Chương 101-110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Vi ngồi dậy, từ bên người anh bước xuống đất. Đi vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo, theo anh xuống lầu ăn cơm.

"Tiên sinh, Lăng tiểu thư, có thể dùng cơm rồi."

Hai thiếu nữ đứng ở cầu thang hành lễ với bọn họ.

Diệp Đình cao ngạo đi qua, giống như không nghe thấy. Lăng Vi gật đầu với hai người bọn họ.

Thức ăn rất thơm, rau trộn thịt dinh dưỡng. Có thịt heo kho, có gà, có một mâm tôm hùm, còn có khoai tây sợi màu vàng, có rau cải màu xanh, có nấm kim châm màu trắng, có hải sâm màu đen, có ớt ngọt màu đỏ. Mỗi một phần đều không nhiều, hai người ăn cũng sẽ không lãng phí.

Mặc dù món ăn đa dạng, sắc thái phong phú.

Nhưng Lăng Vi ăn không được bao nhiêu, không có khẩu vị.

"Ăn cơm!" Anh ngước mắt nhìn cô, giọng kiên định.

"..." Lăng Vi nhìn anh như nhìn người bệnh, người này... Có phải có hai tính cách không? Trước đó giả bộ cao ngạo lạnh lùng, lưu manh trước mặt cô, đáng ghét lại không biết xấu hổ!

Lật mặt cũng quá nhanh rồi.

Tuy trong lòng mắng anh, nhưng cô lười mở miệng, ủ rũ gấp nấm kim châm, bỏ vào miệng.

Vừa nghĩ tới tiệc rượu tối nay sẽ gặp được nhà thiết kế danh tiếng của Long Đằng, cô liền tâm loạn như ma, ăn nửa hạt cơm cũng nuốt không trôi.

Diệp Đình thật sự không chịu nổi dáng vẻ ủ rũ không phấn chấn này của cô.

Anh để đũa xuống, nghiêm túc nói: "Buổi tối có tiệc rượu, nhưng không có cơ hội ăn gì, loại tiệc rượu đắt tiền đó, sẽ không có ai không để ý hình tượng mà ăn nhiều. Bây giờ em không ăn nhiều, đến lúc đó đói bụng, bụng phát ra tiếng, có mất mặt không?"

Lăng Vi thờ ơ.

Hình như nửa câu cũng không nghe vào.

Diệp Đình đột nhiên hừ một tiếng: "Một bữa cơm 20 ngàn, tuy không thu tiền em, nhưng em không ăn thì phải đổ sạch! Lãng phí đến hổ thẹn, lãng phí chính là phạm tội cực lớn! Bữa cơm này, em ăn cũng bao nhiêu đó tiền, không ăn cũng bao nhiêu đó tiền."

Lăng Vi ngước mắt nhìn chăm chú tròng mắt đen sắc bén của anh.

Anh chỉ chỉ chén canh.

Tầm mắt Lăng Vi từ từ rơi vào chén canh màu trắng tuyền tuyệt đẹp trước mặt...

Chén sứ này... bên trong là canh rau cải!

Canh rau cải —— 20 ngàn đồng tiền canh rau cải!

Mẹ nó! Không biết bên trong lại bỏ thêm nguyên liệu gì!

Cũng không để ý là thật hay giả, cô bưng chén canh, húp sạch.

Anh hất cằm chỉ món ăn trước mặt: "Món ăn này... Không bẩn, không béo phì, rau sạch, nước tưới tiêu..."

Lăng Vi gắp khoai tây sợi, dùng ánh mắt khoét anh: "Khoai tây nhà anh màu xanh!"

Nhìn biểu tình kia của cô, anh cực kỳ muốn cười, nhưng vẫn nhịn được.

Tựa như nhớ tới cái gì, anh đột nhiên nói: "Hình như... Dâu tây sắp chín. Có thời gian, dẫn em đi cắt dâu tây."

Mắt Lăng Vi sáng lên, dâu tây!

"..." Miệng Lăng Vi chua chua, nuốt nước miếng, liền có khẩu vị, ăn sạch chén cơm.

Diệp Đình bĩu môi cười, cô gái ngốc.

Người đã lớn, còn phải dụ dỗ ăn cơm.

Ăn no, Diệp Đình mời cô uống trà, đánh cờ. Hai người đánh cờ một giờ, mỗi người lên lầu tắm, thay đồ, chuẩn bị đi tiệc rượu.

Trong phòng trang điểm, trợ lý của Jenny đẩy mô hình người mẫu tới.

Mô hình mặc đầm dài màu xanh nước biển.

Nhưng phía trên trùm vải, không thấy được kiểu đầm.

Chỉ có thể nhìn thấy màu sắc.

Lăng Vi kinh ngạc vạn phần: "Sáng vừa đo, tối liền làm xong?"

Trợ lý gật đầu: "Đúng vậy."

"Còn chưa tới 12 giờ...."

Trợ lý cười đắc ý: "Cái này chưa là gì đâu. Nếu cô nhìn thấy đội siêu cấp của chúng tôi, sẽ không kinh ngạc như vậy nữa."

"..."

Trợ lý nhẹ chân nhẹ tay lấy miếng vải ra.

Nhẹ nhàng tháo áo đầm, ôn nhu cười nói: "Chúng tôi đã thiết kế phụ kiện và kiểu tóc cho cô xong. Dạ tiệc hôm nay, cô nhất định hoa thơm cỏ lạ xinh đẹp!"

Lăng Vi ngược lại không muốn nói phách lối như vậy, trong lòng càng không hiểu suy nghĩ của Diệp Đình. Không phải đầm nàyy có thể đặt làm sao? Làm gì còn muốn đi trung tâm thương mại để mua? Còn mua nhiều đồ như vậy?

Hình dạng bộ não người này và người bình thường không giống nhau, nên cô thường xuyên không rõ suy nghĩ của anh.

Tiểu Khiết chọn áo khoác lửng màu xanh gợi cảm phối hợp.

Hai cái mặc cùng nhau không có gì chênh lệch... mà rất có khuôn mẫu, cài móc lại, ngực Lăng Vi liền bị ôm lấy, đẹp đến mức ngay cả phụ nữ cũng phải chảy nước miếng.

Lăng Vi vội mặc vào.

Từ trong phòng thử đồ đi ra, Lăng Vi nghe tiếng hít hơi.

Đây là một cái đầm dài màu xanh hoạt bát.

Thật ra, màu sắc này cực kỳ kén người, da không trắng mặc rất khó coi, vóc dáng không cao mặc khó coi, dáng vẻ không có phong cách tây mặc khó coi.

Mà Lăng Vi mặc vào, thánh thiện như nữ thần Artemis, vóc người thon dài, đều dặn, dung mạo xinh đẹp, khí chất cao quý.

Thợ trang điểm Lâm Đạt không ngừng khen ngợi: "Tôi trang điểm nhiều năm, chưa từng thấy ai... mặc màu xanh nước biển đẹp như vậy!"

Cô ta kích động nhìn chằm chằm vào Lăng Vi trong gương: "Thật quá bá đạo rồi! Người khác mặc đồ tôn lên gương mặt, còn cô, khuôn măt tươi cười lại tôn lên trang phục..."

Lăng Vi bá đạo như vậy, mặc áo đầm màu xanh vô cùng tươi đẹp, như nữ thần!

"Phối hợp giày này sẽ đẹp, mau thử đi." Lâm Đạt xách đôi giày cao gót khảm kim cương tới, nhẹ nhàng đặt bên chân ngọc của Lăng Vi.

Lăng Vi mang vào, rất vừa chân.

Lại có một thợ trang điểm đeo bông tai kim cương quý giá lên cho Lăng Vi, làm nổi bật da thịt trắng nõn và mái tóc đen huyền mượt mà của cô.

Buổi tối, 7 giờ 20 phút.

Diệp Đình đi tới.

Anh mặc âu phục màu đen, cả người cao ngất thon dài, hăng hái, vô cùng tiêu sái.

Anh đi tới sau lưng cô, mặt đầy nghiêm túc nhìn cô trong gương.

Sắc mặt anh không tốt lắm, khẽ cau mày.

Tim Lăng Vi đập thình thịch: "Thế nào?"

Anh cau chặt mày: "Tiệc rượu sẽ hủy bỏ."

"..."

Lòng Lăng Vi... lạnh thấu.

Đáy mắt lướt qua vẻ thất vọng. Cơ hội khó có như vậy, nếu bỏ lỡ, vơí số tiền trong tay cô, muốn liên lạc với nhà thiết kế cũng không phải không được, chẳng qua sẽ gặp khó khăn.

Lúc này, Diệp Đình đột nhiên đưa tay nâng mặt cô, để cô nhìn thẳng vào mắt anh. Trong đôi mắt đen trầm của anh lướt qua tia trêu chọc: "Đùa em thôi, tới thời gian rồi, chuẩn bị xong chưa?"

Lăng Vi dùng ánh mắt hung hăng khoét anh: "Ngây thơ!"

Mấy người thợ trang điểm không ngừng cười trộm.

Nam thần luôn cao ngạo lạnh lùng lại bá đạo, hai ngày nay sao bỗng nhiên biến thành người khác, còn biết nói đùa.

Mặc dù anh bắt đầu đùa giỡn, nhưng có lúc rất chọc tức người...

Song, quả thật thân thiệt hơn trước kia rất nhiều.

Lăng Vi trang điểm xong, ưu nhã đứng lên.

Ánh mắt Diệp Đình nóng bỏng quan sát cô.

Gương mặt xuất trần thoát tục, da thịt trắng nõn không tỳ vết.

Con ngươi trong suốt lóe sáng như hắc diệu thạch.

Trong mắt lộ ra tia quật cường, trong quật cường chứa thanh thuần, trong thanh thuần chứa tiên khí.

Lâm Đạt giành công hỏi: "Thế nào?"

Diệp Đình bĩu môi, nhàn nhạt nói: "Thích hợp."

Lăng Vi thưởng anh ánh mắt xem thường, miệng người này, đúng là... làm người ta chán ghét như thường lệ!

Diệp Đình dắt cô ra khỏi phòng trang điểm, ánh mắt anh không khống chế được mà dính vào trên người cô.

Hôm nay cô quá đẹp, không chỉ đẹp, mà còn có cảm giác hư ảo.

"Phảng phất như mây khẽ che trăng, phiêu diêu như gió thổi tuyết. Ngắm từ xa, tựa như mặt trời mọc ban mai. Quan sát kỹ, như hoa sen chiếu sáng trên ao." trong "Lạc Thần Phú", có lẽ là ý này...

Cử chỉ đi đứng nhẹ nhàng như mây khẽ che trăng, hình tượng phiêu dật như gió bông tuyết quay lại. Nhìn từ xa, ánh mặt trời sáng ngời trong ban mai, đến gần nhìn, rực rỡ chói mắt trong suốt như hoa sen.

Không chỉ hình dung xinh đẹp, mà còn lúc ẩn lúc hiện.

Lăng Vi lúc này, hư ảo xuất trần, không nhiễm khói lửa nhân gian.

Từ trong biệt thự đi ra.

Diệp Đình mời cô lên xe Bentley Limousine. Bên trong xa hoa, màu trắng làm chủ đạo, có tủ rượu, có TV màn hình mỏng, bên trái có ghế dài, đỉnh đầu là đèn thủy tinh chói mắt.

Thật ra Lăng Vi đối với hiệu xe này... trong lòng có chút bóng mờ. Mỗi lần nhìn thấy xe này, đều sẽ nhớ tới Tiểu Hi nói "Chữ B cánh dài..."

Lăng Vi cong mắt cười, Diệp Đình bỗng nhiễn nhét tấm thiệp mời vào trong tay cô.

Thiệp mạ vàng tinh xảo tao nhã, cô mở ra, lấy thiệp bên trong.

Dùng ngón trỏ mở ra.

Bên trong viết tám giờ tối, cao ốc Đế Hào...

Người được mời...

"Diệp Đình và phu nhân..."

Diệp Đình và phu nhân?

Diệp Đình và phu nhân?!

Lăng Vi trợn to mắt: "Diệp Đình và phu nhân..."

Phu nhân là ai? Lăng Vi còn chưa ngốc đến mức đi tìm chung quanh.

Cô nhíu chặt mày: "Sao trong thiệp lại viết bậy?"

Cô ngước mắt nhìn Diệp Đình.

Diệp Đình bình tĩnh nói: "Người được mời chỉ có thể mang theo phu nhân tham gia. Chẳng lẽ em còn muốn dò la xem xét nhân vật nổi tiếng kia mang theo tình nhân nào?"

"Anh!" Lăng Vi ném thiệp mời lên người anh: "Vậy không kết hôn thì sao? Không có bạn gái thì sao?"

Diệp Đình cười nói: "Tiệc rượu hôm nay chỉ mời người đã kết hôn tham gia. Tôi cũng vội báo đáp ân tình của em, mới bất đắc dĩ tham gia loại tiệc rượu nhàm chán này."

Lăng Vi bực bội hừ một tiếng, lừa gạt kẻ ngốc à!

Xem cô là trẻ con mẫu giáo?

Cô không so đo chuyện này.

Thích viết thế nào thì viết, dù sao cũng không phải là phu nhân của anh thật.

Nhưng chiếc Bentley này không lái đến hội trường tiệc, mà dừng ở Cục dân chính...

Còn có một nữ nhân viên đứng ở cửa, hiển nhiên người này định đi cửa sau. Vì bây giờ sắp tám giờ, nhân viên cục dân chính người ta đã sớm tan việc...

Bên cạnh nữ nhân viên kia còn có một người đàn ông trẻ tuổi âu phục thẳng thớm, người đàn ông kia là luật sự Chu, Lăng Vi đã gặp anh ta hai ngày trước ở biệt thự.

Luật sư Chu thấy xe dừng, liền bước nhanh ra đón.

Xe dừng hẳn.

Lăng Vi không gấp xuống xe.

Cô giương mắt, liếc Diệp Đình, ánh mắt lãnh đạm: "Tới đây làm gì?"

Diêp Đình nhìn cô chốc lát, nghe âm nhạc vang lên trong xe: "Tay trong tay cùng nhau bước đi, tạo nên cuộc sống hạnh phúc. Hôm qua em không tới kịp, ngày mai sẽ đáng tiếc, hôm nay gả cho anh được không..."

Lăng Vi: "..."

Diệp Đình: "..."

Bốn mắt cùng bắn về phía trước, Lôi Tuấn chỉnh nhỏ tiếng nhạc...

Diệp Đình ấn nút hạ màn, chắn Lôi Tuấn lại. Diệp Đình và Lăng Vi cùng ở riêng trong một thế giới nhỏ.

Anh nhìn cô chằm chằm, nói: "Thiệp mời viết rõ, buộc lòng phải mang theo phu nhân tham dự, em xem tôi là trò đùa? Ngày mai TV sẽ phát tin tức, em muốn tôi lừa gạt mọi người?"

Anh đột nhiên ép tới gần, ngồi xuống bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống cô: "Trước kia tôi từng nói, tôi muốn tìm một người kết hôn tham gia tiệc rượu của gia tộc, nếu em không đồng ý, tôi liền tìm người khác."

Lăng Vi nhìn thẳng vào anh, nhất thời không có cách nào tiếp lời.

Anh lại ép tới gần thêm, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô: "Có ký hay không, tôi không miễn cưỡng, hoàn toàn theo tâm ý của em."

Lăng Vi thở chậm lại, giọng nói lạnh lùng: "Tùy tiện tìm một người kết hôn? Anh đang chơi game à? Kết hôn không đơn giản như ăn ngủ vậy."

Anh chống một tay bên cạnh gò má cô: "Đừng xem thường ăn ngủ. Em nửa tháng không ăn không ngủ thử đi, xem có chết đói hay không? Nhưng không kết hôn, không chết người được."

Quả thật, không kết hôn sẽ không chết người.

Không ăn không ngủ, sẽ chết!

Lăng Vi nhìn chăm chú vào anh, ánh mắt trấn định: "Nhưng ăn ngủ không cần thận trọng, kết hôn phải thận trọng."

Đôi mắt đen của anh nhìn cô chằm chằm, giọng cực kỳ lạnh lùng: "Không có gì. Dù sao hai tháng sau, đường ai nấy đi, không liên quan nhau. Chỉ cần người thông minh, gan dạ sáng suốt, có thể tùy cơ ứng biến, đã phù hợp với yêu cầu của tôi."

Lăng Vi lạnh lùng chế giễu: "Không phải anh gặp nhiều minh tinh, danh môn, còn có người mẫu rồi sao?"

Diệp Đình nhìn mặt cô, hừ cười: "Những minh tinh kia sẽ không diễn bằng em. Danh môn không bướng bỉnh bằng em, người mẫu, không ngực to bằng em."

"Hừ." Lăng Vi hừ nhẹ: "Cảm ơn đã khen!"

"Không cần khách sáo. Đều là sự thật."

Lăng Vi bĩu môi, đẩy anh ra. Nhìn anh một lúc, mặt lạnh nói: "Anh cho rằng anh có tiền, người khác phải nghe theo anh? Dựa vào cái gì phù hợp yêu cầu của anh, phải gả cho anh? Anh xem hôn nhân là trò đùa, nhưng người khác không hẳn."

Anh không có vấn đề gì, nói: "Em không đồng ý cũng không sao. Chẳng qua, không thể tham dự tiệc rượu tối nay, Diệp Đình tôi không thể nào có hai người vợ. Trong vòng hai tháng, tôi nhất định sẽ tìm người kết hôn. Hoặc là em, hoặc là người khác. Sắp xếp tiệc rượu giúp em, để em gặp mặt nhân viên kỳ cựu của Long Đằng, đây là tôi nợ em, tôi cam kết giúp em thì nhất định sẽ làm được. Chỉ là thời gian phải trì hoãn."

Cô híp mắt, trong mắt ào ào vũ bão.

Anh lại làm như không thấy, nói tiếp: "Về nhà, ký tên, em chỉ chọn một mà thôi, em phải suy nghĩ cho kỹ. Với em là chuyện lớn cả đời, với tôi không có vấn đề gì. Em có ký hay không, cũng không ảnh hưởng tới tôi."

Anh nhìn chăm chú vào mắt cô.

Mắt cô trong nháy mắt trở nên mạnh mẽ.

Lăng Vi bĩu môi, chợt kề sát anh, chóp mũi gần như đụng vào mũi anh.

Cô nhàn nhạt "hứ" một tiếng: "Không phải kết hôn sao? Cùng lắm ký tên, chụp tấm hình mà thôi. Nhưng vấn đề là cưới ai. Cưới, tôi sẽ cưới, nhưng... không nhất định là anh."

Cô mở cửa, đứng dậy, bước xuống xe. Nữ nhân viên kia muốn đi tới, đột nhiên bị luật sư Chu kéo lại. Hai người đứng xa xa. Lôi Tuấn nhớ tới ánh mắt như dao của hai người vừa rồi, cũng không xuống xe.

Lăng Vi đứng trong bóng đêm, chỉ cảm thấy lạnh. Chung quanh không có tòa nhà nào, gió thật lớn.

Gió đêm thổi qua, lụa mỏng trong nháy mắt tung bay.

Cô giống như yêu tinh khiêu vũ trong bóng đêm.

Diệp Đình nhìn cô chằm chằm hồi lâu, mới xuống xe.

Giương mắt, yêu tinh này đang cười lạnh liếc anh.

Cô khẽ ngẩng đầu, nhìn anh chằm chằm.

Anh không né tránh, nhìn chăm chú vào ánh mắt sáng ngời của cô.

Thật lâu, cô nói: "Diệp Đình. Tay trong tay với tôi mà nói, đúng là một chuyện lớn. Hoặc là không nắm, nếu nắm là chuyện cả đời. Tôi dám kết hôn, anh dám không ly hôn không?"

Diệp Đình bật cười: "Em đang thách tôi?"

Cô đột nhiên cười lạnh: "Đúng, tôi đang thách anh. Tôi dám kết hôn với anh, anh dám không ly hôn không? Anh không có tính nhẫn nại, anh không kiên nhẫn tốt với một người phụ nữ cả đời."

Lăng Vi giơ tay bóp cằm anh, khiêu khích: "Đơn ly dị là tiền đề của hôn nhân, chị coi thường."

Diệp Đình nắm tay cô, rũ mắt nhìn cô.

Cô nhếch môi, môi hoa đào mang theo tia ngang bướng như trong mắt.

Cô cười lên: "Không có cam đảm chơi, thì đừng phách lối nữa. Không thể tham dự tiệc rượu thì thôi, chuyện anh đáp ứng tôi, có lẽ phải nuốt lời."

Giọng cô quỷ mị, bị gió phân tán.

Diệp Đình híp mắt nhìn cô, đúng là không có một khắc nào không cho anh niềm vui bất ngờ.

Anh bỗng nhiên nắm chặt tay cô, chăm chú nhìn cô. Tiến tới một bước, kề sát cô.

Anh cúi người, một tay giữ sau ót cô, hung hăng hôn đôi môi mềm mại của cô.

Lăng Vi mặt đầy không dám tin trợn to hai mắt.

Sức lực ngang tàng của anh gần như cướp đoạt, hôn cô không thể thở. Lăng Vi lại đạp, hai tay anh như cây kềm. Một tay bấu sau ót cô, một tay bấu mông cô, để cô không thể nhúc nhích. Bắp thịt trên tay anh căng chặt, tràn đầy sức mạnh.

"Đại gia anh ——" Một câu không hợp liền dùng miệng, đàn ông đều là động vật nửa thân dưới!

"Đừng ồn! Hôn trước khi cưới, hưởng thụ thật tốt." Nụ hôn của anh sâu hơn, lâu dài có lực, lại mang theo tia thương yêu. Lòng Lăng Vi đột nhiên đau nhói. Từ năm 10 tuổi, chưa từng hưởng thụ một ngày thật tốt, cô dựa vào cái gì mà không thể hưởng thụ? Cô dựa vào cái gì mà bị người khác khi dễ, không thể chiếm thế chủ động?

Cô chợt cắn môi anh, dùng sức cắn, tựa như phát tiết. Máu tươi ngọt ngào lập tức tràn vào trong miệng cô.

Anh ngừng lại, cô đột nhiên đổi bị động thành chủ động, ôm cổ anh, ngực dán sát ngực anh, dùng sức hôn anh tựa như phát tiết, mút hết máu anh vào trong miệng.

Cô không có kinh nghiệm gì, hôn trúc trắc, nhưng dùng hết toàn lực.

Diệp Đình ôm cô chặt hơn, mạnh mẽ hôn cô, hôn đến trời đất tối sầm, không bây giờ ở đâu. Tim hai người đập cuồng loạn, hô hấp quấn lấy nhau, tựa như linh hồn sắp bị đối phương hút đi. Người anh dính chặt với cô, không có kẽ hở, anh nâng mặt cô, hung hăng hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô: "Lăng Vi, em can đảm, tôi đã chấm em."

Hai chân Lăng Vi run rẩy, ngay cả đứng cũng không vững, lại nghe anh cúi xuống nói bên tai cô: "Sớm biết em quyến rũ như vậy, nên sớm hôn em."

Lăng Vi chỉ nghe tiếng tim đập cuồng loạn. Cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh lôi vào đại sảnh.

Luật sư Chu đi vào theo, đưa đơn đăng ký kết hôn đã sớm điền xong và văn kiện tài sản công chính cho anh: "Tiên sinh, anh luôn khiêm tốn, nên tôi chỉ mời nữ nhân viên này tới."

Diệp Đình bày tỏ ai tới tiếp anh cũng không thành vấn đề, anh nhận lấy đơn đăng ký, ngồi cạnh bàn, nhìn lướt qua đơn, ký tên.

Lăng Vi giơ tay lau môi, cười nhạt, cầm bút lên, vẽ một con heo bên cạnh tên Diệp Đình.

Luật sư Chu: "..."

Nữ nhân viên: "..."

Nhìn thế này, giống như muốn đánh nhau ah... Nữ nhân viên thầm nghĩ, hai người này thật sự tới kết hôn, không phải tới ly dị sao?

Nhưng nụ hôn vừa rồi rất kịch liệt... Hận không thể nuốt đối phương vào bụng.

Luật sư Chu và nữ nhân viên lúng túng nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm gì.

Lại thấy Diệp Đình tiên sinh cầm bút, vẽ thêm một cây kim trước đầu heo. Trên môi anh còn dính son môi, rất diêm dúa.

Luật sư Chu lấy khăn giấy, đưa cho anh. Diệp Định nhận lấy, quẹt môi.

Nữ nhân viên nghi ngờ không hiểu: "Kim heo? Tại sao vẽ một cây kim?"

Luật sư Chu nói: "Trân châu... Diệp tiên sinh vẽ một cây kim, đây là ý của trân châu."

"Wow —— thì ra là vậy!" Nữ nhân viên hưng phấn nói: "Lăng tiểu thư, tiên sinh xem cô là trân châu mà nâng trong lòng bàn tay nha."

Lăng Vi hừ lạnh, đè nén khó chịu trong ngực, viết một chữ "giả" trước đầu kim!

Ý là, trân châu của anh là giả!

Luật sư Chu: "..."

Nữ nhân viên: "..."

Diệp Đình không buồn không giận, đổi chữ "giả" thành chữ "giá", lại thêm một chữ "vô" ở trước.

Nữ nhân viên kinh ngạc nói: "Trân châu vô giá... Lăng tiểu thư, tiên sinh đối với cô là một tấm chân tình đó."

Lăng Vi trợn trắng mắt, cười hỏi nữ nhân viên: "Anh ấy phát tiền lương cho cô sao? Cô nói chuyện cho anh ấy như vậy?"

Nữ nhân viên nhanh mồm nhanh miệng, thẳng thắn cười nói: "Tôi không nhìn nổi người khác giận dỗi. Hai người đều không phải tới ly dị, đối chọi gay gắt như vậy... Không tốt lắm nha! Cô nhìn đi, hai người trai tài gái sắc, làm người khác rất hâm mộ. Đừng lãng phí thời gian, mau ký tên chụp hình đi. Con tôi còn đang ở nhà, tôi nhận được điện thoại liền đặc biệt chạy tới đăng ký cho hai người, không phải nghĩ lại tác hợp được một cặp tình nhân sao, bằng không, tôi sẽ không đến đâu."

Luật sư Chu thu tờ đơn vẽ loạn, lấy ra một phần tài liệu. Anh ta nói đã chuẩn bị thêm mấy bản, chỉ sợ giữa chừng ghi sai, không nghĩ tới... quả nhiên cần dùng.

Diệp Đình lại ký tên, vừa kỳ vừa nói: "Quen ký văn kiện, không viết chữ đúng cách."

Lăng Vi thấy anh rèn chữ đúng cách, ký hai chữ "Diệp Đình".

(*) Bình thường Diệp Đình ký tên nhanh, chữ ẩu, không rèn ngay ngắn theo bảng chữ cái.

Nét chữ ví người, mạnh mẽ có lực, mỗi một nét đều lộ ra thận trọng.

Lăng Vi cầm bút, ký hai chữ "Lăng Vi".

Một màn này làm ba người còn lại chấn động! Cô... khác thường ah.

Ngay cả Diệp Đình cũng không nghĩ tới cô sẽ ký tên, vốn muốn dọa cô một chút, chọc tức cô mà thôi, thật ra cô không cần phải chơi với anh.

"Lăng tiểu thư, cô còn chưa xem phần văn kiện này." Luật sư Chu văn kiện "Phân chia ly hôn".

Lăng Vi nhận lấy, nhìn lướt qua, trong giấy viết rõ, sau hai tháng hợp đồng, ly hôn với Diệp Đình, sẽ được cổ phần, trung tâm thương mại, chung cư, vân vân vân... Cả hai mươi trang.

Năm nay, cô 22 tuổi, một năm một trang, thật sống không uổng.

Lăng Vi không quan tâm những thứ đó, lật tới trang cuối, tiêu sái ký tên mình.

Luật sư Chu cầm lấy văn kiện, giao cho Diệp Đình.

Diệp Đình nhìn chằm chằm Lăng Vi, ánh mắt thâm trầm. Hôm nay cô hơi khác thường.

Lăng Vi lườm anh: "Còn ngây ngốc ở đó làm gì? Không phải còn phải chụp hình sao? Ký xong cũng không nhận sổ?"

Xoay người, lấy son môi trong balô ra son.

"Ai u, tốt quá! Ha ha ha —— mau mau mau, lên lầu chụp hình!" Nữ nhân viên lập tức gọi hai người lên lầu.

Chụp hình xong. Không nói hai lời, làm giấy hôn thú, đóng hai con dấu: "Được rồi, sáng mai tôi nhập vào máy vi tính, hai người chính là vợ chồng hợp pháp."

Nói xong, liền ồn ào chạy ra ngoài: "Đi nhanh lên đi nhanh lên, tôi còn phải về nhà với con. Hai người sống thật tốt nha, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử."

Nữ nhân viên rất vui vẻ, xoa xoa tay nói: "Aiya, dân quan chức tôi đây toàn tâm toàn ý vì người dân, cũng tan ca rồi, còn phải tăng ca làm giấy hôn thú cho hai người, hai người đừng quên tôi nha, dành chút thời giờ mau tới viết đơn khen ngợi tôi đi!"

Luật sự Chu không nói, thật không hiểu tại sao cô ta đắc ý. Hơn nửa đêm, cho người ta đi cửa sau, để cấp trên biết, còn không phải bị xử phạt? Cô ta còn dám kêu người ta viết đơn khen ngợi, đúng là không tim không phổi. Có điều cũng rất tốt, luôn sống vui vẻ, không mệt. Cũng coi như làm chuyện tốt, nên khen ngợi. Luật sư Chu lấy hai ngàn ra đưa cho cô ta.

Chân mày của nữ nhân viên lập tức nhíu chặt, cô ta không đưa tay ra, chỉ dùng ánh mắt không thể tưởng tượng trợn mắt nhìn anh ta, bày ra dáng vẻ: Bà làm xong chuyện, bộ dáng anh đưa tiên đây là sỉ nhục bà!

Luật sư Chu lập tức thu tiền về, nghiêm túc nói cảm ơn, cũng chân thành đưa cô ta về nhà.

Lăng Vi và Diệp Đình ngồi lên xe Bentley, hai người ngồi ghế sau. Anh nắm tay cô, cùng cô mười ngón tay giao nhau, giống như người yêu lâu năm.

Lăng Vi đột nhiên muốn khóc, cô nuốt nước miếng, muốn nuốt nước mặt trở lại. Cô biết mình quá xúc động, nhưng cô không muốn ngó ngàng gì tới! Dù sao cô một thân một mình, không nơi nương tựa.

Cô hít mũi, không muốn nghĩ thêm nữa. Nói nhiều tất cả đều là nướcmắt.

Diệp Đình đột nhiên quay đầu nhìn cô. Lông mi rũ thấp, che mắt.

Diệp Đình không nói gì, mở chai rượu vang, rượu vang tản ra mùi thơm ngọt ngào.

"Chúc mừng em trở thành Diệp phu nhân." Anh rót rượu vào hai ly thủy tinh, nhét một ly vào tay cô: "Rượu giao bôi, cheers..." Anh và cô nhẹ nhàng cụng ly, kéo tay cô, uống rượu.

Lăng Vi thấy yết hầu anh trượt lên trượt xuống, quyến rũ đến mức khiến người khác không nhịn được muốn thét chói tai.

Anh uống xong, gương mặt tuấn tú phủ tầng sáng. Tròng mắt đen nhìn cô chằm chằm, rất có kiên nhẫn.

"Rượu giao bôi..." Cô lặng lẽ đọc, nhìn anh chằm chằm một hồi, giơ ly lên, để bên mép, từ từ uống.

Cô hơi ngước đầu, cổ trắng như tuyết tạo thành độ cong ưu mỹ.

Anh nín thở, tưởng tượng rượu kia làm dịu môi lưỡi cô... Anh muốn hóa thành rượu kia, nếm thử hương vị mềm mại của cô.

Cô uống rượu xong, bình tĩnh nhìn anh.

Anh lấy hai cái hộp nhung màu đỏ trong ngăn kéo, mở một cái trong đó... Bên trong có một chiếc nhẫn kim cương.

Anh nâng tay cô lên, quỳ một chân xuống đất.

Lăng Vi hơi kinh ngạc, đây chỉ là một hình thức, anh lại quỳ gối... vì cô mà quỳ...

Anh đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay áp út của cô, trêu ghẹo nói: "Chiếc nhẫn hơi tầm thường, tạm thời đeo trước."

Lăng Vi hít hơi thật sâu, cố làm vẻ ung dung nói: "Đừng khiêm nhường, toàn thế giới cũng không chắc chắn có viên kim cương lớn hơn cái này."

Anh đứng dậy, ngồi cạnh cô. Nhét chiếc nhẫn của mình vào trong tay cô: "Đến em."

Lăng Vi giật giật ngón tay, cầm chiếc nhẫn, đeo vào ngón áp út anh.

Kiểu dáng rất đơn giản, thích hợp với anh.

Anh nắm tay cô, nhẹ giọng hỏi: "Em muốn hôn lễ dạng gì, tôi đi chuẩn bị."

Tay cô bọc trong tay anh, khẽ lắc đầu: "Tôi không thích náo nhiệt, hai chúng ta tham dự là đủ rồi." Một cuộc hôn nhân hợp đồng, cũng không phải thật. Cùng lắm chỉ hai tháng, càng huyên náo, kết thúc càng không tốt.

Còn không bằng đơn giản khiêm tốn một chút, đến lúc đó chia tay cũng không có nhiều chuyện.

Anh gật đầu, nghiêng mặt nhìn cô.

Anh nâng tay, một ngón tay nâng cằm cô. Anh nhìn chăm chú đôi môi kiều diễm của cô, ngón cái vuốt ve bên môi cô: "Chú rể còn chưa hôn cô dâu."

Mặt cô trong nháy mắt đỏ ửng, nhìn vào mắt anh, đôi môi anh đào đỏ mọng khẽ nhấp, không cự tuyệt. Anh cúi người ôn nhu hôn cô, cô rất bình tĩnh, không trả lời.

Anh không thích bộ dáng cô bây giờ nhất. Không tức giận, không phản ứng, tựa như tất cả đều không có vấn đế.

Tim đập điên cuồng, khiến cô muốn cáu.

"Tới em." Anh nói.

"?" Lăng Vi không hiểu.

Anh nói: "Tới cô dâu hôn chú rể, còn cần tôi dạy em?"

Cô ngồi bất động.

Bàn tay anh giữ eo cô, kéo cô lên, ôm ngồi trên bắp đùi anh, ôm cánh tay cô khoác lên vai mình.

Bầu không khí trầm tĩnh lập tức trở nên nóng như lửa!

"Ba ——" Ly rớt, cô không nhịn được, đưa tay đẩy anh. Anh quấn cánh tay cô không buông. "Ba ——" Lại một cái ly rớt. Cô dùng sức đẩy. "Bịch ——" Cánh tay anh đụng cửa sổ thủy tinh, tay vẫn nắm tay cô.

"Buông —— chẳng qua là hôn nhân hợp đồng, anh đừng quá mức!" Cô quát khẽ, trợn mắt nhìn anh, dùng sức hất tay anh. Anh không buông, tâm tình rất tốt nhìn cô chằm chằm, kề mặt lại gần nói: "Em thay đổi thủ tục?" Cô liều mạng tránh. Hai người quấn nhau trong xe.

"..." Lôi Tuấn ở trước rất luống cuống.

Có tấm màn ngăn cách, anh ta không thấy tình cảnh phía sau, chỉ nghe tiếng rớt đồ.

Trong lòng thầm oán, vừa lĩnh chứng, không đến nổi gấp vậy nha... Làm việc trong xe cũng không tiện lắm nha!

Diệp Đình và cô tỉ thí, hai cánh tay ôm cô thật chặt, cô trợn mắt nhìn anh, ngọn lửa cháy trong mắt. Diệp Đình thích cô lúc này, vẻ mặt sáng láng, giống như muốn đốt cháy anh.

Anh cúi người cắn rái tai cô: "Tân hôn vui vẻ, đêm tân hôn, hưởng thụ thật tốt." Cô chấn động, móng tay bấm vào trong thịt cánh tay anh, anh ôm cô vào trong ngực, bấu vào sau ót cô, điên cuồng hôn môi cô.

Cô liều mạng giãy giụa.

Củi chỏ Lăng Vi quơ trúng quầy bar. Diệp Đình chẳng ngó ngàng gì tới, điên cuồng mút môi lưỡi cô. Hương vị ngọt ngào của rượu vang cùng mới cái lưỡi mềm mại của cô, kích thích phân tử cuồng dã trong thân thể anh.

Lăng Vi càng tránh, anh càng hung mãnh, đến khi bị anh hôn choáng váng hoa mắt, điên cuồng hít thở. Lúc anh buông cô ra, cô thở hổn hển, sức lực bị rút cạn, mềm nhũn như vũng nước.

Anh bật cười, lồng ngực làm cô run rẩy, ngay cả ngón chân cũng rung động.

Cô vẫn ngồi trên đùi anh, người ngửa về sau. Cô trợn mắt nhìn anh, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh, rõ ràng ánh mắt rất hung dữ, nhưng Diệp Đình lại thích.

Ngón tay anh xoa xoa môi cô, son môi bị anh mút hết, môi anh đào nhỏ nhắn bị anh hôn hơi sưng lên.

Anh kề sát tới cô, nhìn vào đôi mắt ánh nước của cô, hít sâu nói: "Không phải chủ động hôn tôi là tốt rồi, không phải kích tôi. Tính tình quật cường như vậy, kích thích hoocmôn của tôi là mông em nổ tung." Hơi thở hai người quấn lấy nhau, anh ôm cô vào trong ngực, ôm thật chặt. Cảm giác được thân thể anh biến hóa, nhìn ra xao động trong mắt anh, lý trí cô không giãy giụa. Nghe tiếng tim đập, ôm nhau lắng xuống.

Thật lâu, anh kề bên tai cô hỏi: "Thích không?"

"Hả?" Cô thất thần ngẩng đầu, không biết anh đang hỏi gì.

"Thích tôi hôn em không?"

Cô mím môi, quay mặt qua một bên, rũ mắt, không chịu nói.

Anh nghiêng đầu nhìn vào mắt cô, cô quật cường cắn môi. Anh đột nhiên bấu sau ót cô, điên cuồng, bá đạo hôn lần nữa.

Đợi cô không thở nổi, anh buông cô ra, say mê khẽ vuốt ve đôi môi kiều diễm của cô, giọng trấn định hỏi: "Thích không?"

Cô ngước mắt trợn mắt nhìn anh: "Trong thủ tục có nhiều lần như vậy?" Hít thở sâu, bình phun lồng ngực khẽ run.

"Tôi đặt thủ tục, tôi làm chủ." Nụ hôn của anh lại rơi xuống, một lần so với một lần càng bá đạo dây dưa, đến khi cô không nhịn được đánh ngực anh. Anh mới nhẹ nhàng cười một tiếng: "Thật khó hầu hạ. Thỏa mãn em, thật không dễ dàng."

Anh buông cô ra, đứng dậy đi lấy túi xách. Cầm son môi, cẩn thận son cho cô.

Son xong, lại cầm phấn bôi cho cô. Lăng Vi khẽ giễu cợt: "Nghiệp vụ còn rất thuần thục."

Lực tay anh nặng hơn, bôi phấn cho cô xong, mới cầm khăn giấy lau miệng mình. Hồi lâu, hừ một tiếng: "Làm phiền rồi."

Lăng Vi vô lực dựa vào ghế, cười nhạt: "Anh tự tìm. Ai bảo anh ti tiện."

Diệp Đình cười lên, quả nhiên đủ ti tiện.

An tĩnh hồi lâu, tay anh rơi vào bên hông cô, đột nhiên thấp giọng hỏi: "Sao đột nhiên ký tên? Tính tình em quật cường như vậy... Tôi cho là em thà chết chứ không chịu nhục."

Lăng Vi dời mông, cách anh xa hơn một chút, lựa một vị trí thoải mái, miễn cưỡng nói: "Thích anh thôi."

"?" Diệp Đình ngước mắt nhìn cô. Lúc này, mặt cô đầy bình tĩnh.

Cô không lạnh không nóng nhìn anh: "Thích anh, muốn kết hôn với anh, thì ký thôi."

Diệp Đình vươn tay sờ trán cô, không nóng.

Lăng Vi trừng anh, hất tay anh ra.

"Nói thật!" Anh nói.

Lăng Vi bình tĩnh không cười: "Anh đó... Tôi giống nói láo sao? Anh anh tuấn tiêu sái, cao lớn vĩ đại như vậy... Chỉ đứng dưới ánh mặt trời cũng mấy trăm tỉ nhân dân tệ! Tôi thích nhân dân tệ cũng không phạm pháp đúng không? Hơn nữa, anh có nhiều ưu điểm như vậy, lại có tiền, thông minh, có năng lực, lại đẹp trai, không hút thuốc lá, không đánh bạc, không đánh vợ, không tệ là được, ly hôn, tôi chính là phú bà tỉ tỉ (1000 tỉ), người đàn ông vô cùng tốt như anh muốn kết hôn với tôi, tôi phải ngu ngốc bao nhiêu mới không ký tên?"

Sắc mặt anh không hề tốt hôn, vẫn giăng đầy mây đen.

Bị anh ôm eo, đau.

Cô bỗng nhiên cười: "Lại tổn thương lòng tự ái của anh? Đừng nóng..." Cô giơ tay xoa xoa ngực anh: "Thở thuận khí."

Anh giận cười, thở thuận khí.

Anh nhìn cô chằm chằm, thật sự có kích động muốn hung hăng tách mông cô ra.

Cô nhích ra sau, hé miệng: "Muốn tôi ký tên là anh, ký xong tức giận cũng là anh. Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, mặt còn thúi như vậy, rốt cuộc hai ta là ai khó hầu hạ?"

"..."

Diệp Đình lạnh lùng xì: "Hai ta thành vợ chồng, ngược lại không nghe được một câu nói thật."

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, lãnh đạm nói: "Muốn nghe lời nói thật, lấy thật lòng thật dạ đổi."

Diệp Đình híp mắt phượng, hồi lâu, anh đưa tay nâng cằm cô, để cô nhìn thẳng vào mình.

Anh nói: "Tôi thật hơn em."

Lăng Vi nhìn anh chằm chằm, ánh mắt chớp động, hai người nhìn nhau chừng nửa phút.

Cô vểnh môi, cười nói: "Tôi cũng nói thật. Anh rất có mị lực. Là một người phụ nữ bình thường thì đều không thể nào kháng cự anh. Đến tận bây giờ, còn chưa có người đàn ông nào thu hú tôi như anh. Anh không nhìn thấy lúc tôi ký tên, tay cũng run rẩy sao? Nếu hôm nay tôi không ký, nhất định sẽ hối hận, sau đó sẽ đập chết chính mình trong phòng vệ sinh."

Anh bĩu môi bật cười, lời này rất hiệu dụng. Anh kéo tay nhỏ bé của cô, nắm trong tay bóp tới bóp lui.

Cô nói tiếp: "Tối nằm mơ, tôi còn ôm cánh tay anh không buông đúng không? Trong tiềm thức, cảm thấy anh có thể cho tôi cảm giác an toàn. Bây giờ tôi rất cần cảm giác an toàn này."

Anh siết chặt tay cô, cảm giác an toàn... Anh cho nổi.

Một lúc lâu, cô nói tiếp: "Dù sao chỉ có hai tháng, thử chút đi. Đỡ cho có người nói, phụ nữ có tính tình như tôi, không có đàn ông nào nguyện ý cưới."

Cô đột nhiên quay đầu cười với anh: "Chưa nói anh không phải đàn ông. Anh là đàn ông chân chính."

Anh liếc cô: "Không cần em thay tôi khẳng định, em cũng chưa từng thử, làm sao biết tôi có phải thật sự là đàn ông chân chính hay không? Chờ em dùng xong thì biết, nói mới có sức thuyết phục."

Lăng Vi trừng anh, rút tay về: "Giẫm đạp mặt mũi!"

Càng nói càng xuống cấp.

Diệp Đình nhếch môi, giống như muốn cười. Anh hít một hơi thật sâu, cảm thấy trong lồng ngực có luồng ngọt ngào khiến anh muốn cười to, muốn thét lên, muốn đập đồ.

Xe chậm rãi ngừng lại trước cửa cao ốc Đế Hào.

Ban đêm, cửa cao ốc Đế Hào đèn đuốc sáng choang, đông nghịt.

Cửa xe Diệp Đình vừa mở, người còn chưa xuống, người làm chủ Laroe - Henry Matisse đã bước nhanh tới: "Tam ca! Em muốn giết anh! Tổ chức tiệc rượu này vì anh mà làm em mệt mỏi đến thảm!"

"Lão Thất, đã lâu không gặp." Diệp Đình đưa chân, từ trên xe bước xuống, bắt tay, sau đó hai người ôm nhau, trên mặt Henry lộ ra nụ cười vui mừng.

Henry là huyết thống Pháp Francis, ngũ quan thâm thúy, ánh mắt màu xanh đẹp mê người, tràn đầy mị lực của phái nam.

Lúc lên đại học, Henry là lão Thất trong giới thiết kế của bọn họ.

"Tam ca! Vẫn là anh em ta đầy nghĩa khí. Anh nói anh muốn tổ chức tiệc rượu, em liền trì hoãn cuộc hẹn với hai mỹ nhân, cố ý bay tới gặp anh!"

Diệp Đình cười nói: "Tôi lại quan trọng hơn mỹ nhân, có tiền đồ."

Henry cười lớn: "Tam ca, kỹ thuật vi tính không bằng anh, không có nghĩa là những kỹ thuậ khác không bằng anh. Em nói cho anh nha, em đồng thời qua lại với ba bạn gái, bọn họ yêu em đến mức không thể tự thoát khỏi nha..."

Henry biểu tình hưởng thụ.

Diệp Đình trợn mắt nhìn anh ta.

Henry cười đắc ý: "Hừ hừ, đời này em có một việc có thể vượt qua anh, em chết cũng không tiếc!"

"..." Sắc mặt Diệp Đình không thay đổi, dường như không bị ảnh hưởng.

Henry huých tay Diệp Đình, thần thần bí bí nói: "Sở Minh Ỷ cũng tới, cô ta đi cùng anh ta..."

Diệp Đình cười nhạt, không tiếp lời. Sau đó nói với Henry: "Giới thiệu phu nhân của tôi cho cậu."

Henry cười nói: "Công chúa Isa vẫn chờ anh đón dâu cô ấy đó nha, sao anh lại có một vị phu nhân?" Tuy nói là phu nhân, nhưng anh ta biết đây là đùa giỡn, vì Diệp Đình không tổ chức tiệc đính hôn, cũng không mời mục sư tuyên thệ, trong lòng Henry biết rõ, đây là đùa giỡn.

Dứt lời, Diệp Đình đưa tay mời Lăng Vi xuống xe.

Anh giới thiệu cho Henry: "Vợ tôi, Lăng Vi."

"Henry Matisse..." Henry cười vươn tay về phía Lăng Vi. Lăng Vi xuống xe, khẽ ngẩng đầu, lễ độ nhìn vào mắt anh ta, còn Henry đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc ngẩn người! Ngay cả thanh âm tự giới thiệu mình cũng nghẹn trong họng.

"Chào anh." Lăng Vi vươn tay.

"..." Tay Henry dừng lại ở không trung, anh ta hoàn toàn không bắt tay cô.

Vì ánh mắt cô... Nhìn thẳng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro