Chương 1. Bus 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 1. Bus 14

Nó đang lặng nhìn khung cảnh bên ngoài qua ô cửa kính của chiếc xe 14, thật nực cười vì không phải là ngồi mà nó đang đứng, hiện tại đang là giờ tan sở xe bus luôn luôn đông đúc và chật chội người người chen lấn... Hơi khó chịu với người khác, nhưng đối với nó thì lại quá đỗi bình thường. Bởi vì dù sao thì cũng đã hơn 2 năm nó đã đi khắp Hà thành này chỉ bằng xe bus.

Hôm nay tâm trạng nó có vẻ khác mọi ngày, nó hơi buồn, cái cảm giác này sao lại xuất hiện sau khi nó đã chia tay người cũ gần một năm trời rồi chứ. Phải chăng là nó đang ghen tỵ sau khi nghe cô bạn thân của nó kể về những hạnh phúc bên người yêu. Hay là nó đang cảm thấy tủi thân vì nó không được như bao người khác, có một mái ấm hạnh phúc từ bé, mà với nó chỉ là những quá khứ đau đớn. Một quá khứ xa xăm mà nó chả hề muốn nghĩ tới.

Có lẽ là thật vậy, nó buồn lắm, có lúc nó còn ao ước nó là người bình thường như bao người khác chứ không phải là thành viên của thế giới thứ 3 đầy phức tạp này, và biết đâu như thế thì giờ nó cũng đã có một tình yêu hạnh phúc như bạn bè của nó vậy. Nó cứ mơ và tưởng tượng về một mái ấm hạnh phúc bên người nó yêu, vậy mà dường như sao khó quá.

Nó có 1 tính cách khá kỳ quặc là khi nó buồn, nó sẽ bỏ qua những công việc không quan trọng nào đó chỉ để đi dạo xe bus, tìm một góc yên tĩnh để suy nghĩ mông lung và lặng nhìn cuộc sống. Hôm nay cũng vậy, tâm trạng nó không ổn chút nào, cũng vì thế mà sau khi học xong, nó bỏ nhỏ bạn thân của nó về một mình, còn nó đi chơi cho khuây khỏa đầu óc.

- Ây da... - đang mải suy nghĩ thì có một chiếc giầy đen của ai đó dẫm lên chân nó làm nó đau điếng.

- Ơ... anh xin lỗi - tiếng nói nhỏ và trầm ấm thốt lên lời xin lỗi nó.

Nó ngước mắt lên nhìn, một anh công an áo xanh khá điển trai đang bối rối nhìn nó. Nó cũng nhìn anh chằm chằm, bởi nó đang không ngờ nó lại gặp một người cao hơn nó trên xe bus, vì dù sao nó cũng cao tới 1m75 mà.

- Sao nhìn anh ghê vậy, đau lắm hả em? – anh công an ái ngại hỏi nó vì nó đang đơ 2 con mắt nhìn anh.

- À... dạ không có gì đâu anh, xe đông quá mà - nó giật mình cười xòa vì thấy hình như nó có thái độ không được bình thường rồi.

- Vé gì anh ơi... - phụ xe hỏi vé của anh công an.

Anh thò tay vào túi quần để lấy ví, nhưng không hiểu sao nó thấy anh móc hết túi này tới túi nọ mà vẫn chưa lôi được ví tiền của mình ra.

"Hình như anh mất ví hay quên ví thì phải" nó nghĩ vậy. Trường hợp này tính sao giờ đây, nó chợt nhớ ra hôm nay nó vẫn còn thừa tiền ăn...

- Thôi anh... để em trả tiền cho... một vé thôi ạ, em vé tháng rồi... - nó bất ngờ lên tiếng và đưa cho phụ xe 7k

- Ơ...Nhưng mà...

Nó liếc qua nhìn anh một cái làm như ra hiệu cho anh không nói nữa...Phụ xe xé vé và đưa cho anh. Anh bối rối, cảm thấy ngại ngùng và quê thật sự.

- Cảm ơn em nha, thật ngại quá... - anh đỏ mặt gãi đầu mà hình như quên là mình đang đội mũ công an. Điều này làm nó không nhịn nổi cười.

- Hihi. Không có gì đâu anh... Em đôi lần cũng gặp trường hợp vậy mà - nó nói dối cho anh đỡ quê.

- Sao em cười anh vậy? Có chuyện gì à? - anh càng ngại hơn khi thấy thái độ của nó

- Dạ không có gì anh - nó trả lời và lại quay mặt về phía cửa kính.

Cuộc trò chuyện hình như kết thúc, nó chẳng biết nói gì nữa mà cũng chẳng muốn nói gì nữa cả. Vì nó chợt nhớ là nó đang không có tâm trạng giao tiếp với ai hết. Còn anh cũng im luôn sau tiếng dạ của nó, có lẽ hôm nay anh hơi xui nhưng mà cũng có cái may, mặc dù điều này vẫn khiến anh khó xử và ngại ngùng...

- Em bao nhiêu tuổi rồi... Mà anh quên chưa hỏi, em tên gì thế?

- Linh, 20 tuổi ạ...- nó trả lời.

- Hả? 20 tuổi á, vậy em sinh năm 93 à, vẫn là sinh viên phải không?

- Dạ... - nó trả lời như không muốn nói chuyện thêm nữa.

- Thế em học trường gì? Mà hồi nãy em nói tên gì anh nghe không rõ – anh không biết mình có nghe nhầm tên con gái không

- Cao đẳng du lịch Hà Nội, em tên Trần Ngọc Linh, mà sao anh hỏi như đang tra khảo em vậy, đúng là công an... - nó tỏ vẻ hơi bực và khó chịu một chút.

Anh định hỏi nó thêm mấy câu nhưng thấy nó nói vậy lại thôi, tự dưng thấy mình quê kinh khủng, bị mắc bệnh nghề nghiệp của công an à, thực ra anh đâu phải cảnh sát hình sự đâu mà nó nói thế. Anh đang định thắc mắc về cái tên thật đặc biệt của nó, một cái tên con gái mà lại đặt cho con trai.

Anh chưa từng nói chuyện với một người con trai theo kiểu như vậy, tò mò về nhiều thứ. Có lẽ anh muốn quen cậu nhóc này như một người bạn. Nhưng hình như trong anh có gì đó khang khác khi thấy cái vẻ mặt bực dọc và đôi mắt buồn của nó. Anh thấy nó lúc thì thật lạnh lùng, nhưng nhìu khi thấy thật cởi mở và ấm áp, có lẽ là trong nụ cười của nó.

Còn nó thì cảm thấy anh công an này thật lạ, có phải anh ấy cũng giống mình, nhưng thôi, nó không rảnh và cũng không muốn quan tâm thêm nữa. Chẳng phải thắc mắc cũng như ấn tượng gì nữa, khỏi phải tưởng tượng ra mấy truyện linh tinh như là gặp được hoàng tử trong truyện cổ tích. Nó lại ngắm nhìn khung cửa kính, mặc kệ mọi thứ trong xe bus.

Giờ cao điểm, xe bus ngày một đông người lên hơn ngày một chật chội, người ép sát người không còn một khe hở. Anh và nó đứng sát nhau. Người lên người xuống, chen chúc khiến anh ngày càng chạm gần cơ thể nó, nó đứng trong cùng sát kịch ghế, không thể dích vào thêm được nữa. Ngực anh chạm vào lưng nó, khuôn mặt anh cũng gần sát với bên má phải của nó và còn nữa, mông nó và phần dưới của anh ép sát vào nhau. Nó hơi bực vì chuyện này, dáng người thanh mảnh của nó đang tạo hình chữ S, một phần vì bị chèn ép, một phần vì tránh va chạm cơ thể anh.

Anh cũng bắt đầu thấy khó chịu khi bị ép sát như vậy, nhưng sao anh lại cảm thấy có gì đó thinh thích khi anh sát nó như vậy. Một mùi hương thơm nhè nhẹ phát ra từ cơ thể nó, nó dùng phấn thơm của trẻ con. Anh cảm thấy dễ chịu và hưng phấn với mùi kỳ lạ này. Và hậu quả tất yếu xảy ra khi mà mặt gần mặt, va chạm lung tung, rồi là mùi kích thích khiến phần dưới của anh có vấn đề.

Anh đã nhận ra điều kì lạ, và đang cố gắng đấu tranh tư tưởng bắt nó chìm xuống trong trường hợp này trước khi quá muộn. Vốn dĩ anh đã có thể thành công nếu như xe bus không phanh gấp làm cả cơ thể nó ngả trọn vào lòng anh. Chuyện gì đến cũng đến và anh không làm chủ được thứ nằm trên cơ thể mình nữa.

Nó đã cảm nhận được điều anh cố gắng gượng lại, thứ gì đó đang chạm vào vào mông nó. Nó ngạc nhiên, sững người ngoảnh lại nhìn anh 1 giây rồi quay đi vội. Anh đỏ mặt vì ngượng. Sao thứ đó lại lên đúng lúc không cần thiết thế này, thật là không đúng lúc và không đúng chỗ. Ngay lúc này, anh chỉ muốn xuống xe không thì anh sẽ ngượng chết với nó. Anh nghĩ vậy, nhưng xe đông quá, nếu anh chen ra giờ thì sẽ chạm luông tung với nhìu người khác. Thôi thì ngoan ngoãn đứng im mà chịu trận luôn cho rồi.

Không khí nóng bức vì đông người, mùi hương cơ thể nó toát ra làm anh khó nhọc. Mặt anh đỏ như quả gấc chín tươi, tim đập nhanh và cơ thể nóng dần lên. Trạng thái này cũng đang xảy ra với nó, khuôn mặt nó ửng đỏ và toát đầy mồ hôi, phía dưới nó hình như cũng sắp có hiện tượng lạ. Cả hai người đều muốn thoát khỏi tình trạng hiện tại, đầy ngại ngùng và khó chịu.

Đi được một vài chặng xe bus đã thưa người hơn trước, và mặc dù không muốn xuống nhưng anh cũng phải ra cửa, xuống xe mà không nói với nó một lời nào nữa ngay cả chào tạm biệt.

Nó không thấy cảm giác bị cái đó của anh chạm vào mông nữa. Không biết là xe vắng người rồi hay sao mà nó thấy nhẹ nhõm hẳn. Mạnh dạn ngoảnh lại xem anh đâu, nhưng không thấy nữa, anh đã xuống xe từ hồi nào mà không hay. Nó cũng chẳng mấy quan tâm nữa, chuyện bình thường khi đi xe bus mà không nên nghĩ nhiều. Xe kết thúc lộ trình tại bờ hồ, nó xuống xe và đi dạo lững thững cho vơi bớt nỗi buồn cũng như những áp lực nó gặp phải.

Anh xuống xe không đúng nơi mà anh muốn đi tới nhưng cũng đành vậy chứ biết sao ? Chuyện vừa rồi đã đủ làm anh không biết giấu mặt vào đâu rồi. "Haizzzzzzzzz..." anh thở dài và lấy điện thoại ra gọi cho ai đó...

- Alo... Ừm. Anh nè, anh xin lỗi vợ vì hôm nay anh không về nhà vợ được đâu nhé...

- ...

- Ừ... anh bận họp đột xuất

- ...

- Ok... bye vợ ...

Kết thúc cuộc gọi, có lẽ anh sẽ phải goi bạn anh ra đón trong trường hợp anh mất ví như này. Anh đi bộ một quãng tới nơi hẹn bạn để nhìn thấy dễ dàng hơn. Có một vài suy nghĩ xuất hiện trong đầu anh, không hiểu tại sao khi đứng gần cậu nhóc đó trên xe bus anh lại bị hiện tượng như vậy. Nghĩ một hồi rồi chợt thấy mình lung tung quá, "chuyện bình thường của con trai mà" anh nhún vai một cái và chẳng muốn nghĩ tới điều gì nữa.

Sự việc trên chính lànguồn gốc của mọi vấn đề, vậy từ sự việc đó mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào?Đó là nội dung của các chương sau. Hai nhân vật trên ai mới là nhân vật chính,và các mối quan hệ có liên quan ra sao? Mời các bạn đón đọc chương 2 (giới thiệu)    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro