Yêu Thần Ký (361 -365)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 361: THÍCH KHÁCH

Ngũ Mệnh cảnh giới.

Nhiếp Ly cảm giác được, Thánh Huyết Dực Giao thân thể cũng theo đó tăng cường rất nhiều.

Đạt tới Ngũ Mệnh cảnh giới, năm đạo Mệnh Hồn trôi nổi bên trong Linh Hồn Hải, càng không ngừng vây quanh, năm đạo Mệnh Hồn liên tục không ngừng mà cung cấp cho Thiên Đạo chi lực.

Lúc này Quách Hoài phiền muộn cực kỳ, hắn liên tục thi triển Phong Pháo nhiều lần như vậy, hầu như đã lấy hết Thiên Đạo chi lực toàn thân rồi.

Mặc dù sử dụng nhiều lần Phong Pháo như vậy, vẫn như cũ không thể hạ thủ được Nhiếp Ly, không nói tới rõ ràng còn để cho Nhiếp Ly tấn cấp Ngũ Mệnh, thân thể Thánh Huyết Dực Giao trọng thương rõ ràng tất cả đều hồi phục.

Quách Hoài một tiếng gầm lên giận dữ, toàn thân nhảy lên, đánh về phía Nhiếp Ly, cự chưởng vung lên hướng phía đầu Nhiếp Ly đập xuống.

Tuyệt đối không thể để cho Nhiếp Ly tấn cấp Ngũ Mệnh cảnh giới thành công!

- Cẩn thận!

Long Vũ Âm cùng Tiêu Ngữ không khỏi đồng thời kinh hãi hoảng sợ lên tiếng.

Ngay tại cự chưởng U Nguyệt Long Thú, sắp vỗ vào đầu Nhiếp Ly, chỉ thấy Nhiếp Ly bỗng nhiên mở mắt, trong đôi mắt đột nhiên hiện lên một đạo hào quang sắc bén.

Người bình thường từ Tứ Mệnh cảnh giới tấn cấp đến Ngũ Mệnh cảnh giới, đoán chừng ít nhất phải mấy canh giờ mới có thể hoàn toàn mà nắm vững uy lực Ngũ Mệnh cảnh giới, thế nhưng Nhiếp Ly không như thế, sau lúc tấn cấp đến Ngũ Mệnh cảnh giới, Nhiếp Ly đã nhanh chóng vận hành Thiên Đạo Thần Quyết, thúc giục năm đạo Mệnh Hồn, thông qua nhiều phương pháp, đã đem sức mạnh Ngũ Mệnh cảnh giới hoàn toàn mà nắm trong tay.

Làm sao lại có thể nhanh như vậy? Quách Hoài chứng kiến Nhiếp Ly mở to mắt, trong nội tâm rùng mình.

Cơ mà hắn muốn phản ứng đã không còn kịp rồi, chỉ thấy Nhiếp Ly gầm nhẹ một tiếng, mãnh liệt vũ dực chấn động, có chút nghiêng người, dùng lưng hướng phía U Nguyệt Long Thú hung hăng mà đánh tới.

Bành!

Một tiếng trầm đục trầm trọng, thân thể hai con Cự thú cực lớn va chạm.

Thấy như vậy một màn, xung quanh tất cả học viên Đông viện cũng không khỏi cảm giác được trên đầu run lên. Nhiếp Ly chính là dùng cả một thân gai lưng, đụng vào người U Nguyệt Long Thú!

Quả nhiên, chỉ nghe U Nguyệt Long Thú ngao ô o o o điên cuồng kêu lên, trên người Nhiếp Ly, chừng mấy trăm cây gai xương bén nhọn, mỗi một cây đều sắc bén vô cùng, U Nguyệt Long Thú các vết đâm trên người rỉ ra nhiều lỗ máu rất sâu, máu huyết chảy ròng.

Quách Hoài thảm thiết gào lên, hắn quả thực đem Thánh Huyết Dực Giao cùng Nhiếp Ly căm hận thấu xương, cùng Nhiếp Ly thoáng một phát va chạm như vậy, U Nguyệt Long Thú toàn thân đều lỗ chỗ rỏ máu, hơn nữa cảm giác đau đớn này, hắn hẳn có thể cảm nhận được!

Không chờ đợi Quách Hoài có chút phản ứng nào, chỉ thấy Nhiếp Ly phẫn nộ quát to một tiếng, thêm lần nữa hướng phía U Nguyệt Long Thú ập tới.

Bành bành bành!

Trên đài tỷ võ kình khí không ngừng bộc phát, U Nguyệt Long Thú liên tiếp bị Thánh Huyết Dực Giao công kích, càng không ngừng phát ra thanh âm thê lương thảm thiết.

Đối với U Nguyệt Long Thú mà nói, trận đòn này quả thực so với Địa Ngục còn khủng bố hơn nhiều!

Tấn cấp Ngũ Mệnh cảnh giới, Nhiếp Ly lại nắm giữ hai loại chiến kỹ mới từ Thánh Huyết Dực Giao, bất quá Nhiếp Ly cũng không cần phải thi triển ra, như thế này đã đủ để hạ gục Quách Hoài rồi, tin tưởng bản thân đã biểu hiện ra đầy đủ thiên phú, còn dư lại hai đòn chiến kỹ, coi như là át chủ bài tiếp tục che giấu đi.

Trải qua đủ thứ tại kiếp trước, Nhiếp Ly hiểu một đạo lý, mặc kệ đụng phải cái dạng tình huống gì, cũng phải có át chủ bài mà giấu đi, không nắm chắc, không biết trước đường đi nước bước người khác hẳn sẽ chết rất nhanh.

U Nguyệt Long Thú tại phía dưới Nhiếp Ly điên cuồng va chạm, thân thể bay ngược ra ngoài, nặng nề rơi trên mặt đất, toàn thân huyết nhục lẫn lộn gục ở đây, có muốn đứng cũng không nổi nữa rồi.

Vô Diễm Tôn Giả hoàn toàn không thể nghĩ rằng, thậm chí ngay cả Quách Hoài cũng bị đả bại, trong lòng căm tức cực kỳ, phẫn nộ lạnh lùng quát:

- Phế vật!

Chứng kiến U Nguyệt Long Thú ngã xuống không gượng dậy nổi, Nhiếp Ly thân thể nhanh chóng thu nhỏ lại, thu hồi Thánh Huyết Dực Giao, thả người từ trên đài tỷ võ hạ xuống, nhìn về phía Vô Diễm Tôn Giả xa xa, Hoàng Vũ cùng Nam Môn Thiên Hải, hỏi:

- Nhị vị Trưởng lão, đã xong hai trận thi đấu, khảo thí có thể kết thúc được chưa a?

Toàn bộ học viên Đông viện từ lúc khiếp sợ hồi lâu cũng chưa kịp hoàn hồn.

Chỉ là một học viên mới đến, rõ ràng liên tục đánh bại nhiều cường giả Đông viện như vậy, trực tiếp đứng vào danh sách hạng 200 người, đây tuyệt đối là sự tình cả mấy trăm năm qua đều chưa từng có!

Nhiếp Ly thiên phú, thật đúng là quá kinh người. Nhất là lại có dị biến Thần cấp phát triển tính Thánh Huyết Dực Giao, khiến cho mỗi người đều có một ấn tượng khắc sâu vào tâm khảm.

- Nhiếp Ly chiến thắng hai vị sư huynh, hôm nay đối với hắn khảo thí nên dừng ở đây thôi!

Hoàng Vũ cười sang sảng một tiếng, nhìn về phía Vô Diễm Tôn Giả bên cạnh hỏi:

- Không biết Vô Diễm Tôn Giả có ý kiến chăng?

- Vậy cứ như thế đi!

Vô Diễm Tôn Giả trầm giọng nói ra, nhìn lướt qua Nhiếp Ly, lúc này đây không thể ám toán được hắn, chỉ sợ về sau lại càng khó có cơ hội, mặc dù có điểm không cam lòng, nhưng rút cục cũng chẳng có biện pháp, hắn đã cảm thấy được, Thiên Vân Thần Tôn rất có thể đã chú ý tới nơi này, hắn đã không còn bất cứ cơ hội nào nữa, chỉ có thể cứ như vậy quên đi thôi.

Sau Nhiếp Ly, đám người Lục Phiêu, Cố Bối cũng đi lên tỷ thí.

Tuy rằng Lục Phiêu, Cố Bối biểu hiện cũng ưu tú phi thường đấy, nhưng mà Nhiếp Ly phía trước là châu ngọc, các học viên Đông viện tất nhiên không thể không chấn kinh rồi.

Kể từ hôm nay trở đi, đám Nhiếp Ly liền trở thành học viên của Đông viện, bất quá mục tiêu của Nhiếp Ly muốn là tranh thủ thời gian tiến vào Trung viện, mau chóng bên trong nội bộ Vũ Thần Tông khống chế quyền vị, hắn cũng không có nhiều thời gian như vậy để phung phí a!

Tỷ thí sau khi chấm dứt, tràng người theo dõi lúc này mới từ từ tản đi.

Nhiếp Ly tiến Đông viện, tin tức sát nhập danh sách hai trăm, rất nhanh truyền khắp toàn bộ Thiên Linh Viện, thời gian dần qua, cũng về phía Vũ Thần Tông lan rộng. Các đệ tử thuộc Vũ Thần Tông, đã bắt đầu chú ý thiên tài mới nổi tên Nhiếp Ly.

Cùng Quách Hoài sau khi chấm dứt luận võ, Nhiếp Ly liền không còn nghe tin tức từ Thiên Vân Thần Tôn nữa, không biết Thiên Vân Thần Tôn rút cuộc là nhìn nhận thấy cái gì. Nếu như Thiên Vân Thần Tôn có chuyện, nhất định sẽ phái người tìm đến mình, vừa mới tiến vào Ngũ Mệnh cảnh giới, Nhiếp Ly tranh thủ thời gian này tiếp tục tu luyện, củng cố tu vi.

Về phần Lý Hành Vân, Lục Phiêu, Cố Bối, vẫn tiếp tục áp dụng kế hoạch của bọn họ, đoạn thời gian gần nhất, bất kể là Yêu Minh hay Thiên Hành Minh, đều liên tục có thiên tài gia nhập vào. Ngoại trừ việc Yêu Minh bên ngoài đãi ngộ đầy đủ, danh khí của Nhiếp Ly cũng có ảnh hưởng rất lớn.

Như Nhiếp Ly thiên phú kinh người như vậy, tương lai ai biết sẽ trở thành cái cảnh giới gì? Đi theo Nhiếp Ly tuyệt đối là một việc rất có tiền đồ!

Sắc trời dần dần muộn.

Nhiếp Ly như thường lệ tiếp tục tu luyện, Mệnh Hồn đã ổn định, đợi ngày mai liền có thể đem Mệnh Hồn ký thác vào bên trong Hồn Điện, tiếp tục tiến tới Đại Thế Giới phía trước, ở Hồn Điện gởi gắm mệnh hồn, tương đối an toàn rất nhiều.

Nhiếp Ly lặng yên ngồi xếp bằng, từng luồng khí tức cường đại quấn quanh thân thể, Thiên Đạo Thần Quyết công pháp thiên thứ nhất vài câu pháp quyết mở đầu, đã tu luyện xong, không biết khi nào mới có thể đem thiên thứ nhất hoàn toàn mà luyện thành!

Lẳng lặng suy tư Thiên Đạo Thần Quyết áo nghĩa (độ thâm sâu), trong lòng cảm ngộ từng hồi xẹt qua.

Nhiếp Ly đang chuẩn bị tiến vào Vạn Lý Hà Sơn Đồ, đột nhiên chợt cảm thấy có gì đó khác thường, lập tức đem Vạn Lý Hà Sơn Đồ thu vào, cảnh giác nhìn cửa ra vào.

Chỉ thấy một hồi gió lớn quét qua, bành một tiếng, cửa phòng bị mở.

- Ai?

Nhiếp Ly lạnh quát to một tiếng, nhìn chằm chằm bên ngoài, chỉ thấy cảnh ban đêm u tối, hoa viên không có một bóng người.

Nhiếp Ly cảm giác được mối nguy cường liệt, cửa nhà không tự dưng vô duyên vô cớ bị gió cạy mở, bên ngoài nhìn không thấy bất kì ai, cũng hoàn toàn không cảm nhận được bất kì một tia khí tức nào, rõ ràng chứng tỏ thực lực đối phương, vượt xa chính mình. Không biết đối phương ẩn núp nơi nào, Nhiếp Ly lập tức huy động Thiên Đạo chi lực, dự tính bất cứ lúc nào cũng có thể đánh một trận.

Chẳng lẽ là...

Vô Diễm Tôn Giả phái thích khách tới?

Nhiếp Ly tay phải khẽ động Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, trên người cũng là một thân Lục phẩm Bảo Khí sáo trang (bộ đồ), tuy là như thế, nhưng hắn không hề có lấy một chút cảm giác an toàn, đối phương rút cuộc là tu vi đạt tới cảnh giới gì vậy?

CHƯƠNG 362: CHẾT CHO RÕ RÀNG

Nhiếp Ly cảnh giác nhìn chằm chằm ra bên ngoài, cảm giác luồng sức mạnh đã khuếch trương đến mức tối đa.

Thế nhưng vẫn không cảm nhận thấy sự tồn tại của đối phương!

Nhiếp Ly trên trán rịn ra một giọt mồ hôi, tu vi của hắn đã đạt tới Ngũ Mệnh cảnh giới, cảm giác năng lực đã đạt đến trình độ cực kì kinh người, chỉ cần nội trong phạm vi khoảng năm mươi mét, liền Thiên Chuyển Cảnh cường giả tu vi, cũng có thể miễn cưỡng cảm ứng ra một chút khí tức của đối thủ, nhưng trong cảm nhận của hắn đối phương lại hoàn toàn ẩn thân!

Thực lực đối phương lúc này, tồn tại ít nhất phải là Long Đạo Cảnh!

Mặc dù không có cảm giác tới khí tức đối phương, nhưng dựa vào kinh nghiệm chiến đấu từ kiếp trước, Nhiếp Ly mẫn tuệ mà thấy rõ sự nguy hiểm cường liệt.

Trong Thiên Linh Viện dám ám sát đệ tử, sự tình này tuyệt đối không được phép xảy ra, đây là môn quy Vũ Thần Tông nghiêm lệnh cấm đấy, cứ cho là Vô Diễm Tôn Giả thân phận lừng lẫy, giả như làm chuyện như vậy, kiểu gì cũng bị truy cứu đến cùng, phải đền mạng đấy.

Môn quy Vũ Thần Tông, bất luận là kẻ nào cũng không được vi phạm!

Nếu như là Vô Diễm Tôn Giả, Nhiếp Ly nghĩ mãi mà không rõ tại sao Vô Diễm Tôn Giả phải làm như vậy.

Suy cho cùng Vô Diễm Tôn Giả che giấu chuyện này, cũng sẽ bị năm vị cự đầu Vũ Thần Tông điều tra ra, hắn làm như thế chẳng nhẽ không tính đến bất kể hậu quả gì sao?

Nhiếp Ly hơi thở buông lỏng, ánh mắt lạnh lùng tìm kiếm, chỉ cần đối phương dám ra tay, hắn sẽ ác liệt phản kích!

Giả như đối phương thực lực thật sự quá mạnh mẽ, vậy cũng chỉ đành thi triển mấy đạo bí pháp Thiên Đạo Thần Quyết, cùng đối phương quyết một trận tử chiến! Hy vọng trong lúc đánh nhau phát ra động tĩnh khí tức chập chờn, có thể khiến cho Vũ Thần Tông trên cao vài phần chú ý.

Nhiếp Ly đang lúc ngước mắt nhìn quanh, bất kì lúc nào cũng đều có thể chiến đấu, bất thình lình, xung quanh hư không, từng đạo lực lượng vô hình hướng về phía Nhiếp Ly khóa chặt lại.

- Chết rồi!

Nhiếp Ly nội tâm run lên, trong tay vung ra Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, hướng phía trước một chém.

Từng đạo Lôi trụ trống rỗng hình thành, hướng cỗ lực lương vô hình kia oanh tới.

Thế nhưng, Lôi trụ mới vừa phóng thích được một nửa, chỉ nghe bành một tiếng. Vỡ vụn tiêu tán.

Sao lại có thể như vậy? Nhiếp Ly đồng tử kịch liệt mà co rút lại, đối phương thực lực thật quá mạnh!

Đạo khí tức vô hình kia tiếp tục hướng phía Nhiếp Ly khóa lại.

Nhiếp Ly thanh âm gầm lên giận dũ, ngay tức thì định bụng dung hợp Ảnh Yêu Yêu Linh, bất quá ngay tại lúc Nhiếp Ly vừa mới điều động Linh Hồn Hải bên trong cơ thể. Thời điểm tưởng có thể dung hợp Ảnh Yêu Yêu Linh, một đạo sức mạnh quái dị oanh hướng về phía Linh Hồn Hải Nhiếp Ly, Linh Hồn Hải chấn động tản ra, nháy mắt đã ngăn chặn được quá trình dung hợp Yêu Linh.

Ngay sau đó một đạo lực lượng vô hình khác quấn lấy chân phải Nhiếp Ly, đem toàn thân Nhiếp Ly xách lên giữa không trung.

Tốc độ công kích của đối phương thật sự quá nhanh. Nhiếp Ly nội tâm kinh hãi, toàn bộ thân thể, vung lên Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm hướng phía chân đạo vô hình kia chém tới.

Ngay tại thời điểm Nhiếp Ly vừa mới có chút động tác, lại là hai đạo lực lượng vô hình quấn lấy hai tay Nhiếp Ly, một cỗ lực lượng ép vào huyệt mạch Nhiếp Ly, hắn liền cảm thấy cổ tay bị đau, Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm thoáng rơi xuống.

Giờ này chân tay hắn cả thảy đều bị lực lượng vô hình kia hoàn toàn mà khóa lại rồi.

Dưới tay của đối phương hoàn toàn không có một chút gì lực lượng đối địch, Nhiếp Ly thậm chí ngay cả đối phương ở chỗ quái nào cũng không biết, thực lực người này ít nhất phải đạt đến Long Đạo Cảnh đỉnh phong! Nhiếp Ly khuôn mặt lông mày hơi nhăn lại, hay là tự mình nghĩ lầm rồi. Đối phương rất có thể không phải người của Vô Diễm Tôn Giả.

Loại cường giả tu vi như này, e rằng không phải Vô Diễm Tôn Giả có thể điều động được.

Tuy rằng biết rõ đối phương thực lực rất mạnh, nhưng Nhiếp Ly chắc chắn sẽ không cứ như thế bó tay chịu trói, ví như nói trên người mình, có có thể đối phó với thủ đoạn che giấu thực lực cấp bậc loại này, vậy chỉ có cái dây leo thần bí kia thôi!

Nhiếp Ly lập tức thúc giục Linh Hồn Hải bên trong dây leo, cảm giác được lực lượng dữ dội trong Linh Hồn Hải mãnh liệt truyền đến nơi tay chân.

Chỉ thấy Linh Hồn Hải trong dây leo kia nhanh chóng sinh trưởng, cuồng bạo mà hấp thu lấy đạo lực xung quanh, túm chặt lấy tất thảy đạo lực vô hình tiến nhập vào cơ thể Nhiếp Ly, song bị thứ dây leo kia thôn phệ.

Sức mạnh vô hình trói chặt tay chân Nhiếp Ly tức thì sụp đổ. Hắn thả người trên không rơi xuống, hướng Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm nhào tới, vẫn muốn một lần nữa đem Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm nắm trong tay.

Tựa hồ có chút ngoài ý muốn, Nhiếp Ly rõ ràng thoát được, trong hư không một thanh âm kinh ngạc ồ lên một tiếng.

Mắt thấy Nhiếp Ly sắp tóm được Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm. Liền thấy lúc này Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm dường như bị lực lượng nào đó vỗ một phát, bắn nhanh ra chỗ khác, đâm vào một nơi xa trên mặt đất, càng không ngừng rung động mãnh liệt, Nhiếp Ly cảm giác được vô số đạo lực lượng vô hình lần nữa lại trói chặt hắn, thêm lần nữa đem hắn nhấc bổng lên không trung.

Nhiếp Ly vội vàng thúc giục Linh Hồn Hải bên trong dây leo. Nhưng liền thấy bên trong Linh Hồn Hải đột nhiên kim quang đại phóng, một đạo pháp trận Minh Văn thần bí đem Linh Hồn Hải Nhiếp Ly bên trong dây leo triệt để mà khóa kín tại.

Liền ngay cả dây leo cũng hoàn toàn không xài được nữa!

Nhiếp Ly bị lực lượng vô hình trói gô, tứ ngưỡng bát xoa(*) cứ như vậy vắt ngang trên không trung.

Nhiếp Ly cười khổ không ngừng, đối phương thực lực cường đại, căn bản không phải bản thân có thể đối đầu, thậm chí ngay cả cơ hội dung hợp Yêu Linh cũng không có! Coi như chống cự cũng không có ích gì, cho dù thi triển trong Thiên Đạo Thần Quyết mấy mục bí pháp, chỉ sợ cũng không phải đối thủ!

Nhiếp Ly suy đoán thân phận của đối phương, đối phó chính mình, lại phải điều giám cả cao thủ cường đại như vậy sao?

Chỉ thấy lúc này, một thân ảnh từ hư không xuất hiện, thân hạ trên mặt đất.

Người này mặc một thân hắc y dạ hành bó sát, ngay tại khuôn mặt phía dưới cũng đều bị khăn choàng che lấp, khiến người ta thấy không rõ lắm, khí tức người này dường như hoàn toàn biến mất vào hư không, căn bản làm cho người khác không thể cảm nhận thấy, quả thực giống y lúc Ảnh Yêu Yêu Linh hư hóa.

Chậm rãi hướng phía Nhiếp Ly đi tới, tuy rằng mặc y phục dạ hành, nhưng có thể cảm giác được phía dưới y phục người này, dáng người kinh diễm nóng bỏng, cặp mông kiều đĩnh phong mãn(*), cặp đùi thon dài mỹ lệ, lại còn trước ngực hai trái hồng đào đầy đặn kinh người(*), tất thảy lộ ra mị hoặc cực hạn.

Từng bước đi của nàng, dáng người uyển chuyển, đều có một dạng quyến rũ kinh hãi, một cỗ hương thơm nồng nàn cuốn theo làn gió đập vào mặt.

Chỉ riêng dáng hình cháy bỏng này, e rằng quá đủ để khiến vô số nam nhân thần hồn điên đảo, chết mê chết mệt.

Tuy rằng thấy không rõ mặt của đối phương, nhưng Nhiếp Ly có một loại trực giác, đối phương tuyệt đối là một đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành.

Nàng chậm rãi từng bước một hướng phía Nhiếp Ly đi tới, một nét sát khí thoáng hiện trực xuyên thấu qua tim Nhiếp Ly, khiến hắn toàn thân huyết dịch như bị đông lại, nàng từ từ tiến đến phía trước Nhiếp Ly, Nhiếp Ly cứ như thế tứ chi chổng vó vắt ngang trước mặt nàng, giống như một con cừu trắng bị lột sạch.

Nàng tay phải khẽ động, trong tay xuất hiện một thanh chủy thủ sắc bén, hàn quang lóe lên.

- Có người bảo ta tới lấy mạng của ngươi, bất quá... Cứ như vậy mà giết chết ngươi thật sự là đáng tiếc, rõ là quá lãng phí, thể xác tốt như vậy, cho nên ta có ý định tốt hơn nên chơi đùa với ngươi một chút, giả như ngươi hầu hạ khiến lão nương cao hứng, nói không chừng có thể cho ngươi được chết thoải mái một chút!

Thanh âm của nàng mang theo một tia yêu mị, lăng lệ ác liệt, trong tay Chủy thủ chậm rãi rờ đến phần đùi Nhiếp Ly, chỉ thấy "Phốc" một tiếng, Nhiếp Ly quần bị cắt rách, lộ ra làn da bên trong, phía trên xuất hiện một vết máu nông nhợt nhạt.

Nhiếp Ly cảm giác đũng quần lạnh lẽo, khoảng cách Chủy thủ đến vị trí mấu chốt chỉ xa có một tấc, Nhiếp Ly da đầu run lên.

- Tiền bối xin chờ chút đã, không biết đến tột cùng là ai phái người tới? Ta đã đắc tội người nào, cho dù có chết, cũng phải để cho ta chết một cách rõ ràng cái a?

Nhiếp Ly sốt ruột suy nghĩ, tự hỏi đối phương người kia có mưu đồ gì.

giải thích:

1*.tứ ngưỡng bát xoa: đơn giản là một cái dáng nằm ngửa mặt hướng lên trời tứ chi dãn ra, trong trường hợp này thì nó bị trói. Chó mèo thường là rất thích nằm kiểu này.

2*. Dễ hiểu nghĩa là "mẩy":

- cặp mông căng mẩy

:

- cặp mông căng ưỡn đầy đặn

3*. Nguyên văn tác giả chỉ nói là "cái kia" thôi cơ mà mình nói toạc móng heo ra luôn.

CHƯƠNG 363: TRONG HAI CHỌN MỘT

- Tiểu tử, ngươi bây giờ đã biết sợ hay chưa? Ngươi đắc tội nhiều người như vậy, người muốn giết ngươi có nhiều lắm, bất quá ta cũng làm cho ngươi chết một cách rõ ràng, chính là Vô Diễm Tôn Giả phái ta đến đấy!

Hắc y nhân yêu mị vừa cười vừa nói:

- Kế tiếp ngươi là muốn chết một cách thoải mái, hoặc là chết một cách đau đớn, liền ngươi tự chọn một cái đi!

Hắc y nhân ngón tay mảnh khảnh, trên đùi Nhiếp Ly chậm rãi lướt qua làn da, cái khí tức lạnh buốt kia làm Nhiếp Ly ngược lại hít một hơi lạnh.

Bẹn đùi thỉnh thoảng truyền đến từng hồi uy hiếp, Nhiếp Ly có thể da đầu không run lên!

- Vị tiền bối này, không cần cùng vãn bối như vậy đùa giỡn!

Nhiếp Ly cười khổ nói.

- Nói đùa? Ngươi cảm thấy ta là đang nói đùa sao?

Hắc y nhân tay phải cầm Chủy thủ vỗ vỗ vào hạ bộ Nhiếp Ly, tựa như cười mà không phải cười nói. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y

- Tiền bối khẳng định không phải người Vô Diễm Tôn Giả phái tới, Vô Diễm Tôn Giả có thể sai khiến được tiền bối có quỷ mới tin. Vô Diễm Tôn Giả cùng lắm chẳng qua chỉ là tả hữu Long Đạo Cảnh tam trọng mà thôi, mà tiền bối, ít nhất đã đạt tới Long Đạo Cảnh bát trọng trở lên rồi! Tiền bối thủ chỉ lay động, có thể đem Vô Diễm Tôn Giả bóp chết, làm sao lại nghe Vô Diễm Tôn Giả sai khiến chứ?

Nhiếp Ly nhìn Hắc y nhân nói.

Hắc y nhân hiển nhiên có chút giật mình, nàng hoàn toàn không nghĩ tới, Nhiếp Ly lại có thể phán đoán được cấp độ tu vi của Vô Diễm Tôn Giả cùng thực lực của nàng.

Dù sao Nhiếp Ly chỉ mới có Thiên Mệnh cảnh giới mà thôi, Thiên Mệnh cảnh giới người bình thường, nào ai biết được Long Đạo Cảnh cường giả ai mạnh ai yếu?

- Nói tiếp, nếu ngươi có thể nói được nguyên do vì sao mà ta tới đây, ta hôm nay khả năng có thể tha cho ngươi!

Hắc y nhân hai tay ôm ngực, khẽ cười nói, nguyên do bị hai cánh tay đè ép, bộ ngực của nàng lại càng phồng lên một làn đường cong kinh người.

Nhiếp Ly cười khổ không thôi, bằng với năng lực của hắn, làm sao có thể đơn giản mà đoán ra được thân phận của đối phương? Nữ nhân xinh đẹp như vậy, thực lực lại cũng mạnh như vậy, tại Vũ Thần Tông không nghi ngờ là nhân vật số một.

Tỉ mỉ nhớ lại, rút cục là người nào được như thế.

- Theo như vừa rồi tiền bối bày ra thực lực, cảm giác không giống như Long Đạo Cảnh, mà là, Vũ Tông?

Nhiếp Ly ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử hắc y.

Hắc y nhân áo choàng hơi hơi nhúc nhích.

Nhiếp Ly nội tâm khẽ động, chẳng lẽ đoán trúng rồi sao? Nếu như là Vũ Tông cảnh, người kia rất có thể là...

- Căn cứ vào công pháp tiền bối sử dụng, chắc hẳn là người trong Long Ấn thế gia! Mà Long Ấn thế gia, đạt tới Vũ Tông cảnh cường giả, ta nghĩ tiền bối thân phận đã rõ ràng, hoàn toàn không cần đoán!

Nhiếp Ly suy nghĩ một chút, nói ra.

- Ha ha ha, ngươi đoán sai rồi, ta cũng không có đạt tới Vũ Tông cảnh, mà là Long Đạo cửu trọng!

Hắc y nhân nở nụ cười khah khách, cười đến run rẩy hết cả người, trước ngực sóng sánh mãnh liệt:

- Có điều tiểu tử ngươi có thể đoán được ta là người Long Ấn thế gia, coi như cũng có vài phần bản lĩnh!

Long Ấn thế gia? Long Đạo cửu trọng?

Nhiếp Ly vẫn thực không biết đối phương là người nào, bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Vẫn là đã đoán sai!

Hắc y nhân tay cầm Chủy thủ tại đũng quần Nhiếp Ly vỗ vỗ, nói ra:

- Ngươi đem nữ nhi của ta khi nhục thảm như vậy, mẹ nàng tới đây lấy lại danh dự, cũng không phải quá đáng chứ?

Nghe được Hắc y nhân nói, Nhiếp Ly rốt cuộc đã hiểu, nguyên lai Hắc y nhân này là mẹ của Long Vũ Âm!

- A di nghe ta nói đã...

Nhiếp Ly khẩn trương lên tiếng, đều muốn giải thích.

Hắc y nhân khoát tay nói ra:

- Chuyện này mọi việc ta đã biết hết, nếu đã bị ngươi đoán ra nhiều như vậy, ta cũng không định giết ngươi!

Nghe được Hắc y nhân lời này, Nhiếp Ly rút cuộc thở dài một hơi nhẹ nhõm.

- Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, chỉ phế của ngươi đi, ngươi chắc hẳn không có ý kiến gì

Hắc y nhân cầm lấy Chủy thủ vỗ vỗ nơi đũng quần Nhiếp Ly.

Cảm giác được dưới đũng quần hàn quang lóe lên, Nhiếp Ly phần mông nhanh chóng lui lại một chút, trong lòng âm thầm kêu khổ, hắn không có đem Mệnh Hồn ký thác vào trong Hồn Điện, nếu như bị phế đi, muốn chữa khỏi, vậy cũng phải phung phí sức lực vô cùng lớn rồi, hơn nữa một lần bị phế sạch, cái loại cảm giác này tóm lại thật là buồn bực làm sao.

- A di, người vẫn là đang hiểu lầm, ta cũng không có ăn hiếp Long Vũ Âm, hơn nữa Long Vũ Âm hiện giờ đã bái ta làm vi sư rồi!

Nhiếp Ly vội vàng giải thích.

- Hở? Thật sao?

Hắc y nhân đem mũ trùm đầu gạt xuống, làn tóc như thác nước tản ra rơi xuống, mi mục quả nhiên cùng Long Vũ Âm rất giống, chẳng qua so với Long Vũ Âm chín chắn vũ mị hơn một chút, dung nhan xinh đẹp kia, tuyệt đối là khuynh quốc khuynh thành, hắc y bao trùm phía dưới, dáng người cũng so với Long Vũ Âm nóng bỏng hơn nhiều, nhất là trước ngực đầy đặn. Nhiếp Ly trong đầu nháy mắt hiện lên một thứ ý niệm, Long Vũ Âm trưởng thành không phải cũng tuyệt trần mị diễm* như vậy chứ?

- Đích thị như vậy rồi!

Nhiếp Ly mau lẹ gật gật đầu, trong lòng phiền muộn, nhớ năm đó, hắn cũng đã từng cùng Thánh Đế một trận quyết chiến, tuy rằng ở kiếp này tu vi tăng lên thực cũng rất nhanh đấy, bất quá khoảng cách đến Long Đạo Cảnh vẫn là còn kém đến quá xa, vậy nên trước mắt đối mặt là một Long Đạo Cảnh cường giả, hoàn toàn không có sức đánh lại.

- Ta cũng đã nghe nữ nhi đem tất cả mọi chuyện nói ra, hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, cái thứ nhất, ngươi lấy Long Vũ Âm làm vợ, cái thứ hai, ta ngay bây giờ sẽ đem ngươi phế ngay lập tức, ngươi chọn một cái đi!

Long Thục Vân vỗ vỗ Nhiếp Ly nơi đũng quần, tựa hồ cười mà không phải cười nói:

- Ngươi nói ta biết từ chỗ nào hạ đao là tốt nhất nhỉ?

- Không thể được, ta cùng Long Vũ Âm hiện tại đã là thầy trò rồi, làm như vậy chẳng phải là vai vế đảo lộn bừa bãi sao?

Nhiếp Ly gấp gáp nói.

- Dẹp đi, các ngươi quan hệ thầy trò, chỉ giống như trò trẻ con mà thôi, làm sao có thể là thực. Bất quá cứ cho là rối loạn bối phận thì sao chứ, kẻ nào dám nói lời đàm tiếu, Long Thục Vân ta đem hắn cắt lưỡi!

Long Thục Vân hừ lạnh một tiếng nói.

Nhiếp Ly nội tâm phiền não, bà cô Long Thục Vân này, có thể hay không cũng không cần kiêu ngạo như vậy chứ?

- A di, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn, ta đã có vợ rồi! Cũng không phải ta ghét bỏ gì Long Vũ Âm, mà thực ra ta cảm thấy bản thân không xứng với nàng!

Nhiếp Ly khẩn trương nói ra.

- Có vợ thì sao, nam nhân tam thê tứ thiếp không phải chuyện rất bình thường ư, ta chỉ có một yêu cầu, chính là nữ nhi của ta nhất định phải được làm chính thất!

Long Thục Vân nhếch miệng nói ra:

- Các ngươi rút cục đã như vậy, tuy rằng ngươi quả đúng thực không xứng với nó, cơ mà nữ nhi của ta cũng có thể chấp nhận một chút!

- Như vậy?

Nhiếp Ly quả thực phát sinh xúc động tưởng muốn thổ huyết, Long Vũ Âm cuối cùng đối với hắn là thế nào hả? "Đợi một chút, Long Vũ Âm không phải đã có hôn phu rồi hay sao?"

- À? Thứ hôn ước kia, trực tiếp xé đi chẳng phải tốt rồi sao!

Long Thục Vân khoát tay áo nói.

- Tùy ý xé bỏ hôn ước, việc làm này là trái với đạo nghĩa đấy!

Nhiếp Ly câu từ chính nghĩa nói.

- Đạo nghĩa, đạo nghĩa chó má, nắm đấm này mới chính là đạo lý. Nhiếp Ly, ta một lời nói ở đây, ngươi cuối cùng có lấy Long Vũ Âm làm thê tử hay là không? Nếu ngươi vẫn như vậy một mực từ chối, cũng đừng trách lão nương ta không khách khí!

Long Thục Vân trong đôi mắt hiện lên một đạo hàn mang, sát khí nghiêm nghị hừ lạnh một tiếng nói.

- A di, ta cũng không phải ra sức khước từ, mà là có một chút không biết rõ!

- Nói!

Long Thục Vân lạnh lùng nhìn Nhiếp Ly.

- Mấy người đều là Long Ấn thế gia gia thế hiển hách, Long Vũ Âm lại càng là một trong những người thừa kế gia tộc, bản thân ta cũng chỉ là một tên tiểu tử đến từ Tiểu Linh Lung thế giới, gia cảnh chẳng có gì, chỉ là một tên nghèo hèn mà thôi, a di cớ gì lại phải đem Long Vũ Âm nữ nhi gả cho cho ta đây?

Nhiếp Ly cười khổ mà nói.

- Tiểu tử ngươi không cần phải tự hạ thấp mình, ta vốn nhìn người vẫn là rất chuẩn, ngươi tuy rằng đến từ Tiểu Linh Lung thế giới, nhưng hiện tại lại có Thánh Huyết Dực Giao Thần Cấp Yêu Linh, lại bái làm môn hạ của Thiên Vân Thần Tôn, tương lai tiền đồ vô lượng. Cho nên ngươi vẫn là xứng với nữ nhi của ta!

Long Thục Vân cười nhạt một tiếng, nhìn Nhiếp Ly mà nói.

CHƯƠNG 364: NĂM NĂM

Nhiếp Ly nghe được như vậy buồn rầu một chút, mặc kệ xứng hay không xứng, ngươi dù sao cũng phải hỏi trước người ta một chút có nguyện ý hay không chứ, có biết hay không có câu nói "dưa xanh hái không ngọt"?

Nhiếp Ly tâm tư vội xoay chuyển, rút cuộc phải làm thế nào đối phó với Long Vũ Âm lão nương tai ngược này?

Cảm giác được chủy thủ kia hàn khí bức người, Nhiếp Ly buồn chán cực kỳ, nghe nói Long Vũ Âm có vị hôn phu tên Hồ Dũng, bị nàng hai lần phế bỏ, không biết có phải hay không là từ mẹ nàng học cái thứ đó hay chăng?

Long Thục Vân ánh mắt kĩ lưỡng nhìn Nhiếp Ly, lạnh lùng nói:

- Làm sao, ngươi vẫn không muốn ư?

Một đạo khí tức lạnh ngắt, khiến Nhiếp Ly run cầm cập một phát.

- Đợi một chút, ta muốn hỏi vài chuyện, vì cái gì Long Vũ Âm họ Long, người cũng họ Long?

Nhiếp Ly ngay lập tức mở miệng hỏi.

Nghe được câu hỏi này của Nhiếp Ly, Long Thục Vân lộ vẻ thoáng sửng sốt một chút, Nhiếp Ly tên này chủ đề quá là nhảy vọt sang hướng khác rồi, tự dưng lại nói tới cái này, một lát sau mới nói:

- Chúng ta thuộc Long Ấn thế gia, đương nhiên họ Long, nếu ngươi lấy nữ nhi của ta, dĩ nhiên cũng họ Long!

Không thể ngờ lại còn ở rể nữa hả!

- Có thể có tư cách mang họ Long, ngươi cũng là nên kiêu hãnh đi!

Long Thục Vân cư nhiên nói.

- Cái này không được!

Nhiếp Ly lúc này lắc đầu nói:

- Họ của ta là lão tổ tông ban cho, đừng nói bị phế, cứ coi như ta bị giết, cũng sẽ không dễ dàng sửa đổi họ của ta. Đối với tổ tông mà nói việc này là bất kính!

Long Thục Vân nhún vai nói:

- Vậy được rồi, ngươi nếu như không nguyện ý đổi sang họ Long, ta cũng không ép ngươi, chỉ cần ngươi cùng nữ nhi của ta sanh hài tử đầu lòng mang họ Long là được rồi!

Nhiếp Ly sững người mà nhìn Long Thục Vân, Long Thục Vân nhanh như vậy đồng ý liền sao? Việc này thật quá không có nguyên tắc rồi!

- Tại đây lấy nữ nhi của ta trước, ngươi còn có yêu cầu gì cứ việc nói thẳng ra, miễn là không thái quá, ta đều có thể đáp ứng ngươi!

Long Thục Vân nhìn Nhiếp Ly, rất có thâm ý nói:

- Ta biết tiểu tử ngươi dã tâm không nhỏ, sắp đặt không tệ. Bất quá ngươi muốn tranh đoạt vị trí Tông chủ, chỉ riêng Thiên Vân Thần Tôn ủng hộ là chưa đủ, chỉ cần ngươi cưới Long Vũ Âm, liền có thể lần nữa thêm một vị cự đầu toàn lực ủng hộ, đến lúc đó cho dù là Tư Đồ Tông chủ, sợ rằng cũng phải cẩn thận cân nhắc một phen, về phần ngươi phần thắng liên lớn hơn nhiều! Nếu ngươi không cưới Long Vũ Âm, chúng ta Long Ấn thế gia sẽ không từ một thủ đoạn nào khiến ngươi không thể thượng vị! Đến cùng là muốn có thêm nhiều trợ lực hay vẫn là nhiều địch nhân, chính ngươi tự nhìn xử lý đi!

Nghe được Long Thục Vân nói, việc ấy khiến Nhiếp Ly nội tâm chán nản, đây quả thực là uy hiếp trắng trơn mà! Trên đời có người như vậy gả nữ nhi của mình đi sao? Long Ấn thế gia này, thật không hiểu đầu óc trưởng thành cái kiểu gì nữa!

Nhiếp Ly nghe thế lại phiền muộn, bất quá hắn cũng hiểu rõ một ít suy tính của Long Thục Vân, riêng nói đến năng lực Long Vũ Âm, muốn cùng Long Thiên Minh tranh đoạt vị trí gia chủ Long Ấn thế gia, phần thắng hết sức nhỏ, ví như Nhiếp Ly lấy Long Vũ Âm, kết quả kia hoàn toàn khác nhau.

Hai hậu bối dung hợp Thần cấp phát triển tính Long Huyết Yêu Linh, trong đó một người vẫn là có Thần cấp phát triển tính Long Huyết Yêu Linh biến dị cấp, chắc chắn nguồn lực từ Long Ấn thế gia, sẽ nghiêng về hướng Nhiếp Ly cùng Long Vũ Âm.

- Nguyên là ta còn muốn cảm tạ ngươi, ngày trước mặc kệ ta khuyên giải như thế nào, nữ nhi của ta nó cũng không muốn đứng ra tranh đoạt vị trí gia chủ Long Ấn thế gia, không nghĩ tới sau khi đi theo ngươi, không thể ngờ nó lại nguyện ý đứng ra cạnh tranh. Cái thế giới này, có rất nhiều thứ chính là phải tranh giành, mới có thể thuộc về ngươi! Ta nhìn ra được, Âm nhi nha đầu kia thích ngươi, nếu đã như vậy, là mẫu thân của nó, ta đương nhiên phải giúp nó một chút. Nhiếp Ly, ngươi nếu dám phụ lòng Âm nhi, hừ hừ, đừng nói với ta cái gì là Vũ Thần Tông nội quy, lão nương ta từ trước tới giờ không có đem quy củ ấy để vào mắt!

Long Thục Vân ngang ngược nói.

Đụng phải một người mẹ vì ái nữ phát sốt lên, Nhiếp Ly cũng nhức đầu cực kỳ, hắn không ngừng đều muốn lái sang chuyện khác, nhưng mà Long Thục Vân vẫn là từng bước ép sát.

- A di, thế này đi xem có được không, dù sao ta cùng Long Vũ Âm đều vẫn còn nhỏ, hiện tại kết hôn đều rất không thích hợp, không bằng đợi thêm năm năm nữa, nếu khi đó Long Vũ Âm vẫn còn yêu thích ta, ta đây liền lấy nàng ngay!

Nhiếp Ly suy nghĩ một chút nói ra, năm năm sau, ai biết được khi đó sự tình sẽ thế nào, coi như là Nhiếp Ly chơi xỏ, Long Thục Vân cũng không có cách gì gây khó dễ cho hắn!

- Có cái gì không thích hợp, cái tuổi này kết hôn nhiều người đã qua rồi! Tất nhiên, đợi năm năm cũng được, các ngươi trước tiên kí kết sẵn hôn ước, sau đó cùng nhau sinh con, dù sao hiện tại cũng đang rảnh, vừa vặn dễ dàng giúp các ngươi sinh tôn tử!

Long Thục Vân suy nghĩ một chút nói ra.

Nhiếp Ly nhìn Long Thục Vân, trợn mắt há hốc mồm.

Cái việc này...

Thế này cũng quá bá đạo! Nhiếp Ly hoàn toàn không biết nên trả lời Long Thục Vân như thế nào nữa.

- A di, kết hôn là việc đại sự, dù sao trước tiên cũng phải hỏi thăm cha mẹ một chút chứ? Cha mẹ của ta đều ở tại Tiểu Linh Lung thế giới, qua thời gian năm năm, cửa vào Tiểu Linh Lung thế giới mới có thể mở ra.

Nhiếp Ly nhanh chóng nói, cũng không khỏi bởi chính cơ trí của mình mà khuất phục.

Nghe được Nhiếp Ly nói, Long Thục Vân cuối cùng do dự một chút, cơ mà ngay lập tức, ánh mắt sắc lẻm nhìn về phía Nhiếp Ly, nói:

- Tiểu tử ngươi có phải đang lấy lệ với ta?

- Ta làm sao dám với a di lấy lệ chứ!

Nhiếp Ly vội vàng nói:

- Cha mẹ của ta tất cả họ đều đang ở Tiểu Linh Lung thế giới!

- Việc đó ta không cần quan tâm, chờ các ngươi hạ sinh hài tử, năm năm về sau trở lại Tiểu Linh Lung thế giới cùng cha mẹ của ngươi nói một tiếng là được!

Long Thục Vân suy nghĩ một hồi, nói như chém đinh chặt sắt.

- Thế không được, không có mệnh lệnh từ cha mẹ, ta cũng không làm việc bất hiếu như vậy!

Nhiếp Ly lúc này ngôn từ chính nghĩa nói.

- Ta nhìn coi như đã hiểu, tiểu tử ngươi đúng là không muốn lấy nữ nhi của ta, nếu đã như vậy, đừng trách ta lòng dạ độc ác! Bản thân ta cũng muốn xem xem, ngươi có thể cùng ta gắng gượng tới khi nào!

Long Thục Vân bực tức cực kỳ, bộ ngực phập phòng dữ dội, tay vung lên Chủy thủ hướng phía dưới đũng quần Nhiếp Ly chém tới.

Cảm giác được đũng quần lạnh ngắt, Nhiếp Ly vẫn như cũ ngạo nghễ nói:

- Ta vẫn là ý tứ không thay đổi, không phải ta không muốn lấy Long Vũ Âm, tại trước khi lấy nàng, trước nhất ta phải bằng được thỉnh an cha mẹ! Bằng không mà nói, mặc kệ a di đối với ta làm gì, ta cũng sẽ không khuất phục!

Long Thục Vân mắt thấy Chủy thủ muốn chém trúng Nhiếp Ly rồi, nhưng lại ngừng lại, nàng cũng có chút lúng túng, dù sao Nhiếp Ly cũng không phải hoàn toàn cự tuyệt, nếu thật sự phế đi Nhiếp Ly, nói không chừng Long Vũ Âm sẽ nổi xung với nàng, nhưng mà tiểu tử này quả thực rất xảo quyệt, ai biết được Nhiếp Ly là không phải cố ý qua quít đấy chứ?

Ngay tại Long Thục Vân thời điểm dừng lại trầm mặc, cửa phòng Nhiếp Ly đột nhiên mở ra, một mình tiến vào, đúng là Tiêu Ngữ, Tiêu Ngữ chứng kiến một màn như vậy, sững sờ ngay tại chỗ.

- Các ngươi...

Tiêu Ngữ ngây ngốc nhìn một màn này, thời điểm lúc nàng đi qua gian phòng Nhiếp Ly, nghe được trong phòng vang vọng một thanh âm nữ nhân, phẫn nộ cho rằng người đó lại là Long Vũ Âm, sau khi đẩy cửa phòng ra, lại thấy được một màn này.

Nhiếp Ly tứ chi chổng vó lăng không mà nằm, tư thế cực kỳ ám muội, mà trước mặt lại là một nữ nhân trưởng thành xinh đẹp nóng bỏng, đối với Nhiếp Ly không biết đang làm những gì.

- Ngươi là ai?

Tiêu Ngữ nhìn chằm chằm vào Long Thục Vân, hắn phỏng đoán thân phận của nàng, dù sao một nữ nhân lạ lẫm xuất hiện ở trong phòng Nhiếp Ly như vậy, tuyệt đối là một chuyện bất thường.

Long Thục Vân vỗ vỗ trên người Nhiếp Ly, khanh khách nở nụ cười, nói ra:

- Nhiếp Ly, thế nào, tỷ tỷ hầu hạ ngươi có dễ chịu không?

Nàng hướng phía Nhiếp Ly nhìn lại, trong đôi mắt vũ mị xẹt qua một tia quang mang lạnh lùng

Chứng kiến ánh mắt Long Thục Vân, Nhiếp Ly trong lòng cười khổ không thôi, nữ nhân này rõ thật đúng là liều mạng mà, hắn biết, nếu hắn không phối hợp, vậy thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng rồi.

CHƯƠNG 365: ĐỢI CHÚT

Tiêu Ngữ tiếp tục ở lại nơi này cũng vô dụng, Long Thục Vân là Long Đạo Cảnh cửu trọng, mà Tiêu Ngữ mới Thiên Mệnh cảnh mà thôi. Tiêu Ngữ không có khả năng cứu được hắn!

- Đa tạ tỷ tỷ, tỷ tỷ vất vả rồi!

Tuy rằng trong lòng buồn bực, nhưng Nhiếp Ly ngoài miệng vẫn là ứng phó như vậy nói.

Tiêu Ngữ sắc mặt đen lại, nhìn Nhiếp Ly mắng một câu:

- Nhiếp Ly, ngươi bỉ ổi! Trước là Long Vũ Âm, giờ lại đổi một nữ nhân khác! Quả thực vô sỉ!

Hắn oành một tiếng, đóng sập cửa đi ra.

Chứng kiến Tiêu Ngữ lui ra ngoài, Long Thục Vân vỗ vỗ đùi Nhiếp Ly, cười mỉm nói ra:

- Không tệ, coi như tiểu tử ngươi thức thời.

Nhiếp Ly cười khổ không thôi, hắn có chút nghĩ mãi mà không rõ, Long Thục Vân thật sự là mẫu thân Long Vũ Âm sao? Vì lí do gì hai mẹ con nhà này tính cách hoàn toàn khác nhau thế chứ. Long Vũ Âm tuy rằng tính tình nóng nảy, nhưng kỳ thật vẫn tương đối nhút nhát đấy, trong mắt người ngoài là một tòa băng sơn, mà mẹ Long Vũ Âm, sao lại ngang tàng như vậy.

Đoán chừng Tiêu Ngữ thật đúng cho là mình cùng Long Thục Vân làm sao vậy chứ!

- Bất quá, nam kia mới vừa nói, "Trước là Long Vũ Âm" thế là có ý gì?

Long Thục Vân tựa như cười mà không phải cười nhìn Nhiếp Ly.

Nhiếp Ly âm thầm than khổ, hắn hoàn toàn không có trông chờ Tiêu Ngữ tới cứu hắn, thế nhưng vì cái gì còn muốn đến bỏ đá xuống giếng (thừa cơ hãm hại)! Rõ là giao hữu vô ý a! (kiểu như chọn lầm bạn ấy)

- Tiểu tử, ngươi sẽ không đòi ăn sạch sẽ rồi quệt quệt mồm liền quỵt nợ chứ? Nữ nhi của ta vốn mềm yếu, nhưng nếu ngươi cảm thấy hai mẹ con ta dễ ăn hiếp thì..., hừ hừ!

Long Thục Vân hừ một tiếng nói.

Thế này cuối cùng là thế nào hả, Long Thục Vân giống như cho rằng chính mình cùng Long Vũ Âm ở giữa nhất định có gian tình(*), nhưng hắn với Long Vũ Âm rõ ràng trong sạch, nhiều nhất cũng chỉ là có chút tình nghĩa thầy trò mà thôi, tất cả việc làm này đều hợp phép tắc. Nữ nhân Nhiếp Ly yêu nhất, vẫn luôn là Diệp Tử Vân, tuy rằng về sau biết Tiếu Ngưng Nhi từ tiền thế bắt đầu cùng chính bản thân mình có ràng buộc khó hiểu, Nhiếp Ly trong nội tâm dù ít dù nhiều đã có tình cảm với Tiếu Ngưng Nhi. Nhưng mà đối với Long Vũ Âm, vẫn chỉ là thầy trò mà thôi, hơn nữa cùng Long Vũ Âm cho tới giờ, vừa mới quen không bao lâu mà thôi, làm sao có thể có cảm tình khắc cốt ghi tâm?

(giải thích:

- 有一腿

(từ lóng): nghĩa đen là "có một chân", ý nói những người yêu nhau khi ôm nhau hay làm cái vụ ấy ấy thì hai chân sẽ đan vào nhau.)

Về phần Long Thục Vân nói, mẹ con các nàng dễ bắt nạt, rút cục thế là có ý gì? Ai dám khi dễ Long Thục Vân? Đây không phải là muốn chết đấy chứ?

- A di, ta cảm thấy chuyện này, hay vẫn là hỏi Long Vũ Âm cho thỏa đáng đi? Truyện được copy tại

Nhiếp Ly cười khổ mà nhìn Long Thục Vân nói:

- Ta cũng không muốn bôi nhọ sự thuần khiết của Long Vũ Âm cô nương!

- Nếu như ngươi muốn gặp nữ nhi của ta, vừa vặn ta cũng đã đem nữ nhi của ta tới đây!

Long Thục Vân như cười mà không phải cười nhìn Nhiếp Ly, nàng tay phải vung lên, chỉ thấy một thân ảnh từ hư không xuất hiện, Long Vũ Âm đơn độc thanh tú động lòng người ở ngoài đứng cách nơi này vài thước.

Lúc này Long Vũ Âm đang dùng một ánh mắt ý tứ hàm súc rất phức tạp, nhìn Nhiếp Ly.

Nhiếp Ly ngây ngốc cả người, nguyên lai Long Thục Vân chính thị dẫn theo Long Vũ Âm cùng đi, chẳng qua Long Thục Vân vận dụng một ít thủ đoạn, đem Long Vũ Âm ẩn giấu đi, hắn nhìn không thấy mà thôi.

Không thể không nói, mẹ con hai người, hình dáng khuôn mặt quả thực là quá giống nhau, Long Vũ Âm ít nhất cũng phải có tới chín phần say mê hấp dẫn của Long Thục Vân, bất quá Long Thục Vân vũ mị quyến rũ hơn một chút, còn Long Vũ Âm thần sắc lãnh đạm hơn, mặt khác dáng người cũng không có bốc lửa như Long Thục Vân vậy, bất quá Long Vũ Âm hiện tại chưa có nảy nở, chưa chắc sẽ so với mẫu thân của mình thua kém, kiếp trước quả thực đúng như thế.

Nói cách khác, Nhiếp Ly vừa rồi cùng Long Thục Vân nói chuyện, Long Vũ Âm đều nghe thấy hết!

Thế này đến cùng là thế quái nào, Long Thục Vân như thế này là tự đối phó chính mình, Long Vũ Âm rõ ràng cũng vì chính sư phụ mình nói câu công đạo?

- Mẫu thân, người không cần phải ép buộc hắn nữa, con cùng hắn xác thực bên trong không có gì! Ngày đó hắn chẳng qua chỉ là dùng kim châm giúp con giải khai huyệt vị mà thôi!

Long Vũ Âm trong đôi mắt hiện lên một tia thần sắc ảm đạm, nàng sở dĩ không có hiện thân, cũng là muốn nghe một chút xem Nhiếp Ly nói thế nào, bất quá Nhiếp Ly rõ ràng thể hiện ra ý tứ từ chối, trong lòng của nàng không biết tại sao lại có chút khó chịu.

Thời điểm lúc trước, cho dù là rất nhiều nam nhân tiếp cận, trong đó có cả Hồ Dũng, Long Vũ Âm hoàn toàn không đem đối phương để vào mắt, lại càng không có lấy một chút gì tâm tình chấn động, nhưng tại lúc này đây, nghe được Nhiếp Ly dùng mọi cách đối phó mẫu thân, đủ phương đùn đẩy từ chối, trong nội tâm mơ hồ có một tia co rút đau đớn.

Chẳng lẽ trong lòng Nhiếp Ly, không thể chịu nổi bản thân nàng như thế sao? Dù cho mẫu thân đe nạt thế nào, Nhiếp Ly cũng không muốn lấy nàng?

Nhưng ngẫm lại cũng là, dù sao nàng cùng Nhiếp Ly mới quen biết nhau có mấy tháng mà thôi, chính bản thân nàng ngay từ đầu đúng là gây cho Nhiếp Ly ấn tượng một người ngang ngược hỗn hào, vẫn luôn là Nhiếp Ly nhường nhịn, chính nàng lại không có hồi đáp cho Nhiếp Ly cái gì, Nhiếp Ly chịu thu chính nàng làm đồ đệ, giúp nàng kích phát huyết mạch, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Chính nàng có cái gì đáng để Nhiếp Ly yêu thích?

- Nhiếp Ly sư phụ, mẫu thân của ta vẫn luôn là đùa giỡn với người đấy, kính xin người đừng để trong lòng!

Long Vũ Âm nhìn về phía Nhiếp Ly, áy náy nói ra.

Nhiếp Ly lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói đùa là tốt rồi, hắn đã bị Long Thục Vân khiến cho thực thê thảm.

Chứng kiến Nhiếp Ly toàn thân như trút được gánh nặng, Long Thục Vân cũng mặc kệ, nhìn nhìn Long Vũ Âm, nàng đối với Long Vũ Âm liền biết rõ, bất quá, Long Vũ Âm trong lòng rõ ràng là có Nhiếp Ly, chẳng qua là rút lui mà thôi.

- Âm nhi, chúng ta cứ như vậy buông tha tiểu tử này sao? Thế này không thể được! Dù sao đêm nay cũng đã tới, cứ như vậy tay không mà về? Đây không phải tác phong của Long Thục Vân ta!

Long Thục Vân hừ lạnh một tiếng, nói:

- Âm nhi, nếu như ngươi đã thích tiểu tử này, vậy trước cứ mang thai con của nó, nếu nó không nhận món nợ này, vậy làm thịt hắn, ngày trước ta chính là như thế đối phó với cha ngươi đấy! Cha của ngươi khi xưa cũng là đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, còn không phải bị ta ngoan ngoãn mà thu phục, chẳng qua là hắn bạc mệnh, bị chết trong tay người của Yêu Thần Tông. Hiện tại đúng lúc lão nương ta ở đây, có thể xách tay dạy bảo ngươi!

Nhiếp Ly ngẩn tò te chết lặng trợn mắt há hốc mồm trừng mắt nhìn Long Thục Vân, hắn quả thực méo thể nào phản bác nổi! Trong thiên hạ này, có người dạy con gái như thế sao? Nữ nhân trước mặt này đầu óc đến tột cùng là phát triển thế nào, có bình thường không vậy?

Nghe được Long Thục Vân nói, Long Vũ Âm cực kì xấu hổ vội dậm chân, gấp giọng kêu lên:

- Mẫu thân, người nói cái gì kì vậy nha!

- Âm nhi, nam nhân chính là đồ đê tiện, điều này ngươi phải nghe ta!

Long Thục Vân chắc như đinh đóng cột nói.

- Rõ rồi!

Long Vũ Âm thẹn quá hoá giận hét lên.

Cái thanh âm tức giận kia làm Long Thục Vân đều giật mình, Long Vũ Âm thậm chí chưa từng đối với nàng dám lớn tiếng như vậy, khiến Long Thục Vân lại im lặng.

- Giữa con và hắn thế nào, đó là việc của chúng con, không cần người phải can thiệp!

Long Vũ Âm cau mày nói, nàng thật sự có điểm tức giận, Long Thục Vân hoàn toàn không cảm nhận để ý đến nội tâm của nàng!

Long Thục Vân nhìn Long Vũ Âm, nàng suy nghĩ một chút, khẽ thở dài một tiếng nói ra:

- Nếu đã như vậy, thế thì quên đi!

Long Thục Vân trong nội tâm đối với Long Vũ Âm vô cùng thua thiệt, nếu như Long Vũ Âm đều mãnh liệt cản trở, nàng cũng sẽ không tính toán.

Long Thục Vân nhìn lướt qua Nhiếp Ly, hừ lạnh một tiếng nói:

- Hôm nay trước hết bỏ qua cho ngươi, về sau nếu như ta biết ngươi dám khi dễ Long Vũ Âm, cũng đừng trách ta đối với ngươi không khách khí!

Nàng tay phải vung lên, trong lúc đó dây thừng trói buộc Nhiếp Ly bỗng nhiên buông ra.

Cuối cùng cũng thoát, Nhiếp Ly rơi xuống đất, thở ra một hơi, hắn có chút không rõ Long Thục Vân trong miệng nói khi dễ rút cuộc là cái khái niệm gì, bất quá rút cuộc không bị Long Thục Vân cầm Chủy thủ uy hiếp, Nhiếp Ly cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

- Ta đi!

Long Thục Vân xoay người đi ra phía ngoài, ánh mắt của nàng có chút thần sắc hiu quạnh.

- Đợi một chút!

Nhiếp Ly lên tiếng kêu lên.

- Còn chuyện gì nữa?

Long Thục Vân quay đầu lại, nhìn về phía Nhiếp Ly, Nhiếp Ly tiểu tử này vẫn còn chưa bị giáo huấn đầy đủ sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro