Chương 1-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khách sạn Bắc Kinh, cửa phòng 315.

Trước cánh cửa khép hờ, Lăng Vi lạnh lùng nhìn quần áo rơi đầy đất trong phòng.

"Tử Huân, Tử Huân... Đau..."

"Vi Vi, Vi Vi... anh muốn em..."

Giọng nói này, Lăng Vi quá quen thuộc! Lăng Vi nhìn hai người quấn quýt trên giường, chỉ cảm thấy trời đất u ám!

"Tử Huân... Bỏ mặc con tiên nhận Lăng Vi kia đi có được không? Hai người ở bên nhau một năm, cô ta chưa bao giờ cho anh chạm vào, cô ta căn bản không quan tâm tới cảm nhận của anh... Không giống em, em thật sự yêu anh... A ~ nhẹ một chút..." Người đàn ông thô bạo làm người phụ nữ không ngừng rên rỉ.

Ánh mắt Lăng Vi đỏ như thịt sống, cô hoàn toàn không dám tin tất cả trước mắt mình!

Hôm nay là sinh nhật bạn trai cô – Hứa Tử Huân, chẳng lẽ niềm vui bất ngờ mà anh nói là muốn cô đến xem... Hình ảnh dơ bẩn không chịu nổi này?

Hứa Tử Huân là học trưởng đại học của cô, tính tình ôn hòa. Trong trường đại học có rất nhiều người theo đuổi cô, nhưng chỉ có anh ta đánh động cô.

Qua lại một năm, chưa từng thấy anh ta thất lễ, anh ta quan tâm ôn nhu, dí dỏm hài hước. Cô vẫn cho là sau khi tốt nghiệp, cô sẽ gả cho Hứa Tử Huân... Lại không nghĩ rằng... Hôm nay, anh ta vô tình tát cô một bạt tai thật vang.

Lăng Vi đau lòng đến mức sắp tan vỡ!

"Hứa Tử Huân ——" Lăng Vi đá văng cánh cửa khép hờ.

Hai người trên giường trong nháy mắt cả kinh, người đàn ông dừng động tác, cực kỳ bất mãn quay đầu nhìn cô.

Anh ta nhìn chằm chằm Lăng Vi mặc đầm trắng như nữ thần đứng ở cửa, liều mạnh lắc đầu, gương mặt tuấn tú nhăn lại. Do thuốc mê và rượu cồn, bóng người trước mắt trở nên mơ hồ.

"Tử Huân, đừng để ý tới cô ta, tiếp tục đi... Người ta muốn..." Người phụ nữ mặt đầy hồ ly trên giường xoay mình, ngồi ngang hông Hứa Tử Huân. Cô ta không chút xấu hổ, quay đầu, phách lối trợn mắt nhìn Lăng Vi, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.

Cửa phòng khách sạn là cô ta cố ý không khóa. Hứa Tử Huân cũng là do cô ta chuốc say, tin nhắn kêu Lăng Vi tới Patty cũng là cô ta gửi.

Ha... Tất cả đều do cô ta xếp đặt! Thế nào? Người đàn ông này, cô ta lấy được.

Cô ta ngủ với Hứa Tử Huân, anh ta còn có thể chạy sao! Hừ! Lăng Vi! Cho dù cô là nữ thần của nam sinh toàn trường thì thế nào? Bây giờ nam thần ở trong tay bà! Cô còn không mau cút ngay cho bà!

"Tử Huân, tiếp tục đi..."

Hứa Tử Huân muốn gắng sức đẩy cô ta ra, lại không được.

Trương Diệc Đình bất mãn, nhìn anh ta chăm chứ, quay đầu, ác độc liếc Lăng Vi: "Lăng Vi! Cô cũng nhìn thấy bây giờ Tử Huân đã là người đàn ông của tôi rồi, nếu cô có mặt mũi, đừng quấn lấy anh ấy nữa!"

Ánh mắt Lăng Vi đỏ ngầu nhìn chằm chằm hai người! Cắn chặt răng, đi từng bước từng bước vào phòng, tựa như dưới chân sinh ra sức lực vạn quân! Lăng Vi hất tay, tát Trương Diệc Đình ngã nhào! Trương Diệc Đình ngã trên giường, gò má nhanh chóng sưng đỏ thành một cái bánh bao đỏ thẵm.

Cô ta che mặt, hoàn toàn bị sợ choáng váng! Ánh mắt Lăng Vi lạnh đến kinh khủng! Giống như ma quỷ từ trong địa ngục bò ra!

Trương Diệc Đình bị dọa run rẩy...

"Vi Vi ——" Nghe giọng nói quen thuộc, Hứa Tử Huân tỉnh táo phân nửa, anh ta lập tức lấy drap trải giường bao lấy mình, đầu nặng trĩu, ngồi dậy đưa tay kéo cô: "Vi Vi... Thật xin lỗi, anh uống say... Em nghe anh giải thích... Anh không biết là cô ta..."

"Đừng chạm vào tôi! Lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra!" Lăng Vi gắng sức hất ra, tát lên mặt Hứa Tử Huân một cái! Tai Hứa Tử Huân trực tiếp vang lên tiếng 'ong ong"!

Lăng Vi cắn răng chất vấn: "Anh không biết là cô ta? Vậy là anh muốn làm chuyện này với tôi?"

"Vi Vi..."

Đầu Hứa Tử Huân đau đến sắp nứt! Kỳ quái là... Sao Trương Diệc Đình ở trên giường của anh ta?

Lăng Vi khom người nhặt điện thoại lên, mở máy chụp hình, chụp hai người mấy tấm.

"Lăng Vi! Cô làm gì đó?" Trương Diệc Đình nhảy xuống đất, xông tới cướp điện thoại, lại bị Lăng Vi đá văng.

Cả người Lăng Vi tỏa ra sát khí giống như Ma thần, đi tới bên cửa sổ, tiệp tay ném điện thoại và toàn bộ quần áo của bọn họ ra ngoài cửa sổ. Lăng Vi cười lạnh liếc Trương Diệc Đình: "Không phải cô muốn cho người khác nhìn sao? Thỏa mãn cô..."

Lăng Vi bước dài đi ra ngoài!

Hai con ruồi này, cô liếc mắt nhìn thêm một chút cũng cảm thấy chán ghét!

Đi ra khách sạn, Lăng Vi ôm đầu, đứng bên lề đường muốn nôn. Trừ khó chịu trong lòng ra, càng nhiều hơn chính là buồn nôn.

Mười tuổi, cô trở thành cô nhi, làm gì cũng phải dựa vào chính mình. Tiếp nhận Hứa Tử Huân cũng vì anh ta làm người chính trực, lại đặc biệt săn sóc, không nghĩ rằng anh ta uống say có thể làm ra chuyện đó!

Còn có Trương Diệc Đình! Luôn miệng kêu cô là bạn thân! Sao cô ta có thể mở miệng được?

Lăng Vi đau đến cả người muốn nứt ra!

Lúc này, Trương Diệc Đình đứng bên cửa sổ hung tợn mắng: "Lăng Vi! Tôi nguyền rủa tổ tông cả nhà cô! Cả nhà cô đều chết không được tử tế!"

Lăng Vi đứng dậy, nhìn chằm chằm trên lầu. Gió đêm thổi bay sợi tóc và váy của cô! Ánh mắt trong suốt của cô thoáng qua tia rét lạnh! Mắng cô thì được! Tại sao phải nguyền rủa cả nhà cô? Ba mẹ cô dưới cửu tuyền cũng bị người ta moi ra mắng sao?

Trương Diệc Đình! Cô quá ác độc!

Lăng Vi lấy điện thoại, đặt bên tai, nói rõ ràng từng chữ: "110 sao? Phòng 315 khách sạn Bắc Kinh có người bán dâm!"

(*) Số cảnh sát bên TQ là 110.

Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe cảnh sát dừng lại trước khách sạn.

Hai cảnh sát mặc thường phục nghiêm nghị đi vào khách sạn. Trên lầu, hai người không có quần áo, không có điện thoại, không có chứng minh nhân dân.

Nhanh chóng bị cảnh sát trùm khăn tắm, áp giải hai người lên xe cảnh sát.

Lăng Vi nhìn tất cả, cắn răng, đè nén tức giận! Cô nhịn đến đau tim, nhịn đến mắt ê ẩm! Nhưng vẫn quật cường không để cho mình rơi một giọt nước mắt!

Cô rất mệt mỏi, rất muốn tìm một cái giường lớn nằm lên ngủ say... Nhưng không được... Cô phải kiếm tiền! Cô phải sinh sống!"

Lúc về đến nhà, màn đêm đã tối đen.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Lăng Vi nghiêm túc vẽ bản vẽ sơ bộ. Ngoài ban công đột nhiên thoáng qua một bóng đen cao lớn.

Có người vào từ ban công sao?

Đã trễ thế này, là ai?

Mùi máu tanh nồng nặc chui vào mũi!

Cô bỗng nhiên mở to hai mắt, đứng dậy.

Quét nhìn bốn phía, không nhìn thấy gì cả.

Cô ném bút, vén chăn mỏng, đôi chân nhỏ bé đạp đất, vươn tay lấy vợt bóng bàn.

Tay còn ở giữa không trung, đột nhiên đèn bị tắt!

Một bóng người cao lớn ép tới gần cô. Lăng Vi sợ hãi, trợn mắt nhìn. Một bàn tay nóng bỏng đè cổ tay cô.

"Đừng lên tiếng!" Giọng người đàn ông trầm thấp, một tay che miệng cô, thân thể cường tráng nặng trĩu áp đảo cô.

Hơi thở nóng người phả lên mặt cô. Mang theo mùi rượu nồng nặc.

"Ưm... Ưm..." Lăng Vi bị che miệng, nói không ra nửa chữ, chỉ có thể trợn to mắt, hoảng sợ nhìn anh. Trong bóng tối, không thấy rõ mặt người này, chỉ cảm thấy đường nét gương mặt anh rất anh tuấn, lộ ra tia đơn độc lạnh lùng, còn có ánh mắt anh vừa đen vừa sáng, đầy sát khí!

Người này là ai? Chưa từng gặp! Anh vào bằng cách nào? Nơi này chính là lầu 15!

Lăng Vi kinh ngạc! Người này nhảy vào ban công từ sân thượng đối diện sao? Hình như cô thấy anh nhảy qua từ đối diện. Hai xà ngang ở giữa cách nhau hơn 3m. Lá gan người này cũng quá lớn rồi, thật sự không muốn sống!

Người đàn ông đột nhiên khó chịu hừ một tiếng, hiển nhiên bị động vết thương. Mùi máu tanh ngày càng nồng, Lăng Vi cảm thấy quần áo mình bị thấm ướt, dính vào trên người.

Còn nữa, mùi máu tanh trên người anh quá nồng, không phải là anh đang bị người khác đuổi giết chứ?

"Ư ư..." Lăng Vi càng nghĩ càng sợ!

Muốn nhấc chân đạp anh, nhưng anh lanh lợi dùng hai chân thon dài có lực kẹp chặt hai chân cô. Bàn tay nóng bỏng của anh khống chế hai tay nhỏ bé của cô, khiến cô động một cái cũng không được.

Đêm mùa hè, cô ở một mình nên chỉ mặc áo ba lỗ mau đen và quần cụt. Lúc này thân thể hai người dán chặt vào nhau, cô có thể cảm nhận được sự nóng bỏng từ thân thể người đàn ông, còn có bắp thịt có lực trên cánh tay anh đè ép ngực cô.

Cô liều mạng giãy giụa hai cái. Anh đè cô, không nhịn được khẽ quát: "Đừng lên tiếng!"

Lăng Vi chợt cảm nhận được có một vật lạnh như băng chỉa vào hông mình.

Là súng!

Người này có súng!

Trong lòng Lăng Vi 'lộp bộp', sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.

Cô bị dọa sợ co người, ngay cả thở cũng không dám, tim muốn nhảy ra ngoài.

"Đừng lộn xộn!" Trong mắt người đàn ông lạnh băng, tràn đầy uy hiếp.

Mắt anh cực kỳ sáng, tựa như tất cả ngôi sao trên bầu trời đều ở trong mắt anh.

Làn da nóng bỏng của anh dán chặt cô.

Tuy anh nóng kinh người, nhưng cô cảm giác được trên người anh ta tản ra luồng sát khí tàn bạo!

"Ư ư..." Cô liều mạng gật đầu: "Tôi không động... Cũng không la, anh trốn vào tủ quần áo đi, đừng... liên lụy tôi!" Cô ấp úng, nhưng anh nghe vẫn hiểu.

Người đàn ông khẽ nheo mắt phượng nhỏ dài, sâu kín nhìn cô.

Hiển nhiên bất ngờ với phản ứng của cô.

Đêm hôm khuya khoắc bị một người đàn ông xa lạ bắt giữ, còn có thể lý trí đối phó, rất tốt.

Ánh mắt cô sáng ngồi có thần, trong suốt như dòng nước, dưới ánh trăng, lóng lánh như một vì sao. Đôi mắt này cực kỳ xinh đẹp, giống như hoa đào, đuôi mắt hơi nhếch lên, có chút nghịch ngợm, lại có chút quyến rũ, rất mê người.

"Mau buông tôi ra!"

Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thâm tràm lóe lên tia lạnh, như đang ngẫm nghĩ.

Ngay lúc này, đôi mắt thâm thúy khiếp người của anh đột nhiên trở nên mê ly, ánh mắt nhìn cô chằm chằm dần nổi lên dục vọng. Anh bỗng lắc đầu, vẻ mê ly trong mắt biến mất, lại trở nên tỉnh táo.

Nhưng chưa tới hai giây, ánh mắt anh lại bắt đầu thất thần, thân thể cũng bắt đầu xao động.

"Ư ư..." Lăng Vi cảm giác được anh không đúng, liều đạp anh, liều mạng giãy giụa. Trong lòng thầm mắng, con mẹ nó! Có phải người đàn ông lại bị người ta hạ xuân dược rồi không?

Ánh mắt anh tan rã, người cô ngày càng cứng đờ!

Ý chí kiên định hoàn toàn bị thuốc khống chế!

Anh nhìn cô chằm chằm, mắt cô đặc biệt đẹp đẽ, rõ ràng trong suốt như dòng nước, nhưng lông mi dài cực kỳ trêu người.

Anh liếm môi, tầm mắt hướng xuống một chút, ánh mắt khóa chặt môi cô. Môi cô béo mập mê người, cánh hoa óng ánh mềm mại, yếu hầu của anh trượt lên trượt xuống. Giống như ma quỷ, trong nháy mắt dán lên, vồ lấy.

Cô cắn chặt môi, anh không cạy miệng cô ra được, liền nâng tay giữ chặt cô, dùng sức bóp, khiến cái miệng nhỏ nhắn của cô mở ra. Đầu lưỡi của anh lập tức trượt vào.

Lưỡi nóng bỏng mạnh mẽ cuốn lấy đầu lưỡi cô, lực tàn bạo bá đạo, kịch liệt mút hôn, thậm chí còn xen lẫn cắn xé, điên cuồng cướp đoạt tựa như bão táp.

Lăng Vi muốn cắn anh, nhưng anh bóp cằm cô, cô không làm được gì!

Hương vị ngọt ngào từ đôi môi mềm mại làm cho hơi thở anh ngày càng nặng nề, hôn cô như điên. Một tay khác cũng bắt đầu không yên, đưa tay vào trong áo cô, theo eo thon đi lên.

Cảm xúc mềm mại khiến anh thoải mái hừ lên...

Cả người sảng khoái, mát rượi, lập tức khiến anh muốn đòi hỏi nhiều hơn.

Anh mút hôn cô mạnh dần, tựa như muốn hút đầu lưỡi cô vào trong bụng.

Đưa tay muốn cởi quần áo cô! Lăng Vi xấu hổ không thôi!

"Không được đụng vào tôi – Cút ngay!"

Tay anh mò tới kéo khóa quần cô, kéo khóe. Lăng Vi nhấc chân, dùng toàn lực liều mạng đè giữa hai chân anh!

Một tay khác cũng anh buông cằm cô ra, tách chân cô, Lăng Vi lập tức cắn môi anh, răng gắng sức! Hung hăng cắn một cái, miệng anh đầy máu.

Máu tươi chảy vào trong miệng người đàn ông, anh chợt thanh tỉnh, lắc đầu. Trước mắt mơ hồ!

Anh lúc thanh tỉnh, lúc mê ly.

Hiển nhiên anh đang liều mạng giãy giụa, đang toàn lực chống cự tác dụng thuốc!

Lăng Vi thừa dịp anh thất thần, rút tay ra, cầm lấy ly nước bên cạnh, đổ lên đầu anh.

Anh chợt thanh tỉnh không ít.

"Vù vù vù..." Bên ngoài đột nhiên xuất hiện một chiếc trực thăng.

Trực thăng quanh quẩn trên tầng.

Gió mạnh thổi tới, không ít nhà giật mình mở đèn, rối rít chạy ra ban công nhìn bên ngoài.

Nhưng không có ai dám lên tiếng mắng, dù sao có thể lái trực thăng, không phải quân đội, thì chính là hắc bang cực lớn!

Trực thăng bay lòng vòng bên ngoài. Luôn có đèn pha chiếu vào.

Người đàn ông chịu đựng không thoải mái trong người, trong nháy mắt lăn tới góc giường, lấy chăn đắp lên người cô.

"Cô tốt nhất đừng lên tiếng, cho bọn họ biết hôm nay cô gặp tôi, bọn họ sẽ giết người giệt khẩu."

Anh nói ung dung, nhưng giọng cực kỳ lạnh lẽo. Thanh âm thật thấp, ép người ta hít thở không thông.

Lăng Vi không lên tiếng, nằm bất động.

Bây giờ không phải là lúc sử dụng nghĩa khí, nếu cô hô to, để người trên trực thăng phát hiện có người trốn ở đây, những người đó rất có thể sẽ giết cô diệt khẩu.

Chốc lát sau, mười mấy người từ trên trực thăng nhảy xuống, trực thăng bay đi. Mười mấy người đi đứng trên sân thượng đối diện, lẩm bẩm mấy câu ngoại quốc, liền biến mất không thấy.

Người đàn ông ngồi dậy, lấy đèn pin bỏ túi ra chiếu, góc giường không dính máu.

"Những người đó đang tìm anh, anh còn không mau đi?" Lăng Vi siết tay thành quả đấm, nhìn anh chằm chằm, ánh mắt trong suốt lóe lên tia sáng.

Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, không lên tiếng.

Đứng lên, nhìn chung quanh, che vết thương máu tươi đầm đìa, hỏi cô: "Có thể băng bó không?"

"..." Lăng Vi nhíu mày.

Cô cắn răng nghiến lợi: "Đầu óc anh không đập trúng cái gì chứ? Vừa vô lễ với tôi xong, còn hy vọng tôi cứu anh?"

Người đàn ông không lên tiếng, lạnh lùng liếc cô.

Anh từ từ cầm súng lên, lên đạn.

Mặc dù không chỉa vào cô, nhưng Lăng Vi chợt run, không dám nói nhảm nữa, mà chạy ra phòng khách lấy hộp thuốc cảm đi vào.

Tiện tay ném cho anh.

Anh nhìn chằm chằm hộp thuốc kia, chân mày nhíu chặt: "Còn có gì khác không?"

"Không có..."

Người đàn ông cắn răng. Lăng Vi biết anh biết anh nhất định vô cùng tức giận, nhưng cô thật sự không có thuốc khác.

"Anh còn cần gì? Tôi có thể lấy giúp anh." Bất kể nói thế nào, cô cũng không muốn anh chết trong nhà cô. Không nói bị cảnh sát biết, mà nhóm người kia biết, cô cũng không sống được.

Lăng Vi thích ứng bóng tối, lúc này, loáng thoáng thấy rõ dáng vẻ anh.

Mặt mũi người đàn ông này cũng không phải loại lạnh lùng không có tình người, chẳng qua có vẻ kiêu ngạo, cho người khác cảm giác cao ngạo, tựa như thế giới chung quanh bị chặn bởi một bức tường trong suốt, đưa người ta đi ra ngàn dặm.

Gương mặt cao quý anh tuấn, đôi mắt phượng híp lại thành một đường, vô cùng quyến rũ, sợi tóc xoắn che chân mày hơi nhíu, môi mỏng màu trắng mím chặt, đáy mắt sâu thẳm tràn đầy đau đớn.

Người này thích hợp làm nam chính cho manga của cô.

Lăng Vi nhìn chăm chú vào mặt anh.

Khuôn mặt anh tuấn của anh hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ!

Đặc biệt là đôi mắt phượng đen như mực kia, sáng ngời, sắc bén.

Vô cùng có lực uy hiếp.

Áo sơ mi màu trắng, quần tây màu đen tôn lên thân hình thon dài khỏe đẹp của anh. Người đàn ông này bị thương rất nặng nhưng trên mặt vẫn lộ ra khí chất sang trọng hoa lệ khó che giấu, tuấn mỹ chết người!

Người này cao ngạo nhưng không lộ vẻ khắt khe. Sợi tóc anh hơi xoắn, vô cùng thời thượng.

Chẳng qua, làm người khác không dám đến gần.

"Có kéo không?" Giọng nói dễ nghe của anh khẽ run, hiển nhiên vết thương đạn bắn cực kỳ đau.

Lăng Vi chạy vào bếp lấy kéo.

"Bật lửa, khăn lông mới!"

Lăng Vi vội chạy đi lấy đồ. Cô không nói nhảm câu nào, nghiêm túc phối hợp với anh.

Anh có súng! Anh không nhanh chóng băng bó vết thương xong, sẽ không đi!

Bây giờ cô chỉ hy vọng anh mau băng bó xong, sau đó, vui vẻ cút ra ngoài. Nếu anh chết ở nhà, dù cô có một trăm cái miệng cũng không nói được.

Hơn nữa, người đàn ông này hung tợn, nhưng ít ra bây giờ cô an toàn. Vì nếu người đàn ông này muốn giết cô, đã sớm ra tay.

Cô nhìn thấy mặt anh, anh cũng không động sát tâm, chứng tỏ người đàn ông này không vô cùng hung ác.

Bây giờ Lăng Vi chỉ sợ nhóm người kia tìm tới!

Nếu để cho nhóm người kia phát hiện cô che giấu người này, vậy cũng khó mà nói!

"Thuốc khử trùng!"

"..." Lăng Vi cau mày, đứng không nhúc nhích.

Người đàn ông ngẩng đầu, nhướng mày, tựa như đang hỏi cô tại sao không động?

Cô thành thật trả lời: "Không có... Không có thuốc khử trùng."

Anh trợn mắt: "Rượu cồn?"

"..." Cô mím môi, cau mày.

"Rượu thì có chứ?" Giọng cực kỳ không kiên nhẫn.

"Tôi không uống rượu."

"Dung dịch oxy già?! Có thể khử trùng!"

Lăng Vi nuốt nước miếng, chạy ra ngoài, nhanh chóng lấy chai "giấm lão Trần" đưa cho anh.

Mẹ nó! "Giấm lão Trần" có thể khử trùng vết thương?

Anh nổi lên gân xanh, hận không thể một cước luộc chết cô!

Không bị đạn bắn chết, mà thiếu chút nữa bị người phụ nữ này chọc tức chết!

Trên sắc mặt trắng bệch của người đàn ông tái xanh, mắt vì đau đớn mà hơi híp, tóc thời thượng hơi xoắn, đều là dáng vẻ bị chọc giận...

Anh đứng lên, lảo đảo đi vào bếp, lấy chút đồ anh muốn, lại đi vào phòng tắm.

Anh cầm kéo cắt áo sơ mi trắng bị máu tươi nhuộm đỏ.

Phí sức cởi ra, tiện tay ném xuống đất. Lăng Vi đi theo anh vào phòng tắm, thân trên người đàn ông không che đậy hiện rõ trước mắt cô!

Cô theo bản năng trợn to mắt... nhìn chăm chú. Người đàn ông xoay người đối mặt với cô. Eo anh có tám cơ bụng, đường nét rõ ràng...

Bắp thịt quyến rũ có lực, đường cong cực kỳ ưu mỹ, làn da màu lúc mạch đẹp mắt, lộ ra vẻ quyến rũ mê người.

Vết dao, vết đạn lung tung. Không chỉ không phá hư mỹ cảm, ngược lại tấn công thị giác người khác!

Ánh mắt cô lóe sáng, lộ ra tia sáng kinh ngạc!

Lần đầu tiên thấy thân thể người đàn ông thật, Lăng Vi lập tức đỏ mặt, hít thở không thông.

Nhưng cô không né tránh, mà theo bản năng mở to hai mắt nhìn chăm chú.

Đôi mắt hoa đòa óng ánh nhìn chằm chằm eo anh, tầm mắt lại hướng xuống, liền thấy hai tuyến nhân ngư mê người lõm sâu vào trong quần tây màu đen.

Lăng Vi đột nhiên ngứa tay, trong lòng ngứa ngáy. Cô muốn cầm bút lên vẽ, muốn vẽ người đàn ông trước mặt lên giấy!

Bắp thịt và đường cong của anh quá đẹp, eo hẹp đều đặn, tràn đầy sức mạnh.

Nếu biến anh thành nhân vật manga, nhất định sẽ bắt sống một số lượng lớn thiếu nữ! Chỉ suy nghĩ một chút đã làm tim cô đập rộn lên!

Anh vịn tường, xoay người, đưa lưng về phía cô.

Đường cong sau lưng anh càng đẹp mắt.

Vai rộng eo hẹp thành hình tam giác, hoàn mỹ.

Anh mở vòi nước, khó khăn khom người, phun nước lên đầu mình.

Hiển nhiên anh muốn áp chế dục vọng trong thân thể.

Nước từ vòi sen trược xuống theo sống lưng anh, bắp thịt màu lúa mạch mơ hồ run rẩy, thấm ướt máu đỏ tươi.

Hình ảnh này quả đẹp, Lăng Vi mở to hai mắt, nhìn không chớp mắt.

Đến khi anh tắt vòi, ngã ngồi trên bồn cầu: "Nhìn đủ chưa?"

"..." Lăng Vi hít một hơi, chuyển tầm mắt qua mặt anh.

Anh lạnh lùng liếc cô. Bộ dáng kia giống như đặc biệt ghét loại phụ nữ trắng trợn mơ ước sắc đẹp của anh như cô.

Hai người nghiêm mặt chốc lát, tay phải anh run rẩy, cầm kéo.

Sắc mặt anh tái nhợt, cầm bật lửa hơ cây kéo, lại lấy chút nước muối đổ lên vết thương.

"Suỵt..." Anh hít hơi lạnh, mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trên trán chảy xuống.

Ngón tay cầm kéo trắng bệch, anh dùng kéo tróc ra da thịt đầm đìa máu tươi, vì tác dụng thuốc, khiến ánh mắt anh không cách nào rõ ràng, làm thế nào cũng không kẹp trúng đạn.

Lăng Vi nhìn chằm chằm tay anh, kéo đụng phải đạn mấy lần, nhưng không kẹp được.

Ánh mắt anh sâu thẳm, đau đến run lẩy bẩy, cả người toát mồ hôi lạnh, theo gò má tuấn mỹ chảy xuống.

Lăng Vi hít sâu một hơi, đưa bàn tay trắng non nhỏ bé ra, cầm tay anh: "Tôi giúp anh!" Ánh mắt cô kiên định, lộ ra sức mạnh làm người khác tin tưởng.

Anh lại buông tay, Lăng Vi nhìn anh chăm chú, anh cắn chặt răng.

Lăng Vi cầm cây kéo, đi vào trong dò xét, cảm giác được cây kéo đụng phải đạn, kẹp lấy, dùng sức lôi ra ngoài.

"A a —— a!" Người đàn ông đau đến run rẩy. Lăng Vi vội vàng nhặt cái khăn lông nhét vào miệng anh.

Anh cắn khăn lông, cả người căng thẳng, cứng đờ, phát run. Bàn tay nóng bỏng giữ bả vai cô, lực kia giống như muốn bóp nát bả vai cô.

"Sắp được rồi, cố nhịn!" Lăng Vi cắn răng, dùng sức, nhanh nhẹn lấy viên đạn ra.

"Cũng may đạn bắn lệch, chỉ khảm vào trong thịt. Anh không chết được."

Máu nhiễm đỏ cây kéo, lúc lấy đạn ra còn dính tia máu. Giọng Lăng Vi đang run, nhưng tay rất ổn. Cô ném đạn và kéo xuống đất, cầm cái khăn lông trắng khác lấp kín vết thương đang chảy máu của anh.

"Cô lợi hại!" Người đàn ông hít sâu một hơi, đau đến mặt vặn vẹo, lại không quên khen cô một câu.

Anh thật sự không nghĩ tới, một cô gái nhỏ như cô lại hành động kiên quyết như vậy! Anh lắc lắc đầu, cảm thấy muốn ngất đi, tác dụng thuốc hành hạ anh sắp chết!

Sương mù trong mắt anh biến mất, đại não hỗn độn không rõ.

Ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm gương mặt cô.

Khuôn mặt ửng hồng mỉm cười của cô, nhìn thế nào cũng thấy mê người, đôi môi hồng nhỏ nhắn như giải dược, hận không thể nhào tới cắn lên một cái.

Khuôn mặt cô tràn ngập biểu tình kiên nghị, ngược lại còn câu dẫn người ta phạm tội hơn cả kiểu cúi đầu xấu hổ rụt rè.

Anh kêu rên một tiếng, thân thể khô nóng, kìm lòng không được đưa tay tới chạm vào bầu ngực no đủ của cô.

Lăng Vi ngẩng lên, đúng lúc nhìn thấy anh đưa tay tới.

Cô cuống quít lùi về phía sau, tay anh đụng tới nơi mềm mại nào đó của cô.

Lăng Vi như bị điện giật, giật mình.

Nhìn thấy anh hô hấp ồ ồ, mặt lúc đỏ lúc trắng, Lăng Vi nhanh chóng mở vòi nước, ấn đầu anh vào: "lạch cạch" lấy vòi hoa sen xả nước lên đầu anh.

Giờ nước mà không dập lửa của anh được thì cô lại phải làm bình chữa lửa!

"A ——" Một lúc sau, anh không kiên trì nổi nữa, thân mình thoát lực: "rầm" một tiếng, đè cô xuống dưới.

"A!" Đau quá! Lần này, Lăng Vi cảm nhận rõ anh ép chặt vào ngực cô!

Cơ ngực người này cứng như đá ấy!

Lăng Vi bị đau, đưa tay tát anh một cái, quát khẽ: "Tốt nhất anh đừng có ngất ra đấy! Tôi đoán đám người đó rất nhanh sẽ tìm tới đây."

Hai tòa nhà, từ tầng một lục soát lên, hết mười lăm tầng, kia không phải chỉ tốn một lúc thôi sao!

Người nọ gian nan chống tay dậy.

Lăng Vi nâng tay xoa xoa ngực bị đụng đau... Tiếp theo đưa tay chống lên ngực anh, dùng sức đẩy lên trên.

Hơn nửa ngày, ý chí của người nọ chiếm thượng phong.

Thở hổn hển ngồi xuống, tuy bị tra tấn đến sắp phát điên, nhưng vẫn không hừ ra một tiếng. Anh cầm súng, xem đạn bên trong, bốn viên... Đối phương mười lăm người.

Lăng Vi nhìn anh, vô cùng trấn định hỏi: "Anh nghĩ có thể sống ra ngoài không?"

Anh quắc mắt nhìn thẳng vào cô. Đôi mắt sáng ngời trong suốt của cô lóe lên quang mang bình tĩnh trí tuệ.

Khuôn mặt xinh đẹp vô cùng nghiêm túc. Ngữ khí nói chuyện bình tĩnh, chắc chắc, khiến anh nhìn với cặp mắt khác xưa!

"Đi theo tôi!" Lăng Vi đem anh đi ra ngoài, hai người đi vào phòng ngủ của cô.

Cô dẫn anh đi tới trước bức tường cạnh đó thì dừng lại, cô đột nhiên nâng tay, kéo mặt tường qua phải.

Vách tường... vậy mà là cửa ẩn!

Làm cực kỳ bí ẩn!

Trên mặt tường này vẽ hoa cỏ, xanh xanh đỏ đỏ, hòa hợp với bức tường bên cạnh, hoàn toàn không nhìn ra nơi này có một cánh cửa.

Bên trong... Treo đầy quần áo. Hóa ra là tủ quần áo!

Trong đầu bỗng nhiên có suy nghĩ – thật thú vị!

"Tôi học vẽ, dùng kết cấu tinh diệu tạo thành hiệu ứng thị giác lẫn lộn. Anh không phát hiện phòng ngủ của tôi không có tủ quần áo à?"

Anh ngẩng đầu, nhìn qua vách tường đầy hoa: "Bức tường này đều là tranh cô vẽ?"

"Ừ."

"Trình độ rất cao." Không phải nói ngực to toàn kẻ ngốc nghếch sao?

Cô gái này ngực khá lớn, lớn lên giống như hoa sen mới nở, không nghĩ đầu óc cũng lợi hại như vậy.

Gặp chuyện còn bình tĩnh. Hôm nay gặp cô, xem như gặp được quý nhân.

"Nếu anh không muốn bị bắt thì đừng lên tiếng!" Tuy được khen, nhưng Lăng Vi vẫn không chút do dự nhét anh vào tủ quần áo.

Cô đưa tay cầm một đống quần áo phủ lên người anh.

Cánh cửa này, chỉ cần cô không nói, không ai có thể phát hiện người kia đang nơi này.

Ngay lúc cửa bị đóng lại chỉ còn một khe hở, anh đột nhiên trào phúng cười: "Tôi chắc chắn sẽ không lên tiếng, chỉ sợ cô bị người ta dọa một cái liền tiểu ra quần ấy. Không thì đám người kia nghiêm hình bức cung, cô lại quỳ xuống cầu xin tha thứ ấy chứ."

"Cạch ——" Cô mở cửa ra, trừng mắt nhìn anh: "Anh! Đi ra ——" Sắc mặt cô cực kỳ xấu!

Người nọ ngậm miệng, tìm vị trí thoải mái nằm xuống.

"Hôm nay tôi cứu anh cũng không phải cứu không công."

Người nọ nhướn mày, mắt phượng dài nhỏ nheo lại nhìn cô: "Có yêu cầu gì cứ việc nói thẳng. Ngoại trừ Ecuador, trên trái đất này chỗ nào cô cũng có thể tới."

Cô trừng mắt nhìn anh một cái, khẩu khí thật không nhỏ!

 "Cạch ——" Lăng Vi giữ cửa đóng cửa.

Bên trong tủ quần áo một mảnh tối đen, một chút ánh sáng cũng không có.

A! Cô có cá tính!

Miệng vết thương đau đớn khiến anh nhịn không được run lên. Nghĩ đến thân phận anh như vậy, lại bị một con nhóc trừng mắt nhăn mặt, đúng là không thể chịu nổi.

"Hừ! Long du thiển than tao hà hí, hổ lạc bình dương bị khuyển khi*!" Anh khó chịu than thở một câu.

*Rồng gặp nước nông tôm bỡn cợt, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Lúc này, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền tới một giọng nói thanh thúy: "Đắc chí miêu nhân hùng quá hổ, lạc mao phượng hoàng bất như kê (Mèo con đắc chí oai hơn hổ, phượng hoàng rụng lông chẳng bằng gà)! Nơi này cách âm không tốt, anh đừng ở bên trong hừ hừ a a nữa! Không biết còn tưởng bên trong có người làm hoạt động không thể cho người ta biết đấy!"

"Tôi một mình thì làm sao làm được hoạt động gì không thể cho ai biết?"

"Ai biết..." Cô hừ một tiếng, lạnh giọng cảnh cáo: "Không muốn chết thì đừng tiếng, anh chết cũng chẳng sao nhưng đừng liên lụy đến tôi!"

Bên trong hừ lạnh một cái, sau đó không nói gì.

Lăng Vi từ phòng ngủ đi ra, không bật đèn mà mở hết quạt trong nhà lên.

Trong phòng mùi máu tươi quá nặng! Không quạt đi, căn bản là giấu đầu lòi đuôi!

Cô lấy ra một lọ nước hoa hương đào, ở ban công và góc phòng ngủ xịt vài cái.

Lại tới phòng bếp, đem nước hoa hương đào nhỏ vài giọt vào bồn nước, đun lên. Như vậy hơi nước bốc lên, trong phòng chính là mùi đào.

Lấy cây lau nhà tỉ mỉ lau sạch chỗ đó, lại lấy từ tủ lạnh ra vài quả đào chín để ở phòng khách và phòng bếp. Như vậy mùi nước hoa đào sẽ không có vẻ khác lạ bất ngờ.

Quay về phòng ngủ, đổi ga giường.

Mở tủ âm tường ra, người bên trong nâng tay che mắt.

"Tôi lấy áo ngủ." Quần áo cô toàn là máu.

Cô ngồi xuống bên cạnh anh, lật lật giở giở cả buổi, cuối cùng lấy ra một bộ áo ngủ bằng vải bông trắng cực kỳ đơn giản, tay chân đều bao kín.

Người nọ mất kiên nhẫn, nhìn chằm chằm áo ngủ trong tay cô, khóe miệng nhếch lên: "Kiểu áo này bác gái 60 tuổi cũng không dám mặc, cô có bao nhiêu dũng khí mà dám mặc lên người vậy."

Lăng Vi trừng anh, đặc biệt chán ghét kiểu ngữ khí chế nhạo này của anh! Còn cả nụ cười của anh, lạnh nhạt, luôn kiểu khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng ý cười chưa bao giờ chạm vào đáy mắt.

Cười như vậy, đúng là khiến người ta chán ghét!

Lúc này, anh lại nhìn cô như thế, trong mắt tràn đầy ý tứ trào phúng.

Lăng Vi bị chọc giận, độc ác nâng tay định cào vào miệng vết thương của anh.

Người nọ lấy tư thái sét đánh bắt lấy tay cô.

Lăng Vi lạnh lùng nói: "Miệng tiện thì mau chết. Anh muốn chết nhanh chóng thì cứ tiếp tục."

Người nọ buông tay cô ra, không lên tiếng, cô nhóc này đúng là ớt cay, một lời không hợp sẽ không cho mình thoải mái, một chút thiệt cũng không chịu được...

Cô "hừ" một tiếng, đứng lên, đóng sầm cửa lại: "Hừ ——"

Bà đây không quen anh!

Nhấc chân đi đến buồng vệ sinh tắm rửa thay quần áo.

Thay quần áo xong, lấy kéo cắt chiếc áo sơ mi của anh thành mảnh vụn, cho vào WC xả nước.

Cẩn thận kiểm tra buồng vệ sinh một lần, lau mồ hôi, cô xịt chút nước hoa hồng lên giường, pha trộn mùi hương trong đó.

Đem kéo, khăn mặt, quần áo giặt sạch, phơi lên.

Lấy máy sấy, đem quần áo, khăn mặt sấy cho nửa khô, miễn cho người ta nhìn ra là vừa giặt.

Thu dọn xong, bắt đầu kết thúc công tác.

Cô dùng một chiếc khăn tắm khô ráo lau sạch nước trên mặt đất và vách tường trong buồng vệ sinh.

Lau đến một giọt nước cũng không còn, làm cho người ta không nhìn ra có người vừa mới tắm xong.

Từ buồng vệ sinh đi ra, đem khăn tắm ném vào máy giặt. Đem quạt sàn ở cửa phòng vệ sinh, thổi bay hết hơi nước.

Đi đến phòng bếp, đem chậu nước kia đổ đi. Dùng nước lạnh hạ nhiệt độ xuống. Lau khô nước, thu vào tủ bát.

"Cốc cốc cốc ——" có người gõ cửa! Thanh âm dồn dập như đòi mạng.

"Có người không, mời mở cửa."

"Cốc, cốc cốc...."

Trái tim Lăng Vi lộp bộp, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đều là mồ hôi. Cô không ra ngoài mở cửa mà nhẹ nhàng trở về phòng ngủ, rút một cái mặt nạ từ trong ngăn kéo đắp lên mặt.

"Cốc cốc cốc..." tiếng đập cửa mạnh hơn.

Cô nằm lên giường, cố ý chờ một lúc nữa mới bò dậy mở cửa, vẻ mặt tức giận như vừa tỉnh ngủ, đi tới phòng khách mở cửa sổ ra.

"Ai vậy? Nửa đêm gõ cửa, bị bệnh hả?"

Cô đeo mặt nạ trên mặt, vừa mở cửa liền dọa đám bảo vệ sửng sốt.

"Ngại quá, Lăng tiểu thư, đã quấy rầy cô. Giám đốc chúng tôi vừa gọi tới nói phu nhân bị mất một con chó, không biết có được nhà nào nhặt đi không. Chó này bị mất gần khu này cho nên..."

"Chó sao?" Lăng Vi không kiên nhẫn: "Không thấy."

Bảo vệ rướn cổ nhìn vào nhà cô: "Lăng tiểu thư, chúng tôi có thể vào xem không?"

Lăng Vi gục đầu, đôi mắt vô thần đứng đó mà không nói gì.

Bảo vệ nhìn cô, thấy cô đắp mặt nạ nhìn không ra biểu tình gì nhưng mí mắt sắp dính vào nhau, có vẻ rất buồn ngủ.

"Lăng tiểu thư..." Ông ta hỏi: "Chúng tôi có thể vào xem không?"

Đột nhiên Lăng Vi cả giận: "Đêm hôm khuya khoắt mấy người đàn ông các ông vào nhà một cô gái như tôi ai biết các người muốn làm gì?"

Phía sau bảo vệ có hai người đàn ông cao to mặc tây trang màu đen, sắc mặt mỗi người không được tốt. Lúc này một người đàn bà mặc quần áo màu đen đi tới.

Người đàn bà kia nhìn cô, đôi mắt đầy nguy hiểm.

Lăng Vi làm như không nhìn thấy mà chỉ cụp mắt.

Có mặt nạ che mặt, bọn họ không thể nhìn ra cô có lo lắng hay không.

Bảo vệ vội vàng nói: "Chúng tôi chỉ nhìn qua thôi, nếu tìm không được con chó chúng tôi liền đi ngay, Lăng tiểu thư... tính tình của phu nhân giám đốc không phải cô không biết... Đừng làm khó chúng tôi được không? Tôi chỉ là người làm thuê, nếu tìm không ra con chó, công việc này của tôi khó giữ nổi rồi..."

Có mặt nạ che mặt, bọn họ cũng nhìn không ra nàng có phải hay không khẩn trương.

Bảo an vội vàng nói: "Chúng ta liền xem một cái, nếu là không tìm cẩu, chúng ta lập tức liền đi, Lăng tiểu thư...Giám đốc phu nhân kia tính tình, ngươi lại không phải không biết...Đừng làm cho chúng ta khó làm, được chứ? Ta chính là cái làm công, này cẩu tìm không ra, ta này công tác khả năng liền giữ không nổi..."

Lăng Vi khoanh tay trước ngực, không kiên nhẫn ngáp.

Lại nhìn người đàn bà kia một lát mới nói: "Vào đi, mau một chút! Hơn nửa đêm không cho ngủ, buồn ngủ muốn chết!"

Nói xong liền mở cửa mở cho bọn họ tiến vào. Bảo vệ mang theo hai người đàn ông vào nhà.

Người đàn bà quyến rũ kia đứng ngay bên cạnh Lăng Vi.

Tầm mắt dừng trên người Lăng Vi, cẩn thận đánh giá.

Cô ta mang giày cao gót, dáng người không khác Lăng Vi là bao, cô ta ngửi được mùi hoa hồng từ mái tóc của Lăng Vi.

Lăng Vi khoanh tay nhìn cô ta.

Người đàn bà kia là người nước ngoài, làn da trắng nõn, đôi mắt xanh biếc như làn nước, mái tóc vàng buộc cao thành đuôi ngựa.

Trên người mặc áo da màu đen cổ chữ V bó sát, phía dưới cũng là quần đen bó sát.

Tuy rằng gợi cảm mê người, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác nguy hiểm không muốn lại gần.

Hai người đánh giá nhau, Lăng Vi không kiên nhẫn ngáp lên ngáp xuống. Một lúc sau người đàn bà kia mới xoay người đi ra ban công. Ngoài ban công treo vài bộ quần áo, cô ta lật từng cái. Quần áo bình thường. Lại đi vào nhà vệ sinh, khô ráo. Chỉ có mùi hoa hồng không có gì khác.

Từ nhà vệ sinh đi ra lại vào bếp, trong bếp có mùi mật đào ngâm.

Cô ta duỗi tay mở tủ bát, dùng ngón tay phết qua, nhiệt độ bình thường.

Lăng Vi nhìn một loạt động tác của cô ta, may mắn vừa nãy cô nghĩ chu đáo nếu không thì lộ rồi.

Người đàn bà kia dạo bếp một vòng không phát hiện khác thường liền từ bếp đi tới phòng ngủ...

Lăng Vi nắm chặt tay nhìn bức tường kia, cô tin tin có thể giấu được.

Tuy trong lòng thầm nghĩ nhưng bên ngoài vẫn trấn định như không có chuyện gì xảy ra.

Lăng Vi nhìn người đàn bà kia giẫm lên đôi giày cao gót đi vào phòng ngủ.

Cô ta dùng tiếng Anh hỏi ba người đàn ông kia: "Có phát hiện gì không?"

Ba người đàn ông chia nhau đứng đầu giường, rèm che và cuối giường: "Chị cả, không có gì cả. Bên trong trống không, chúng tôi mở đệm ra nhìn, bên trong chỉ có khăn trải giường và chăn bong." Ba người đàn ông lắc đầu với cô ta.

Cô gái kia nhìn xung quanh lại nhìn chiếc giường, như không yên tâm lại lật lên.

Lăng Vi làm bộ tức giận nhưng giận lại không dám nói mà nhỏ giọng: "Chó còn tự trốn được dưới đệm sao? Có mà chó thần..."

Mấy người trong phòng không kiên nhẫn trừng cô.

Lăng Vi đứng ngoài cửa khoanh tay bộ dạng buồn ngủ, rất không kiên nhẫn giống như muốn tiễn khách.

Tuy cô biểu hiện vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng...bởi vì trong phòng che giấu một người mà người nọ còn có thương tích trên người!

Những người này là người thường múa dao lộng súng, một khi trong không khí có mùi máu tươi nhất định bọn họ sẽ ngửi ra được.

Nhưng cô tự chế tủ quần áo bịt kín, hợp thành một thể với vách tường, căn bản mùi hương bên trong không thể truyền ra. Hơn nữa bên trong tủ quần áo để nhiều long não, hoàn toàn có thể che đi mùi máu tươi.

Người đàn bà quyến rũ kia lật chăn lên, lại lật khăn trải giường, không phát hiện gì mới nói: "Lật lại hết đi."

Cô ta đứng yên giữa phòng, như đang tự hỏi chuyện gì đó, Lăng Vi sợ cô ta nghĩ đến trong phòng của cô không có tủ quần áo. Ánh mắt người đàn bà kia làm cho cô sợ hãi.

Nhất định phải nghĩ cách.

Đôi mắt Lăng Vi lóe lên sự tinh ranh, đột nhiên vẻ mặt nhăn lại cong cả lưng: "Ôi chao..." kêu thảm một tiếng liền cất bước chạy đi.

Người đàn bà có tính cảnh giác rất cao. Nghe thấy phòng khách truyền đến tiếng hé, lập tức từ trong phòng lao ra, thấy cô gái nhỏ cong eo vọt vào nhà vệ sinh.

"Làm cái quỷ gì vậy?" người đàn bà kia nhìn chăm chằm cửa phòng vệ sinh, chỉ một lát sau Lăng Vi mở cửa, ôm bụng, mặt nạ trên mặt cũng rơi ra, trên trán đều là mồ hôi hột: "Cái đó... hình như tôi bị tiêu chảy... các người có thể rời đi chưa?" Nói xong có phe phẩy trước mũi.

Người đàn bà kia chán ghét nhíu mày, vẫy tay với người đằng sau: "Đi thôi, qua nhà khác."

Bảo vệ chạy theo phía sau bọn họ rời đi: "Lăng tiểu thư, quấy rầy cô rồi, mời nghỉ ngơi ạ."

Lăng Vi không kiên nhẫn phất tay.

"Sập..." Lăng Vi oán giận đóng sập cửa, cửa đóng lại ngăn cách cô và đám người đó, Lăng Vi như bị rút hết sức lực dựa vào cửa rồi trượt xuống đất, thật là đáng sợ.

May mà cô còn chuẩn bị tốt, quạt và nước hoa đã phát huy tác dụng, mùi máu tươi hoàn toàn bị che dấu.

Còn có nửa quần áo bên ngoài, buồng vệ sinh khô ráo, đồ làm bếp lạnh lẽo... đủ loại chi tiết, chỉ cần có chút sơ sẩy thì đêm nay cô xong rồi.

Lăng Vi không lập tức gọi người đàn ông kia ra, sợ đối phương có chiêu sau.

Cô lẳng lặng ngủ trên giường.

Quả nhiên không tới vài phút, mái nhà đối diện có người dùng đèn Fa chiếu vào nhà cô.

Cô không kiên nhẫn lấy chăn che đầu, hơn 20s sau không thấy ánh sáng nữa.

Những người này là thật sự đi rồi.

Lăng Vi nhanh chóng kéo chặt rèm cửa, ho hẹ hai tiếng: "Khụ, khụ." Người đàn ông nhận được tín hiệu liền kéo cửa ra.

Anh ta che miệng vết thương, đôi mắt đen nhanh như mực nhìn chằm chằm khuôn mặt cô. Khuôn mặt cô buông lỏng, hiển nhiên vừa nãy rất khẩn trương. Nhưng dù có khẩn trương muốn chết vẫn hiểu hiện cực kì bình tĩnh.

Anh ta nhìn cô thật kĩ: "Cô thích hợp làm trinh thám lắm."

Trinh thám sao? Lăng Vi cười haha, chỉ là từ bé cô ở một chỗ độc lập, không có cha mẹ chăm sóc, chuyện gì cũng tự mình làm, không cẩn thận một chút thì sao mà trưởng thành đến giờ.

Cô không để ý tới mà lạnh giọng hỏi: "Bọn họ đi rồi, hiện tại anh tới bệnh viện hay là đi tìm người giúp đỡ?"

Người đàn ông lắc đầu: "Tôi ở lại đây."

"Cái gì? Anh ở lại chỗ tôi? Anh không bị điên chứ?"

 "Không được! Anh không thể ở chỗ tôi!"

Lăng Vi nhảy cỡn lên, ném điện thoại cho anh.

"Tranh thủ thời gian gọi người tới đón anh đi! Tôi còn trẻ, anh đừng hại tôi!"

Người đàn ông lãnh đạm liếc cô. Trầm giọng nói: "Không đi được, trong vòng ba ngày, tất cả các cửa ra hai tòa nhà này đều sẽ có người canh giữ. Nếu cô không muốn chết, hãy để cho tôi ở đây, nấu cơm cho tôi, giặt quần áo cho tôi, thay thuốc cho tôi."

"Tôi mắc nợ anh à?! Anh còn con mình là Hoàng thượng nữa!"

Cô chỉ điện thoại: "Tranh thủ thời gian gọi người tới đón anh, không phải anh có bản lĩnh sao? Anh tung hoành toàn thế giới mà ngay cả một tâm phúc cũng không có?"

"Ha, chỉ số thông minh của cô đâu rồi? Cho chó ăn?" Anh liếc cô, lạnh lùng cười giễu: "Cô cho là bọn họ ăn chay? Tất cả điện thoại trong tòa nhà này đều sẽ bị nghe lén, bây giờ tôi bị thương, không muốn mạo hiểm nữa. Cô nghe tôi, không có việc gì."

Em gái anh! Ai muốn giữ anh lại, ai muốn nghe lời anh? Lúc này, anh che vết thương đi tới mép giường, nằm xuống bên cạnh cô. Đưa tay kéo gối cô... Sau đó, lại kéo chăn trên chân cô, đắp lên người mình.

Anh vừa đắp vừa ghét bỏ bĩu môi.

A! Tôi siết chết anh!

"Ai cho anh lên giường? Lăn xuống!" Thật sự chưa từng thấy ai như vậy! Xem là nhà mình à? Cướp gối và chăn của cô cũng được đi, mẹ nó, anh còn dám ghét bỏ!

Người đàn ông nhắm mắt lại, làm như không nghe thấy. Cây súng lục màu đen trong tay nhẹ nhàng điểm một cái.

Lăng Vi hết ý kiến. Tính tình cô cứng rắn đi nữa cũng không cứng qua đạn.

"Nằm xuống! Bớt nói nhảm, tôi cần nghỉ ngơi!"

Lăng Vi xuống giường, đi lại tủ quần áo tìm chăn và gối, định ra sofa phòng khách ngủ, lại đột nhiên nghe anh trầm giọng nói: "Không muốn chết thì ngủ ở đây."

"..." Lăng Vi đạp chân, không dám đi tới trước. Cô nhìn ra ngoài, hình như lầu đối diện có bóng người loáng thoáng...

Kệ đi, không cần mạo hiểm như vậy. Với kinh nghiệm giang hồ của người này, tin anh một lần hẳn không sai.

Đi về phòng ngủ, cô đứng trước giường, nghiêm nghị nói: "Mời anh nói xin lỗi!"

Anh mắt lạnh liếc cô.

Cô ưỡn ngực, nhìn anh chằm chằm: "Mời anh nói xin lỗi vì vừa rồi đã làm chuyện có lỗi!"

Anh nhìn mặt cô chằm chằm, ánh mắt từ từ hướng xuống, tầm mắt lạnh như băng rơi vào trên bộ ngực đầy đặn của cô... Xúc cảm vừa lớn vừa mềm quanh quẩn đầu ngón tay. Mặt cô đỏ bừng. Anh nhướng mày, biết cô muốn nói tới việc vừa rồi mình vô lễ. Nhưng khi đó anh cũng không tỉnh táo.

"Tôi chưa bao giờ nói xin lỗi." Huống chi, đó cũng không phải ý chí chân thực của anh quyết định.

"Ha, chưa bao giờ xin lỗi?" Cô hừ lạnh: "Đó là vì trước kia anh không gặp tôi!"

Anh ngước đôi mắt đen lên, nhìn chăm chú vào mắt cô.

Trong đôi mắt óng ánh của cô lộ ra tia kiên nghị. Tựa như không được nghe nói xin lỗi, thì chuyện này không kết thúc.

Tầm mắt hai người giao nhau, ai cũng không lùi bước.

Cô từ từ nheo cặp mắt sáng ngời lại: "Tôi mặc kệ anh có phải là thần chí không rõ hay không, anh đã làm, chính là sai! Hoặc anh cho rằng ngực phụ nữ có thể tùy tiện cho đàn ông sờ?"

Anh âm lãnh nhìn cô, hừ một tiếng, nói: "Xin lỗi!"

"Không đủ thành ý."

Sắc mặt anh trong nháy mắt biến đen: "Cô đừng có được voi đòi tiên! Cô không sợ tôi giết chết cô?"

"Sợ anh? Không cần phải sợ, bây giờ anh cần tôi, anh nên sợ tôi mới đúng. Đại trượng phu dám làm dám chịu, chỉ có kẻ hèn yếu mới không dám nhìn thẳng vào sai lầm của mình!"

Cô nhìn thẳng anh, ánh mắt trong suốt, không có chút sợ hãi nào!

Thấy tròng mắt anh dần u tối, cô ưỡn thẳng lưng.

"XIN, LỖI!"

"Ừ." Cô tiếp nhận.

Nằm xuống bên cạnh anh, hai người đưa lưng về nhau, mỗi người chiếm một bên, Lăng Vi nói: "Sau này anh còn lấy súng uy hiếp tôi, tôi liền thấy dao thái chém chết anh. Dù sao cũng chết, mạng anh đáng tiền hơn tôi, cũng coi như tôi kiếm được lời."

"Hừ!" Anh khẽ hừ một tiếng, nhưng nghe vào càng giống như đang cười lạnh.

Lăng Vi xoay người, đối mặt với anh, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, anh tên gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro