Yêu | SeokSoo, CheolSoo| Part 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Part 11:

– Hôm nay, anh với Soo đi mua đồ đi, em ở nhà gọi điện cho bạn qua _ JiYeon cười cười rồi ấn cả hai người họ ra khỏi nhà, mặc cho hai bộ mặt cứ ngơ ngác nhìn nhau

– Vậy thôi chúng ta đi _ JiSoo cuối cùng cũng là người mở lời trước giúp họ thoát khỏi sự lung túng ban đầu.

————————–
Tại siêu thị, Henry có vẻ khá sành sỏi về việc sẽ chọn những cái gì, đồ ăn nào thì hợp với tiệc và cả khẩu vị của JiYeon, cậu cảm thấy yên tâm hơn khi nghĩ về cô em gái bướng bỉnh và cứng đầu của mình sẽ được hạnh phúc.

– Anh có vẻ rất quan tâm đến con bé? _ JiSoo hỏi vu vơ trong khi tay vẫn đang lựa hoa quả

– Vì đó là yêu thôi, đôi khi không phải chỉ là sự quan tâm, mà còn là cả tình yêu tôi dồn hết vào những công việc cỏn con như thế này _ Henry mỉm cười, nụ cười đẹp của một chàng trai hạnh phúc _ JiSoo-sshi, có lẽ nói những lời này là không nên vì dù sao tôi vẫn chỉ là một người lạ, nhưng xét theo nhiều mặt, sao anh không thử mở trái tim mình rộng ra hơn xem?

– Ý anh là gì? _ cậu tròn mắt nhìn, không phải vì anh ta là bác sĩ tâm lý nên giờ thấy được luôn cả suy nghĩ trong cậu nhé!

– Tôi đã nghe Yeonie kể nhiều về hoàn cảnh của cô ấy và cả của anh nữa _ Anh ta hơi dừng lời, bàn tay vẫn chọn lựa đồ, rồi anh ta tiếp _ Có lẽ đây là theo bệnh nghề nghiệp mà ra nhưng tôi thấy anh hãy thử thả lỏng cơ thể mình, hãy thư giãn nó, đừng gồng nó lên một cách không cần thiết ... giống như bây giờ.

Henry nhìn vào mắt cậu, ánh mắt nâu thẳm đó khiến cậu có chút không thoải mái, mà cũng đúng thôi chẳng ai thấy thoải mái khi bị nhìn thấy như vậy.

- Hoặc nếu như anh có những chuyện không thể nói với người khác thì anh nến viết nhật kí mỗi ngày, nó sẽ giúp anh giải tỏa căng thẳng.

Anh ta mỉm cười như muốn xoa dịu cái tâm lý phòng bị của JiSoo.

Cậu khẽ gật đầu, rồi tiếp tục chọn đồ nhưng tâm trí của cậu thì không hẳn đã dừng lại ở đó, có cái gì đó về miên man suy nghĩ mà cậu chưa có thể giải đáp hết, cũng chưa từng thử nói với ai ... nhưng nếu giờ nói với Henry liệu có ổn không nhỉ? "Dù sao anh ta cũng là bác sĩ tâm lý" – JiSoo đã nghĩ như vậy.

– Tôi hỏi điều này nhé được không? Nếu như ... nếu như tôi đi khỏi đây một thời gian, liệu tinh thần tôi có khá hơn không?

– Hmmm ... còn dựa vào khả năng hồi phục tinh thần của anh thôi _ Henry lại mỉm cười nhìn đôi mắt kia đang hướng về mình đầy ẩn ý _ mà ... trái tim không bình lặng thì tôi không chắc tâm trí anh có thể bình lặng được đâu JiSoo-sshi. Dù anh có đi khỏi nơi này nhưng tâm hồn anh ở đây thì dù có đi đâu chăng nữa cũng chẳng giải quyết bất kì vấn đề gì.

Henry đi lướt qua cậu để đến một quầy khác, cái cách anh ta nói làm cậu khẽ giật mình ... trái tim không bình lặng? ... nó vẫn còn đang chịu một nỗi đau vô hình mà JiSoo! Đừng quên điều đó!
.
.
.
– Yeonie à, oppa về rồi này _ cậu bước vào nhưng nhà cửa vắng tanh, chẳng có ai ở nhà cả. Lúc nãy trên đường về Henry cũng nhận điện thoại của ai đó rồi đi biến mất, cậu nghi rằng đó là con bé nhưng cũng chẳng muốn nói, thật chẳng hiểu con nhỏ này muốn làm cái gì nữa đây!

Cậu lục tục bê cái đống đồ to đùng này về, cũng cứ nghĩ sẽ có nhiều người nên mua khá nhiều, ai ngờ con nhóc này lại thích chơi khó cậu kiểu này đây, về đây rồi biết tay! Con gái con đứa mà nghịch ngợm cứ như thằng nhóc con trai ... thiệt tình khổ vì nó quá mà!

*cạch*

– JiYeon, tớ đem đồ đến này!

JiSoo giật mình, cái gì thế này ... sao SeokMin lại ở đây?

– Ji ... JiSoo hyung ...

– SeokMin, sao em đến vậy? _ cậu cố gắng điều hòa nhịp thở của chính mình, nụ cười gượng gạo không che nổi sự bối rối và lúng túng của họ

– Em qua đưa đồ cho JiYeon, cô ấy bảo em mang đến! _ SeokMin chìa cái túi mình đang cầm như minh chứng cho điều mình nói là hoàn toàn đúng

– Nó hiện giờ không có nhà, em để ở bàn nhé, hyung phải vào trong bếp chút.

Cậu cố tìm cách để thoát khỏi nơi này một cách nhanh nhất nhưng ...

– Hyung ... chúng ta có thể nói chuyện được không?
.
.
.
JiSoo ngồi im lặng tại chiếc xích đu trắng ở trong công viên vắng người, SeokMin cũng đứng gần đó nghịch nghịch những sợi xích bên cạnh, hai người không nói với nhau bất cứ lời nào, cái không khí ngột ngạt đó cứ trùm lên họ.

Mặc dù là người dẫn cậu ra đây, nhưng chính SeokMin lại chẳng biết mình phải mở lời sao, nói thế nào thì mới hợp với hoàn cảnh oái oăm này đây!

– Em có chuyện gì muốn nói vậy? _ cậu ngước lên nhìn, đôi mắt hun hút nỗi buồn khiến người đối diện bị cuốn vào thế giới của riêng nó

– Em ... em ... _ SeokMin cắn môi, rồi cuối cùng thì cũng quyết định nói những gì mình đang suy nghĩ _ Điều đầu tiên ... em muốn xin lỗi hyung vì những gì mà em đã gây ra cho JiYeon ... và hyung ...

– Chuyện đó em nhắc lại làm gì nữa, cái gì qua rồi cứ để nó qua đi ... đó cũng không phải điều hay ho gì cần nhắc lại. _ JiSoo cụp đôi mắt xuống ... có vẻ khác với những gì cậu đã mong chờ

– Vâng ... Còn điều thứ hai em muốn nói ... em ... em biết em đã gây ra quá nhiều tội, em là thằng hèn, là đứa chẳng ra gì, em không xứng với những gì mà hyung dành cho em ... nhưng dù hyung có ghét bỏ em, có khinh thường em cũng được ... em yêu hyung! JiSoo, em yêu hyung!

Cậu mở lớn đôi mắt, dường như tai cậu đã bị ù rồi thì phải ... yêu? ... Có phải SeokMin vừa nói yêu cậu không? ... Điều này ... có phải là điều cậu mong chờ? ...

– JiSoo, cho em một cơ hội thôi được không? Em ...

– SeokMin ... hyung chưa chuẩn bị cho điều này

Cậu lắc đầu rồi trong lòng tự cười nhạo chính bản thân mình ... đó chẳng phải là điều cậu TỪNG rất mong chờ hay sao?

- JiSoo ...

- SeokMin ... hyung thực sự ... thực sự đã từng chờ đợi câu nói này của em nhưng bây giờ ... hyung không biết mình đang chờ đợi điều gì nữa.

Nụ cười của cậu thấm nỗi buồn, giọng nói dịu dàng nhưng lại cảm giác vô cùng xa xăm ...

SeokMin chỉ có thể đứng im như phỗng nhìn người trước mắt mình ... chẳng lẽ dù chỉ là một cơ hội cuối cùng cũng không thể có sao?

- Em và hyung, chúng ta đều đã làm tổn thương những người xung quanh, làm tổn thương chính mình ... em biết không, hyung đã nghĩ rất nhiều cuối cùng vẫn là nghĩ không thông ... vì sao lại yêu em nhiều như vậy?

JiSoo nhìn thẳng vào SeokMin, lời nói vẫn dịu dàng mà xa xăm, đôi mắt buồn giờ long lanh khiến SeokMin không hiểu sao mà lại đưa tay lên giống như muốn lau giọt nước mắt của cậu ...

- Hyung không khóc, SeokMin ah!

Cậu có chút buồn cười với biểu hiện của cậu nhóc đứng trước mặt mình lúc này. Nắm lấy tay SeokMin, cậu đan ngón tay mình vào bàn tay ấy ...

- SeokMin, em phải hiểu rằng ... anh cũng yêu em ... nhưng hiện tại anh lại không chờ đợi tình yêu ấy ... trái tim, tâm hồn, thể xác đều tổn thương và suốt một năm qua anh vẫn chưa thể thôi đau đớn ... SeokMin ... có thể nói ra điều này, anh cảm thấy bản thân thật nhẹ nhõm nhưng để có thể ở bên em vào lúc này, vào thời điểm này ... anh nghĩ mình không thể.

Cậu đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt trưởng thành theo năm tháng của SeokMin, bàn tay vuốt nhẹ ... tối nay có thể được chạm vào cậu ấy thế này, cậu cảm thấy mình có thể rời xa nơi này được rồi.

- JiSoo ... vậy anh định ...

- Sau tốt nghiệp, anh sẽ rời khỏi Hàn Quốc một thời gian ... anh không trói buộc, cũng không ép em phải chờ, anh nói ra tình cảm của mình vì anh đã giữ nó cho riêng anh quá lâu rồi, giờ anh muốn em hãy giữ nó dùm anh.

Đôi tay SeokMin run rẩy, từng lời anh nói giống như sợi thừng siết trái tim ... vừa thương cậu, vừa giận bản thân ... Suốt thời gian qua Hong JiSoo – con người nhỏ bé này đã phải chịu đựng những gì?

- Em sẽ chờ ... JiSoo, dù anh có đi bao nhiêu năm em cũng sẽ chờ ... Soo, em xin lỗi!

Ôm cậu vào lòng, SeokMin để mặc nước mắt mình rơi xuống ... người con trai này dù hết đời cậu cũng không thể đánh mất thêm một lần nào nữa!

JiSoo đứng trong vòng tay mà mình ngày đêm mong chờ, cậu chỉ có thể cười một nụ cười nhẹ nhõm ... trái tim vẫn cứ đau nhưng rồi sẽ có lúc vết thương sẽ liền miệng.

.

.

.

Lúc này ở nhà họ Hong

– Em sao vậy Yeonie, đừng có đi đi lại lại vậy nữa mà _ anh thuận tay kéo nó xuống ngồi cạnh mình, suốt từ lúc SeokMin cùng JiSoo rời đi, nó chưa ngồi yên dù chỉ một phút

– Không hiểu tại sao nhưng em nóng ruột quá Henry à _ JiYeon cắn môi,đôi lông mày của nó khẽ cong xuống nhìn sầu não

– Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà con _ bà Hong khẽ xoa đầu đưa con của mình khi vừa đi ra và nghe thấy nó nói

– Liệu có chuyện gì không hả umma? Liệu Soo có bị tổn thương nữa không? Nếu SeokMin lại làm Soo tổn thương, con sẽ không tha cho cậu ta đâu! Con lo cho Soo quá!

Con bé nói liền một mạch không ngừng nghỉ khiến Henry bên cạnh chỉ có thể lắc đầu cười.

– Nó không còn trẻ con nữa rồi Yeonie, thằng bé có thể tự quyết định cuộc đời mình cơ mà, cái chính là dựa vào nó thôi, anh trai con không phải thằng nhóc yếu đuối đâu! _ ông Hong bước ra nhìn con gái với ánh mắt đầy tin tưởng và chắc chắn.

– Con biết, chỉ mong là đừng xảy ra chuyện gì là tốt rồi, cũng mong là hai người họ đừng có vì chuyện cũ mà buồn phiền thêm.

JiYeon thở dài rồi nó thả lỏng cơ thể mình nghiêng đầu tựa vào vai anh ... nó vẫn cảm thấy lo lắng dù nó chẳng thể quyết định chuyện gì ...

End part 11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro