Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bữa chiều nọ, tôi với Khang mập lục tục dắt xe ra khỏi hàng net, tôi mặt đỏ gay, thằng mập thì cứ chút chút lại đưa tay quệt mồ hôi trán, hai đứa đạp xe thảm não, mặt rầu rĩ vô cùng :

- Hừ, mày không biết chơi thì nói, làm tao cá độ với cả đám bọn nó ! – Tôi quay sang trách.
- Ơ thằng này hay, tao đã kịp nói gì đâu, mày vỗ vai bảo tao vào cho đủ team, gọi là đánh lạc hướng cho mày phơ đấy chứ ! – Nó cãi lại.

Đầu đuôi là như thế này, tôi với Khang mập đang đứng xem bọn hàng net ngồi bắn half-life trong khi chưa đợi máy trống, mà bọn này lại mặc đồng phục trường chuyên Trần Hưng Đạo ( là trường mà tôi thiếu nửa điểm thì vào ấy ), thế là lại nhắc đến cái luật bất thành văn giữa trường Phan Bội Châu và chuyên Trần Hưng Đạo, đều là trường điểm của tỉnh, trường Phan Bội Châu là trường chuẩn quốc gia duy nhất toàn tỉnh, và trường chuyên Trần Hưng Đạo là trường quy tụ lượng học sinh giỏi duy nhất, thế là tự đâu ra cái luật... học sinh 2 trường này đều không ưa gì nhau, gặp là tránh mặt cho lành.

Thế nên tôi với Khang mập đứng xem bọn nó bắn chả phải với tư cách khán giả nữa mà 2 thằng thi nhau trù ẻo cho bọn nó thua sạch.

- Èo, xuyên táo ! – Tôi đứng ngoài đía vào.
- Hê, làm ăn kỳ thế ! – Khang mập phụ trợ.

Được một lúc thì mấy thằng trường chuyên hết nhịn nổi nên bực tức cả lên :

- Hai thằng mày ngon thì vào mà bắn, đứng ngoài nói mồm ai chả nói được ! – Một thằng chuyên Trần Hưng Đạo quay lại.
- Ơ, thì cứ bắn đi, bọn tao xem thôi mà ! – Tôi đáp tỉnh như ruồi.
- Đứng xem mà đía à, vào game mà chứng tỏ. ! – Nó thách thức .
- À được, để tao chấp hết bọn mày ! – Tôi tự tin đáp, dù gì tôi hồi cấp 2 cũng từng luyện qua game này, bắn cũng kinh hãi vô cùng.
- Còn thằng kia đứng không làm gì ? Cho nó vào luôn ! – Thằng kia quắc mắt.
- Ơ...tao chẳng chơi đâu ! – Khang mập xua tay.
- Kệ, mày vào cứ chạy tán loạn phân tán chú ý tụi nó cho tao ở trong nhà phơ ra là ok ! – Tôi đẩy vai nó.

Thế là 2 thằng bọn tôi vào game với 5 thằng bọn nó, chơi màn " Trong nhà ngoài phố " , bọn tôi thủ nhà, bọn kia vào tấn công. Vừa vào game, tôi cầm AWM phơ hết luôn 2 mạng tụi trường chuyên trong tích tắc, bọn nó thấy thế thì nóng gáy vô cùng, được nước tôi phơ thêm 2 mạng nữa rồi cười ha hả, Khang mập khoái chí cười theo mà không để ý thằng kia leo thang vô nhà nã nó từ đằng sau. Tiện tay thằng này làm luôn quả bom khói, khổ thân tôi cầm súng nhắm nên mù tịt đường đi, nó giã tôi banh xác.

Sang mấy trận sau, tôi cứ đều đều đứng trong mà tỉa ngoài, tầm tầm cũng gần 30 mạng, thế nhưng tinh anh mấy cũng không địch lại số đông, chưa kể thằng mập nhát cáy, toàn ôm súng đứng gần tôi, bọn kia đột kích vô nhà cứ thấy 2 thằng là nã cong nòng, Khang mập hoảng hồn chạy tán loạn cả lên che luôn tầm ngắm của tôi, thế là lại thua liên tục. Vào game cuối, bọn nó rút kinh nghiệm ko mò đầu vào nữa vì ngại tay ngắm của tôi, nên đứng ngoài mà dội bom vào, sau đó vô nhà phơ luôn 2 thằng tôi. Bọn tôi mặt đỏ tía tai bước ra khỏi quán, sau lưng bọn kia cười rung cả bàn ghế.

- Sao mày bảo tao là mày bắn ghê lắm mà ? – Khang mập ức chế.
- Mày không dòm hiệu số thắng thua à ? Tao giết tổng mạng còn nhiều hơn bọn nó cộng lại, tại mày chạy loạn cả lên , tao sniper là mong mày ra làm chim mồi để tao phơ từng thằng mà mày cứ ru rú trong nhà ! – Tôi sửng cồ tuôn nói liên tục.
- Èo, đã nói tao bắn dở rồi, thôi bỏ đi ! – Nó xuôi xị.
- Chứ sao, bỏ luôn quán này, chả dám lết vô nữa ! – Tôi đập vô tay lái xe đầy bực tức.
- À, ghé nhà sách chút mày ! – Khang mập quay đầu xe bảo tôi.
- Chi ? Mua truyện à ? – Tôi ngạc nhiên.
- Không, sắp noel rồi, vô mua vật liệu về làm thiệp tặng nhỏ Huyền ! – Nó đáp.
- Ơ, noel mà cũng tặng quà à ? – Tôi dòm nó lom lom.
- Chú gà quá, cấp 3 rồi còn nhỏ nhít gì nữa ! – Nó hừ mũi đáp

Nó nói cũng đúng, mấy hôm nay tôi cũng quên mất là sắp đến giáng sinh, nghe thằng này nhắc mới nhớ, cơ mà xưa giờ đã tặng quà cho con gái bao giờ đâu, giờ biết em Vy thích gì mà tặng, nói vậy chứ tôi cũng co giò đạp theo nó vô nhà sách.

Vào nhà sách, thằng mập mua nào là giấy màu, hồ dán, kẹp nhỏ, cả mấy lọ kim tuyến rồi lại còn cả bút chì màu, nó thì xưa nay khéo tay rồi, mấy vụ vẽ huy hiệu đoàn hay thiết kế demo cổng trại toàn một tay K mập làm hết, phen này chắc cái thiệp cũng đẹp lắm, nhỏ Huyền nhận quà chắc sướng mê tơi, mà công nhận dạo này hai anh chị phởn thật.

- Mày không làm gì tặng em Vy à ? – Khang mập thắc mắc.
- Ờ, để vài bữa tao mua ! – Tôi lúng búng đáp.
- Ngu, quà thì phải tự tay làm con gái nó mới thích, mới trân trọng ! – Nó ra vẻ sành đời.
- Thế à ? ....để tao nghĩ nên làm cái gì đã ! – Tôi gãi đầu.
- Cấm mày làm thiệp đấy, đụng hàng ! – Thằng mập chưa chi đã doạ.
- Ờ, tao thèm vào ! – Tôi đáp, nghĩ tặng quà cho em Vy thì phải thật độc đáo bất ngờ, chứ đụng hàng giống thằng này thì nói làm gì, nhỏ Huyền thể nào lại chẳng khoe với Vy, lúc đó em Vy mà nhìn vô thấy 2 cái thiệp y chang nhau thì tôi có mà độn thổ.

Về tới nhà, tôi nằm ngẫm nghĩ nên chọn cái gì thật độc đáo làm quà giáng sinh cho Khả Vy, lăn lộn mãi mà cái đầu chẳng nghĩ ra được gì khá hơn, đổi tứ thế nằm, đổi luôn cả chân gác, uống nước rồi đứng dậy hít thở, tôi làm hết những gì mà khi học bài tôi hay làm để thư giãn đầu óc mà mãi không nghĩ ra được gì, chán nản tôi nằm phịch xuống giường.

- Hay là mua sách tặng em ấy nhỉ ? Không được, sách thì bình thường quá, lỡ em nó đọc rồi thì tèo. Èo, đã nói là quà tự làm mới có ý nghĩa, nghĩ tiếp thôi ! – Tôi nằm lan man với hàng đống ý nghĩ trong đầu.
- Nam ơi xuống ăn cơm ! – Giọng mẹ tôi dưới bếp vọng lên.
- Dạ, con xuống liền ! – Thôi kệ, có thực mới vực được đạo, nghĩ bụng tôi phốc xuống giường ra nhà bếp ăn cơm.

Vừa ăn vừa xem tivi, phim đang hay thì lại quảng cáo, sao mấy ông nhà đài thích quảng cáo thế không biết, cơ mà nhờ vậy lại hay. Đến phần quảng cáo bia heineken, nội dung quảng cáo là nhà nhà ăn mừng giáng sinh với cơ man nào là bia heineken, và nhạc nền thì rất hay, pha trộn giữa We wish you a merry Christmas và bản gì đó tôi chẳng nhớ rõ, nhưng đoạn soundtrack ấy cực chất, tôi nghe mê mẩn ( sau này tôi khổ công lục trên mạng cả ngày trời mới ra, cài về làm nhạc chuông luôn ) .

Nhưng cái kết của quảng cáo heineken làm tôi sực nghĩ ra 1 ý tưởng tuyệt vời, và suy đi tính lại tôi thấy rất khả thi, khả năng tôi có thể làm được, tự nhủ ngày mai quyết tâm làm ngay cho nóng. Đoạn kết của video quảng cáo Heineken là hình ảnh ông già tuyết cưỡi tuần lộc bay trên cao giữa ánh trăng sáng và các vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, phía dưới là những ngôi nhà phủ đầy tuyết giữa rừng thông và các người tuyết đứng cạnh nhau ngộ nghĩnh trong vườn, đêm giáng sinh an lành vô cùng !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro