yêu nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như thường lệ, mỗi sáng thức dậy anh đều hôn nhẹ lên trán em: “Chào buổi sáng, thiên thần của anh!” Thanh rời khỏi giường, chuẩn bị đồ ra ngoài. Vân thích lăn mình nằm vào chỗ anh vừa dậy, cô thích cảm nhận hơi ấm của anh còn vương lại.

- Anh đi đây! Bữa sáng anh đã chuẩn bị, lát dậy em nhớ ăn nhé!

- Tạm biệt anh yêu!

Đôi tình nhân trao nhau nụ hôn tạm biệt ngọt ngào.

Điện thoại chợt rung. “Hôm nay anh về muộn, có khi không về nhà, em nhớ ngủ sớm nhé. Yêu em!”

Tối hôm đó, Linh - bạn học cùng lớp đến nhà Vân chơi. Học cùng lớp, lại tập cùng pencak silat nên hai người khá thân. Ngày đầu mới vào lớp, Vân trông mảnh mai, yếu đuối. Ngược lại, Linh khá mạnh mẽ từ vẻ bên ngoài đến tính cách. Vân nhanh chóng thu hút được sự chú ý không chỉ của các bạn nam mà cả các bạn nữ, biết chơi piano và guitar, lại có giọng hát da diết, khuôn mặt khả ái. Có một lần, trên đường về Vân bị một đám nam sinh chặn lại tỏ ý ve vãn và định giở trò đồi bại. Linh xuất hiện đúng lúc đó, y như anh hùng cứu mỹ nhân khi nện cho cả đám một trận nhớ đời. Linh cảm động mà cũng cảm phục con gái như Vân mà giỏi võ quá. Kể từ đó, họ trở nên thân thiết, Linh luôn che chờ, bảo vệ cho Vân. Vân luôn quan tâm, chăm sóc cho Linh. Dần dần họ tâm sự với nhau cả những chuyện riêng của con gái, tình cảm, gia đình,…

Linh yêu Vân khi nào không hay. Vân dường như cũng nảy sinh một tình cảm gì đó với người bạn đặc biệt này nhưng không biết gọi tên là gì.

Thư viện lúc đó chỉ còn mình Vân, mọi người đã về từ khi nào. Gấp cuốn sách lại, cất lên giá Vân giật mình khi có ai đó chợt đẩy mạnh Vân vào góc tường. Linh ép sát người vào Vân, hai tay chống lên tường bao vây. Vân hoảng hốt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Linh làm sao vậy? Sao lại đẩy…?

Vân chưa kịp nói hết câu, Linh đã cúi xuống, hai tay ôm cằm, hôn Vân. Sững sờ, Vân tròn mắt trong khi Linh nhắm mắt cảm nhận nụ hôn cháy bỏng. Vân đẩy Linh ra nhưng không được. Thấy Vân chống cự quyết liệt, không đáp trả nụ hôn của mình, Linh buông tay.

- Tại sao Linh lại thế?

- Linh yêu Vân!

- ….

- Vân không yêu Linh sao?

- …

Quá bất ngờ Vân không cất nổi lời. Vân đứng đó mắt ngân ngấn nước mắt.

- Linh biết chuyện này hơi đột ngột, nhưng thực sự Linh rất yêu Vân. Linh yêu Vân từ ngày mới vào lớp. Chẳng lẽ Vân không có một chút tình cảm với Linh sao? Rõ ràng Vân quan tâm, lo cho Linh mỗi trận đấu bị thương,…

- Linh hiểu sai ý Vân rồi. – Trấn tĩnh lại, Vân cất tiếng. – Vân quan tâm, chăm sóc và lo lắng cho Linh chỉ như hai người bạn thân thôi.

- Vân cứ suy nghĩ đi, Linh đợi câu trả lời của Vân.

Sau đó, Linh đèo Vân về. Suốt cả đường, không ai nói một câu, họ đang suy nghĩ. Không lẽ mình ngộ nhận tình cảm của Vân. Trải qua thời gian lâu vậy không lẽ Vân không có chút rung động nào với mình? Trong lúc đó, Vân cũng suy nghĩ lung lắm. Sao Linh lại nói yêu mình. Nếu đón nhận tình cảm của Vân thì sẽ ra sao, mà cự tuyệt thì Vân lại sợ mất đi một người bạn thân.

...

Đi đâu ai cũng khen Vân – Linh đẹp đôi. Mỗi trận đấu silat có Vân chăm sóc, ngồi dưới cổ vũ, Linh như được tiếp them sức mạnh và nhanh chóng lên ngôi quán quân giải trẻ thành phố. Vân hay đến nhà Linh, làm bài tập chung, nấu nướng rồi qua đêm luôn ở đó. Linh thầm cảm ơn Sài Gòn mùa mưa, vì mưa mà Vân hay ở lại đến sáng. Trong phòng ngủ, Linh yêu Vân nhiều khi thô bạo. Vân hồi đầu thì sợ, sau quen rồi thì giống như con nghiện say thuốc, không có lại không chịu được.

Vòng quay đó lặp đi lặp lại đến một ngày. Vân quen Thanh.

Tình yêu luôn cần sự mới mẻ, nếu chỉ có một format sẽ rất nhanh chán. Huống chi con gái là chúa hay thay đổi.

Vân yêu Thanh vì chưa một lần Thanh đòi hỏi chuyện đấy. Hồi mới yêu, đến hôn Thanh còn ngại. Vân phải tập mãi mới hết cái tính nhát gái của Thanh.

Chia tay không lý do khiến Linh thực sự bực tức cái kẻ tên Thanh đáng ghét chen ngang. Trước đó thấy Vân khang khác, Linh đã nghi ngờ nhưng. Vân thường tránh, tỏ ý không muốn chuyện đó. Có hôm nằm bên Linh mà Vân ngủ mơ cứ gọi hoài cái tên Thanh.

Rất giận Vân nhưng Linh vẫn hi vọng có thể cứu vãn. Đã mấy tháng không gặp nhau kể từ ngày Vân chính thức tuyên bố Thanh là người yêu của mình.

Hàng ngày, Linh vẫn nhắn tin hỏi thăm mối quan hệ giữa Vân và Thanh. Thật vui mừng khi biết tối nay Thanh bận việc không về nhà. Linh mua két bia đến nhà Vân với cớ lâu ngày không gặp. Vân cũng vui vẻ đồng ý vì không muốn ở một mình, đồng thời cũng muốn gặp lại Linh. Dù đã chia tay nhưng Linh vẫn luôn quan tâm đến Vân và họ vẫn coi nhau là bạn thân.

Uống một hồi, thấy Vân ngà ngà say, Linh đứng lên định ra về thì trời chợt đổ mưa. Mưa mãi, mưa mãi. Vân đề nghị Linh ở lại đêm nay vì mưa to thế này để Linh về thì tội, hơn nữa đêm nay Thanh cũng không về. Vân sợ phải ngủ một mình trên chiếc giường King size đó. Chỉ đợi có vậy, Linh bế Vân vào phòng ngủ. Vân ôm cổ Linh, kéo lại gần. Đúng là tình cũ không rủ cũng tới. Nếu so về khoản này thì Linh hơn đứt Thanh. Thanh vừa nhát lại long ngóng, chưa quen chuyện chăn gối lắm nên chắc chưa làm Vân thỏa mãn. Sẵn hơi men, Linh và Vân yêu nhau như chưa bao giờ được yêu.

Cả đêm thức trắng ở công ty làm nốt bản kế hoạch. Ghé qua cửa hàng hoa, mua tặng Vân một bó hoa đồng tiền. Thanh định gây bất ngờ cho Vân, cũng là chuộc lỗi đêm qua để Vân ở nhà một mình. Cửa không khóa, Thanh bước vào nhà thấy đầy vỏ lon dưới nền nhà. Đẩy cánh cửa phòng ngủ, trước mắt Thanh là…

Bây giờ bạn có thể xem được nội dung ẩnThanh đứng đó, trân trân nhìn Vân đang trong vòng tay một người con gái khác. Cảm xúc vừa đau đớn, vừa tức giận, vừa xót xa. Ngày mới quen, Vân hay nói:

- Đừng yêu em nhiều như vậy. Em hay làm anh đau khổ, thất vọng lắm. Có nhiều lúc em không kiềm chế được cảm xúc sẽ…

- Đã yêu em là phải chấp nhận tất cả những gì thuộc về em, thói hư, tật xấu.

Thực sự Thanh không hiểu vì sao Thanh lại yêu Vân đến vậy. Dù không ít lần, Vân làm Thanh đau khổ, và lần này… Ở Vân có một ma lực gì đó rất khó hiểu.

Thanh nhẹ nhàng khép cánh cửa. Lang thang bước đi trong vô thức. Những ký ức về ngày đầu mới quen nhau ùa về.

17 tuổi, thi trượt đại học, vừa giận bản thân, vừa buồn gia đình, Thanh lên blog viết nhật ký như mọi khi. Đột nhiên, một người lạ mặt comment những lời động viên trong entry đó và những entry tiếp sau. Thấy hay hay, Thanh ấn vào blog người đó xem, avatar là một cô bé có thể bằng tuổi hoặc ít hơn đang hôn một con gấu nhỏ. Tuy không nhìn rõ mặt nhưng đó là bức ảnh gây nhiều ấn tượng nhất với Thanh. Thanh càng viết nhiều entry, người lạ mặt càng nhiều comment. Thanh cũng vào đọc entry của cô bé. Thanh thấy có gì đó rất gần gũi, chứa đựng yêu thương. Lúc đầu là những comment vu vơ, đến những message trên blog, rồi cô bé xin nick Thanh để nói chuyện. Thanh cũng chỉ xem như bạn ảo trên mạng. Dường như trong mọi chuyện, cô bé đều là người chủ động. Bé xin số điện thoại của Thanh để tâm sự vì bé nói thích nhắn tin. Thanh luôn phải đau đầu mỗi lần chat hay nhắn tin với bé.

Thanh vẫn nhớ y nguyên tin nhắn đầu tiên vào một tối mưa bão.

- Elooooooooooooooooo!

- Trời mưa tớ hay chui xuống gầm bàn gọi tên khe khẽ những người tớ nhớ và những người không bao giờ tớ nhớ.

Thanh nhắn tin lại:

- Tớ vừa đốt một mẩu giấy.

- Sao lại đốt giấy? Viết gì trong đó?

- Tớ viết “trời đừng mưa nữa, đừng làm cô bé của tớ sợ”.

Rồi Thanh kể cho bé nghe câu chuyện về một chàng trai thường hay viết những ước nguyện của mình ra giấy, sau đó đốt những mẩu giấy vì chàng trai tin rằng như vậy ước nguyện sẽ thành hiện thực.

Mới đầu, Thanh thấy cô bé thật nhiều thời gian vì ngày nào cũng nhắn tin cho Thanh, sau là phiền phức vì Thanh vốn không phải người thích nhắn tin. Không trả lời tin nhắn thì bé lại lo lắng, mà trả lời thì thật mất thời gian và toàn những tin nhắn vu vơ.

Một ngày, Thanh ngáp ngắn ngáp dài lên giường ngủ vừa nằm vừa nhắn tin với bé. Thanh ngủ lúc nào không biết.

- Tớ dám chắc tớ đẹp hơn bất cứ người đàn bà nào cậu từng gặp.

- Lên giường với tớ đi.

- Tớ từng bị cưỡng bức năm 13 tuổi.

- Sau đó tớ có thai nhưng bị sẩy.

- Sao? Không them nói chuyện với tớ nữa à?

- Thôi được, tớ hiểu. Bye!

- …

Gần một chục lần điện thoại của Thanh rung bần bật nhận tin nhắn mà Thanh nào biết. Gần nửa đêm, đột nhiên Thanh tỉnh tỉnh, quờ quạng tìm điện thoại. Mắt nhắm mắt mở đọc được hai tin nhắn đầu, nghĩ là bé đùa. Thanh nhắn lại:

- Ok, lên thì lên. )

Nhưng đến những tin nhắn tiếp theo thì Thanh nhận ra có chuyện không ổn. Ngay lập tức ấn nút call cho bé. Lần đầu tiên gọi cho một người chưa bao giờ gặp mà trước giờ chỉ toàn gặp qua bàn phím của laptop, Thanh hơi run run.

- Alo

Giây phút bé cất tiếng Thanh như đứng tim. Sao giọng nói lại nhẹ nhàng, đáng yêu đến thế.

- Alo

Thanh nghẹn ngào, cứng họng không cất nên lời vì nhớ đến những tin nhắn đã nhận, xót xa cho bé, thấy bé thật tội nghiệp, đáng thương.

- Alo

- Tớ… yêu… ấy!

Thanh cũng không hiểu tại sao lại nói ra câu ấy. Thanh chỉ muốn an ủi bé, muốn bé đừng hiểu nhầm. Thanh nhanh chóng giải thích lý do tại sao không trả lời tin nhắn vì ngủ quên chứ không phải vì coi thường bé. Mới đầu còn ngượng ngịu, dần dần Thanh lấy lại bình tĩnh. Cuộc điện thoại đầu tiên đó kéo dài 3 giờ đồng hồ đến khi điện thoại của Thanh nóng ran. Bé khen giọng Hà Nội của Thanh trầm trầm ấm áp, dễ thương. Sau đó, Thanh nói chuyện với bé dễ dàng hơn, tối nào cũng gọi điện hỏi thăm nghe bé kể chuyện trường lớp, gia đình và vô vàn chuyện không đầu không cuối khác. Một ngày hai người phải nhắn cho nhau cả trăm tin nhắn. Trước giờ Thanh vẫn không tin tồn tại một thứ mang tên tình yêu đích thực trên mạng, đặc biệt thế giới ảo đấy con người luôn được tưởng tượng ra.

Sau cái đêm buột ra lời yêu với một người mới quen như vậy, Thanh cũng quên luôn và coi Vân chỉ như một người bạn. Phần vì thấy Vân đáng thương, phần vì cũng muốn thử xem mối quan hệ ảo này đi đến đâu, Thanh đều đặn nhắn tin trả lời tất cả những tin nhắn của Vân.

Đến một ngày, Vân đổi xưng hô với Thanh, không còn “cậu, tớ” mà Vân nói muốn gọi Thanh là “anh”. Trong tâm, Thanh không thích cách xưng hô này lắm, nghe cứ ngượng ngượng nhưng vì Vân tỏ ý rất muốn mà Thanh chưa từ chối Vân điều gì nên cũng đành chấp nhận. Vân nói chưa bao giờ có anh trai nên rất mong Thanh trở thành anh trai.

Thanh bắt đầu đặt dấu hỏi về con người của chính bản thân mình. Thanh có một anh trai lớn hơn hai tuổi, từ bé Thanh đã thích mặc lại đồ của anh, thậm chí mẹ Thanh cũng thường mua quần áo giống nhau cho hai anh em như sinh đôi. Thanh lớn lên với tính cách và ngoại hình giống con trai nhưng chưa bao giờ Thanh lại cảm thấy “rung động” trước một cô bé như Vân.

Sinh nhật Vân, Thanh mua hẳn 5 hộp sấu: tươi, cay, xào, bao tử, non gửi chuyển phát nhanh vào cho Vân. Vân thích lắm, cả ngày hôm đó tíu tít nhắn tin khoe Thanh nào “em biếu cô dạy Văn người Hà Nội một hộp”, “cho nhỏ bạn một hộp”, “một tối em ăn hết một hộp”,… Tối hôm đó, đang nhắn tin với Vân thì Thanh lại ngủ quên mất. Vân đã quá quen với việc đang nhắn tin mà không thấy Thanh trả lời thì trăm phần trăm là ngủ từ đời.

- Anh ngủ rồi hả?

- Ôm má! Khuôn mặt đáng yêu quá! Aaaaaaaaaaaaa

- Hôn lén. :*

Từ ngày quen Vân, Thanh thường tỉnh giấc nửa đêm giống như thói quen của Vân nửa đêm ra sofa ngủ. Tay với điện thoại, đọc một loạt tin nhắn của Vân, Thanh không giấu khỏi nụ cười nhắn lại:

- Ai cho hôn lén lúc người ta ngủ hả?

- Yêu quá không chịu được. Vân trả lời gần như tức khắc.

- Làm gì giờ này trưa ngủ ? Lại thức khuya. Hư quá !

- Em không ngủ được. Cho em ngủ chung đi.

Quá bất ngờ trước đề nghị của Vân, Thanh chậc lưỡi dù sao thì cũng có phải thật đâu.

- Uh!

- Em đau ngực quá!

- Có sao không?

- Đặt tay anh lên ngực.

- Gì kỳ vậy, không được.

- Sao không? Cầm tay anh đặt lên ngực, giữ yên, không được bỏ ra.

Trống ngực Thanh đập thình thịch, chỉ là tin nhắn thôi mà sao…

Điện thoại Thanh lại rung, báo nhận thêm tin nhắn.

- Hôn cổ anh!

- Em thích hôn cổ lắm, ai bị em hôn cổ đỏ đến tận ngày hôm sau.

Thanh vẫn im lặng.

- Chạm môi!

Thanh giật mình khi đọc tin nhắn đó của Vân.

- Không hôn lại em à? Nãy giờ làm gì im thế ? Lại ngủ quên rồi à?

- Hôn em ! :* Thanh nhắn tin lại.

- Tối đi ngủ, em thường không mặc gì và hôm nay cũng không ngoại lệ.

- Cởi từng cúc áo anh ra.

- Anh yêu em đi!

Thanh lúc đó không hiểu “yêu” là gì, chỉ biết nhắn lại:

- Anh yêu em. :*

Đêm đó là lần đầu tiên Thanh “ngủ” với Vân. Thanh cố tưởng tượng nếu những gì trong tin nhắn diễn ra thật. Thanh cảm nhận được cái hôn ấm áp ở môi Vân, cảm nhận làn da mềm mại của Vân, mùi hương từ da thịt của Vân chạm vào người Thanh. Thanh cảm nhận đầu ngực của Vân chạm vào da thịt mình, nghe tiếng thở đều đều khi Vân nằm lên vai Thanh ngủ.

Thế là họ đã thành người yêu của nhau. Thanh rất tự hào khi có người yêu xinh đẹp, tài năng như Vân. Thanh hãnh diện khi nói về Vân – người Mỹ gốc Việt, học trường quốc tế, xinh hơn bất kỳ hoa hậu nào. Ngược lại, Vân cũng tự hào khi nhắc đến Thanh – người Hà Nội, học giỏi, tử tế và rất rất hiền, Vân thích gì cũng chiều.

Trưa hôm sau, Vân nhắn tin cho Thanh:

- Em nhớ nệm mềm, có hơi chồng.

- Học đi cô nương. Giờ học ngồi nhắn tin linh tinh - Thanh mắng yêu.

Đến tối, Vân lại là người chủ động.

- Ngủ đi anh.

- Tựa lưng vào giường đọc sách.

- Giật sách, đẩy anh nằm xuống, ngồi lên bụng.

- Ôm eo. Cưng muốn gì nào? – Thanh nhìn Vân âu yếm.

- Cởi áo ngực cho em đi.

- Nhưng mà… - Thanh lưỡng lự có phần ngài ngại.

Vân cúi sát người xuống ôm cổ Thanh gần đến mức Thanh không dám mở mắt.

- Có thấy cái rãnh ngực quyến rũ của em không?

Nói rồi, Vân hôn Thanh. Nụ hôn tưởng chừng như dài mãi không dứt đến khi Vân cầm tay Thanh vòng ra sau lưng đặt vào đúng chốt của áo. Trước mắt Thanh là bầu ngực căng tròn của Vân. Khẽ xoay lại, đặt Vân xuống giường, Thanh nhẹ nhàng chạm môi vào ngực Vân.

- Hôn ngực! :*Click THANKS Để Đọc Tiếp

Bây giờ bạn có thể xem được nội dung ẩnBất chợt điện thoại trong túi rung, tin nhắn của Vân:

- Anh à…

- Sao vậy em? Thanh nhắn tin trả lời.

- Em không biết nữa. Em giận bản thân mình lắm. Em xin lỗi. Em không muốn làm anh buồn…

- Có chuyện gì vậy?

- Tối qua em say, say lắm, em không biết gì hết… Em… Em đã ngủ với Linh.

………..

Thanh im lặng. Thanh đã biết hết, thậm chí còn chứng kiến tận mắt. Thanh không biết nên vui hay nên buồn.Vui thật, vì dù sao thì Vân cũng đã không nói dối Thanh. Nhưng thế này thì đúng là Thanh bị cắm sừng rồi còn gì. Nụ cười đầy chua chát xuất hiện trên môi Thanh.

- Anh à, anh nói gì đi. Đừng im lặng như thế. Anh cứ mắng, cứ đánh em cũng được. Xin anh ! – Lại thêm một tin nhắn của Vân.

- Anh có giận em không ?

- Em nghĩ anh có giận không ?

- Có ! Em xin lỗi. Em… Em biết mình sai lắm. Anh đang ở đâu vậy? Sáng ăn gì chưa?

Lúc này Thanh chợt nhận ra mình đã bước đi một quãng đường không hề ngắn và cũng đã xế trưa, bó hoa đồng tiền cũng đã héo rũ trong tay.

- Anh không giận. Anh đã biết sẽ có ngày này mà. Yêu em phải chấp nhận mọi thứ!

- Anh…

- Ngày mới yêu, những gì em nói trước anh đều đã chuẩn bị. Anh đã nhìn thấy trước sự việc, cánh cửa đóng lại, anh bước ra ngoài, lang thang trên đường,…

- Anh về nhà đi. Người ra đi phải là em. Em xin lỗi.

Thanh không trả lời tin nhắn nữa. Tiếp tục bước đi.

Linh cũng đã tỉnh, vòng tay ôm eo Vân, hôn nhẹ lên gáy. Vân nằm đó, khóc.

- Linh yêu Vân, cảm ơn Vân vì tối hôm qua.

- Linh về đi! – Vân gằn giọng.

Linh mặc đồ, thu dọn đám vỏ lon và vô số thứ linh tinh để lại tối qua vào thùng rác.

Vân khóc, tiếp tục nhắn tin cho Thanh mà không nhận được một tin nhắn trả lời nào. Vân ấn nút gọi, Thanh tắt máy, không nghe.

Suy cho cùng thì mình và cô ấy cũng chẳng là gì của nhau. Chưa một lần gặp ngoài đời thực, cũng chỉ là mối tình trên mạng ảo. Dù cô ấy có ngủ với người khác thì mình cũng chẳng làm được gì. Giận làm gì cơ chứ, bỏ qua đi mà tiếp tục sống. Thanh nhắn cho Vân:

- Em nấu gì đi, anh về ăn trưa.

- Anh thích ăn món gì, em sẽ nấu thật ngon! – Nhận được tin nhắn đó của Thanh, Vân như bừng tỉnh, hết khóc.

- Gì cũng được, miễn là em nấu. Coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Thế là lại làm lành.

Mặc dù chỉ coi là tình ảo nhưng Thanh vẫn chăm sóc chu đáo cho Vân, chỉ có điều mọi hành động, cử chỉ đều không thực hiện được mà cả hai phải tưởng tượng qua từng dòng tin nhắn.Tình yêu của Thanh và Vân cứ thế trôi qua cùng với những tin nhắn và những món quà bất ngờ do Thanh chuyển phát nhanh cho Vân. Đôi lúc Thanh cũng không tin là mình lại có thể yêu một người theo cách này, chỉ có chat, tin nhắn, email và cuộc gọi đêm khuya.

Thanh vốn là người không thích nhắn tin, điện thoại di động chỉ là phương tiện liên lạc, vào yahoo Thanh chỉ vì công việc trao đổi với khách hàng. Từ ngày quen rồi yêu Vân liên tục phải nhắn tin, chat Thanh thấy khá mệt mỏi và chán chường. Sáng, trưa, chiều, tối vẫn những tin nhắn đại loại chào buổi sáng, đi về chưa, ăn gì rồi, chúc ngủ ngon. Nhiều hôm là Vân nhắn tin kể chuyện trường lớp. Thanh cũng ậm ừ cho qua.

Thanh có thể nói là con người của công việc, nên tình yêu này dường như quá tốn thời gian cũng như tiền bạc của Thanh. Thanh cảm thấy bực nhiều khi đang bận việc cứ phải dừng lại trả lời những tin nhắn kể chuyện đời thường của Vân. Mà chuyện của Vân thì nhiều vô tận, và ngày nào cũng có.

Có khi Thanh cảm thấy Vân không yêu Thanh mà chỉ có Thanh yêu Vân. Vân chưa nói yêu Thanh lần nào nên chính Thanh cũng không biết yêu nhau từ bao giờ. Lâu lâu Vân lại nói em chuẩn bị ra Hà Nội nhưng rồi chẳng bao giờ thực hiện. Vân luôn muốn Thanh vào Sài Gòn. Thanh tinh tế và nhạy cảm đến mức không cần Vân gợi ý cũng hiểu Vân muốn gì và gần như đáp ứng ngay lập tức. Vân nhận được rất nhiều quà Hà Nội của Thanh nhưng Thanh chưa nhận được ‘vật chất’gì từ Vân. Thực ra, Thanh không đòi hỏi nhưng tại sao Vân không nghĩ đến cảm giác của Thanh, ai cũng rất hãnh diện khi nói ‘cái này người yêu mua tặng đấy’, bao nhiêu lần Vân nhắn tin nói bạn em ai cũng ghen tị với người yêu em. Có lẽ đúng, Thanh là người yêu thôi chứ không phải người Vân yêu.

Vân và những câu chuyện của Vân đôi khi rất mâu thuẫn, Thanh đã nhiều lần thắc mắc. Đến lúc này, Thanh bắt đầu có những nghi vấn đối với Vân. Vân luôn muốn nói chuyện với bạn bè của Thanh, từ số điện thoại đến nick yahoo. Ngược lại khi Thanh đề cập đến chuyện Vân cho số điện thoại và y !m của một số bạn bè thân thiết để khi không gọi được Vân, Thanh đỡ lo thì Vân luôn tìm cách không cho lấy lý do ‘em không có bạn thân’. Không biết gia cảnh Vân thế nào nhưng có lẽ về kinh tế Thanh khá mạnh, trong mắt bạn bè luôn là ‘đại gia’ nên chuyện nạp thẻ điện thoại cho Vân không có vấn đề gì nếu như… Mới Vân chỉ nói ‘nạp giùm em’, không lẽ đang nhắn tin, người yêu hết tiền thì lại để thế. Tần suất nạp thẻ cho Vân ngày càng tăng,… Sáng Thanh vừa nạp cho Vân 50k thì đến tối đã hết. Thanh không tính toán gì cả, nhưng Thanh nạp thẻ cho Vân là để Vân nói chuyện với Thanh chứ không phải với người khác.

Nếu như theo miêu tả của Vân là bạn bè Vân ghen tị với người yêu Vân một thì bạn bè Thanh ghen tị với người yêu Thanh mười.

Ngày lễ tình nhân, Thanh nghĩ nát óc mà không biết tặng gì cho Vân. Thường thì tặng hoa hồng và chocolate. Vân chỉ thích hoa đồng tiền màu trắng mà Valentine ai lại đi tặng hoa đồng tiền. Suốt hai tuần chuẩn bị đó, Thanh lên mạng tìm kiếm món quà đặc biệt tặng Vân.

- Màu trắng là sự thuần khiết

- Màu xanh là em rất đặc biệt

- Màu đỏ là tình cảm sâu đậm

- Màu vàng là xin lỗi

- Màu da cam là tình yêu nồng cháy

- …

14/2, nhân viên bưu điện mang một hộp quà lớn đến nhà Vân. Thanh nhắn tin :

- Happy Valentine !

- Em nhận được quà rồi, nhiều quá,…

- Em có thích không ? Thanh hỏi

- Em cảm ơn.

- Hoa chắc bị bẹp do lỗi vận chuyển mất rồi… Tin nhắn này của Thanh chỉ để thử xem Vân có thích không, vì khi gửi Thanh đã cẩn thận đóng vào thùng xốp vì hoa giấy mà bẹp thì coi như vứt đi.

Món quà đặc biệt Valentine mà Thanh tặng Vân là 5 bông hồng giấy, 5 hộp sấu và một lá thư viết tay. Hai tuần hì hụi cắt cắt dán dán để làm được 5 bông hồng bất từ thể hiện tình yêu bền lâu của Thanh. Với món quà này Thanh hi vọng Vân sẽ hiểu tình cảm chân thành của mình. 5 là con số Vân thích, sấu là món ưa thích của Vân và lá thư viết tay của Thanh ý nghĩa hơn nghìn lần, vạn lần những email và tin nhắn đã gửi. Câu trả lời mà Thanh nhận được là:

- Hoa không bị bẹp, ngoại em đem cắm bàn thờ rồi. Vì hoa không héo.

Thanh không biết nên cười hay nên méo đây.Yêu Vân, Thanh phải đối mặt và quen với nhiều thói quen vô cùng “đặc biệt”.

- Em không quen ai quá 1 tháng.

Mặc dù vẫn còn yêu nhưng cứ vài tuần Vân lại đòi chia tay. Lúc đầu Thanh còn hỏi lý do, sau đó đã quá quen nên Thanh chỉ im lặng đồng ý. Vài giờ sau, Vân lại nhắn tin coi như chưa có chuyện gì.

- Alo. Thanh ngập ngừng trả lời cuộc điện thoại của thằng bạn trong Sài Gòn.

Lâu rồi, không thấy Toàn gọi. Mấy hôm nay lên mạng nó lại hay chat với Thanh rồi nói bóng gió một số chuyện. Thanh đã thấy có chuyện gì đó. Toàn cũng biết Vân. Toàn là đứa bạn đầu tiên của Thanh gặp trực tiếp Vân ở ngoài. Sau buổi gặp đó, Vân kể với Thanh rằng Toàn có vẻ không thích Vân, Thanh cũng chủ quan không hỏi lại Toàn mà chỉ an ủi Vân có thể là do mới gặp. Hết Toàn rồi Thịnh, Trang, Dung cũng lần lượt gặp Vân.

- Mày có biết gì về Vân không? Toàn hỏi

- Huh? Ý mày là gì? Mấy hôm nay mày cứ úp úp mở mở khi nói đến Vân là sao ?

- Mày chuẩn bị tinh thần nghe tao nói đây.

- Nói đi, tao nghe.

- Vân không như mày nghĩ đâu ?

- …

- Tao có việc rồi, tối lên mạng đi, con Trang kể rõ cho.

Thanh thể tin những gì Toàn vừa nói. Những nghi vấn lâu nay của Thanh thì ra không phải vô cớ. Có lẽ đã đến lúc Thanh không thờ lờ những chuyện kể của Vân đi được nữa. Đã đến lúc Thanh phải đối diện và chấp nhận sự thật về Vân.

Điện thoại lại rung, tin nhắn của Trang.

- Tối rảnh không, lên mạng tao có chuyện nói.

- Uh! 8h nhé.

Thanh không ngờ người mình yêu lại lừa dối nhiều như vậy.

Vân không phải con lai gì cả, người Mỹ gốc Việt nào. Những bức ảnh lâu nay Thanh vẫn nhận được là của một người khác. Vân luôn trốn tránh việc cho Thanh xem webcam là vì sợ lộ diện khuôn mặt thật của mình. Cô gái người Mỹ gốc Việt – tấm hình mà Vân hay gửi thực sự rất xinh và Thanh đã yêu tấm chân dung của cô gái đó chứ không phải hình của Vân.

Vân không học trường quốc tế, Vân học trường “nổi tiếng” của những người “hư”. Nhà Vân cũng không khá giả như hay kể, ở khu tập thể bình thường.

Vân không biết chơi piano hay guitar gì cả. Những file audio mà Vân hay gửi cho Thanh là lấy từ youtube. Đó là lý do tại sao Thanh toàn nhận được file tiếng, không bao giờ nhận được file hình.

Vân tìm cách tiếp cận với bạn bè của Thanh ở Sài Gòn rồi lợi dụng luôn. Bạn Thanh cũng thoải mái, cho Vân mượn tiền rồi chẳng thấy trả bao giờ, Vân gợi ý đi ăn bạn Thanh cũng đồng ý , Vân chọn chỗ cực kỳ sang trọng nhưng không bao giờ có ý trả tiền.

Vậy thì có lẽ Vân không yêu Thanh, Vân chỉ lợi dụng Thanh mà thôi. Mỗi hôm Vân kể một câu chuyện khác nhau, nếu Thanh có hỏi thì Vân nói bị bệnh đa nhân cách. Lần nào Thanh hỏi ngược lại sự mâu thuẫn Vân đều nổi khùng và tìm cách thoái thác trả lời.

Thanh cay đắng chấp nhận sự thật. Thanh đã bị lừa gạt nhưng cũng là do Thanh đấy thôi.

Vân đã từng hỏi Thanh:

- Nếu em chỉ lợi dụng anh thì anh có yêu em như thế này không?

Câu hỏi bất ngờ trong lúc yêu nhau nên Thanh nghĩ rằng Vân chỉ đùa mà thôi, liền trả lời.

- Anh không quan tâm. Anh sẽ luôn yêu em.

8h tối, Thanh bật lap vào yahoo. Trang đã đợi Thanh.

- Tao có chuyện cần nói cho mày biết.

- Chuyện gì?

- Về Vân.

- Tao biết cả rồi. Toàn vừa nói lúc chiều.

Thanh nhận file ảnh từ Trang. Mở ra hình một người gầy nhom, da ngăm ngăm, mắt một mí hơi híp, miệng rộng và không có gì gọi là đẹp theo chuẩn mực bình thường nhất của Thanh.

- Ai đây?

- Vân đấy.

- … Thanh thực sự sốc.

- Tao đã đến nhà Vân, đã rủ Vân đi café, đã nhiều lần thừ nhưng Vân đều từ chối.

- Bọn tao đã phải bàn bạc rất kỹ trước khi nói với mày.

- Eeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee. Đâu rồi?

- Đây.

- Nghe tao nói không?

- Có

- Mày thế nào? Giờ tính sao?

- Hơi sốc. Sốc quá. Ra là tao đang yêu cao thủ lừa tình.

- Con nhỏ này ghê lắm, nó nhận thấy bọn tao nghi ngờ thì toàn bóng gió ám chỉ là đừng nói với mày, vì mày nhạy cảm sợ mày buồn.

- Bọn bạn tử tế gớm. Biết tao bị lừa mà còn im im, bây giờ mới nói với tao là sao.

- Mày đừng buồn nhe.

- Buồn cóc gì. Đang cay hết cả mũi đây, câu của một tao cả đống tiền.

Thanh rút điện thoại nhắn tin cho Vân: “Lên mạng ngay, anh có chuyện cần nói”.

- Kêu em lên có chuyện gì không?

Thanh đặt ra một loạt câu hỏi mà bấy lâu vẫn nghi ngờ, những câu hỏi mà Thanh đã biết câu trả lời, chỉ hi vọng Vân thừa nhận. Thực sự, Thanh vẫn còn yêu Vân – hình ảnh của cô gái người Mỹ chứ không phải tấm hình Trang gửi, Thanh vẫn chưa thể dứt tình ngay với người hàng ngày vẫn nhắn những tin tình cảm, nhõng nhẽo, đáng yêu với Thanh. Chỉ cần Vân thừa nhận, Thanh sẽ bỏ qua và coi như không.

- Ai nói với anh chuyện đó?

- Bạn.

- Bây giờ anh đang không bình tĩnh, em sẽ nói chuyện với anh sau. Em đã nói rồi, anh không tin em thì em có nói gì cũng vậy thôi.

- Im. Ai không bình tĩnh? Nói đi. Tại sao lại bịa nhiều chuyện nhiều như vậy?

Thanh không còn dùng chủ ngữ nữa. Sau đó nick Vân offline.

- Chạy trốn à? Không trả lời được à? Hay bị phơi bày sự thật xấu hổ.

- À, có biết xấu hổ là gì đâu.

- …

Thanh bực tức gõ thêm rồi tắt máy.

Điện thoại lại rung, Thanh mở tin nhắn.

- Em không biết họ đã nói gì với anh. Nhưng anh hãy tin em. Bây giờ em biết anh đang không bình tĩnh. Khi nào bình tâm lại, hãy gọi cho em.

Thanh cười khẩy, tại sao không phải cô gọi cho tôi mà tôi lại phải gọi cho cô. Tôi là kẻ có lỗi mà gọi trước. Cô lừa tôi đủ rồi, hãy biến khỏi cuộc đời tôi đi. Chắc lâu nay cô vẫn cười tôi con gà nhỉ, tôi ngu thì tôi phải chịu. Đúng là tiền mất tật mang. Đúng là cuộc đời trái ngang.…3 tháng sau…

Thanh vào Sài Gòn. Vì công việc khá bận nên Thanh chỉ gặp bạn bè được một tiếng đồng hồ ngắn ngủi tại quán cà phê Yên.

- Mày với em Vân thế nào rồi? – Toàn hỏi.

- Cho đi tàu suốt rồi. Thanh nói thản nhiên.

- Nếu chưa chia tay thì lần này vào sẽ có nhiều bất ngờ nhưng giờ thì là dĩ vãng mà thôi.

- Mày có muốn gặp một lần nói rõ mọi chuyện không?

- Gặp làm gì, lại lý do quanh co chối thôi. Hẹn gặp đợi dài cả cổ như mày sao Toàn. Thôi, nói chuyện khác.

Vậy là đã hơn ba tháng qua Thanh lờ mọi tin nhắn của Vân. Sau tối hôm đó, Thanh xóa nick Vân khỏi yahoo, remove facebook, delete mọi email của Vân. Thanh loại bỏ hoàn toàn Vân. Thanh không ngờ mình luôn là người nhắc bạn bè cảnh giác với tình ảo trên mạng thì chính mình lại là người lún sâu nhất. Suy cho cùng thì cuộc tình này cũng chẳng có gì vì cả hai đều là ảo. Thanh ảo và Vân cũng không có thật.

- Anh à, hãy hiểu cho em. Em xin lỗi, em không kiềm chế được. Dù sao ngủ với anh cũng chỉ là những tin nhắn tưởng tượng mà em…

- Đúng, chúng ta không chạm vào nhau thật, không bao giờ.

Những lần chia tay trước đều là Vân chủ động, lần này Thanh ở vị trí đó. Thanh cũng không hiểu tại sao tình yêu lại có thể xảy ra giữa hai con người chưa bao giờ và không bao giờ gặp mặt ngoài đời thực. Có lẽ nó chỉ là sự tưởng tượng mà thôi. Vân vẫn thường hay nói với Thanh :

- Đừng yêu em quá nhiều như vậy. Vì em là tình đầu, là tình cuối, là tình ngu.

Thanh đã quyết định, sẽ không quan tâm đến Vân nữa, dù chuyện gì xảy ra cũng không liên quan nữa.

… Một năm sau…

Một tối, Thanh đi làm về muộn, chỉ kịp tắm rửa thay quần áo lên giường ngủ thì bất chợt điện thoại đổ chuông, có cuộc gọi đến. Thanh bực mình đêm hôm, vừa mới ngủ thì bị đánh thức. Với tay lấy điện thoại, Thanh nhìn màn hình, số điện thoại không có tên. Nhìn lại lần nữa, số của Vân. Mặc dù đã xóa hết, nhưng số điện thoại của Vân thì Thanh vẫn không thể quên dù đã cố. Thanh bấm nút tắt. Mặc kệ rồi tiếp tục ngủ. Điện thoại lại đổ chuông, vẫn là Vân, Thanh bực mình tắt đi và chuyển sang chế độ yên lặng. Điện thoại tiếp tục sáng, đèn nhấp nháy báo có cuộc gọi. Điện trong phòng đã tắt, chỉ còn đèn từ chiếc điện thoại khiến Thanh khó ngủ hơn bao giờ hết. Lại sờ vào điện thoại thấy 5 cuộc gọi nhỡ và 1 tin nhắn. Thanh mở tin nhắn.

- Anh à, em xin anh, anh hãy nghe em nói một lần này thôi.

Không hiểu sao, khi đọc tin nhắn đó, Thanh nguôi giận vì sự làm phiền của Vân. Điện thoại lại báo có cuộc gọi đến. Thanh ấn nút nghe.

- Em không biết sao mình lại như thế. Vân thổn thức trong điện thoại.

- Em cũng không biết mình bị gì. Vân đang khóc.

- Em nhớ anh, em nhớ anh nhiều lắm.

- Lần này say, em cũng nhớ anh hết, em chỉ muốn gọi cho anh nghe giọng anh nói. Vân khóc to hơn.

Thanh vẫn lặng yên nghe.

- Anh à, anh nói gì đi, đừng im lặng như vậy.

- Em biết anh ghét em lắm nhưng… - Vân nức nở.

- Em hứa đây là lần cuối cùng làm phiền anh, anh hãy nói gì đi.

Tim Thanh nhói đau, cổ họng cứng ngắc. Đã lâu rồi, Thanh không nghe tiếng Vân, chưa bao giờ thấy Vân khóc nhiều như vậy. Nhưng Thanh vẫn im lặng.

- Anh, anh nói gì đi.

Thanh ấn nút kết thúc cuộc gọi và tự nhủ hết rồi. Vân lại gọi, điện thoại lại nhấp nháy. Thanh cố nhắm mắt ngủ, làm ngơ nhưng không được.

- Muốn gì ? Thanh nhắn tin.

- Muốn anh. Vân trả lời lập tức.

- Nói gì em nghe đi. Vân nài.

- Không, đi làm mệt, ngủ. Thanh lạnh lùng.

Vân lại gọi, Thanh tiếp tục từ chối cuộc gọi.

- Nhấc máy đi, em chỉ muốn nghe giọng anh thôi.

Cuộc gọi đến, Thanh lại ấn nút nghe.

- …

Thanh không còn chú tâm nghe Vân nói, Thanh cố xua đuổi ký ức cũ. Rồi Thanh lại ấn nút kết thúc.

- Sao trả lời tin nhắn em được mà nghe điện thoại không nói gì hết?

- Không biết nói gì.

- Kể chuyện em nghe đi.

- Không có gì để kể.

- Hôm nay em chỉ muốn anh thôi.

- Muốn gì nữa?

- Muốn được anh yêu.

- Muộn rồi, ngủ đi.

- Yêu em đi.

- Uhm!

- Không hôn ngực đẹp, mông đẹp à?

- Hôn.

- Hôn ở đâu?

- Hôn trán.

Và tối hôm đó, họ lại ngủ với nhau. Sáng hôm sau, Thanh coi như chưa có chuyện gì. Vân cũng không nhắn tin gì.

Một tuần sau, Thanh chủ động nhắn tin cho Vân.

- Em.

- Huh? Có chuyện gì à?

- Không.

- Thôi, đi ngủ.

- Uh, ngủ ngon.

- Ngủ với anh.

- Không.

Thanh cũng không hiểu tại sao lại làm như vậy. Vài hôm sau, Thanh lại lặp lại kiểu tin nhắn như vậy.

- Em đã nói hôm nay em không muốn.

- Chạm môi.

- Anh dừng lại đi.

- Em tát anh đi. Thanh trêu ngươi.

Thanh chỉ muốn đùa cợt với Vân. Vân là người đầu tiên Thanh dám ngủ cùng và hơn một năm qua Thanh cũng không quen ai. Cuộc gọi của Vân hôm trước như khơi lại thói quen cũ của Thanh.

- Em không biết anh coi em là gì. Anh nhắn tin cho em chỉ vì muốn ngủ với em thôi sao?

- Uh. Thanh thản nhiên.

- Em không hiểu anh xem là gì nữa, nhiều lúc em thấy anh xem em như món đồ chơi. Em không muốn tất cả mọi người đều ghét em.

Thanh không trả lời tin nhắn đó nữa.

Mối tình đầu của Thanh vào năm 17 tuổi như vậy đấy. Giờ Thanh đã 20, chuẩn bị tốt nghiệp đại học và đang có một công việc tốt. Ba năm trôi qua nhưng mỗi lần nghĩ về Vân, Thanh vẫn nhớ … Người ta nói, những người thuộc cung Ma Kết phải mất 10 năm mới quên được mối tình đầu…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro