Chương 31-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại nghe người chung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ: "Mới hơn 20 tuổi, làm việc xấu, không biết xấu hổ, đi làm tiểu tam người ta."

"Chí phải chí phải! Mấy ngày trước, tôi chính mắt thấy có một người đàn ông ở trong nhà cô ta."

"A? Cô chính mắt nhìn thấy?"

"Ách... Tôi nghe nói, không thấy trên lầu đang ném đồ sao, chính chủ người ta cũng tìm tới, còn có thể là giả?"

Cô gái mập ăn không nói có tiếp tục nói: "Hình như cô gái này còn bị người ta bắt gian tại trận, mấy cô gái bây giờ thật là quá không biết xấu hổ."

"..."

Lăng Vi nổi giận, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng!

Mỗi câu nói của các bạn hàng xóm không biết chân tướng đều giống như đâm và xương sống cô!

Lăng Vi đứng giữa đống quần áo hỗn loạn, hung thần mắt lạnh quét nhìn mọi người: "Các người có thể người ta bị bắt gian trên đường chính chưa?"

Người vây xem nhìn chăm chú vào cô, lúc này mới hiểu, cô gái người ta căn bản không có ở nhà, làm sao có thể bị người khác bắt gian, đây là tung tin vịt, đây là bêu xấu ah!

Tiếng nghị luận ngày càng nhỏ.

Lăng Vi ngửa mặt, đi tới thang máy, thang máy lên tới tầng 15, đứng ở hành lang, chợt nghe tiếng cáu kỉnh chửi rủa sắc bén chói tai của một người đàn bà trung niên: "Không biết xấu hổ! Tuổi không lớn lắm, dám nuôi đàn ông trong nhà!"

Lăng Vi đi tới cửa, nhìn nhà mình bị lục lọi hỗn loạn.

Bình hoa ngã xuống đất, sách trên kệ cũng rơi đầy đất.

Lăng Vi giận đến đỏ mắt, mặt lạnh như đá!

"Vương Hân Bình! Lăng Vân! Hai người lấn hiếp người quá đáng!"

Hai mẹ con trong phòng nghe tiếng, tay ngừng lại, quay đầu nhìn, lại là Lăng Vi.

"Ai u... Không biết xấu hổ về rồi!" Vương Hân Bình trừng mắt lạnh, nghiêm mặt, mặt đầy nếp nhăn: "Lăng Vi! Cô ném bao nhiêu mặt mũi Lăng gia? Hôm nay tôi làm thế nào cũng phải thay chú cô, thay ba mẹ cô dạy dỗ cô thật tốt!"

"Vương Hân Bình, bà còn không biết xấu hổ nhắc tới chú tôi! Chú tôi ngồi tù là bị bà làm hại!"

"Lăng Vi! Cô lớn tiếng cái gì?" Lăng Vân liếc mắt: "Cô dám dùng giọng điệu này nói chuyện với mẹ tôi! Mẹ là thím cô, cô lại dám liên tục gọi thẳng tên!" Mắt phượng yêu mị hung hăng trừng Lăng Vi, giống như muốn dùng ánh mắt kẹp chết cô.

"Thím? Hừ, bà ta xứng đáng sao?" Lăng Vi giận đến giọng phát run.

Vương Hân Bình chính là một tiểu tam! Bà ta phá hoại hôn nhân của Lăng Trí, hại vợ cả của Lăng Trí rất thảm hại, rồi cướp ổ!

Lăng Vân là em họ của Lăng Vi.

Giống như mẹ cô ta, cũng là một kẻ thối nát! Một lòng muốn làm đại minh tinh, bị người khác dùng quy tắc ngầm mấy lần mới chụp được mấy quảng cáo nhỏ, thành nữ nghệ sĩ hạng ba.

Nói đến chú Lăng Trí, Lăng Vi thật lòng cảm thấy bi ai.

Vợ cả của ông, Phương Di là vị danh môn khuê tú, xinh đẹp ôn nhu, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền hòa thân thiết, kết hôn hai nằm liền sinh cho ông một đứa con trai.

Gia đình vô cùng hạnh phúc.

Nhưng mà, một mỹ nhân tuyệt thế như vậy lại bị tiện nhân Vương Hân Bình đào góc tường.

Lăng Trí thảm hại hơn, hôm nay ông ở trong ngục, cũng là bị Vương Hân Bình làm hại.

Lăng Vi hít một hơi thật sâu, chuyện cũ lướt qua trong đầu. Năm Lăng Vi ra đời, ba mẹ cô sáng lập công xưởng "Long Đằng" chế tạo xe hơi trong nước, từ máy đến thân xe, đến dụng cụ điện, trang thiết bị kỹ thuật quan trong đều là sản phẩm trong nước.

Khi đó, nhập khẩu xe hơi thịnh hành toàn cầu. Mấy năm ngắn ngủi, nhưng "Long Đằng" với giá tiền thấp chất lượng cao, trong nháy mắt chiếm lĩnh thị trường trong nước, trở thành vật phẩm được tiêu thụ nhiều nhất cả nước.

Năm ấy, cô mười tuổi.

Cô còn nhớ, Thủ tướng từng đích thân đi gặp mặt ba mẹ cô, trao tặng danh hiệu người dẫn đường xu hướng tự tạo ra sản phẩm chất lượng cao trong nước cho "Long Đằng".

Ngay lúc "Long Đằng" phát triển, ba mẹ cô đột nhiên gặp tai nạn giao thông, bọn họ lái xe hơi của "Long Đằng", vì máy tự cháy, dẫn tới đại họa!

Ba mẹ cô... rời khỏi nhân thế nằm cô mười tuổi.

Hai chủ song song qua đời, danh tiếng "Long Đằng" trong nháy mắt rơi vào đáy cốc.

"Long Đằng" lập tức bị lên án.

Khi đó, Lăng Vi còn nhỏ, chú nhận nuôi cô, tất cả sản nghiệp đều chuyển giao cho chú thay mặt quản lý.

Nhưng Lăng Trí không có đầu óc làm kinh tế, Vương Hân Bình liền nghĩ kế bảo ông đầu tư, làm tới làm đi, sản nghiệp Lăng gia bị suy yếu, sản nghiệp của Vương gia ngược lại lớn mạnh không ít!

Lúc Lăng Trí phản ứng được, mới phát hiện căn bản không phải đầu tư thất bại, mà là Vương Hân Bình giở trò quỷ trong bóng tối, cướp hết gia sản Lăng gia!

Lăng thị phá sản – Lăng Trí phải trả nợ, bị giải vào tù.

Lăng Trí hối hận!

Nhưng mà... Hối hận đã muộn rồi!

Đồng thời, Lăng Vi bị Vương Hân Bình đuổi ra khỏi cửa! Khi đó, cô mới 14 tuổi.

Cô không có đồng nào trong người, nếu không có người tốt bụng tài trợ học phí, tiền sinh hoạt cho cô, e là bây giờ cô đang đi xin ăn.

Ngày hôm nay, tất cả cảnh ngộ cô gặp phải, đều là do Vương Hân Bình ban tặng!

Lăng Vi nhìn hai người này, liền cảm thấy chán ghét.

Còn chán ghét hơn ăn 1000 con ruồi!

"Mẹ, bớt nói nhảm với cô ta đi, mau ném đồ cô ta ra, mau kêu cô ta cút khỏi nhà chúng ta! Cũng may bây giờ con không còn họ Lăng nữa, bằng không, một minh tinh như con có chị là hồ ly tinh, mặt cũng phải ném xuống Đại Tây Dương!"

Lăng Vi đưa tay bóp cằm Lăng Vân, ánh mắt hung dữ: "Cô còn dám nói bậy, tôi bẻ răng cô!"

Lăng Vi bị dọa sợ, nắm lấy tay cô, hét rầm lên: "Miệng ở trên mặt tôi, tôi muốn nói gì thì nói đó! Cô quản được tôi sao?"

Lăng Vân đẩy Lăng Vi ra, cười lạnh, nghiêm giọng nói: "Hừ! Cô không thích nghe đúng không? Cô càng không thích nghe, tôi càng muốn nói! Tôi càng muốn nói tôi tên Chu Vân, tôi không còn mang họ Lăng nữa! Tôi không có người chị hồ ly tinh như cô! Cô buông tôi ra! Mẹ, cô ta bóp cằm con!"

Vương Hân Bình nhào tới kéo tóc Lăng Vi.

Lăng Vi đẩy Vương Hân Bình ra, vọt đến bàn uống trà nhỏ bên kia.

Ba người hung tợn đối mặt.

Lăng Vi trợn mắt nhìn Lăng Vân, sớm biết cô ta không còn mang họ Lăng nữa, năm Lăng Trí ở tù, Vương Hân Bình liền tái giá.

Lăng Vân không biết xấu hổ, lập tức nhận nhận tên thổ hào họ Chu kia là cha!

Lăng Vi thiếu chút nữa đã quên mất, cô em họ này của cô tên là Chu Vân, cô ta không còn họ Lăng!

Nhưng cô không bị chuyện này chọc tức. Mà vừa rồi Chu Vân kiêu ngạo ngang ngược nói: "Mẹ, mau bảo cô ta cút ra khỏi nhà chúng ta!"

Lăng Vi nhiệt huyết cuồn cuộn. Nhà của cô thành nhà bọn họ hồi nào?

"Hai người cút ra ngoài cho tôi ——"

Lăng Vi giơ tay, chỉ ra cửa.

Vương Hân Bình mở to mắt, cười giả dối: "Bảo chúng tôi cút ra ngoài? Cô lấy dũng khí từ đâu? Đây là nhà tôi! Lăng Vi, tôi nói cho cô, nhà này đã là của Vương gia chúng tôi rồi! Hôm qua vừa sang tên! Cô mở to hai mắt nhìn đi! Tên trên giấy chứng nhận bất động sản này là tên ai!"

Vương Hân Bình ném tấm giấy bất động sản tới trước mặt Lăng Vi.

"Lăng Vi! Tôi cho cô ở đây cũng là vì thương hại cô! Nếu không phải nể mặt chú cô, hôm qua tôi đã đuổi cô ra ngoài! Cô đừng có không biết điều, thừa dịp còn sớm cút đi cho tôi!"

Lăng Vi nhặt lên tờ giấy... trên đó viết ba chữ to "Vương Hân Bình"!

Tài sản ba mẹ để lại chỉ còn lại căn nhà này...

Trước kia, khi chú ở tù, Vương Hân Bình từng thế chấp căn nhà này cho ngân hàng.

Lăng Vi vì chuộc lại căn nhà này, liều mạng vẽ. Trước đây không lâu, cô có hai bộ manga được công ty trò chơi nhìn trúng, lúc chuẩn bị ký hợp đồng... Công ty trò chơi đột nhiên đổi ý, nói manga cô không tốt mọi mặt.

Tiền không tới tay, nhà bị thế chấp, đáng hận hơn chính là, căn nhà bị Vương Hân Bình mua mất.

Mắt Lăng Vi đỏ ngầu, tức giận chỉ vào Vương Hân Bình: "Là bà làm cho công ty trò chơi hủy hợp đồng?"

"Không sai! Lăng Vi, cô ở ngay dưới mí mắt tôi, đừng nghĩ sống tốt qua ngày!"

Lăng Vi nheo mắt, trong mắt tràn đầy lửa giận: "Vương Hân Bình! Bà đây là muốn đuổi cùng giết tận?"

"Đúng! Tôi muốn đuổi cùng giết tận cô, tôi muốn làm cho tất cả mọi người trong Lăng gia đều chết không được tử tế! Thế nào?"

"Vương Hân Bình! Bà mới chết không được tử tế!"

"Ha ha! Sao tôi có thể chết không được tử tế? Lăng Đại tiểu thư... Cô đang nói đùa sao? Tôi sống rất tốt!" Vương Hân Bình cắn răng nghiến lợi!

Bà ta nhấc tay, chỉ mũi Lăng Vi, mắt lạnh châm chọc: "Cô nhìn lại Lăng gia các người đi! Người thì chết, người thì ngồi tù, còn lại phế vật như cô, tôi thấy cũng không sống được bao lâu! Hừ —— toàn bộ Lăng gia các người đều chết không được tử tế!"

Vương Hân Bình chưa hết giận, hung tợn cộng thêm một câu: "Ba mẹ cô bị xe đụng chết, đáng đời!"

Lăng Vi giận đến cả người run rẩy, hai mắt đỏ như máu.

Ác khí Vương Hân Bình nhẫn nại nhiều năm, không phát tiết sẽ bị ngộp chết.

Bà ta khinh thường Lăng Vi.

Cắn răng nghiến lợi hừ lạnh: "Đây là Lăng gia các người thiếu chúng tôi!"

Vương Hân Bình siết quả đấm, da thịt trên mặt cũng run rẩy: "Ban đầu kinh tế Vương thị chúng tôi liên tục bị thiếu hụt, ba cô không chịu cho tôi mượn tiền, còn tàn nhẫn thu mua Vương thị chúng tôi! Nếu không phải tại tôi, Lăng gia các người còn đang hô phong hoán vũ! Ha ha... Phong thủy luân lưu chuyển, bây giờ Vương thị chúng tôi phát triển, Lăng gia các người nhà tan cửa nát! Đây là báo ứng của các người! Đây là các người đáng đời!"

Lăng Vi nhắm mắt, đã sớm biết... Vương Hân Bình trăm phương nghìn kế gả cho Lăng Trí, chính là che giấu lòng dạ bò cạp này.

Trước kia Lăng Vi từng nghe ba mẹ nói tới chuyện Vương thị, sở dĩ ba thu mua Vương thị là vì Chủ tịch Vương thị không giữ lời hứa, lừa gạt một nhóm khí giới lớn của "Long Đằng". Lần đó, thiếu chút nữa hại dây truyền sản xuất của "Long Đằng" bị đứt, cũng may ba mẹ cô được trợ giúp, kéo bọn họ lại.

Mà Lăng thị thu mua Vương thị là vì ba mẹ muốn lấy lại số khí giới vốn thuộc về bọn họ.

Hôm nay, trong miệng Vương Hân Bình lại trở thành Lăng gia có lỗi với Vương gia rồi!

Vương Hân Bình cón nói: "Lăng Đại tiểu thư, cô còn tưởng rằng cô là Đại tiểu thư sống trong nhung lụa sao? Cô còn muốn ở nhà lớn? Đừng có nằm mơ! Căn nhà này tôi đã mua lại, hôm nay cô lập tức cút ra ngoài cho tôi. Bên trường cô, tôi cũng đã gọi xong, cô muốn thuận lợi tốt nghiệp... Muốn cũng không được! Hừ —— tôi xem cô sau này làm sao lăn lộn!"

Lăng Vi cười nhạt, thật sự muốn đẩy cô vào chỗ chết!

Vương Hân Bình đột nhiên cười gian liếc cô, cay nghiệt tốt khổ: "Lăng Vi à... Dáng dấp cô ti tiện, da lại trắng mềm, đi ra ngoài làm tiểu thư bán hoa, nhất định làm ăn rất tốt. Tôi đặc biệt muốn nhìn thấy dángvẻ cô bị người khác làm nhục! Ha.... Chỉ mới nghĩ tới cô bị người khác làm cho sống đi chết lại, hèn hạ quỳ liếm cho người ta, bà đây cũng cảm thấy sảng khoái!"

Vương Hân Bình ác độc trợn mắt nhìn cô! Đối với Lăng Vi lòng tự ái mạnh, tính cách đặc biệt quật cường, bán cô đi làm tiểu thư bán hoa, còn tàn nhẫn hơn trực tiếp giết chết cô mười triệu lần!

Nếu không phải muốn nhìn thấy Lăng Vi sống bị giày vò, bà đã sớm giết chết tiểu tiện nhân này rồi!

"Cốc cốc cốc"

Lúc này, đột nhiên có người gõ cửa.

Ai?

Lăng Vi, Vương Hân Bình, Chu Vân quay đầu.

Vừa rồi Lăng Vi vội đi vào, căn bản không khóa cửa.

Cánh cửa nhà cô khép hờ, người bên ngoài không trực tiếp đi vào, mà là gõ cửa, chứng tỏ rất có giáo dưỡng.

Lăng Vi nén đám lửa giận hừng hực trong lồng ngực xuống, đi đến mở cửa.

"Xin hỏi, ngài là Lăng Vi Lăng tiểu thư đúng không?" Bên ngoài là một lão giả biểu tình nghiêm túc, mặc tây trang đen. Phía sau ông còn sáu người, thái độ khiêm cung khom người cúi chào cô.

"Tôi là Lăng Vi."

Lão giả hơi hơi gật cằm, thái độ kính cẩn nói: "Tùy tiện tới chơi, quấy rầy ngài."

Lăng Vi đánh giá ông: "Xin hỏi, có việc gì không?"

Lão giả mỉm cười: "Tiên sinh nhà tôi từng chịu ơn của ngài, đặc biệt phái chúng tôi tới tặng chút lễ vật cho ngài. Hôm nay quấy nhiễu ngài, thật có lỗi."

"Tiên sinh nhà ông?"

"Họ Diệp." Lão giả thái độ kính cẩn đáp.

Lăng Vi gật đầu. Vừa rồi Diệp Đình đưa cô trở về, tự nhiên biết nhà cô xảy ra chuyện.

Như vậy nửa ngày không lên, chắc là gọi người đến giữ thể diện cho cô.

Lão giả thấy cô gật đầu, mới nói: "Nơi này ở không thư thái, tiên sinh nhà tôi có sắp xếp chỗ ở cho ngài, thời gian trước làm phiền cuộc sống bình yên của ngài, thật có lỗi."

Nói xong, đưa điện thoại cho cô.

Lăng Vi để điện thoại tới bên tai, nghe thấy thanh âm trầm thấp dễ nghe của Diệp Đình truyền đến: "Thu dọn đồ đạc, đi cùng ông ấy."

Lăng Vi không e dè, hỏi: "Dựa vào cái gì phải nghe anh chỉ huy?"

Đầu kia nở nụ cười, hừ lạnh: "Nghe ngữ khí này, cô có thể tự ứng phó mafia quốc tế?"

Lăng Vi hừ một tiếng, cúp máy.

"Mời ngài..." Lão giả nghiêng người làm tư thế mời.

"Chờ." Lăng Vi hơi hơi gật cằm, đi trở về phòng khách. Cô còn có việc phải làm.

Nhìn đến hai tên "ruồi bọ" đáng khinh ở phòng khách, nhìn ghê tởm muốn chết.

Hai người này, cô liếc mắt một cái cũng không muốn.

Ánh mắt Vương Hân Bình và Chu Vân nhìn chằm chằm lão giả ngoài cửa.

Các cô đã hoàn toàn bị khí phái của lão giả chấn cho choáng váng.

"Những người này là ai? Mẹ, mẹ quen à?" Chu Vân nhỏ giọng hỏi Vương Hân Bình.

Vương Hân Bình lắc đầu, lão giả ngoài cửa này khí phái mười phần. Hoàn toàn là phong phạm quản gia của quý tộc. Chỉ nhìn đơn thuần khí chất đã nói lên thân phận phi phàm, tuyệt đối không phải người có thân phận như bọn họ có thể chọc vào.

Khí chất phi phàm và diễn xuất của lão giả phi trực tiếp đem Chu Vân và Vương Hân Bình chấn choáng váng.

"Mẹ... Lăng Vi sao lại quen được người như vậy?"

"Làm sao mẹ biết được?!" Vương Hân Bình ngữ khí lạnh lẽo! Bà ta một mực giám thị Lăng Vi, cũng không phát hiện cô quen được nhân vật nào ghê gớm như vậy!

"Phiền tránh ra cho!" Lăng Vi đẩy Chu Vân ra, đi qua giữa hai người vào phòng ngủ.

Chu Vân cả giận nói: "Mày kiêu ngạo cái gì? Còn không mau thu dọn đồ đạc cút đi!"

Đang nói, Chu Vân đột nhiên phát hiện mình nói nhỏ đi, sao lại nhỏ đi? Cô liếc nhìn ra ngoài một cái, lúc này mới ý thức được trên người lão giả kia có một loại khí thế áp người vô hình!

Chu Vân ngậm miệng, không nói nữa.

Lăng Vi không muốn để ý tới con chó điên này.

Đi vào phòng ngủ, đóng cửa chặt lại, Lăng Vi đem quần áo bẩn cởi ra, thay một bộ khác.

Thay quần áo xong, cô hạ giọng, gọi hai cuộc điện thoại rất quan trọng.

Nói chuyện điện thoại xong, từ tủ âm tường lấy ra hai chiếc vali cũ. Ngồi xuống, nhét đồ vào vali.

Vương Hân Bình và Chu Vân hai tay ôm ngực, ra vẻ ngồi dưới sô pha phòng khách, bắt chéo chân.

"Mẹ, đồ dùng nơi này đổi hết đi, đồ tiện nhân kia từng dùng, con cũng ngại bẩn."

"Đổi! Đều đổi hết!" Vương Hân Bình phất tay, giống như đuổi ruồi.

Chỉ chốc lát sau, lại có người gõ cửa.

"Ai vậy?"

Vương Hân Bình ngẩng đầu lên nhìn, là hai cảnh sát đến đây!

"Xin chào, chúng tôi là người của đội cảnh sát hình sự Giang Thành. Mới vừa nhận được tin người dân Lăng Vi báo nguy, nói trong tòa nhà chung cư C tầng 15 có người đột nhập vào nhà trộm cướp, cũng ném đồ từ trên cao xuống."

Nói xong, vị cảnh sát mập đưa ra giấy chứng nhận: "Tôi họ Trương. Trương Tư Minh!"

Lăng Vi mở cửa, từ phòng ngủ đi tới, nhìn thấy một vị cảnh sát khác diện mạo tuấn khốc đang giơ giấy chứng nhận, thanh âm lạnh lùng nói: "Giang Quân". Người này bộ dạng cực kỳ anh tuấn, mặt mày lãnh duệ, cả người tản ra một cỗ chính khí!

Không biết vì sao, Lăng Vi có chút hoảng hốt, giống như từng quen anh từ rất lâu rồi...

Nhưng, trong trí nhớ... Cũng không có người này.

Cảnh sát Trương mập hỏi: "Xin hỏi cô là Lăng Vi?"

"Xin chào, là tôi."

Trương Tư Minh và Giang Quân nhìn lại phía cô.

Giang Quân rõ ràng cứng lại. Trên gương mặt tuấn khốc xẹt qua một tia bất ngờ, nhưng lập tức lại bình thường như cũ.

Trương Tư Minh nghĩ Giang Quân biết cô, nhưng lại thấy hai người không trao đổi gì, liền cho là Giang Quân nhận sai người.

Trương Tư nói rõ: "Lăng Vi, mời cô thuyết minh một chút về tình hình."

Lăng Vi chỉ vào đồ đạc bị ném đầy đất: "Hôm nay tôi ra ngoài, lúc về nhà đột nhiên phát hiện có người đem nhà tôi lật tung lên. Lúc ngài đến, có nhìn thấy quần áo dưới lầu không?"

"Thấy." Cảnh sát Trương gật đầu.

Cảnh sát Giang không nói gì, yên lặng đánh giá bốn phía.

Ánh mắt anh lãnh duệ sắc bén, giống như nhìn đến đâu chỗ đó sẽ bị ánh mắt anh đốt thành một cái lỗ.

Lăng Vi chỉ vào Vương Hân Bình và Chu Vân nói: "Không cần tôi nhiều lời đúng không? Chính là hai vị này làm. Khi tôi về, phát hiện một bộ trang sức trong hộp không thấy đâu, đó là di vật mẹ tôi để lại cho tôi, là một bộ trang sức kim cương."

"Trang sức kim cương?" Cảnh sát Trương sửng sốt.

Cảnh sát Giang đột nhiên hỏi: "Nếu là trộm cướp, vì sao trộm xong đồ không lập tức rời đi?" Giọng anh mặc dù trầm thấp, nhưng lộ ra một tia sắc bén, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.

Trên mặt Chu Vân hơi lộ ra chút ý cười, vị cảnh sát Giang này đúng là anh minh. Biết Lăng Vi báo án giả!

Còn không đợi Lăng Vi trả lời, lại nghe anh ra hỏi: "Hai vị này và cô là quan hệ gì?"

Lăng Vi nói: "Chủ cho thuê nhà."

Vương Hân Bình kêu lên: "Tôi là thím nó!"

Cảnh sát Giang không để ý tới, lại hỏi: "Nếu là thuê nhà ở, vì sao lại đem đồ vật quý giá như thế để ở trong nhà?"

Lăng Vi liếc nhìn anh: "Căn nhà này vốn là của tôi, ngày hôm qua vừa mới bị bọn họ mua đi. Tôi không nhận được thông báo, hôm nay về nhà lại thành như vậy."

Cảnh sát Giang gật đầu, hỏi: "Nói đúng ra, lúc cô không biết, bọn họ vừa có được chìa khóa liền tùy ý ra vào nhà cô, đem đồ vật quý trọng của cô lấy đi, còn đem đồ vật trong nhà ném loạn?"

"Đúng vậy."

Cảnh sát Giang hỏi xong nói, cảnh sát Trương hiểu ý gật đầu, nhìn về phía hai người kia: "Phiền hai người mở túi xách ra."

Sắc mặt Chu Vân nháy mắt đen xì.

"Hai người dựa vào cái gì đòi kiểm tra túi xách của tôi?" Chu Vân nắm chặt túi xách LV: "Tôi có thân phận gì, tôi cũng không thiếu tiền tiêu! Tôi hiếm lạ cái vòng cổ kim cương vứt đi kia của cô ta làm gì?"

Cảnh sát Trương nói: "Mở ra xem một chút chẳng phải sẽ biết hiếm lạ hay là không hiếm lạ?"

Mặt Chu Vân từ đen chuyển thành trắng.

Lại nghe Lăng Vi nói: "Bộ trang sức kim cương này, là lễ vật vào lễ mừng ba giáp (36 năm) của công ty ô tô 'Long Đằng', Lăng Phong tiên sinh đưa cho nữ sĩ Trầm Minh Nhược. Mặt vòng cổ là thiết kế xe thể thao hình giọt nước xe. Lăng Phong tiên sinh và nữ sĩ Trầm Minh Nhược là ba mẹ tôi, vòng cổ này là di vật ba mẹ tôi để lại."

Nói xong, Lăng Vi mở ra một ngăn kéo khóa, thật cẩn thận lấy từ trong đó ra một quyển sách.

Bên trong có một tấm hình một nhà ba người họ chụp chung.

Còn có... Ảnh mẹ cô đeo vòng cổ vào ngày kỷ niệm thành lập hàng năm.

"..." Hai vị cảnh sát xem ảnh chụp xong, một lần nữa đánh giá cô.

Lăng Phong và Trầm Minh Nhược có ai chưa từng nghe qua?!... Đó chính là người mở đường ngành sản xuất ô tô trong nước!

Biểu tình của cảnh sát Trương lập tức trở nên nghiêm túc.

Tầm mắt Giang Quân chăm chú nhìn Lăng Vi càng thêm vài phần chắc chắn và vui mừng, như đã khẳng định cô là người bạn cũ lâu năm không gặp.

"Phiền cô mở túi xách ra!" Cảnh sát Trương biểu tình nghiêm túc ra mệnh lệnh cho Chu Vân.

Chu Vân hoàn toàn giật mình ngây ngốc.

Lăng Vi lạnh mặt liếc cô, Chu Vân vẫn luôn thích chiếc vòng cổ kim cương này, một người tham lam như vậy, không có khả năng không lấy!

Chu Vân trợn tròn mặt, túi trong tay bị Lăng Vi cướp đi. Mở ra, bên trong quả nhiên có một chiếc vòng cổ như vậy.

Lăng Vi lấy di động ra chụp ảnh.

Chứng cớ vô cùng xác thực: "Hai vị, xin hãy theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến."

"Mẹ ——" Chu Vân hoảng sợ giữ chặt cánh tay Vương Hân Bình.

Vương Hân Bình nhất thời cũng sợ ngây người!

Đột nhập trộm cướp! Còn trộm vòng cổ kim cương!

Vòng cổ kim cương a —— đây chính là tội lớn, ít nhất cũng phải —— phán mười năm!

Trái tim Chu Vân co rụt lại, đập thình thịch, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Vương Hân Bình hoảng sợ hét lên: "Ngài cảnh sát! Không đúng không đúng... Tôi không phải của chủ cho thuê nhà cô ta, đây là nhà của tôi! Bình thường sẽ tôi cũng ở đây. Tôi vào nhà mình cũng tính là phạm pháp sao?" Vương Hân Bình thề thốt phủ nhận.

Lăng Vi nhìn bà, mỉm cười: "Tôi ở đây bao nhiêu năm như vậy, hàng xóm xung quanh cũng đều quen biết tôi. Hai vị cảnh sát, nếu hai người không ngại thì đi xung quanh hỏi một chút, nơi này vốn là nhà của ai."

Cảnh sát Giang không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Vương Hân Bình, sắc bén chỉ ra: "Giấy tờ sở hữu bất động sản này của bà thời gian sang tên là ngày hôm qua."

Cảnh sát Trương "Phốc" một tiếng phì cười.

Chỉ số thông minh này... đúng là quá kém mà.

Nói dối cũng không biết đường mà nói dối...

Cảnh sát Trương liếc mắt nhìn Vương Hân Bình một cái.

Lay động thân thể mập mạp, đi ra khỏi nhà, gõ cửa hai căn nhà bên cạnh. Ba nhà khác ở tầng 15 đều tỏ vẻ biết Lăng Vi, không biết Vương Hân Bình.

Lăng Vi mắt lạnh nhìn Vương Hân Bình: "Cô Vương, cô sẽ không cho rằng, đột nhập vào nhà người khác trộm đồ là hợp pháp chứ?"

"..." Vương Hân Bình câm nín: "Mày ——"

"Mày cái gì mà mày?" Lăng Vi híp mắt, đặc biệt hung ác trừng Vương Hân Bình trừng: "Mời vào nhà giam nhé! Cô Vương!"

"Đi thôi! Theo chúng tôi quay về cục cảnh sát!" Cảnh sát Trương nghiêm túc nói.

"Lăng tiểu thư, cô cũng phải theo chúng tôi trở về một chuyến."

Lăng Vi cũng bị mời đến cục cảnh sát làm ghi chép, lão giả đi theo bọn họ cùng xuống lầu.

Trong thang máy, Vương Hân Bình và Chu Vân trong lòng sợ hãi.

Vương Hân Bình sốt ruột vội vàng gọi điện thoại cho luật sư. Trong lòng cân nhắc, không biết khoảng một trăm vạn có thể dẹp yên vụ này không...

Đột nhập trộm cướp tội danh rất nặng.

Lúc thang máy xuống tới dưới lầu, Chu Vân từ thang máy đi ra, cả người chấn động!

"Mẹ —— mẹ mau nhìn!"

Vương Hân Bình thu lại di động.

Nâng mắt lên, liền nhìn thấy... Trước mặt xếp một dàn siêu xe!

"Mẹ ơi —— sao nhiều xe vậy? Là tới đón Lăng Vi?" Vương Hân Bình thiếu chút nữa ngã ngồi xuống.

Dưới ánh mặt trời, một dàn siêu xe cùng một màu! Có thể chói mù mắt người ta.

"Mời ngài lên xe, tôi đưa ngài đến cảnh cục." Lão giả dẫn đầu đi đến trước một chiếc Bentley màu bạc trước mặt, mở cửa xe giúp Lăng Vi, một tay che trên đỉnh xe để tránh cô đụng vào đầu.

"Không cần, cảm ơn." Lăng Vi xua tay, ngồi trên xe cảnh sát về cục.

Vương Hân Bình và Chu Vân như kẻ ngốc, há to miệng.

Chu Vân hoảng sợ nhìn chằm chằm chiếc xe kia... Trong lòng càng lúc càng sợ hãi! Lăng Vi sao có thể quen người có địa vị như vậy được?

Bối cảnh thâm hậu như thế, nếu muốn dựa vào quan hệ để dẹp vụ này... Chỉ sợ là không thể...

"Lên xe!" Cảnh sát đẩy mạnh hai người lên xe.

Lúc này, Lăng Vi nhìn thấy Tiểu Hi và Lý Thiên Mặc tới đây.

Hai người này là bạn tốt của cô, đều học ở Đại học Yến Công, nhưng không cùng chuyên ngành. Quen biết bọn họ cũng do tình cờ, Tiểu Hi và Thiên Mặc đều cuồng truyện tranh, còn là fan của cô. Lễ hội ngày khai giảng, là Lăng Vi phụ trách thiết kế banner.

Cách vẽ và nét vẽ của Lăng Vi cực kỳ độc đáo, vì vậy khiến hai người họ nhận ra cô.

Hai người này mừng muốn chết, không ngờ lại học cùng trường với thần tượng của mình, càng không ngờ tác giả truyện tranh nổi tiếng "Thải Vi" vậy mà mới 18 tuổi! Cứ như vậy, bọn họ quen biết, thành bạn tốt. Vừa ở cùng nhau, chính là bốn năm.

Hai người nhận được điện thoại của cô, cái gì cũng chưa hỏi, lập tức chạy lại đây.

Lăng Vi nhờ bọn họ giúp đỡ thu dọn đồ dưới lầu.

Vào cục cảnh sát, lập án, hoàn thành ghi chép, Lăng Vi ra khỏi cục.

Vương Hân Bình và Chu Vân còn đang trong phòng thẩm vấn chưa ra.

A...

Lần này, Chu Vân gặp phiền phức rồi!

Hừ —— Hai người cứ gây sức ép đi! Bắt nạt tôi? Không dễ vậy đâu!

"Thứ của tôi, sớm muộn gì tôi cũng đòi lại được!"

Trở lại chỗ ở, Lý Thiên Mặc và Tiểu Hi đã giúp cô thu dọn xong đồ đạc.

Tiểu Hi thấy cô trở về, hoảng sợ ôm cô: "Trời ơi! Đây là có chuyện gì vậy?"

Lý Thiên Mặc cau mày hỏi: "Tiểu Vi, cậu gặp phải bọn xã hội đen à?"

Lăng Vi nhìn chằm chằm hai người, ủy khuất trong lòng nháy mắt phóng đại! Hốc mắt nóng bừng, xoang mũi chua xót.

Lý Thiên Mặc và Hạ Tiểu Hi chưa từng thấy cô như vậy.

Bọn họ biết, bình thường Tiểu Vi luôn trấn tĩnh, cũng rất bình tĩnh, nếu không phải gặp chuyện gì cực kỳ ủy khuất, tuyệt đối sẽ không có loại vẻ mặt này.

"Không có việc gì, đừng sợ, còn bọn mình mà..." Lý Thiên Mặc vươn tay ôm cô, nâng tay xoa xoa đầu cô.

Lăng Vi mặt chôn trong lòng cậu ta.

Căn nhà bị Vương Hân Bình mua đi, cô bây giờ ngay cả nơi đặt chân cũng không có.

Khổ sở trong lòng càng lúc càng nhiều, nhưng cô cắn răng, gắt gao chịu đựng không muốn rơi nước mắt.

Tiểu Hi cũng ôm cô: "Tiểu Vi đừng sợ, chúng ta đi mau đi mau, đi đến chỗ mình ở nhé."

Trong lòng Lăng Vi đặc biệt ấm áp, cũng may... Cô còn có bọn họ.

Ba người mang theo hành lý xuất môn.

Bên ngoài sáu người đàn ông mặc tây trang đen lập tức đồng thời tiến lên, cầm lấy ba lô và vali trong tay họ.

Lão giả kia vô cùng trịnh trọng địa nhắc nhở Lăng Vi: "Vì bảo vệ ngài, ngài nên đi theo tôi. Nếu ngài không muốn mang lại phiền toái cho bạn mình, tốt nhất là đi theo tôi."

Lăng Vi rùng mình, Diệp Đình lần này chọc vào phiền toái không nhỏ, tùy tiện đi tới chỗ Tiểu Hi sợ là sẽ mang đến phiền toái cho cô.

Nghĩ đến vết thương do súng bắn của Diệp Đình, nghĩ đến Amanda hung ác, nghĩ đến đội đặc nhiệm quốc tế vây bắt đám người áo đen... Đó chính là súng thật đạn thật, không phải thứ một người dân nhỏ bé bình thường như cô có thể ứng phó!

"Đi theo bọn họ đi." Lăng Vi quyết định.

Cho dù thực sự nguy hiểm, chỉ mình cô chịu là được, tuyệt đối không thể gây nguy hiểm cho bạn bè.

Tiểu Hi vội vàng hỏi: "Tiểu Vi, những người này là ai thế? Sao đáng sợ vậy? Sao cậu lại quen bọn họ?"

Lăng Vi nghe giọng cô ta cũng run run, vội trấn an: "Không sao, là một người mình cứu, người kia gây ra không ít phiền toái. Muốn bảo vệ mình, bây giờ phải đưa mình đến nơi an toàn."

"À..."

Hạ Tiểu Hi xoa trên cánh tay nổi da gà: "Sao cảm thấy đáng sợ như vậy. Cậu nhìn đi, trong nhà lộn xộn..."

Lăng Vi giải thích rõ: "Vừa rồi Vương Hân Bình và Vương Hân đã tới, bọn họ ném hết đồ, không liên quan tới mấy người này."

"À... Thì ra là vậy, mình thấy bọn họ cũng không giống lắm."

Hạ Tiểu Hi nhỏ giọng đáp, lại đột nhiên nghe Lý Thiên Mặc rống lớn: "Hai người đàn bà vừa rồi chính là Vương Hân Bình và Chu Vân?"

Tuy bọn họ đã quen biết bốn năm, nhưng chưa từng gặp Vương Hân Bình và Chu Vân.

Lý Thiên Mặc cả giận nói: "Sớm biết là bọn họ, lão tử nên luộc chết bọn họ!"

Lý Thiên Mặc có một biệt hiệu là thiên ma.

Là biệt hiệu Hạ Tiểu Hi ban cho anh ta. Lý Thiên Mặc anh tuấn cao ngất, tiêu sái đẹp trai. Chẳng qua... người này... có hai tính cách song song, có lúc nửa tháng không mở miệng nói chuyện, có lúc sáng sớm nhiệt tình, đối với ai cũng rất tốt, là một người nhân hậu.

Còn Hạ Tiểu Hi... tính cách... hướng ngoại. Hoạt bát đáng yêu, hơi nhát gan, thích ăn hàng. Mặt trẻ con, mắt to, rất đẹp, đường về não thường xuyên chạy lệch.

Đi xuống lầu, liền thấy một chiếc Bentley màu bạc ngừng lại trước mắt.

Bất ngờ là Lôi Tuấn đứng trước xe. Chiếc xe Rolls Royce màu đen Diệp Đình ngồi đã sớm không thấy bóng dáng.

Lôi Tuấn đứng cạnh xe, không nói gì, chỉ gật đầu với Lăng Vi.

Lăng Vi cũng không lên tiếng, khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.

"Mời cô lên xe." Ông lão mở cửa xe cho Lăng Vi.

Tiểu Hi lắc lư trước xe, nhìn chiếc xe kia, ngây ngẩn hỏi Lăng Vi: "Tiểu Vi, đây là xe gì? Nhìn thật sang trọng."

Ông lão trả lời thay cô: "Đây là Bentley."

"A... Hình như rất nổi tiếng nha!" Tiểu Hi nhìn chiếc xe kia, đột nhiên vui vẻ: "Ai u... Bentley! Chữ B cánh dài*, mình nhớ."

(*) Logo hiệu xe Bentley.

"Chữ B cánh dài..." Lý Thiên Mặc 囧.

"Không phải sao?" Tiểu Hi nhìn chằm chằm logo kia, đúng là... Một chữ B, mọc một đôi cánh ah!

Lý Thiên Mặc: "Tiểu Hi, cậu quá dơ bẩn!"

Tiểu Vi vô tội: "Mình bẩn? Mình làm sao bẩn?"

Lăng Vi che mặt, trời ạ... vở kịch này chuyển biến thật thần kỳ!

Vừa rồi còn tâm tình uất ức, trong nháy mắt vui vẻ, Lăng Vi lắc đầu cười khổ, Tiểu Hi... còn có bản lĩnh làm người ta quên đi phiền não trong nháy mắt...

Lúc này, Lôi Tuấn liếc mắt, khóe miệng run rẩy, nói: "Cũng may tượng đồng của Rolls Royce mặc quần áo... Nếu không, không chừng sẽ bị nói thành..."

Tiểu Hi nghi ngờ: "A? Anh nói về Rolls Royce sao?" Cô ta lấy điện thoại ra, tìm hình, sau đó há to miệng: "Thì ra... Đây là tượng người! Tôi luôn cho là con bướm!"

Lôi Tuấn cười lên: "Cô nói đúng! Cánh dài, phải là con bướm..."

Tiểu Hi lè lưỡi, làm mặt quỷ, lên xe theo Lăng Vi.

Xe nhanh chóng chạy đi.

Không bao lâu, tài xế nói với Lôi Tuấn: "Lôi thiếu, có chiếc Toyota luôn đi theo chúng ta."

Lôi Tuấn nhìn chằm chằm GPS một hồi: "Để bọn họ đi theo. Đến nơi, xem bọn họ có dám làm gì hay không."

Sau hai giờ, xe lái đến một nơi rộng rãi, chậm rãi lái vào một tòa trang viên...

Người trong xe Toyota phía sau sợ ngây người.

Mẹ nó! Đây là người nào?

Trang viên! Trước mặt lại là một tòa trang viên!

"Đừng theo nữa! Mẹ nó, không muốn chết thì lập tức quay đầu!"

Mặt thẹo ngồi sau xe Toyota gấp gáp hô to: "Quay đầu! Mau quay đầu quay đầu!"

Còn chưa nói xong, đã nghe tiếng còi báo động chói tai vang lên.

Sau đó, người trong xe Toyota thấy cỏ bằng phẳng hai bên đường đi đột nhiên nổi lên vô số quả cầu nhỏ màu đen.

"Đó là đồ chơi gì?" Lão đầu trọc lái xe lập tức sợ són đái.

"Con mẹ nó, tôi nào biết là đồ chơi gì! Quay đầu! Bảo ông quay đầu! Mau quay đầu! Mẹ nó! Không muốn chết thì chạy nhanh lên!"

Lão đầu trọc bị dọa sợ bay cả hồn vía, liền mạng đánh tay lái, quay đầu.

"Bùm ——" Một túi bom nổ trúng đuôi xe!

Cửa kính sau xe Toyota bị nổ vỡ nát!

Mặt thẹo che đầu, hung ác phun nước miếng: "Mẹ nó! Con ngu Vương Hân Bình còn kêu chúng ta xuống tay với người đàn bà kia, bà ta không muốn sống, chúng ta còn muốn sống mà! Mau rút lui cho tôi!"

Lão đầu trọc chưa tỉnh hồn, chạy đi nhanh như chớp.

Mặt thẹo lửa giận ngút trời, ngón tay run rẩy gọi cho Vương Hân Bình.

Vương Hân Bình một mực tắt máy, không chịu tiếp.

Mặt thẹo nổi giận!

Lúc này, Vương Hân Bình còn ở trong đồn cảnh sát, tuy còn chưa bị thẩm vấn, nhưng chỗ này thật sự không tiện tiếp điện thoại kiểu này.

Đến khi cảnh sát đi ra ngoài, Vương Hân Bình mới dám lén đi tới góc lấy điện thoại ra.

Mở tin nhắn: "Bà chủ Vương! Người bà kêu chúng tôi theo dõi rốt cuộc có lai lịch gì? Người ta chạy Bentley, ở trang viên! Hệ thống an ninh của người ta còn trâu hơn an ninh của Tổng thống Mã! Bà kêu chúng tôi xuống tay với người đàn bà đó, chúng tôi còn cái mạng nhỏ hay không? Bà không muốn sống, cũng đừng kéo chúng tôi theo! Chúng tôi không nhận việc này, bà mẹ nó thích đi tìm ai thì tìm đi!"

Vương Hân Bình nín thở đến gân xanh nổi lên.

Lăng Vi! Gần đầy cô ta cũng không có động tĩnh gì... Cô ta câu được một con cá vàng lớn như vậy hồi nào?

Vương Hân Bình hối hận không thôi.

Sớm biết có hôm nay, cũng không cần mau lại căn nhà của cô ta, nên sớm giết Lăng Vi!

Bây giờ dưỡng hổ gây họa, con hổ con răng nhọn dài ra, muốn cắn người...

Bentley chậm rãi lái vào trang viên.

Nhìn cảnh trí xinh đẹp chung quanh, Hạ Tiểu Hi há to miệng.

Đi qua một khu rừng lớn, vòng qua nửa hồ.

Cằm Hạ Tiểu Hi cũng sắp rơi xuống đất.

"Đây là đâu?" Lý Thiên Mặc kinh ngạc: "Đây cũng không phải là biệt thự thông thường. Biệt thự có thể có trang viên lớn như vậy, thân phận nhất định vô cùng bất phàm."

Lăng Vi không nói gì, cô cũng hoàn toàn không hiểu Diệp Đình.

Xuống xe, liền thấy hai hàng người mặc đồng phục giúp việc đứng trước cửa.

"Chào Vương quản gia."

"Chào Lôi thiếu."

Thì ra, ông lão họ Vương... ông ấy là quản gia của Diệp Đình?

Nghĩ tới đây, nghe hai hàng người khom người hô: "Chào Lăng tiểu thư."

Lăng Vi nghiêm túc gật đầu với bọn họ.

"Mời cô vào..."

Vương quản gia dẫn bọn họ đi vào kiến trúc ba tầng nguy nga lộng lẫy.

Lôi Tuấn không vào theo, anh ta lái xe rời đi.

Đi vào trong cửa, khung cảnh nguy nga lộng lẫy đập vào mắt.

"Thật lớn! Thật đẹp nha!" Hạ Tiểu Hi kêu lên, Lăng Vi cũng trợn to mắt.

Thiết kế kiểu Châu Âu, rộng trãi xa hoa. Đèn thủy tinh treo trên đỉnh tầng ba.

Lăng Vi nhìn kỹ đường vòng cung của đèn thủy tinh, chỉ cảm thấy đẹp không thể tả.

Lăng Vi học vẽ tranh, đặc biệt nhạy cảm với đường nét, cô quan sát tỉ mỉ thiết kế chung quanh.

Mỗi một cảnh trí đều có đặc điểm độc đáo của nó.

Quả thật có thể nói là khéo léo tuyệt vời.

Trong phòng khách nguy nga lộng lẫy treo rất nhiều bức tranh nổi tiếng, còn có cả đồ cổ giá trị liên thành.

Hạ Tiểu Hi đi bộ cũng cẩn thận, sợ đụng hư đồ người ta... Những thứ đó, một món cũng đã đòi mạng cô ta!

Lúc này, Vương quản gia gọi cho Diệp Đình.

Ông nói mấy câu, giao điện thoại cho Lăng Vi: "Lăng tiểu thư, tiên sinh muốn nói chuyện với cô."

Lăng Vi đặt điện thoại bên tai.

Đầu bên kia điện thoại, thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Diệp Đình truyền tới, nhàn nhạt hỏi: "Tới rồi?"

"Ừ."

Lăng Vi không hỏi đây là nơi nào, cũng không hỏi đây là sản nghiệp của ai.

Dù sao chỉ là một chỗ ở tạm, của ai, không liên quan tới cô.

Diệp Đình không nghĩ tới cô chỉ "ừ" một tiếng...

Anh không giỏi bắt đầu đề tài, trầm mặc.

Vốn cho là cô sẽ hỏi rất nhiều vấn đề, lúc này cũng không biết nên nói gì, hai người lặng lẽ cầm điện thoại, nghe tiếng hít thở của nhau.

Tiếng hít thở của cô nhàn nhạt, giống như cây mây và dây leo quấn quanh anh.

Diệp Đình kéo cà vạt, nói: "Nghỉ ngơi trước đi, có chuyện đặc biệt quan trọng, gọi cho tôi." Nói xong, anh liền cúp điện thoại.

Lăng Vi trả lại điện thoại cho Vương quản gia.

Vương quản gia giới thiệu lịch sử tòa nhà này cho bọn họ. Thì ra... Tòa nhà này là tổ nghiệp ông ngoại Diệp Đình để lại.

Diện tích nhà tổ vốn không lớn như vậy, truyền tới tay Diệp Đình, Diệp Đình làm lớn ra gấp mấy chục lần.

Một lát sau, cửa phòng lầu ba được mở ra.

Lăng Vi ngẩng đầu nhìn lên trên.

Trên lầu, có người mở cánh cửa màu đen nạm vàng.

Ngay sau đó, một cái chân thẳng thon dài xuất hiện trong tầm mắt mọi người, người đàn ông đưa chân dài ra, bước chân trầm ổn, tỏ ra chủ nhân thản nhiên ung dung.

Vì cả biệt thự thiết kế chạm rỗng, nên từ dưới nhìn lên, cầu thang lầu ba hiển nhiên trống trải lại trang trọng.

Hạ Tiểu Vi và Lý Thiên Mặc đều không nói gì thêm, nhìn trên lầu không chớp mắt.

Sau đó, bọn họ thấy một người đàn ông anh tuấn khiến người khác mờ mắt, hít thở khó khăn!

Mặc dù cách xa, nhưng mang đến áp lực vô hình cho người khác!

Lăng Vi nhìn chằm chằm trên lầu.

Cô nín thở, ánh mắt dần hướng lên, tây trang màu đen cắt xén tinh xảo, tôn thân hình gầy gò thật cao, phong thần anh tuấn của anh! Vô cùng cao lớn khỏe đẹp.

Tiếp theo, anh đi tới cạnh lan can, gò má anh tuấn làm con ngươi người ta co rút!

Hạ Tiểu Hi há to mồm: "a" một tiếng! Cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất.

Đôi mắt phương của người đàn ông híp lại thành một đường, nhìn qua dưới lầu, sáng ngời sắc bén, vô cùng có lực uy hiếp.

Gương mặt anh lãnh tuấn! Hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ! Trên mặt lộ ra khí chất sang trọng hoa lệ khó che giấu, tuấn mỹ bức người!

Ngay cả đại nam sinh như Lý Thiên Mặc cũng không khỏi nhìn thêm, chứ đừng nói chi hai cô gái bên cạnh.

Hạ Tiểu Hi cũng không biết tại sao cảm thấy ánh mắt người này hơi dọa người. Cô ta theo bản năng tránh ra sau lưng Lăng Vi.

Thật ra người đàn ông trên lầu cũng không phải loại lạnh lùng không hợp tình người, càng nhiều hơn là sự kiêu ngạo, cho người khác cảm giác cao ngạo.

Nhưng không biết tại sao khiến cô ta sợ hãi.

Lăng Vi nhìn Diệp Đình, Diệp Đình cũng đang nhìn cô.

Diệp Đình vẻ mặt lạnh lùng đứng cạnh lan can hồi lâu, ba người đàn ông mặc âu phục chậm rãi đi ra sau lưng anh.

Nhìn lối ăn mặc, đều là phú thương.

Khí chất mạnh mẽ.

Người đi ra ngoài cuối cùng là một người đàn bà. Cô ta mặc đầm đài màu xanh đậm, mặt sáng như trăng, ánh mắt quyến rũ. Chẳng qua sắc mặt không tốt, giống như nín tức một bụng.

"Diệp tiên sinh, mời..." Một người đàn ông mập nói.

Diệp Đình làm động tác tay mời.

Diệp Đình và bốn người kia cùng xuống lầu, trên cầu thang, bốn người sau lưng hoàn toàn thành nền của Diệp Đình.

Từ đầu đến cuối, Lăng Vi, Hạ Tiểu Hi, Lý Thiên Mặc vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Đình, tựa như trên người anh có ma lực làm người không thể dời mắt!

Ngay cả hô hấp cũng quên.

Năm người kia chậm rãi xuống lâu, Hạ Tiểu Hi run rẩy hỏi: "Tiểu Vi, người đàn ông kia là ai?"

Lăng Vi nhẹ giọng nói: "Anh ta tên Diệp Đình."

"Chính là người cậu đã cứu?"

"Ừ..."

Hạ Tiểu Hi rụt cổ nói: "Thân phận anh ta là gì ah..." Tiểu Hi không biết làm sao hình dung, lấy tay diễn tả ý thật sự rất lớn: "Có dáng điệu như vậy! Vừa rồi mình thậm chí không dám thở mạnh."

Lăng Vi cũng lẩm bẩm.

Nói thật ra, cô cũng không biết thân phận Diệp Đình rốt cuộc là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro