Chương 64: Vết sẹo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ, mẹ về rồi à?"
Cửa phòng ngủ cạch cạch mở ra, Hàn Tuệ hốt hoảng nhét điện thoại vào túi rồi xoay người lại: "Ờ, hai đứa về rồi à, hôm nay sao về sớm vậy, mẹ vừa mới ra ngoài mua gà luộc, con và Trí Nghiên ăn cơm chưa? Chưa thì lại ăn đi, trong nồi cơm điện mẹ có nấu cháo ngân nhĩ đó, ngon lắm."
Sau khi Phác Hiếu Mẫn đáp lại, thấy mẹ cô đang cầm túi xách của mình để sau lưng thì ngạc nhiên hỏi: "Mẹ, mẹ cầm túi xách của con làm gì vậy?"
"À, mẹ đang dọn đồ giùm hai đứa, ghế sofa đầy đồ linh tinh hết, để mẹ dọn, hai đứa đi ăn cơm đi."
"Dạ, để con đi lấy đĩa lên."
Phác Trí Nghiên gật đầu: "Để cháu đi múc cháo."
Thừa dịp hai người đi đến nhà bếp, Hàn Tuệ vội vàng kéo khóa túi xách của Phác Hiếu Mẫn lại, sau đó thu dọn áo khoác rồi ngồi vào bàn ăn. Phác Hiếu Mẫn đổ gà ra đĩa, lấy một miếng bỏ vào miệng: "Mẹ, mấy hôm nay mẹ toàn ở đây rồi ba đi đâu? Chuyện ăn uống thế nào?"
"Ông ấy ăn ở ngoài, vừa rồi còn mới gọi kêu mẹ về. Ngày mai cô của con đến chơi nên mẹ phải về, con ở nhà phải ngoan cho mẹ, mau chóng giải quyết chuyện bạn trai đi."
"Cô ơi, cháo đến đây ạ."
Hàn Tuệ vội vàng đỡ lấy: "Ừ cám ơn cháu Trí Nghiên, cháu cũng ngồi xuống ăn đi."
"Mẹ phải về ạ?" Phác Hiếu Mẫn như mở cờ trong bụng: "Vậy được rồi, mẹ về nhanh đi!"
"Sao thế, mẹ đi nên mừng quá hả?"
"Hả, đâu có đâu." Phác Hiếu Mẫn nhìn sang Phác Trí Nghiên: "Hihi, tại con thấy để ba ở nhà một mình nên thương, lủi thủi ăn cơm, lủi thủi đi ngủ, làm gì cũng một mình. Mẹ nhanh về nhà với ba đi, ăn uống ở ngoài đâu có vệ sinh, chắc chắn ba thích ăn cơm mẹ nấu hơn!"
Hàn Tuệ bĩu môi: "Đừng có lắm mồm, mẹ của con không dính bẫy đâu. Được rồi, ăn cơm đi."
Phác Hiếu Mẫn và Phác Trí Nghiên liếc mắt nhìn nhau, lén lút ra dấu chữ V: "Dạ rồi, ăn cơm ăn cơm."
*************
"Trời không phải chứ, nhà em ở đây thật à?"
Phác Trí Nghiên há hốc mồm nhìn khu nhà phía trước: "Tiểu Hân, em chuyển đến khu này từ bao giờ vậy?"
"Mấy tháng trước rồi, em tìm lâu lắm mới ra đó. Em thấy chỗ này điều kiện sinh hoạt cũng được nên thuê. Có vài việc ở trường vẫn chưa xong nên em cứ phải chạy qua chạy lại hai nơi, không thường ở đây. Thỉnh thoảng em phải nhờ Thuận Khuê và Trịnh Tú Tinh qua trông hộ em."
Ngoài miệng Lý Trí Hân nói vậy nhưng siết chặt nắm tay, thầm chửi bới trong lòng, ai ngờ được con nhóc chết tiệt kia thừa dịp mình không có nhà lật tung lên mới thấy bức ảnh kia.
Phác Trí Nghiên không nhịn được cười: "Em biết không, trước khi chị và Hiếu Mẫn ở chung, chị cũng ở khu nhà này đấy." Ngày hôm nay Lý Trí Hân hẹn cô ra, nói muốn dẫn cô tham quan nhà của mình, không ngờ cô bé này lại thuê ngay chung cư của mình trước kia, thật là trùng hợp.
"Hả? Trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?" Lý Trí Hân cũng rất bất ngờ: "Lúc đó chị ở tòa nhà số mấy?"
"Số ba."
"Số ba?" Lý Trí Hân càng tròn mắt ra: "Tầng mấy?"
"Đừng nói chị biết em cũng ở tòa nhà số ba nhé?" Phác Trí Nghiên không tin được: "Chị ở tầng năm, căn hộ phía Nam."
Lý Trí Hân sững sờ, cười ồ lên: "Chị, xem ra hai chúng ta có duyên thật đó!"
"Sao?"
"Cứ đi theo em." Lý Trí Hân kéo cô vào tòa nhà: "Đi thì biết."
Hai người vào thang máy đi lên tầng năm, Lý Trí Hân bước thẳng đến căn hộ phía Nam: "Đính đoong..chị nhìn cái cửa sắt này có thấy quen không?"
Phác Trí Nghiên sửng sốt mất một lúc, sau đó mới chỉ tay vào cửa hỏi Lý Trí Hân: "Em thuê nhà của chị trước đây?"
"Đúng đó! Haha, nếu như chị không thuê nữa thì em làm gì thuê được phòng tốt thế này, em vẫn nên cám ơn chị một tiếng!"
Phác Trí Nghiên giả vờ tiếc nuối lắc đầu: "Em thuê nhà của chị mất rồi, lỡ sau này chị muốn thuê lại không phải không còn chỗ sao?"
"Có sao đâu, nhà em mãi mãi hoan nghênh chị đến mà. Haha, đừng đứng đó nữa, đi vào nhà thôi."
"Ừ."
Phác Trí Nghiên đi theo Lý Trí Hân vào nhà, sau khi nhìn qua một lượt thì hoàn toàn không nói nên lời.
Nhà Lý Trí Hân đơn giản chính là một công viên bách thảo, ngay ngoài sảnh có một bồn nước lớn, bên trên trồng đầy cây cảnh, đối diện là tủ giày, trên nóc có một cái lồng màu hồng rất lớn, có một con chuột hamster đang chạy vòng vòng bên trong một cái cầu tuột.
Bên trên tivi trong phòng khách có bày một bó hoa bách hợp đang nở rộ làm rực rỡ cả một căn phòng, mùi thơm ngát. Trên bàn trà còn có hai con chó phốc và một con husky trên ghế sofa đang lăn lộn cắn xé tấm thảm, vui vẻ quên trời quên đất. Kế sofa lại có một cái ghế lười bằng xốp, một con mèo ba tư to bự đang nằm, thấy có người đi vào nó lười biếng ngáp một cái, cái đuôi khẽ vẫy như chào hỏi, con mắt vàng đỏ híp lại tí xíu.
Chưa hết, bên ngoài ban công có trồng một chậu cây quan âm tươi tốt, phía trên treo thêm vài bồn điếu lan, và một lồng chim ẩn phía sau nữa.
"Tiểu Hân, chị có đi nhầm chỗ không vậy?" Phác Trí Nghiên có vẻ khủng hoảng: "Trời ạ, em chuyển cả vườn bách thú về nhà à?"
"Hehehe, em độc thân rảnh rỗi không có gì làm, nuôi chó mèo cho vui. Với có nhiều lắm đâu, em có một người bạn mới thật gọi là chứng cuồng thú nuôi, trong nhà con gì cũng có, đến rắn cũng có một con. Chị không thích động vật nhỏ à?"
Phác Trí Nghiên lắc đầu: "Không, chị chỉ thích chó. Em giỏi thật đấy, một lúc nuôi mấy con."
"Nuôi một con chúng nó buồn lắm, nuôi hai con trở lên cho có bạn. Chị thích chó à, khác xa Trịnh Tú Tinh nhỉ. Chị biết tính cách của cậu ấy thế nào rồi đó, vừa ngang ngược vừa ngạo mạn, lúc nào cũng làm ra vẻ ương ngạnh, vậy mà chị có biết sao không, lần đầu đến nhà em đã bị vài con chó làm cho sợ đến mức ngã chỏng vó, còn bị em chụp hình lại, hahaha. Chị không hình dung được vẻ mặt cậu ấy lúc đó đâu, đến kính mát cũng văng một nơi, người một nẻo, cười chết mất. Thuận Khuê kể em nghe Tú Tinh hồi nhỏ từng bị chó cắn, nên sau này thấy chó đều sợ run." Lý Trí Hân vừa nói vừa vỗ tay, "Chị lại đây nè."
Nghe thấy tiếng cửa, con Husky đang chơi ở thảm lập tức đứng thẳng dậy, bốn chân nhanh nhẹn vọt tới, hai cái lông mày thô to dựng thẳng lên, đứng bằng hai chân trước lấy đôi dép trong nhà tha đến trước mặt Lý Trí Hân.
Phác Trí Nghiên vui vẻ cười: "Nó còn biết lấy dép giúp em à?"
"Ừ, em huấn luyện lâu lắm mới được đó, nhưng vẫn chưa thành công đâu, chỉ biết tha dép lại thôi, tuy vậy..?
"Tuy vậy sao?"
"Chị nhìn xem."
Phác Trí Nghiên nhìn theo, phát hiện sau khi con Husky này tha dép đến bắt đầu cắn lên dép, cả đầu chúi vào, cô không nhịn cười được: "Dễ thương quá đi."
"Dễ thương thì dễ thương, nhưng nó quậy lắm." Lý Trí Hân ôm con husky tròn quay bé tí qua một bên, rồi đưa dép cho Phác Trí Nghiên: "Vào đây đi, nhà em có phun thuốc diệt côn trùng định kỳ, buổi tối em để chúng nó ngủ ngoài ban công, không lo bị nhiễm bệnh đâu."
Lúc Lý Trí Hân cúi xuống đổi giày, Phác Trí Nghiên chợt phát hiện trên cánh tay phải của cô có một vết sẹo dài, vẫn hiện dấu khâu chỉ, có lẽ trước kia bị thương khá sâu.
"Tay em làm sao vậy?"
Lý Trí Hân sừng sỡ lập tức ngồi thẳng dậy, dùng tay trái che lại, không được tự nhiên cười cười: "Không có gì đâu, lúc đi học em không cẩn thận làm vỡ chậu hoa thủy tinh nên bị cắt sâu, do chảy nhiều máu nên để lại sẹo."
Phác Trí Nghiên ồ một tiếng, cũng không để ý lắm: "Người ta nói nhưng người thích động vật đều là những người rất sợ cô đơn, có phải em cũng vậy không?"
Ánh mắt Lý Trí Hân hơi dao động rồi cười khẽ nói: "Chị trông em có giống vậy không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minyeon