Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thích ư?

Habyeol không trả lời, chỉ buông Moobin ra. Cô ngồi xổm xuống, nhìn thằng vào mắt cậu nhóc, trong đôi mắt xinh đẹp giấu đi những cảm xúc phức tạp: "Moobin, những lời này em không được nói với anh ấy, biết không?"

"Chuyện nhìn trộm cũng không được nói." Habyeol bất lực chọc chọc vào hai lúm đồng tiền của Moobin, cười khổ.

Moobin nhìn Habyeol, tò mò hỏi: "Tại sao vậy ạ?"

"Bởi vì..." Bị Moobin nhìn chăm chú, cô cắn môi, nhỏ giọng nói bên tai cậu bé: "Đây là một bí mật."

"Đây là bí mật của chị ạ?"

"Không hẳn... nhưng cũng đúng." Habyeol mỉm cười, có chút mất tập trung.

"Được rồi, em chạy lung tung chắc anh trai sẽ lo lắng lắm đấy, chị dẫn em về nhé."

Moobin gật đầu.

Habyeol đứng dậy, bỏ những ngôi sao đã gấp vào trong lọ ước nguyện, rồi dọn dẹp cái bàn.

Việc thích hay không thích Jihoon, thật ra đối với cô, đáp án này không còn quan trọng nữa. Cô chỉ muốn giữ nguyên trạng thái như này mà thôi.

"Anh."

Moobin nhìn thấy Jihoon đang đứng trước cửa phòng mĩ thuật, bỏ lại Habyeol rồi chạy đến bên ôm chặt lấy anh.

"Ừ."

Cô nhìn lên, đụng phải ánh mắt của Jihoon.

Đôi mắt đào hoa lạnh lùng lấp ló những cảm xúc không nói nên lời, vừa sâu lại vừa nông, khiến lòng của Habyeol hơi hoảng loạn.

Vừa dọn dẹp lại mặt bàn, vừa điều chỉnh lại hơi thở và những cảm xúc vô danh trong lòng, cô bình tĩnh ngẩng đầu: "Anh đến tìm Moobin à."

Ánh sáng rọi lên bóng hình Jihoon đứng ở cửa phòng mĩ thuật. Chiếc áo sơ mi màu trắng thoải mái, dù trông rất giản dị nhưng khi ở trên người anh lại trở nên lạnh lùng.

Giống như những bí mật giấu trong thời niên thiếu, lạnh lẽo và cô độc.

Không biết nói gì thêm, Jihoon chỉ nhìn cô rồi trả lời: "Ừ."

Trước giờ Jihoon rất ít nói, trước đây cũng như vậy.

Habyeol cũng không tiếp lời. Lúc trước cô ở nhà Jijoon, hai người ở trong một căn phòng cũng việc ai nấy làm, chẳng ai làm phiền ai, nhưng cũng chưa gượng gạo đến mức này.

Ngoài những lời kia ra, bọn họ cũng chẳng nói với nhau cái gì. Bởi vì nói chuyện cũng không làm chuyện giữa hai người tốt lên. Habyeol cũng chẳng hiểu tại sao quan hệ của cô và anh lại đến bước này. Nhưng mà, cô cảm thấy, như thế này cũng tốt.

Hai con người trong phòng mĩ thuật dường như không hiểu được tấm lòng của nhau.

Vốn nghĩ rằng mình cứ thế mà rời đi, nhưng cảm thấy vẫn nên nói một tiếng. Habyeol mở miệng: "Vậy tôi đi trước đây."

Không biết nên nói gì để giữ cô lại, ánh mắt Jihoon hơi trầm xuống, đáp một tiếng: "Ừ."

Moobin kéo kéo Jihoon, đôi mắt tròn đảo quanh, nhìn anh: "Anh, anh không có gì muốn nói với chị sao?"

Jihoon nhìn Moobin, một chút tâm tư giấu trong lòng đột nhiên bị một đứa trẻ ngây thơ mở ra. Anh dừng lại động tác kéo tay Moobin, đôi mắt thanh tú rơi vào những trầm tư không nói nên lời.

Anh đứng ở trước cửa một lúc lâu, cô không để ý đến. Anh đã đứng nhìn cô như vậy rất lâu.

Anh phát hiện ra, đã rất lâu rồi anh không đứng ngắm nhìn cô như vậy.

"Đây có phải bí mật của chị không?"

"Không hẳn... nhưng cũng đúng."

Bí mật của cô.

Anh nên nói gì đây.

Habyeol nhìn thấy Moobin đang lườm anh, cũng hiểu rằng Jihoon không phải tình cờ đến đây: "Anh... có gì muốn nói với tôi à?"

Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không thể thốt ra lời.

Anh muốn nói, Im Habyeol, tôi thích cậu.

Anh muốn nói, Im Habyeol, cậu có thể thích tôi lại từ đầu được không.

Anh muốn nói, Im Habyeol, cậu có thể về bên tôi được không.

Do dự một lúc, cuối cùng vẫn không thể mở miệng.

Jihoon đáp: "Mẹ tôi muốn cô chuyển vào phòng đối diện tôi."

Habyeol thở phào một hơi, ngoan ngoãn nhìn anh, khách khí nói: "Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ chuyển. Đợi vài ngày dọn dẹp xong tôi sẽ chuyển qua, thay tôi cảm ơn cô nhé."

Sự khách khí ấy không phải giả vờ, nụ cười giống hệt như lần đầu tiên nhìn thấy cô, khách sáo và xa lạ.

Cô chẳng nhớ anh. Mà anh lại vừa hân hoan lại vừa giận dữ, không biết nên đối xử với cô thế nào. Cho nên anh chẳng nói gì thêm, quay đầu bước đi, lưu lại bóng lưng thờ ơ trước mặt Habyeol, chỉ sợ cô nhìn thấy sự vui vẻ trong anh.

Số mệnh luôn luôn đùa giỡn con người. Anh tưởng rằng anh sẽ không còn gặp được vì sao của anh, thì vì sao ấy lại xuất hiện trước mắt anh, cười nói với anh: Xin chào.

Ngày cô tới nhà Jihoon, cả đêm anh không ngủ được. Bởi vì phòng của Habyeol ở ngay đối diện anh, chỉ cách nhau vài bước chân.

Anh nghe thấy Habyeol đang khóc, thật sự đang khóc.

Vì sao của anh đang khóc.

Con người luôn có một thói quen xấu, đó chính là thích giấu bí mật. Anh cũng có bí mật, một bí mật không thể chia sẻ với bất cứ ai.

Sau này anh phát hiện Lục Miên Tinh thích viết bí mật vào giấy gấp sao, anh biết đây là hành vi không tốt, nhưng vẫn rất cẩn thận.

Tựa như đang làm việc trái lòng, anh phát hiện bí mật của Habyeol: Cô muốn có một người bạn để cùng nhau đi học.

Anh nói với mẹ, rằng anh muốn đi học cùng với cô.

Mẹ Park hỏi: Tại sao.

Anh đáp: Cô ấy thích.

Jihoon nghĩ, từ nhỏ anh chẳng có người bạn nào. Nếu như vì sao của anh muốn một người bạn, thì người đó chỉ có thể là anh, không phải người khác.

Anh tỉnh lại, đáp một tiếng được,

Không khí có chút gượng gạo, Habyeol nhìn Moobin kéo tay Jihoon, chẳng muốn nhắc đến những chủ đề kì lạ với anh nữa, bèn hỏi: "Anh còn gì để nói nữa không?"

"Không." Giọng nói của anh bình thản, không nghe ra được cảm xúc, nhường một vị trí bên ngoài cửa.

Đôi mắt chăm chú nhìn Habyeol rời đi, Moonbi mới kéo góc áo của Jihoon, có chút giận dỗi, trách anh không chịu nói ra: "Anh, rõ ràng anh không muốn nói chuyện đó với chị ấy."

Anh cười khàn, không phủ nhận, thuận tay xoa đầu Moobin: "Ừ."

"Vậy sao anh lại không nói."

Bàn của phòng mĩ thuật trông rất ngăn nắp, lọ nguyện ước chứa đầy những ngôi sao nhỏ, có vài ngôi do Habyeol gấp nằm trong đó, y hệt trước kia, cô vẫn giấu bí mật vào trong những ngôi sao.

Mà bí mật đó, anh sợ mình sẽ biết. Sợ rằng đó là đáp án mà mình không muốn chấp nhận.

Trưởng thành không mang đến cho con người sự dũng cảm, mà chỉ khiến cho người ta sợ hãi nắm chặt lấy những thứ vốn có.

Jihoon đáp: "Moobin, qua đây."

Kéo Moonbin, anh ngồi ngay tại chỗ Habyeol ngồi qua, ánh nắng rọi xuống, chiếu lên chiếc lọ ước nguyện, ánh mắt đen lạnh lùng mang theo ánh sáng.

Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại kèm theo những tâm tình không nói thành lời.

"Bởi vì... đây là bí mật."

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Habyeol xin nghỉ một ngày để dọn phòng kí túc xá.

Cô Park gọi điện thoại đến để giải thích, cô cũng không từ chối được, chỉ có thể đáp ứng.

Cô chú Park chỉ có một mình đứa con trai Park Jihoon, đối với họ, Im Habyeol được xem như là con gái, kèm theo tình chiến hữu với đồng đội, rất quan tâm đến Habyeol. Muốn cô đi theo Jihoon, để cô có người chăm sóc là chuyện bình thường.

Chuyện của bản thân và Jihoon, không cần phải làm khó cô chú.

May thay cô ở đối diện Jihoon, chứ không phải trong nhà anh, không cần phải gặp mặt mỗi giây mỗi phút, có chút tự do hơn. Dường như Jihoon cũng biết cô đang trốn anh, nên mấy ngày nay anh cũng ít xuất hiện trước mặt cô, chìa khóa nhà cũng là do Junkyu đưa cho cô.

Lúc về nước cô cũng không tính ở lại thành phố Seoul lâu dài, nên hành lý mang theo cũng không nhiều, chỉ có một chiếc va li nhỏ. Đứng trong thang máy, nhìn những con số hiển thị trên bảng điện tử, đến khi dừng lại ở con số 16, không đi lên nữa.

Habyeol hít một hơi thật sâu, ra khỏi thang máy, rồi bước vào căn nhà cô Bạc chuẩn bị sẵn. Phong cách rất giản dị, nhưng vẫn rất chi tiết, giống như căn nhà cũ của nhà họ Park vậy.

Habyeol đặt hành lý xuống dọn dẹp, rồi ngồi xuống xem điện thoại.

Trên tường có rất nhiều bình luận từ lần trước cô đăng bài.

[Star sao thế.]

[A A A, Star không vẽ nam chính nữa hay không vẽ nữa.]

[Star a a a, mau dùng thức ăn chó đập vào mặt tui, có phải ở bên nhau rồi hay không!]

[Star vẫn tốt chứ? Lúc trước dọa chết tui rồi.]

...

Cô chọn vài dòng bình luận để giải thích vì sao không vẽ Jihoon nữa, rồi lướt xem tin tức.

Một tài khoản mới theo dõi cô. Tài khoản mới này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là hình đại diện làm cho cô nhớ lại một số chuyện, một số chuyện cô đã quên từ lâu.

Phong cảnh trong hình đại điện rất giống một cảnh trong hình vẽ của cô, nhưng góc nhìn thì khác. Trong tranh vẽ của cô, là một cô gái đang khóc trên sân trường, không ai an ủi.

Mà trong hình đại diện, là một chàng trai đứng sau cô gái. Ngắm nhìn cô phía xa.

Có những khoảng cách, không thể nào vượt qua.

Chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn.

Hệt như cô và Park Jihoon. Chỉ có điều, anh ngoài sáng, còn cô trong tối. Cô luôn nhìn bóng lưng của Jihoon, đuổi theo anh, không biết mệt.

Bất giác, điện thoại rung lên, Habyeol nhận cuộc gọi.

"Sao vậy."

Người ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy âm thanh bình tĩnh của Habyeol, thở phào: "Mấy ngày trước em nói thuốc của em bị đánh tráo phải không."

Mấy ngày trước tác dụng phụ của thuốc đã giảm đi nhiều, Habyeol còn nghĩ rằng khả năng kháng thuốc của cô mạnh lên, sau đó mới phát hiện có người đánh tráo thuốc, mất ngày nay không uống được.

Cô đứng dậy, bước đến bên ban công.

"Ừ. Người đánh tráo thuốc cũng chẳng có ý xấu, chỉ đổi thành vitamin, không hại đến em."

"Đánh tráo thuốc của em mà không phải là hại em à?"

"Cô ta chắc cũng không biết. Không sao, em sẽ tự kiềm chế cảm xúc của mình. Ít uống thuốc đi."

Habyeol liếc qua lọ thuốc trên bàn, giọng nói có chút thất thường.

"Anh xin cơ hội đi đến thành phố Seoul giao lưu, anh sẽ giúp em."

Habyeol kéo mở cửa sổ chạm đất, hơi thở mang theo một chút hơi lạnh: "Thật ra... anh không cần đâu."

Chanyeol luôn như vậy, đối xử với cô rất tốt, nhưng chỉ là quan hệ giữa bệnh nhân và người giúp đỡ, ngoài đó ra anh vẫn luôn hi sinh rất nhiều sự ấm áp cho cô. Cô luôn nghĩ rằng, Chanyeol rất thích hợp làm bác sĩ, trầm ổn và dịu dàng, thân thiết, khiến cho người ta không chút phòng bị.

Nhưng với tư cách là người thích, cô luôn có thói quen so sánh mọi ngưới với Park Jihoon.

Chanyeol và Jihoon hoàn toàn không giống nhau.

Habyeol còn định nói gì đó, đầu bên kia điện thoại đã đáp: "Anh tự nguyện. Việc quay về cũng do mình anh quyết định, em đừng khó xử."

Cô cũng bất lực, chẳng nói gì nữa, hỏi : "Khi nào?"

"Một tháng sau."

"Được."

Cảnh vật nhìn từ trên cao rất đẹp, cô cúp máy, dựa trên lan can một hồi lâu, tùy ý nhìn xung quanh.

Chung cư cao cấp này chỉ chứa hai hộ mỗi tầng, ban công ở phòng khách song song với nhau. Cũng có nghĩa là ban công nhà cô song song với nhà Jihoon, cô hơi sốc. Không chỉ phong cách trang trí nhà, đến cả hai cái ban công cũng giống với trước đây.

Trước đây Jihoon có một thói quen, buổi sáng anh thích mở cửa ban công cho thoáng khí, cũng đứng ngoài đó một lúc.

Đợi đến khi bầu trời trong vắt, ánh sáng bắt đầu len lỏi.

Nói với anh một câu: Chào... buổi sáng.

Rồi đợi anh đáp lại lời cô: Chào buổi sáng.

Cẩn thận thích anh như vậy.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Báo thức vừa vang lên, Habyeol đã tỉnh dậy. Từ lúc ngừng uống thuốc vài ngày, chất lượng giấc ngủ của Habyeol không tốt, lại sợ uống thuốc thì sẽ ảnh hưởng đến sự chuẩn xác khi lắp ráp máy. Tình trạng của cô hiện tại là đột nhiên tỉnh giấc, sau đó không thể ngủ lại được.

Habyeol không ngủ nướng, tỉnh táo lại, rồi mở cửa sổ ra. Ánh nắng chiếu vào trong, thích ứng với ánh sáng, cô theo thói quen bước ra ngoài ban công.

Cuối thu ở thành phố Seoul ít khi có mưa, không khí lúc sáng sớm tốt hơn những chỗ khác, cô kéo rèm cửa chạm đất, nhắm mắt cảm nhận một chút. Ngọn gió len lỏi thổi qua, hơi lạnh mang theo sự mất mát vốn có của mùa thu.

Tựa như sự mất mát vốn có của bản thân.

Đôi khi tâm trạng trào dâng, chẳng còn cách nào khác, tậm trạng tựa như lệch phương hướng, bước đến bờ vực của sự sụp đổ.

Habyeol mở mắt, muốn ổn định lại tâm trạng. Cô nói với chính mình, không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa.

Nhưng có đôi lúc, chẳng vì lý do gì cả, cũng chẳng cần cố gắng, cô có thể đẩy được con quái vật đáng sợ ấy đi. Gió lạnh thổi tới khiến cô đau đầu, cô mất thăng bằng, dựa vào cạnh chiếc cửa sổ chạm đất, đôi mắt choáng váng.

"Chào buổi sáng."

Giọng nói quen thuộc kéo những cảm xúc của cô trở về. Gió lạnh thổi vào trong chiếc áo khoác, Habyeol thanh tỉnh lại, nhìn thấy anh đứng ở ban công đối diện.

Ánh sáng mặt trời len lỏi, mà Jihoon lại đứng ngược sáng, bóng dáng thon dài. Thời khắc đôi mắt hai người chạm nhau, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, khóe mắt hơi nhếch lên, mang theo một sự chăm chú.

Habyeol bình ổn lại, đáp: "Chào buổi sáng."

Hai người lại yên lặng không nói.

Cảnh tượng trước kia luôn ngược lại với hiện tại. Mỗi một hình ảnh dừng tại quá khứ, không để cho hai người một cơ hội nào

Cảnh tượng chào nhau buổi sáng, đã lâu lắm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro