Chương 67 : Buổi tối lãng mạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối ở Nhật quả thật rất đẹp , anh đã chuẩn bị rất nhiều thứ dành cho cậu , anh đã thuê một bàn ăn ngoài trời , có nến và có hoa . Mặt dù cậu không thích sến súa nhưng đôi lúc anh vẫn muốn cho cậu bất ngờ .

Anh coi bộ khá khoái chí, hầu hạ vợ là nhiệm vụ thiêng liêng lắm nha, nhất là khi vừa làm xong, người kia không thoải mái, hắn trút tâm tư ra chăm sóc cũng coi như có chút tư vị sảng khoái chứng minh chuyện giường chiếu của hai người rất phong phú, rất mặn nồng.

"Ăn đi, món này cậu thích đó." - Anh đưa đĩa thức ăn vừa lấy được cho văn Toàn.

" Ngon lắm đó , anh ăn đi"

Anh nhìn bảo bối ăn mà thầm cười , nhìn cậu ăn hai má phúng phính anh chỉ muốn cắn lấy cậu mà thôi . Thân thể của cậu rất tốt dù anh tẩm bổ bao nhiêu cũng không tăng cân nên anh cứ thế mà cho cậu ăn , tẩm bổ cho cậu .

Cậu nhìn bàn ăn và mọi thứ xung quanh thì hiểu anh đã dùng bao nhiêu tâm quyết để làm chúng . Cậu tuy không thích khoa trương nhưng nhìn những thứ này cậu lại vui trong lòng . 

Ăn xong anh cùng cậu đi dạo , anh nắm lấy tay cậu ,họ từng bước dạo quanh khách sản . 

" Có vui không " anh nhìn cậu 

" uk đẹp lắm đó "

" Vậy có thưởng không "

" Thưởng cái đầu anh "

" Đi mà bảo bối"

Người kia quay đầu, dùng ánh mắt và nụ cười nhu tình nhất nhân gian chào đón hắn đến với thế giới của cậu, một thế giới chỉ có Anh và cậu, không miệng đời, không lòng người. Từ rất lâu, cậu đã luôn yêu như vậy.

Khoảnh khắc này, một người thì mời gọi, một người thì bị vẻ mặt đó cuốn hút đến ngất ngây. Trong đầu anh phải nói là không gợn chút tạp niệm, hắn hiện tại chỉ nghĩ người trước mặt là bảo bối tim gan, là trân bảo vô giá, dù có phải hy sinh như thế nào hắn vẫn cương quyết giữ cậu lại cho riêng mình. Tuyệt đối không từ bỏ. Vĩnh viễn không từ bỏ.

"Lại đây" - Cậu mở lời đánh thức cơn si mê của anh. - "Sao thế? Chần chừ? Hối hận rồi?"

Người bắt đầu chậm rãi bước đến, từng bước từng bước thật vững chắc, cầm lấy đôi tay ái nhân kéo cậu vào lòng, ôn nhu khó cưỡng, hành động như câu trả lời cho câu hỏi nghi vấn phía trên. Hắn không hề hối hận.

Đối phương đương nhiên cũng rất phối hợp, Cậu mặc cho bản thân nương tựa vào người này, song một phần nào đó đỡ đần cho hắn, quan tâm hắn từ những cử chỉ thầm kín nhất, không khoa trương, không ồn ào. Quế Hải ồn ào đủ rồi, cậu chỉ mong khi trở về với cậu anh có thể yên tĩnh một chút, tận hưởng thế giới nội tâm của hai kẻ yêu nhau một chút, rồi lại tiếp tục ồn ào như bản thân anh vốn dĩ. Như thế thì còn gì hơn.Nếu bên ngoài cậu là kẻ hay sôi nổi, hài hước nhưng đối với tình cảm này lại rất trân trọng chỉ muốn bình yên mà bên anh . Còn về anh bên ngoài lại rất mạnh mẽ , rất kỹ luật nhưng trong tình yêu này anh lại rất nhiệt huyết tận tâm, tận lực mà vu vén cho tình yêu này . 

Gió thổi không lạnh. Vì thứ trong lồng ngực của bọn họ đang rất ấm.

Thời khắc này là vô tận.

Đôi phu phu vẫn đang tình tứ trong vòng tay.

"Sao cậu lại chạy đến đây?" - Quế hải sau khi hưởng thụ không khí hạnh phúc bây giờ mới hỏi.

Cậu đưa ánh mắt nhìn xa xăm: "Muốn ngắm phong cảnh."

"Chỉ có vậy?"

"Ừm. Chỉ có vậy."

Phút giây tình ái tương giao qua đi, anh đã dần lấy lại tinh thần.

Tinh thần vô lại.

"Này, hay là chúng ta về phòng đi." - giọng điệu thì thào chứa đầy tà niệm.

cậu ngẩng đầu hỏi: "Để làm gì? anh buồn ngủ hả?"

Thật ra cậu vẫn chưa hiểu kịp rằng đầu óc anh lại đen tối nhanh đến vậy. Vừa mới đây tay trong tay yên bình thoát tục như thế mà chưa gì hắn đã lộ nguyên hình.

Cánh tay hư đốn của ai kia đã sờ soạng đến chổ bụng dưới của cậu: "Về phòng để làm... chuyện này."

Cậu lập tức trở mặt: "Trong đầu anh không có gì ngoài loại chuyện đó hết hả? Đàng hoàng nghiêm chỉnh một chút cũng không được? Rốt cuộc anh xem tôi là gì? Búp bê tình dục?"

Nói rồi gạt tay hắn ra. Bức bối ngồi xuống ghế đá bên cạnh. Anh thấy bảo bối giận thì liền xìu xuống, sáp đến xoa xoa: "Thôi mà, tôi yêu cậu nên mới vậy. Cậu không muốn thì thôi, không làm. Ngày mai hẳn làm."

Thật tức chết cậu rồi, đối tượn của cậu hoá ra lại là một tên biến thái cuồng dâm? Giờ chia tay còn kịp không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro