Chapter 321 + Chapter 322 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 321 :

Không còn cách nào khác hơn, tôi cắt chặt môi giấunỗi sợ hãi vào trong lòng nhằm trấn an Tiểu Mai, kéo tay nàng ra ngoài sân.

- Em đứng ở đây ! – Tôi thì thầm khi hai đứa bướcra bậc tam cấp ở sân trước.

- Nhưng…. ! – Tiểu Mai không muốn rời tay tôi, nàngkhẽ níu lại.

- Suỵt…. ! – Tôi lắc đầu rồi quay ra phía cổngnhà.

Cánh cổng màu đen đầy yêu quý thuở nào, đã từnglàm xao xuyến con tim tôi không biết bao nhiêu lần, cũng từng khiến tôi trốn chạyhồi năm trước, mọi thứ đều vẫn quen thuộc nhưng sao khuya hôm nay lại trông xalạ, u ám và ma quái quá cỡ thợ mộc. Căng mắt nhìn về phía trước, tôi thu nắm đấmlại, đưa mục quang thẳng vào cổng với hi vọng không bỏ sót qua bất kì chi tiếtbất thường nào xuất hiện.

Tiếng gõ cửa cộc cộc vẫn vang lên từng hồi đứtquãng, và gió rít lên nghe lạnh cả sống lưng.

- Hú….viu….viu… cộc… cộc… cộc… !!!

Nếu không phải là Tiểu Mai đang đứng sau lưng tôivà cần một chỗ dựa, nếu tôi không phải là người đàn ông duy nhất trong nhà nàythì thề có trời đất là chỉ cần “bản hợp xướng” kinh dị kia mà vang lên thêm mộtlần nữa thì tôi sẽ lăn đùng ra ngất xỉu ngay tắp lự.

- “Bình tĩnh…Nam…bình tĩnh… Tiểu Mai đang sợ.. màysợ nữa thì lấy gì mà…. ! “

Đặt trường hợp là trộm, tôi còn có năm phần tự tinrằng mình có thể hạ gục được hắn, nhưng nếu trường hợp tên trộm này có mang vũkhí thì chưa chắc tôi có thể giành lợi thế trong đêm tối.

Nhưng nếu là …ma thật thì sao ?

- “Không…không thể có ma trên đời được.. ! “ – Tôitoát mồ hôi tự trấn an mình.

Bằng một nỗ lực mạnh mẽ, tôi thu nắm tay lại, khẽquay nhìn Tiểu Mai đang thất thần tựa cửa lúc này, tôi cố hé môi cười mà cũngchả rõ là mình có đang mếu hay không, rồi gật đầu với nàng. Tay run run, tôi đặttay mình lên khóa cổng bằng sắt lạnh lẽo, tựa hồ lúc này đầy âm khí.

- Keng….Uỳnh ! - Tôi… đưa tay giật khóa cổng rồi đạptung béng nó ra.

- Viu…viu…….. !

Trước mắt hai đứa tôi lúc này là con đường trướcnhà tuyệt nhiên không một bóng người qua lại, gió thổi từng hồi mạnh mẽ cuốnbay những bọc nylon và mẩu giấy vụn trên mặt đường bay tứ tán. Thoáng hoangmang vì không có người lại có tiếng gõ cửa, tôi theo phản xạ ngước nhìn lên vịtrí phát ra tiếng động ở cánh cổng sắt thì phát hiện ra… thủ phạm của trò giảthần giả quỷ tự nãy giờ.

- Ha ha…. ! – Tôi sũng người lại mất mấy giây rồi bậtcười khanh khách.

- Gì… gì vậy anh ? Anh Nam ? – Tiểu Mai hoang manghỏi tôi, vì có lẽ nàng còn đang tưởng tôi bị ma nhập mất rồi nên mới phá ra cườigiữa đêm hôm khuya khoắt.

- Em ra đây xem này ! – Tôi tủm tỉm nhìn nàng nhưđể trấn an, không hề phát hiện ra là mồ hôi mình đang ướt đẫm cả lưng áo vì cúcăng thẳng thần kinh cực độ vừa rồi.

Đợi cho Tiểu Mai đã líu ríu đứng nép sau lưng mìnhrồi, tôi mới cười chỉ tay lên trên phần song sắt kế bên trụ cổng.

- Em nhìn đi, “nó “ gõ cửa đấy !

- Ôi….. ! – Tiểu Mai nhìn theo hướng tôi chỉ rồinàng thở hắt ra nhẹ nhõm.

- Thấy chưa, trên đời làm gì có ma ! – Tôi khẳng địnhchắc như đinh đóng cột.

- Ai mà ngờ được như vậy đâu chứ… ! – Tiểu Mai bĩumôi, trông nàng đã bình tâm trở lại.

Đại loại có thể giải thích tiếng gõ cửa bí ẩn khôngngười vừa nãy là như vầy, như đã nói thì từ chiều đến giờ bầu trời bất chợt mâyđen vần vũ và gió thổi khá mạnh, chỉ lạ lùng ở chỗ là trời lại không mưa. Vàtrong khi tôi với Tiểu Mai còn đang tán chuyện trong nhà về cái vụ con chó nhà nàođó trong khu này bỗng dưng lên cơn sủa inh ỏi thì ở ngoài đường, những cơn gióbáo hiệu mùa mưa sắp bắt đầu đã thi nhau thể hiện trình độ bay nhảy mạnh mẽ củamình. Gió mạnh đến nỗi thổi tung những thứ linh tinh ở trên mặt đường như rác rứa,bọc nylon, hoa lá hẹ bay tùm lum từa lưa.

Và hài hước làm sao khi mà có thể trẻ em ở khu phốnày có cái tật chơi diều xong rồi quăng luôn ngoài đường chứ chả đem lại vàonhà để mai chơi tiếp. Hậu quả là con diều đứt dây của một ông mãnh nào đó quẳnglại ngoài đường đã nằm chỏng chơ trên phố, để rồi khi được các “thần gió” đưa đẩy,con diều tự động bay cao bay xa và… mắc luôn vào thanh sắt cổng nhà Tiểu Mai.Ngẫu nhiên làm sao khi thanh tre làm khung diều lại hướng phần mũi về phía mặtbằng của cổng, thành thử ra cứ mỗi khi gió thổi đến là phần mũi tre đều va đậpvới cổng sắt, tạo ra một thứ âm thanh gần giống với tiếng gõ cửa.

- Cộp… cộp…viu…viu….. ! – Trước mắt hai đứa tôi,con diều vẫn đang mắc kẹt vào cổng, và cứ mỗi lần gió thổi qua là nó lại runglên bần bật rồi đập vào cửa phát ra âm thanh.

Đến lúc này thì tôi cười cười, nheo mắt quay sangTiểu Mai trêu:

- Tháo xuống hở ? Hay là để luôn con diều trên đâynghe cho vui tai em nhỉ ?

- Thôi… gỡ xuống đi anh ! – Tiểu Mai vội lắc đầu.

- Hì hì, thì gỡ, anh cũng ngán nó lắm rồi ! – Tôicảm thấy không nên tiếp tục trêu cô người yêu đang sợ hãi từ nãy giờ nữa, vộiđưa tay gỡ con diều xuống.

Nhét luôn con diều tai bay vạ gió vào thùng rácbên đường, chừng như đã chắc chắn rằng nó không thể hiển linh mà bay bổng tiếpthêm được nữa thì tôi mới phủi phủi tay rồi đưa mắt nhìn hết một loạt con đườngđang vắng vẻ tịch mịch trong đêm.

- Quái… chó nhà ai mà giờ vẫn sủa thế nhỉ ? – Tôilấy làm thắc mắc khi tiếng sủa của con chó nào đó từ nãy đến giờ vẫn đột ngộtvang lên.

- Vào nhà thôi anh, nhiễm lạnh mất ! – Tiểu Mai lolắng gọi.

Một chốc sau, tôi đã có thể gọi là an tâm ngồi dựahẳn người ra ghế mà thư thả nhấm nháp tách trà đào vừa được Tiểu Mai châm lại.

- Quỷ thật con diều, làm em sợ chết khiếp, em ha ?– Tôi cười tủm tỉm.

- Hứ, anh cũng sợ còn nói ai ! – Tiểu Mai nguýtdài.

- Bậy, em không thấy anh lúc nãy hùng hổ đạp cửaxông ra hay sao ? – Tôi phất tay lờ đi màn phản pháo của nàng.

- Ờ, anh đạp cửa lúc nào mà chẳng hung hăng ! –Nàng nhún vai đáp.

Giật thót người biết là Tiểu Mai vừa nhắc khéo vụlúc nãy tôi đạp cửa xông vào phòng nàng, không dám trêu đùa để lún sâu vào tộilỗi đã được ân xá nữa, tôi vội lảng sang chuyện khác.

- Tóm lại là do tụi mình thần hồn nát thần tínhthôi, chứ trên đời này làm gì có ma cỏ !

- Không hẳn đâu, chỉ là anh chưa gặp thôi, khôngphải ngẫu nhiên mà con người lại đồn đãi về những gì làm cho họ cảm thấy sợ hãi! – Tiểu Mai cắn môi đáp, nàng nhẹ để ấm trà xuống bàn rồi nhấc một tách dànhcho mình.

- Bản tính con người vốn là tò mò trước những điềubí ẩn xung quanh mà, chính vì không thể tìm ra được lí do cho những gì bí ẩnđó, họ đành tự tạo ra những câu chuyện huyền bí nhằm giải thích những sự vật sựviệc của thế giới tâm linh. Kết quả là hoàn toàn ngược lại, con người càng cốgiải thích những hiện tượng huyền bí bằng truyền thuyết về ma quỷ thì lớp hậuthế thay vì hiểu ý tổ tông, lại đi tin sái cổ và ngày càng sợ hãi vì mấy câuchuyện âm u ghê rợn đó ! – Tôi vung tay làm nguyên một tràng thao thao bất tuyệt.

Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên như thể không tin đượcnhững gì tôi vừa nói, nàng nhìn tôi lâu đến nỗi đang tôi đang hào hứng giảithích mọi sự dưới góc nhìn của con mắt khoa học cũng đành phải gãi đầu sượngtrân:

- Uầy… em không tin thì thôi, làm gì nhìn anh dữ vậy!

- Không… em nghĩ là anh có thiên khiếu thuyếttrình lắm đấy ! – Tiểu Mai hấp háy mắt.

- Hả ? – Tôi đần mặt ra sửng sốt.

- Anh có thể là một nhà hùng biện đấy chứ ! – Nàngnhận xét, vẻ như vẫn chưa hết ngạc nhiên.

Nghe Tiểu Mai nói mà tôi vội xua tay chối đây đẩy:

- Thôi thôi, hùng biện để làm gì, đàn ông là phảithể hiện bằng hành động chứ đâu bằng lời nói !

- Ngốc, một lời nói sắc bén còn quyền lực hơn cảthiên binh vạn mã đấy ! – Tiểu Mai nhún vai đáp.

- Ờ, biết, em thì giỏi rồi, nói gì ai mà lại chảnghe ! – Tôi thở hắt ra.

- Hì, anh đánh giá em cao quá ! – Nàng tủm tỉm.

Không thể tiếp tục để tình trạng “mèo khen mèo dàiđuôi “ tiếp diễn, tôi liền đánh lạc hướng:

- Trở lại vấn đề chính, em vẫn tin là trên đời nàycó ma ?

- Không hẳn là tin, nhưng cũng không có chối bỏ !– Tiểu Mai trả lời liền tức thì.

- Vậy em qua đây ngồi với anh, này thì ma cỏ ! –Tôi vừa nói vừa dang tay vỗ vỗ vào thành ghế bên cạnh mình.

- Làm chi ? – Tiểu Mai nheo mắt nhìn tôi như đềphòng.

- Bảo qua ngồi thì cứ qua ! – Tôi trợn mắt hung dữ.

Trông thấy bộ dạng hùng hổ như thiên lôi của tôi,Tiểu Mai vội buông tách trà rồi líu ríu bước sang chỗ tôi, ngồi xuống phần ghếnệm cạnh bên.

- Phải thế chứ, nghe bảo vợ Nhật chiều chồng lắmmà ! – Tôi toét miệng cười hài lòng.

- Hứ, ông mà làm bậy thì biết với tôi ! – Tiểu Mainguýt dài, tuy phản ứng là thế nhưng nàng vẫn ngồi yên vị bên tôi.

- Phải rồi, lúc này đêm hôm khuya khoắt mà nhà lạichỉ có hai đứa mình, anh làm bậy thì em phải biết chớ sao hè ! – Tôi giở giọng cườiđểu cáng.

- Anh dám… ! – Nàng trừng mắt nhìn tôi, khẽ dịchngười lùi ra.

Trông bộ dạng Tiểu Mai đang sợ thật, tôi bèn cườigiả lả:

- Đùa tí, em sao cứ hay sợ vu vơ thế nhỉ ?

- Anh là con gái đi, xem có sợ hay không ? – Nàng khẽnhíu mày.

- Thế là giờ nhất quyết ngồi đó ? – Tôi nheo mắtnhìn nàng tinh quái.

- Ừ, nhất quyết ! – Tiểu Mai mím môi, hếch mũi lênbướng bỉnh, và ngồi cách tôi một tấm đệm vuông, hai tay đan lại vào nhau.

Biết tỏng là cô nàng đang bối rối thế kia, rõ làmuốn sang ngồi cạnh tôi lắm rồi mà trót nói cứng là không qua nên giờ mới đantay như vậy, tôi liền gục gặc đầu:

- Ừ thì thôi, anh không ép nữa, nhưng để xem látsau có nhảy bổ qua đây không nhé !

- Việc gì phải qua đó ? – Tiểu Mai thẫn thờ hỏi.

- Thì em bảo trên đời có ma, nghe có vẻ thích ma lắm,để anh chiều em luôn !

- Anh… thấy ma rồi ư ?

- Chưa, nhưng nghe kể lại !

- Vậy… có gì đâu chứ !

- Ừ, có hay không thì tí nữa mới biết, giờ ngheanh kể đây !

- ………….. !

Vậy là chương trình “Kể chuyện đêm khuya “ đượcphép bắt đầu, tôi vờ húng hắng giọng ra vẻ nghiêm trang, rồi trước ánh mắt hồihộp xen lẫn tò mò của Tiểu Mai, tôi chậm rãi bắt đầu câu chuyện của mình bằng mộtgiọng kể âm u, lạnh lẽo:

- Sáu năm trước, có một hôm nhà anh có khách, đólà một người bạn cũ của mẹ…..

Đúng vậy, tôi đang kể lại một câu chuyện mà chínhtai tôi nghe được, câu chuyện này xảy ra vào sáu năm trước, tức là khi tôi cònhọc lớp năm. Hôm đó, tôi đang ngồi chơi ráp rôbô mô hình ở giữa nhà, vừa chơi vừalầm bầm rủa thầm Sơn đen cái tội nó ham…phụ việc nhà không đi đá bóng với tôi.Và tình cờ lúc đó, mẹ tôi cùng bà bạn sau một hồi hàn huyên tâm sự đã nhắc đếnchuyện không nên nhắc trước mặt con nít:

- Mà bà nhớ bà Hai bán bánh tráng đầu ngõ trườngmình hồi đó không ?

- Ừ, sao nhỉ ? Giờ bà Hai vẫn còn bán à ? – Mẹ tôihỏi lại.

- Không, chồng bả vừa chết tháng trước, nên giờ bảnghỉ bán rồi, mà tui cũng không biết giờ gia đình bả ở đâu nữa ! – Bà bạn trả lời.

- Sao chồng bà Hai lại chết ? Nhìn ổng khỏe mạnh lắmmà, tập thể dục thường xuyên có bệnh hoạn gì đâu, hay là bị tai nạn ? – Mẹ tôisửng sốt.

Và bà bạn của mẹ tôi lúc này thì khuôn mặt tự dưngđăm chiêu hẳn ra, thoáng nhìn quanh quất một hồi, thấy tôi đang cắm đầu vào conrôbô to đùng thì bả mới ghé tai mẹ tôi mà trầm giọng nói, không hay biết ở bênnày, hai tai tôi cũng đang dỏng lên hóng chuyện:

- Nghe đâu ổng gặp ma nên hóa điên, rồi chết…… !

Ngày trước, mẹ tôi cũng học trường Phan Bội Châutôi đang theo học bây giờ, và cũng giống Khả Vy, mẹ tôi theo học từ cấp hai đếnhết cấp ba. Ở trường, mẹ tôi nổi tiếng là học sinh giỏi Toán nhất khối suốt mấynăm liền đến độ sau này thầy cô khi biết tôi là con của mẹ thì đều gật gù khen “mẹnào con nấy “, còn mấy ông chú bác con trai trong trường thì si mê mẹ tôi nhưđiếu đổ, thế nhưng  mẹ tôi chỉ chọn kếthôn với ba tôi, vì theo lời bà nói là do mẹ chỉ thích những ai thông minh hơn mẹ.Vậy đấy, kết quả của cuộc hôn nhân trên chính là hai anh em tôi bây giờ, thằngnào cũng giỏi, và tôi lại còn giỏi hơn ông anh tôi gấp bội… à quên xin lỗi mọingười, có lẽ tôi đã tự sướng hơi quá đà thì phải !

Quay trở lại câu chuyện theo lời bà bạn của mẹ tôikể, thì hồi cách đây hai ba chục năm trước, đầu đường vào trường có gia đìnhchuyên làm bánh tráng nọ, đó là gia đình bà Hai. Bà Hai có hai người con, mộtông lớn thì bỏ nhà đi biệt xứ từ hồi trai tráng, ông út còn lại thì dở dở ươngương, tâm thần bất định. Chồng bà Hai là ông Hai từng đi lính ngày trước, saugiải phóng thì hai ông bà kết hôn. Ông Hai rất khỏe mạnh, dáng người đen nhẻmchắc nịch, là cột trụ gia đình, cứ sáng nào ông cũng dậy sớm đun củi rồi đổbánh tráng, đến sáng ra là bà Hai lại quẩy gánh mang bánh ra chợ bán cho kịpphiên chợ trưa.

Ông Hai có một thói quen vẫn giữ từ hồi còn đilính, đó là sáng nào ông cũng dậy thật sớm từ 3 giờ khuya để đạp xe từ nhà mìnhvào cánh rừng cách nhà mình độ năm cây số, vừa kết hợp tập thể dục vừa chở củitừ rừng về nhà để sinh hoạt. Nhà ông là một căn nhà cấp bốn xập xệ nằm lọt thỏmtrong một vùng cây cối um tùm ít dân cư qua lại, sáng nào ông cũng lọ mọ đạp xetừ đó đến cánh rừng nọ để lấy gỗ.

Khuya hôm ấy, khi bầu trời còn tối mịt mờ, ông Haivươn mình tỉnh dậy sau giấc ngủ rồi bước ra hiên nhà, vục mặt vào lu nước mát lạnhcho tỉnh táo. Đưa mắt nhìn bầu trời tối đen như mực, ông hít một hơi dài nhữngkhông khí lạnh của buổi khuya rồi lại dắt xe ra ngoài, trong nhà vợ và con ôngvẫn còn đang say ngủ. Tay vắt lại những sợi dây thừng sau yên xe và cây rìu giắtsau lưng, ông ngồi lên rồi đạp đi theo hướng cũ vào rừng.

Con đường ông Hai thường đạp xe vào rừng là mộtcung đường có nhiều khúc quanh, khá hẹp và nhỏ nên ít khi có xe cộ qua lại, chỉtrừ những người khách bộ hành can đảm. Bởi dọc hai bên đường một bên là rừngcây hoang vu, một bên là núi đá, ngộ nhỡ trời mưa sạt lở đất đá thì núp vào bênnào cũng cầm chắc cái chết. Khuya hôm nay, ông Hai vẫn cần mẫn đạp xe vừa đểtăng cường sức khỏe, vừa để vào rừng kiếm ít củi cho sinh hoạt gia đình.

Qua đến một đoạn đường nọ, ông thoáng ngạc nhiênkhi thấy trước mặt mình có một bóng người đang đứng lớ ngớ đầy bối rối. Lẽ hiểnnhiên rằng ông Hai sẽ phải cảm thấy sửng sốt bởi đây là đoạn đường đã quá đỗiquen thuộc với ông khi ngày nào cũng đi qua, và đâu có lí nào vào lúc nửa đêmkhuya khoắt thế này lại có người nào đó đứng yên bên đường, giữa không gian tịchmịch âm u của rừng cây và núi đá.

Giây lát sau, ông Hai chầm chậm đạp xe đến trướcnhân ảnh đang đứng tại chỗ ấy và…

- Bác ơi, cho con đi nhờ xe một đoạn được không… ?

Trước mắt ông Hai lúc này là một người con gái kháxinh xắn, mái tóc cô dài ngang lưng và được búi qua một bên vai, cô hấp háy mắtnhìn người đàn ông trung niên đang đờ người ra đối diện mình rồi cười nắc nẻ:

- Coi kìa, bác sao vậy ?

- Con… sao giờ này con lại.. đứng một mình ở đây ?– Ông Hai sửng sốt tột độ, vì ai cũng biết ra ngoài vào lúc này thì đàn ôngcũng có đôi chút e dè, đừng nói là cô thiếu nữ chân yếu tay mềm trước mặt.

- Con đi vào phố mua thuốc cho mẹ, dọc đường thì bịtrật chân, con đợi ở đây nãy giờ mới có người đến giúp ! – Cô gái trả lời.

- Ai đến giúp ? – Ông Hai thắc mắc.

- Bác chứ ai trời ! – Cô gái khúc khích cười.

- Vậy chứ lúc tối con đi xe gì vào phố?

- Con đi xe ôm, nhưng đến gần nhà thì con xuống địnhđi bộ cho khỏe người với lại tiết kiệm ít tiền, đi được một lúc thì vấp hòn đánên té trật khớp !

- Rồi con đợi từ lúc đó đến… giờ luôn à ?

- Dạ, bác chở con về nhà giúp nha, kẻo mẹ con lạilo !

- Ừ.. ừ… nhà con gần đây không ?

- Dạ cũng gần, còn một đoạn nữa là đến thôi bác !

- Vậy con lên xe đi !

Rồi trước sự giúp đỡ tận tình của ông Hai, cô gáibí ẩn ấy khập khiễng từng bước tễnh chân lên yên sau xe đạp.

- Con bám chắc nhé, đường ở đây xốc lắm đấy ! –Ông Hai cẩn thận dặn dò.

- Dạ, con biết mà bác ! – Cô gái gật đầu đáp.

Rồi chầm chậm đạp xe đi, ông Hai hoàn toàn tin hẳnvào lời nói đầy mâu thuẫn của cô thiếu nữ này mà không một chút ngờ vực. Bởi lẽlà thân con gái dặm trường thì ai mà lại chẳng sợ, thế nhưng giữa rừng hoang âmu tịch mịch lúc này, cô gái ấy đã đứng đợi người đến giúp một thân một mình suốttừ lúc tối đến tận nửa đêm. Nếu đúng theo lời cô thì lúc này mẹ cô đang bệnh cầnmang thuốc về, và thật sự nếu nhà cô ở gần đây thì theo lẽ tự nhiên, cô dù cóđau chân cách mấy cũng phải cố gượng bước về nhà mới phải. Đằng này cô vẫn bìnhthản đứng đợi người dù biết đoạn đường này vắng người qua lại, thế nên… lấy gìlàm chắc chắn sẽ có người đến giúp ?

Chỉ trừ một lí do duy nhất, đó là cô gái ấy biếtđược ngày nào ông Hai cũng chạy qua đoạn đường này, vào thời điểm này.

Nhưng không thể trách ông Hai được, bởi nếu ma quỷlà có thật thì chúng hẳn có thuật nhiếp hồn, có thể là con người mụ mê đi khôngcòn tỉnh táo như ngày thường nữa.

Ông Hai lúc này không mảy may nghi ngờ gì những lờicô gái nói, mà trái lại ông còn chủ động bắt chuyện:

- Chừng nào gần đến nhà thì con báo để bác biếtnhé !

- Dạ, cũng gần đến rồi đó bác ! – Cô gái thoáng mỉmcười u tịch.

- Ủa, nhanh vậy à ? – Ông Hai ngạc nhiên.

- Dạ, đây nè, đến rồi bác ơi ! – Cô gái gọi giật.

- Đến đây được rồi, con cảm ơn bác nha !

- Sao được ? Để bác đưa con vào tận nhà chứ, châncon bị đau mà !

- Dạ không sao đâu, con tự đi vào được, gần mà !

- Ừm… vậy con cẩn thận đấy !

- Dạ, cảm ơn bác nhiều !

Vậy là ông Hai đưa cô gái đến tận nhà, nhưng khôngvào luôn bên trong mà chỉ dừng lại ở đầu ngõ. Đó là một con đường mòn dài và hẹp,xung quanh là những rặng cây bạch đàn đang xì xào trong gió, màn đêm cô liêu lạnhlẽo càng làm tăng thêm không khí u ám của buổi đêm, khi mà dương khí suy giảmvà âm khí cực thịnh.

Ông Hai đứng nhìn nhân ảnh cô gái đi xiêu vẹotrong gió, mái tóc bay lưa thưa theo từng đợt không khí lạnh thổi qua, mãi đếnkhi trong thấy cô gái khuất sau một mái nhà tranh có ánh đèn dầu thấp thoángthì ông mới tặc lưỡi đạp xe đi tiếp.

Và câu chuyện sẽ không có gì để kể tiếp nếu nhưông Hai không còn gặp cô gái ấy thêm lần nào nữa. Sự thật đi ngược lại như thế,hàng đêm cứ đúng 3 giờ, ông Hai vẫn đạp xe một mình để vào rừng lấy củi. Vàtrên đường đi, ông Hai thỉnh thoảng vẫn chở cô gái đang đứng đợi ông ven đườngvề lại đầu ngõ. Lần nào cũng vậy, cô gái không cho ông vào nhà vì lí do đêm hômkhuya khoắt, mẹ cô sẽ không đồng ý có đàn ông lạ mặt vào nhà.

Lí do tại vì sao ông Hai cứ tiếp tục chở cô gái đithì không một ai hay biết, và họ cũng không dám biết vì sợ mang tiếng là phải tộivới “người âm “. Mọi sự cứ thế tiếp diễn, ông Hai trên đường đốn củi về cho giađình vẫn luôn tiện đường đưa cô gái ấy về đầu con ngõ đầy những hàng cây bạchđàn. Gia đình ông, cả vợ lẫn con đều không lấy làm thắc mắc gì khi mà lượng gỗông Hai mang về ngày một nhiều hơn bình thường, mà theo lời ông là có người tốtchỉ chỗ cho ông nên đốn chỗ này, chỗ kia sẽ được dễ dàng hơn. Ông Hai vẫn đưacô gái về nhà, cô gái ấy luôn chỉ ông hai nơi có gỗ tốt như là một cách trả ơn,sự vẫn diễn ra đều đặn như thế.

Chapter 322 :

Chođến một hôm mùa hè nọ, đêm đó trời mưa rất lớn, và ông Hai sau một hồi chật vậtđạp xe cũng có thể đưa được cô gái đến đầu ngõ:

-Vậy con chào bác nha… chà, trời mưa lớn quá !

-Con đem áo mưa vào theo đi, sẽ bị ướt đấy ! – Ông Hai đưa tay cởi áo mưa ra khỏingười.

-Sao được ? Bác còn đi tiếp nữa mà ? – Cô gái ngạc nhiên.

-Không sao, thân lính chịu nắng mưa quen rồi, có khi còn khỏe thêm ấy chứ, con cứmang áo mưa vào đến nhà, bị cảm thì khổ ! – Ông Hai vừa nói vừa đưa tay vuốt nướctrên mặt.

Ngheđến đây thì cô gái thoáng lộ vẻ xúc động, ngập ngừng nhận chiếc áo mưa từ tayông Hai, cô gái nói:

-Vậy… sáng mai bác đến nhà con nhé, ở cuối hẻm này để… trả lại áo mưa… cho bác !

-Ừ, thế bác đi đây, con vào nhà cẩn thận ! – Ông Hai gật đầu rồi vội quay xe đi,không để ý ở đằng sau mình hình như cô gái đã không còn ở chỗ cũ nữa.

Sángra, ông Hai chở hàng ra chợ giúp vợ xong thì trở về nhà làm vài việc lặt vặt,nhưng đến khi ông lôi mớ củi vừa đem về hồi đêm thì chợt nhớ ra là sáng nay ôngcó hẹn đến nhà cô gái nọ. Vậy là ông lại lọ mọ đạp xe đi sau khi việc nhà đãxong xuôi.

Conđường sau mưa khá ẩm ướt và có nhiều lá bạch đàn rơi rụng, dù mặt trời ló dạngđã đủ đưa những tia nắng trong veo xuyên qua từng tán lá cũng vẫn không làm mấtđi nét vắng vẻ, tịch mịch của khu rừng. Ông Hai sau một hồi theo sự hướng dẫnlúc đêm qua của cô gái đã tìm được đến căn nhà tranh lụp xụp nằm ở cuối đường.Dựa xe đạp vào một gốc cây bạch đàn, ông định đưa tay gõ cửa thì chợt nhận ranhà tranh vách nứa thì làm gì gõ cửa được, bèn cất tiếng gọi:

-Có ai ở nhà không ?

-……… !

-Có ai… đang ở nhà không ?

-……………. !

Gọithêm vài lần nữa mà vẫn không có ai trả lời, ông tặc lưỡi quay đi chuẩn bị về lạinhà thì cánh cửa bật mở, và trước mắt ông là một bà cụ già bị khòm lưng:

-Chú… chú tìm ai ? Khụ…khụ…. !

-Chào dì, con tìm… tìm con gái dì ! – Ông Hai trả lời, sực nhớ ra là ngần ấy thờigian hằng đêm mà ông vẫn chưa hề biết tên cô gái.

-Nhà này… tôi sống một mình thôi, làm gì có ai nữa… ! – Bà cụ già thắc mắc, vẻnhư đã hơi bị lãng tai.

-Lạ vậy ? – Ông Hai giật mình sửng sốt. – Rõ là con gái dì bảo nhà nó ở đây mà !

Bàcụ già lúc này đã nghe rõ hơn, liền ngước mắt nhìn ông Hai thảng thốt:

-Con gái tui…. Chú gặp nó khi nào ?

-Mới tháng trước thôi, ủa… con bé không kể gì với dì à ? – Ông Hai lại càng ngạcnhiên hơn nữa.

-Chú… thiệt là gặp nó rồi à ? – Bà cụ run rẩy.

-Dì nói lạ vậy ? Tui không gặp sao biết nhà con bé ở đây, nó bảo tôi qua đây đểtrả lại cái áo mưa mà ! – Ông Hai lúc này đã ngờ ngợ về những gì bà cụ già đangnói.

Khẽlắc đầu không đáp, bà cụ đẩy cửa để ông Hai bước vào nhà, và chỉ tay lên phíatường đối diện, khổ sở nói:

-Con gái tui… chết cũng hơn hai năm rồi, nó bị… đá đè trong lúc vào phố mua thuốccho tui, đây là bàn thờ của nó !

Vừanghe thế thì ông Hai giật mình nhìn lên bàn thờ, trên đó quả thực là có di ảnhcủa cô gái với khuôn mặt giống hệt như cô gái mà ông Hai vẫn gặp từ trước giờ.Nhưng điều làm cả ông Hai và bà cụ già ngạc nhiên, không, phải gọi là bànghoàng hơn cả đó là… chiếc áo mưa màu xanh của ông Hai cho cô gái mượn hồi đêmlúc này đang nằm chỏng chơ trên bàn thờ.

Diảnh cô gái như đang cười, nét cười ma mị yêu quái, và chiếc áo mưa hãy còn ướtnước… Bức di ảnh ấy nhìn ông Hai… vẫn đang nhìn…

-Chở con về… kẻo mẹ con mong…. Là những gì cuối cùng mà con bé nói khi được ngườita đến cứu… nhưng đã quá muộn… tội nghiệp nó chết trẻ… mà vẫn còn lo cho tôi ! –Bà cụ già khóc rấm rứt.

ÔngHai lặng người đi trước bức di ảnh của cô gái và lời than khóc của người mẹ giàđau yếu, và cả trước chiếc áo mưa của mình…

Nửatháng sau, khi ông Hai đã hoàn hồn trở lại thì mới dám tiếp tục đạp xe vào rừngđốn củi, âu cũng vì kinh tế gia đình nên dù có sợ đến mấy, ông cũng phải cố gắng.Con đường từ nhà đến chỗ cô gái đứng đợi mọi hôm đều rất ngắn, nhưng sao hômnay ông Hai có cảm giác nó như bị kéo dài ra vô tận. Tránh không hướng mắt mìnhnhìn về gốc cây bạch đàn ấy như một thói quen, ông Hai nhắm tịt mắt mình định bụngsẽ đạp xe thật nhanh để không phải gặp “cô ấy”.

-Bác ơi… con nè… !

ÔngHai loạng choạng suýt ngã xe khi nghe thấy tiếng gọi của cô gái, và lúc này thìcô ấy rất nhanh đã vụt đến sau xe ông, tủm tỉm cười hờn dỗi:

-Mấy hôm nay bác đi đâu vậy, làm con đứng đợi hoài…. !

-Ừ… không…. ! – Ông Hai lắp bắp, có lẽ đã phát hiện ra vừa rồi cô gái đi nhanh đếncỡ nào.

-Nhanh nào bác, chở con về kẻo mẹ con mong ! – Cô gái nhắc lại câu nói quen thuộc.

Nếulà lúc bình thường, ông Hai sẽ đạp nhanh theo lời cô, nhưng hôm nay, cái câunói “ chở con về kẻo mẹ con mong “ hệt như một thứ âm thanh vọng lại từ cõi âm,nó khiến guồng chân đạp xe của ông nặng nề như đeo đá. Ông Hai lúc này đã sợ chếtkhiếp nhưng vẫn không biết phải làm gì, chỉ lầm lũi đạp xe vô định.

Đượcmột lúc sau, cô gái đập vai ông và hỏi:

-Hôm nay bác sao vậy ? Im lặng quá !

ÔngHai không dám quay đầu lại nhìn, chỉ nhắm tịt mắt lại mà lẩm bẩm:

-Tui… tui lạy cô, cô sống khôn thác thiêng… đừng nhát tui nữa… tui còn gia đình,còn làm ăn…. Nam mô a di đà Phật !

Côgái không còn lên tiếng trả lời ông Hai nữa, giây lát sau, ông Hai chợt cảm thấyphía sau xe mình nhẹ bẫng đi như không hề đang chở một ai, vội quay mặt lạitheo phản xạ thì ông nhìn thấy….

-Ông Hai nhìn thấy gì… vậy anh ? – Tiểu Mai hồi hộp hỏi, nàng không hề phát hiệnra là đã nép sát vào người tôi tự nãy giờ.

-Ổng thấy… mặt của người con gái đó to bành ra như một cái mâm vậy… ! – Tôi thởhắt ra.

-Eo ơi…. ! – Tiểu Mai áp mặt vào vai tôi. – Rồi sao nữa …. ?

Hơibuồn cười trước điệu bộ đang sợ hãi mà vẫn tò mò của Tiểu Mai, tôi kể tiếp hồicuối câu chuyện về ông Hai.

Saukhoảnh khắc kinh hoàng khi biết cô gái đã biến thành quỷ, ông Hai giật mình téoạch ra đường. Cô gái nhảy vụt lên cây bạch đàn, ngửa mặt cười một tràng cườighê rợn đầy man dại rồi biến mất. Sáng hôm sau, những người đi đường tìm thấyông Hai đang bất tỉnh ở ven rừng, họ vội gọi nhau đưa ông về nhà. Thế rồi câuchuyện này được kể lại trong ánh mắt thất thần cùng nỗi khiếp sợ tột độ của ôngHai, mọi người hết thảy đều tin đây là chuyện có thật bởi đúng là ở cung đườngđó đã từng có một cô gái trẻ chết vì bị đá đè dập nát một nửa thân dưới. Và căncứ vào vẻ mặt kinh hoảng của ông Hai thì không thể nào là bịa chuyện được.

Đếnđây thì tôi tặc lưỡi nói:

-Một thời gian sau, ông Hai hóa điên rồi bắt đầu đi lang thang, sau đó được pháthiện nằm chết tại một băng ghế công viên mà không ai biết lí do vì sao, bà Haivợ ông cũng từ đó mà cùng con trai bỏ đi biệt xứ…. !

Kếtthúc câu chuyện, tôi phì cười nhìn Tiểu Mai:

-Sao thế ? Nãy còn quả quyết là ngồi ở bên kia mà !

TiểuMai vẫn chưa hết sợ, nàng nép vào lòng tôi bướng bỉnh:

-Ai bảo anh kể chuyện ma… hic, ghê quá… !

-Thì em thích tin là có ma nên anh mới kể ! – Tôi cười vuốt tóc nàng như dịudàng trấn an rồi tiếp lời. – Sau đó thì bà bạn của mẹ anh không kể tiếp phầnsau vì anh đã la lên um sùm, quăng luôn con rôbô mà bỏ chạy có cờ !

-Hì….. ! – Tiểu Mai gượng cười vì màn bông đùa của tôi.

Rồitôi hơi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Tiểu Mai :

-Em cũng lạ nhỉ, rõ ràng là sợ ma nhưng lại thích nghe, là thế nào ?

-Thì… nghe cho biết ! – Nàng phụng phịu.

-Kì lạ, ở nhà mẹ em có kể chuyện ma cho em nghe không ? – Tôi thắc mắc.

-Cũng có, nhưng phần lớn là do bà ngoại em kể lại ! – Tiểu Mai trả lời.

-Có à ?

-Ừa, ngoại em kể nhiều về những truyền thuyết ma quỷ… phần lớn là để dọa mỗi khitụi em không chịu đi ngủ, nhưng đó là hồi còn nhỏ thôi !

-Thế có đáng sợ bằng chuyện lúc nãy anh kể không ?

-Cũng có… em không biết nữa !

-Thế kể anh nghe chuyện ma làm em sợ nhất đi !

-Ghê quá… kể vầy rồi ai mà dám ngủ nữa trời !

-Thì thức luôn, đằng nào cũng trễ rồi còn gì !

Quảthật là lúc này đồng hồ đã điểm gần 2 giờ khuya, ngoài đường lại càng vắng lặnghơn nữa, tiếng chó sủa nãy giờ cũng đã mất hút, chỉ còn lại màn đêm liêu trai utịch. Tiểu Mai khẽ nhấp một ngụm trà, rồi nàng chậm rãi nói, mở đầu cho câuchuyện của mình.

-Người ta gọi đó là truyền thuyết về một người tên là Lục Bộ…… !

Cũngcần biết là những truyền thuyết ma quỷ ở Nhật Bản mang một sắc thái khác hẳn vớiViệt Nam, đó là các câu chuyện rùng rợn về quỷ một mắt, người phụ nữ không cógương mặt, kappa hay bà chúa tuyết, hoặc cũng có thể là một người nào đó chếtnhập hồn vào bất kì vật nào xung quanh mình.

Theolời Tiểu Mai kể thì trong lịch sử cổ xưa của xứ sở hoa anh đào, có một vị thánhtăng tên là Lục Bộ đã chu du qua rất nhiều chùa chiền xuyên suốt đất nước. Có mộtđêm nọ, một vài người dân trong ngôi làng mà Lục Bộ đang ngồi nghỉ chân đã ngỏý mời ông nghỉ lại qua đêm, và được Lục Bộ đồng ý.

Đêmhôm đó, người ta phát hiện ra chiếc túi bằng tre của Lục Bộ mang sau lưng có chứarất nhiều vàng bạc và châu báu, ngọc ngà tượng Phật vàng bạc đủ cả. Vậy là họ đềunảy sinh lòng tham, nhân lúc Lục Bộ đang ngủ say mà lẻn vào giết chết ông ấy.

Đểdàn dựng cho cái chết của vị thánh tăng này, những kẻ thủ ác đã vờ như Lục Bộ tựmổ bụng mình và vứt nội tạng ra bên ngoài. Sáng hôm sau, dân làng kinh hãi pháthiện ra Lục Bộ đã chết trong tư thế tự sát của một võ sĩ đạo, nội tạng bị vứtra bên ngoài, máu chảy nhuộm đỏ cả một gian phòng.

Nhữngtên hung thủ vội vàng bỏ chạy khỏi làng ra đến một nơi mới, dựa vào số châu báuđã cướp được của Lục Bộ mà xây dựng sự nghiệp địa chủ giàu có của mình, lâu dầnhình thành nên một dòng họ vững mạnh và vương giả. Thế nhưng sự không diễn đượclâu, khi mà một hôm nọ, những người canh gác cho biết họ thấy bóng một vị hòa thượngđang chống gậy đi bộ, lưng có đeo một cái túi vuông vức bằng tre. Tiếng bướcchân lộp cộp trên đá, lạo xạo trên cỏ đã luôn ám ảnh hằng đêm toàn bộ thànhviên của dòng họ ấy. Những kẻ thủ ác năm xưa, cũng là những người đứng đầu dònghọ bây giờ biết là hồn ma Lục Bộ đã tìm đến mình trả thù, bèn tổ chức một cuộchọp khẩn cấp.

Đêmhôm đó, khi cuộc họp đang diễn ra thì từ trên trần nhà đột ngột rơi xuống mộtquả tim nóng hổi đầy máu vẫn còn đang đập thình thịch. Kế sau đó là đến phổi,ruột rà, nội tạng các thứ rớt xuống như mưa, khiến những kẻ đang họp phải hoảngsợ bỏ chạy, nhưng không một ai thoát khỏi gian phòng đó. Và rồi trong sự kinh sợtột độ, hồn ma thánh tăng Lục Bộ lúc này đã hóa thành quỷ nhẹ nhàng đáp xuống,giơ đôi mắt trắng dã cùng hàm răng nanh sắt nhọn :

-Ta sẽ không giết các ngươi, nhưng con cháu đời đời kiếp kiếp của các ngươi đêmđêm sẽ phải chịu sự tra tấn này…… !

Nóirồi Lục Bộ biến mất, bỏ lại những kẻ thủ ác đã há hốc mồm vì sợ, vì mớ nội tạngđang vương vãi trong phòng, vì cơn mưa máu vừa ào xuống khi nãy.

Kểtừ lúc đó, tất cả những người trong dòng họ của bọn thủ ác năm xưa hằng đêm vẫnthường sợ hãi nghe tiếng bước chân lộp cộp từ đôi dép gỗ của Lục Bộ đang bướcđi trên những thanh xà nhà. Và có lắm kẻ phải chết đứng vì vỡ tim tại chỗ bởi nỗisợ hãi từ một hồn ma hòa thường, đầu đội nón tre, vận trang phục tu hành cổxưa, một tay cầm chiếc chuông vàng, một tay cầm gậy, và Lục Bộ vẫn giơ đôi mắttrắng dã cùng hàm răng nanh nhọn hoắt của mình để mang đến nỗi ám ảnh ngàn đờicho thành viên con cháu dòng họ đó mãi cho đến tận về sau.

Nhưngcũng có thuyết kể lại rằng nếu là người hiền lành thì khi vô tình gặp, hồn ma LụcBộ sẽ không lôi mớ nội tạng của mình từ trong chiếc giỏ đằng sau, mà là vô sốngọc ngà châu báu để tặng cho người nghèo...

-Kể từ đó thì truyền thuyết về vị thánh tăng Lục Bộ ra đời, và người ta gọi đólà truyền thuyết cổ xưa nhất Nhật Bản, mang tên Lục Bộ Bảo Tạng ! – Tiểu Mai kếtthúc câu chuyện của mình.

-Lục Bộ… Bảo Tạng ? – Tôi há hốc mồm.

-Ừa, Bảo Tạng một mặt mang nghĩa là bảo vệ một kho tàng, ngoài ra còn có nghĩalà đem đến… những nỗi sợ hãi về nội tạng của Lục Bộ ! – Nàng chậm rãi giảithích.

Kếtthúc chuyện của Tiểu Mai, tôi lúc này đã gọi là tim đập chân run vì hổng dèchuyện của nàng còn kinh dị hơn của tôi gấp mấy lần. Nếu là lúc còn nhỏ thì nãygiờ tôi đã són ra quần tự đời nào rồi chứ không phải là toát mồ hôi hột như vậynữa. Vì ai đời lại có câu chuyện kinh dị đến độ đem cả nội tạng tim gan phèo phổicủa mình ra mà vứt lung tung như vậy chứ.

TiểuMai nhìn tôi bằng ánh mắt nửa trêu chọc, nửa thắc mắc:

-Anh đang sợ chứ gì ?

-Bậy, làm quái gì có ! – Tôi chối ngay tắp lự. – Chứ bộ em không sợ à ?

-Cũng có hơi hơi thôi, nhưng đâu đến nỗi như anh, thật chứ lúc ngoại kể ra thìhai đứa em cũng sợ khóc thét lên luôn ! – Tiểu Mai cười tủm tỉm.

-Xạo, chuyện của anh bình thường mà em đã nhảy dựng lên, thì nói gì đến chuyện LụcBộ khi nãy ! – Tôi sầm mặt cự lại, không để ý là mình đang vụng chèo khéo chống.

-Thì em có nói là em không sợ đâu, chỉ có anh càng nói càng tự… hi hi ! – Nàng địnhtiếp lời nhưng lại bật cười khúc khích khi thấy tôi đang đỏ mặt tía tai.

Đangđịnh chối tiếp để chiến đấu vì sĩ diện thì tôi chợt ngớ người ra thắc mắc:

-Ủa ? Em bảo… lúc nãy ngoại em kể chuyện ma rồi “hai đứa “ sợ khóc thét lên… làsao? Sao lại có cả hai đứa ở đây ?

Khoảnhkhắc được tính bằng phần ngàn của giây, tôi thấy Tiểu Mai đưa mắt nhìn sang bênrồi nàng mỉm cười đáp:

-Là Akira, cậu ấy hay qua nhà em chơi mà !

-Trời tối khuya… mà cũng qua chơi được ? – Tôi ngờ vực.

-Ai bảo anh là trời tối ? – Tiểu Mai hỏi lại.

-Thì… kể chuyện ma không kể lúc tối thì kể lúc nào nữa ! – Tôi chưng hửng.

-Đâu hẳn, lúc đó buổi trưa thôi, em với Akira đi học về, cậu ấy được mời qua nhàem ăn cơm, sau đó thì ngoại gọi hai đứa lại kể chuyện ! – Nàng đáp rõ ràng rànhmạch.

Chưakịp nghĩ ra thêm câu hỏi nào để đặt tên cho thắc mắc mơ hồ chưa kịp định hình củamình thì bỗng dưng ánh sáng vụt tắt đi.

-Phụt….. !

Mọithứ xung quanh đột ngột chìm vào màn đêm yên lặng, và ngay sau đó thì tiếng chósủa nhà bên lại vang lên những tràng dài.

Cảtôi lẫn Tiểu Mai đều đồng thanh nói với nhau qua hơi thở :

-Cúp điện….. !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#like