Chương 53: Khoảng cách và nỗi nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Hiếu Mẫn dành cho Phác Trí Nghiên một cái nhìn sâu lắng, sau đó vờ như thâm tình nói: "Nếu đã chọn đi xa, cần gì sợ mưa gió trên đường!"
Phác Trí Nghiên không nhịn được cười, nói trong tiếng cười ngắt quãng: "Nghe thương thế."
"Đâu, thương ở đâu, thương thế nào?" Phác Hiếu Mẫn nắm tay cô kéo về phía mình: "Lại đây để chị xem xem nào, xem thương ở đâu?"
Phác Trí Nghiên vừa lùi về sau vừa né tránh, nhưng tránh sao cũng không tránh được, cười khanh khách ngả vào lòng cô, phả ra hơi nóng hòa tan chút tuyết vương trên khăn quàng cổ của Phác Hiếu Mẫn.
"Mấy ngày nữa em phải về nhà rồi, không có em chị phải tự chăm mình cho tốt đó."
"Em phải về sao?" Phác Hiếu Mẫn buồn bực hỏi: "Về làm gì?"
"Sắp năm mới rồi mà, đương nhiên em phải về thăm nhà một chút." Phác Trí Nghiên giúp Phác Hiếu Mẫn sửa lại khăn quàng cổ: "Mười mấy ngày thôi rồi em lại về với chị."
"Thế mà chị quên béng chuyện này." Phác Hiếu Mẫn tiếc nuối nói: "Để chị về nhà với em nhé, chị muốn đến thăm cha mẹ em."
"Thôi cho em xin." Phác Trí Nghiên bẹo má cô: "Năm mới đến ai mà dám cướp chị về nhà, cô tìm chị ăn bữa cơm tất niên không được, không tức chết mới là lạ."
"Uh được rồi, chị ở đây đợi em vậy. Em nhớ về nhà phải ăn ngủ đầy đủ, không để bị ốm, không để bị thương, có biết chưa?"
"Biết rồi mà, em có phải con nít đâu."
Phác Hiếu Mẫn nắm chặt tay cô: "Nếu em mà là trẻ con thì chị tình nguyện làm mẹ.."
Phác Trí Nghiên dừng chân lại, nhìn chằm chằm Phác Hiếu Mẫn làm cô ngẩn người, hình như mình nói gì sai sai thì phải, giải thích nói: "Ý của chị là chị sẽ làm mẹ em... Ơ mà không phải, chị sẽ làm, sẽ làm.."
"Sẽ làm cái gì cơ chứ, nếu chị mà là mẹ em không phải quan hệ tụi mình loạn tùng phèo hết sao?" Phác Trí Nghiên buồn cười nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của cô, người này lắm lúc vừa ngốc vừa đáng yêu.
----------------------------
Trời mùa đông ngày thì ngắn đêm lại dài dằng dặc, không có người yêu bên cạnh, làm chuyện gì cũng thấy vô vị.
Phác Hiếu Mẫn biết mình không thể độc tài chiếm đoạt tất cả thời gian của Phác Trí Nghiên, nhưng có nhiều thứ không thể kiểm soát, cũng không thể ngừng lại ví như nỗi nhớ nhung, chỉ có thể dùng điện thoại để giải bày. Cô tạm thời chuyển về nhà cha mẹ ăn tết, mỗi ngày cùng cha mẹ đi khắp nơi cũng là cách để tiêu phí hết thời gian không có Phác Trí Nghiên bên cạnh.
Sáng mùng một đầu năm, chuyện đầu tiên Phác Hiếu Mẫn làm khi mở mắt ra chính là nhắn tin cho Phác Trí Nghiên, nhưng đợi mãi không nhận được hồi đáp, bị Hàn Tuệ thúc giục rời giường đánh răng rửa mặt.
"Hiếu Mẫn, con sửa soạn nhanh lên, sắp có khách đến nhà rồi, còn mặc áo ngủ xem sao được!"
Làm gì có khách sớm thế nhỉ? Phác Hiếu Mẫn thầm nói trong lòng nhưng ngoài miệng à ừ cho có lệ, vẫn chú tâm vào điện thoại không đếm xỉa gì đến bọt kem đánh răng trong miệng, không lẽ đến giờ này cái tên Phác Trí Nghiên kia vẫn còn ngủ?
Rửa mặt xong xuôi Phác Hiếu Mẫn quay về phòng ngủ thay quần áo, vừa bước ra phòng khách liền nghe tiếng chuông cửa vang lên, Hàn Tuệ lập tức đứng dậy ra mở cửa.
"Tân Bác? Sao anh lại đến đây?"
Phác Hiếu Mẫn bất ngờ khi nhìn thấy Tân Bác đang đứng ngoài cửa, trên người lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ: "Sao anh tìm được đến đây?"
"Con bé này nói gì vậy, Tiểu Tân khó khăn lắm mới đến chơi nhà mình một chuyến, con còn không mau mời người ta vào đi! Lại đây, Tiểu Tân, vào nhà rồi nói!"
Phác Hiếu Mẫn buồn bực nhìn qua Phác Hữu Toàn cầu cứu, chỉ thấy ông nhún nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ lập tức hiểu ra, chắc chắn lại là mẹ tự ý hành động.
"Cháu chào cô chú, cô chú khỏe không?" Tân Bác lễ phép chào hỏi, đặt mấy cái túi xuống đất, xoa xoa tay cười với Phác Hiếu Mẫn: "Hiếu Mẫn, mấy hôm nay ở nhà vui không?"
"Bây giờ là tết mà, anh không về nhà thăm cha mẹ anh à?"
"À không, ba mẹ anh đi nước ngoài rồi, năm nay không có về. Anh rảnh rang không có gì làm nên đến thăm cô chú."
"Ừ là mẹ gọi Tiểu Tân tới đó." Hàn Tuệ cười cười bưng đến một chén trà cho Tân Bác: "Tết đến mà thằng bé có một mình, còn xung phong nhận làm tài xế cho mẹ, tối hôm qua mẹ định gọi Tiểu Tân qua rồi nhưng thấy trời lạnh quá nên thôi kêu nó hôm nay mới đến. Nào Tiểu Tân, ngồi qua đây."
Phác Hiếu Mẫn nhíu mày lại: "Cho dù một thân một mình cũng có việc riêng của mình mà, không có cha mẹ ở bên nhưng vẫn còn bà con bạn bè, mẹ, nói gì thì nói người ta cũng là đồng nghiệp của con, sao mẹ lại tự nhiên xem như con cháu trong nhà mà sai bảo?"
Tân Bác vội vàng giải thích: "Đâu có sao đâu em, anh một mình cũng rảnh rỗi không có gì làm mà."
Hàn Tuệ nhìn con gái bên này lại nhìn sang Tân Bác bên kia, cười đùa nói: "Sao thế, để Tiểu Tân làm tài xế cho mẹ nên con đau lòng hả? Không vui sao?"
"Mẹ! Mẹ nói cái gì vậy? Còn với anh ấy chỉ là bạn bè!"
Phác Hữu Toàn liếc Hàn Tuệ một cái, kéo Phác Hiếu Mẫn ngồi xuống ghế: "Mẹ con thích đùa thôi, Hiếu Mẫn con đừng xem là thật, thôi ngồi xuống đây, để ba múc canh đem lên."
"Để con giúp chú."
Chờ Tân Bác theo Phác Hữu Toàn vào nhà bếp rồi, Phác Hiếu Mẫn không nhịn được nữa chất vấn mẹ: "Mẹ, mẹ làm vậy là có ý gì?"
"Ý gì là ý gì?" Hàn Tuệ nhìn lướt qua, tay vẫn đang phân chén bát trên bàn.
"Anh ta chỉ là đồng nghiệp của con thôi, mẹ nói như vậy làm gì? Nếu để người khác hiểu lầm thì biết làm sao? Hơn nữa tự nhiên mẹ gán ghép con với anh ta là sao?"
"Hiểu lầm? Hiểu lầm gì mới được? Con còn dám gạt mẹ? Trước đó con làm cách nào để Tuấn Hưởng tức giận từ bỏ con tưởng mẹ không biết à? Mẹ hỏi qua Tiểu Tân rồi, nó cũng nhận là do hôm đó con đi xem phim cùng với nó. Nếu con không yêu nó còn đi chơi riêng với nhau làm gì? Con đã lớn tuổi rồi, con không vội kết hôn nhưng mẹ vội có cháu! Bây giờ có người thích hợp, hai đứa đều có lòng, kêu đến đây bồi dưỡng tình cảm thì có làm sao?"
Phác Hiếu Mẫn vừa tức vừa nóng ruột: "Ai nói với mẹ tụi con có lòng với nhau? Hôm đó vì Nhân Tĩnh có việc đột xuất không đi nên mới biến thành chỉ có hai người. Mẹ, coi như con xin mẹ được không? Chuyện của con mẹ để con tự mình giải quyết. Mẹ đừng tự ý quyết định thay con được không?"
Hàn Tuệ rất bất mãn cô nói năng như vậy: "Tôi thay cô quyết định cái gì mới được, tôi muốn cô gả cho Tuấn Hưởng cô không gả, muốn cô đi xem mắt cô không đi, có chuyện gì tôi quyết được thay cô chưa?

Đừng có nói kiểu bây giờ tôi mời Tân Bác đến nhà chơi một chút thì giống như làm phiền cô vậy?"
Phác Hiếu Mẫn đỡ trán thở dài một hơi, đứng dậy cầm áo khoác bỏ đi.
"Này Hiếu Mẫn, con đi đâu vậy, điểm tâm còn chưa ăn!"
Phác Hiếu Mẫn không quay đầu lại: "Con không thấy ngon miệng, không ăn."
"Năm mới con muốn đi đâu? Tiểu Tân còn ở nhà, con như vậy biết ăn nói sao với người ta? Con..."
Rầm.
Cửa đóng sầm, ngăn cách tiếng kêu la buồn bực của mẹ cô lại.
Trên đường phố chỉ lác đác vài người đi, bông tuyết bị đạp lên tan thành nước chìm vào mặt đất. Phác Hiếu Mẫn đi lang thang không có mục đích, phương hướng vô định.
Điện thoại di động trong túi vang lên, là tin nhắn của Phác Trí Nghiên.
"Chúc chị yêu năm mới vui vẻ. Tối qua ngủ ngon không?"
Trên khuôn mặt căng thẳng của Phác Hiếu Mẫn cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười, cô suy nghĩ một lát mới nhắn lại cho Phác Trí Nghiên: "Ngủ ngon, còn em?"
Sau một phút Phác Trí Nghiên hồi đáp: "Ừ, tối qua nằm mơ thấy chị. Rất nhớ chị."
Mắt Phác Hiếu Mẫn cay cay, nắm chặt điện thoại di động, ở một nơi xa có một người đang nhớ cô cũng như cô nhớ người ấy. Chỉ mới xa Phác Trí Nghiên mấy ngày đã nhớ nhung đến mức này, nếu cuộc sống về sau không có cô ấy, Phác Hiếu Mẫn không tưởng tượng nổi mình sẽ khó khăn đến mức nào.
"Chị muốn nghe giọng em, bây giờ nghe điện thoại có tiện không?"
Phác Trí Nghiên trả lời rất nhanh: "Chờ em một chút."
Phác Hiếu Mẫn kiên nhẫn chờ, hai phút sau, Phác Trí Nghiên gọi điện đến. Giọng nói của cô rất dịu dàng: "Hiếu Mẫn, chị đang ở đâu?"
"Đang ở nơi không có em." Giọng Phác Hiếu Mẫn cũng theo đó mà mềm mại xuống: "Em đang ở nhà à?"
"Ừ nhà có khách nên ba mẹ em đang tiếp. Em lén ra ngoài gọi điện thoại cho chị."
Phác Hiếu Mẫn nghe được đầu dây bên kia ngoài trừ hơi thở nhẹ nhàng của Phác Trí Nghiên còn có rất nhiều âm thanh cười nói mơ hồ. Phác Hiếu Mẫn nghe vậy thì rất an tâm, Phác Trí Nghiên ở nhà chắc là rất tốt.
Trong cuộc đời của cô có hai người phụ nữ rất quan trọng, một là người mẹ cố chấp nghiêm nghị đã trao sinh mệnh cho cô, hai là người yêu đã trao tặng cô một tình cảm dịu dàng như nước, liệu hai người ấy có thể như cô hy vọng đồng thời cùng tồn tại hay đây chỉ là một mơ mộng hão huyền?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minyeon