Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhưng anh có biết không, chỉ là một khoảnh khắc cả hai thế giới vô tình chạm khẽ nhau thôi...đã là duyên kiếp bên nhau suốt cuộc đời rồi"

***

Vừa bước vào cửa hàng, Yong đã vội cởi áo khoác ra, vứt phịch lên bàn. Cậu ngồi lên ghế, mắt ngắm lại, hai tay buông thõng, tận hưởng cái mát lạnh tỏa ra từ máy điều hòa.
- Cảm ơn quý khách
Seung Ri cười thật tươi, đếm lại tiền rồi bỏ vào ngăn tủ. Cậu quay qua, nhìn Ji Yong:
- Hàng mới về em để ở góc kìa, hyung mau xem rồi định giá tiền đó
Yong uể oải gật đầu
- Minzy bên nhà xuất bản mới ghé qua cửa hàng. Cô ấy nói điện thoại cho anh không được, dặn anh mau nộp bản thảo kìa
Yong gật gật đầu
- Dạo này trời nóng hyung nhỉ? Bên trong đây với bên ngoài cứ như hai thái cực khác nhau
Yong lại gật đầu
- Dạo này em không thấy Bae đến cửa hàng vậy?
Yong vẫn im lặng
- Bộ hai người giận nhau ha? - Ri ghé sát vào mặt Yong - Hay là chia tay rồi? À, hèn gì mấy tuần nay cứ thấy hyung buồn buồn. Chậc, hyung còn có em bên cạnh nè, đừng có buồn nữa nha hyung, em...
Yong mở mắt, đẩy mặt Ri qua một bên
- Em ít nói một chút thì chết sao?
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại reo vang. Một tay giữ mặt Ri, một tay Yong lôi điện thoại ra từ trong túi ra, tim cậu bỗng dưng đập mạnh khi thấy dòng số hiện trên màn hình. Cậu buông Ri ra, dùng tay áp lên ngực mình, thở một hơi dài, cậu bấm phím nhận cuộc gọi
- Alo
Đầu dây bên kia im lặng. Cậu biết rõ ai gọi cho cậu, dù cho hàng số đó không nằm trong danh bạ, nhưng từ lâu rồi, cậu đã thuộc lòng. Ri nhìn Yong, cười cười
- Bae đúng không? Nhìn mặt hyung kìa, ta nói, Bae điện thoại xin lỗi chứ gì? Em biết ng..ng
Yong quay qua, lườm Ri một cái làm Ri hết hồn, vội im bặt, rồi bước ra chỗ khác
- Alo
Yong dựa vào cửa kính của cửa hàng, kiên nhẫn chờ đợi.
- Ji Yong, tớ có chuyện muốn nói.
Đầu dây bên kia lên tiếng. Yong nắm chặt điện thoại, tim cậu đập nhanh hơn.
- Chúng ta gặp nhau được không? Tớ muốn gặp cậu!

♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥

Yong ngồi đối diện Bae trong nhà hàng một nhà hàng Pháp. Cách bày trí ở nhà hàng này rất đẹp, thức ăn lại ngon miệng. Đây từng là nơi ghi khắc rất nhiều kỉ niệm của cả hai.
- Một beefsteak chín 3 phần
- Tôi cũng vậy
Bae đưa menu lại cho bồi bàn, rồi nhìn Yong - lúc này đang nhìn ra ngoài phố. Cả hai im lặng một lúc, cảm giác vô cùng gượng gạo. Bae lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí này.
- Tớ xin lỗi
- Vì chuyện gì?
Yong nhìn vào mắt Bae, cố gắng tỏ ra bình thản
- Vì tất cả - Bae nói tiếp - Thật sự, tớ không thể...rời xa cậu
Tiếng nhạc trong nhà hàng thật êm dịu, nhưng trái tim của Yong chẳng êm dịu tí nào. Cậu nghe trống ngực mình đang đập liên hồi.
- Gần 3 tháng qua, tớ không thể quên cậu. Cảm giác, không có cậu, rất trống vắng
Yong vẫn im lặng nghe Bae nói, cậu cảm thấy trái tim đầy vết cắt dường như đang được chữa lành. Bae ngừng trong giây lát, cậu nhìn thẳng vào mắt Yong, rồi nói tiếp:
- Thời gian đó, có vẻ là do áp lực công việc, quá mệt mỏi, cũng không biết nữa, không biết tại sao tớ lại nghĩ mình hết tình cảm với cậu, để rồi đẩy cậu ra xa tớ. Tớ nghĩ tớ sẽ rất thoải mái, nhưng Yong à, thời gian không có cậu....tớ mới nhận ra cậu quan trọng đến nhường nào...Tớ sai rồi, cậu..cậu có thể cho tớ...thêm một cơ hội không?
Yong đặt tay lên bàn, cậu đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh, mặt cậu long lanh, môi mấp máy:
- Tớ...
Bae nắm lấy tay Yong, thỉnh cầu:
- Yong à, làm ơn...

♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥

Đã bao lâu rồi, lòng Yong mới thanh thản và bình yên như thế này. Sau khi chia tay Bae, cậu cảm giác như mọi thứ đã đổ vỡ. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi điện, không một lần gặp mặt, cậu tưởng chừng đã kết thúc, nhưng trong lòng không ngơi hi vọng, chờ đợi một điều gì đó. Bây giờ đã thật sự quay lại rồi....
Cả hai đứng trên ở công nhà Yong - 1 căn hộ trên tầng 30 - nhìn thành phố về đêm. Lâu rồi, mới có thể đứng cùng nhau như thế này...
- Sau khi chia tay, tớ phải qua Trung Quốc để nghiên cứu công trình mới, thời gian đầu không có cậu, tớ nghĩ sẽ ổn, nhưng thật sự không thể. - Bae nhìn xa xăm - Tớ lao đầu vào công việc, nhưng vẫn không thay đổi gì. Nhiều lúc muốn gọi điện cho cậu, nhưng như thế cậu sẽ không thể hiểu được tình cảm của tớ, lại không thể bên cạnh cậu được. Tớ đã chờ mãi đến khi về nước, để gặp cậu. Thế còn cậu?
Yong cười, tay mân mê cốc café:
- Tớ viết truyện, chăm lo cho cửa hàng, xem chương trình yêu thích, nghe Ri lảm nhảm bên tai...vẫn như mọi ngày
Bae nhăn mặt
- Cậu không nhớ tớ à?
- Không
Bae bĩu môi, làm mặt giận
- Hahha, còn nữa...tớ uống loại café cậu hay mua cho tớ, tớ ăn loại bánh cậu hay mua cho tớ, tớ đã đánh bản nhạc cậu dạy tớ, tớ hay nhìn ra góc phố, nơi cậu tỏ tình tớ....
Yong nhẹ nhàng tựa đầu vào Bae, nghe tim mình đập mạnh.
- Vẫn như mọi ngày, tớ nhớ cậu!

♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥

3 tháng 2 tuần làm khách hàng thân thiết của tiệm bánh và café mang tên "Chueog" ở góc phố.

16giờ15

Yong vẫn giữ thói quen cũ, gọi 1 Tira Mocha nóng và muffin cam. Dù đã quay lại với Bae, nhưng Yong không để Bae biết đến thế giới riêng này của cậu, thế giới cậu đã khám phá ra trong những ngày không có Bae.
- Ji Yong, mình sắp đi Mĩ, khoảng 1 tuần... - Bom nói
- Cậu đi du lịch hả?
- Không, mình đi chữa bệnh
- Không phải cậu bảo chữa ở Hàn sao?
- Ở Mĩ đã công nghệ mới, phù hợp với mình hơn, bác sĩ đã đề nghị với mình, mình nghĩ như thế sẽ tốt hơn
Chợt nhớ ra điều gì đó, Yong hỏi:
- Cậu sẽ đóng cửa "Chueog" 1 tuần sao?
- Thật ra mình cũng đã nhờ Hyun quản lí quán dùm mình
- Rồi cậu ta nói sao? - Yong tò mò
- Em trai mình bảo mình phiền phức, bảo mình đóng cửa tiệm luôn
- Đóng cửa tiệm rồi sao kiếm tiền? Thế là em cậu không chịu hả?
Bom cười cười, giọng nghe buồn thiu
- Thật ra, mình bán cho vui thôi, mình không làm ra tiền cũng không chết đâu. gia đình mình vẫn nuôi nỗi mình. Hâhha. Hyun cũng đúng, em trai mình còn bận công việc nhiều lắm, sao có thời gian để đứng cả ngày quản lí cửa tiệm cho mình cả ngày. Mình cũng không có ai thân thiết để nhờ cả
Yong trầm ngâm một chút, ra vẻ suy nghĩ, rồi nói
- Ừmm, cậu...có thể, cho mình thử không?
Bom mở to mắt, bất ngờ:
- Cậu sao?
- Ừ - Yong gật đầu, giọng chắc nịch
- Sao được? Còn công việc của cậu nữa.
- Được mà, mình đã hoàn thành xong bản thảo rồi, chỉ còn đợi tiểu thuyết phát hành thôi. Cửa hàng thì Ri có thể quản lí được. Chỉ một tuần thôi mà
Mắt Bom long lanh, tay cô chộp lấy tay Yong, cảm kích
- Cảm ơn cậu, mình cũng định mở lời nhờ, nhưng ngại quá
- Ngại gì chứ, mình chỉ sợ làm không xuể thôi
Điều đó thật sự Yong đã nghĩ qua, tuần sau là thời gian rảnh rỗi, cậu có thể giành cả ngày ở quán, chỉ sợ lúc đông khách, cậu không thể chu toàn. Cậu muốn quản lí quán, một phần là muốn giúp Bom, một phần cậu muốn trải nghiệm một điều mới mẻ. Yong từng mơ ước mở một tiệm bánh nhỏ, nhưng việc viết tiểu thuyết, quản lí cửa hàng thời trang, đã chiếm hết thời gian của cậu. Nhân lúc này, cậu cảm thấy mình có thể thực hiện điều đã ấp ủ bấy lâu nay.
- Đừng lo đừng lo - Bom cười gian - Buổi sáng quán rất ít khách, trưa cũng vậy...chỉ có buổi chiều và tối. Mặc dù Hyun không thể quản lí tiệm cả ngày, nhưng trùng hợp lại có thể giành thời gian vào cả chiều và tối, thế nên, cả hai có thể giúp mình
Yong méo xẹo mặt, cậu tự hỏi, làm sao có thể hòa hợp được. Tính Yong khá giống tính Bom, nhưng tuyệt đối cậu không thích những người quá điềm tĩnh, và Hyun, còn có vẻ...khinh thường cậu. Bằng chứng? Lần đầu nói chuyện, đã không thèm chào, còn không nhìn cậu một cái
- Mình, và...em cậu?
- Ừ. Đồ uống và bánh cửa hàng không nhiều, nên trước khi mình đi, có thể dạy lại cho hai người. Vậy nhé, cả hai sẽ cùng nhau làm tốt mà
Yong gật gật đầu, có lẽ mọi chuyện sẽ ổn cả thôi

♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥

21 giờ 30 tại "Chueog"

Sở dĩ giờ này Yong vẫn ở đây, đó là để học cách làm bánh và pha chế đồ uống, cùng Hyun, với sự chỉ dạy của Bom
- Latte này, chúng ta cho expresso với sữa tươi, ở trên có lớp kem mịn. Còn cappuchino thì công thức vẫn như thế, là expresso với sữa tươi, nhưng thay kem mịn bằng một lớp bọt sữa xốp ở trên cùng, xong thì rắc bột chocolate lên
Yong gật gù lắng nghe, cậu chăm chú dõi theo từng cử chỉ của Bom, tay hí hoáy ghi chép vào cuốn sổ tay. Thỉnh thoảng cậu liếc qua nhìn Hyun, anh chỉ đứng dựa vào quầy, tay khoanh trước ngực.
- Yong và Hyun này, những món này mình không cần pha ngọt hay đắng theo ý khách, vì người ta sẽ tự thêm đường theo ý thích. Nhớ phải chăm đường thường xuyên đấy. Rồi, cả hai thử xem nào
Yong hí hửng ra mặt, cậu vội lấy một tách trắng, bắt đầu từng bước pha chế. Cậu làm cappuchino trước, mọi việc diễn ra khá suôn sẻ, tách café nhanh chóng được hoàn thiện
- Chocolate cần phải rắc đều trên mặt. Cậu xem chỗ này, nó lại dày hơn những chỗ khác rồi - Bom nhận xét - Nhưng mùi vị được đấy, rất thơm. Hyun, em thử xem
Hyun nhìn qua, buông một câu:
- Khỏi đi, em biết rồi
Bom bĩu môi, rồi quay nhìn Yong, giải thích
- Thấy vậy thôi nhưng em trai mình rất giỏi, trí nhớ siêu lắm, Hyun sẽ làm tốt mà
Yong cười cười, trong lòng vẫn không tài nào hiểu được, làm sao Hyun lại có thể đứng đây chịu khó lắng nghe chị gái, chịu tiếp quản quán giúp Bom, trong khi anh không mấy hứng thú với việc này, lại còn kêu đóng cửa tiệm..Mặc dù anh tỏ ra không quan tâm, nhưng mấy lần Yong nhìn anh, nhận thấy anh hình như anh đang rất chăm chú quan sát chị gái thực hiện pha chế. Ánh mắt anh trong veo, rất tập trung, nên khi Hyun bảo anh không làm, Yong cũng không trách anh, dù sao anh đã chịu lắng nghe....
Reng....rengg
- Xin lỗi, chờ mình chút
Tiếng điện thoại chợt vang lên, Yong giật mình, vội nói với Bom, rồi bước ra chỗ khác.
- Yong à, cậu đang ở đâu vậy?
- Tớ đang ở nhà bạn - Yong vẫn chưa nói cho Bae biết việc cậu giúp đỡ Bom
- Cậu nhớ về nhà sớm đấy. Tớ gọi điện để nói với cậu, lát nữa tớ không thể qua nhà cậu được. Công ti có việc đột xuất
- Vậy sao? - Yong hỏi, cảm thấy hụt hẫng
- Tớ xin lỗi, tớ không biết sao lại vậy nữa
Yong nghe đầu dây bên kia giọng buồn thiu, dù sao cũng không thể trách Bae được
- Không sao...cậu cũng đâu muốn
- Ngày mai gặp nhau gặp nhau nhé. Tớ nhớ cậu
Yong cảm thấy mình được an ủi, cậu thì thầm
- Tớ cũng nhớ cậu
- Ừ, vậy tớ cúp máy đây. Tạm biệt!
Yong bước lại chỗ Bom, tiếp tục nghe cô bày cách pha chế các loại đồ uống khác. Đến 22giờ30 thì đã học cách pha được gần 5 loại, bao gồm cả cách làm và thực hành đến khi ổn nhất. Yong tiếp thu khá nhanh nên không cần phải làm lại nhiều lần, Hyun thì chẳng đụng tay đến nên chỉ mất 1 tiếng. Nhưng vì sức khỏe của Bom, cả ba quyết định tạm dừng.

Trước cửa tiệm "Chueog"

- Em đưa Yong về nha, chị đi đây có việc
Bom quay qua nói với Hyun, anh chỉ im lặng, không gật đầu, cũng không phản đối. Yong thì hoảng hồn, cậu xua tay
- Ế, đâu được, đâu được, nhà mình gần đây, mình về một mình được rồi
- Kì lắm, mình không thể tiễn cậu, Hyun thay mặt mình thôi, cậu đã giúp đỡ mình nhiều rồi. Cậu cũng đâu có đi xe đến, để Hyun chở cậu về
- Mình muốn đi dạo cho thoải mái, mình về một mình được, không cần phiền vậy đâu
Yong liếc nhìn Hyun, anh vẫn không lên tiếng, nên Yong chẳng biết anh nghĩ gì.
- Vậy thế này, nhà Yong gần đây, nên Hyun sẽ đi bộ cùng Yong đến nhà rồi trở lại tiệm lấy xe. Tạm biệt cậu, mình đi trước đây
Nói rồi, Bom nhanh nhảu biến mất, còn lại hai người. Yong bỗng cảm thấy gượng gạo
- Vậy...- Yong thở phù, quyết định chào Hyun rồi rút luôn
- Đi thôi
Hyun cho hai tay vào túi, thong thả bước đi.
- Cậu còn đứng đó nhìn cái gì, mau lên
Không thấy Yong bước theo, Hyun quay lại, nhìn cậu. Yong dừng đứng hình, vội vã chạy theo Hyun, con người này, thật không hiểu nỗi mà

Cả hai đi song song trên phố, thật chậm rãi. Yong chốc chốc quay qua nhìn Hyun, rồi tự nhận thấy, khuôn mặt này, thật là muốn chạm vào...Sau khi nghĩ ra điều đó, Yong bỗng vỗ vỗ mặt mình, lắc đầu nguầy nguậy, tự nhủ không được phản bội Bae. Trong lúc Yong đang tự hành xử mình, Hyun liếc qua nhìn, rồi trộm nhếch môi. Bỗng Yong nhìn qua bên kia đường, một chiếc taxi đang đổ trước một quán bar lấp lóe ánh đèn xanh đỏ, có một đôi trai gái bước xuống, hai người quấn lấy nhau, còn hôn nhau nữa...Người con trai ấy, quen thuộc quá...Yong bước chậm lại, cặp đôi kia đã vào trong tự bao giờ. Yong vỗ đầu mình, có lẽ nhìn nhầm thôi, Bae đang ở công ti cơ mà. Cô nhìn theo Hyun đã đi một quãng khá xa, vội chạy theo...
Yong chợt thấy có gì đó ướt ướt rơi trên mặt, cậu xòe tay
Tong...
Mưa..Mưa đột nhiên lớn
Yong vội lấy chiếc ô mini trong cặp ra. Vì lần trước ở "Chueog" mưa đột ngột, nên Yong cẩn thận đem theo phòng hờ, không ngờ lại có dịp sử dụng. Cậu bật ô, che cho mình, không quên che cho Hyun. Hyun hơi ngạc nhiên, rồi cũng lấy lại vẻ bĩnh tĩnh. Vài giọt thấm trên tóc anh, rồi lăn xuống, đọng trên môi anh....Yong quay qua, đúng khoảnh khắc đó, nhìn không chớp mắt..
Cả hai che chung ô, song song đi cạnh nhau, thật gần, thật gần....

Tự dưng lại mưa...Lại là cơn mưa kì lạ trong những ngày nắng gắt...

End chap 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro