Chương 81-90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiệt Sâm nhận được điện thoại, lập tức điều động "Ám dạ tiểu thư" điều tra. Gần khách sạn Weston đều có camera theo dõi, muốn tìm ra người nhặt điện thoại đó, cũng không khó.

"Ông chủ..." Cô bán hàng run rẩy cắt đứt suy nghĩ Diệp Đình.

Diệp Đình liếc cô ta, lấy hai ngàn đồng trong bóp da trâu màu đen ra, cho cô ta tiền tip, anh lãnh đạm nói: "Thiết kế cái quần vừa rồi không tệ, rất có sáng kiến, định giá 28000 không tính là cao."

"Dạ! Ông chủ!" Anh nói cái gì là cái đó! Anh nói vải vóc của anh là vàng, tôi cũng tin tưởng!

Diệp Đình nhẹ giọng nói: "Nếu trưởng quầy làm khó cô, cô nói cô ta gọi số điện thoại trên danh thiếp."

"Cảm ơn ông chủ..." Cô bán hàng nuốt nước miếng, tăng thêm can đảm, khó khăn hỏi một câu: "Ông chủ... Anh vừa nói... Bọc lại tất cả 36C... Anh còn muốn không?"

Vừa rồi chỉ thuận miệng nói thôi đúng không?

"Dĩ nhiên." Diệp Đình híp mắt, tầm mắt từ khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Vi đi xuống, sau đó, anh cố ý câu môi cười, nhẹ nhàng nói: "Toàn bộ..."

Thật... lấy toàn bộ!

Trong nháy mắt, cằm cô bán hàng suýt rớt xuống đất!

Cô ta cho rằng đại boss chỉ thuận miệng nói để chọc giận đám người kia... Phải biết, tất cả 36C, khoảng nửa cửa hàng này.

Lăng Vi nhìn anh như nhìn người điên, siêu cấp đại boss rung chuyển trời đất, sát phạt quả quyết, lại có thể làm ra chuyện ngây thơ như vậy...

Từ trong tiệm đi ra, Diệp Đình đột nhiên thấp giọng nói bên tai cô: "Lăng Vi, lúc mắng người em thật đẹp mắt."

"..." Lăng Vi trừng anh: "Các anh đều khen người như vậy sao?"

Diệp Đình nhìn chăm chú đôi mắt trong suốt linh động của cô, nghiêm túc nói: "Lúc em mắng người, ánh mắt sáng ngời, rất có năng lực thần kỳ."

"Tôi cảm ơn anh..."

"Không cần khách sáo, ca ngợi phái nữ, là nghĩa vụ của đàn ông."

Lăng Vi thiếu chút nữa phun máu.

Hai người đi thang máy xuống lầu. Cửa thang máy đóng lại, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn hai người.

Anh ép cô vào trong góc, Lăng Vi ngừng thở. Mùi hoa nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh khiến người ta không có sức đề kháng.

Anh rũ xuống lông mi thật dài, hai mắt đen như mực nhìn cô.

Lúc thang máy đi xuống, anh thấp giọng hỏi: "Bị cướp bạn trai, trong lòng rất khó chịu phải không?"

Không biết tại sao, trong mắt anh thoáng qua tia khác thường.

Lăng Vi hít một hơi, những hình ảnh đã từng như phim trở lại trong đầu.

Cô quay mặt, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm tròng mắt đen sâu thẳm của anh, nói: "Không có gì, có thể cướp đi, không coi là yêu thật."

Anh chăm chú nhìn mắt cô, trong mắt cô có tia đau thương, nhưng nhiều hơn là kiên trì.

Diệp Đình nhìn cô một hồi, từ từ nhếch môi cười.

Lăng Vi ngơ ngẩn, bị nụ cười của anh làm rung động, dáng vẻ người này cười xấu xa, quả thật không thể đẹp mắt hơn.

Đột nhiên muốn vẽ vẻ mặt này.

"Đẹp không?" Anh chợt hỏi.

"Khụ..." Lăng Vi bị sắc, đỏ mặt nói: "Cũng không tệ lắm."

"À? Em từng gặp người đàn ông nào anh tuấn, giàu có, thông minh hơn tôi?"

"..." Mẹ nó! Không có cách nào vui vẻ tán gẫu với tên cuồng tự luyến này.

Hai người đi ra cao ốc, Lăng Vi cho là anh muốn trở về công ty hoặc biệt thự, không nghĩ rằng anh lại kéo cô đi tới cửa rạp chiếu phim.

"Anh muốn xem phim?" Lăng Vi hơi kinh ngạc.

Người như Diệp Đình cũng xem phim?

Lăng Vi cho là mình hiểu nhầm, liền đứng ở đường chính, nhìn chằm chằm bóng lưng anh, xem anh rốt cuộc muốn làm gì.

Kết quả, chỉ thấy tay anh đặt lên tay cầm cửa rạp phim...

Hình như anh do dự một lát, nhưng vẫn đẩy cửa tiến vào.

Hiếm thấy! Thật hiếm thấy...

Bây giờ cô không thấy lạ tại sao anh tới xem phim, mà thấy lạ tại sao anh phải kéo cô đi xem phim chung?

Lăng Vi thấy anh muốn đi vào trong, vội gọi anh: "Diệp Đình, anh muốn xem phim thật sao?"

Diệp Đình quay đầu, liếc cô: "Nếu không thì sao?"

"..." Lăng Vi cảm thấy buồn cười, chỉ chỉ mũi mình: "Anh muốn xem cùng tôi?"

Ánh mắt cô rất không chắc chắn, điều này khiến Diệp Đình rất khó chịu.

"Nếu không thì sao?"

Lăng Vi nhìn chung quanh, đánh vỡ đầu cũng không nghĩ ra, Diệp Đình lại muốn xem phim cùng cô?

"Tại sao?"

Quá kỳ quái!

Mua quần áo còn nói được, vì phải tham gia tiệc rượu.

Nhưng mà... Xem phim cũng không cần thiết đúng không?

Ngay cả học sinh tiểu học 10 tuổi cũng biết, nam nữ cùng đi xem phim, đó không phải là anh em tốt, thì chính là bạn thân, nếu không là tình nhân.

Anh và cô không phải anh em tốt, cũng không phải bạn thân, càng không thể coi là tình nhân.

Như vậy, cùng đi xem phim, nếu không có lý do gì, thật sự quá kỳ quái.

Diệp Đình quay đầu nhìn cô, chỉ thấy cô xinh đẹp đứng trên đường chính, váy màu trắng tung bay trong gió, cặp mắt đào hoa xinh đẹp đang nghi hoặc chớp chớp, ánh mắt trong suốt, yêu kiều lấp lánh, mang theo tia phản xạ ánh sáng mặt trời.

Tựa như không biết rõ, thề không đi vào.

Diệp Đình không nhịn được.

Thấy cô nhìn anh chằm chằm, đôi mắt xinh đẹp hơi cong, đặc biệt nghịch ngợm, tâm tình anh tốt hơn.

Anh nhìn cô chốclát, thấy cô vẫn là bộ dạng cực kỳ muốn một câu trả lời.

Anh liền thu hồi thái độ không kiên nhẫn, mím môi, nhìn vào mắt cô, hỏi: "Thế nào?"

Lăng Vi nhíu mày: "Vô duyên vô cớ đi xem phim làm gì?"

Diệp Đình nhìn chăm chú vào cô, trịnh trọng nói: "Tôi đang theo đuổi em."

"..." Tim Lăng Vi đập tăng vọt tới 200! Cô suýt chút nữa phun máu đầy mặt anh.

Cô nhìn anh như nhìn quỷ: "Theo đuổi tôi? Tại sao muốn theo đuổi tôi? Đầu anh có vấn đề à?"

"Theo đuổi em thì đầu tôi có vấn đề? Xem ra đầu em từng bị thiên thạch đập vào." Anh vươn tay, búng trán cô.

Ngón tay ấm áp của anh búng trán cô, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức nóng lên. Dưới nắng gắt, màu da trắng nõn lập tức phủ một lớp màu đỏ, đẹp đến mức khiến người khác nhìn lom lom.

Diệp Đình nhìn cô chăm chú, cảm thấy có dòng điện nhảy tót lên.

Lăng Vi xoay mặt đi, lui về sau nửa bước, nghĩ tới "Hợp đồng" anh nói, đại khái là vì tiệc rượu đó? Người này cũng thú ví, tùy tiện tìm một người kết hôn có khó khăn như vậy sao? Huống chi điều kiện vượt trội, chắc chắn có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp đổ xô vào. Cần gì phải bắt người nghèo như cô tới trêu chọc?

Cô đang suy nghĩ, thấy Diệp Đình đẩy cửa đi vào.

Anh vừa bước chân vào cửa, liền nghe có người thấp giọng kinh hô: "Wow! Trời ơi! Thật đẹp trai!" "Nhìn kìa! Người đàn ông kia là minh tinh đúng không?"

"Má ai! Thật đẹp trai thật lạnh lùng nha! Cho tới bây giờ, tôi chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy!" Một cô gái đứng cạnh cửa đỏ mặt.

Cô ta nín thở, tuy đè thấp giọng, nhưng vẫn bị rất nhiều người nghe được.

Các đôi nam nữ đang chờ xem phim đứng ngoài cửa nhìn qua.

"Òa nam thần. thật đẹp trai..."

Cửa mở ra, Diệp Đình cao lớn ăn mặc tây trang màu đen, khuôn mặt tuấn khốc không có biểu tình gì, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh giống như không có thứ gì lọt được vào mắt anh.

Trong mắt anh dường như không có chỗ trống cho vật khác nhưng lại không khiến người ta có cảm giác anh cao ngạo, chỉ cảm thấy hơi thở lạnh lùng phát ra từ trong xương của anh.

Anh vững vàng đi vào.

Thiết kế tây trang càng làm nổi bật phong thế tuấn lãng của anh, khí chất lỗi lạc, vô cùng quyến rũ. Anh như không nhìn thấy ánh mắt sùng bái của người khác, có lẽ đã quen bị người khác nhìn chằm chằm nên hoàn toàn không có cảm giác gì.

"Tiên sinh, ngài mua... vé nào?" Cô bé bán vé cúi đầu quên cả nói chào mừng đã tới.

Diệp Đình ngẩng đầu nhìn phụ đề phim liền tùy tiện chọn một phim.

Cô gái bán vé vội vàng đưa vé cho anh, chỉ dám nhìn anh một chút, nhỏ giọng hỏi: "Phim này... chỉ có ghế dựa tình nhân... ngài muốn mua sao?"

Diệp Đình gật gật đầu.

"Hai vé...... Phải không?"

Diệp Đình không nói chuyện, dùng ngón tay gõ mặt bàn. Cô gái bán vé cảm thấy áp lực, đưa vé đặt lên mặt bàn, không dám tận tay anh. Bởi vì áp lực quá lớn cô ấy làm gì cũng cảm thấy như cố gắng hết sức.

Xung quanh yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Đình.

Anh cao 1m89, so với người qua đường thì cao hơn một cái đầu, cả đại sảnh bán vé lớn như vậy như chỉ thấy mỗi mình anh, gần như các cô bé đều cắn môi, ánh mắt lấp lánh nhìn anh.

Đám đàn ông bên cạnh không ai vui nổi. Tất cả đều dùng ánh mắt phẫn nộ, khiêu khích nhìn Diệp Đình.

Nhưng không ai dám chủ động khiêu khích, bởi vì người đàn ông đứng đó, không nói gì nhưng khiến cho người ta cảm thấy áp bách, chỉ nhìn khí chất, cử chỉ liền cảm thấy được nhất định người đàn ông này có sự nghiệp thành công, giàu có, gan dạ sáng suốt, có thân phận có thể tự phụ.

Diệp Đình mua vé xong đứng yên, lập tức phát hiện Lăng Vi không đi vào theo.

Anh khẽ nhíu mày nhìn ra cửa thì thấy Lăng Vi đang gọi điện thoại.

Anh đứng đó yên lặng chờ.

"Này, anh ấy tới một mình sao, bạn gái của anh ấy chưa tới sao?" Có mấy cô gái nhìn khắp nơi.

Một cô gái khác cả giận: "Có đàn bà nào vô tâm vô phổi như vậy, lại khiến người đàn ông đẹp trai như vậy chờ đợi chứ?"

"Đúng thế." Một cô gái xinh đẹp, đáng yêu, nháy mắt nói: "Nếu anh ấy không có bạn gái tôi có thể xem cùng anh ấy.. nhìn chúng ta đáng thương bao nhiêu, chỉ có thể cùng chi em tốt ra ngoài xem phim."

"Vậy cậu qua hỏi đi." Chị em tốt của cô ta xúi giục.

Bên cạnh cô ta lại có người nói: "Mình nhìn thấy người ta mua hai vé chắc là cô gái kia còn chưa tới chăng?"

Cô gái xinh đẹp kia lại nói: "Anh ấy mua hai vé rồi cô ta còn chưa tới cũng quá mặt mũi rồi, đàn bà không tuân thủ như vậy không cần thì hơn."

Chị em tốt của cô ta lập tức phun trào: "Cậu không biết xấu hổ còn nói người ta? Mỗi lần cậu ra ngoài còn không phải muộn tận 30ph hay sao?"

"......"

Đại sảnh bán vé rào rào nghị luận, Diệp Đình như đứng bên ngoài vũ trụ vậy.

Giống như mọi chuyện đang phát sinh đều không liên quan tới anh. Từ đầu đến cuối vẫn đạm mạc, biểu tình lạnh nhạt.

Lăng Vi nói chuyện điện thoại xong liền thấy đại sảnh bán vé, gần như mọi người đều đang nhìn Diệp Đình, nếu hiện tại cô mà không vào... không biết sẽ gây náo nhiệt thế nào...

Một người đàn ông mua hai vé xem phim, sau đó một mình đứng đó, nữ chính mãi vẫn không xuất hiện xấu hổ đến mức nào, haha...

Lăng Vi rất muốn cười, cô không vào thì sao đây? Không đi vào thì sao đây?

Anh đáng bị như vậy.

Để cho anh cứ tự đại, tự kỷ, cuồng vọng đi.

Hừ...

Diệp Đình nhìn chằm chằm vào cô, nhìn thấy nụ cười giảo hoạt của cô, sắc mặt anh đen đi.

Ánh mắt của anh sắc bén, thâm trầm, đôi môi mỏng mím lại, đôi mắt gắt gao nhìn vào đôi môi cô như nếu cô còn không dám vào anh lập tức dùng mắt giết chết cô vậy.

Trong ánh mắt của anh đầy uy hiếp,Lăng Vi cố tình không để mình bị kéo vào đó, cô nhếch môi cười khiêu khích với anh.

Mọi người trong đại sảnh bán vé dường như đoán được gì, ánh mắt không tự chủ nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy ngoài cửa có một cô gái mặc trang phục màu trắng đang đứng dưới ánh mặt trời. Làn da của cô trắng như tuyết, gương mặt tinh xảo, dáng người tinh tế.

Trang phục màu trắng càng khiến làn da trắng của cô thêm oánh nhuận, khí chất siêu quần.

Cô gái này, cả người lộ ra khí chất thanh nhã cao quý.

Cô gái vừa nãy muốn xem phim cùng Diệp Đình đột nhiên không nói nên lời, cả người như bị đánh bại, ủ dột cụp đuôi.

Còn mấy cô gái nóng lòng muốn thử cũng như cà tím phơi sương héo cả đám.

Quả nhiên... tuấn nam phải xứng với mỹ nữ.

Các cô cũng chỉ có thể nhìn mà xem nhưng lúc này bọn họ nhận ra có gì đó không thích hợp.

Vì sao đám đàn ông bên cạnh bọn họ ai nấy ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng.

Bọn họ đều nhìn ra cửa, có người còn duỗi cổ để xem.

"Nhìn cái gì mà nhìn, cô ta đẹp bằng bà sao?" Lập tức có cô gái nổi bão, túm chặt lỗ tai người đàn ông bắt đều nhéo.

Người đàn ông không chịu thua, giữ chặt tay người đàn bà dùng sức gạt ra: "Không biết xấu hổ còn nói tôi sao? Vừa nãy là ai thấy người đàn ông kia còn gấp gáp hơn cả tôi hả?"

"Tôi gấp gáp thì sao nào? Người ta là nhân tài, sự nghiệp thành công, tôi nhìn thì sao? Nếu anh cũng giống như người ta thì tôi cũng gấp gáp nhìn anh mỗi người."

"Xí." Người đàn ông ghét bỏ hừ nói: "Cô cũng không nhìn xem đức hạnh của cô xem, người như tinh tinh cái thì người ta sẽ coi trọng cô sao? Tôi bị cận mới không thấy vẻ mặt đầy lông đen của cô."

"Anh cái rắm ấy, *** nó anh nói ai là tinh tinh cái hả?" Cô gái kia bị chọc giận bắt đầu cào anh ta.

Lăng Vi vừa thấy, sao lại rối loạn rồi hả?

Vì sự đoàn kết của chủ nghĩa xã hội... cô nhấc chân đi vào đại sảnh bán vé.

Diệp Đình thấy cô đi vào, khuôn mặt căng ra mới hòa hoãn lại, ánh mắt sắc bén cũng dịu đi rất nhiều.

Lăng Vi đi tới chỗ anh, nhếch môi cười gọi: "Anh...."

Sau đó duỗi tay cầm vé xem phim trong tay anh cười ngọt ngào: "Phim hoạt hình hả? Được, lâu lắm rồi chúng ta chưa xem phim hoạt hình."

Xung quanh mọi người câm nín, bọn họ nhìn qua, cái gì?

Anh sao?

Trời ạ, ầm ĩ nửa ngày thì ra người ta là anh em....

Đôi tình nhân vừa cãi nhau kìa dần nhỏ giọng, cô gái hừ một tiếng nói: "Không phải tôi là tinh tinh cái sao? Tôi là tinh tinh cái thì anh còn ở cạnh tôi làm gì, nhanh cút đi."

Người đàn ông cợt nhả đưa mặt lại gần, làm mặt quỷ: "Tôi là tinh tinh đực mới cần tinh tinh cái."

"..."

Người bên cạnh đều hết chỗ nói rồi.

Lúc này, phim sắp bắt đầu, đoàn người kéo nhau đi vào phòng chiếu phim.

Không ai nhìn thấy Diệp Đình đang đen mặt, anh?

Thế mà cô còn dám kêu?

Đôi mắt Diệp Đình thâm trầm, giống như đang có ý đồ xấu.

Lăng Vi cầm vé xem phim đi tới lối vào phòng chiếu phim, kiểm vé, cầm kính 3D đi vào.

Bọn họ ngồi phía sau, tuy là phòng dành cho khách quý nhưng cũng có rất nhiều người.

Chỉ một lát Diệp Đình đi tới ngồi xuống cạnh cô, trong tay cầm bỏng ngô và đồ uống.

Ồ...... Thật không nghĩ tới, Diệp boss sẽ mua mấy thứ này...

Phim bắt đầu chiếu, Lăng Vi đeo kính nhìn chằm chằm màn hình, nói thật phim hoạt hình... cô không có hứng thú gì.

Xem một lúc, tuy cốt truyện chặt chẽ nhưng rõ ràng là cho trẻ con xem.

Cô không có hứng thú uống đồ uống, lẩm bẩm một câu: "Không nghĩ tới Diệp đại tổng tài lại thích xem phim hoạt hình nha?"

Diệp Đình nhàn nhạt hừ, "Đúng vậy, mang em gái đi cùng thì phải xem phim hoạt hình. Chỉ số thông minh không được cao sợ nó xem không hiểu."

"..." Lăng Vi thiếu chút nữa bị sặc nước, người này sao lại cứ mang thù vậy nhỉ?

Phim đang chiếu liền nghe thấy người bên cạnh ưm ưm thở dốc.

Lăng Vi lấy kính xuống quay đầu nhìn lại liền thấy một đôi tình nhân đang ôm, nhiệt liệt hôn môi. Bàn tay người đàn ông còn sờ qua sờ lại trên người cô gái.

Tuy rằng ánh sáng trong phòng không có nhưng là ánh sáng từ trên màn hình vẫn rất sáng, cái gì cũng có thể thấy rõ, tất cả mọi người đều đang chuyên chú xem phim mà tiếng thở dốc này càng rõ ràng và mập mờ.

Lăng Vi xấu hổ quay đầu đi lại không nghĩ tới Diệp Đình cũng đang quay đầu xem, hai người một sai một vừa vặn đúng lúc môi cô chạm vào môi anh.

Hai người không đeo kính, có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt đối phương, sắc mặt cô ửng đỏ, đôi tình nhân phía sau không coi air a gì, động tình ôm hôn. Người đàn ông xốc áo cô gái xoa xoa.

Đôi chân cô gái còn đang gác lên phía sau mặt ghế Lăng Vi và Diệp Đình đang ngồi, động tình ngâm nga.

Sắc mặt Lăng Vi ngày càng đỏ, hoàn toàn không nghĩ tới lại gặp phải cảnh xấu hổ như vậy.

Mà Diệp Đình vừa lúc quay đầu nhìn cô chằm chằm, Lăng Vi bị anh nhìn chằm chằm khiến cả người nóng lên vội vàng đưa tay đẩy mặt anh ra để anh nhìn thẳng man hình.

Lòng bàn tay của cô thật mềm mại, vì vừa cầm đồ uống có đá cho nên hơi lạnh, chạm vào mặt anh cực kì thoải mái.

Anh duỗi tay nắm lấy tay cô, như muốn đùa ôm cô vào lòng. Lăng Vi kinh ngạc ngước mắt nhìn anh. Nhưng trong phòng cực kì yên tĩnh, cô không thể lớn tiếng ồn ào nên chỉ tức giận trừng anh, nhưng ở trong mắt anh lại có phong tình khác, đôi mắt giận dữ lại lấp lánh, bàn tay nhỏ nắm láy vạt áo trước ngực anh. Rõ ràng muốn đánh anh nhưng cô lại không biết cả người cô không xương mềm mại mang theo sự ấm áp càng khiến anh thoải mái hơn.

Diệp Đình nhìn chằm chằm đôi mắt đào hoa vừa tức giận vừa xấu hổ đó liền cười: "Không phải em nói phim hoạt hình khó xem sao? Tôi đẹp mắt hơn đúng không?" Anh nắm lấy tay cô xoa xoa má mình.

Lăng Vi hít một hơi thật sâu trừng anh: "Đừng có ồn ào, xem phim đi. Anh còn như vậy tôi sẽ đi đấy."

Lăng Vi nhìn anh lại thấy anh càng dán mặt lại gần hơn.

Hơi thở của anh thật nóng, phả vào mặt cô làm cho mặt cô nóng lên.

Lăng Vi né tránh, Diệp Đình bức cô sát góc, đột nhiên cười nhạo: "Trên mặt em dính bỏng... tôi lấy giúp em mà thôi." Anh duỗi tay phủi trên mặt cô.

Lăng Vi đánh vào tay anh, người này trêu đùa thật thú vị.

Nhưng mà nâng mu bàn tay lên, quả nhiên... khóe môi bên phải dính bỏng.

Mất mặt muốn chết.

Hai người lại tiếp tục xem phim, cặp đôi phía sau vẫn không ngừng ưm ưm.

Lăng Vi cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi từ Diệp Đình truyền tới, vẻ mặt anh lãnh đạm phảng phất vô cùng bình tĩnh nhưng cổ họng lăn lộn và thân thể khô nóng hoàn toàn bán đứng anh.

"Chúng ta đi chứ?" Lăng Vi đứng lên nhưng Diệp Đình ngồi đó nên phải đi qua người anh mới có thể ra ngoài.

Hô hấp của Diệp Đình vững vàng, một lúc sau mới nói: "Không gấp, chờ lát nữa bọn họ sẽ đi."

Quả nhiên đôi tình nhân kia đi rồi.

Lăng Vi nhìn bọn họ lại nghe Diệp Đình nói: "Bọn họ nhịn không được đương nhiên sẽ tìm chỗ để phát tiết."

"phụt" pv phun nước: "Trực tiếp vào khách sạn là được rồi, vào rạp chiếu phim vô ích làm gì?"

Diệp Đình liếc trắng mắt: "Rạp chiếu phim mới có không khí, trực tiếp đi khách sạn không có tiền diễn làm sao lên dốc?"

Lăng Vi đỏ mặt, anh nói quá lộ liễu rồi.

Cô muốn chạy.

"Chúng ta đi thôi."

Diệp Đình không phản đối, đứng lên, nắm tay cô đi ra ngoài. Bởi vì phòng chiếu phim rất tối, Lăng Vi đi thất tha thất thểu. May có anh nắm tay nếu không đi giày cao gót như vậy có lẽ đã ngã hình chữ X rồi.

Hai người từ trong rạp chiếu phim đi ra, Diệp Đình nhìn xung quanh, xác định mục tiêu liền kéo cô rời đi.

"Đi đâu vậy?"

Anh không trả lời, Lăng Vi gạt tay anh ra nhưng anh đi rất nhanh, bàn tay gạt không ra, cô không thể không chạy chậm theo anh.

Diệp Đình kéo cô tới một cửa hàng kem đắt đỏ muốn mua moojtits bánh và kem.

Hai người ngồi ở hàng ghế dây đằng, Lăng Vi ăn kem, lắc chân vui vẻ.

Cửa hàng kem này thật đẹp, Diệp Đình vừa uống nước mát để làm giảm đi sự khô nóng.

Nhìn cô ăn vui vẻ như vây, Diệp Đình cảm thấy chủ ý của Lôi Đình không tệ liền nhắn tin hỏi: "Ăn kem ly xong còn chưa tối thì không thể nào đi tản bộ, sau đó phải làm sao?"

Lôi Đình nhận được tin nhắn cả kinh.

"Woa... anh...."

Lôi Tuấn đang làm việc nhìn vẻ mặt Lôi Đình hưng phấn vọt tới đưa di động chọc chọc trước mặt anh ta.

Lôi Tuấn dí trán cô: "Em là xác chết vùng dậy sao? Làm anh sợ nhảy dựng."

Lôi Đình đánh tay anh ta chỉ vào màn hình di động: "Nhanh xem, Đình ca và Lăng Vi đang hẹn hò đấy."

"Sao cơ? Thật sao?" Lôi Tuấn nhấc mông đứng lên, dán mặt lại gần màn hình: "Haha... cây vạn tuế nở hoa. Đã lâu Đình ca không có bạn gái, nhanh, nhanh bảo bọn họ gạo nấu thành cơm."

"Sau đó làm gì đây?" Lôi Đình nghiêm túc hỏi.

Hai mắt Lôi Tuấn híp lại, trong đầu lóe lên ánh sáng.

Anh ta nhún vai cười âm hiểm: "Để hai người bọn họ đi ngâm suối nước nóng."

Nói xong còn nhướn mày với Lôi Đình.

Lôi Đình há hốc miệng lập tức trong đầu hiện lên hình ảnh xuân cung đồ.

"Ha ha ha ha ha —— Anh! Anh thật xấu! Dùng sắc dụ sao?" Lôi Đình cười ha ha: "Bộp" một chưởng chụp ở trên bàn: "Được! Liền như vậy làm!"

Lôi Đình nắm di động "Bùm bùm" đánh chữ.

Lôi Đình nhắn tin cho Diệp Đình mà không gọi điện thoại.

Bởi vì hôm nay Đình ca đẩy hết công việc cự tiếp gặp gỡ mọi người.

Cho nên di dộng biết thành cự tuyệt bất cứ cuộc gọi nào, chỉ không cấm nhắn tin cho tổ mười người.

Lôi Đình nhắn tin xong lại hỏi Lôi Tuấn: "Anh, vậy sao đó thế nào, sau đó định làm gì đây?"

Lôi Tuấn đánh một cái bộp vào trán cô ấy: "em có bị ngốc không vậy, thế mà còn phải hỏi sao? Ngâm suối nước nóng hai người nhiệt huyết sôi trao, em nói sau đó sẽ làm 'cái gì' đây?"

Lôi Đình nhếch môi kinh ngạc: "À.. đã biết."

Lôi Tuấn lắc đầu thở dài, trong lòng thầm nghĩ: Đã lớn như vậy rồi còn không hiểu chuyện, phải nhanh tim đàn ông yêu đương với nó, kết hôn rồi sinh con...

Lôi Đình lại nghĩ: "Trong đầu anh mình đều là t*ng trùng, rõ ràng chưa có bạn gái mà cái gì cũng biết. Không biết phải xem nhiều tác phẩm đảo quốc không.. phải nhanh tìm bạn gái cho anh ấy mới được.

Lôi Đình nhắn tin cho Diệp Đình: "Đình ca, sau đó có thể đi suối nước nóng."

Diệp Đình nhìn tin nhắn, sắc mặt không nhịn được tối sầm, anh ấn bàn phím nhắn lại.

"Tít, tít..." Lôi Đình nhanh chóng mở tin nhắn ra liền thấy bên trong hiện lên năm chữ...

"Bây giờ là mùa hè..."

Hiện tại đang là mùa hè... á... đầu bị kẹp cửa mới đi ngâm suối nước nóng.

Lôi Đình nhìn ra được Diệp Đình sắp bùng nổ liền giơ di động, chu môi, hét lên với Lôi Tuấn: "Hiện tại là mùa hè."

Lôi Tuấn cứng lại, quên mất.

"Vậy thì đi bơi." Anh ta búng tay, không nghĩ tới mình thông minh như thế. Hiện tại anh ta rất có tiềm chất tán gái.

Lôi Đình nghĩ nghĩ thấy đáng tin cho nên nhanh chóng nhắn qua: "Vậy thì đi bơi."

Sau đó Diệp Đình không nhắn lại nữa, có lẽ là chọn đề nghị này.

Lăng Vi ăn kem xong, tâm tình dường như rất tót. Hai mắt cô lấp lánh, cười vui vẻ ngồi trên ghế.

Diệp Đình thanh toán xong lại kéo cô ra ngoài.

Gần đó có một câu lạc bộ nước, chừng 500m, rất gần.

Lúc này Lăng Vi không hỏi anh đi đâu, anh cố ý ra ngoài một ngày mang cô đi chơi.

Chỉ là trong lòng có chút kì quái, một ngày của anh bận rộn như thế, thế mà lại nguyện ý phí thời gian cùng một cô gái không quen biết đi dạo phố, xem phim, ăn kem...

Anh báo ân là báo như vậy hả?

Nghĩ thế, trong đầu Lăng Vi xuất hiện suy nghĩ, hình như đó là chuyện các đôi yêu nhau làm không phải sao?

Chẳng lẽ... giống như anh nói, anh đang... theo đuổi cô?

Trong lòng nghĩ vậy, cô bật thốt lên, không nghĩ tới Diệp Đình nghe xong quay đầu cười nhạo cô: "Đừng nghĩ nhiều, em tương đối thích hợp với người tôi muốn cho cho hợp đồng mà thôi."

Người được chọn kí hợp đồng.

Lăng Vi từ từ bước đi lại ngẩng đầu đánh giá anh, không biết anh nói thật hay giả chỉ thấy vẻ mặt lạnh nhạt của anh, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.

Lăng Vi không dò hỏi tới cùng rốt cuộc... hình như bị cười rồi.

Trong lòng một bụng chấm hỏi, Lăng Vi bị anh kéo với câu lạc bộ dưới nước.

Anh cầm một thẻ đen, tổng giám đốc Hoa Đình nhìn thấy thẻ lập tức cung kính: "Ông chủ, anh..."

Chưa đợi ông ta nói xong Diệp Đình đã phất tay: "Tùy tiện chơi một chút thôi."

Giám đốc Lưu gật đầu liên tục cung kính nói: "Ngài có yêu cầu gì cứ việc phân phó."

Diệp Đình kéo Lăng Vi đi vào. Giám đốc Lưu kinh ngạc xoa mắt mình, từ lúc nơi này xâu xưng Boss mới tới một lần. Hôm nay sao lại tới vậy? Chẳng lẽ tới thị sát sao? Trái tim giám đốc Lưu đập thình thịch. Nhưng nhìn biểu tình Diệp tổng thì không giống. Đột nhiên giám đốc Lưu nhìn hai người nắm tay nhau mà đi. Ố? Không phải Boss có tính thích sạch sẽ sao? Sao lại nắm tay một cô gái? Bép... giám đốc Lưu đưa tay vả mình một cái: "Ôi chao..." Ông ta kêu thảm một tiếng, đau quá. Thế là ông ta không phải nằm mơ.

Lăng Vi nhìn xung quanh.

Bể bơi này... thật là rộng.

Còn có các phương tiện giải trí khác. Trong đó khu khách quý có một bể bơi lớn dành riêng cho Diệp Đình. Diệp Đình mang theo cô đi về phái vể bơi của anh.

"Đình ca ——"

"Diệp thiếu......"

"Diệp tiên sinh!"

Mọi người ở nơi này đều là người trong giới thượng lưu, là nhân vật có uy tín. Có không ít người nhận ra Diệp Đình, không ít người cung kính chào hỏi anh. Trong đó có không ít cô gái kinh ngạc nhìn Lăng Vi, ai mà không biết Diệp Đình thích ở sạch, hôm nay anh còn nắm tay một cô gái?

Lăng Vi nhìn xung quanh, câu lạc bộ này thật khí phái, chuẩn cmnr quá lớn mà.

Giám đốc Lưu sai người chuẩn bị đồ bơi cho Lăng Vi, còn có kính bơi và phao bơi.

Lăng Vi không muốn bơi, cô có tiếng là vịt trên cạn, học mấy lần cũng không học được.

Cô biết mình không có tiềm chất đó cho nên không muốn bơi.

Hấp dẫn cô đó chính là chỗ cầu trượt hình có rắn.

Cô rất muốn chơi cầu trượt, còn nhớ khi còn bé ba mẹ còn xây trong vườn một câu thang trượt...

Ba mẹ qua đời cô vẫn chưa bao giờ chơi nữa.

Đôi mắt Lăng Vi tối lại, biểu tình cô đơn và chua xót.

Diệp Đình thay quần áo xong liền thấy cô vẫn mặc váy trắng đứng bên cạnh bể bơi.

Cô đứng đó, đôi mắt nhìn chằm chằm cầu trượt.

Đầu lông mày nhíu lại, bóng dáng cô đơn trông thật cô độc.

Bả vai của cô cụp xuống phảng phất như có người nắm lấy muốn bóp nát cô.

Diệp Đình đi tới chỗ cô, cúi đầu nhìn cô: "Nghĩ gì vậy?"

"Sao cơ?" Lăng Vi lấy lại tinh thần nhìn thấy anh cởi trần, trên vai khoác chiếc khăn lông trắng, phía dưới chỉ mặc quần bơi tam giác. Cả người anh trần trụi, chói lộ đâm vào mắt cô.

Cơ bắp trên người anh đẹp tới mức làm người ta muốn thét chói tai. Vai rộng eo thon, đường cong vô cùng đẹp mắt.

Đôi chân thẳng tắp hữu lực, màu da nâu lúa mạch càng thêm gợi cảm, mê người.

Cơ bắp đường cong hoàn mỹ, cân xứng tràn đầy năng lượng.

Tuyệt đối là bữa thịnh yến thị giác mà.

Xung quanh không ít cô gái đều quay đầu nhìn anh.

Có người quyến rũ gọi Đình ca... còn có người cố ý lớn giọng muốn hấp dẫn sự chú ý của anh.

Càng có người không nhịn được quyến rũ từ trong nước đứng lên, bày ra eo thon, dáng người yếu điệu đi tới trước mặt anh.

"Đình thiếu gia, đã lâu không tụ hội. Là có người mới quên chúng em sao?" Người đàn bà cắn môi cười cực kì rung động lòng người.

Cô ta cố ý chắn trước mặt Lăng Vi, Lăng Vi bị cô ta gạt ra sau một bước.

Đôi mắt Diệp Đình nhíu lại.

Liếc nhìn người đàn bà kia không hề khách khí mà nói: "Tôi quen cô sao?"

Biểu tình của Diệp Đình lạnh nhạt, ánh mắt lạnh băng. Ý tứ là căn bản tôi chẳng nhớ cô là cái cọng hành nào cả.

Biểu tình của Diệp Đình rất chán ghét.

Dáng vẻ đặc biệt ghét một vài phụ nữ giả bộ làm như quen biết, nói giống như là bạn gái trước của anh. Giọng điệu này, quá dễ khiến người ta hiểu lầm!

Người phụ nữ kia gấp đến độ giậm chân: "Aiya, anh Đình... Anh hư lắm! Người ta là con gái của Vương Trung Lâm. Lần trước đã gặp anh trong tiệc rượu..."

Sắc mặt Diệp Đình vô cùng lạnh lẽo, mang theo sát hí trừng người phụ nữ kia!

Người phụ nữ kia quẫn đến mặt đỏ bừng, vội nói: "Anh Đình, em xuống nước trước, có thời gian tụ họp nữa..." Không dám nói thêm gì, lập tức nhảy vào trong nước, mất dạng.

Diệp Đình mặt lạnh kéo Lăng Vi về.

Đối với thái độ nhẫn nhịn này của cô, cực kỳ bất mãn.

Lăng Vi không có vấn đề gì, chuyện này vốn không liên quan tới cô...

Diệp Đình quét mắt nhìn váy trắng trên người Lăng Vi, càng bất mãn: "Sao còn chưa đi thay quần áo?"

Lăng Vi bĩu môi: "Không bơi."

Diệp Đình kéo cô đi vào phòng thay đồ.

Lăng Vi hất tay anh ra.

Cô hất một cái, khăn lông trắng trên vai Diệp Đình liền rớt xuống.

Cơ ngực rắn chắc của anh lập tức lộ ra trước mắt cô.

Lăng Vi đột nhiên vỗ trán, vừa vặn manga của cô vẽ đến khúc nam chính bị thương, phải lộ cơ bắp! Hai ngày nay cô mất ý tưởng nghiêm trọng, biên tập đại nhân đã quyết định mua vé máy bay đuổi theo giết cô!

Sao Lăng Vi có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy!

Hai mắt cô lóe sáng, nhìn chằm chằm eo anh.

Diệp Đình đứng đó, thấy ánh mắt cô gần như tham lam nhìn chằm chằm eo hẹp của anh.

Ánh mắt Lăng Vi như máy chụp hình, 'rắc rắc rắc', tựa như muốn khắc đường vân cơ bắp của anh vào trong đầu.

Đôi mắt hoa đòa của cô chớp chớp chớp, ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm cơ bụng anh.

Ngón tay hơi động, giống như mô tả thân thể anh.

Tám khối cơ bụng kia, đường ranh rõ ràng, vô cùng mê người... Tầm mắt lại hướng xuống, hai tuyến nhân ngư mê người kia câu dẫn tay cô muốn đi sờ một cái. Còn có cái quần tam giác kia, đường nét cực kỳ rõ ràng...

Mặt Lăng Vi đỏ bừng. Diệp Đình đột nhiên đưa tay ôm cô vào trong ngực: "Đừng động!" Anh dùng người cô che kín nơi xôn xao khó nhịn của anh. Anh thật sự không nghĩ tới bị cô nhìn một lúc đã nổi lên phản ứng.

"Anh Đình... Sao không xuống nước?" Không ít người chào hỏi anh.

Hô hấp Diệp Đình dần rối loạn, nhưng biểu tình rất bình tĩnh, phất phất tay với mọi người, kéo Lăng Vi xuống nước.

Hai người chìm dưới nước, Lăng Vi ướt đẫm!

Anh tận lực ổn định xao động trong người mình. Nhưng người cô rất mềm, mùi thơm tự nhiên mát mẽ trên người khiến anh dễ chịu yêu thích, cô ôn nhu mềm nhũn dựa vào anh, làm anh càng khó chịu, càng muốn bùng nổ.

Lăng Vi muốn giãy giụa thoát khỏi tay anh, nhưng ở trong nước, cô không biết bơi, lại không có cách chạy! Đây là hồ bơi sâu hơn hai thước.

Lăng Vi thở hổn hển: "Làm gì? Đùa giỡn lưu manh à?"

Diệp Đình ôm cô vào trong ngực lần nữa, giọng nói bình tĩnh mang theo bất mãn: "Hai chúng ta rốt cuộc là ai đùa giỡn lưu manh trước? Có người phụ nữ nào nhìn chằm chằm chỗ đó của đàn ông giống em không?"

"Sao tôi biết, nó... bị người khác nhìn cũng sẽ lớn hơn ah? Tôi lại không chạm vào!"

"Đây là phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông có được không?"

Lăng Vi cau mày, trên khuôn mặt thẹn thùng viết đầy "Không tin"!

Cô ngước mắt, sắc mặt hồng hồng trợn mắt nhìn anh: "Mau buông tay! Tên háo sắc chính là tên háo sắc, tranh cãi cái gì? Mau buông tay, nếu không tôi la lên anh khiếm nhã!"

Diệp Đình cắn răng, dùng hai tay ôm chặt cô, ngoắc ngoắc tay với giám đốc, bảo giám đốc cầm điện thoại anh tới. Giám đốc vội hai tay đưa điện thoại tới trước mặt anh. Ngón tay Diệp Đình kẹp điện thoại, mở màn hình khóa, lên mạng tra: "Phụ nữ nhìn chằm chằm bộ phận sinh lý của đàn ông, đàn ông sẽ có phản ứng hay không?"

Kết quả... Câu trả lời, cùng một câu... Sẽ! Nhất định sẽ có! Tuyệt đối sẽ có!

Bên dưới còn phối hợp rất nhiều hình ảnh.

"..." Lăng Vi xấu hổ muốn chết!

"Tắt mau đi!" Hình ảnh bên trong, thật sự không dám nhìn thẳng.

Mặt cô đỏ như trái táo, rơi vào trong mắt Diệp Đình, quả thực quyến rũ mê người hơn khuôn mặt xinh đẹp kia 10 triệu lần. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, anh hận không thể cắn lên một cô một cái.

Hôm nay cô mặc áo hở vai, anh từ trên cao nhìn xuống, vừa vặn thấy được phong cảnh trong cổ áo. Ngực cô ngăm trong nước, bao lấy da thịt trắng như tuyết của cô. Lúc này vừa xấu hổ vừa quẫn bách, cả người đều bao phủ một màu hồng nhạt.

Hơi thở anh ngày càng chìm, hai tay ôm chặt cô, cái miệng nhỏ nhắn của cô vểnh lên, tỏ ra cực kỳ không kiên nhẫn. Anh cúi đầu cắn tai cô, nói: "Đừng lộn xộn, nếu không... Tôi không chịu trách nhiệm về hậu quả."

Lăng Vi cảm nhận được thân thể anh đột nhiên căng thẳng, không dám nhúc nhích nữa. Ngoan ngoãn để cho anh ôm, lắng xuống. Diệp Đình ôm cô bơi ra giữa hồ.

Lăng Vi mặc anh định đoạt. Nói thật... Anh mất tự nhiên như vậy, đều là cô gây họa... Trong hồ bơi có nhiều người như vậy, đều là nhân vật có mặt mũi... Hơn nữa, còn đều biết anh.

Lăng Vi sợ anh bị kích thích, vội nhìn trái nhìn phải nói với anh: "A... Vết thương của anh còn chưa lành, không thể bơi lội."

Lúc này Diệp Đình vô cùng cảm ơn cô nguyện ý dời tầm mắt của anh, liền "ừ" một tiếng: "Không sao. Bị thương không sâu, đã kết vảy rồi." Dừng một lát, còn nói: "Tôi vừa dán băng keo chống nước."

Lăng Vi thẹn thùng nghiêm mặt, nói: "Nếu anh khó chịu, nghĩ cách giải quyết là được." Cô nhìn các cô gái diêm dúa lòe loẹt bên kia hồ bơi: "Anh nhìn bọn họ đi, mỗi một người đều có thể xuất hồn nhào lên người anh."

Mặt Diệp Đình đột nhiên trầm xuống, trong đôi mắt đen nhánh toát ra đằng đằng lửa giận.

Anh trầm giọng hỏi ngược lại: "Em nổi lên phản ứng sinh lý, sẽ tìm những người đàn ông kia giải quyết sao?"

"Nói nhảm! Dĩ nhiên sẽ không!" Lăng Vi trợn mắt nhìn anh: "Tôi lại không bị điên!"

Sắc mặt Diệp Đình càng khó coi: "Vậy em dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ tìm những phụ nữ kia? Ở trong mắt em, tôi rất tùy tiện?"

Lăng Vi cứng đờ! Đúng thế! Trong tiềm thức cô luôn xem Diệp Đình là loại người vui chơi giữa bụi hoa....

Nhưng mà... Suy nghĩ kỹ, anh cũng không phải... Hôm anh xông vào nhà cô, bị xuân dược quấn người... Cho dù anh sắp nổ tung mà chết, anh cũng có thể khắc chế mình, không đụng vào cô.

Khi đó, cô nam quả nữ một phòng, thiên lôi câu động địa hỏa, thiên thời địa lợi, anh đều chiếm hết, anh vẫn cố gắng khống chế tác dụng thuốc trong cơ thể mình.

Diệp Đình trợn mắt nhìn cô, không tiếp tục đề tài này.

Hồi lâu, hồ nước lạnh như băng làm bầu không khí dịu đi. Diệp Đình liếc cô, nói: "Mau nói xin lỗi tôi! Em vũ nhục nhân cách của tôi!"

Lăng Vi ngượng ngùng cười cười. Biết anh nói đúng, vừa rồi bảo anh tùy tiện tìm phụ nữ giải quyết nhu cầu sinh lý. Lúc này, đột nhiên cảm thấy Diệp Đình dùng sức nắm cánh tay cô, cánh tay cô cũng bị anh bóp đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro