Chương 57 : Dọn nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, Anh tạm thời gác chuyện công việc, không đến sân tập, một lòng phụ giúp bảo bối dọn nhà sang nơi ở mới.

Anh tranh thủ ngày nghỉ ngủ thêm một chút, tầm 10h sáng thì quyết định thức dậy. Nhẹ nhàng xuống giường, vệ sinh cá nhân và chuẩn bị cơm trưa cho "Toàn ham ngủ" nhà hắn.

Khi thức ăn đã gần sẵn sàng, anh điều chỉnh độ lửa nhỏ duy trì nhiệt độ, bước trở lại vào phòng, nhìn cậu ngoan ngoãn cuộn tròn trong chăn, thật không nỡ đánh thức cậu nhưng nếu chậm trễ thì sẽ đến kéo dài đến trời tối mất, hôm nay họ cần làm nhiều việc. Khẽ ngồi xuống bên cạnh, đặt lên má cậu một nụ hôn: "Dậy nào bảo bối, chúng ta phải dọn nhà cho kịp trong hôm nay."

Cậu  vốn là không thể tự chủ khi ngủ ở nơi có anh, không cảnh giác, không phòng bị và cũng chẳng muốn thức dậy. Hoặc có sự thức dậy nào đó không phải vận động nhiều không? Cậu sẽ tình nguyện chọn nó.

Cậu khẽ động thân mình, hé mắt nhìn anh, hai gò má đưa lên, châu hàng chân mày: "Không phải có dịch vụ thu dọn rồi sao? Tôi là muốn ngủ thêm một chút."

Anh ôn nhu vuốt ve tóc cậu: "Cậu không dậy thì làm sao họ dọn giường đi được? Cũng 11h rồi. Ngoan nào, tôi thay quần áo cho cậu nhé."

Nói rồi định đứng lên lấy quần áo liền bị cậu kéo trở lại giường, mất đà ngã nhào lên người cậu.

Mặt đối mặt, anh vẫn là không chịu nổi biểu tình đáng yêu này của cậu , hôn liên tiếp lên mặt cậu.

Cảm thấy có chút nhạy cảm, cậu khẽ nói vào tai anh, giọng điệu lười biếng lộ rõ: "Tôi không ngủ trên giường là được rồi."

Anh hơi ngạc nhiên, không giấu nổi miệng cười: "Cậu còn tính đến chuyện đó? Vậy thì cậu định ngủ ở đâu?"

Cậu  hai mắt vẫn nhắm, đột nhiên chồm người ôm lấy anh: "Ngủ trên người anh."

Rốt cuộc đã tìm ra cách thức dậy mà vẫn được ngủ.

anh nhoẻn miệng, chiếc răng khểnh quen thuộc lộ ra, mãn ý cười nam nhân trong lòng, cứ là ngủ với hắn, cậu lập tức biến thành một tên nhóc con. Không hơn không kém.

ANh chịu thua: "Được rồi. Vậy họ dọn cứ dọn, còn tôi sẽ cõng cậu ngủ được chứ?"

Cậu  lúc này suy tính một chút, cảm thấy không ổn. Dù đã thế  nhưng trước mặt người khác ở trên thân một nam nhân ngủ say sưa chẳng phải không còn chút hình tượng nào sao?! Chưa kể đến khi có người khác trong nhà, tính cảnh giác của cậu  liền bộc lộ. Không được.

Nghĩ một hồi mới buông anh ra, không tình nguyện nói: "anh giúp tôi thay đồ. Tôi sẽ dậy."

"Không ngủ trên người tôi nữa à?" - Anh đột nhiên bị mất đi cơ hội chiếm tiện nghi.

"Lắm lời"

Đành lỡ dịp may, Anh giờ đây chỉ biết hảo hảo mà phục vụ vợ bảo bối thay đồ, chăm chút tỉ mỉ, hắn chậm rãi hưởng thụ đãi ngộ tốt đẹp này. Được chăm sóc cậu từng li từng tí.Bình thường đi làm, Anh rời khỏi lúc cậu còn chưa thức, nên chỉ hôn cậu rồi đi. Chuyện vệ sinh buổi sáng cậu khi nào ngủ chán thức dậy sẽ tự làm, sau đó lái xe đến học viện . Điều đặc cách này cũng là do anh ban bố.

Vào các ngày nghỉ, anh mới được dịp phục vụ vợ yêu, nên hắn đặc biệt thích thú, thao tác ôn nhu như sợ cậu sẽ bị động quá mà tỉnh. Nét mè nheo hiếm thấy này, anh nhất định phải ngắm cho tường tận.

"Được rồi. Dậy nào bảo bối." - công tác phục dục đã xong.

Thực tế ngôi pent house anh vừa mua không hề thiếu vật dụng gì. Mọi thứ đều có đủ, chỉ là hắn cứ khăng khăng đòi mang theo chiếc giường của hai người. Anh bảo chiếc giường ấy chứng kiến không biết là bao nhiêu thời khắc ân ái giữa họ, tuyệt nhiên không nỡ vứt bỏ.

Đôi phu phu không cần làm gì, chỉ là quan sát tiến độ của công ty khuân vác.

Có người trong lòng vẫn không yên, cứ suy bụng tính toán: "Tôi cảm thấy không nên mua sắm thêm nhiều quá. Cứ như thế vào ở là được rồi. Nhà đấy vốn không thiếu thứ gì, mang thêm vài thứ từ bên này sang sẽ tiết kiệm được một mớ. Tôi cảnh cáo cậu không được mua linh tinh."

Anh nhàm chán: "Cái gì cần thiết cũng phải mua chứ. Cậu không cần tiết kiệm thay tôi."

"Tôi không như cậu, tôi là phải quản lý chặc chẽ việc đấy, không thì lại mang tiền đi phung phí. Chúng ta chưa đến 50 tuổi thì đã không còn gì để ăn rồi. Sao con người cậu sống không bao giờ biết chừng mực vậy Quế HẢi?"

Sau khi nghe một màn giáo huấn của cậu , ANh  liền nghĩ ra chuyện gì đó: "À há. Cậu nói ra câu này, vậy thì ngày mai tôi đi chuyển chủ quyền tài khoản."

"Cậu..."

Cậu  vốn định mắng hắn một trận thì anh đã nhanh miệng ngắt lời: "Không bàn cãi nữa. Nếu cậu không chịu tiếp nhận, tôi liền đem tiền đi phung phí hết sạch."

"Vậy thì mặc kệ cậu. Cứ xài hết đi dù gì cũng không ảnh hưởng đến tôi." - dứt khoác quay lưng đi.

Anh lại quên nữa rồi. Văn Toàn cậu là chịu nhu không chịu cương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro