốc, chiếm cứ lấy nơi mềm mại nhất, tuyên bố quyền sở hữu của mình.

Ngoài cửa sổ gió nhẹ nhàng thổi, vài chiếc xe chạy qua phát ra tiếng bóp kèn tít tít, nhiệt độ trong phòng càng lúc càng lên cao. Phác Hiếu Mẫn mê muội chìm đắm trong sự đối lập bình đẳng này, chỉ muốn giành được càng nhiều càng tốt, hoàn toàn quên mất mình đang ở nơi nao, giống như thế giới chỉ còn riêng lại Phác Trí Nghiên và cô vậy. Thân thể quấn quýt, hơi thở giao thoa, đôi tim cùng nhịp. Hơi thở Phác Trí Nghiên kích thích từng dây thần kinh của Phác Hiếu Mẫn, cô khống chế khát vọng của mình để cảm thụ sự mềm mại và ấm áp này, lắng nghe âm thanh êm tai nhất trên đời này, tham lam thưởng thức thân thể đặc biệt thơm ngát của cô gái mà cô yêu. Có thể vì thành tích làm cho cô bé này vui sướng mà tự hào không ngừng!

Thời khắc này, cuối cùng các cô đã chính thức thuộc về nhau hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minyeon