Ai ai cũng từng lạc lối trong yêu thương ( 3 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Bởi, chỉ có mình mới đủ sức yêu thương mình nhất. Mình đã không biết tự thương mình, thì không ai thương mình nỗi đâu.

          Người ta thường nói, yêu một người là chuyện chẳng dễ dàng. Thế nên nếu có thể, trước khi bỏ công sức ra để yêu ai đó, hãy chọn một người ban đầu cũng có chút để tâm và chú ý đến bạn. Chứ đừng nên dốc hết lòng vào một người mà trong mắt họ, bạn chẳng chiếm được nổi một milimet tình cảm. Sự khó khăn, gian khổ càng tăng lên gấp bội.

          Mà cực nhọc đến mấy nhưng thu về kết quả như ý muốn thì không nói. Chỉ là có một sự thật rằng, nếu gặp đúng tình yêu đích thực, thì đa số ban đầu cả hai đều sẽ " cảm nắng " nhau. Còn thứ tình yêu có được qua dày công tán tỉnh, đưa đẩy mới thành, thì chỉ là sự mềm lòng chấp thuận. Thứ cảm giác đó nó mong manh hơn cả. Với họ, bạn có thì tốt, không có cũng chẳng sao.

          Và bước vào một cuộc tình như vậy, sớm muộn gì bạn cũng sẽ bị tổn thương. Có khi từ đầu chí cuối, chỉ toàn tổn thương và tổn thương. Vì họ chẳng đủ sức cùng bạn cố gắng xây dựng và bảo vệ hạnh phúc của cả hai. Gặp sóng gió, họ sẽ dễ dàng chán nản, buông tay từ bỏ hơn cả. Sức nặng của tình yêu, ngay từ đầu đã nghiêng nhiều hơn về phía bạn. Đó không phải là so đo tính toán, mà thật lòng ta sẽ gánh không nổi về lâu dài. Cũng đừng nghĩ chỉ cần có họ kề bên thôi ta cũng đã cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc rồi, chẳng mơ gì hơn nữa. Không đâu! Ở mỗi giai đoạn tình cảm, sẽ nảy sinh những nhu cầu và ham muốn riêng. Ví như lòng tham con người vốn không đáy, được này rồi lại muốn thêm nữa, không thể có điểm dừng. Nhất là trong chuyện tình cảm, ta thà là không có, chứ có mà như không, khi đau buồn sẽ đau buồn hơn gấp bội, khi cô đơn cũng sẽ cô đơn hơn nhiều lần.

          Vậy nên,  biết khôn thì đừng lún quá sâu. Đừng cho là quá lý trí! Yêu nhưng phải biết nghĩ! Vui nhưng phải biết tự bảo vệ mình! Khi bắt đầu yêu một ai đó, là ta đã giao cho họ cái quyền được phép làm tổn thương mình rồi. Nhưng chí ít, ta còn có thể mơ mộng, rằng sẽ được đền bù xứng đáng, rằng có một bến bờ hạnh phúc sẽ chờ ta. Đằng này, thấy ngay từ đầu quá trình thì chông gai trập trùng, đích đến thì xa xăm không rõ, tại sao ta vẫn cố lao mình vào? Trong khi bên ngoài, vẫn còn biết bao con đường khác để ta đi mà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro