Chương 6. Cẩm Hường (SS3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6. Cẩm Hường

Phần 3 : Ai là bạn? - Vi

Lại một sáng thứ 2 đầu tuần lạnh lẽo...

Nó vội vàng chuẩn bị thật nhanh để đến lớp và hy vọng Ánh sẽ đi học. Tâm trạng nó hiện tại chỉ còn quan tâm tới việc đó. Không cần gì hơn...

Nó đến lớp thật sớm trong khi chưa có ai đến, một mình nó vẫn ngồi chỗ cũ chờ Ánh và mọi người tới. Một mình đầu bàn và ngay hàng đâu tiên. Nó đang suy nghĩ về những gì nó sẽ giải thích với Ánh. Nó sẽ phải làm gì để Ánh hiểu nó không hề muốn như vậy.

- Sếp ơi ! Sao sếp đến sớm thế ? Làm em chạy thục mạng tới đây, sợ sếp phải 1 mình... - Vi vừa chạy vào lớp vừa nói

- Ừ... Sếp cũng không biết nữa... Chỉ là sếp muốn gặp Ánh...

- Thôi... Không sao sếp ạ... Bọn nó đến rồi... Đang ăn sáng, chốc nữa lên giờ đấy... Sếp có sao không ?- Vi ngồi kế bên nó

- Không sao... Sếp không sao... Cảm ơn cô đã tin và đứng về phía sếp...

- Sếp này... Em cũng là ng trong cuộc rồi mà... - Vi vỗ vai nó

- Ừ. Ánh cũng ở dưới đó hả ? Sắp lên là Sếp có thể giải thích được rồi.

- Em xin lỗi nhưng không dễ dàng vậy đâu... Bọn nó và cả Ánh nữa hình như đang căng lắm... Em còn không dám giải thích giùm sếp... Hic... Bọn nó xíu nữa kiểu gì cũng nói không tốt về sếp đâu... L

- Ừ... Thôi ! Chuyện của Sếp để sếp tự giải quyết... Cô không phải lo đâu... Hỳ - nó cười nhạt

- Sếp... Em đã nói em cũng là người trong cuộc mà... Dù thế nào em cũng sẽ cố gắng giúp sếp...

Lạch cạch... có tiếng bước chân đang tới gần...

- Có chết tao cũng không ngờ thằng Linh nó lại là bê đê chúng mày ạ... Tao cứ thấy ghê ghê sao ấy – tiếng của Nhỏ Sam

- Tao còn thấy tởm hơn là nó dụ người yêu của Ánh... Nó... - nhỏ Du cũng nói chen vào rồi ngừng lại khi cả bọn vào lớp và thấy nó đang ngồi chờ ở bàn 1

Không cần bàn, riêng nhỏ Vi cảm thấy căm tức lắm khi nghe thấy mấy lời vừa rồi... Còn nó thì lại không mấy quan tâm, vì dù sao nó cũng đoán được chuyện gì sẽ xảy ra hôm nay. Nó chỉ ngóng chờ cô bạn thân của nó đến thôi.

Cả bọn bước vào lớp. Sam và Du nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ và ngồi vào bàn cách xa nó 1 khối bàn dọc. Mấy đứa đi sau cũng không thèm nhìn mặt nó, hoặc có nhìn thì cùng là ánh mắt kỳ thị... Cả bọn ngồi vào 1 chỗ... Sau cùng, Ánh cũng bước vào, cô nhìn nó 1 cái rồi cũng liếc đi coi như chưa nhìn thấy rồi ngồi kế bên Sam...

- Tao đéo hiểu mặt mũi nó để đâu mà vẫn còn ngồi vào chỗ mà bọn mình hay ngồi Du ạ... - nhỏ Sam nói xéo

- Ờ... Thì mày không biết là nó thân với bọn mình cỡ nào à... Thân tới mức đi cướp cả bạn trai của bạn thân đấy – nhỏ Du tham gia

- Ôi... thế tao mới nói là bọn bê đê bây giờ khiếp lắm... không những bám trai mà còn dụ trai với sống nhiều mặt kinh khủng bọn mày ạ

Ờ... Thật không thể ngờ được bọn mày nhỉ... tao thấy nổi da gà khi nghĩ tới lúc nó ôm người yêu Ánh...

Eo ôi... tởm... - Lệ, Hoa, Loan cũng chêm vào nói xéo nó

Ánh vẫn ngồi nghịch điện thoại mà không nói 1 lời gì... trong lòng vẫn đau đớn vô cùng... Thật sự thì cô không muốn đến lớp để rồi thấy nó chút nào... nhưng cô không thể để việc này ảnh hưởng đến học tập của mình. Hơn hết là cô thấy rằng nó không đáng.

- Chúng mày thôi đi... nói nghe ghê quá đấy, tao không nghĩ chúng mày nói ra được những lời như thế đấy... Chúng mày cũng phải nghĩ tới cảm xúc của Ánh chứ - nhỏ Vi nói với sang

- Ờ... bọn tao thấy sao bọn tao nói đấy... Mày làm đéo gì mà bao che cho loại người như nó thế... Nó cho mày cái gì à... Còn ngồi cùng nó thì tao cũng biết mày là người như thế nào rồi... - nhỏ Sam đứng dậy nói lớn

- Mày bảo tao là loại người như thế nào ? Ăn nói cho cẩn thận. Tao đéo bao che cho ai cả... Đấy là tao nói chúng mày không hiểu rõ chuyện gì thì đừng có tra mồm vào... - Vi cũng đứng lên bức xúc

- Nó hiện ra trước mắt thì làm gì mà không hiểu rõ... Mày không có mắt à Vi... Tao thật sự cũng thấy mày có vấn đề rồi đấy... Giờ này còn ngồi đó với cái loại Cẩm Hường như nó à... - Du liếc sang

- Ờ đúng... Cái loại bạn Cẩm Hường bọn tao không tiếc... huống chi lại bê đê... kinh dị... - Sam chua ngoa

- Bê đê cái gì con kia... Mày không biết cái gì thì đừng có mà nói mấy từ đấy... Mày càng nói tao càng thấy chẳng hơn gì cái bọn ngu dốt đần độn... Mày ăn học để rồi phun ra mấy cái từ kỳ thị người khác như vậy à... Mày còn lương tâm không hả Sam ? – Vi tức giận

- Mày...... Mày ăn nói cho cẩn thận, không phải chuyện của mày thì mày đừng có xen vào, không đừng trách tao vô tình. Cái thứ nửa nam nửa nữ...chả bê đê thì là cái gì... hớ... - Sam cũng đáp trả không kém

- Con ranh kia... tao đã nói mày câm mồm cơ mà... đây cũng đéo phải chuyện của mày... Tao mới chính là...

- Thôi cô Vi... - Nó kéo tay Vi và ngắt lời

Đây là chuyện riêng của sếp, để sếp tự giải quyết, cô đừng nói nữa sếp không muốn cô liên lụy...

- Nhưng em... - Vi nắm tay nó

- Thôi mà... - nó nháy mắt ra hiệu cho Vi

Mặc dù đang rất tức giận nhưng Vi đành nghe theo lời nó... Trong lòng cô hiểu rõ giờ nó sẽ phải đối mặt với những gì...Cô không biết mình nên làm gì cả, cô chỉ có thể ngồi yên bên cạnh nó lúc này mà thôi.

Nó thở dài một tiếng rồi cúi mặt xuống, khuôn mặt đang cố gắng gượng trước những gì đang xảy ra. Nó cố gắng bình tâm lại để có thể nói chuyện với Ánh. Nó lặng lẽ đứng dậy và bước sang chỗ Ánh và Sam đang ngồi.

- Ánh à, cậu có thể nói chuyện với tớ một lát được không ? – Nó đứng cạnh Ánh và mở lời

- ... - cô vẫn im lặng không hề để ý tới nó

- Ánh à... Tớ thật sự xin lỗi cậu... Cậu có thể nghe tới giải thích được không ? Tớ... - nó nhìn nhỏ Ánh trùng giọng giải thích

- Này, làm ơn đừng làm phiền bạn của tôi lúc này... - Sam chặn lời và nhìn nó với ánh mắt hình viên đạn

- Ánh ơi... Tớ...

Nó định nói thêm điều gì đó nhưng lại không thể vì mọi người đang bước vào lớp nhiều hơn, hơn nữa lại có thêm Sam liên tục ngăn nó lại gần cô bạn thân của nó. Cô Giao Tiếp cũng đã đến, giờ học bắt đầu... nó đành ngậm ngùi quay về chỗ nó và Vi ngồi. Nó nghĩ rằng, giờ giải lao nó sẽ hẹn Ánh ra ngoài để nói chuyện, như vậy sẽ tốt hơn.

Cả giờ học đầu tiên nó không thể tập trung nổi, tất nhiên rồi nó cũng là một con người, khi gặp chuyện như vậy thì sao có thể coi như không có gì mà vui vẻ sống bình thường được. Nó cảm thấy bản thân đầy tội lỗi, đầy ngu ngốc và đầy rẻ mạt. Nó đã yêu người mà bạn thân nó yêu nhất trên đời, nó đã làm trái tim hạnh phúc của Ánh trở nên tan nát và đau đớn. Nó hận bản thân sao lại để tình yêu đến với mình quá nhanh và dễ dàng, tại sao không tìm hiểu về đối phương thật kỹ trước khi yêu cơ chứ. Cơ sự ngày hôm nay không làm nó xấu hổ với tất cả mọi người mà nó chỉ cảm thấy bản thân nó sẽ không còn là người nếu không được Ánh tha thứ.

Nỗi dằn vặt đau đớn của nó làm nó khó thở, nó chắc rằng người bạn kia của nó còn đau đớn hơn nó gấp nhiều lần. Ngày lúc này đây, chẳng việc gì quan trọng bằng việc cố gắng xoa dịu nỗi đau của Ánh cùng nó và cứu vãn tình bạn thiêng liêng mà nó khó khăn lắm mới có được.

Vi ngồi cạnh nó mà không thể nói lời gì an ủi, cô biết hiện tại nó đang dằn vặt bản thân mình. Cô biết nó đang đổ tất cả mọi tội lỗi lên bản thân nó, tội lỗi của tất cả mọi chuyện. Cô hiểu rằng nó đang trải qua những gì nhưng cô lại không thể giúp nó làm gì cả. Tình bạn của nó và Ánh đã hình thành và phát triển ra sao thì cô cũng được biết và hiểu rõ. Tình yêu của nó và anh Huy như thế nào nó cũng đã cho cô biết tất cả. Nó đã chọn tình bạn chứ không phải tình yêu kia vì điều gì, chính là vì cuộc sống của nó vốn không tồn tại đến bây giờ nếu không có tình bạn kia. Vi cảm nhận được rằng, đối với nó tình bạn là hơn cả... nỗi đau của gia đình mang lại, tình yêu của giới thứ 3 cũng khó khăn bền vững. Bởi vậy, thứ tình cảm kia lại càng trở nên vĩ đại, thuần khiết và vĩnh cửu.

Hủ nữ thì đã sao, chính Vi cũng cảm thấy rất khó chịu vì chia cắt boy love chỉ vì tình bạn của 2 người kia. Nhưng giờ đây cô đang dần hiểu tất cả, hiểu rằng có thứ tình cảm cũng đẹp và mỹ miều lắm. Bản thân cô chưa từng có một người bạn thân nào mà cô thật sự tin tưởng. Trên cuộc đời cô chỉ cảm nhận được một triết lý về tình bạn đầy ích kỷ rằng *Đối phương phải lợi dụng nhau được một điều gì đó thì mới trở thành bạn bè*. Chả đúng như vậy sao ? Nhờ nhau được gì đó mới quen và thân nhau hơn. Như nó và Ánh cũng vậy, có được nhau chả phải vì một lần Ánh nhờ nó mà thoát nạn, nó nhờ Ánh mà trở thành con người mới.

Đôi khi những gì ta thấy nó lại không như ta thấy. Tình cảm con người là vô cùng phức tạp và khó lý giải. Người ta sẽ cảm nhận rằng lợi dụng nhau chính là việc làm chả hay ho gì và đó chả phải là bạn. Nhưng nếu cái gọi là lợi dụng kia chỉ mang tính đơn thuần bộc phát từ trái tim mà không toan tính trước, nó thuần khiết chỉ là cảm nhận một việc làm to lớn rồi ta đáp lại bằng cảm ơn thì sao.

Con người đôi khi sẽ chọn trả ơn bằng tình cảm của mình, bằng chân thành của mình chứ lại không phải là vật chất. Cái lợi dụng kia chỉ là một thứ vật chất thực dụng vô cùng, nó không thể tồn tại trong cái ý thức đẹp đẽ là tình bạn được. Khi 2 con người đối với nhau là tình bạn thì họ sẽ chẳng bao giờ có cái ý nghĩ mảy may nào về cái thứ vật chất kia. Từ cảm nhận của bản thân đến cuối cùng, tự ta biết ai mới là bạn của ta.

Trong cái không gian nhỏ bé này, không chỉ nó và Vi đang trầm mặc lại suy nghĩ dằn vặt mà còn Ánh nữa. Vốn dĩ là một cô gái rất mạnh mẽ, nhưng với những gì đang xảy ra hiện tại thì nó gần như muốn hạ gục cô. Cô đã từng cười biết bao nhiêu người khi thấy họ yếu đuối không vượt qua được nỗi đau bé nhỏ của mình. Đó là cái nhìn của người ngoài cuộc. Còn giờ đây khi chính cô đã là người trong cuộc của vấn đề đau đớn này, thì cô cảm thấy mình đã sai khi đánh giá quá thấp cái nỗi sợ trong cuộc đời này.

Người mà cô đã chọn để tin tưởng, để coi là bạn người bạn thân nhất cuộc đời cô lại phản bội cô. Cô đau đớn vô cùng, một nỗi đau chưa bao giờ mạnh tới vậy. Cô nhận ra tình bạn này cô đã quá coi trọng, trong khi cô đã tin và chia sẻ hết toàn bộ cậu chuyện cuộc đời mình cho nó thì nó lại không tin tưởng cô. Cô tự hỏi con người kia có thật sự coi mình là bạn khi giấu mình nhiều chuyện tới vậy.

Những cơn đau cứ đến như dồn nén vào trái tim bé nhỏ chưa từng tổn thương vì ai. Tại sao người mà nó yêu lại là người yêu của cô chứ. Cô đau lắm, thử hỏi trái tim ai không tan nát vỡ vụn khi mà người bạn thân của mình, người mình tin tưởng nhất lại là kẻ thứ ba phá vỡ tất cả. Phá vỡ tình bạn thiêng liêng kia, phá vỡ tình yêu niềm hạnh phúc của cô, phá vỡ cuộc sống đẹp đẽ kia mà bây giờ tất cả chỉ u ám đen tối lạnh giá như bầu trời mùa đông vậy.

Những gì xảy đến quá đột ngột và mạnh bạo, Ánh cảm thấy gần như đã chết. Cô không còn biết phải làm gì bây giờ nữa. Những con người kia, những nỗi đau kia nếu nó cứ tiếp tục xuất hiện trước mặt cô thì cô không thể nào chịu đựng nổi nữa. Tình bạn và tình yêu với cô đều không còn, cô không biết nên tin tưởng ai bây giờ nữa. Ai mới thật sự coi cô là bạn cơ chứ ? Không ai cả. Cô tự hỏi bản thân và cũng tự trả lời.

Trong 2 ngày ngắn ngủi đen tối nhất cuộc đời cô, cô đã rơi không biết bao nhiêu nước mắt. Đau đơn đó như hàng ngàn mũi dao đâm vào trái tim cô. Hơn nữa lại có cảm giác bị đâm sau lưng nữa, cô khó thở và nghẹn ngào đến đau thắt cả con tim. Ánh tự cười bản thân vì đã lựa chọn sai người mình tin tưởng, cô phải làm sao mới tốt đây. Cô đau đớn thất vọng và quyết định con đường riêng của mình, cô sẽ từ bỏ tất cả, cả tình bạn và tình yêu kia. Cô không cần ai nữa.

Mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, cô giáo vẫn đang giảng bài. Chỉ có tiếng lầm dầm nhỏ ở phía dưới lớp. Ánh nhận thấy cô không nên ở đây thêm một giây phút nào nữa. Người bạn kia nhất định sẽ không buông tha cho cô, nhất định sẽ lại xuất hiện trước mặt cô xin tha thứ. Như đã nói là sẽ không bao giờ tha thứ cho ai, cô không muốn phải nói với nó bất cứ lời nào nữa.

Cô đứng lên xin phép ra về vì có việc riêng trước sợ ngỡ ngàng của nó, nó hiểu Ánh đang làm gì. Và nó nhất định phải giải thích với cô bằng được. Ánh quay lại phía bàn học thu dọn sách vở và cầm túi xách bước vội vàng ra khỏi lớp. Nó cũng đứng lên xin phép cô ra ngoài và chạy vội theo sau Ánh. Tất cả diễn ra bất ngờ và nhanh chóng tới mức cô Giao Tiếp không thể hiểu chuyện gì đàn xảy ra. Theo những gì cô biết thì Ánh và Linh đã có xung đột nhỏ ở Nhà Hàng Sen, còn hơn nữa thì không rõ. Đám bạn kia cũng nhìn theo và xì xào, Vi lắc đầu ngao ngán.

- Ánh, cậu chờ tớ với... Nói chuyện với tớ một chút đi Ánh... - nó chạy theo gọi với cô

- ... - cô chỉ im lặng và tiếp tục chạy xuống cầu thang bộ từ tầng tám xuống tầng một.

- Ánh... Tớ xin cậu mà... cho tớ một chút thời gian thôi được không ? – nó đã bắt kịp Ánh và kéo bàn tay cô

- Tôi và cậu không còn gì để nói với nhau hết... - Ánh hất tay nó ra và quay lại lạnh lùng nói rồi lại chạy xuống

- Hức hức... Tớ xin lỗi... Tớ không cố ý làm vậy đâu mà... Tớ chỉ cần cậu cho tớ 1 chút thời gian thôi, nghe tớ nói được không ? – nó vẫn chạy theo và túm lấy tay Ánh

- Đừng động đôi tay dơ bẩn của cậu vào người tôi... Tôi không muốn nghe gì hết... Tình bạn giữa tôi và cậu chấm dứt rồi... Bụp – cô cự tuyệt và hất nó ngã nhào xuống

Nó ngã rất đau, đầu bị thương nhẹ, chân tay cũng bị thương nhưng với nó không còn cảm giác nữa. Nó đưa mắt nhìn Ánh với vẻ cầu xin nhưng chỉ nhận lại một ánh mắt vô tình rồi dần biến mất nhanh chóng. Nó ngồi đó, nước mắt rơi vì chính nó đã làm Ánh trở nên như vậy. Nó đã làm gì người bạn của nó vậy, nhất định nó sẽ sửa chữa lỗi lầm này, nhất định là vậy.

Ánh chạy đi mà trái tim càng đau đớn hơn, cô chưa bao giờ đối xử như vậy với nó. Nước mắt cô rơi không ngớt, cô khóc nức nở rồi khuỵu xuống không còn sức lực. Nhưng cô biết, cô vẫn phải chạy, phải chạy khỏi nó, chạy khỏi những gì khiến cô mềm lòng đau đớn. Cô bám vào tay vịn và dần chạy đi trong hàng nước mắt dài trên gò má xanh xao.

Mọi thứ tình cảm trên đời không hề đến với con người một cách dễ dàng. Và khi nó đến thì nó lại phải trải qua vô vàn thử thách để kiểm chứng và đi đến hạnh phúc. Tình thân, tình bạn, tình yêu... Tất cả đều như vậy.

Nhưng phải chăng thửthách cho tình bạn này là quá lớn. Liệu rằng mọi chuyện sẽ kết thúc ra sao. Hồikết của nó là gì ? Mời các bạn theo dõi phần còn lại trong chương 7(chương cuối).    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro