Sơn Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miêu Yêu, chính là Meo Meo đại nhân, ẩn mình trong ngọn núi này đã được năm trăm năm có lẻ, là một chú mèo trắng thích xù lông lại còn thích uống rượu thưởng hoa.

Ở sâu tận trong núi có một cái đền nhỏ, trước đây cái đền đó thờ vị thần trấn giữ ở núi này, bây giờ nó trở thành một cái đền hoang, sơn thần đi vắng, chỉ còn hai kẻ gác cổng là hai bức tượng bằng đá ở bên ngoài.

Một tên cao to là Đại Đại, cô gái còn lại là Tiểu Tiểu.

Hôm nay Miêu Yêu đến tìm Đại Đại và Tiểu Tiểu uống rượu.

Rong rêu bám đầy ngôi đền vốn dĩ đã cũ kĩ mục nát này.

"Miêu Yêu, ta không thể bỏ chỗ này đi với ngươi được đâu, Sơn Thần sẽ giết chúng ta mất!" Tiểu Tiểu nói.

Miêu Yêu tức giận: "Cái tên đó đã bỏ đi hơn trăm năm nay có nói gì đâu, ngọn núi này cũng sắp không chống cự được nữa rồi, cây cỏ sông suối sắp héo mòn cạn khô rồi các ngươi thấy không! Hắn ta sẽ không quay về liền đâu! Nào đi uống một chút đi!"

"Con mèo ngươi, ai biết uống say lại gây ra chuyện gì, ngươi tự đi uống một mình đi!" Đại Đại hậm hực giọng gay gắt với Miêu Yêu.

Miêu Yêu nói: "Hừ, không đi thì thôi! Ta tới đây vốn dĩ không chỉ để rủ các ngươi uống rượu mà còn muốn thông báo tin tức nữa!"

Tiểu Tiểu: "Chuyện gì vậy, ai lại bắt nạt mèo con ư!?"

Miêu Yêu lần này bị chọc giận đúng chỗ ngứa: "Ngươi mới là mèo con! Cả nhà ngươi mới là mèo con!!"

Tiểu Tiểu lại nói: "Thế rốt cuộc là chuyện gì vậy!?"

Miêu Yêu hậm hực: "Hừ, các ngươi biết cái tên Hạ Mộc đó không? Hắn ta đến đây rồi!!"

Tiểu Tiểu tròn xoe mắt nhìn Miêu Yêu, Đại Đại vội hỏi: "Ý người là Hạ Mộc kia ư!? Hạ Mộc trong lời truyền miệng của các yêu quái hả? Ngươi có chắc là hắn không chứ!?"

"Hôm qua tên đó bế bổng ta lên, mắt đối mắt nhìn ta, bộ dạng ta nói gì tên nhóc đó đều hiểu cả! Làm gì có vụ không chắc chắn ở đây!" Miêu Yêu hắng giọng lên tới quãng tám.

"Vậy thì mau chóng..."

"Ây da đây là nơi nghỉ ngơi của Sơn Thần sao!?"

Tiểu Tiểu chưa kịp nói dứt câu, giọng của một thanh niên trầm ấm đã vọng đến, cả ba đều quay qua nhìn bộ dáng của chàng trai đang đi đến.

"Cái tên kia! Là Hạ Mộc đó!" Miêu Yêu nói.

"Nếu thế thì hắn sẽ nhìn thấy chúng ta thôi! Không cần phải sợ, xem hắn muốn gì đã!"

Ba người quan sát, chỉ thấy tên đó đứng trước cửa đền một lát, phủi phủi lá cây vương trên vai một cách tao nhã, sau đó lại sờ tượng đá bên cạnh, khuôn mặt thoáng hiện nét cười nhè nhẹ, không nói không rằng cuối người xuống đặt dưới đất một viên đá nhỏ khắc một chữ "Mượn" rồi bỏ đi mất.

"Tên quỷ này lại muốn gì đây!" Miêu Yêu ngờ vực.

Tiểu Tiểu chạy đến trước cổng đền, vội hô to: "Này, đến đây xem này!"

Sau đó Miêu Yêu lẫn Đại Đại đều chạy tới xem, nhìn cục đá mà Hạ Mộc bỏ lại gương mặt ngây ra trông chốc lại, rồi khẽ nhíu mày, cả hai đồng thanh nói: "Mượn!?"

Miêu Yêu nói: "Tên này bảo mượn, là mượn cái gì cơ chứ!?"

Tiểu Tiểu lại hỏi: "Cơ mà lúc nãy, trông hắn không có vẻ gì là thấy chúng ta lắm! Miêu Yêu, có phải ngươi nhầm rồi không?"

Miêu Yêu tức giận: "Nhầm thế nào được, chắc chắn hắn đang giả vờ, nếu không một chữ 'mượn' này của hắn là có ý gì chứ?"

Miêu Yêu vừa dứt lời, gió bỗng nổi lên, tiếng lá cây xào xạc, một làn hơi lạnh quét đến, sấm chớp đùng đoàng. Trong bầu không khí âm u, một giọng nói chợt vọng đến vang khắp cả núi rừng.

"Ta đã về rồi đây!"

Là Sơn Thần đã trở lại rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro