Chương 3 : Sảy thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn thân Tô Tiểu Thất run lên.

Vị trí Lục phu nhân… là hắn cho cô!

Nhưng như vậy thì sao đã chứ?

Mắt thấy Lục Diệc Trác đang ngày càng tiến đến gần, trong đầu Tô Tiểu Thất chỉ hiện lên một ý nghĩ, chạy!

Nhất định không thể để hắn lấy đi đứa con trong bụng mình!

Nhân lúc Lục Diệc Trác không tập trung, Tô Tiểu Thất cúi người chạy ra phía cửa.

Đương nhiên Lục Diệc Trác không thể ngờ rằng cô sẽ chạy trốn, vội vàng đuổi theo.

Bên ngoài cổng viện là đại lộ.

Tô Tiểu Thất không màng đến điều gì, chỉ biết hắn vẫn đang đuổi theo sau còn cô muốn giữ lại đứa con trong bụng.

Đến khi phát hiện ra bản thân sắp đâm vào thứ gì đó, lúc đó muốn dừng lại thì không kịp nữa rồi.

Đột nhiên cô nghe thấy một tiếng “a”, cả người lăn xuống dưới cầu thang.

“Yên Nhiên…” Lúc Lục Diệc Trác đuổi đến, thấy Cố Yên Nhiên đang nằm trên mặt đất, trong lòng kinh hãi, vội chạy đến bế người lên.

Tô Tiểu Thất mông lung nhìn hắn, trái tim đau nhói, ý thức dần trở lên mơ hồ…

Lúc tỉnh lại, Tô Tiểu Thất chỉ cảm thấy toàn thân không có chút sức lực nào, mất một lúc mới mở mắt ra được.

Xung quanh đều là màu trắng.

Lúc ra khỏi bệnh viện, cô và Cố Yên Nhiên có va vào nhau, người đàn ông cô yêu sâu đậm mười năm qua không thèm nhìn cô lấy một cái đã chạy đến chỗ người phụ nữ khác.

Phải biết rằng, trong bụng cô còn có đứa con của hắn!

Con…

Tô Tiểu Thất đưa tay sờ bụng dưới, lòng đầy kinh hãi, con sao rồi?

Trước khi hôn mê, bụng dưới đau khủng khiếp, con của cô sao rồi?

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Cố Yên Nhiên bước vào, nhìn thấy bộ dạng nhợt nhạt của Tô Tiểu Thất thì cười lạnh: “Tô Tiểu Thất, thật không ngờ cô còn có thể giữ lại được cái mạng đê tiện này!”

Đôi mắt hiểm ác của Cố Yên Nhiên nhìn chằm chằm vào bụng của Tô Tiểu Thất một hồi lâu: “Tô Tiểu Thất, nghe nói cô mang thai con của anh Trác?”

“Tô Tiểu Thất, cô thật to gan, ăn vụng mà không biết chùi mép, chẳng lẽ cô không biết anh Trác đã làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh rồi ư? Ra ngoài tìm đàn ông khiến bụng to ra, lại còn dám uy hiếp anh Trác nữa chứ?”

Tô Tiểu Thất gượng dậy, dựa vào thành giường, nhìn thẳng vào ánh mắt như muốn giết người của Cố Yên Nhiên: “Cố Yên Nhiên, cô ngậm máu phun người!”

Cố Yên Nhiên bật cười.

Tiếng cười đầy châm trọc, giống hệt sự châm trọc hiện lên trên mặt cô ta.

“Tôi ngậm máu phun người ư? Lẽ nào cô vẫn chưa nhìn thấy giấy xác nhận phẫu thuật thắt ống dẫn tinh của anh Trác ư? Lẽ nào anh Trác không kêu cô bỏ đứa con đi ư? Lẽ nào cô không biết người mà anh Trác hận nhất đời này là cô sao? Cô cho rằng dùng thủ đoạn sẽ giữ được anh Trác bên mình chắc? Tô Tiểu Thất, cô nằm mơ đi!”

Đối diện với sự châm trọc của Cố Yên Nhiên, sức lực mất đi khi trước dường như đã hồi phục đôi chút. Tô Tiểu Thất không thèm để ý đến cô ta, bước xuống giường, đi vào nhà vệ sinh nhưng bị cô ta giữ lại

“Tô Tiểu Thất, cô cho rằng lần thứ nhất không đụng chết con cô, thì lần thứ hai tôi vẫn không thể hại chết nó được chắc?”

Giọng nói lạnh lùng khiến Tô Tiểu Thất rùng mình.

Trước cổng bệnh viện, Cố Yên Nhiên cố ý đâm vào cô, hơn nữa cô ta còn biết cô mang thai nữa?

“Cố Yên Nhiên, cô đừng có quá đáng!” Tô Tiểu Thất dùng sức gạt Cố Yên Nhiên ra nhưng dù thế nào cũng không đẩy ra được.

“Đương nhiên tôi sẽ không tự mình ra tay đâu, tôi sẽ khiến anh Trác ra tay, tôi sẽ khiến cô tận mắt thấy con của mình bị người đàn ông mình yêu thương lấy đi mất, tôi sẽ khiến cô khắc ghi nỗi đau này, giống như tôi mất đi đứa con của mình hôm nay vậy, không thể chỉ có mình tôi phải gánh chịu nỗi đau này!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro