Chương 1: Lời tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khuôn viên trường Đại học A, sau khi nghe tiếng chuông vàng lên, từng tốp từng tốp học sinh từ các phòng học ùa ra cùng nhau ra về. Dường như ai ai cũng mang vẻ thoải mái, thư giãn sau một buổi học căng thẳng, mệt mỏi. Thế nhưng, khác hẳn với không khí nhộn nhịp ra về của người khác, phía bên kia dãy học A1-khu học tập của sinh viên năm nhất, ngay trước cửa phòng học số 19 có một nhóm học sinh vẫn chưa có dấu hiệu ra về, đang tập trung vây kín cửa phòng số 19 Như là đang hóng một vụ drama nào đấy. Ngay trong phòng học số 19, Tô Cẩm cũng giống như bao người khác, sau khi nghe tiếng chuông vang lên cô cũng bắt đầu thu dọn sách vở,đồ dùng để trở về kí túc xá. Thế nhưng, chưa thu dọn xong thì cô nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trương Việt- đàn anh năm 2 học IT bên kia dãy B2 đang bước vào phòng, trên tay cầm bó hoa hồng đỏ phía sau là nhóm bạn thân của anh cùng nhau đi vào thu hút biết bao ánh nhìn. Trương Việt vốn đã là hot boy trường, gia đình khá giả, nay lại cầm một bó hoa Như thế khiến ai đi qua cũng phải ngoảnh mặt nhìn lại một lần. Tô Cẩm thấy vậy, cũng không màng để tâm đến, cúi xuống tiếp tục sách vở vào túi,cứ nghĩ rằng Trương Việt đến tỏ tình cũng chẳng liên quan tới cô vì trong phòng học 19 này tuy rằng không có hoa khôi nhưng không ít bạn học nữ ưa nhìn, xinh đẹp, dễ thương, đúng gu với con trai thời nay. Thế mà không ngờ đến, người được Trương Việt tỏ tình lại chính là Tô Cẩm. Trương Việt bước tới trước bàn học của Tô Cẩm, xung quanh vẫn là tiếng hò hét cổ vũ của mọi người, đâu đó vẫn nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ của các bạn nữ có ghen tị, có ghen ghét,... Lúc bây giờ, chính đương sự là Tô Cẩm đây rất bất ngờ vì không nghĩ tới nhân vật chính của drama này lại chính là bản thân mình. Bên cạnh Tô Cẩm, bạn cùng bàn kiêm bạn cùng phòng của Tô Cẩm - Ôn Nhuyễn thúc nhẹ cánh tay cô, trên mặt nở nụ cười kiểu " bà đây biết hết rồi nhé" nhìn cô một cách " trìu mến" Trương Việt đưa bó hoa tới Tô Cẩm, khuôn mặt dần dần đỏ lên vì ngại, nhẹ nhàng nói: " Đàn em Tô Cẩm, từ lần đầu tiên gặp em ở cổng trường, anh biết tim mình đã khắc ghi hình bóng em.Cho tới bây giờ, anh mới đủ can đảm muốn nói là: Tô Cẩm, em có thể làm bạn gái anh không?" Tô Cẩm ngẩn người, suy nghĩ gì đó một lúc rồi mới nhẹ nhàng trả lời: " Xin lỗi, đàn anh Trương Việt, em không thể chấp nhận lời tỏ tình này. Bấy lâu nay em chỉ coi anh như đàn anh của em, cảm ơn anh vì đã yêu thích em. Nhưng em là một người rất nhiều khuyết điểm, em không xứng với anh và hiện tại em không muốn yêu đương. Xin lỗi và cảm ơn anh nhiều, mong đàn anh có thể tìm được một người yêu anh thật lòng ạ."
Nói rồi Tô Cẩm cúi đầu xuống với Trương Việt thay cho lời cảm ơn và xin lỗi rồi một tay cầm túi, một tay cầm tay Ôn Nhuyễn trở về kí túc xá. Không khí dần ảm đạm xuống, ai nấy đều mang vẻ tiếc nuối với Trương Việt. Hai người cũng coi như trai tài gái sắc, so với Trương Việt cao 1m85 thì Tô Cẩm chỉ vỏn vẹn 1m65, vẻ đẹp thanh tú, dễ thương với làn da trắng nõn,đôi mắt to, tròn, lấp lánh ánh nước, sóng mũi cao,thẳng, đôi môi chúm chím như hoa anh đào, mái tóc dài ngang lưng uốn sóng đen mượt cùng với giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào. Đôi đũa lệch này đẹp đôi như thế mà cuối cùng lại không thành đôi. Ai nấy cũng nhìn Trương Việt với ánh mắt đồng cảm, an ủi Trương Việt rồi dần dần trở về. Dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi, chỉ còn một bóng dáng đứng trong phòng học số 19 với bó hoa hồng trong tay. Khung cảnh tưởng chừng như lãng mạn nhưng lại ảm đạm, cô đơn. Trương Việt đành thở dài, chán nản ra về.

Trở về kí túc xá, Ôn Nhuyễn khó hiểu nhìn Tô Cẩm, rốt cuộc mẫu bạn trai lý tưởng của Tô Cẩm là như thế nào mà ngay cả người ưu tú như đàn anh Trương Việt cũng không lọt vào mắt xanh của Tô Cẩm. Càng nghĩ càng khó hiểu, rối rắm vì rõ ràng cô bạn của cô cũng chưa có người yêu. Nhìn thấy ánh mắt dò xét của Ôn Nhuyễn, Tô Cẩm chỉ khẽ thở dài, lắc đầu rồi cầm quần áo bước vào phòng tắm. Mọi người không biết,Trương Việt không biết, Ôn Nhuyễn cũng không biết được lý do gì khiến Tô Cẩm từ chối. Nhưng chỉ mình cô biết, bởi cô đã từng thích một người suốt 8 năm, nay vẫn chưa thể mở lòng để yêu thêm một ai nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro