yêu nhầm chị 2 được nhầm em gái (165-166)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 165 :

Tối nay, có hai điều mà tôi không ngờ tới, chẳng bao giờ có thể tưởng tượng được là nó lại xảy ra, mà ác nỗi nó lại có thật mới đau chứ.

Vâng, đây là điều đầu tiên !

Cơn mưa mùa hè vẫn ào ào như trút nước, gió thốc mạnh thành nhiều đợt liên tiếp, ánh đèn vàng vọt phía trên cao không đủ để bất cứ ai thấy rõ những gì trước mắt mình, mà thay vào đó chỉ là một làn mưa trắng xoá , lạnh căm căm.

Nhưng tôi thì lại không lạnh, tôi nóng bừng cả người, chả rõ là tay tôi đang ướt mưa hay là đang toát mồ hôi hột, người thì cứ run lên từng hồi, tim đập thình thịch y như lần đầu tiên tôi biết thế nào là thi học kỳ vào năm lớp 1, hay là những lần chìa bản kiểm điểm ra trước mặt ba mẹ.

Hoặc giả đây là lần đầu tiên, tôi đối mặt với chính mình !

Tôi ấp a ấp úng, ngắc ngứ mãi rồi mới mở miệng nói, dù trong trong đầu vẫn đang ngăn không cho mình mở miệng ra :

- “ Cái thằng kia, mày tính làm gì đấy ? Há miệng ra tao tát cho vỡ mồm ! “

- “ Sợ gì, cứ nói những gì cần nói, chả sao cả, có tao đây ! “

- “ Ớ, tao bảo mày chỉ đớp không khí thôi nhé, nói cái gì thì ôm hận cả đời đấy con trai “

- “ Hận cái đầu mày, bây giờ, hoặc là không bao giờ ! “

- “ Ừm, để rồi xem là đúng hay là sai nhé ! “

- “ Nhảm nhí, trong tình cảm không có đúng sai, lí trí không thẳng nổi trái tim, mày cho nó đúng thì nó là đúng, mày cho nó sai thì nó sẽ là sai, vấn đề là mày có dám làm đúng với ai, và sai với ai không ! “

Nhuệ khí bừng bừng, tôi lúc này đã không sợ trời cũng không sợ đất, mang tinh thần nhất kích tru thiên, oai hùng…mở miệng :

- Tiểu Mai…. !

Đã bao giờ các bạn ở trong tình thế đầu óc bảo nhưng cơ thể lại không nghe chưa ? Tôi ngàn vạn lần chẳng muốn mở miệng, vì chính tôi đã dứt khoát từ 2 tuần trước rồi, nhưng trái tim lại như ma đưa lối quỷ đưa đường, tôi đã mở lời tự lúc nào không hay.

Vậy là tôi đã chính thức leo lên lưng cọp rồi đấy….

Tôi đợi, tôi đợi Tiểu Mai quay lại….nhìn tôi và thắc mắc……và tôi sẽ…

Nhưng khi tôi không sợ trời đất thiên địa thì ông trời ngược lại cũng chả ngán gì tôi, rõ là chẳng hề e ngại gì trong cái chuyện trêu ngươi tôi cả, vừa nãy thì mưa gió ầm ầm làm tôi té lăn cù ra đường.

Bây giờ thì….mưa tạnh đi một cách nhanh chóng, đột ngột cũng như lúc nó đến, làm tôi thấy hụt hẫng tột độ.

Đó là điều bất ngờ đầu tiên, gọi là trời đất không dung, tôi đã mất đi thiên thời lẫn cả địa lợi chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi.

Và điều bất ngờ thứ hai cũng diễn ra chỉ ngay vài giây sau đó, Tiểu Mai nhẹ len ra khỏi vạt áo mưa, và mỉm cười đứng dậy, chẳng nhìn sang tôi lấy một lần nào.

- Tạnh mưa rồi, về thôi N ha !

Vâng, đó là điều bất ngờ thứ hai, tôi đã bị đá văng ra khỏi lưng cọp té chổng vó còn nhanh hơn lúc cưỡi lên lưng cọp, mất luôn yếu tố cuối cùng là nhân hoà.

- À….ừ… ! – Tôi ngượng ngập đáp, trong đầu thầm mong cho Tiểu Mai vừa rồi không nghe được tôi đã nói gì.

Và tôi thầm cảm ơn ông trời, vì đã tạnh mưa cực kì đúng lúc, giúp cho tôi hoàn hồn trở lại, quay về với bản ngã hôm giờ.

- “ Con cảm ơn ông trời, lần sau con không dám dại dột như hôm nay nữa ! “

Như vậy đó, sau khi tạnh mưa, tôi đã trở lại là “ tôi “ sau khi té một cú quay đơ càng từ trên lưng cọp vừa run rẩy leo lên vài phút trước.

- Về thôi N, ngồi hoài vậy ? – Tiểu Mai tủm tỉm cười nhìn tôi đang đần mặt ra.

- À….về nè ! – Tôi sực tỉnh vội vàng đứng dậy.

Trời đêm chỉ còn lất phất mưa, gió nhẹ lành lạnh khẽ đưa những hạt nước còn sót lại trên lá rơi tí tách, ánh đèn vàng giờ đã sáng hẳn lên, sau cơn mưa thành phố lại yên tĩnh. Hai đứa tôi đạp xe sóng đôi nhau, tôi nhìn nét mặt Tiểu Mai tươi tỉnh lạ thường, dường như thỉnh thoảng nàng lại mỉm cười, và có đôi lần như khoan khoái thưởng thức nét dịu mát của đường phố sau mưa.

Không biết là đã bao lần rồi, nhưng cảm giác này vẫn như còn mới tinh, mỗi lần đi cạnh Tiểu Mai, tôi đều cảm thấy lòng mình thật thư thái và yên bình. Và cái ngày mà tôi nói lời dứt khoát với nàng lại như chưa hề tồn tại, nàng đối với tôi hãy còn như trước, tôi cảm nhận được điều đó.

“ Đặt bàn tay lên khoé môi, chiếc hôn vẫn xa vời “

Tôi bất giác mỉm cười, buồn hay là không thì tôi cũng chẳng rõ, vì tôi vừa thấy tiếc nuối, nhưng đồng thời lại cảm giác rất nhẹ nhàng, không biết phải giải thích cảm giác này ra sao, vì chính tôi đến tận bây giờ cũng không thể cắt nghĩa được nó. Chỉ biết nó vừa đắng lại vừa ngọt, chính từ trong cái khuyết mới có được hoàn mỹ, và vì biết nó đắng, nên nó mới lại càng ngọt ngào hơn bất cứ lúc nào.

Và tự dưng tôi lại nhớ đến đêm Noel, khi mà tôi chở Tiểu Mai dạo lòng vòng phố biển buổi khuya, ngày hôm đó tôi lại được biết đến một mặt khác của nàng. Tiểu Mai chỉ lạnh lùng trong lúc nào đó, còn những khi bên cạnh tôi, thì nàng cũng rất vui tính và dễ thương hệt như Vy vậy, cũng giận dỗi đấm thùm thụp vào lưng tôi, cũng phụng phịu bĩu môi thỏ thẻ, khẽ khàng lém lỉnh chẳng kém gì ai. 

Tôi nhớ khuôn mặt bí xị của Tiểu Mai khi đánh cờ bị chiếu tướng, hay lúc nàng ngủ gật bên giường bệnh của tôi, lúc nào cũng xinh, cũng đáng yêu. Tôi khâm phục nhìn nàng đỏ bừng gương mặt, mồ hôi ướt đẫm, làn tóc mai dính bết vào đôi gò má cao lúc nấu ăn với mẹ tôi, không thể chối cãi rằng tôi khi đó đã mường tượng ra cái ngày Tiểu Mai là con dâu của mẹ, và hẳn mẹ tôi sẽ vui lắm, vì bà luôn ao ước có một đứa con gái đảm đang hiền thục mà.

“ Đêm vẫn lạnh lùng, dù qua phố đông “

Tôi cũng rất thích nét lạnh lùng có phần kiêu ngạo của Tiểu Mai, điều đó làm nàng khác biệt hẳn so với những cô gái khác, không trầm tính quá mà cũng không sôi nổi quá, luôn dè chừng đúng mực, mà lại luôn tạo cho tôi một cảm giác quý phái khi nhìn nàng.

Nàng lạnh lùng bên ngoài, nhưng nhiệt thành tình cảm trong tim.

Và đổi lại là tôi lạnh lùng với nàng cả về tình cảm lẫn cách xử sự, tôi vô tâm nhờ nàng làm quà giùm cho Vy, tàn nhẫn cố tình không hiểu và chối bỏ những gì nàng đã làm cho tôi. Chỉ bởi vì tôi cố chấp và độc đoán, một khi tôi đã xác định có tình cảm với ai rồi, dù như thế nào đi nữa thì chỉ cần người đó không làm gì lầm lỗi với tôi, tôi sẽ không bao giờ rời bỏ người đó. Và Vy là người làm cho tôi biết thế nào là tình cảm lứa đôi, biết thế nào là rung động đầu đời, mà khoảng thời gian đó thì tôi lại chỉ biết rầu rĩ nhìn Tiểu Mai luôn lạnh lùng băng sương nguyệt lãnh.

Chúng tôi yên lặng đi cạnh nhau, chẳng ai nói với ai điều gì, hoặc giả đã quá yên bình, đến nỗi không cần phải nói gì thì cũng đủ lắm rồi, đủ ấm áp và nhẹ nhàng lắm rồi. 

Tôi dừng xe, nhìn Tiểu Mai mở cổng dắt xe bước vào nhà, tôi tự dưng cũng xuống xe và đứng tần ngần ở trước sân, hương hoa thơm ngát ở đâu đó nhẹ đưa đến, thoảng qua làn gió mát lạnh, trên kẽ lá, những giọt nước sáng long lanh như sao rơi tí tách xuống mặt đường thêm phần yên tĩnh và thanh bình.

“ Người yêu ơi em biết không, vẫn say đắm trong lòng

Dù thời gian trôi xa, tình vẫn trao người thiết tha…. “

Tiểu Mai lại bước ra ngoài, nàng nhìn tôi mỉm cười, và cúi chào :

- Năm vừa qua, rất cảm ơn N !

- Ừ….đâu có gì ! 

- Ngày mai, mình về Nhật rồi ! 

- Vậy à…. ? Chi…vậy ? 

- Mình về thăm gia đình, hì ! 

- Ừm, vậy….về vui vẻ nha ! 

- N cũng nghỉ hè thật vui nhé, mình vào đây ! 

- Ừ….N cũng….cũng về…. !

Tôi lúng búng gật đầu, tần ngần nhìn nàng, như để ghi nhớ nét cười này mãi mãi, và tôi quay lưng bước về phía xe đạp.

Rồi tôi cảm nhận được cái ôm chầm từ phía sau, Tiểu Mai tựa đầu hẳn vào vai tôi, dịu dàng và say đắm.

“ Khi em thấy cô đơn lòng em nhớ ai

Anh mong bước chân em về trong nắng mai…. ! “

- ………. !

- ……………………. !

Ánh đèn vàng trước nhà toả xuống, làn gió nhẹ đưa hương hoa thoảng qua, và những hạt mưa còn sót lại khẽ rơi thánh thót, thánh thót…..

- Khi nào thì về… ?

- Ừm….hết mùa hè….nhé ?

- Ừ…. !

- Những ngày này, tự bảo trọng nha !

- ……… !

- Ăn khô bò hoài, mắt đỏ lên đấy !

- Ừ…. !

- Cũng đừng chơi game nhiều quá, cận mất !

- Ừm….nhớ mà….!

- ……….. !

- …………………. !

- Vậy…tạm biệt…bạn…. !

- Ừ… !

Tiểu Mai lưu luyến rời tay bước lùi lại, tôi nín thở quay sang nhìn nàng.

Rồi nàng mỉm cười gật đầu chào tôi lần nữa, mới quay bước trở vào nhà.

Và tôi đợi đến khi Tiểu Mai khuất sau cổng nhà thì mới quay xe đi, vì….tôi muốn ít ra trước khi rời Việt Nam, nàng sẽ vui lên, để không còn nhớ đến những gì buồn rầu ở nơi này trong những ngày qua nữa.

Những gì làm được, tôi đã làm rồi.

Ừm, thôi, tạm biệt nhé, Tiểu Mai……… ! 

Chap 166 :

Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ đêm, phố phường vắng lặng, chỉ còn lác đác lại dăm ba bóng người đang vội chạy xe về nhà.

- Chắc giờ này cũng tan tiệc rồi, thôi về nhà luôn vậy ! – Tôi tặc lưỡi nhủ thầm.

Tôi đạp xe về nhà, khoan khoái hít một hơi dài, tận hưởng cảm giác mát lạnh của không khí sau mưa, luôn có tác dụng là sảng khoái và tỉnh cả đầu óc.

Nhưng tôi chẳng ngờ là, ngay sau đêm liên hoan thì tôi về nhà lại bị ăn mắng té tát :

- Đi đâu giờ này mới về, hả ? – Mẹ tôi mắng.

- Dạ….đi liên hoan ! – Tôi trố mắt ngạc nhiên, trong lòng dự là có điều chẳng lành.

- Mày đi liên hoan sao bạn gọi đến bảo là không có, bữa nay dối mẹ à con ? 

- Ớ…con đâu có, vừa nãy ăn liên hoan với lớp thật mà !

- Thế sao có con bé Vy gọi đến nói là đợi mãi không thấy tới ?

- À……à….. !

- À cái gì ? Nói nhanh !

Và thế là trước trận mắng như tát nước vào mặt của mẹ, tôi khổ sở phịa đại một lí do là tôi chỉ đi tăng 1 chứ không đi tăng sau, và nửa đường thì tôi đi với….tụi bạn cấp 2, nói chuyện lâu ngày không gặp. Chả biết mẹ tôi có tin hay không, nhưng bà thì kiên quyết ra án phạt cấm túc 1 tuần, bắt tôi trong 7 ngày phải ở nhà luyện Anh ngữ, không được bước chân ra ngoài.

Tôi đau khổ chấp nhận án phạt vừa được nghỉ hè lại phải ngồi học, tất nhiên là trước đó còn cãi chày cãi cối không chịu chấp pháp, nhưng sau khi mẹ tôi phát hiện ra chân trái tôi bị trầy xước do bị té khi nãy thì tôi đành ngoan ngoãn chịu bị cấm túc, nếu không muốn chuyện này đến tai ba tôi.

Tôi tần ngần đứng trước điện thoại, rồi cũng nhấc máy lên :

- A lô ! – Giọng của Vy ở đầu dây.

- Ừ….N nè…. ! – Tôi nói.

- Trời, N đi đâu cả buổi vậy ? Giờ đã về chưa ? Sửa xe gì mà lâu quá vậy ? – Vy gắt ầm lên.

- À…ừ….xe hư nặng lắm ! – Tôi nhăn mặt đưa ống nghe ra xa tầm tai, vì Vy nói như thét.

- Mà sửa xong sao không chạy qua quán luôn ?

- Ừ….mưa to, N phải núp mưa, rồi tí tạnh mới dắt bộ sửa xe được !

- “ Hú vía, hoá ra K mập nói với em Vy là xe tôi bị hư ! “ – Tôi nghĩ thầm trong bụng.

- Rồi giờ mới về nhà à ?

- Ừm…về được 15 phút rồi… !

- Ôi……làm lo chết được, ông ác lắm !

- Hì, có gì mà lo !

- Gọi cả buổi giờ nè, hic !

- Ừ….biết mà !

Tôi đâm ra mủi lòng quá xá, hoá ra nãy giờ lúc tôi chưa về nhà thì Vy đã mượn điện thoại của chủ quán, gọi liên tục đến nhà tôi, làm mẹ tôi đâm ra lo theo, thế nên mới mắng tôi xối xả. Tôi lắc đầu cười khổ, vừa buồn vừa vui, vui vì em Vy lo cho tôi nhiều thật, và buồn vì…..

- Này…từ mai N không đi chơi với Vy được rồi ! – Tôi rầu rầu.

- Sao…sao vậy ? – Em ấy nói hoảng hốt.

- Ừm…bị mẹ cấm túc 1 tuần rồi ! – Tôi thú nhận.

- Sao mà bị cấm túc ? – Vy sửng sốt.

- Thì…bữa nay về trễ đó, thêm Vy gọi đến nhà, nên mẹ N lo, mắng nãy giờ nè ! – Tôi đáp.

- Hic….xin lỗi nha, tại….sợ N gặp chuyện gì nên mới thế…. !

- Ừm, có trách gì đâu !

- Ui…buồn ghê là, vậy là 1 tuần ở nhà luôn hở ?

- Chịu thôi chứ biết sao giờ !

- Ở nhà không thì chán chết !

- Chán gì nổi, mẹ bắt học tiếng Anh ở nhà nè !

- Ơ….nghỉ hè mà ?

- Thì gọi là cấm túc mà, phải đi kèm án phạt chứ, không thì N nằm nhà xem ti vi với đọc truyện cũng đâu có gọi là cấm túc !

- Ừa….vừa nghỉ mà đã học lại !

- Nhờ ơn ai đó, cảm ơn nha !

- Thôi mờ, xin lỗi mờ, có cố ý đâu chứ ! 

- Hì, giỡn đó, thôi, cúp máy nhé !

- Ấy…khoan… !

- Gì thế ?

- Ừ…..mỗi ngày Vy gọi qua nói chuyện cho đỡ buồn ha ?

- Ngày nào cũng gọi à ?

- Ừa, hết 1 tuần thôi, nha ?

- Thì….. !

- Nha, nha , nha, nha…. !!!!!!

- Ừ, được rồi, cứ gọi thoải mái !

- Hi, ngủ ngon hén !

- Ừa, ngủ ngon !

Tôi đặt máy xuống, đang phì cười vì điệu bộ dễ thương vừa rồi của Vy thì chuông điện thoại lại reo lên.

- “ Vừa gọi rồi, giờ gọi lại chi nữa không biết ? “ – Tôi thắc mắc nhấc ống nghe lên.

- A lô !

- N hả ? Tao nè, sao, có gì không ?

- Ừm, không ! – Tôi gật đầu, hoá ra là K mập.

- Ờ, nãy mày chạy tìm Trúc Mai à ? – Nó hỏi tiếp.

- Ừm !

- Thế có tìm được không ? Có gì gay cấn kể tao nghe với !

- Èo, có gì đâu, thì…tìm được, trả áo mưa xong rồi về !

- Thế thôi à ?

- Ờ !

Tôi tưởng như mình đang thấy bộ mặt chưng hửng của K mập bên kia đầu dây.

- Hên nha mậy, tao nói với Vy là xe mày bị hư, bảo tao chở thằng D đi trước, mày lại quên áo mưa, nên sửa xe xong rồi đi sau !

- Ừm, mà sao lí do gì củ chuối quá vậy ?

- Chứ gì nữa, lúc đầu Vy đâu có tin, nghe tao nói xong thì chả buồn nhìn tao nữa là !

- Rồi sao nữa ?

- Thì ngồi hoài không thấy mày tới, thế là Vy ra ngoài mượn điện thoại chủ quán, rồi cứ vài mươi phút lại ra ngoài gọi, hình như đâu chừng 6- 7 lần ấy !

- Èo….quá dữ !

- Mà rồi….giờ sao ? Chọn ai ?

- Chọn gì mậy, tao quyết định lâu rồi mà !

- Ừm, thế là vẫn quyết định là Vy à ?

- Chứ sao, tao nói rõ với mày rồi còn gì !

- Ờ, thế mà nãy tao cứ tưởng….có phim coi !

- Phim cái đầu mày, mưa to thấy mấy ông trời, tao ướt mem đây này !

- Ớ…mày có áo mưa mà ?

- Thì….mưa to kinh hoàng, áo mưa che một phần thôi chứ !

Tôi ngớ người ra mất một lúc rồi phịa đại, chứ không lẽ nói rằng tôi chạy đi tìm bị té xe, rồi núp mưa cả buổi với Tiểu Mai nên mới bị ướt.

- Ờ, mà nãy tao thấy tội Vy quá, chạy ra chạy vô gọi cho mày hoài mà không được !

- Ừm, rồi sao nữa ?

- Thì mặt xụ một đống chứ sao, cả buổi có thèm chơi giỡn hát hò gì đâu!

- ……… !

- Mày coi liệu sao mà đền bù cho đáng đấy !

- Cái đó mày khỏi nhắc, tự tao biết mà !

- Ờm, à mà, mai đi net không ? Làm bữa thả giàn coi, hè rồi !

- Thôi, tuần sau đi, giờ tao bị cấm túc rồi !

- Hả ? Cái gì ?

Rồi tôi rầu rầu kể cho K mập câu chuyện cấm túc lần hai cho nó nghe, vừa kể vừa nhìn ra ngoài xem mẹ tôi có ở gần đó không, chứ bị bắt gặp nghe thấy thì chỉ có nước bị tát vêu mồm chứ chẳng chơi, bị cấm túc mà còn khoe nữa.

- Ừm, xui nhỉ !

- Xui quá xá luôn đấy chứ, vừa nghỉ hè đã bị bắt học tiếp !

- Mà nghĩ đi nghĩ lại, thấy mày toàn gặp hoạ không đâu từ Vy với Mai nhỉ ?

- Ờ, tao cũng thấy vậy, bị ám hay sao ấy ?

- Cái đó gọi là do ăn ở đấy !

- Hừ, tao ăn ở hiền lành, cứu nhân độ thế, do cái quái gì. Thôi ngủ đây !

- Ờ, tuần sau anh gặp lại chú vậy !

- Ừm, bye mày !

- Ế ế, quên mất, ế ế…. ! – K mập gọi với lại.

- Gì nữa chú ? – Tôi nhăn nhó.

- Quên hỏi mày, sao tìm được Trúc Mai hay thế ? – Nó tò mò.

- Thì đi theo hướng mà Mai chạy thôi, đuổi theo chút là thấy ! – Tôi đáp.

- Nhưng thằng D nó nói với tao lúc nãy quíu lên, nó chỉ nhầm hướng mà, Mai chạy bên phải mà nó lại chỉ vội sang trái, thế mà mày vẫn tìm được à ? – K mập nói nhanh.

Và tôi dập máy luôn chả buồn nói nữa, không lẽ giờ bảo là tôi biết Tiểu Mai sẽ núp mưa ở mái hiên ngày trước cho K mập nghe. Mà cái thằng D xoắn này cũng chết bầm thật, Tiểu Mai chạy hướng bên tay phải mà nó chỉ tôi sang trái, hèn gì chạy cả buổi chả thấy nàng đâu dù tôi đã phóng hết tốc lực, hoá ra chỉ cần quẹo phải chạy vòng lại một đoạn là đã ra đến đường biển rồi. Tao thật là bó tay với mày luôn đấy D ạ !

Vậy là tối nay xem như chính thức xong hết 1 năm rồi, chính thức dứt khoát với Tiểu Mai, và đường hoàng toàn tâm toàn ý với Vy. Tôi hoàn toàn tự tin trong 3 tháng hè bên cạnh Vy, chắc chắn tôi sẽ có thể làm con tim mình thôi nghĩ về Tiểu Mai, hoặc ít nhất là nếu nghĩ về nàng, tôi sẽ thanh thản xem nàng là bạn.

Và những gì tôi mong đợi thì lại hoàn toàn trái ngược, âu cũng là sự đời éo le, số phận khéo tay trớ trêu sắp đặt mọi thứ hệt như thuở ban đầu !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro