Chương 58: Người bạn mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu ấy uống rượu rất giỏi."

Duẫn Nhi tựa người vào quầy bar, quay qua ra hiệu với nhân viên pha chế: "Một Blueberry Nights."

"Ok."

Trịnh Tú Tinh quan sát Phác Trí Nghiên và Phác Hiếu Mẫn từ trên xuống dưới, thầm đánh giá một phen: "Thuận Khuê, chị quen biết mấy bạn này từ bao giờ, sao bây giờ mới giới thiệu cho tụi em biết."

"Đúng đó, chị vậy là không đúng rồi."

"Mấy em tưởng người ta giống như các em cả ngày rảnh rỗi sinh nông nỗi, suốt ngày ăn uống chơi bời nhậu nhẹt sao?" Thuận Khuê lắc lắc ngón tay, "Hiếu Mẫn và Trí Nghiên giống như chị đó, là người có công việc đàng hoàng, không có thời gian đi quẩy như các em đâu."

"Này, đâu có bao gồm em." Tú Anh ngồi xuống cạnh Thuận Khuê: "Em cũng chỉ tình cờ đến đây chơi thôi, nếu không có các chị thì em đâu đến làm gì."

"Me too. Một ngày làm việc tám tiếng, tiền đâu mà đi chơi suốt ngày."

"Này này, các chị làm gì cứ ra vẻ như mình là con ngoan trò giỏi thế!" Hy Nghiên không vui liếc tất cả một vòng: "Em đâu có ham chơi, nói gì thì quán bar này em cũng có cổ phần, phải thường xuyên đến đây xem sao chứ đúng không?"

"Thôi đi."

Mọi người đồng thanh cho Hy Nghiên một cái ánh mắt khinh thường. Tú Anh còn cười trên sự đau khổ của người khác: "Ai bảo em trêu ai không trêu lại trêu chủ quán làm chi? Sao nào, quyến rũ người ta không xong ngược lại còn phải... haha"

"Hồi nào!" Hy Nghiên tức giận đá chân: "Em và người ta vừa gặp đã yêu!"

"Vừa gặp đã yêu? Không biết ai lúc đó đánh cược với mấy chị chỉ cần một tuần là theo đuổi được người ta? Lần này thì hay rồi, dâng hiến từ thân xác đến trái tim, mọi người cứ nhìn con nhóc này xem, ra vẻ ngây thơ vô tội để ra ngoài lừa người thôi!"

"Đúng đó, em phải biểu hiện thật tốt vào. Người ta đang muốn khảo sát em, sau đó mới bằng lòng có quan hệ yêu đương, đừng cao hứng quá sớm!"

"Mấy chị thật là! Nói thế nào thì hôm nay cũng có mấy bạn mới tới, nhất định không để tí mặt mũi nào cho em là sao!"

Phác Hiếu Mẫn và Phác Trí Nghiên liếc mắt nhìn nhau, cười nói: "Không sao mà, tụi chị không nói ai biết đâu."

"Đấy tại mọi người hết, giờ đến hai chị này cũng cười em!"

"Ừ ai bảo em dễ thương!" Hoàng Mỹ Anh vò tóc cô: "Hiếu Mẫn, tụi em thấy đúng hay không?"

"Ừ, đúng là dễ thương."

"Xin mời các bạn cùng nhìn lên sân khấu, kết quả cuộc thi đã có."

Ah, MC muốn tuyên bố kết quả! Duẫn Nhi xoay người qua nhìn lên trên sân khấu: "Người đạt hạng nhất khỏi phải nói, khẳng định là Tú Tinh. Giờ chờ xem ai đứng chót thôi rồi để người đó mời mọi người ăn khuya."

Trên sân khấu MC đọc từng số phiếu của từng người, không ngoài suy đoán người đứng nhất là Trịnh Tú Tinh. Tú Anh, Duẫn Nhi ngang cơ nhau, người cuối cùng là Hy Nghiên. Cô tức giận giậm giận chân, không ngừng than thở mình thua thiệt, vừa thua cuộc vừa mất mặt.

Cả nhóm sôi nổi hẹn hò đến mãi mười một giờ đêm mới tan cuộc, Phác Hiếu Mẫn và Phác Trí Nghiên tạm biệt mọi người, bắt taxi trở về nhà.

Trên đường về Phác Trí Nghiên dựa lên vai Phác Hiếu Mẫn, tay trái quấn quýt tay phải của cô: "Chị thấy vui không?"

"Cũng được. Mấy bạn của Thuận Khuê cũng thú vị, chắc chị già rồi nên không theo kịp bước chân của người trẻ."

"Nói gì lạ vậy." Phác Trí Nghiên vỗ nhẹ lên tay cô: "Do cách sống không giống nhau thôi, cần gì so sánh ai với ai."

Phác Hiếu Mẫn cười: "Nói cũng phải. Chị càng phải cố gắng kiếm tiền hơn mới được. À mà cái bạn Trịnh Tú Tinh, em có cảm giác cô ấy có chút lạ hay không?"

"Lạ?" Phác Trí Nghiên chớp chớp mắt: "Lạ chỗ nào?"

"Lúc ở quầy bar cô ấy không e dè uống luôn rượu của em, lúc ăn khuya thường xuyên ngắm nghía em." Phác Hiếu Mẫn cau mày: "Chắc không phải có ý đồ với em đó chứ?"

"Ặc..."

Phác Trí Nghiên vui vẻ, trầm giọng nói: "Trên xe còn có tài xế đó, chị nhỏ nhỏ giọng thôi. Đừng có nói lung tung nữa, em có làm gì đâu mà thu hút người ta được.

Chị suy nghĩ nhiều quá rồi, cô ấy biết rõ chị và em bên nhau, không có tâm tư gì khác đâu. Với lại không phải cô ấy cũng ngắm nghía chị sao?"

"Sao không? Chị chỉ lo cô gái đó tính cách không tốt, rồi ỷ vào chuyện có tiền bạc làm ra mấy chuyện xấu..."

"Chị quên chị từng nói gì với em rồi à?"

Môi Phác Hiếu Mẫn bị ngón tay lành lạnh che lại không cho nói nữa, cô nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Phác Trí Nghiên rồi đưa tay lên nắm lấy bàn tay lạnh giá của Phác Trí Nghiên sưởi ấm trong lòng bàn tay: "Được rồi được rồi, chị không nói nữa. Chị chẳng qua là, haha, ừ thì ghen, chị biết tim em chỉ dành cho chị thôi, không ai cướp đi được."

"Uh. Chuyện người khác chúng ta để ý nhiều làm gì. Chị cho em mượn vai chút đi, em buồn ngủ rồi."

"Về rồi ngủ."

"Chị không có làm "ấm giường" giúp em trước, trong chăn lạnh lắm."

"........."

Phác Hiếu Mẫn nghẹn lời, liếc nhìn lái xe một cái rồi cúi đầu thầm thì vào tai Phác Trí Nghiên: "Em mà còn lấy chuyện này ra cười chị nữa, đêm nay về chị sẽ trực tiếp "hâm nóng" em cho biết!"

Phác Trí Nghiên lập tức làm động tác bịt miệng lại, nhưng khóe mắt cong cong không hề che giấu tâm trạng đang vui thích của mình.

Chuyện đêm đó cứ như vậy được Phác Hiếu Mẫn cho rằng chỉ là khúc nhạc dạo là lạ ngắn ngủi trong cuộc đời, mặc kệ người khác thế nào, cô và Phác Trí Nghiên vẫn tiếp tục cuộc sống của riêng mình. Có điều cái người làm cho cô không ưa lại không đơn giản biến mất trong mắt của hai người, trái lại từng bước xông vào cuộc sống của cô và Phác Trí Nghiên. Phác Hiếu Mẫn không ngờ thời gian tái ngộ rất nhanh đã tới.

Buổi chiều hôm đó Phác Hiếu Mẫn như ngày thường thu dọn đồ đạc, sau khi đem tất cả tài liệu trên bàn phân loại xong lập tức tan tầm. Lúc này Nhân Tĩnh vỗ vỗ vai cô: "Hiếu Mẫn, đi ăn cơm với chị đi, chị sắp đói chết rồi!"

"Ăn cơm? Anh cũng đi anh cũng đi!"

Tân Bác nhanh chóng từ bàn của hắn chạy sang bên này, Nhân Tĩnh lườm một cái: "Anh chả ra dáng đàn ông tí nào cả, suốt ngày cứ bám đuôi theo tụi em làm gì?"

"Vì anh cũng đói bụng rồi!" Tân Bác không phản đối: "Việc gì phải phân chia nam nữ rõ ràng vậy, sao nào, đã hết giờ làm vẫn muốn chia team?"

Phác Hiếu Mẫn quơ quơ tay với hai người: "Được rồi, vậy thì hai người có thể đồng hành cùng nhau đi ăn, em về trước đây."

Tân Bác bắt đầu lo lắng: "Ơ, em không đi cùng à?"

"Em chưa đói, về nhà ăn luôn. Trí Nghiên cũng chưa ăn gì mà. Em về đây! Bye."

Nhìn theo bóng Phác Hiếu Mẫn đi thẳng ra cửa không thèm quay đâu lại, Tân Bác vốn còn đang đứng thẳng từ từ uể oải nghiêng người dựa vào bàn làm việc than thở: "Ngày nào cũng Trí Nghiên Trí Nghiên, em ấy và bạn cùng nhà sắp trở thành gia đình nhỏ rồi!"

Nhân Tĩnh xì một tiếng: "Thì người ta là gia đình nhỏ thật mà."

"Hả?"

"Em đã nói với anh rồi, hai người đó luôn ở bên nhau. Anh đừng tưởng chị có đàn ông nói tình nghĩa anh em, phụ nữ cũng rất nặng tình chị em. Trí Nghiên là bạn thân của em ấy, đương nhiên phải quan tâm đặc biệt rồi. Thôi anh đừng ở đó mà buồn bực nữa, đi thôi, đi ăn với em, sắp chết đói đến nơi rồi!"

Phác Hiếu Mẫn vừa khẽ ngâm nga một bài hát vừa đi thang máy xuống tầng, giờ tan tầm nên người đi thang máy cũng nhiều, đứng chật ních đến mức cô không thể nhúc nhích, chỉ một chút đã thấm đẫm mồ hôi.

Vật vã một hồi mới đến tầng một, cửa thang máy vừa mở ra đã được một luồng gió mát thổi vào, Phác Hiếu Mẫn như được tha mạng, vội vàng đi ra bên ngoài, còn liên tục làm động tác hít thở sâu nhiều lần.

Bên tai cô đột nhiên có tiếng cười lanh lảnh, Phác Hiếu Mẫn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Trịnh Tú Tinh hôm gặp ở quán bar đang đứng cách mình không xa, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.

Cô ấy hôm nay mặc một chiếc áo da màu đỏ, quần bút chì sẫm màu, đôi giày bốt màu vàng nhạt làm nổi bần bật giữa hàng người ở tầng sảnh.

"Hey, khỏe không, chúng ta lại gặp nhau rồi, bạn mới."

Trịnh Tú Tinh huơ huơ tay, sau đó nhét tay vào túi quần đi thẳng tới Phác Hiếu Mẫn, ánh mắt vừa kiêu ngạo vừa tự tin: "Đúng dịp ghê, tình cờ gặp chị ở đây."

"Sao cô lại đến đây?"

Phác Hiếu Mẫn cười nhạt, mặc dù ấn tượng với cô gái này không được tốt nhưng dù gì cũng là bạn của Thuận Khuê, cô không thể không lịch sự được.

"Đến gặp bạn, bạn tôi cũng làm việc ở đây nhưng hôm nay đúng lúc nghỉ phép ở nhà."

"Ha, thế sao, vậy xem ra chuyến này vô ích rồi."

"Mặc dù không gặp được người nhưng cũng không tính là mất công." Khóe môi Trịnh Tú Tinh vẫn duy trì độ cong hoàn mỹ, mang theo nụ cười mê hoặc lòng người nói: "Không phải đã gặp được chị sao?"

Phác Hiếu Mẫn sững sờ, lập tức lúng túng cười cười: "Hả, ờ ha, ha ha.."

"Ừm, nể mặt tôi đi ăn tối không?"

"Không, Trí.."

Phác Hiếu Mẫn đang định nói Phác Trí Nghiên đang còn ở nhà chờ mình nhưng nghĩ đến thái độ kỳ lạ của Trịnh Tú Tinh hôm trước với Phác Trí Nghiên, lập tức dừng lại, sợ cô ta xem đây như cái cớ để hẹn Phác Trí Nghiên ra ngoài, đổi giọng nói: "Tôi còn có việc bận phải làm, phải đi bây giờ."

"Này Hiếu Mẫn, em còn chưa về sao!"

Lời nói dối còn chưa kịp tác dụng đã bị người từ thang máy bước ra phanh phui. Tân Bác và Nhân Tĩnh cùng đi đến, thấy Phác Hiếu Mẫn còn chưa về liền bước đến chào hỏi: "Không phải em về nhà à sao vẫn còn ở đây, bạn đây là..."

"Xin chào, tôi là bạn của Hiếu Mẫn." Trịnh Tú Tinh khẽ gật đầu với Nhân Tĩnh: "Nói vậy Hiếu Mẫn chị vẫn có thời gian rảnh?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minyeon