Yêu Thần Ký (386-390)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 386: THIÊN TỎA MINH VĂN TRẬN

Bước vào thiên điện, liền chứng kiến từng đám cột đá cao hơn mười mét, còn có một phương viên trăm mét rộng lớn.

Trên mặt đất, trên cột đá, trong đại điện, khắp nơi đều là thần bí Minh văn.

Những Minh văn này tựa như mạng nhện, những con mắt hiện lên khắp mọi nơi.

Trong đại điện, rải rác mười mấy cái kim rương, khép kín, không biết bên trong chứa vật gì, mặt ngoài từng rương còn nạm một viên viên Dạ Minh Châu, đám Dạ Minh Châu này sặc sỡ loá mắt, rực rỡ tươi đẹp vô cùng.

Chỉ nhìn thấy những bảo rương này, đã biết đồ vật bên trong không hề đơn giản.

Vô Nhai Tử thấy như vậy, lập tức hai mắt sáng lên, muốn nhanh tiến lên mở những cái rương đó ra.

Nhiếp Ly đưa tay ngăn Vô Nhai Tử lại, trầm giọng nói:

- Ngươi muốn chết sao?

- Làm sao vậy?

Vô Nhai Tử nghi ngờ nhìn về phía Nhiếp Ly.

- Trên mặt đất này, trên tường, trên cột đá Minh văn, chính là Thiên Tỏa Minh Văn Pháp Trận, một khi đi lung tung, những Minh văn này sẽ hóa thành một đạo xiềng xích vô hình trực tiếp khóa ngươi lại, làm ngươi không thể thở nổi, cuối cùng dầu hết đèn tắt mà chết.

Nhiếp Ly trầm giọng:

- Minh văn này, đừng nói Thiên Chuyển Cảnh, coi như là cường giả Long Đạo Cảnh, cũng trực tiếp bị khóa chết!

Vô Nhai Tử nhìn thoáng qua màng nhện Minh Văn chằng chịt kia, trong lòng có chút rùng mình, suy nghĩ một chút hỏi

- Chúng ta có thể vượt qua sao?

- Ngươi nhìn thử một chút đi a!

Nhiếp Ly cười như không cười, nhìn Vô Nhai Tử.

Vô Nhai Tử suy nghĩ một chút, nhìn phía Nhiếp Ly mà nói:

- Chẳng lẽ chúng ta không có biện pháp mở ra những bảo rương này? Những bảo rương xung quanh đều có Thiên Đạo Chi Lực, khẳng định bảo vật trong đó không hề đơn giản, bỏ qua chẳng phải là quá đáng tiếc!

- Ta nói không thể đi loạn, nhưng chưa nói chúng ta lấy không được. Nói cho ngươi biết, đến nơi này rồi, tất cả mọi chuyện phải nghe lời của ta. Nếu như đạt được bảo vật, chúng ta nên phân chia thế nào?

Nhiếp Ly nhìn về phía Vô Nhai Tử hỏi:

- Nếu như chia 5:5, ta không làm!

Vô Nhai Tử có chút trầm mặc, lập tức ngẩng đầu nói ra:

- Vậy các ngươi chọn trước, có thể lấy đi sáu phần!

Một khi ra khỏi Hư Ảnh Thần Cung, hắn phải đem Nhiếp Ly cùng Tiêu Ngữ giết chết, Nhiếp Ly cùng Tiêu Ngữ chọn đồ vật nào, hắn cũng có thể đoạt lại. Cho nên hai người muốn cầm gì cũng được.

- Cũng chưa nói ai chọn, ta đã đếm lại, trong Thiên Tỏa Minh Văn Pháp Trận này có tổng cộng hai mươi sáu cái kim ngọc bảo rương, ta cũng không biết bên trong cất giấu vật gì. Ai mở ra, đồ vật bên trong liền thuộc về người đó, thế nào?

Nhiếp Ly nhìn hướng Vô Nhai Tử nói.

Vô Nhai Tử suy nghĩ một chút, rất quả quyết đồng ý nói:

- Được.

- Tốt lắm, kế tiếp ngươi nghe theo ta, đi về phía trước bảy bước, lại đi phía bên phải ba bước, sau đó đi về phía trước sáu bước... Mỗi bước cách nhau ba thước!

Nhiếp Ly chỉ huy cho Vô Nhai Tử.

Vô Nhai Tử nhìn thoáng qua Nhiếp Ly. Lại nhìn một chút Minh Văn Pháp Trận này, hỏi "như vậy thật sự có thể ư? Ngươi không gạt ta?"

Nơi này hiện đầy Thiên Tỏa Minh văn, một khi hắn đi sai một bước, sẽ trực tiếp bị vô hình Minh văn xiềng xích trói lại mà chết, vạn nhất Nhiếp Ly muốn hại hắn thì phải làm sao?

- Yên tâm đi, giết ngươi chúng ta cũng không được lợi gì, chúng ta chỉ là Thiên Mệnh cảnh giới, coi như lấy được bảo vật, cũng không dám làm gì trong Hư Ảnh Thần Cung. Nếu như tại thời điểm đi ra mà bị giết, bảo vật bị người khác cướp đi. Chúng ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy

Vô Nhai Tử suy nghĩ một chút, Nhiếp Ly nói quả thật có đạo lý. Hai cái Thiên Mệnh cảnh giới, không có hắn bảo hộ, khẳng định không vào được Hư Ảnh Thần Cung. Nếu hắn chết, đối với Nhiếp Ly cũng không có điểm nào tốt!

- Được rồi!

Vô Nhai Tử dựa theo Nhiếp Ly nói, bắt dầu đi từng bước...

Quả nhiên dựa theo lời Nhiếp Ly, những Minh văn trên mặt đất không có hiện tượng gì, hắn một mạch đi tới một cái kim ngọc bảo rương lúc trước, cúi đầu mở rương ra.

Thời điểm mở ra bảo rương, bên trong đột nhiên xuất hiện một khôi lỗi mặc kim giáp, giơ quả đấm lên hướng phía Vô Nhai Tử oanh tới.

Kim Giáp Khôi Lỗi này, ít nhất là Thiên Chuyển Cảnh!

Bảo rương mở ra, không có phát hiện bảo vật, đột nhiên bị đánh lén, Vô Nhai Tử lại càng hoảng sợ, giơ quả đấm lên hướng cái Kim Giáp Khôi Lỗi kia oanh tới.

Ầm!

Một cỗ cường đại trùng kích khoách tán ra, Kim Giáp Khôi Lỗi kia tuy rằng có Thiên Chuyển ngũ trọng cảnh thực lực, nhưng so sánh với Vô Nhai Tử, vẫn là kém rất nhiều, bị hắn một phát nổ tan nát.

Vô Nhai Tử vỗ ngực một cái, thở ra một hơi thật dài:

- Làm ta giật cả mình, trong rương này căn bản không có bảo vật gì cả, thiếu chút nữa còn bị vật quỷ này tiêu diệt!

- Đây là chủ nhân của Hư Ảnh Thần Cung đùa giỡn với ngươi a!

Nhiếp Ly cười cười nói:

- ngươi đứng tại chỗ không nên cử động, ta để cho Tiêu Ngữ đi lên!

- Trong rương này không có bảo vật, chỉ có vật quỷ này, các ngươi chỉ có Thiên Mệnh Cấp thực lực, sẽ không sợ bị giết chết?

Vô Nhai Tử lúc này hô:

- mấy cái rương này cứ để ta mở cho an toàn!

- Rương thứ nhất đã mở, ngươi dám đi một bước thử xem, bảo đảm ngươi bị chết rất khó coi!

Nhiếp Ly bĩu môi nói:

- chỉ có mở rương thứ hai xong, ngươi mới có thể tiếp tục, Tiêu Ngữ, ngươi đi theo như ta nói đi!

Tiêu Ngữ nhẹ gật đầu, tuy rằng nàng không biết, cái hòm báu thứ hai, có thể hay không còn cất giấu kim giáp khôi lỗi kia, nhưng nàng rất có lòng tin vào Nhiếp Ly, đối với lời của Nhiếp Ly hoàn toàn không có có một chút hoài nghi nào, dù sao cùng lắm thì cũng sẽ chết rồi hồi sinh lại mà thôi.

- Tiến ba, bên trái sáu, lùi lại hai, bên trái ba...

Nhiếp Ly bắt đầu chỉ huy Tiêu Ngữ.

Tiêu Ngữ thẳng đường đi tới, chậm rãi đi tới trước rương thứ hai, nàng có chút dè dặt mở ra.

Trong chốc lát, chỉ thấy trong hòm báu chứa phục trang đẹp đẽ, từng cỗ hào hùng Thiên Đạo Chi Lực tràn ra.

- Là Linh Thạch Tinh Kim!

Tiêu Ngữ nhìn trong hòm báu, khiếp sợ nói:

- Ít nhất là mười khối!

Linh Thạch Tinh Kim là cực kỳ vật hiếm thấy, đã có thể dùng như bình thường Linh Thạch tu luyện, một khối Linh Thạch Tinh Kim tương đương hơn trăm khối Linh Thạch tinh hoa, tương đương với 10 vạn đồng bình thường Linh Thạch,ngoài ra có thể dùng để rèn bảo khí, bảo khí rèn được, tối thiểu đều là bát phẩm, cửu phẩm!

Sau vài vạn năm, Thiên Đạo Chi Lực càng ngày càng mong manh, Linh Thạch tinh hoa càng ít, huống chi là Linh Thạch Tinh Kim!

Hơn mười khối Linh Thạch Tinh Kim a!

Tuyệt đối là tài phú cực kỳ kinh người!

Vô Nhai Tử lập tức đỏ mắt, dù là một khối Linh Thạch Tinh Kim, đều là vô cùng hiếm, huống chi hơn mười khối!

Tiêu Ngữ đem hơn mười khối Linh Thạch Tinh Kim toàn bộ thu vào.

Nhìn hơn mười khối Linh Thạch Tinh Kim tiến vào không gian giới chỉ của Tiêu Ngữ, Vô Nhai Tử không nhịn ở trong lòng mà tự an ủi mình, dù sao đồ vật trong đó, sớm muộn đều thuộc về hắn! Nghĩ tới đây, trong lòng của hắn mới thoải mái một chút.

- Nhanh lên, không muốn mở cái bảo rương thứ ba sao?

Vô Nhai Tử lo lắng nói, hắn đã không thể chờ đợi được mở một cái bảo rương rồi.

- Bảo rương thứ ba tới lượt ta mở

Nhiếp Ly nhìn lướt qua Vô Nhai Tử, sau đó từng bước từng bước, hướng phía cái bảo rương thứ ba đi tới.

CHƯƠNG 387: VẬN KHÍ KHÔNG TỐT

Kiếp trước ở trong Thời Không Yêu Linh Chi Thư, Nhiếp Ly sớm đã nghiên cứu thấu triệt Thiên Tỏa Minh Văn Trận này.

Từng đạo giăng đầy Minh văn được dựng lại trong đầu Nhiếp Ly. Trên cơ bản, chỗ nào có giấu giếm cạm bẫy, chỗ nào an toàn, hắn đều nhìn thấy tận mắt. Còn vừa rồi nói cho Vô Nhai Tử biết, đi nhầm một bước thì sẽ phát động Thiên Tỏa Minh Văn, thuần túy là gạt người.

Vô Nhai Tử mơ mơ màng màng, đoán chừng hắn đã bị Nhiếp Ly dọa sợ.

Đi nhầm một bước là bị Thiên Tỏa Minh Văn lấy mạng, hắn như thế nào dám động?

Nhiếp Ly đứng trước bảo rương thứ 3, chỗ này ở trong Thiên Tỏa Minh Văn Trận có vị trí rất trọng yếu, xung quanh hiện đầy dày đặc cạm bẫy, phòng hộ nghiêm mật nhất.

Cho nên trong bảo rương này, rất có thể ẩn giấu bảo vật cực kỳ kinh người!

Nhiếp Ly cúi đầu xem xét, thấy trên đó giăng đầy từng đạo thần bí Minh văn, cách mở rương khác hẳn Tiêu Ngữ và Vô Nhai Tử, hơn nữa, ở phía ngoài còn bố trí một cái Minh Văn Tỏa. Người bình thường nếu như không mở Minh Văn Tỏa trước, thì sẽ kích hoạt cạm bẫy!

Nhiếp Ly viết Minh văn, từng đạo rơi trên bảo rương, chỉ thấy từng điểm từng điểm Minh Văn Tỏa bị mở ra.

Tiêu Ngữ cùng Vô Nhai Tử xem mà ngẩn ngơ, nếu đổi lại là bọn hắn, khẳng định không cách nào mở ra cái Minh Văn Tỏa phức tạp như vậy.

Xoạch một tiếng, Minh Văn Tỏa hoàn toàn mở.

Nhiếp Ly cúi người xuống, chậm rãi mở ra bảo rương, lập tức, ánh sáng tỏa ra đẹp đẽ, rực rỡ đến chói mắt.

Thiên Đạo Chi Lực sôi trào mãnh liệt, lập tức tràn ngập toàn bộ thiên điện.

Cảm giác được cỗ lực lượng mênh mông này, Vô Nhai Tử mắt chữ A miệng chữ O, đến tột cùng là bảo vật gì, rõ ràng có được Thiên Đạo Chi Lực hào hùng như vậy?

Nhiếp Ly cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một khối ngọc giản nằm yên trong rương, trên đó điêu khắc một ít thần bí yêu thú, xem như phong cách cổ xưa đơn giản nhưng lại hào hùng.

Nhìn khối ngọc giản cổ, Nhiếp Ly hơi hơi sửng sốt một chút, lập tức trong đôi mắt lướt qua một tia động dung.

Không nghĩ tới ở đây lại phát hiện ra món bảo vật này! Truyện được copy tại

Truyền thuyết trên thế giới này, có mười khối Tích Tà Ngọc Giản, mười khối Tích Tà Ngọc Giản này tán lạc khắp nơi. Ngẫu nhiên có người tìm được một khối, sẽ dẫn phát tranh đoạt kịch liệt. Tích Tà Ngọc Giản do Thủy tổ của nhân tộc chế tạo, mỗi một Tích Tà Ngọc Giản ẩn giấu ba vạn sáu ngàn loại Minh văn nguyền rủa. Tất cả đều có tác dụng khác nhau.

Đa số Minh văn nguyền rủa đều dùng để áp chế Yêu Tộc. Có Tích Tà Ngọc Giản trong tay, một khi Nhiếp Ly thúc giục, Yêu Tộc sẽ bị áp chế, thực lực ít nhất suy yếu ba thành trở lên. Hơn nữa, nếu Nhiếp Ly đem Minh văn nguyền rủa trong Ngọc Giản đánh vào trong cơ thể Yêu Tộc, liền có thể áp chế Yêu Tộc huyết mạch.

Ngoài ra, Tích Tà Ngọc Giản còn có rắt nhiều tác dụng khác, nhưng bảo vật cấp độ này, dù là một ít thượng cổ đin tịch, cũng không ghi chép đầy đủ.

Vật này không tầm thường!

Nhiếp Ly tay phải khẽ động, đem Tích Tà Ngọc Giản thu vào trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ. Lấy được khối Ngọc Giản này, coi như là bị Vô Nhai Tử giết chết. Cũng đáng!

Vô Nhai Tử vội vàng hô:

- Uy uy uy, ta còn không phát hiện ngươi đến cùng đã tìm được bảo vật gì, sao ngươi lại cất nhanh như thế?

Nhiếp Ly liền nhìn cũng không cho hắn nhìn a!

Vừa rồi nhìn thấy Thiên Đạo Chi Lực bành trướng mãnh liệt như thế, chứng minh Nhiếp Ly tìm được món bảo vật tuyệt đối vô giá, Nhiếp Ly thoáng cái liền thu lại, hắn căn bản không thấy rõ cái gì cả!

- Bất quá chỉ là một kiện đồ thông thường, không nhìn cũng được!

Nhiếp Ly khoát tay áo nói.

Vô Nhai Tử méo mặt, Nhiếp Ly cũng thực không có nhân tính rồi. Tuy nhiên, mặc kệ Nhiếp Ly bắt được vật gì, cuối cùng đều là của hắn. Ngẫm nghĩ như vậy, hắn dìm tính hiếu kỳ xuống, nói:

- Kế tiếp, ta có thể đi mở cái thứ tư rồi hả?

- Ừ, nghe ta. Bên trái ba, tiến lên sáu...

Nhiếp Ly bắt đầu chỉ huy Vô Nhai Tử, Vô Nhai Tử đi tới trước bảo rương thứ tư, cúi đầu mở ra.

Vèo!

Một Kim Sắc Khôi Lỗi chui ra, hướng Vô Nhai Tử đánh tới.

Vô Nhai Tử đánh một quyền vào Kim Sắc Khôi Lỗi kia, oanh một tiếng. Kim Sắc Khôi Lỗi bị Vô Nhai Tử đánh cho nát bấy.

Lại là một Kim Sắc Khôi Lỗi!

Ngoài ra, trong rương rỗng tuếch, không có bảo bối gì cả.

Vô Nhai Tử sắp khóc đến nơi rồi. Vì sao lại như vậy??? Dựa vào cái gì mà Nhiếp Ly cùng Tiêu Ngữ mở bảo rương, tất cả đều là bảo vật cực kỳ kinh người, mà những cái của hắn, tất cả đều cất giấu bù nhìn?

- Chắc chắn ngươi cố ý!

Vô Nhai Tử ai oán nhìn Nhiếp Ly, phiền muộn nói.

- Vô Nhai Tử, ngươi tưởng ta chơi xấu ư? Hơn hai mươi cái bảo rương đều chưa mở ra, ta làm sao biết bên trong rốt cuộc là bù nhìn hay là bảo vật? Đã nói mỗi người mở một cái, tất cả dựa vào vận khí! Mặt khác, Minh Văn Tỏa bảo rương vừa nãy, coi như là giao cho ngươi, ngươi cũng mở không được!

Tiêu Ngữ trong nội tâm không khỏi có vài phần buồn cười, nàng cũng đã nhìn ra, Nhiếp Ly là cố ý đùa nghịch Vô Nhai Tử đấy! Nếu không nàng cùng Nhiếp Ly sẽ không mở ra toàn bảo vật, còn Vô Nhai Tử, hết lần này tới lần khác mở hai cái bảo rương đều là bù nhìn.

- Được rồi được rồi, ta không tranh với ngươi!

Vô Nhai Tử không khỏi lầm bầm một tiếng, trong nội tâm hận hận suy nghĩ, lấy được bảo vật, cùng lắm thì để cho các ngươi cầm trước, sau đó ta lại thu hồi tất cả.

Vô Nhai Tử cũng không biết, Nhiếp Ly lấy được bảo vật, trực tiếp nhét vào trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ, chẳng may bị giết chết, Vô Nhai Tử cũng không đoạt lại được.

Nhiếp Ly biết rõ tính toán trong lòng Vô Nhai Tử, mới một lần hai lượt đùa nghịch với hắn. Nếu như không phải ôm ý nghĩ giết Nhiếp Ly khi ra khỏi đây, với tính cách của Vô Nhai Tử, chỉ sợ sớm đã nổi đóa, dễ gì trơ mắt nhìn từng kiện bảo vật lọt vào trong túi của Nhiếp Ly cùng Tiêu Ngữ?

Tiêu Ngữ lại mở một cái bảo rương, bên trong đúng là một bộ Thất Phẩm bảo khí chiến giáp. Một bộ Thất Phẩm bảo khí chiến giáp, giá trị ít nhất trăm vạn Linh Thạch a!

Vô Nhai Tử thấy thế, nội tâm run run, trông mà thèm không ngớt!

- Cứ lấy đi, để cho các ngươi cầm đủ, sau khi ra khỏi Hư Ảnh Thần Cung,tất cả đều là của ta!

Vô Nhai Tử thống hận nghĩ, tâm tư đố kị mới nhỏ lại một điểm.

Nhiếp Ly mở cái thứ năm bảo rương, là một kiện Thất Phẩm bảo khí trường kiếm, cũng là có giá trị không nhỏ, bất quá đã có Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, Thất Phẩm bảo khí trường kiếm này cũng không có tác dụng lắm, bất quá cũng là có vẫn còn hơn không a.

Mắt Vô Nhai Tử trợn ngược, muốn rơi ra ngoài, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhiếp Ly đem Thất Phẩm bảo khí trường kiếm thu vào. Dưới sự chỉ huy của Nhiếp Ly, hắn đi tới trước cái bảo rương thứ bảy, mở ra, lại là một con rối!

Vô Nhai Tử tiện tay, trực tiếp đem cái Kim Sắc Khôi Lỗi kia nổ nát. Lúc này đây hắn liền tỏ ra bình tĩnh rất nhiều.

- Vận khí của Nhai Tử huynh thật sự không tốt nha, mở ba cái liên tiếp đều là khôi lỗi.

Nhiếp Ly lắc đầu, thở dài.

Vô Nhai Tử nghe xong lời này, lông mi run rẩy, nếu không có tính toán khác, chỉ sợ hắn đã sớm nhảy ra làm thịt Nhiếp Ly. Vậy mà Nhiếp Ly còn ở đó mà mèo khóc chuột!

CHƯƠNG 388: SINH MÔN

Vô Nhai Tử biết rõ Nhiếp Ly đang đùa bỡn mình, hắn cứ thế im lặng, tỏ vẻ ta đây không biết gì hết.

Mà Nhiếp Ly, lại cố ý kích thích Vô Nhai Tử một chút.

Từng người một mở ra bảo rương, mỗi người mở năm cái, Nhiếp Ly cùng Tiêu Ngữ lấy được vài kiện Thất Phẩm bảo khí, còn có Linh Thạch Tinh Kim, Xích Huyết Thần Thạch vô cùng hiếm, là tài liệu có giá trị không nhỏ, mà Vô Nhai Tử lại mở ra năm cái khôi lỗi.Hắn khóc không ra nước mắt a.

Nhiếp Ly rõ ràng không có chừa một bảo vật nào cho hắn!

Quả thật là tuyệt tình mà!

Sớm biết như vậy, hắn đã yêu cầu phân chia theo đầu người, thế nào cũng có thể lấy được một phần ba chứ?

Nhiếp Ly lách qua cạm bẫy, đi đến bên cạnh Tiêu Ngữ, nói ra:

- Ngươi đem tất cả bảo vật giao cho ta trước đi, lúc trở về thì lại trả cho ngươi!

- Ừ

Tiêu Ngữ gật đầu đáp, không chút do dự đem tất cả mọi thứ giao cho Nhiếp Ly, dù sao, nếu không có Nhiếp Ly thì nàng cũng không lấy được gì cả.

Nhiếp Ly đem bảo vật của Tiêu Ngữ nhanh chóng nhét vào trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ.

Cho dù bị Vô Nhai Tử sát hại, Nhiếp Ly cùng Tiêu Ngữ cũng không cần lo lắng đồ vật sẽ bị hắn cướp đi.

Nhiếp Ly nhìn hướng Vô Nhai Tử tủm tỉm nói:

- Mới vừa rồi vận khí ngươi quá kém, không lấy được gì cả, còn dư lại mười cái rương liền giao cho ngươi nha!

Vô Nhai Tử ai oán nhìn thoáng qua Nhiếp Ly, hắn đến tột cùng là có lương tâm, hay là mười cái kia hoàn toàn không có thứ tốt? Bất kể như thế nào, cũng nên mở cho biết.

Dưới sự chỉ huy của Nhiếp Ly, Vô Nhai Tử tiến đến trước một cái, đem mở ra, một cái Kim Sắc Khôi Lỗi nhảy ra ngoài.

Ầm!

Kim Sắc Khôi Lỗi bị Vô Nhai Tử đuổi giết.

Cái thứ hai, cái thứ ba, cái thứ bốn, cái thứ năm...

Toàn bộ đều là Kim Sắc Khôi Lỗi. Truyện được copy tại

Vô Nhai Tử cảm giác mình sắp uất ức mà chết rồi.

Liên tục mở sáu cái rương, rốt cuộc tại cái thứ sáu, không phải là khôi lỗi, hắn thấy được trong rương rỗng tuếch, chỉ có một khối Linh Thạch Tinh Kim tại đáy rương.

Một khối Linh Thạch Tinh Kim...

Vô Nhai Tử lệ rơi đầy mặt. Vì cái gì Nhiếp Ly với Tiêu Ngữ mở ra bảo rương, ít nhất đều hơn mười khối!

Mười cái rương bị Vô Nhai Tử toàn bộ mở ra, cũng chỉ lấy được một khối Linh Thạch Tinh Kim cùng hai khối Xích Huyết Thần Thạch mà thôi. Những vật này đem ra bên ngoài đúng là vô cùng đáng giá. Nhưng đem so sánh với hai người Nhiếp Ly, Tiêu Ngữ thì kém hơn rất nhiều.

- Thu hoạch tốt, Vô Nhai Tử, Tiêu Ngữ, nghe theo lời ta, các ngươi đem tất cả bảo rương đóng lại!

Nhiếp Ly suy nghĩ một chút rồi nói.

- Tại sao phải làm như vậy?

- Không bao lâu sẽ có rất nhiều người tiến nhập Hư Ảnh Thần Cung, những này bảo rương có thể giúp chúng ta giảm thiểu một ít đối thủ cạnh tranh!

Nhiếp Ly nói ra, tuy rằng làm như vậy có chút thất đức, nhưng dù sao cả Yêu Tộc và Nhân Tộc đều vào đây. Nếu có thể làm suy yếu cường giả của Yêu Tộc, cũng xem như lập công.

Nghe được lời của Nhiếp Ly, Vô Nhai Tử cùng Tiêu Ngữ đều hiểu. Dưới sự chỉ huy của Nhiếp Ly, hai người đem tất cả bảo rương đóng lại.

Ba người cùng một chỗ, từ trong thiên điện đi ra. Hướng địa phương khác bay tới.

Một đường tìm tòi tất cả thiên điện, bọn hắn tìm được không ít bảo vật, có tận năm, sáu vạn khối Linh Thạch Tinh Hoa, đây tuyệt đối là một tài sản khổng lồ.

Bọn hắn tìm tòi các khu vực, vẻn vẹn chỉ chiếm chưa đến 1/10 của Hư Ảnh Thần Cung mà thôi.

Đồ vật được tìm kiếm về sau, cơ bản đều chia làm ba phần, mỗi người cầm một phần.

Tiêu Ngữ tìm được đồ vật, cũng đều giao cho Nhiếp Ly, hắn liền nhét vào trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ.

Vô Nhai Tử vỗ vỗ bờ vai của Nhiếp Ly:

- Huynh đệ của ngươi rất có nghĩa khí a, mọi thứ đều nghe theo ngươi. Lấy được bảo vật cũng đưa hết cho ngươi! Hảo huynh đệ như vậy, nhất định phải đối xử tốt với hắn!

- Đương nhiên!

Nhiếp Ly nhẹ gật đầu.

Tiêu Ngữ nghe được đối thoại của Vô Nhai Tử cùng Nhiếp Ly, đôi má hơi đỏ lên. Nhiếp Ly biết rõ nàng là nữ hài tử, tại sao còn trả lời câu hỏi của Vô Nhai Tử.

Ngược lại, Nhiếp Ly không có nghĩ nhiều như thế, hắn hướng phía trong Hư Ảnh Thần Cung, nói:

- Ta đã tìm được lối vào, các ngươi theo ta!

Nghe được lời của Nhiếp Ly, Vô Nhai Tử con mắt có chút sáng ngời, bọn hắn rốt cuộc có thể tiến vào Hư Ảnh Thần Cung chủ điện sao?

Ba người bay vút đi. Đã tiến đến trước một cái cửa đá.

- Cả tòa Hư Ảnh Thần Cung là một pháp trận khổng lồ, chủ điện có tổng cộng hơn một trăm cửa đá, mà cửa đá này, chính là sinh môn, cho nên chỗ này, tất nhiên là cửa vào!

Nhiếp Ly nói ra.

- Nhiều cửa đá như vậy, ngươi làm sao biết được nơi này là sinh môn? Cả tòa Hư Ảnh Thần Cung đều là pháp trận ư? Tại sao ta lại nhìn không ra?

Vô Nhai Tử mở to hai mắt, tuy rằng hắn là người không thích học tập, nhưng ở phương diện pháp trận vẫn có hiểu biết một chút, Yêu Ly nhất tộc huyết mạch trong truyền thừa, có rất nhiều tri thức về pháp trận, hắn cũng đã học được một phần. Thế nhưng chỉ có thể bó tay, nhìn không ra Hư Ảnh Thần Cung là một tòa pháp trận.

- Nghe ta là được!

Nhiếp Ly nói ra, tay của hắn thả ở trên cửa đá, chỉ thấy cửa đá chậm rãi chuyển động, sau đó mở ra.

Trên cửa đá này, không có bất kỳ Minh Văn Tỏa nào.

Hướng trước mặt có một thông đạo tĩnh mịch và tối tăm, ở sâu bên trong thổi đến một hồi gió rét, làm cho người ta sởn hết cả gai ốc.

- Chúng ta đi thôi!

Nhiếp Ly nói ra, ung dung tiến vào cái thông đạo này.

Tiêu Ngữ nhanh chóng theo sau Nhiếp Ly. Vô Nhai Tử chần chừ một chút, cũng đi theo.

Hơn một canh giờ sau, bên ngoài Hư Ảnh Thần Cung liên tục phát ra tiếng nổ kịch liệt, tầng kết giới này rốt cuộc có chút không chịu nổi.

Đã không có Thiên Huyễn Mê Hồn Trận bảo hộ, tầng kết giới này tuyệt đối không thể chống đỡ được nhiều cường giả bên ngoài như vậy!

Mấy vạn cường giả lợi dụng các loại thủ đoạn đối với kết giới bên ngoài, liên tục tấn công, tầng kết giới kia rốt cuộc tràn ra từng vết nứt, nhanh chóng vỡ vụn ra, sau đó oanh một tiếng, nổ thành từng mảnh.

- Kết giới đã mở!

- Chúng ta đi thôi!

Vô số cường giả, nhao nhao hướng phía trong Hư Ảnh Thần Cung vọt vào.

Những cường giả này như ong vỡ tổ, phóng tới tất cả thiên điện. Chủ điện có tầng một lực lượng thủ hộ, bọn hắn tạm thời còn vô pháp tiến vào, chỉ có thể ở thiên điện phụ cận tìm kiếm các loại bảo vật, chớp mắt thời gian, những cường giả này vì cướp đoạt bảo vật đã xảy ra hỗn chiến kịch liệt.

Mấy chỗ trong Thiên điện kia, bảo vật tốt nhất đã bị Nhiếp Ly cất, nhưng mà vài thiên điện khác đều rải rác các loại đồ vật không đáng giá. Bất quá đối với những cường giả này, đám bảo vật đó vẫn có giá trị không nhỏ, tranh đoạt liền nổ ra.

Long Thiên Minh mang theo Long Lục cũng tham dự hỗn chiến, thế nhưng dùng thực lực của bọn hắn, cũng chỉ cướp được một ít Linh Thạch Tinh Hoa và các loại đồ vật mà thôi. Với bọn hắn mà nói, không có ý nghĩa to lớn.

- Tòa thiên điện thật là nồng đậm Thiên Đạo Chi Lực!

Long Thiên Minh nhìn về phía xa xa, nhãn tình sáng lên, mang theo Long Lục bay đến.

Lối vào thiên điện đã tụ tập hơn trăm cường giả của Thần Tông.

Chính giữa Thiên điện, hơn hai mươi cái kim ngọc bảo rương tản ra kim quang chói lóa, làm cho người ta tim đập rộn lên.

CHƯƠNG 389: LY HỎA THÁNH TỬ

Từng đoàn người tràn vào thiên điện.

Trong đó có hai người Long Thiên Minh và Long Lục.

Mỗi người đều hướng về phía bảo rương trong thiên điện. Ngay lúc này, không biết ai đã kích phát cạm bẫy, oanh một tiếng nổ mạnh, một cái Minh Văn Pháp Trận vỡ ra, đem hơn mười cường giả hóa thành tro tàn. Sưu sưu sưu, vô số đạo Minh văn tạo thành xiềng xích hướng đám cường giả trong thiên điện khóa chặt lại.

Lập tức lại có mười mấy người bị khóa ở trong Minh Văn Tỏa.

- Thiếu gia, cẩn thận!

Long Lục ngăn phía trước Long Thiên Minh, gấp giọng hô, hắn bị một cái Minh Văn Tỏa trói lại, sau đó kéo bay đi.

Long Thiên Minh nhìn thoáng qua Long Lục, nhíu mày một cái, nhanh chóng lui về phía sau, không rõ Minh Văn Tỏa này là gì, hẵn cũng không dám tùy tiện đụng chạm, đành đứng tại chỗ nhìn Long Lục bị cuốn đi.

Bất quá chỉ chết một thủ hạ mà thôi, Long Lục còn có thể hồi sinh một lần nữa.

Long Thiên Minh ánh mắt lập loè, xem ra muốn mở những bảo rương này, cũng không phải chuyện đơn giản. nguồn t r u y ệ n y_y

Lúc này, bên ngoài Hư Ảnh Thần Cung, một quân đoàn gồm mấy ngàn Yêu tộc xuất hiện, dẫn đầu là một thanh niên mặc Xích Diễm thần giáp, quanh người tràn ngập hoả diễm, không ai dám tới gần hắn ba mét.

Làn da đỏ bừng, hai đầu lông mày tràn đầy khí chất ngang tàng, Thiên Đạo Chi Lực xung quanh như huyết hải, sát khí kinh khủng đó làm cho người ta hít thở khó khăn.

- Ly Hỏa Thánh Tử, chúng ta vẫn chưa điều tra được người đã mở Thiên Huyễn Mê Hồn Trận, cũng chưa tìm ra sinh môn trong thiên môn của chủ điện Hư Ảnh Thần Cung!

Một Yêu tộc cường giả mặc ngân giáp, cung cung kính kính nói ra.

- Có thể mở ra Thiên Huyễn Mê Hồn Trận, người này thật không đơn giản, phái người thông báo cho hậu quân tiến lên, trong vòng nửa giờ phải phong tỏa Hư Ảnh Thần Cung, bất luận kẻ nào cũng không được phép ly khai Hư Ảnh Thần Cung! Người nào muốn muốn mạnh mẽ ly khai, giết không tha!

Ly Hỏa Thánh Tử trầm giọng nói.

- Tuân mệnh!

- Tất cả mọi người cùng ta tiến Hư Ảnh Thần Cung!

Ly Hỏa Thánh Tử trầm giọng, dẫn đầu đoàn người tiến nhập Hư Ảnh Thần Cung.

Lúc này tại tất cả thiên điện. Các cường giả của Thần Tông tranh đoạt bảo vật, trong đó một Thiên Chuyển Cảnh cường giả của Hoả Thần Tông cướp được mấy bảo vật, bị người đuổi giết, một mạch chạy ra phía ngoài.

Ly Hỏa Thánh Tử hừ lạnh một tiếng. Một con hỏa long hướng Thiên Chuyển Cảnh cường giả của Hoả Thần Tông kia bay tới.Thiên Chuyển Cảnh cường giả kia lập tức bị hỏa long quấn lấy, không cách nào đào thoát.

Ly Hỏa Thánh Tử hừ lạnh một tiếng:

- Thiên tài địa bảo, ai mạnh thì được.

Tay phải hắn nắm hờ.Người kia lập tức cảm thấy áp lực kinh khủng, hít thở không thông, vô số lần đều muốn thoát khỏi hỏa long, thế nhưng hỏa diễm nóng bỏng giống như là ngàn vạn đạo châm nhỏ, đâm vào thân thể hắn.

Phốc! Bành!

Thiên Chuyển Cảnh cường giả kia nổ tan xác.

Không gian giới chỉ của hắn bay về phía Ly Hỏa Thánh Tử.

Hơn mười cường giả đuổi theo, thấy một màn như vậy thì nhíu mày.

- Đáng chết, sao Ly Hỏa Thánh Tử lại tới đây!

Thấy Ly Hỏa Thánh Tử, bọn hắn liền dẹp bỏ ý định tranh đoạt bảo vật. Giành đồ với Ly Hỏa Thánh Tử, chính là tự mình tìm chết!

Ly Hỏa Thánh Tử nhìn lướt qua những người này, hừ lạnh một tiếng:

- Dọc theo con đường này, đụng phải nhân tộc của Lục Đại Thần Tông, giết không tha! Tất cả Yêu Thần Tông, đều phải kiểm tra không gian giới chỉ. Người nào tư tàng giết không tha!

- Tuân lệnh!

Yêu tộc cường giả phía sau đồng thanh đáp

Sưu sưu sưu, từng đoàn Yêu Tộc cường giả hướng tất cả thiên điện phóng đi.

Có Ly Hỏa Thánh Tử, trận chiến tại các thiên điện đều trở lên gay gấn.

Ly Hỏa Thánh Tử ngắm nhìn chủ điện phía xa, trầm giọng hỏi "các vị đại sư tới chưa?"

- Bẩm báo thánh tử, họ sắp đến rồi!

Thủ hạ cung kính nói.

- Ngay khi bọn hắn đến, lập tức cho diễn toán Hư Ảnh Thần Cung trận pháp, tìm kiếm sinh môn!

Ly Hỏa Thánh Tử nói ra, ngưng mắt nhìn phía trước, trong con ngươi của hắn mơ hồ có thần hỏa thiêu đốt.

- Rõ!

Thủ hạ đáp.

Bên ngoài Hư Ảnh Thần Cung, cách hơn năm mươi dặm, mấy ngàn người của Hoả Thần Tông cũng đang nhanh chóng tiến tới.

- Viêm Dương sư huynh, vừa mới nhận được tin tức, Ly Hỏa Thánh Tử của Yêu Thần Tông mang theo một ít người, đã đến Hư Ảnh Thần Cung trước chúng ta rồi!

Viêm Dương nhíu mày một cái:

- Thi triển thần hành chi thuật, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Hư Ảnh Thần Cung!

Ngoại trừ Yêu Thần Tông bên trong, Hoả Thần Tông bên ngoài, còn có mấy cỗ thế lực cường giả, cũng đều chạy tới Hư Ảnh Thần Cung.

Chủ điện Thần cung bí đạo.

Nhiếp Ly cùng Tiêu Ngữ đang từ từ đi tới, Vô Nhai Tử vung cây kiếm đẫm máu mà chiến đấu ở trước.

Trong bí đạo này, khắp nơi đều là Hắc Thủy Độc Chu, cơ bản đều trên Thiên Tinh Cảnh, chỉ có một ít thiên Chuyển Cảnh, số lượng nhiều đến kinh người, Vô Nhai Tử tuy giết được chsung nhưng hắn cũng sắp hỏng mất.Phía trước còn có dày đặc Hắc Thủy Độc Chu, chỗ nào mới là cuối đường.

- Nhiếp Ly, ngươi xác định con đường này không sai sao? Chúng ta có đi nhầm chỗ không a?

Vô Nhai Tử vừa không ngừng vung kiếm đánh chết Hắc Thủy Độc Chu, vừa phiền muộn mà hỏi thăm.

- Con đường này tuyệt đối không sai, ngươi yên tâm đi! Sắp đến nơi rồi!

Nhiếp Ly ở phía sau thảnh thơi nói, dù sao ít Hắc Thủy Độc Chu này yếu nhất đều là Thiên Tinh Cảnh, bọn hắn căn bản không cần phải tham chiến, Nhiếp Ly xuất ra Lục Độc Châu, thúc giục nó, chỉ thấy Hắc thủy độc trên mặt đất, từng tia lục khí hội tụ vào Lục Độc Châu.

Lục Độc Châu bắt đầu bộc phát quang mang chói mắt...

Chứng kiến quang mang sáng lóa kia, đôi mắt Nhiếp Ly có chút sáng ngời.

- Tại sao ta cảm giác ta biến thành cu li của ngươi!

Vô Nhai Tử ở phía trước phiền muộn nói.

- Tiến vào chủ điện, tất cả bảo vật ngươi có thể lấy được một phần ba! Ta chỉ đường cho ngươi, ngươi ra thêm chút sức không được sao?

Nhiếp Ly không nhanh không chậm nói.

Vô Nhai Tử ngẫm lại, cũng có thể nhận ra, nếu không có Nhiếp Ly chỉ đường, hắn ngay cả chủ điện cũng vào không được! Tuy rằng bị trở thành cu li, cũng chỉ có thể an phận.

- Bảo vật trong tay ngươi là gì thế?

Vô Nhai Tử không khỏi tò mò nhìn về phía Lục Độc Châu trên tay Nhiêp Ly, đây hẳn là một bảo vật kinh người.

- Ngươi không cần biết!

Nhiếp Ly lạnh nhạt nói.

Nghe được lời của Nhiếp Ly, Vô Nhai Tử không khỏi có chút buồn bực, cái gì cũng không nói cho hắn biết. Chẳng qua nghĩ lại một chút thì cũng đúng, bọn hắn chỉ là bèo nước gặp nhau, lợi dụng lẫn nhau thôi, Nhiếp Ly không chịu nói thì cũng bình thường.

Nhiếp Ly không ngừng thúc giục Lục Độc Châu, hấp thu độc tố của Hắc Thủy Độc Chu.

Trong nội tâm hơi động một chút, lấy ra Vô Nhai Tử yêu huyết, không ngừng viết từng đạo Minh văn trên Lục Độc Châu, lại lấy ra một ít Linh Thạch Tinh Kim, đem một tia Thiên Đạo Chi Lực rót vào trong Lục Độc Châu.

Tuy rằng cấp độ của Lục Độc Châu kém hơn Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm nhiều, nhưng hắn có thể dùng một ít phương pháp đặc biệt, phát huy ra một số tác dụng thần bí của Lục Độc Châu.

Từ khi hấp thu đại lượng độc tố của Hắc Thủy Độc Chu, lực lượng bành trướng mãnh liệt trên Lục Độc Châu.

CHƯƠNG 390: NGÂN SẮC MỆNH HỒN

Dùng Thiên Đạo Chi Lực cùng minh văn pháp trận, Nhiếp Ly chậm rãi thành lập mối liên hệ với Lục Độc Châu, món bảo vật này vẫn có một chút linh tính.

Nhiếp Ly tay phải khẽ động, trực tiếp bắn ra Lục Độc Châu, đánh vào Thiên Tinh cấp Hắc Thủy Độc Chu.

Phốc!

Lục Độc Châu trực tiếp đánh vào thân thể Hắc Thủy Độc Chu này, chớp mắt thời gian, Độc Chu toàn thân đổi xanh, thất tha thất thểu vài bước, sau đó phù phù một tiếng, nằm xụi lơ trên mặt đất.

Nhiếp Ly tâm niệm vừa động, chỉ thấy Lục Độc Châu từ trong cơ thể Độc Chu bay ra, trở về lòng bàn tay.

Sau khi thúc dục Lục Độc Châu lực lượng, Nhiếp Ly không dám dùng làn da tiếp xúc Lục Độc Châu nữa rồi, bởi vì độc tố của nó quá mạnh mẽ, ngay cả Nhiếp Ly cũng không cách nào chống cự.

Nhìn thoáng qua Hắc Thủy Độc Chu xanh lè, xụi lơ trên mặt đất, nội tâm của Vô Nhai Tử có chút run sợ, hạt châu trong tay Nhiếp Ly, nhìn thật dọa người. Độc tố của Hắc Thủy Độc Chu này, hắn cũng không dám chạm đến, mà Lục Độc Châu của Nhiếp Ly, lại có thể độc chết Hắc Thủy Độc Chu!

Một khi ra khỏi Hư Ảnh Thần Cung, nếu như muốn cùng Nhiếp Ly quyết đấu, vậy nhất định phải chú ý đến hạt châu này.

Ngoại trừ Lục Độc Châu, Nhiếp Ly cũng tiến hành bắt đầu nghiên cứu Tích Tà Ngọc Giản, đem một tia Thiên Đạo Chi Lực rót vào bên trong Tích Tà Ngọc Giản, cùng Tích Tà Ngọc Giản chầm chậm thành lập liên hệ.

Tích Tà Ngọc Giản có thể áp chế Yêu tộc huyết mạch, Dễ dàng dùng để đối phó Vô Nhai Tử!

Tuy nhiên, trong cơ thể Nhiếp Ly cũng có Yêu Huyết, một khi sử dụng Tích Tà Ngọc Giản thì không thể thúc dục Yêu Huyết rồi.

Sau khi cùng Tích Tà Ngọc Giản chậm rãi thành lập mỗi liên hệ, Nhiếp Ly cảm giác được bản thân dần dần có thể khống chế Tích Tà Ngọc Giản ẩn chứa hơn ba vạn sáu ngàn đạo minh văn.

Hơn ba vạn sáu ngàn đạo minh văn này đều có chỗ hữu dụng, Nhiếp Ly có thể hảo hảo mà nghiên cứu một phen.

Một tia lực lượng thần bí, xuyên thấu qua Tích Tà Ngọc Giản, chậm rãi thẩm thấu tiến vào thân thể Nhiếp Ly, hắn cảm giác được một tia minh văn lực lượng, bọc lại mệnh hồn của hắn, khiến cho mệnh hồn đã có một tầng phòng hộ.

Đủ loại bảo vật lực lượng cùng tụ hợp một chỗ, khiến cho linh hồn hải Nhiếp Ly càng bộc phát mãnh liệt lên.

Phốc!

Lại một đạo mệnh hồn bị đốt lên, là Ngân sắc Mệnh hồn.

Đệ bát mệnh hồn rồi!

Từ khi có Yêu Huyết tế, Nhiếp Ly đã tăng liền ba cấp. Tuy trong chuyện này cũng có một ít tác dụng của Tích Tà Ngọc Giản, nhưng không thể nghi ngờ, công dụng của Thái Cổ Huyết Mạch vẫn lớn hơn một chút.

Thân thể Nhiếp Ly đã có được rất nhiều cường đại bảo vật mà Thiên Mệnh cường giả bình thường không thể có được. Chỉ là thoáng dẫn động một cái, bất kỳ vật nào phát huy hiệu dụng, cũng đủ để làm cho Nhiếp Ly đột phá cảnh giới trước mắt.

Không nghĩ tới đệ bát đạo mệnh hồn lại là màu trắng.

Nhiếp Ly cảm giác được, dưới tác dụng liên hợp của các loại bảo vật, linh hồn hải của bản thân đã khuếch trương đến trình độ cực kỳ kinh người.

Còn có thể trở nên mạnh hơn nữa a!

Nhiếp Ly vẫn còn tiếp tục tăng cường thực lực bản thân, không ngừng thúc dục Tích Tà Ngọc Giản.

Thần bí minh văn trong Nhiếp Ly linh hồn hải, cũng không ngừng chảy xuôi theo.

Thực lực tiến hành trùng kích đệ cửu Mệnh hồn.

Từng đạo thần bí minh văn, hướng Ảnh Yêu Yêu Linh, Hổ Nha Hùng Miêu còn có Thánh Huyết Dực Giao, tựa như đạo đạo xiềng xích, đem ba con yêu linh trói lại.

Ba con yêu linh càng không ngừng giãy dụa.

Chuyện gì xảy ra? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

Nhiếp Ly trong lòng nghiêm nghị cả kinh, Ảnh Yêu Yêu Linh, Hổ Nha Hùng Miêu cùng Thánh Huyết Dực Giao đều là yêu linh. Tích Tà Ngọc Giản có thể áp chế yêu thú năng lực, phải chăng cũng có thể áp chế ba con yêu linh này?

Nghĩ tới đây, Nhiếp Ly lúc này khóa chặt lông mày, tiến hành bắt đầu nghiên cứu đạo minh văn xiềng xích này.

Nếu ba con yêu linh đều bị nhốt thì phải làm thế nào?

Nghĩ nghĩ, nhất chánh nhất phản, Tích Tà Ngọc Giản là áp chế yêu linh đấy, mà Yêu Huyết tế có thể tăng cường yêu linh lực lượng, có thể hay không...

Nhiếp Ly suy nghĩ một chút, đem Yêu Huyết tế lực lượng, đưa vào trong cơ thể ba con yêu linh.

Nhận được một tia Yêu Huyết tế lực lượng, ba con yêu linh lập tức bắt đầu giãy giụa kịch liệt.

Thái Cổ Huyết Mạch lực lượng, quả thực khó có thể tưởng tượng.

Sau khi rót vào Yêu Huyết Tế, ba con yêu linh thực lực bạo tăng.

Tám mệnh. Chín mệnh...

Khi đạt tới chín mệnh cảnh giới đỉnh phong, thực lực bọn nó có chút khó khống chế, điên cuồng giãy dụa như muốn từ Linh hồn hải thoát ra ngoài. Dây leo không ngừng sinh trưởng, lôi kéo ba con yêu linh lại.

Không dừng tại đó. Thái Cổ Huyết Mạch lực lượng quá cường đại!

Yêu linh thực lực tiếp tục tăng cường, đã tương đương với Thiên Tinh nhất trọng, chúng kịch liệt giãy dụa, dây leo tựa hồ cũng có chút không thể níu giữ.

Ngay lúc này, Tích Tà Ngọc Giản tỏa sáng hào quang, đem từng đạo minh văn xiềng xích hướng về phía ba con yêu linh.

Chúng lại bị vây hãm trong Linh hồn hải của Nhiếp Ly.

Yêu linh thực lực tăng cường, thoát khỏi khống chế của Nhiếp Ly, giãy giụa mà rời bỏ linh hồn hải, nhưng Tích Tà Ngọc Giản, đã giúp Nhiếp Ly trói buộc yêu linh.

Cả hai đều đạt đến mức cân bằng diệu kì.

Ba con yêu linh thực lực tiếp tục tăng lên, đến Thiên Tinh tam trọng cảnh mới dừng lại.

Nhiếp Ly có rất nhiều phương pháp nâng cao yêu lực trong cơ thể, nhưng mãi vẫn không dám. Bởi vì thực lực của bản thân không tăng, mà cưỡng ép yêu lực tăng lên, sẽ để lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Giờ đã có Tích Tà Ngọc Giản, tựa hồ sẽ không có cố kị ở phương diện này nữa.

Thiên Tinh tam trọng cảnh cũng không phải là cực hạn, chỉ là Nhiếp Ly muốn tạm thời ngừng lại, củng cố tu vi rồi tính tiếp.

Vô Nhai Tử đang liều mạng chém giết Hắc Thủy Độc Chu ở trên đường, ngay khi hắn cảm giác được trên người Nhiếp Ly tỏa ra khí tức, có chút trợn tròn mắt, trong thời gian thật ngắn, Nhiếp Ly thậm chí đã tấn tam giai, đạt đến bát mệnh cảnh giới!

Coi như thiên tài của Yêu tộc bọn hắn có thiên phú mạnh nhất, sợ rằng cũng phải tự than không bằng.

Không biết Nhiếp Ly đến tột cùng làm sao mà làm được.

Nhiếp Ly tấn cấp nhanh như vậy, liền Vô Nhai Tử đều cảm thấy một tia áp lực.

Tiêu Ngữ cũng kinh ngạc nhìn thoáng qua Nhiếp Ly, tu vi tăng lên thật nhanh a! Nàng dần dần đã có điểm không theo kịp sự tấn cấp của Nhiếp Ly rồi, điều này làm nàng có vài phần lo lắng.

- Các ngươi nhìn phía trước kìa!

Vô Nhai Tử hướng xa xa nhìn lại, hưng phấn mà nói ra.

Nghe được lời Vô Nhai Tử, Nhiếp Ly cùng Tiêu Ngữ cũng không khỏi nhìn về phía trước, chỉ thấy xa xa có đạo đạo ánh sáng.

Tuy gần kề chỉ là một đạo ánh sáng nhè nhẹ, nhưng đối với Vô Nhai Tử mà nói, thật là cảm động đến lệ rơi đầy mặt a, bọn hắn ở trong bí đạo lâu như vậy, vì đánh chết đám Hắc Thủy Độc Chu lông xù xấu xí, Vô Nhai Tử quả thực tay chân đều căng cứng!

Hai người Nhiếp Ly cùng Tiêu Ngữ, một mực đằng sau nhàn nhã đi tới, căn bản không hiểu cảm giác của hắn!

Cuối cùng cũng có thể nhanh chóng thoát ra rồi a!

Nhiếp Ly có chút trầm ngâm, xuyên qua thâm thúy bí đạo này, lập tức liền tới Hư Ảnh Thần Cung chủ điện rồi! Tính toán thời gian một chút, sau khi Thiên Huyễn Mê Hồn Trận bị phá giải, người đánh vỡ kết giới bên ngoài cần ít nhất nửa tiếng, diễn toán ra sinh môn của Chủ điện, nhanh nhất cũng cần hai giờ.

- Không cần phải gấp, chúng ta còn dư giả thời gian

Nhiếp Ly cười nhạt một tiếng nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro