Phần 5 (H nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Mẫn kéo tay Triệu Phiếm Châu vào trong phòng và dặn dò "Em vào nhà tắm đi, anh lấy đồ rồi đưa cho, không để lạnh đấy".
Anh định quay đi thì bất chợt bị Triệu Phiếm Châu nắm lấy người ôm trọn vào lòng mình.
"Phiếm Châu....? Em sao vậy?" Trương Mẫn vòng tay ôm lại vỗ về. Triệu Phiếm Châu nhẹ nhàng hít lấy hương thơm trên mái tóc, ngã đầu vào vai của Trương Mẫn "Mẫn Mẫn à, em cám ơn anh, em yêu anh nhiều lắm, sau này chỉ cần anh muốn em sẽ đều đáp ứng hết, em yêu anh Mẫn Mẫn!". Nghe những lời ấm lòng đó, Trương Mẫn mỉm cười hạnh phúc, đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy đối phương, áp tim mình vào tim của Triệu Phiếm Châu, cả không gian và thời gian như đang ngưng đọng, giờ đây tất cả mọi thứ điều như chìm vào ảo giác, chỉ có họ, có tình yêu của hai người mới là thật.
"Đến khi mà đỉnh núi, không còn góc cạnh nữa. Khi sông đã ngừng chảy.... từa lưa. Còn thời gian ngừng trôi, ngay bất phân. Vạn vật chìm trong hứ zô, (hứ zô) Em vẫn sẽ, không buông tay Anh đâu. Sẽ không rời xa Anh nè! Nét dịu dàng của anh chính là, thứ em phải bảo vệ suốt đời!!!..." Triệu Phiếm châu nhẹ nhàng du dương lời bài hát của mình mới học được nhưng với cái tông giọng thuộc hàng "tông đơ", cậu đã thành công khiến Trương Mẫn phụt cười. Anh đấm nhẹ vào ngực cậu trách yêu "Thôi đi ông tướng, nhanh đi tắm đi, cảm lạnh giờ!".
"Tuân lệnh đại nhân!" Triệu Phiếm Châu đứng thẳng người nghiêm chỉnh rồi rôm rả bước vào phòng tắm. Trương Mẫn nhìn theo bóng lưng của cậu mà bật cười khúc khích.

"Phiếm Châu, anh kiếm được áo vừa size của em rồi nè, muốn đổ mồ hôi hột á, mở cửa đi" Trương Mẫn đứng ngoài phòng tắm nói vọng vô.
"........."
Không nghe thấy âm thanh gì Trương Mẫn áp sát cửa phòng tắm gõ mạnh "Triệu Phiếm Châu, mở cửa đi em, anh đem đồ cho em nè!".
Cánh cửa đột ngột mở ra, một bàn tay nắm lấy vai Trương Mẫn kéo thẳng vào phòng tắm.
"Ưm....Mẫn Mẫn, em nóng quá!" Triệu Phiếm Châu thở dốc, gương mặt phiếm hồng còn đọng lại hơi nước khiến cho cậu trở nên quyến rũ mấy phần. Trương Mẫn tim đập nhanh nhìn chầm chầm vào Triệu Phiếm Châu, trong điểm của anh đặt ở ngay đôi môi đỏ mọng ấy "Em...em nóng sao, em bị sốt hả...anh.....anh ra ngoài lấy thuốc cho em...!"
"Em không có sốt, Mẫn Mẫn, em....em muốn anh!" Cậu liếm nhẹ tai của Trương Mẫn đồng thời thổi một luồng hơi nóng vào cổ của Trương Mẫn khiến anh rùng mình nhẹ một cái, bên dưới cũng có dấu hiệu bị đánh thức.
Trương Mẫn dùng chút lý trí còn lại để chống chế "Phiếm Châu, em mau thay đồ lẹ đi rồi ra, anh ra trước đây" rồi cố gắng thoát khỏi bàn tay của Triệu Phiếm Châu, nhưng nào có dễ ăn như vậy. Triệu Phiếm Châu kéo anh lại, nắm lấy tay anh đặt lên côn thịt đã trướng đến phát đau của mình.
"Anh xem.... Nó đã cứng đến mức như vậy, rất cần có người vỗ về nó đó!". Trương Mẫn sau khi cảm nhận được vật đó thì giật mình nổi da gà "Lần này còn lớn hơn lần trước nữa, sao hôm nay đột nhiên lại như vậy!" Đang mải mê trong dòng suy nghĩ thì bị Triệu Phiếm Châu bắt lấy đôi môi hôn ngấu nghiến, hai người mạnh mẽ trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy, cậu cắn nhẹ vào đôi môi của Trương Mẫn khiến cho anh phải bật rên thành tiếng. Nắm lấy thời cơ Triệu Phiếm Châu đưa lưỡi của mình luồng lách khám phá hết khoang miệng của Trương Mẫn, vị mặn của thức ăn khi nãy còn chưa vơi đi cộng với vị ngọt của nước bọt có trong miệng Trương Mẫn khiến cho Triệu Phiếm Châu đê mê mãi không muống dứt ra. Trương Mẫn bị kéo vào cuộc dạo chơi đến mức đầu óc mụ mị, cho đến khi không thể thở được anh mới nhẹ nhàng đánh vào ngực của Triệu Phiếm Châu báo hiệu anh đã sắp hết hơi rồi đấy. Tuy còn luyến tiếc nhưng Triệu Phiếm Châu không muốn khiến Trương Mẫn khó chịu nên đành buôn ra, kéo theo đó là sợi nước miếng của hai người như một minh chứng cho nụ hôn nồng cháy vừa rồi.
"Giúp em với, Mẫn Mẫn" Triệu Phiếm Châu thở gấp tay nắm lấy tay Trương Mẫn tự mình tuốt lọng. Trương Mẫn thấy người thương của mình chật vật như thế thì không nở "Để anh!".
Trương Mẫn ngồi xuống đối diện tiểu Phiếm Châu thầm cảm thán "thật to, còn to hơn của mình!", Anh dùng lưỡi mình liếm nhẹ ở đầu khất, cảm nhận được vị mặn mặn nhạt nhạt, anh từng bước liếm lấy chất dịch đang ra nơi đầu khất, càng lúc càng nhanh, phía trên Triệu Phiếm Châu đã sướng đến run người.
(Ọt) Trương Mẫn đã cho toàn bộ dương vật của Triệu Phiếm Châu vào miệng mình.
"Ưm...Mẫn Mẫn... sướng lắm...anh làm tốt lắm....a~". Tuy đây không phải lần đầu tiên hai người quan hệ nhưng lần này Trương Mẫn phải công nhận của Phiếm Châu thật sự to, anh phải mất một lúc sau mới thích nghi được. Trương Mẫn bắt đâu ngậm chặt lấy của Triệu Phiếm Châu mà mút, anh nhẹ nhàng dùng đôi môi của mình mà ra vào tuốt lấy dương vật ấy như muốn hút hết tinh túy có trong đấy.
"Ưm...Mẫn Mẫn.....em.....em ra đây!!!!" Triệu Phiếm Châu nắm lấy đầu Trương Mẫn nhấp vài cái vào miệng anh rồi phóng thích.
"Ưm..." Trương Mẫn nhăn mặt, khó khăn nuốt lấy số tinh dịch vừa rồi, có một vài giọt bị tràn ra men theo mép miệng anh mà rơi xuống đất.
Không để Trương Mẫn kịp hoàng hồn. Triệu Phiếm Châu nhanh chóng bế anh vào bồn tắm, xả vòi sen từ trên xuống làm cho anh và Trương Mẫn đều ướt như chuột lột. Đôi tay nhanh nhẹn lột sạch quần áo của anh, dùng chiếc áo ấy cột đôi tay của Trương Mẫn lại.
"Triệu Phiếm Châu, hôm nay em làm sao vậy?" Trương Mẫn hoảng hốt .
"Em muốn anh, cho em đêm nay!"
"Nhưng sao e phải trói anh lại?"
Triệu Phiếm Châu cười tà mị "Anh không thấy tình thú sao? Với lại phạt anh lúc nãy dám bảo em là 0".
"Gì chứ, nhưng mà.....ưm...". Trương Mẫn chưa kịp nói gì bị Triệu Phiếm Châu đè xuống hôn tới tấp. Cậu hôn từ đôi môi xuống cằm, rồi đến cổ và xương quai xanh của anh, mỗi nơi đi qua, cậu đều nhẹ nhàng để lại một dấu hickey ở đó.
"Ưm~" Trương Mẫn bật ra tiếng rên nhẹ.
"Chỉ mới nhiêu đó mà anh đã sướng đến vậy rồi sao, Trương tổng!?"
Trương Mẫn nghe thấy thì cảm thấy xấu hổ, quả thật anh không thể kìm chế trước sự điêu luyện của Triệu Phiếm Châu, nhưng Trương Mẫn nào có dễ nhận vậy, anh chống chế "Không có, anh không có cảm giác gì hết!"
"Chậc chậc" Triệu Phiếm Châu lắc đầu. "Trương Mẫn, anh không ngoan, phải phạt.

Triệu Phiếm Châu cúi xuống nắm lấy khúc thịt dư của Trương Mẫn, dùng đầu ngón tay cái lướt nhẹ qua lại đầu khất của Trương Mẫn, dịch từ đó bắt đầu rỉ ra, cậu đưa lưỡi mình liếm lấy nước dịch đó "Vị thật ngon, bảo bối". Nói rồi Triệu Phiếm Châu hung hăng mà sục lên sục xuống, tay còn lại thì vui đùa ở hai hạt đậu của Trương Mẫn, chúng cũng sưng đến đỏ.
"Phiếm Châu, anh muốn ra...ưm..sướng ...sướng quá" Trương Mẫn vặn vẹo hẩy hông theo nhịp tay nhanh của Triệu Phiếm Châu hòng muốn được xuất tinh thì Triệu Phiếm Châu bất ngờ dừng động tác lại khiến Trương Mẫn cảm thấy hụt hẫng trống trãi.
"Hic....sao lại...sao lại ngừng lại!!!" Trương Mẫn khó chịu vặn vẹo người, mắt anh như bị phủ một tầng sương long lanh đòi hỏi.
"Vậy anh nói xem, ai là một" Triệu Phiếm Châu chọc ghẹo, tay đôi khi lại gãi gãi đầu khất khiến Trương Mẫn giựt bắn người.
"Hic...hic..là em...em là 1, làm ơn, tuốt lọng anh đi, để anh ra đi mà xin em mà!!!".
Triệu Phiếm Châu nghe thế vô cùng hài lòng gật đầu, "Được, chiều theo ý anh". Cậu dùng tay nhanh chống sục với tốc đạn bắn, chỉ trong tích tắc, Trương Mẫn run người rồi bắn hết vào tay của cậu.
"Ưm.....thật thoải mái!".
Triệu Phiếm Châu cho số tinh của Trương Mẫn vào miệng mình rồi lại dùng miệng truyền qua miệng của Trương Mẫn, ép anh nuốt hết số tinh cùng nước bọt của mình.
"Anh xem, nếu làm vậy con sinh ra sẽ vừa giống anh vừa giống em đấy" Triệu Phiếm Châu thiếu đánh trêu chọc.
"Điên rồ thật mà!" Trương Mẫn còn đang thở dốc sau đợt lên đỉnh vừa rồi thì quay sang chửi.
"Lại chửi em, không ngoan rồi, phải phạt".
"Á..đừng".
Trương Mẫn còn chưa kịp lấy hơi thì cảm nhận được phía sau lỗ hậu môn có gì đó đưa vào luân động, cảm giác chật chội ập đến khiến anh khó chịu "Rút ra đi Phiếm Châu, anh xin em đó". Mặc kệ lời Trương Mẫn nói, Triệu Phiếm Châu cứ cho tay ra vào nơi huyệt đạo của Trương Mẫn, một ngón rồi hai ngón mạnh mẽ móc nơi đó làm cho Trương Mẫn rên rỉ không ngừng gọi tên cậu.
"A~ ưm Phiếm Châu đúng rồi, a.. là chỗ đó...ưm....."
"Anh xem nè, anh đang cương lên với những ngón tay của em, đúng là một tiểu dâm đãng mà!!" Triệu Phiếm Châu buông lời bông đùa.
Trương Mẫn như bị mất đi lý trí, đầu óc anh giờ chỉ còn hình ảnh Triệu Phiếm Châu và nhục dục, anh mạnh mẽ thốt lên lời mà khi tỉnh lại anh chắc chắn sẽ tự bóp cổ chính mình "Phải...ưm....anh là tiểu...tiểu dâm đãng của riêng em, chỉ dâm đãng với riêng em thôi Triệu Phiếm Châu..".
"Đệt..anh muốn mạng em thật mà, chiều ý anh!" Triệu Phiếm Châu sao khi nghe những lời như rót mật vào tai thì hừng hực khí thế nâng mông Trương Mẫn lên mạnh mẽ tiếng vào từ sau.
"Hic...Phiếm Châu...to to quá..anh đau!" Trương Mẫn run rẩy người, bên trong hậu môn không ngừng co thắt khiến ngoài đây Triệu Phiếm Châu cũng đỏ mặt đau đớn.
"Sao lần thứ hai rồi mà còn bóp chặt thế, thả lỏng đi bảo bối sẽ không đau nữa đâu!" Triệu Phiếm Châu vừa vỗ về Trương Mẫn vừa nhẹ nhàng đẩy côn thịt vào.
"Á...đau bỏ mẹ vậy mà nói không đau...dối trá!!" Trương Mẫn tức giận chửi. Triệu Phiếm Châu nhẹ nhàng mút lấy tai anh, xoay mặt anh hướng đến mặt mình mà hôn để giúp anh quên đi cơn căng cứng dưới hậu môn, đồng thời nhấp điều nhịp, từ chậm rãi đến nhanh dần, nhanh chóng cơn khoái cảm lại ập đến với hai người.
"A~ nhanh lên Phiếm Châu ~ Ớ" Trương Mẫn sung sướng rên đến lạc giọng.
"Tiểu dâm đãng, em thao chết anh!" Triệu Phiếm Châu cởi tay trói cho Trương Mẫn, bế thốc anh dựa vào tường điên cuồng nhấp.
"Ưm...há há..đúng rồi là chỗ đó, Triệu Phiếm Châu em thật khỏe..ưm". Hai người cứ dây dưa qua lại, trong căn phòng tắm lạnh lẽo, hoà với tiếng nước  rên của hai người là tiếng nước chảy đều đều. (Tháng này Trương gia đóng tiền nước mỏi tay).
"Ưm.~ Châu Châu, anh muốn bắn, a~" Trương Mẫn gần đạt đến đỉnh điểm, liên tục nhấp hông phối hợp nhịp với Triệu Phiếm Châu.
"Được bảo bối.... Đợi em ra chung với anh". Triệu Phiếm Châu nhấp vài phát cuối rồi đem toàn bộ tinh trùng bắn sâu vào trong huyệt đạo của Trương Mẫn, đồng thời Trương Mẫn cũng đạt đỉnh phóng thích hết lên bụng Triệu Phiếm Châu.
"A~....".
Dòng tinh ấm nóng đang trào ra từ nơi huyệt đạo, khiến Trương Mẫn thoải mái ngáp một cái, nhưng câu sau của Triệu Phiếm Châu kéo anh bừng tỉnh khỏi cơn mộng.
"Bảo bối, của em lạu cứng nữa rồi, xem ra đêm nay ít nhất cũng phải 4 lần".
"Khoan đã... Cái gì....ưm" Trương Mẫn. Anh chưa kịp định thần lại thì Triệu Phiếm Châu lại nhấp tiếp tục, lần này hai người nhấp từ phòng tắm nhấp đến giường, và tại nơi đây, hai người ân ái cả một đêm!

"Uầy, có 1 lọ nhỏ thôi mà công lực ghê thiệt". Trương Kiều đứng ngoài cửa phòng thích thú nghe lén. Sau khi nắm chắc hai người này sẽ mây mưa cả một đêm, cô lấy điện thoại nhắn tin cho Lăng Duệ
"Cảm ơn thuốc của anh bác sĩ Lăng, công dụng quả thật tuyệt vời!"
Rồi ung dung về phòng đeo headphone chìm vào giấc ngủ.
Bên này, Trương Mẫn bị làm thịt đến 5 giờ sáng, thân thể rã rời mệt mỏi ngủ được Triệu Phiếm Châu đưa đi vệ sinh sạch sẽ rồi trở về đắp chăn ôm ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro