Chương mười: Hi sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mười ngày sau đó, Nguyệt Thần không rời khỏi bãi cỏ lau để vào thành Vân Tiêu, hắn vẫn ngồi xếp bằng, mắt lim dim, dường như suy nghĩ rất nhiều.

Đến tối ngày thứ mười một, Nguyệt Thần đứng dậy, quyết định đến Bạch Điện gặp thành chủ Lang Dung. Nhưng khi đến Bạch Điện, hắn chỉ thấy một tờ giấy dán bên ngoài cửa.

"Xin mời vào trong." Tờ giấy viết.

Nguyệt Thần dùng yêu khí thăm dò toàn cung điện, phát hiện Bạch Điện trống rỗng, hoàn toàn không có yêu khí của yêu quái, hắn khá ngạc nhiên, thận trọng đẩy cửa bước vào.

Bên trong cung điện bày trí đơn giản hơn Nguyệt Thần nghĩ, hắn đi một vòng từ dưới lên trên rồi từ trên xuống dưới, phát hiện bày trí nơi này dường như chỉ thích hợp cho việc hành lạc, không phải dùng cho việc tiếp khách hoặc là sự việc gì đó quan trọng như những "cung điện" của loài người. Suy nghĩ một chút, nhớ lại lời tên tiểu yêu kia nói, Nguyệt Thần hít sâu một hơi, chậm rãi trở lại tầng trên.

Ở tầng trên, có một căn phòng mà Nguyệt Thần cho là thích hợp với cá tính của hắn. Căn phòng bày trí nhã nhặn, với sắc xanh lục dịu dàng, Nguyệt Thần bước vào, trút bỏ quần áo, đứng xoay lưng ra ngoài cửa thật lâu.

Một yêu quái đi từ cửa vào, ôm lấy Nguyệt Thần từ phía sau, sự va chạm của làn da khiến hắn rùng mình, tâm lý muốn đào thoát, nhưng lý trí buộc hắn phải ở lại.

"Ta không biết," Nguyệt Thần lạnh lùng nói, "Thành chủ Lang Dung hóa ra lại là ngươi."

"Thất vọng?" Lang Dung hỏi.

Nguyệt Thần lắc đầu: "Chỉ có chút ngạc nhiên!"

Lang Dung hôn lên cổ Nguyệt Thần, phát hiện có chút co rụt lại theo phản xạ, hắn ung dung hỏi: "Về đề mục ta đưa cho ngươi, hẳn ngươi đã có câu trả lời!"

Nguyệt Thần gật đầu, rời khỏi vòng tay Lang Dung, xoay người lại: "Muốn mở cửa Lưu Ly Giới, Thượng Thiên yêu cầu yêu quái phải 'hi sinh'. 'Hi sinh' ở đây không phải là 'sinh mạng', mà là 'hi sinh' cái quan trọng đối với mỗi yêu quái. Đối với ta là 'tự tôn' và 'bản thân'."

"Nhưng ngươi dường như vẫn chưa sẵn sàng?" Lang Dung nói, "Ta nhận ra ngươi đang e sợ?"

Nguyệt Thần hít sâu một hơi, gật đầu: "Ta không thích việc đụng chạm thân thể, ta sợ việc phải giao hoan, kể cả... với 'đồng tu' của ta."

"Mặc quần áo vào đi!" Nguyệt Thần ngạc nhiên, Lang Dung nói: "Thực ra yêu cầu 'hi sinh' chỉ là yêu cầu ta đặt ra với ngươi thôi, yêu cầu của Thượng Thiên còn khó hơn thế nhiều." Dừng lại một chút, Lang Dung nhìn thẳng vào thân thể lõa lồ của Nguyệt Thần, nghiêm túc nói: "Nhưng nếu ngươi không đồng ý chấp nhận 'hi sinh', ta chưa chắc sẽ cho ngươi biết một ít về điều kiện Thượng Thiên đưa ra."

Nguyệt Thần nhìn Lang Dung, nhắm mắt một chút, khi mở mắt ra, nhìn thẳng vào Lang Dung, kiên quyết nói: "Ta sẵn sàng rồi, ngươi bắt đầu đi!"

Nhưng Lang Dung lại lắc đầu, "Mặc quần áo vào, lên giường ngủ đi. Ta biết ngươi thích nơi này, ta muốn ngươi thư giãn một chút, đừng lúc nào cũng buộc chặt thần kinh như vậy." Dừng một chút, Lang Dung nói: "Một mỹ nhân như ngươi, ta nghĩ cười lên trông sẽ đẹp hơn."

Ai ngờ, khi Lang Dung nói đến đây, Nguyệt Thần đột nhiên chảy xuống hai hàng lệ.

Lang Dung nhìn Nguyệt Thần, bối rối một chút, nhẹ giọng hỏi: "Ta có thể ôm ngươi không?"

Nguyệt Thần gật đầu.

Lang Dung tiến đến cẩn thận ôm Nguyệt Thần vào lòng, để Nguyệt Thần tựa đầu vào vai hắn, ngoài ra không có động tác suồng sã nào khác. Nguyệt Thần đứng đấy, tựa vào Lang Dung, im lặng khóc.

Một hồi lâu, Nguyệt Thần nhẹ giọng nói: "Cảm ơn ngươi."

Lang Dung không biết suy nghĩ thế nào, bồng Nguyệt Thần lên, đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt hắn xuống, kéo chăn đắp cho hắn. Lang Dung ngồi xuống bên giường, cầm tay Nguyệt Thần, khẽ vỗ về như vỗ về một đứa trẻ.

"Ngủ đi! Ta sẽ ở đây canh giữ giấc ngủ cho ngươi! Ta biết lâu rồi ngươi không được ngon giấc." Lang Dung dịu dàng nói.

Lời nói như thôi miên, dần đưa Nguyệt Thần vào giấc ngủ, Lang Dung ngồi bên giường nhìn Nguyệt Thần, thở dài khẽ khàng.

"Không ngờ lại là một mỹ nhân đáng thương."

Hơn một ngàn năm, lần đầu tiên Nguyệt Thần cảm thấy ngon giấc, hắn dụi mắt, kéo chăn che cơ thể, chậm rãi ngồi dậy, phát hiện Lang Dung đã không thấy đâu.

Trên chiếc bàn kê trong phòng có đặt một bình nước, một dĩa trái cây, vừa đủ nhu cầu thiết yếu cho một lộc tinh trong một ngày, và một bộ quần áo mới sạch sẽ.

"Có lẽ bộ quần áo cũ hắn đã mang đi giặt." Nguyệt Thần ngẫm nghĩ, mặc vào bộ quần áo Lang Dung chuẩn bị sẵn.

Nguyệt Thần ngồi vào bàn, ăn trái cây, uống nước, đồng thời nhớ lại chuyện tối qua. Hắn cùng Lang Dung quen biết chưa bao lâu, thế mà hôm qua hắn lại...

Nguyệt Thần nghĩ, có lẽ cách quan tâm vừa cứng rắn vừa mềm mỏng của Lang Dung, khiến hắn mềm yếu đi trong thoáng chốc. Những góc cạnh sắc bén khi ở cùng Sư Hoàng, lại nhanh chóng bị Lang Dung mài bằng, Nguyệt Thần không biết, đó là may mắn hay là tai họa.

"Suy nghĩ gì vậy?"

Mãi chìm trong suy nghĩ, Nguyệt Thần không phát hiện Lang Dung đã đến tự lúc nào. Hắn bước vào phòng, rất tự nhiên, vì đây vốn là Bạch Điện của hắn. Hắn đi qua Nguyệt Thần, mở cửa sổ, và mở cả cánh cửa cái gần đó, Nguyệt Thần lúc này mới phát hiện căn phòng hắn vô tình chọn hôm qua lại có một sân phơi nắng ngập tràn hoa.

"Trông rất... lãng mạn!" Nguyệt Thần nghĩ thầm trong đầu.

"Lúc trước ta từng hỏi ngươi có muốn ở tạm tại một nơi yên tĩnh, sang trọng không?" Lang Dung đứng tựa vào hành lang phơi nắng đầy hoa, xoay người lại mỉm cười, đưa tay về phía Nguyệt Thần: "Ta hi vọng ngươi thích nơi này!"

Nguyệt Thần cúi đầu nhìn xuống chân một chút, sau đó siết chặt nắm tay, quyết định đứng dậy, tiến về phía lan can, đưa tay nắm lấy bàn tay đang chìa ra sẵn của Lang Dung.

"Không có gì phải sợ." Lang Dung thuận theo thế nắm, kéo Nguyệt Thần ôm vào lòng, "Cứ thả lỏng đi, ngươi sẽ cảm thấy thoải mái."

Nguyệt Thần tựa đầu vào vai Lang Dung, cảm nhận một bàn tay của Lang Dung vỗ về trên lưng, bàn tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve tóc hắn.

Sư Hoàng đôi khi cũng rất dịu dàng, nhưng không gây cho hắn cảm giác ấm áp như khi ở cạnh Lang Dung. Nguyệt Thần đột nhiên nghĩ, nếu thời gian cứ thế dừng lại thì tốt quá!

Đáng tiếc, thời gian vẫn cứ trôi...

"Đừng yêu ta..." Nguyệt Thần đột nhiên nói, "Chúng ta sẽ không có kết quả tốt!"

"Ta biết!" Lang Dung buông Nguyệt Thần ra, "Và bởi vì ta biết, ta mới muốn thử yêu ngươi."

"Tại sao?" Nguyệt Thần ngẩng đầu lên, yếu ớt nhìn Lang Dung.

Lang Dung cúi xuống, hôn nhẹ lên môi Nguyệt Thần: "Sau này ngươi sẽ hiểu..."

"Sau này..." Nguyệt Thần chủ động nắm lấy tay Lang Dung, "Là khi chúng ta không có được nhau?"

"Đúng vậy!" Lang Dung gật đầu, giữ bàn tay Nguyệt Thần nằm giữa đôi tay hắn, "Hi vọng đến lúc đó, ngươi không hận ta!"

"Ta không chắc sẽ không hận ngươi." Nguyệt Thần nói: "Ngươi muốn hi sinh ta mở cửa Lưu Ly Giới?"

"Đúng vậy!" Lang Dung gật đầu xác nhận, không chút né tránh.

"Yêu cầu thực sự của Thượng Thiên là gì?" Nguyệt Thần nhìn Lang Dung, đôi mắt không còn yếu ớt nữa, mà chuyển sang trầm tĩnh hơn.

"Là 'hi sinh'!" Lang Dung nhìn Nguyệt Thần, điềm đạm nhắc lại.

"Nhưng không phải là hi sinh sinh mệnh, hi sinh tự tôn, hi sinh bản thân..." Nguyệt Thần hít sâu một hơi, "Phải hi sinh thứ mà Đát Kỷ nương nương không có, đó là 'tình cảm'."

"Chính xác!" Lang Dung thong thả gật đầu.

"Cho nên ngươi mới chọn ta..." Nguyệt Thần nhìn hắn, bất giác ứa nước mắt, "Ngươi dùng ta để mở Lưu Ly Giới, bên ngoài nhìn vào, tưởng rằng ta là kẻ hi sinh, trên thực tế, ngươi mới là kẻ hi sinh..." Nguyệt Thần nhìn Lang Dung, mắt bắt đầu nhòa lệ, "Ngươi cần chi phải như thế?"

Lang Dung bước đến, ôm Nguyệt Thần vào lòng: "Bởi vì đó là nhiệm vụ của ta, ta không thể trốn tránh!"

"Vậy thì..." Nguyệt Thần chủ động đặt lên môi Lang Dung một nụ hôn: "Ta nguyện yêu ngươi!"

Ánh sáng rạng ngời rọi lên sân phơi nắng, chiếu rõ hai bóng người đang chìm trong một nụ hôn. Gió nhẹ thổi, hoa đưa hương, vạt áo phất phơ bay sột soạt...

"Ta sẵn sàng rồi!" Kết thúc nụ hôn, Nguyệt Thần sờ tay lên má Lang Dung, nhẹ nhàng nói.

"Không cần gấp gáp, chúng ta có thời gian..." Lang Dung dịu dàng mỉm cười nhìn Nguyệt Thần, miệng thì nói vậy, đôi tay lại không khách sáo với người ngọc.

Quần áo buông rơi, thân thể trần trụi, Nguyệt Thần co người nép vào lòng ngực Lang Dung, "Ngươi 'làm' đi, thật nhẹ nhàng..."

"Ta sẽ thật nhẹ nhàng..."

Bên ngoài ánh sáng vẫn rọi, trên giường hai cơ thể cuộn lấy nhau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro