Cuộc đời này, phải là một quá trình đi tìm kiếm hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Em ơi em! Người ta đã đi mất rồi, sao em còn đứng hoài, đợi mãi. Tại sao cứ nhất thiết phải là người ấy? Khi người ta vốn dĩ đã không còn muốn ở bên em nữa. Sự cố chấp đó, đớn đau và tổn thương mà một mình em chịu đựng đó, có thay đổi được điều gì không?

    Trong khi đời người sống được bao nhiêu thời gian? Lại bỏ phí tháng tháng năm năm, ôm mãi niềm đau, chẳng biết đến nụ cười nữa, chẳng màng đến những gì tươi đẹp nữa. Một lần sinh ra, đến cuối đời chết đi, hồi ức mang theo, hạnh phúc thì ít, vụn vỡ tan nát thì nhiều, em thấy đau lòng không? Anh thì thấy đuều đó thật đau lòng hơn tất cả.

    Em ơi là em. Ai rồi cũng bỏ ta đi. Yêu đến điên cuồng ngây dại, cuối đời, hết nợ, ai rồi cũng bỏ ta đi. Chỉ có chính bản thân em là mãi mãi bên em trên cuộc dời này. Không thương chính em hơn cả, lại đi thương ai?


                  💙💙💙

Phần lớn trong tình yêu, người ta luôn nghĩ cái cảm giác từng-có, rồi bỗng một ngày mất-đi, sẽ rất tồi tệ. Thật ra là do họ tưởng rằng mình đã mất tất cả, không còn gì nữa. Nhưng vốn dĩ sự thật thì không như vậy. Tôi cũng từng nghĩ như các bạn. Bởi đa số chúng ta đều hiểu sao bản chất của tình yêu nên mới sinh ra những suy nghĩ đó.


Tình yêu vốn dĩ là một thứ cảm xúc rất đỗi bình thường và trầm tục. Khi một người cảm thấy nhớ nhung, muốn bên cạnh một người, muốn lo lắng và hi sinh cho người ấy, thì đó là YÊU...


Nhưng, đã là cảm xúc, thì rất dễ phai nhạt, khi bị tác động bởi thời gian, và vô vàng điều khác trong cuộc sống. Dù buồn đến cùng cực, cui đến hết cỡ hay, yêu đến điên đảo... Thì sẽ có ngày mọ thứ phai nhạt dần, đổi thay bằng những thứ cảm xúc khác.


Nhiều người khi đối diện vỡi chia tay, không chấp nhận nổi với lí do... hết yêu. Thật ra hãy hiểu đơn giản, yêu, không yêu, hay không còn yêu đều là chuyện của con tim, thứ khó điều khiển nhất của con người, nhiều khi chính họ cũng không hề muốn như vậy. Nếu con tim dễ sai bảo, thì ai cũng chọn đại một người để yêu, thì hạnh phúc đến cuối đời rồi, trần gian còn gì để buồn?


Thế nên, chỉ cần tình yêu là thật, hạnh phúc ta từng nhận được là thật, thì dù chỉ trong phút giây, cũng đáng trân trọng và cảm ơn. Trách làm chi người mình thương?


Nhiều đôi yêu nhau, cả hai đều từng vô cùng thật lòng, cũng từng nghĩ sẽ cùng bên nhau vạn kiếp, trải qua bao nhiêu tháng năm dài đằng đẳng, vậy mà đến lúc hết duyên cạn nợ, họ vẫn phải buông tay thôi. Những gì họ phải chịu đựng, chúng đau thương cho mối tình thấp thoáng của chúng ta, thấm tháp vào đâu? Bởi đời này, mấy ai yêu nhau được như vậy?

Tuy nhiên, trong cuộc đời này, đỉnh cao của sự gắn kết hai con người lại với nhau, không phải chỉ là những cảm xúc bình thường ấy, mà là sự cần có nhau!

Đôi khi, người ta đi hết cả cuộc đời, bao người mang đến cho họ những cảm xúc vu vơ, mơ hồ đó, na ná nhau như vậy, nhưng cảm giác "cần" đó, thì chỉ có duy nhất ở một người thôi!

Nếu may mắn, sẽ tìm được người ấy ngay. Còn nếu không, ai cũng phải trải qua rất nhiều khó khăn, thử thách, trong hạnh phúc và nỗi đau, có được và đánh mất, thì mới xác định nổi.

Thế nên nếu một ngày, có một người muốn ra đi, và ta không thể làm gì khác được nữa, thì cứ kệ họ đi thôi. Đừng bận lòng, níu giữ gì cả, tiếp tục mạnh mẽ đi tiếp trên con đường của riêng mình. Gọi là tạm chia tay cũng được. Nếu thật sự là của nhau, nghĩa là thật sự cần có nhau trong đời, sẽ tự tìm về nhau thôi. Đi xa đến mấy cũng chẳng lạc được.


Tôi từng đọc qua một câu rất hay, đại loại thế này: khi ta bước qua một cuộc tình mà bản thân từng yêu hết lòng hết dạ, thì chẳng có gì phải tiếc nuối, đau buồn cả. Sự tiếc nuối chỉ dành cho những kẻ vì dối gian, không biết trân trọng, mà để đánh mất đi tình yêu thôi.

Mà thật sự là như vậy. Có gì mà phải nuối tiếc, đau buồn? Hãy hiểu đơn giản, cả hai, nay đã yêu-nhau-xong-rồi. Việc tiếp theo ta nên, cần, và phải làm, đó là đứng dậy, tiếp tục tìm một hạnh phúc mới cho riêng mình. Cuộc đời này luôn là những cuộc hành trình kiếm tìm hạnh phúc như vậy. Hãy biết, suốt cả cuộc hành trình đó, chỉ có ta mới là người quan trọng nhất, ai cũng chỉ là kể thuận đường đi cùng cho vui mà thôi. Sẽ phải là bao lần ta lướt qua ai đó, và ai đó lướt qua ta thôi. Yêu là phải cố gắng giữ một người ở bên, lâu nhất có thể, chứ không phải đứng nhìn mãi khi họ đã khuất xa rồi.


Vậy, cái sai là của những người khi yêu, là đã quan trọng hoá vào một người, vào nột cuộc tình. Phải biết tự thương mình hơn cả, thì mới đủ sức đi đến cuối đường được.

Chuyện cũ, người xưa, có duyên sẽ gặp lại, có nợ sẽ tìm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro