Chương 8: Tô Tiểu Thất chạy trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân lúc Lục Diệc Trác không ở đó, không thể giám sát được thì Tô Tiểu Thất liền chạy trốn.

Cô muốn xuất ngoại, muốn chạy càng xa càng tốt, nhưng trên người không có bất cứ giấy tờ gì nên cô chẳng thể đi đâu cả.

Được rồi, cứ đến ngoại ô đi rồi tiếp tục nghĩ cách chạy trốn.

Lúc cuống quýt băng qua đường, Tô Tiểu Thất chỉ cảm thấy đầu mình giống như một mớ hỗn loạn, cô muốn tránh chiếc xe đang lao đến như bay nhưng bất chợt chiếc xe đó từ từ dừng lại.

“Kít...” Tiếng thắng xe rất dài vang lên.

Phù một tiếng, Tô Tiểu Thất ngã xuống đất.

“Tiểu Thất...” Chiếc xe khựng lại, một bóng hình cao lớn xuống xe rồi đi về phía cô.

Trước khi hoàn toàn hôn mê, Tô Tiểu Thất nhìn thấy khuôn mặt rất quen thuộc, cô cười: “La Kiều, cứu em.”

Buổi trưa ngày hôm sau Tô Tiểu Thất mới tỉnh lại.

La Kiều bưng một bát cháo nóng hổi đến, đút cho cô từng miếng một, đợi khi cô đã ăn được kha khá rồi thì hắn mới đặt bát xuống. Hắn nhìn người con gái vẫn luôn im lặng kia rồi hỏi: “Mới không gặp một tháng mà sao em đã gầy như vậy rồi?”

Tô Tiểu Thất ngồi ôm đầu gối, nghe thấy câu hỏi của La Kiều thì vô cùng kinh ngạc. Cô đưa tay sờ lên gò má của mình, nhớ lại đứa con đã mất thì lại xoa bụng theo phản xạ.

Sự kinh ngạc chợt hiện lên trong mắt của La Kiều, cô mang thai rồi?

Nhưng Lục Diệc Trác đã làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh rồi thì sao cô có thể mang thai chứ?

“Chắc là bời vì...bởi vì em không thể làm một người mẹ tốt nên ông trời mới trừng phạt em.” Đôi mắt Tô Tiểu Thất trống rỗng, lẩm bẩm nói.

“Tiểu Thất...” La Kiều gọi tên cô nhưng cô cứ lắc đầu, gương mặt đau buồn và không chịu nói gì cả.

La Kiều đột nhiên đứng dậy, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa thì sau lưng truyền đến tiếng van xin của Tô Tiểu Thất: “La Kiều, đừng đi tìm Lục Diệc Trác, đừng nói cho anh ta biết em ở đây.

Chỉ cần anh ta không biết em ở đâu thì em còn có thể giữ được tử cung của mình.

Chỉ cần anh ta không biết em ở đâu thì em vẫn còn có thể giữ được trái tim nhỏ bé luôn yêu anh ta của em.

Chỉ cần hắn không biết em ở nơi nào thì cũng sẽ không hủy hoại tia hy vọng yêu hắn cuối cùng của em.

Vì vậy, đừng nói cho anh ta biết em ở đâu!”

Đối mặt với lời khần cầu của Tô Tiểu Thất, cô lại là người con gái hắn đã yêu sâu đậm tròn mười năm thì La Kiều sao có thể từ chối chứ?

Điều buồn cười nhất trên đời này chính là La Kiều yêu Tô Tiểu Thất nhưng Tô Tiểu Thất lại yêu Lục Diệc Trác sâu đậm.

Năm đó, khi Tô Tiểu Thất biết rõ Lục Diệc Trác hận cô nhưng cô vẫn lựa chọn gả cho hắn thì La Kiều liền hiểu được rằng, tình yêu không thể miễn cưỡng. Vì vậy hắn chỉ đành để bản thân mình trở thành người bạn tốt của cô và đứng bên cô thôi.

Không thể tranh giành với anh em được, vì vậy hắn nguyện đứng cạnh anh em để chăm sóc cho cô.

La Kiều để Tô Tiểu Thất ở trong biệt thự ngoài ngoại ô của mình, hắn chăm sóc cô tròn một tuần thì cơ thể cô mới dần tốt lên.

La kiều cũng không tiếp tục ép cô nói thật nữa. Hắn chỉ trò chuyện cùng cô, kể cho cô nghe chuyện cười để chọc cô vui và không hề nhắc đến ba chữ Lục Diệc Trác.

Ngày nào Tô Tiểu Thất cũng chỉ ngồi ngơ ngẩn, chơi đùa với con mèo Garfield một cách thật lòng. Nhiều lúc, cô cứ nhìn xa xăm, đầu óc bay lơ lửng, cho đến tận khi La Kiều gọi thì cô mới hoàn hồn trở lại.

Cuối cùng La Kiều không nhịn được liền mở miệng: “Em và Lục Diệc Trác xảy ra chuyện gì rồi?”

Sắc mặt Tô Tiểu Thất chợt trở nên tái nhợt, cô nhìn La Kiều với ánh mắt không đành lòng.

Buồn bực một chút, La Kiều không chịu được nên chỉ đành khuyên: “Thôi vậy, em không muốn nói thì đừng nói.”

Yên lặng mất một hồi lâu, Tô Tiểu Thất mới mở miệng nói: “Cố Yên Nhiên về rồi.”

Em gái của Cố Nhiễm Nhiễm, Cố Yên Nhiên đã trở về rồi?

Điều này thì có liên quan gì tới chuyện của bọn họ chứ?

Tô Tiểu Thất nhìn La Kiều cười khổ nói: “La Kiều, có phải em là một người phụ nữ độc ác không?”

La Kiều chợt nhíu mày lại, gạt bỏ nói: “Ai nói vậy? Em là người phụ nữ lương thiện nhất trên đời này! Em xem đến một con mèo Garfield bị bệnh sắp chết mà em còn nhất quyết cứu sống thì sao có thể là một người phụ nữ độc ác được chứ? Không được nghĩ ngợi lung tung, cái chết của Cố Nhiễm Nhiễm không liên quan gì tới em, em không cần gánh cái trách nhiệm này.”

Nghe vậy, nước mắt cô rơi xuống lã chã.

Lục Diệc Trác anh nghe đi, nghe cho rõ đi! Mọi người đều nói cái chết của Cố Nhiễm Nhiễm không liên quan gì tới tôi cả, nhưng còn anh thì sao? Tại sao anh lại không chịu tin tôi chứ?

“Thế nhưng anh ta không tin em, cho dù em nói gì thì anh ta cũng không chịu tin. Em biết, lúc đầu em không nên nhận quả tim này, nhưng tình hình khi đó bản thân em không hề hay biết gì, em không hề biết quả tim này là của Nhiễm Nhiễm. Tại sao anh ta lại không chịu tin em?”

“La kiều anh biết không? Em mang thai con của anh ta, thế nhưng anh ta lại nói với em rằng, anh ta đã làm phẫu thuật thắt ông dẫn tinh rồi. Anh ta cho rằng đứa bé này không phải của anh ta nên nhẫn tâm bắt em bỏ đi.”

“Đó rõ ràng là con của chúng em, sao anh ta lại nhẫn tâm như vậy chứ? Thậm chí, Lục Diệc Trác còn muốn lấy tử cung của em, anh ta muốn em tặng tử cung của mình cho Cố Yên Nhiên, nói rằng đây là cơ hội chuộc lỗi của em.”

“La Kiều, anh cho em biết, sao anh ta lại có thể tàn nhẫn như vậy?”

Tô Tiểu Thất khóc lóc kể lể khiến La Kiều ngẩn người.

Hắn biết Lục Diệc Trác hận Tô Tiểu Thất, biết Lục Diệc Trác vẫn luôn lạnh nhạt với cô nhưng không ngờ rằng Lục Diệc Trác lại nhẫn tâm như vậy.

     Ép Tô Tiểu Thất sẩy thai?

Bây giờ còn muốn cướp tử cung của cô cho Cố Yên Nhiên?

“Tên khốn Lục Diệc Trác, tôi đi tìm cậu ta tính sổ!” La Kiều tức giận đứng dậy, đi về phía cửa.

Tô Tiểu Thất vội gọi hắn lại: “La Kiều, anh đừng đi!”

“Hắn làm ra chuyện độc ác hơn cả cầm thú như vậy, hắn còn biết suy nghĩ không vậy?”

Tô Tiểu Thất khịt khịt mũi để bản thân mình bình tĩnh lại, cô đi đến bên La Kiều nói: “La Kiều, hai người là anh em, đừng vì em mà xung đột. Anh phải biết rằng, chỉ cần chuyện mà Lục Diệc Trác đã quyết tâm làm thì chẳng ai thay đổi được. Nhưng em cũng có lựa chọn riêng của mình, em sẽ không để bọn họ toại nguyện đâu.”

“Vì vậy, La Kiều, em có thể cầu xin anh một chuyện không? Đưa em rời khỏi đây đi, em muốn xuất ngoại!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro