Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh lưu loát kéo rèm, Habyeol còn chưa kịp phản ứng, tầm mắt đã bị rèm xanh che lại, trước mắt toàn màu xanh, không nhìn thấy phản ứng của người phía bên kia rèm.

Jihoon thấy bóng hình người bên kia rèm ngồi dậy. Từng đường nét khuôn mặt sắc nét, phản chiếu các đường viền sáng tối trên chiếc rèm, bóng hình có chút cô đơn.

Habyeol nhớ lại, trước khi cô đi, Jihoon vốn dĩ là người độc lai độc vãng, chưa bao giờ đem bất cứ chuyện gì, bất cứ ai để trong lòng, lạnh lùng và cô độc, cô lập với thế giới bên ngoài. Là sự xuất hiện của cô, phá vỡ thế giới của anh, nhưng điều này không có nghĩa là cô có thể khiêu chiến nguyên tắc của anh, anh có lẽ đã chán ghét cô.

*Độc lai độc vãng: một mình đến một mình đi.

Jihoon chán ghét đợi người khác, chán ghét không từ mà biệt, chán ghét náo nhiệt, chán ghét phiền toái.

Hương bạc hà kéo dài, lan toả trong không gian, mát lạnh và đắng chát.

Sự im lặng hồi lâu làm Habyeol thoáng thần người ra: "Anh đang tức giận sao?" cô thu hồi ánh mắt, kéo bức màn lên, âm thanh đồ trang sức va vào nhau thật nhỏ, cẩn thận từng li từng tí: "Thế tôi không nói nữa, được không?"

Jihoon cứ như vậy mà nhìn cô ở bên kia rèm. Rõ ràng chỉ là bóng dáng mờ ảo lại chăm chú xem đến thế. Ánh sao dưới đáy mắt bị vỡ vụn, thăng thăng trầm trầm, ẩn đi quầng sáng vỡ tan.

"Jihoon, có phải tôi bị ảo giác không? Anh không hề ghét tôi."

"Vậy tôi không hỏi nữa, được không?"

Hai câu hỏi ấy, anh phải mở miệng nói thế nào.

Cho đến bây giờ anh chưa từng ghét cô.

Cách chiếc rèm, âm thanh lạnh nhạt dừng lại hồi lâu, cuối cùng cũng đè thấp, chậm rãi nói ba chữ, bên trong ẩn chứa cảm xúc khó đoán, "Im Habyeol."

"Hả? Tôi đây." Habyeol thu hồi cảm xúc, vén màn lên một chút, nụ cười trên gương mặt rạng rỡ, đến gần, nhìn vào anh, mắt cười cong cong, đôi mắt quả hạnh như dầm trong mưa, được phủ lên một tầng hơi nước, mê mang lại trong trẻo.

Jihoon ngẩn ra.

Cảm xúc đè xuống nơi đáy mắt, giọng điệu bình thản, cứng rắn mà đem ba chữ không chán ghét giấu vào trong lòng: "Không có gì."

"Anh đừng giận, lần sau tôi không hỏi nữa." Hồi tưởng lại trước đó, Jihoon nộ khí như mưa gió sắp đến, cô thầm nghĩ làm người không thể quá tham lam, Jihoon đã nói muốn yên bình sống chung rồi, cô không thể không biết điều.

Habyeol nói chuyện vô cùng nghiêm túc, anh hơi thất thần, môi mím chặt, vẫn chưa nói ra lời nào.

Bầu không khí đột nhiên rơi vào yên lặng.

Anh đứng lên: "Cô nghỉ ngơi cho tốt."

Habyeol còn chưa kịp nói gì, anh đã quay người ra khỏi phòng y tế, đóng cửa lại.

Mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt xen lẫn trong không khí, trong phòng y tế, hương bạc hà vừa phảng phất quanh đây đã biến mất không còn tăm hơi.

Habyeol nhìn chằm chằm vào bên giường trống rỗng, suy nghĩ.

Cô nghĩ yên bình sống chung coi như là bước đầu hòa hợp đi.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Bae gia.

Nayoung không nghĩ tới, dáng vẻ Habyeol nhìn thì mềm mại, dịu dàng, nhưng biện pháp cứng mềm đều không dùng được, đến khi thi đấu lại cao hơn cô một bậc, cứ thế đẩy tên cô xuống dưới danh sách. Nayoung tưởng tượng ra sắc mặt âm trầm của Sooman liền không khỏi sợ hãi, ép hỏi người hầu trong nhà: "Hôm nay cha tôi có về không?"

Người hầu bị thái độ của Nayoung dọa sợ, ấp a ấp úng, chưa kịp nói gì, từ cửa ra vào, giọng nói trầm thấp, lạnh như băng truyền tới, cùng với tiếng giày da bước trên sàn nhà trơn bóng, dồn dập kéo đến: "Không cần phải hỏi."

Nayoung chớp mắt, sắc mặt trắng bệch, quay đầu trông thấy Sooman, lắp bắp, "Ba..."

Sooman mặc một bộ comple màu đen, cà vắt thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, không tiếp lời, trực tiếp đi đến tát Nayoung một cái.

Bất ngờ nhận một cái tát, lực mạnh đến mức làm cho Nayoung lùi về phía sau mấy bước, che mặt, âm thanh có chút ai oán lại có chút sợ hãi: "Ba."

"Còn dám gọi ba, mặt của tôi bị cô làm cho mất hết, còn muốn tôi đi xử lí cục diện rối ren." Sooman trước đây tuy cũng ngang ngược, càn rỡ nhưng mọi người đều nhìn vào sự phát triển của Bae gia mà cho chút mặt mũi, cho dù làm gì cũng đều được tán thưởng, Bae Sooman ông sao có thể nuốt trôi cục tức này.

Đường đường là chủ tịch trường học lại phải đi tìm chủ nhiệm khoa, tìm mọi cách để giảng hoà, chỉ vì một việc xuống hạng không rõ ràng, thật sự mất mặt. Mà sự nhân nhượng này đều là vì Bae Nayoung.

"Ba, con sẽ tìm cách cứu vãn, con nhất định sẽ làm được." Nayoung bị dọa đến mức hốc mắt hồng lên, kéo tay ông Bae vẻ cầu cứu.

Ông Bae gỡ tay Nayoung ra, hung dữ mà cảnh cáo, không niệm tình chút nào, "Khóc cái gì mà khóc."

Nayoung bị doạ, vội vàng nín khóc, thân thể vẫn khẽ run rẩy, cố gắng kìm chế bản thân để không phát ra âm thanh.

"Oh giáo sư đối với việc thi đấu gần đây rất nghiêm túc, ba chỉ có thể tranh thủ giúp con thêm tên vào." Sooman mặt lạnh, không nhìn Nayoung, "Con tự ngẫm nghĩ xem làm sao để thắng được Im Habyeol gì đó đi."

Sau khi Sooman rời đi, Nayoung như bị rút hết sức lực, ngồi bệt xuống dưới đất, hồn bay phách lạc.

Làm sao để thắng Im Habyeol?

Nhớ lại sắc mặt của ông Bae, toàn thân Nayoung run lên, từ nhỏ đến lớn, cô luôn phải đứng hạng nhất, cô không được làm cho ông Bae mất mặt, Sooman trước giờ không có tình cảm cha con, lạnh lùng giống như người xa lạ, lòng bàn tay bị véo đến đau nhức, Nayoung mới hồi phục tinh thần, cô muốn thắng.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Thời tiết vào thu, danh sách thí sinh tham gia thi đấu quốc gia đã được xác định, điều khiến người ta ngạc nhiên là Nayoung và Habyeol đều xuất hiện trong đó.

"Tuy cái này không có quy định chỉ có thể có một bạn nữ, nhưng..." Junkyu nhìn danh sách tên, trong lòng bất bình, quay đầu bất đắc dĩ thở dài, "Nayoung này càng ngày càng quá đáng."

Trong mỗi đội phải có ít nhất một bạn nữ mới có thể tham gia thi đấu, nữ giới trời sinh thể lực không bằng nam giới, trong lúc thi đấu, mỗi người phải độc lập hoàn thành một trạm đo đạc, bạn nữ vì thể lực yếu hơn bạn nam, nếu muốn giành được ưu thế trận đấu, chỉ nên có một bạn nữ, cái này nghe có vẻ không công bằng, nhưng trong ngành đo vẽ bản đồ, đây luôn là luật bất thành văn, nhưng hiện tại, đại học Seoul lại để hai thí sinh nữ cùng tham gia thi đấu, là việc lần đầu tiên có.

Năng lực của Habyeol so với Nayoung thì mạnh hơn nhiều, người trong danh sách không thể nghi ngờ là Habyeol.

"Junkyu, cậu nhìn kỹ xem, thi đấu quốc gia là năm người, mà danh sách đang là sáu người." Yoshi bổ sung một câu, suy tư, lại nói, "Năng lực cá nhân của Nayoung không kém, chỉ có điều tinh thần đồng đội có chút kém. Ở trong đội có sự xuất hiện của một đại tiểu thư, không thể tránh chuyện phiền phức. Đương nhiên tớ cũng hi vọng không có việc ngoài ý muốn. Nhưng Oh giáo sư cũng không nói lời nào, giống như ngầm đồng ý vậy."

Nayoung và Habyeol đều tham gia huấn luyện, về kết quả cuối cùng là ai tham gia cuộc thi đấu, phải đợi Jihoon cùng Oh giáo sư bàn bạc.

Nhìn thì có vẻ công bằng, nhưng thực chất, từ lúc bắt đầu đã là bất công. Oh giáo sư chịu áp lực từ cấp trên, mà thái độ Jihoon đối với Habyeol có chút quan tâm.

"Jihoon, cậu cảm thấy thế nào?"

Anh không nói chuyện, rũ mắt nhìn vào bức tranh của Habyeol mà anh nhặt được, trong bức tranh là cảnh hôm anh nhận ly trà sữa của cô, không biết đang suy nghĩ cái gì, Yoshi phải lặp lại câu hỏi mấy lần mới hoàn hồn, giọng nói lạnh lùng, "Cái gì?"

"Tớ nói, đối với chuyện của bạn học mới và Nayoung, cậu nghĩ như thế nào?" Yoshi nhẫn nại, tốt tính mà lặp lại một lần.

Jihoon đem tranh vẽ kẹp trong quyển vở, quay đầu nhìn về phía Yoshi, ngữ khí bình thản, nhìn không ra thái độ đối với Habyeol, "Trận đấu trước mặt, dùng thực lực để chứng mình."

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Thời khóa biểu môn chuyên ngành của khoa Địa Hình Học đều được sắp xếp vào tiết hai buổi sáng, vừa vặn phù hợp thời gian nghỉ ngơi và làm việc của Habyeol, trong điện thoại, Mr. King không ngừng nhắc nhở cô nghỉ ngơi cho thật tốt.

Cô biết, Mr. King đang nhắc khéo mình rằng có thời gian thì nhất định phải ngủ nhiều một chút. Nếu không, đến lúc bệnh tình chuyển xấu lại không ngủ được.

Đồng hồ báo thức vang lên một lần, cô phớt lờ.

Ngủ thẳng đến chín giờ, Habyeol trợn mắt, nghiêng đầu nhìn thời khoá biểu hôm qua vừa mới dán lên tường, ý thức vẫn chưa tỉnh táo nhưng lại vô cùng tin tưởng mình không có tiết học, cô kéo chăn, trùm qua đầu, hồi lâu không có động tĩnh, không gian yên tĩnh đến thần kỳ.

Sự yên tĩnh bị chuông điện thoại phá vỡ, Habyeol còn buồn ngủ, tay luồn xuống phía dưới gối lần tìm một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy nơi phát ra âm thanh. Dùng tinh thần mạnh mẽ để chống mắt lên, nhìn màn hình, trên đó hiện lên một dãy số xa lạ, cô do dự, nghiêng người đưa lên tai trái, mơ hồ không rõ, "Ai vậy?"

"Là tôi."

Park Jihoon.

Cơn buồn ngủ nháy mắt tan biến, Habyeol đột nhiên tỉnh táo.

"Vẫn còn ngủ?"

Từ trên giường lăn xuống dưới đất, giày cũng chưa mang, chân trần đi trên nền đất lạnh, cô lắc đầu thật mạnh, phản ứng mãnh liệt, "Không có!"

"Vậy tới đây. Phía nam tòa nhà dạy học tầng hai." Giọng nói Jihoon lạnh lùng, không có gì khác với bình thường, cách anh nói chuyện vẫn luôn như thế, bảy năm qua cũng chưa từng thay đổi.

"Hả?" Habyeol nghi ngờ bản thân nghe không rõ.

Anh im lặng một lát, mở miệng, "Tôi không muốn nói đến lần hai."

"Không, không phải, chờ tôi... Này..."

Không đợi Habyeol nói xong, Jihoon đã cúp điện thoại, để lại cho cô giao diện cắt đứt trò chuyện.

Tắt điện thoại nhanh như vậy.

Habyeol không dám coi thường lời Jihoon nói, dùng tốc độ nhanh nhất để thay quần áo, rửa mặt rồi chạy đến khu dạy học. Anh đứng bên cạnh đèn đường ở khu dạy học, nhẹ nhàng dựa lên tường xem điện thoại, đôi mắt sắc lạnh nhạt, nhìn qua không có chút kiên nhẫn nào.

Cô chạy đến chỗ Jihoon, khó thở, hô hấp dồn dập, khuôn mặt phớt hồng.

"Đợi lâu chưa?"

Ánh mắt Jihoon rơi ở trên người Habyeol, người mà hô hấp còn chưa trở lại bình thường, trả lời: "Không."

Habyeol điều chỉnh hô hấp, cẩn thận hỏi, "Tìm tôi có chuyện gì sao?"

Anh dừng ánh mắt ở trên người cô vài giây, lát sau, mở miệng, "Biết chuyện danh sách rồi sao?"

Habyeol gật đầu.

Jihoon cúi xuống nhìn cô, bốn mắt chạm nhau, đôi mắt đào hoa ẩn chứa sự thờ ơ thường thấy, âm cuối cao lên, giọng điệu có phần dịu dàng, khiến người ta rơi vào đó, "Vậy còn không lo cố gắng hơn?"

Anh thay đổi rồi! Tuyệt đối thay đổi!

Đồng tử cô hiện lên vẻ chấn động, theo bản năng bấu chặt tay, suýt chút nữa tủi thân đến oà khóc, nói lắp bắp.

"Cố... Cố gắng cái gì?"

"Không phải muốn cùng tôi vào thi đấu quốc gia sao?" Đôi mắt dài của anh nhìn Habyeol.

Habyeol muốn lắc đầu, lớn tiếng nói với Jihoon, không. Cô không muốn. Nhưng lý trí chiếm thế thượng phong, cô yên lặng gật đầu. Cô muốn tham gia thi đấu, không chỉ là bởi vì Jihoon, mà còn bởi vì niềm yêu thích với Địa Hình Học.

Có lẽ... cùng Park Jihoon sống chung trong yên bình cũng rất đáng sợ.

Chỉ sợ ẩn dưới sự yên bình này là một âm mưu cực lớn.

Sợ Jihoon giận, cô bán tín bán nghi hỏi, "Park Jihoon, anh có tỉnh táo không?"

Nếu tỉnh táo nhất định sẽ không đối xử với cô tốt như vậy.

Jihoon như hiểu thấu suy nghĩ của Habyeol, khóe mắt nhếch lên, âm lượng khi nói to hơn một chút, lời nói khiến cô á khẩu, không trả lời được.

"Không thích?"

"Không muốn cùng nhau sao?"

Habyeol lùi lại mấy bước, rời khỏi phạm vi khống chế của anh mới hít sâu một hơi, vội vàng nói tiếp, "Muốn muốn muốn."

Jihoon nghe được câu trả lời, nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt hoa đào liếc xuống, hơi có ý cười, rất khó phát hiện, chỉ là khi nhìn về phía Habyeol, ánh mắt không có chút cảm xúc nào.

Habyeol trái lo phải nghĩ, không thể thông suốt, việc tham gia cuộc thi quốc gia và việc nỗ lực không hề liên quan gì đến việc hiện tại cô đứng ở đây. Nhìn vào đôi mắt của anh, cô hỏi, "Thế nên?"

Lời vừa nói ra cô mới phát hiện, cô và Nayoung, chỉ một người có thể tham gia cuộc thi quốc gia. Vậy bây giờ Jihoon muốn thiên vị cô ấy sao?

Habyeol nhìn thẳng vào anh, như muốn tìm ra chút sơ hở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro