I. Bởi ta cứ hờ hững với đời ( 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Đừng viết mãi những status thấp thoáng bóng hình người nữa. Trong bao nhiêu status buồn thương đó, có status nào người ta quan tâm đâu?
     Cũng đừng vào ra trông ngóng tường nhà người ta hoài nữa. Trong bao nhiêu status vui vẻ hạnh phúc đó, có status nào người ta viết cho mình đâu?
     Hãy quan tâm chính bản thân mình trước, vững tay viết những câu chuyện cho cuộc đời của mình trước đi. Vậy mới đủ sức mà viết thêm về một ai khác. Nếu không muốn những câu chuyện viết về người đó, chẳng bao giờ mang màu tươi sáng.

                                *** 
    
      Tôi thấy nhiều bạn trẻ hiện nay thường có chung một loại cảm giác, đó là bản thân mình chỉ có một mình, nhỏ bé, còn thế giới thì rộng lớn, nặng nề. Ta chỉ nghe qua thôi đã thấy áp lực và mệt mỏi đến thế nào, huống hồ là chính ở những người đang đeo mang cảm giác đó.
     Vậy nguyên do từ đâu xuất hiện điều này?
     Để giải đáp cho câu hỏi trên, trước hết, tôi sẽ kể cho các bạn nghe về những ngày tháng đáng ghi nhớ nhất của cuộc đời một chàng trai nọ. Những ngày tháng được tạo nên bằng các buổi sáng, cậu một mình cắp sách đến trường. Vào lớp, cậu cũng một mình ngồi thu người một góc. Tan trường, cũng vậy một mình về nhà. Những bữa ăn cũng chỉ ngồi một mình trong phòng lặng lẽ gặm nhấm. Cho đến tối, cậu vẫn lại một mình lặn ngụp trong những dòng trạng thái trên facebook cá nhân. Không cần biết ai like,  không chờ đợi ai comment. Cậu vẫn viết, cứ đăng, như đang tự nói chuyện. Và đến khuya, cậu tắt máy tính, tắt đèn, tắt điện thoại... tắt gần như tất cả mọi thứ ánh sáng, cậu buông mình vào đêm tối, chỉ bật lên duy nhất một thứ, được gọi đại khái là  " những ngày xưa cũ " .
     Là những ngày mà cậu chẳng một mình như thế. Cạnh cậu luôn có một người kề bên. Và cậu cũng luôn vây quanh người ấy, xem người ấy là trung tâm vũ trụ, gần như chẳng có điều gì quan trọng hơn người ta. Thế nên bỗng một ngày người đi, cậu cũng mất luôn cả phương hướng của cuộc đời. Chênh vênh, chới với, hụt hẫng, hệt như kẻ lạc đường trong một giấc chiêm bao, mơ hồ, trống rỗng. Cậu ngã quỵ. Mọi xung quanh dường như đều trở nên thinh lặng. Và mọi cảm xúc trong cậu dường như đóng băng. Vì khi bạn mất đi thứ quan trọng nhất cuộc đời, thì chẳng còn gì là quan trọng nữa. Cũng như khi bạn mất đi điểm tựa đáng tin cậy nhất cuộc đời, bạn cũng sẽ chẳng dám tựa vào đâu nữa.
     Nhưng bạn biết không, rằng chẳng ai có thể cứ một mình hoài được cả. Và cũng chẳng ai thể ôm mãi những nỗi ủ ê, chán chường, rầu rĩ. Cậu trai ấy cũng vậy. Đến một ngày, cậu cảm thấy khao khát những tiếng cười đùa, chuyện trò bên thế giới ngoài kia. Chúng khiến cậu muốn bước ra khỏi chiếc vỏ bọc đang bao phủ lấy mình.
     Cậu bắt đầu hòa nhập với đám bạn trên lớp. Cùng ngồi chung bàn, cùng nô đùa, vui giỡn, cùng thi đua học tập. Cậu bắt đầu có những bữa cơm bên gia đình, rồi cùng xem tivi, cùng mong ngóng từng tập phim truyền hình, những kiểu phim mà lúc nhỏ cậu từng rất thích. Cậu bắt đầu có những bữa tối vi vu khắp Sài Gòn, lê la khắp các hàng quán, cùng nhóm bạn mới, quen nhau từ trên mạng. Từ xa lạ, rồi thành quen biết, rồi thành thân thuộc, và thành yêu thương. Cậu bắt đầu có nhiều người yêu thương hơn bên cạnh mình. Đến đêm về, cầu vẫn giữ thói quen của bản thân, tắt tất cả mọi thứ ánh sáng, nhưng lại chẳng còn bật lên " những ngày xưa cũ " nữa, vì đã dốc hết năng lượng sau một ngày hoạt động, vui chơi hết mình rồi.
==========
         Mình tạm kết thúc ở đây nhé , ( 6/5/2019 ) sẽ tiếp tục ra nhé !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro