Chương 1: Nhìn anh chẳng giống giang hồ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1: NHÌN ANH CHẲNG GIỐNG GIANG HỒ.

Một buổi trưa nắng oi ả. Gió cũng chẳng buồn mà thổi.

Đồng hồ lúc này đã điểm mười một giờ, căn nhà sụp xệ ở  khu phố nhỏ chật hẹp nằm trong lòng Sài Gòn lại ồn ào náo loạn.

Vu Lực, kẻ có máu cờ bạc nổi tiếng khu phố này, mấy hôm nay giang hồ đến nhà hắn thăm hỏi khá nhiều. Từ một người có cơi ngơi, nhà cao cửa rộng, xe đưa xe rước, vợ con hạnh phúc,  ai nhìn cũng trầm trồ ngưỡng mộ.

Ấy vậy mà dấn thân vào cờ bạc, giờ đây phải lưu thân sống lầm lũi với đứa con trai sáu tuổi của hắn trong căn nhà nhỏ chật chội ẩm thấp đối diện với căn biệt thự nguy nga ngày xưa của hắn giờ đã bán cho người khác.

Còn vợ của Vu Lực ư?

Đau lòng mà nói, ả ta tàn nhẫn bỏ chồng bỏ con mà đầu ấp tay gối bên người giàu có khác. Vốn dĩ quen sống trong nhung lụa sung sướng thì sao chịu được cảnh cơ hàn bần cùng như thế được. Đúng là khi đàn ông sa cơ lỡ vận thì mới biết được lòng dạ đàn bà.

Tiếng đập đồ trong nhà Vu Lực vang ra ầm ầm. Tiếng la hét, quát tháo chửi bới cứ ào ào tuôn ra rộn ràng cả khu phố. Người dân trong khu phố này dường như đã quá quen với cái thanh âm sống động ấy cho nên chẳng một ai để tâm hay chú ý. Một phần vì họ chẳng dám đụng tới giang hồ. Một phần vì ngày xưa tên Vu Lực này giàu có nhưng tính hách dịch, ra vẻ ta đây nên chẳng ai ưa hắn.

"Con mẹ mày, rồi chừng nào mày mới trả nợ hả?", Bia Đô - đệ tử của Hạo Hiên nắm đầu Vu Lực quát lớn rồi vung tay tặng một cú đấm vào mặt hắn.

Vu Lực bị cú đấm như trời giáng từ Bia Đô, một thằng cao to mập mạp như voi, khiến đầu hắn choáng váng, ngay bên má phải ửng đỏ, khoé miệng rỉ máu.

Vu Lực bạt vía bạt hồn bò lại nắm chân Hạo Hiên đang đứng lạnh lùng bên góc nhà, trên tay một cầm cây mã tấu sắc bén chỉ cần tay chạm nhẹ thôi cũng đứt ngọt.

Vu Lực ôm chặt chân Hạo Hiên dùng nước mắt cá sấu mà van xin, "Em xin anh! Anh ráng vài ngày nữa em sẽ đưa cho anh."

"Vài ngày! Con mẹ mày!", Hạo Hiên chữi một tiếng rồi dùng sức hất Vu Lực ra khỏi chân mình.

Vu Lực bị hất văng ra không thương tiếc, thân người của hắn tiếp mạnh dưới sàn đau đớn mà nhăn mặt.

"Mày đừng nghĩ có thể qua mắt được tao. Không tiền trả nợ nhưng ngày nào mày cùng có tiền đi cá độ. Mày ngon rồi đó.", Hạo Hiên tức giận mà quát lớn.

Vu Lực mặt mày tái xanh, con mắt gian manh đảo lia lịa. Cái mỏ nhọn hoắc của hắn giật giật liên hồi, miệng muốn tìm lời mà đỡ nhưng giờ chẳng biết phải nói gì. Mà dù hắn có lươn lẹo như thế nào thì kết quả cũng đi đến cánh cửa địa ngục.

"Má nó! Ngày hôm nay mày khó sống với tao.", Bia Đô điên tiết mà quát lên. Sau đó là những cú đá tới tấp vào người Vu Lực. Những cú đá không nương sức tựa như võ sĩ trên võ đài đầy hung hăng và man dại.

Còn Vu Lực chỉ biết ôm người rên la inh ỏi.

Hạo Hiên đứng nhìn gương mặt chẳng chút cảm xúc. Mấy giây sau cậu ta mới ra lệnh cho Bia Đô dừng lại. Bia Đô còn đang hăng máu nên khi thấy Hạo Hiên bảo dừng lại hắn luyến tiếc mà đạp thêm vài cái vào người Vu Lực.

"Con mẹ nó! Đánh mày mệt muốn chết mà chả có cái ghế để ngồi.", Bia Đô đứng thở hổn hểnh.

Vu Lực đang nằm ôm bụng đau đớn cũng gáng ngẩng đầu lên mà phân bua, "Nhà có chứ mà tại mấy anh đến đập phá nên giờ cũng chẳng còn gì?"

"Mẹ mày! Còn sức để lý sự với tao hả?", Bia Đô cuộn bàn tay giơ lên cao hù doạ. Vu Lực đưa tay che mặt lại né tránh.

"Hôm nay không có tiền thì chặt một ngón tay."

Hạo Hiên nhả lời một cách nhẹ nhàng mà tim Vu Lực như muốn nhảy tõm ra ngoài. Mồ hôi ở mọi ngóc ngách trong cơ thể hắn tuôn ra như mưa đỗ, mặt mày tái nhợt, hai bàn tay run run, cái miệng giật giật như bị động kinh. Hăn vội chòm người ngồi dậy quỳ gối, hai tay xoa xoa vào nhau mà van xin.

"Đừng... Xin hai anh... Em sợ đau lắm!"

Hạo Hiên quăng cây mã tấu đến Bia Đô. Bia Đô chụp lấy gương mặt lạnh tanh nhìn cậu ta mà hỏi, "Kỳ này chặt thiệt hả anh?"

Hạo Hiên gật đầu.

Bia Đô tiến đến gần Vu Lực, dùng cánh tay to đùng của cậu kéo tay trái của Vu Lực đang gồng cứng ngắt ra. Bia Đô kéo mạnh một cái, cả người Vu Lực ngã về phía trước, rồi lấy cái chân to như cột điện đạp lên, giọng rùng rợn mà nói, "Mày muốn ngón nào?"

Vu Lực run cầm cập, "Xin anh tha cho em! Xin anh!"

"Cha ơi!!!"

Tiếng la thất thanh từ ngoài bên ngoài cửa vọng vào khiến cả ba người giật mình.

Quá ra tiếng gọi thất thanh ấy chính là tiếng của con trai Vu Lực. Cậu bé thấy cha mình bị Bia Đô đè dưới sàn vội vàng chạy đến vừa la vừa đánh Bia Đô.

"Thả cha tôi ra. Thả cha tôi ra!"

Bia Đô trừng cặp mắt nảy lửa nhìn con của Vu Lực, thằng bé dường như chẳng sợ sệt cứ la hét và đánh Bia Đô tới tấp.

"Má nó! Coi nó đánh như gãy ngứa ghê hôn.", Bia Đô bực mình mà chửi.

Hạo Hiên hất mặt ngụ ý cho Bia Đô thả Vu Lực ra.

Bia Đô vừa đi, thằng bé chạy lại Vu Lực ôm ông khóc nức nở.

Vu Lực ôm con mình vào lòng, đưa tay chùi những giọt nước mắt trên mặt của con trai mình rồi nói.

"Ba bảo con ở nhà dì Hồng đừng về nhà mà sao con không chịu nghe hả?"

Thằng bé lắc đầu tiếng khóc càng lúc càng lớn.

Hạo Hiên nhìn thằng bé. Đôi mắt nhỏ xíu đẫm lệ khiến trong lòng cậu cảm thấy khó thở.

"Chú ơi! Đừng đánh ba con. Con xin hai chú!", thằng bé quay sang nhìn Hạo Hiên và Bia Đô mà van xin.

———

Thằng Bia Đô đi bên cạnh Hạo Hiên vừa đi vừa cằn nhằn, "Nhà gì nằm trong hẻm nhỏ xíu, xe máy chạy vô cũng không được làm đi bộ mệt chết."

Hạo Hiên im lặng không để ý đến lời Bia Đô đang
nói. Sắc mặt hiện lên vài phần suy tư.

"Mai mốt em có ý kiến với Bố Hải."

"Ý kiến chuyện gì?", Hạo Hiên lúc này mới mở miệng nói chuyện.

Bia Đô nhe răng cười nói, "Mai mốt nói bố Hải lựa nhà nào không có con nít mới cho vay tiền. Chứ giống như lúc nảy, anh Hạo Hiên thấy con thằng đó cái mũi lòng."

"Tao không chặt ngón tay nó thôi chứ có cho nợ nó đâu mà mày ý kiến."

"Anh Hạo Hiên...", Bia Đô ngập ngừng một lát rồi nói, "Em để ý lúc ở nhà Vu Lực em thấy anh rất lạ."

"Lạ chỗ nào?", Hạo Hiên giả vờ hỏi.

"Anh đừng giả vờ. Lúc nhìn thấy con trai hắn khóc lóc năn nỉ xin tha cho cha nó. Mặt anh đang lạnh như băng tự dưng thay đổi nhìn rất hiền lành, còn mắt anh đỏ hoe như muốn khóc. Lúc đó nhìn anh đúng đẹp trai...Haha!"

Hạo Hiên xua xua tay ngụ ý bảo Bia Đô đừng nói nhảm nữa.

Cơ mà cái miệng nhiều chuyện của Bia Đô một khi đã phát ra thì khó ai có thể bắt hắn dừng lại trừ khi...hắn chết.

"Em thấy anh chẳng giống giang hồ gì hết.", câu nhận xét được Bia Đô phụt ra một cách vô tư.

"Mày lại nói xàm gì vậy?", Hạo Hiên tán vào đầu Bia Đô một cái.

Mặt Bia Đô méo mó đưa tay xoa đầu mà nói, "Thiệt! Đây không phải chỉ một mình em nói đâu. Mà mấy anh em trong nhóm, mấy con nợ của bố Hải đều nói với em như vậy."

Hạo Hiên tỏ vẻ không quan tâm. Bia Đô thì như cái loa phường cứ phát ầm ầm.

"Họ nói nhìn anh đẹp trai giống tài tử diễn viên hơn giang hồ đó."

Hạo Hiên mang ánh mắt hình viên đạn mà nhìn Bia Đô, hận không thể nào bắn vài phát vào miệng cho hắn chết. Cậu thở dài ngao ngán, một sự thất vọng len lỏi trong lòng khi thu nạp một đệ tử như thế này.

Bia Đô mặc nhiên không để ý đến sắc mặt đang muốn giết người của Hạo Hiên cứ vô tư mà nói tiếp.

"Lần đầu tiên em mới thấy con nợ mà nôn gặp chủ nợ ."

Hạo Hiên phụt cười, "Là sao?"

"Anh không nhớ mấy con tiếp viên trong quán bar của bố Hải hả? Mỗi lần anh đến gom tiền góp của tụi nó, tụi nó mừng như trẩy hội, la hét y như mấy fangirl cuồng gặp idol."

Hạo Hiên lắc đầu cười nhạt.

Bia Đô tiếp tục những dòng tự sự của mình.

"Rồi bà Hoa, bà Hạnh, bà Liên, bà Ngọc, bà Kiều chỉ cần thấy bóng dáng anh tới là coi như thảm đỏ trải dài, tiền đưa đầy đủ, thậm chí còn bo thêm tiền xăng đi lại nữa. Mà anh có để ý chuyện này không?"

"Để ý chuyện gì?"

"Mấy bà đó ai cũng giàu có, đâu có thiếu thốn gì mà đi mượn tiền bố Hải. Chủ yếu họ chỉ muốn gặp anh, được gần gũi anh đó.", vừa nói Bia Đô vừa diễn cái mặt dâm đãng.

Hạo Hiên nhìn mà muốn buồn nôn.

"Xàm!"

"Thiệt mà! Anh không tin em sao?"

Hạo Hiên không nói gì , bước chân đi nhanh hơn.

Kỳ thực mà nói, những lời Bia Đô vừa thốt ra quả thật khó tin nhưng nó lại là sự thật. Nếu như ai chưa hề biết về Hạo Hiên thì chắc chắn họ sẽ nghĩ cậu ta là một ngôi sao màn ảnh nào đó. Bởi vóc dáng cao to cân đối, khuôn mặt đẹp như tượng tạt từng nét hoàn mỹ.

Nét mặt khi trầm lặng thì lạnh lùng đầy mị hoặc, còn
khi cười thì tựa như mật ngọt hương say. Dù cậu ta ở bất kỳ trạng thái nào cũng khiến người khác phải đọng lòng mà si mê.

"Tao có thể hỏi mày một cậu được không?"

Bia Đô đáp vui vẻ, "Anh Hạo Hiên hỏi em cái gì?"

"Từ khi nào mà mày nói nhiều như vậy?"

"Từ khi em đi cạnh người đẹp trai như anh. Haha!!!"

"Đúng xàm!!!"

————

Đi một hồi cuối cũng cũng ra con đường lớn. Bia Đô vịn vào vai Hạo Hiên thở hổn hểnh.

"Công nhận đi bộ mệt thiệt.", Bia Đô tay vuốt mồ hôi mà than thở.

"Chuyến này về lo mà giảm cân, lỡ sau này bị ai rượt còn chạy kịp."

Bia Đô vỗ vào bụng mình mấy cái. Cái bụng to đùng ẩn nấp sau lớp áo thun đen bó chật cứ thế rung rinh theo, "Anh nói đúng! Em phải giảm cân để có body ngon như anh. Hahaha!!!"

Hạo Hiên lắc đầu cười. Bất chợt cậu nhìn thấy cửa hàng quần áo Âu phục cách chỗ cậu đứng tầm hai thước. Như một ma lực, Hạo Hiên dịch chuyển đôi chân mình bước lại gần, mang đôi mắt mê mẫn mà nhìn những bộ vest tuyệt đẹp khoác trên con ma nơ canh. Cậu khẽ mĩm cười, trong nụ cười thoáng chút buồn bã.

"Sao lần nào đi ngang mấy tiệm áo vest anh hay nhìn vậy?", Bia Đô tò mò mà hỏi.

"Thích thì nhìn thôi.", Hạo Hiên nhàn nhạt mà trả lời.

"Nếu anh thích thì anh mua."

Hạo Hiên cười nhạt nhẽo, "Vest chỉ dành cho những người lịch sự. Còn tao giang hồ thô lỗ mặc vào chỉ phá hỏng nó thôi."

"Sao anh lại không mặc được? Mấy bộ phim Hàn Quốc đó em thấy mấy thằng giang hồ mặc vest đeo kính đen rất ngầu nha!"

"Người như mày mà cũng mê phim Hàn Quốc à?"

Bia Đô trề môi dài cả thước.

Hạo Hiên quay bước đi. Vừa lúc đó, một thanh niên cao ráo, gương mặt tuấn tú cùng với một người nữ từ của hàng bước ra. Họ đứng nói chuyện với nhau ngay cửa.

Chẳng rõ vì lý do gì mà người thanh niên kia khiến Hạo Hiên phải để mắt chú ý . Hạo Hiên chăm chú nhìn, người thanh niên kia đoán chùng trạc tuổi với cậu, hắn vận trên người bộ vest màu đen trông rất lịch lãm. Hạo Hiên nhìn mà trong lòng không khỏi trầm trồ. Lần đầu tiên cậu ta mới thấy có người mặc vest đẹp đến như thế.

"Đẹp trai thật!", Bia Đô nảy giờ cũng nhìn người thanh niên kia mà cảm thán.

Hạo Hiên gật nhẹ đầu, "Cậu ta mặc vest trông rất đẹp."

"Nếu anh mặc thì đẹp hơn thằng đó nhiều."

"Bớt nói xàm đi. Mày nhanh lấy xe còn tới chỗ khác đòi nợ nữa."

"Dạ! Em biết rồi!"

Bia Đô gãy đầu cười hề hề rồi chạy đi lấy xe.

Hạo Hiên vẫn đưa mắt nhìn theo dáng người thanh niên đó. Cậu ta vẩy tay chào người phụ nữ kia rồi bước đi tới chiếc xe hơi đang đậu trước của hàng. Người thanh niên kia bước vào xe rồi chạy đi. Lúc này Hạo Hiên mới mang đôi mắt của mình mà dời đi chỗ khác.

Hạo Hiện hít một hơi thật sâu trong lòng chẳng rõ tư vị.

Trời tháng bảy có vẻ mát nhỉ?

————

NGOẠI CHƯƠNG 1:

"Chú ơi! Đừng đáng ba cháu.", Hạo Hiên quỳ gối ôm chân tên đòi nợ khóc nức nở mà van xin.

Tên đòi nợ nắm áo Hạo Hiên xốc lên, mắt trừng mà nói, "Muốn không đánh ba mày nữa thì kêu ba mày trả tiền cho tụi tao."

Du Hạo Long, ba của Hạo Hiên, lúc này bị hai tên khác kiềm lại. Dáng người rủ rượi không chút sức lực sau khi bị nhóm này đánh một trận tơi bời. Du Hạo Long cố gắng ngẩnh đầu lên, đưa đôi mắt bất lực nhìn đứa con trai yêu quý của mình bị tên kia nắm áo xốc lên như một con thú trong lòng vô cùng đau đớn.

"Anh thả...con...tôi ra, đừng...làm nó...đau. Tôi...xin anh."

Một tên kiềm Du Hạo Long vung tay đấm vào mặt ông một cái điến hồn, máu trong miệng phụt ra đầy sàn.

"Ba!!!", Hạo Hiên la thất thanh.

"Tôi...xin...anh, vợ tôi bệnh nằm bệnh viện, khi nào vợ tôi khoẻ tôi sẽ kiếm tiền trả cho anh.", Du Hạo Long thiều thào mà nói.

Tên đòi nợ buông áo Hạo Hiên ra, rồi bước chân tiến tới chỗ Du Hạo Long nhếch môi cười lạnh, "Đã ba tháng rồi, một xu cũng không có. Tụi tao đâu phải con nít mà mày cứ hẹn lần này tới lần khác. Hả?"

"Tôi sẽ trả cho anh. Tôi hứa!"

"Không nói nhiều.", tên đòi nợ nhìn thẳng vào mặt Du Hạo Long, trong con mắt ẩn chứa đầy mưu mô, "Nếu mày chịu giúp tao vụ này, tao sẽ xoá hết nợ cho mày."

Du Hạo Long mang ánh mắt sợ sệt nhìn tên đòi nợ rồi hỏi , "Chuyện gì?"

...

"Chú ơi! Xin chú đừng đánh ba con.", thằng bé nắm tay Hạo Hiên lay lay mà xin.

Hạo Hiên giật mình mang cả tâm tư đang ở quá khứ mà trở về thực tại.

Hạo Hiên nhìn thằng bé, đôi mắt lạnh lùng bỗng chốc trở nên dịu dàng khó tả. Hình ảnh này, không gian này sao lại giống quá khứ của cậu. Một quá khứ đau thương, một vết thương lòng ám ảnh suốt cuộc đời cậu.

Hạo Hiên ngồi xuống đối diện với thằng bé, đưa tay lau nước mắt đang lăn dài trên má của nó, con mắt liếc nhìn Vu Lực một chút rồi đảo về thằng bé nhẹ nhàng mà nói, "Chú không đánh ba cháu nữa. Cháu nín đi."

Thằng bé liền nín khóc.

Hạo Hiên đứng lên đi đến chỗ Vu Lực, "Tha cho mày lần này."

——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro