Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai ngày sau

Sáng đến mức có thể soi bóng người trên đá cẩm thạch, hình ảnh của những bóng áo hồng, trắng xinh đẹp.

Hơn trăm tú nữ được cung nhân dẫn vào, vòng qua những hành lang uốn cong như lụa, hướng vào Chiêu Đức Điện. Diêu yên Yên đứng hàng đầu, cánh môi đỏ thắm nhẹ cười, bộ dáng mười phần dịu dàng, đôi tay đặt bên hông, bên eo, một ngọc bội hơi đong đưa.

Tới Chiêu Đức Điện, âm thanh cung nhân vang xuống, nhóm tú nữ nối đuôi nhau đi vào. Hoàng đế cùng Thái Hậu ngồi ngay ngắn ở vị trí cao nhất, nhóm tú nữ chỉ dám nhìn một góc áo liền cúi đầu không dám mạo phạm thánh nhan. Chỉ có Diêu Yên Yên đứng sau, đánh bạo hướng mắt nhìn qua, chỉ liếc mắt một cái làm nàng ta sững lại, rốt cuộc khó chuyển mắt.

Chỉ thấy vị đế vương trẻ tuổi ngồi trên cao, phong thái tuấn lãng, mắt như sao sớm, mũ tựa huyền gan, môi như hàm đan, mày kiếm đen đặc như đao tạo thành, mặt như quan ngọc phảng phất giống như thần tiên. Thật là gương mặt tuấn mĩ hiếm gặp.

Diêu Yên Yên sớm nghe nói Hoàng đế trẻ tuổi,nhưng chưa bao giờ nghĩ tới bệ hạ như như thế.

Nàng ta hoảng hốt cúi đầu, mặt ửng đỏ.

Ngô ma ma nói: "Đây là hơn một trăm tú nữ đều có tướng mạo xinh đẹp, phẩm hạnh tốt đẹp, thỉnh bệ hạ cùng Thái Hậu nương nương xem qua."

Thái Hậu lên tiếng, nhóm tú nữ ngẩng đầu đi lên phía trước, để hoàng đế tự xem.

Diêu Yên Yên tim đập càng nhanh, nàng là người đầu tiên.

"Liễu Châu Diêu thị Diêu Yên Yên, bái kiến Hoàng thượng bệ hạ, bái kiến Thái Hậu nương nương," Nàng ta cúi đầu hành lễ, chậm rãi ngẩng lên, lại phát hiện khuôn mặt tuấn mĩ của đế vương đứng dậy từ trên ghế, hướng về phía nàng ta đi tới, Diêu Yên Yên ha má đỏ ửng, e lệ cúi đầu xuống.

Sau đó, hoàng đến đi đến trước mặt nàng ta, cũng không dừng, trực tiếp vòng qua.

Khuôn mặt Diêu Yên Yên cứng đờ.

Hôm nay trời còn chưa sáng, Hoàng đế đã tắm gội trang điểm, lông mày cùng thái dương đều chỉnh không quá một lần, soi gương, xác định không có gì mới đi đến Chiêu Đức Điện, từ lúc nhóm tú nữ tiến vào, hắn liền không chớp mắt nhìn những tũ nữ đó, nhưng nhìn đến nỗi hoa mắt cũng không thấy thân ảnh của ái phi.

Chẳng lẽ.....

Hoàng đế hoang mang chớp mắt có chút ửng đỏ, nghi hoặc nghĩ: Chẳng lẽ trẫm tuổi còn trẻ mà đôi mắt đã không tốt, đi xuống mới thấy rõ?

"Liễu châu Diêu thị Diêu Yên Yên..."

Nghe thành Diêu Yến Yến lập tức vui sướng mà đi qua, thấy một gương mặt xa lạ, hoàng đế thất vọng. Đơn giản đi xuống phía dưới.

Thái Hậu đối với Diêu Yên Yên kia vô cùng hài lòng, bỗng nhiên phát hiện hoàng đế không quan tâm đi xuống, trước mặt nhiều người bà không tiện răn dạy hoàng đế, chỉ thấy bà khụ một tiếng, hoàng đế không nghe thấy, lại dùng sức ho một cái nữa, lại thấy bóng dáng hoàng đế dừng lại, rồi lại tiếp tục bước. Thái Hậu nhíu mày, kìm chế bất mãn.

Hoàng đế trực tiếp vòng qua Diêu Yên Yên, nhanh chóng đi qua bốn năm tú nữ, hắn bước rất chậm, mỗi người đều nhìn kỹ, mỗi tú nữ được hắn nhìn đều cúi mặt, đỏ bừng hai má.

Hoàng đế ngày càng thất vọng. Người này không phải, người kia cũng không phải....ái phi của hắn rốt cuộc ở đâu?

Đúng lúc này, một âm thanh vang lên, hoàng đến nhìn lại thấy một miếng ngọc bội rơi trên mặt đất.

"Bệ hạ thứ tội!" Diêu Yên Yên cuống quýt quỳ xuống, đứa tay muốn nhặt miếng ngọc bội, không biết sao ngọc bội lại lăn tới chân hoàng đế.

Hoàng đế cúi đầu nhìn hoa văn trên ngọc bội, thấy rất quen mắt. Hắn khom lưng nhặt lên đưa đến trước mắt nhìn, bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt: "Đây...đây không phải là ngọc bội của trẫm sao?" Hắn tuyệt nhiên không nhận nhầm, bên góc ngọc bội này có dấu răng mờ nhặt do lúc bé hắn nằm mơ mà cắn.

Ngọc bôi của hoàng đế sao lại rơi ra từ người Diêu Yên Yên?

Nghe lời này, tất cả mọi người trong Chiêu Đức Điện đều giật minh, ngay cả Thái Hậu nhìn Diêu Yên Yên cũng có vài phần biến hóa. Chẳng lẽ tú nữ này đã lén lút trao nhận?"

Hoàng đế cầm ngọc bội trong tay, hỏi vấn đề mà mọi người chú ý: "Ngọc bội của trẫm sao lại ở trên người ngươi."

Diêu Yên Yên lộ ra sự kinh ngạc, nàng ta bưng miệng, nhìn hoàng đế trẻ tuổi, có chút kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ.... bệ hạ chính là.... người ta đã cứu năm đó?"

Lời này vừa nói ra mọi người đều kinh ngạc, Thái nhớ tới hoàng đế khi còn nhỏ có một lần mất tích, liền hỏi Diêu Yên Yên: "Ngươi mau nói rõ."

Diêu Yên Yên quỳ trên đất, lấy lại bình tình, đem những chuyện mình đã sớm chuẩn bị kĩ từ từ kể ra: "Hồi Thái hậu nương nương, năm ấy khi dân nữ 10 tuổi có ra ngoài, vô tình cứu được một cậu bé, lúc ấy hắn bị kẻ cắp đánh cho bị thương, đầu bị chảy máu, thật đáng thương, dân nữ liền sinh lòng trắc ẩn, đem hắn về nhà cứu, sau này hắn rời khỏi liền đem ngọc bội này tặng lại cho dân nữ."

Lại có một hồi nhân duyên như vậy. Nghe xong ngọn nguồn trong đó, sắc mặt thái hậu trở nên nhu hòa hơn, gật đầu nói: "Ngươi là một người tốt, đứng lên đi."

Cục đá trong lòng Diêu Yên Yên bỏ xuống, vui vẻ đứng dạy đồng thời ngẩng đầu e lệ nhìn hoàng đế, lại thấy Hoàng đế cầm ngọc bội hoài nghi nhìn nàng.

Diêu Yên Yên hoảng hốt trong lòng, liền nghe Hoàng đế nói: "Ngươi nói 6 năm trước cứu trẫm?"

Diêu Yên Yên có chút thấp thỏm, gật đầu nói: "Vâng."

Hoàng đế nhíu mày, nhìn người này so với ái phi trong mộng thật là xấu xí khói coi, có chút hoài nghi chính mình trong mơ, liền hỏi "Vậy trẫm hỏi ngươi, ngươi cứu trẫm ở đâu?"

Trong lòng Diêu Yên Yên yên ổn hơn một chút, nói: "Ở ven hồ thành Hàng Châu, lúc ấy phụ thân dân nữ còn chưa làm quan, cả nhà đều ở Hàng Châu, nửa năm sau mới dọn đến Liễu Châu."

Chính xác! Hoàng Đế bệ hạ tuyệt vọng mà nghĩ: Khó trác trẫm phái người đi tìm lại không tìm được. Tú nữ này là Diêu Yên Yên, ái phi tên là Diêu Yến Yến, có lẽ trẫm nhớ lầm. Nhưng Hoàng đế cẩn thận nhìn qua khuôn mặt e lệ ngượng ngùng của Diêu Yên Yên, lập tức lắc đầu, không có khả năng, không có khả năng, ái phi của trẫm là thiên tiên hạ phàm không giống người thường, sao có thể xấu như vậy?

Vì thế Hoàng đế bệ hạ lại hỏi: "Vậy ngươi nói, khi ngươi cứu trẫm, trẫm mặc quần áo gì?"

Ánh mắt Diêu Yên Yên lập lòe một chút, trả lời: "Dân nữ nhớ không rõ."

Không nhỡ rõ! Ái phi trong mộng của trẫm năm đó đều nói rõ được kiểu quần cộc bên trong của hắn! Người này khẳng định là giả mạo!

Hoàng đế bệ hạ phẫn nộ tột đỉnh! Đồng thời trong đầu nhanh chóng hiện lên vô số âm mưu quỷ kế thủ đoạn cung đấu, nháy mắt tâm lạnh đi một nửa, chẳng lẽ....chẳng lẽ xẫu nữ vì cướp đoạt ngọc bội giả mạo để lãnh công, đã giết hại ái phi trẫm?

Nghĩ đến đây, vành mắt hoàng đế bệ hạ đỏ hồng, ánh mắt nhìn Diêu Yên Yên khiến cho người ta sợ hãi vô cùng.

"Thù giết vợ không đội trời chung!"

Gầm lên giận dữ, Hoàng đế bệ hạ bọt tới cửa đại điện rút kiếm của thị vệ, lại vọt trở về, ở trước ánh mắt kinh sợ của mọi người, kiếm hướng tới Diêu Yên Yên chém tới: "Tiện tì! Nộp mạng...."

Chiêu Đức điện nháy mắt loạn thành một đoàn.

Cùng lúc đó, Diêu Yến Yến trong điểm lộng lẫy như hoa đi lối tắt đến Ngô Lan cung, nhìn thấy phía sau màn che, một thân ảnh mờ mờ sau ánh nến leo lắt, lập tức xốc màn che, âm thanh nhẹ nhàng: "Bệ hạ, ngài còn nhớ tiểu Yến Yến ven hồ Đại Minh không?"

Sau màn che, tiểu thái dám đang quét dọn giật mình đặt mông ngồi xuống dưới đất, cùng với Diêu Yến Yến mắt to trừng mắt nhỏ.

Diêu Yến Yến:.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro