Chương 31 : Cậu với cô ta đã làm gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh  bước vào khách sạn, sốt ruột không còn kiềm chế được hành động, tiến đến nắm lấy cổ nhân viên: "Nãy giờ có một cặp nam nữ đi vào đây không? Họ ở đâu? Phòng nào."

Tên nhân viên cũng khá quen thuộc với những tình huống như vậy: "Ấy ấy, đừng động thủ. Bắt ghen sao?"

"Nói mau." - Anh không còn bình tĩnh.

"Vừa có một đôi vào đây, có phải anh nói chàng trai bảnh bao, tướng mạo cứng rắn và một cô gái nhỏ nhắn xem cách ăn bận có vẻ rất hiền thục không?"

"Nói." -Anh tức giận siết chặc tay nắm

Tên nhân viên bị đau, cơ hồ muốn nói thêm vài câu châm chọc Anh: "Anh đến trễ rồi. Họ dường như đã phong tình một đợt dữ dội lắm, cô gái mệt mỏi ngủ thiếp đi, còn chàng trai thì hấp tấp bế cô ta lên phòng tiếp tục làm rồi. Phòng 122."

Anh buông tên nọ ra, lập tức đi như bay lên lầu.

Phía sau còn nghe tiếng vọng lại của tên láu cá: "Ôn nhu một chút. Đồ đạc bị vỡ món nào đều phải đền tiền."

Đứng trước cửa phòng, ANh  bỗng khựng lại vài giây... Mọi thứ sau cánh cửa này... Cố Hải thật chưa đủ can đảm đối mặt. Hắn tự trách bản thân, nếu hôm qua mạnh dạn ngăn cản biết đâu sẽ không dẫn hắn đến tình huống như bây giờ.

Thực tế anh thừa sức một chân đá văng nhưng hắn là không dám quá thẳng thắng như vậy. Một chút tư vị, hắn mong việc động đậy chốt cửa có thể khiến họ phát hiện mà chấn chỉnh bản thân.

Cảnh tượng anh trông thấy -cậu đang nằm đè lên người cô, mặt đối mặt, nhịp thở rối loạn. không phải vô ý vấp té rồi vội vàng đứng lên, cũng không thể dùng nguyên nhân nào khác biện hộ giúp cậu.

Thật sự bộ dạng của hai người họ lúc này là bộ dạng của hai kẻ động tình ái chuẩn bị tiến vào cơn cuồng say.

ANh triệt để chết tâm, trái tim hắn giờ đây như có trăm ngàn vết cắt. Dẫu biết cô dựng âm mưu, nhưng tư thế đáp ứng này của cậu mới chính là thứ vũ khí sát thương đáng sợ nhất.Cảm thấy có người mở cửa, cậu quay lại, cậu phát hiện anh . 

Cậu  vội vàng đứng lên đến trước mặt anh , miệng lắp bắp: "HẢi... sao cậu đến đây?"

Nhìn Cậu vài giây, anh  mới có thể thốt ra câu này với giọng uất nghẹn:

"Tôi đã tin cậu mà, Văn Toàn"

"Hải , cậu đừng hiểu lầm, tôi... là tôi....."

Cậu  thật sự không thể lý giải tại sao cậu lại hành động như vậy với cô , thực tâm nghĩ chắc là do bản năng hưng phấn suýt đã làm nên chuyện cầm thú. Nhất thời không biết giải thích thế nào.

"Cậu không cần phải nói gì nữa. Tôi có mắt."

Anh  quay lưng đi. Bỏ lại cậu  bất động nghiền ngẫm hành vi của mình. Lần này cậu đã có lỗi với anh , thật sự đã có lỗi với anh.Cậu cũng bước ra khỏi phòng, bỏ lại cô một mình trên giường, cậu đơn giản là quên mất cô gái này có tồn tại, chỉ chìm trong thế giới của mâu thuẫn và tội lỗi . 

Anh lên xe, cậu  cũng lên xe. Cậu lái xe đằng sau xe của hắn, sợ hắn nghĩ quẩn mà làm liều tăng tốc vượt nhanh. Nhưng lạ thay, suốt cả đoạn đường đi, chẳng có một chút biểu hiện nào khác thường.Anh  chậm rãi lái xe, tâm tình chết lặng không còn biết phải suy nghĩ gì vào lúc này. Nếu như hắn ép mình suy nghĩ, anh sợ rằng sẽ không chịu đựng nổi mà làm tổn thươngcậu

Nên đành ôm tất cả thương đau vào mình.

Hai người đỗ xe ở bãi, cùng nhau lên nhà. Anh vẫn im lặng, tự mình mở cửa, không ngăn cản Cậu song cũng không quan tâm gì đến cậu.anh lúc này nhìn thoáng giống như đang xem cậu  vô hình.

Hắn không thể đuổi cậu đi vì hắn yêu cậu, cũng không muốn tiến đến hỏi cặn kẽ sự tình vì giờ đây dường điều đó như không còn cần thiết nữa, nỗi đau vây lấp tâm hồn hắn. Chỉ biết mặc kệ nam nhân kia tự thân sinh hoạt một mình.

cậu theo anh  vào nhà, từng li từng tí quan sát hành động của hắn. Hắn phớt lờ cậu, như thể cậu cứ làm gì cậu thích, hắn sẽ không bỏ rơi cậu, song cũng không đón nhận cậu nữa.

Lần đầu tiên cậu  cảm thấy sát khí này từ anh , một loại sát khí thoạt nhìn ôn nhu nhưng thực chất đó lại là loại chất kịch độc ghê gớm nhất trên đời. Không thể tuỳ tiện chạm vào, chỉ dám đứng nhìn từ xa.Anh quan sát cậu  đi vào phòng ngủ, cậu không đi theo mà rẽ sang phía sân vườn ngoài trời. Ngồi trên chiếc ghế mây giữa gió: Xin lỗi anh . Lần này tôi thật sự sai rồi anh nằm trong chăn, hắn thật tâm suy nghĩ, cậu vì sao lại phát sinh hành động đó với cô ? Yêu thích? Hay đơn giản là động tình? Tại sao cậu phải gạt hắn hết lần này đến lần khác để đến với cô ấy? Đã nhiều năm như vậy rồi cô vẫn còn nằm trong tim cậu hay sao? Không, không thể. Nhưng nếu không như vậy thì là tại sao???

Anh nghĩ rất nhiều, đến mức muốn nổ tung, cuối cùng chỉ tạm kết luận hành động của cậu có thể do nhất thời không kiềm chế được. Là nam nhân trước nữ nhi yếu đuối, huống hồ cô là dựng bẫy cho cậu vào tròng, chắc hẳn cậu cũng không hề hay biết. Điểm này, anh có thể tha thứ cho cậu.Còn về chuyện cậu dối gạt hắn. ANh vẫn không tài nào chấp nhận nổi.

Nửa đêm 3 giờ, anh cảm thấy có chút khát, giấc ngủ không trọn vẹn ban nãy khiến cơ thể mỏi nhừ, hắn lăn qua lộn lại vốn dĩ là không có khả năng chợp mắt, nặng nề bước ra khỏi phòng, đến tủ lạnh lấy chút nước.

Lúc này anh phát hiện cậu  đã biến mất, vẫn là không khỏi sốt ruột thử tìm kiếm xung quanh. Đến khi đưa mắt ra sân vườn phát hiện cậu ngồi đó một mình, áo quần mỏng manh. Chịu đựng không được tiến đến gần cậu: "Đi vào."cậu vẫn im lặng.Anh không muốn phí nhiều thời gian nữa, thật lòng hắn vẫn chưa thể vượt qua chướng ngại vừa rồi: "Vậy thì tuỳ cậu."

Hắn bước chân quay vào trong, mặc kệ cậu một mình giữa thời tiết lạnh lẽo.Cậu lúc này hiểu được, anh đã thật sự bị tổn thương nghiêm trọng,đêm nay cậu thức trắng.Buổi sáng, Cậu  ngồi ngoài sân vườn đón nắng mơ hồ thấy bóng dáng anh bước ra khỏi cửa đi làm, hắn dù một cái cũng không liếc nhìn cậu, một chút quan tâm cũng không. Loại trừng phạt này, đây là lần đầu tiên cậu được trải nghiệm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro