Chương 41: Chuyện tình không hồi kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau Phác Trí Nghiên tỉnh dậy thì vẫn còn nằm trong vòng tay của Phác Hiếu Mẫn, cơ thể vừa ê ẩm vừa mỏi mệt, một cánh tay của Phác Hiếu Mẫn còn đang gác lên bụng của mình, âm thầm xoa tới xoa lui, nhìn kiểu gì cũng thấy ắt hẳn cô ấy tỉnh dậy lâu rồi.

"Dậy rồi à?"

Tay bị tóm gọn, Phác Hiếu Mẫn cười ha hả, dịu dàng nhìn vào mắt Phác Trí Nghiên: "Mệt không em?"

"Tại chị hại em mà ra, còn dám hỏi."

Phác Trí Nghiên giận dỗi trừng mắt nhìn cô, nhìn dáng vẻ người này có thấy giống bị thương chút nào đâu? Yêu cầu vô độ quấn lấy cô mãi đến lúc nửa đêm mới chịu đi ngủ!

"Ai bảo chị yêu em làm chi... Mệt lắm hả? Hay em cứ ngủ thêm đi? Sau này chị sẽ bớt bớt lại...."

"Không, chị cho em nằm một tí thôi là ok. Em thích nằm với chị."

Phác Trí Nghiên nhích người tới, nằm sát vào lòng Phác Hiếu Mẫn, lắng nghe từng nhịp đập trong trái tim cô, nhắm mắt lại trong yên bình. Cô rất thích cảm giác được Phác Hiếu Mẫn ôm, rất chân thực, rất có cảm giác an toàn. Trong lòng cô hiểu rõ không nên quá ỷ lại vào người nhưng vẫn không tự chủ được để cô ấy biến thành thói quen của mình. Nếu có một ngày Phác Hiếu Mẫn bỏ cô đi, vậy phải chăng thế giới này sẽ vẫn chỉ còn mình cô xoay trở?

Thật ra bản thân cô cũng không cần cô ấy vì cô miễn cưỡng biến thành một người dũng cảm hay mạnh mẽ như thế nào, chỉ cần những lúc cô cần một cái ôm thì cô ấy sẽ ở bên, vậy là đủ rồi.

"Em đang nghĩ gì thế?"

Phác Hiếu Mẫn cốc cốc lên đầu cô: "Ngủ nữa à?"

"Không." Phác Trí Nghiên lắc đầu, khóe miệng cong cong: "Em đang nghe nhịp tim của chị."

"Có êm tai không? Sao nghe nghiêm túc quá vậy." Phác Hiếu Mẫn hôn cô, mỉm cười: "Thôi hôm nay chúng ta dứt khoát cứ nằm trên giường thôi em ạ, đã xin nghỉ đâu cần đi làm."

"Ai thèm nằm với chị." Phác Trí Nghiên đẩy Phác Hiếu Mẫn một cái, còn lâu cô mới thèm vừa khỏa thân vừa nằm với Phác Hiếu Mẫn cả ngày trên giường, xấu hổ chết đi được!

"Em dậy đây, có đói không, em đi nấu cơm."

"Không đói, em nằm đây đi, không đứng lên đâu, còn sớm mà."

"Còn sớm?" Phác Trí Nghiên nhìn đồng hồ báo thức trên bàn: "Gần mười giờ rưỡi rồi đó, đến lúc ăn cơm trưa luôn rồi. Nếu chị không mệt vậy chị cũng dậy đi."

Cô nói xong liền đưa tay muốn kéo Phác Hiếu Mẫn ngồi dậy, ai ngờ vừa mới tìm được tay Phác Hiếu Mẫn, cô lập tức né ra rồi lăn về phía bên kia. Phác Trí Nghiên cũng quyết theo sát không nghỉ, trực tiếp lấy nửa thân trên đè lên tóm lấy Phác Hiếu Mẫn cho bằng được. Phác Hiếu Mẫn vừa đẩy cô ra vừa cười khanh khách, luồn lách trốn khắp giường.

Vì thế mà cả giường bị hai người làm loạn rối tung rối mù, Phác Hiếu Mẫn lợi dụng cơ hội đè Phác Trí Nghiên lại, dùng sức hông bò lên người cô: "Chị vẫn còn nằm trên giường, sao em nỡ lòng nào bỏ chị lại?"

"Em muốn dậy chung với chị mà!"

"Không cần, chị hôm nay nhất quyết không rời giường!"

"Không được, nhanh nhanh lên, chị muốn chết đói chung với em trên giường à?"

"Ai bảo, giờ ăn em là hết đói..."

"Chị.....! Hahaha... Đồ quỷ này..."

**********

Lúc Nhã Ân nhẫn nhịn hết sức nhấn chuông cửa đến lần thứ năm, cuối cùng cửa sắt trước mặt cũng có động tĩnh, ken két một tiếng mở ra.

"Có phải đây là..."

Cô kinh ngạc nhìn Phác Trí Nghiên đầu bù tóc rối, áo quần xốc xếch đang đứng trước mặt mình, lại cúi xuống nhìn lại thời gian trên điện thoại di động: "Đừng có nói với tớ là cậu mới ngủ dậy nhé?"

"Trí Nghiên, ai đến vậy?"

Phác Hiếu Mẫn nhảy lò cò, từ phòng ngủ đi ra, đỡ lấy khung cửa ló đầu nhìn ra phía ngoài. Nhã Ân phát hiện quần áo cô cũng xốc xếch chẳng khác gì Phác Trí Nghiên, lập tức tỉnh ngộ: "À..... tớ hiểu rồi.... Hai người khỏe ghê gớm nhỉ, lăn lộn đến giờ luôn đó à? Tại hạ ở đây xin bái phục, bái phục..."

"Đâu có, đâu có đâu, cậu đừng có nghĩ bậy, tụi tớ ngủ dậy lâu rồi, nhưng chân chị ấy bị thương nên cứ nằm trên giường không chịu dậy, nằm lâu trên giường nên, nên..."

Phác Trí Nghiên đỏ mặt giải thích, tất cả đều do Phác Hiếu Mẫn hết không chịu rời giường nên mình mới quên hôm nay Nhã Ân hẹn qua nhà, nhất định là Nhã Ân hiểu lầm rồi! Cứ nhìn cái mắt gian gian kia là đủ hiểu rồi.

"Được được, khỏi cần giải thích, tớ cũng đâu phải không biết.Tối hôm qua gọi điện thoại chả biết ai cứ a a ư ư, hai người các cậu hai cái miệng nhỏ gọi nhau thắm thiết đến nỗi quên luôn cả bạn, tớ hiểu và thông cảm mà." Nhã Ân vừa giơ tay đã đem một cái mũ chụp lên đầu Phác Trí Nghiên, cười gian hỏi cô: "Chà chà, nhìn da dẻ trắng ngần đều biến thành màu hồng đây này, tối qua chắc ngủ ngon lắm hả?"

"Cái gì?" Phác Trí Nghiên ngờ vực cúi đầu xuống tự nhìn lấy mình, gương mặt lại càng đỏ hơn. Chẳng biết từ khi nào Phác Hiếu Mẫn làm cho trước ngực cô đều biến thành một mảng đỏ rực, lúc vội vã mặc quần áo cài nút tán loạn nên không che được, để cho Nhã Ân thấy hết.

"Em tới sao không báo trước một tiếng, làm chị không biết." Phác Hiếu Mẫn nhún chân vài cái nhảy đến trước mặt hai người, "Vào nhanh đi, mở cửa ra gió lạnh lắm!"

"Em đâu có lạnh, hai người thế kia mới lạnh chứ." Nhã Ân nhíu mày, vừa nói vừa bước chân vào nhà, thoải mái ngồi phịch xuống ghế sofa: "Hơn hai giờ trưa rồi, hai người giờ mới chịu dậy. May mà đúng lúc chị đây cũng chưa ăn cơm, Tiểu Nghiên, nấu cơm cho tớ mau lên."

Phác Hiếu Mẫn không vui: "Em ấy là người của chị, sao phải nấu cơm cho em?"

Vừa nghe lời này xong, Nhã Ân lập tức nheo mắt lại, mang theo ý tứ uy hiếp cực kỳ nhìn Phác Hiếu Mẫn: "Hiếu Mẫn, chị vừa nói gì?"

"............"

Phác Trí Nghiên xì một tiếng bật cười. Từ khi hai người này biết nhau thường xuyên chọc cô cười, Nhã Ân thích nhất là chọc Phác Hiếu Mẫn ghen, vậy mà tên ngốc này lần nào cũng bị lừa.

"Em còn dám cười, người yêu em bị bắt nạt em còn cười, chả thèm để ý gì ai cả!" Phác Hiếu Mẫn trừng Phác Trí Nghiên, cất một tiếng hét rồi nhào đến Nhã Ân. Nhã Ân lập tức né tránh, làm cho Phác Hiếu Mẫn chụp vào khoảng không, còn bất cẩn tự va vào chân mình.

"Ây da."

"Sao vậy, đụng vào đâu rồi?"

Phác Trí Nghiên vội vã bước đến đỡ cô, Nhã Ân lại nhân cơ hội đạp một cước lên mông Phác Hiếu Mẫn, còn hả hê bảo: "Ai bảo không đứng đắn, đau chân hả."

"Con nhỏ chết bầm kia, còn dám đánh lén chị, không biết chị đang bị thương à!"

"Được rồi được rồi, hai người đừng quậy nữa. Nhã Ân, cậu nhường chị ấy một chút, chân chị ấy xoay trở không tiện."

"Ừ ừ ừ, nếu tiểu thư Phác Trí Nghiên của chúng ta đã lên tiếng, bà đây đành nhường nhịn một chút vậy."

Phác Hiếu Mẫn liếc mắt qua: "Hừ."

Phác Trí Nghiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đỡ người cô ngồi thẳng dậy, tìm một tư thế thoải mái hơn: "Được rồi, hai người ngồi đàng hoàng giùm em một tí, em đi nấu cơm trưa, được không?"

Hai người kia lập tức đồng thanh đáp: "Đi nhanh đi."

Phác Trí Nghiên vì giải quyết bữa trưa cho ba người liền vội vội vàng vàng trong bếp, Nhã Ân mở ti vi ra xem, còn lấy đồ ăn vặt cô mua ở ngoài vừa xem ti vi vừa ăn ngon lành. Phác Hiếu Mẫn ở bên cạnh cũng cầm một gói snack ăn, được một lúc đột nhiên có cảm giác là lạ, liền xoay qua nhìn Nhã Ân, ánh mắt liếc qua liếc lại.

"Sao chị nhìn em hoài vậy?" Nhã Ân phát hiện hành động kỳ quái của cô, kinh ngạc quay qua hỏi: "Trên mặt em có gì à?"

"Không có."

"Vậy nhìn em làm gì?"

Phác Hiếu Mẫn chỉ chỉ Phác Trí Nghiên trong bếp, rồi chỉ chỉ vào chân mình: "Chị bị trặc chân, không vào giúp Trí Nghiên được, em lành lặn sao không đi?"

Nhã Ân không ngờ cô sẽ hỏi vậy, trên mặt biến sắc nhưng làm như không nghe thấy.

"Này đừng có lơ chị?" Phác Hiếu Mẫn lại càng thấy lạ, nghĩ một lúc lại nói: "Đừng có nói với chị em không biết làm nhé?"

Vừa lúc đó Phác Trí Nghiên bưng đĩa đồ xào từ trong bếp đi ra, liền trôi chảy đáp lời: "Cậu ấy chỉ biết nấu mì tôm thôi, lần trước nhờ cậu ấy rửa rau cuối cùng chỉ còn lại cọng, bào vỏ khoai tây thì vỏ còn nhiều hơn ruột, từ đó trở đi chỉ có chồng cậu ấy vào bếp thôi, đừng có nhờ cậu ấy chi cho mệt!"

Nhã Ân đỏ mặt, lấy một hạt đậu ném vào cô: "Phác Trí Nghiên! Cậu dám nói xấu tớ!"

"Haha, thì ra là thế, chị còn tưởng cái gì em cũng biết." Phác Hiếu Mẫn cười trên sự đau khổ của người ta, "Không ngờ nấu cơm cũng không biết."

"Em nấu nướng không được đó thì sao? Trái lại có chồng em rồi, để anh ấy nấu cho em cả đời, em chỉ cần ăn là được rồi."

"Đúng đó, coi như em tìm đúng người rồi, còn có ông chồng biết nấu ăn ngon, có phúc ghê!"

"Không phải chị cũng có phúc à?" Nhã Ân nhìn Phác Hiếu Mẫn, lại chuyển qua bĩu môi với Phác Trí Nghiên, "Trí Nghiên nhà chúng ta có nhiều người theo đuổi, vậy mà chỉ thích có mỗi mình chị, ngay cả em cũng ít khi có cơ hội được cậu ấy nấu cho ăn."

Phác Hiếu Mẫn hạnh phúc nhìn Phác Trí Nghiên, trong mắt đều là thâm tình: "Ừ, đúng là chị rất may mắn."

Nhã Ân dường như nhớ ra chuyện gì đó, thở dài một hơi: "Chị quý trọng cậu ấy thật tốt vào, hai người được ở chung với nhau mà nói là hạnh phúc lắm rồi. Đường còn dài lắm."

Phác Hiếu Mẫn gật gù, cô hiểu lời Nhã Ân nói. Nếu như muốn ở bên Phác Trí Nghiên, những chuyện phải đối mặt còn rất nhiều. Bản thân mình vừa nhút nhát vừa bảo thủ, đối với rất nhiều chuyện cô không có tự tin, chính điều này góp phần nên một tương lai không cách nào đảm bảo, một chuyện tình không thấy được hồi kết. Hiện tại cô bắt đầu dũng cảm, bắt đầu trông đợi bởi vì cô hy vọng sẽ có thể cùng cô gái dịu dàng khả ái này cả đời. Nhưng tương lai của hai người, thật sự có thể đi theo như ý mình hay sao?

Tương lai phía trước, liệu người làm bạn bên cạnh mình sẽ vẫn là cô gái này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minyeon