Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Canh Mạnh bà, uống đi, là có thể quên đi quá khứ, không còn vướng bận kiếp trước mà đi đến kiếp sau...."

"Không biết tốt xấu! Dám đem canh ta vất vả nấu làm đổ hơn nửa...."

 

Diêu Yến Yến cảm thấy một âm thanh  búa tạ nện xuống đầu, trong đầu ầm ầm, thân thể như là bị một vật nặng đè xuống. Quang cảnh trước mắt hỗn loạn, như là một đoạn hình ảnh bay nhanh xoẹt qua trước mặt, ý thức nàng dần hôn mê, thân thể cũng ngày càng nặng, cuối cùng ngã vào một mảnh bóng tối...

 

Chính Vũ năm thứ 4, mùa đông, ngày 7 tháng chạp.

Tuyết lớn rơi liên tiếp hai ngày, dường như đã ngừng.

Một nhóm Tú nữ trong Tàng Tú các, quy củ đứng thành năm hàng, các nàng đều mặc váy gấm thêu hoa bạc giống nhau, hình thức có chút mập mạp, nhưng nhóm tú nữ mới tiến cung, mỗi người đều có dáng vẻ như hoa, mặt mày xinh đẹp tuyệt trần, nhìn đúng là cảnh đẹp ý vui.

Giờ khắc này, nhóm tú nữ dù có tính tình như thế nào, tất cả đều cụp mắt, rũ mắt lắng nghe lời Ngô ma ma dạy bảo.

Ngô ma ma là người bên cạnh Thái Hậu nương nương, vì dạy dỗ tú nữ mà đến, dặn hai ngày sau trước Chiêu Đức Điện yêu cầu chú ý ngôn từ cử chỉ, giọng nói bà vang lớn đang muốn bảo mọi người trở về, bỗng phát hiện thiếu một người.

Lần này tiến cung tham gia tuyển tú tổng cộng năm trăm ba mươi sáu người, trải qua các tầng tuyển chọn, loại bỏ những người bệnh tật ốm yếu, tướng mạo không phù hợp, số còn lại được đưa vào Tàng Tú Các, chỉ còn hơn một trăm người này, hơn một trăm người trúng tuyển này đều là bát phẩm tú nữ, ở Tàng Tú các trải qua một tháng dạy dỗ, giờ có thể tham dự cuộc tuyển chọn cuối cùng ở Chiêu Đức Điện vào hai ngày sau. Nếu không được chọn, sẽ làm cung nữ trong cung hai năm, mới có thể trở về.

Triều Đại vì muốn phòng thế gia đoạt quyền, từ Thái Tổ đã đưa ra quy củ, hậu cung phi tần đều là con cái của quan viên ngũ phẩm đến bình dân tuyển ra, mặc dù phi tần ở hậu cung được sủng ái, người nhà nhiều nhất cũng chỉ lãnh bổng lộc chức suông, nhưng dù vậy, cũng khiến cho nhóm tú nữ có gia cảnh bình thường thèm muốn.

Ngô ma ma phát hiện thiếu một người không phải vì bà kiên nhẫn đếm từng người một, mà là bởi vì người bị thiếu có dung mạo thực sự quá xuất sắc.

Ngô ma ma vào cung làm việc cũng đã hơn hai mươi năm, những nữ nhân đẹp trong nhân gian đều thấy qua. Nhưng tú nữ xuất thân con gái quan ngũ phẩm này dung mạo đúng là mỹ lệ hiếm thấy, chỉ là tuổi nàng còn nhỏ, nếu nhiều hơn mấy tuổi, lại nảy nở một chút, chỉ sợ mẫu đơn trong thành nở rộ cũng không thể bì được nhan sắc khuynh thành đó.

Mỹ nhân như vậy, cung nhân nào chả muốn ninh bợ? Chỉ mong ngày nàng được sủng ái có thể niệm tình xưa, dìu dắt một phen.

Nghĩ đến đây, Ngô ma ma liền hỏi một câu: "Tú nữ Tiểu Diêu đâu?"

Nghe bà hỏi, mấy tú nữ có quen biết với Diêu Yến Yến, lộ ra vẻ mặt phiền chán. Một lát sau, mới có một tú nữ bước ra khỏi hàng, ôn nhu nói: "Bẩm ma ma, Yến nhi thân thể không khỏe, còn ở trong phòng nghỉ ngơi. Đã xin phép."

Ngô ma ma nhìn thoáng qua danh sách, gật đầu, rồi sau đó nói: "Hai ngày sau tuyển chọn, đây là việc đại sự của đời các ngươi, chớ nên khinh mạn."

"Chúng tiểu nữ hiểu." Tất cả tú nữ đồng thời hành lễ, nhìn Ngô ma ma rời khỏi Tàng Tú các, nhóm tú nữ đứng thằng người thư giãn eo, tùm thành tốp năm tốp ba nói chuyện.

Tụ tập nhiều nhất bên người tú nữ vừa giúp Diêu Yến Yến. Gương mặt nàng hình trứng ngỗng, dung mạo không tầm thường, cử chỉ nhàn nhã, ánh mắt vô cùng dịu dàng, so với những tú nữ có xuất thân thấp hơn, đây mới đúng thật là danh môn, bởi vậy có rất nhiều tú nữ có quan hệ tốt với nàng.

Một tú nữ biết nàng muốn đi thăm Diêu Yến Yến, liền có chút khó chịu nói: "yên nhi, tỷ thật tốt tính, Diêu Yến Yến đối với ngươi như vậy, kể cả có là muội muội của tỷ, tỷ cũng thật tận tình tận nghĩa."

Âm thanh nói chuyện của nàng ta thật lớn, các tú nữ khác trong Tàng Tú các đều nghe thấy, không khỏi kinh ngạc nhìn sang, không khĩ tới Diêu Yến Yến khiến mọi người hận nghiến tăng kia cùng với Diêu Yên Yên dìu dàng nhàn nhã là tỷ muội ruột!

Hai người này ngoài tên họ gần giống nhau, diện mạo không hề có nửa điểm giống nhau.

Lập tức có người tò mò lại hỏi.

Diêu Yên Yên bị ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn, tỏ vẻ khó xử nói: "Thật ra, nàng là thứ muội của ta, mẹ đẻ nàng được cha ta đem từ bên ngoài về."

Từ đâu vang lên tiếng của một tú nữ: "Yên nhi, tỷ thật sự quá lương thiện, cớ gì phải giúp nàng che dấu?" nàng xoay đầu, nhìn những người khác nói: "Ta nói cho các tỷ muội nghe, mẹ của Diêu Yến Yến xuất thân từ Tần lâu Sở quán!" (tương tự như lầu xanh)

A! Mọi người lắp bắp kinh hãi, đó mà một nơi thật là sơ bẩn.

Diêu Yên Yên như là mới phản ứng, vội vàng che miệng vị tú nữ kia lại, một bên che miệng nàng ta, một bên nói: "Nam Nhi đừng nói."

Tống Nam Nhi lùi vài bước, nói: "Nếu không phải Diêu Yến Yến muốn hại tỷ, kết quả từ khéo thành vụng tự mình rơi xuống nước bị nhiễm phong hàn, thì làm sao giờ này vẫn nằm trên giường. Muội thấy nàng ta thật xứng đáng bị như vậy. Hôm nay xin nghỉ không chỉ có một mình nàng ta, Ngô ma ma lại cố tình chỉ hỏi nàng ta, thật sự bất công."

Thì ra là thế. Nghe Tống Nam Nhi nói xong, mọi người nhìn về phía Diêu Yên Yên với ánh mắt đồng tình cùng kính nể. Đồng tình vì nàng cùng con gái của một kỹ nữ phải xưng tỷ gọi muội, kính nể vì Diêu Yên Yên thật sự thuần lương, suýt nữa bị đẩy xuống hồ mà vẫn có thể nhẫn nhịn, còn muốn đi thăm Diêu Yến Yến độc ác kia.

Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Diêu Yên Yên lập tức giải thích: "Tất cả chỉ là hiểu lầm, hôm đấy là Nam Nhi nhìn nhầm, thật ra Yến nhi không có đẩy ta, là ta...ta không cẩn thận suýt nữa ngã xuống, muội ý vì muốn kéo ta, mới trượt chân ngã xuống.

Tống Nam Nhi hận sắt không rèn nổi thép: "Yên Nhi, tỷ còn ở đó nói giúp cho nàng ta."

Diêu Yên Yên dịu dàng cười, lôi kéo nàng nói: "Được rồi Nam Nhi, cùng tỷ trở về thôi."

Tống Nam Nhi bị lôi đi, lúc đi còn tức giận bất bình mà nói thầm, không biết nói gì, mọi người không nghe rõ.

Diêu Yến Yến dung mạo quá xuất sắc, lại là nữ nhi quả quan viên hàng ngũ phẩm, các nàng đều là tú nữ xuất thaaun bình dân nếu so thì đó là thân phận cao quý, mà nàng thường ngày hay lên mặt tỏ ra cao cao tại thượng, những tú nữ cùng xuất thân nhà quan cũng ít người dám đối chọi với nàng. Bởi vậy, bất kể ngoài mặt như thế nào, nhưng tất cả đều ngầm sợ vị thiên kim nhà quan này.

Chỉ là hôm nay nghe xong Diêu Yên Yên và Tống Nam Nhi nói, đại đa số cái nhìn về Diêu Yến Yến trong lòng mọi người đều thay đổi.

"Không ngờ mẹ đẻ nàng lại là loại người này, thật nhìn không ra mà..."

"Đã sớm nghĩ tới, nhìn diện mạo yêu mị như thế, thật không giống với tiểu thư đứng đắn nhà quan."

"Ta thấy Diêu Yên Yên mới đúng là danh môn thục nữ..."

Diêu Yên Yên cùng Tống Nam Nhi cùng nhau đi ra khỏi Tàng Tú các, cho dù đã đi xa, cũng có thể nghe được loáng thoáng những gì nhóm tú nữ đang nói, nàng ta nâng tay áo, che miệng cười, rồi nói với Tống Nam Nhi: "Yến Nhi lúc này chắc đã tỉnh, chúng ta qua thăm muội ấy đi!"

Tống Nam Nhi cảm thấy bực mình, đi theo nàng ta.

Tàng Tú Các là nơi tú nữ học lễ nghe, chỗ ở của các nàng là một viện nằm cách xa đó khoảng mấy chục bước.

Trong viện có vài tiểu lâu hai tầng, mỗi tiểu lâu có tám gian sương phòng, mỗi gian có một cung nữ để sai xử, tỷ muội nhà Diêu gia đương nhiên là ở cùng một gian với nhau.

Khi hai người vào trong phòng, liền thấy một cung nữ mặc trang phục màu xanh lá quỳ gối bên giường lau mặt cho Diêu Yến Yến.

Tống Nam Nhi hừ một tiếng, bất mãn: "Rõ ràng cũng là nha hoàng của tỷ, mà tại sao không thấy nàng ta chăm sóc tỷ ần cần như vậy."

Cung nữ kia nghe thấy tiếng nói chuyện, vội vàng xoay người lại, hành lễ với hai người.

Diêu Yên Yên dịu dàng nói: "Yến Nhi thế nào?"

Cung nữ nói: "Hồi bẩm hai vị tiểu thư, vừa mới hạ sốt, bây giờ vẫn chưa tỉnh ạ."

Hai người tiến lên, thấy nhan sắc như đóa phù dung đang nằm của Diêu Yến Yến, không khỏi lộ ra phần hâm mộ và ghen ghét.

Nằm trên giường là một nữ tử, tóc đen tán loạn rối như sương mù, một khuôn mặt diễm lệ  tái nhợt còn điểm vài giọt mồ hôi, giống như hoa phù dung trên nước, xinh đẹp động lòng, so với nữ tử ốm yếu còn muốn đẹp hơn ba phần.

Lát sau, nàng chậm rãi mở mắt, Diêu Yên Yên cùng Tống Nam Nhi liền cứng lại. Diêu Yến Yến tuy có đôi mắt đào hoa trời sinh, nhưng ngày thường không hay cười, xem thường người khác đôi khi mang chút cao ngạo, bởi vậy so với gương mặt này, cặp mắt này không được nhiều người chú ý, vậy mà bây giờ, cặp mắt kia mang sự mông lung, nhẹ nhàng chuyển động, giống như một gốc cây tỏa ra sự u lệ, có thể làm cho người ta không nhịn được mà muốn đắm chìm trong đó.

"Ta....sao lại ở đây?" âm thanh hơi khàn khàn vang lên, tức khắc làm cho ba người đứng đó bừng tỉnh.

Diêu Yên Yên và Tống Nam Nhi phục hồi tinh thần, sắc mặt khó coi, nhưng Diêu Yên Yên mau chóng khôi phục lại sự trấn định, nàng ta dịu dàng nói: "Yến Nhi, muội cuối cùng cũng tỉnh." Lại thấy ánh mắt đó chuyển đến nhìn nàng ta chằm chằm, sau đó lộ ra vẻ mặt quái lạ.

Lòng Diêu Yên Yên căn thẳng, chẳng lẽ....nàng ta biết chuyện đó?"

Khi lòng Diêu Yên Yên nhấp nhổm không yên, Diêu Yến Yến chạm rãi tỉnh táo, nàng nhìn ba người đang đứng trước mặt, nhất thời cảm thấy mình đang nằm mơ, cung nữ mặc trang phục màu xanh kia nàng nhận ra, đó là cung nữ hầu hạ nàng ba năm tên Thanh Hồ, Tống Nam Nhi kia ba năm trước đã chết, mà Diêu Yên Yên từ lâu cũng đã gả chồng, hai người kia sao lại xuất hiện ở đây?

Ánh mắt Diêu Yến Yến đảo qua đảo lại giữa ba người, càng nhìn càng rối. Ba người trước mắt, sao trẻ vậy, dùng cái gì để dưỡng nhan?

Ngay sau đó, một tia sáng lóe lên trong đầu nàng, Diêu Yến Yến không thể tin mở to hai mắt nhìn.

Nàng đã chết!

Lại trọng sinh!

Nói như vậy, bệ hạ hiện tại....vẫn còn đang sống rất tốt!

Diêu Yến Yến liền rơi nước mắt, khóe miệng lại dương lên.

Tống Nam Nhi nhỏ giọng nói thầm một câu: "Sao lại vừa khóc vừa cười, Yên nhi, không phải nàng ta sốt đến mức ngu đi chứ?"

Không đợi Diêu Yên nói, Diêu Yến Yến liền nói một câu: "Ngươi mới ngu! Đi ra ngoài! Bổn....ta muốn tắm gội thay quần áo."

"Ngươi...!" Tống Nam Nhi khó thở, muốn cùng nàng cãi nhau, lại bị Diêu Yên Yên khuyên ra ngoài

Chờ Diêu Yên Yên trở vào, Diêu Yến Yến đang hỏi Thanh Hồ ngày năm nào, ngồi trên giường để Thanh Hồ chỉnh sửa móng chân.

Chân nàng ta thật đẹp, dù đi lại thế nào thế nào, cũng không bị thô, hai chân Diêu Yến Yến, đẹp khiến cho người ta hận không thể ôm trong lòng bàn tay mà vuốt ve.

Diêu Yên Yên rụt chân, đáy mắt hiện lên vài phần ghen ghét, ngay sau đó dịu dàng nói: "Yến Nhi, hôm nay chúng ta ở Tàng Tú Các nghe Ngô ma ma nói, ngày tuyển chọn tú nữ sửa lại, lùi sau một ngày, định vào ba ngày sau."

Diêu Yến Yến vốn dĩ muốn tập chung sơn móng tay, nghe câu nói đó, mới ngầng đầu liếc nàng ta một cái, mắt đào hoa hiện lên sự trào phúng.

Bổn cung trọng sinh! Không bị ngu đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro