chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Soojin đến Seo's Land lấy bản báo cáo thư kí Lee dặn. Lúc trở ra cô mới để ý đến một phòng làm việc vẫn sáng đèn, Soojin đi đến không gõ cửa trực tiếp mở nó ra.

" Sao giờ này vẫn còn ở đây? " Soojin không hài lòng nhìn người trước mặt mình.

" Tôi chưa làm xong việc. " Shuhua hơi bất ngờ khi thấy Soojin đứng ở cửa nhưng cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc ra ngoài.

" Để mai làm cũng được. " Soojin nói.

" Tôi phải nhanh chóng hoàn thành công việc. "  Shuhua vẫn cúi đầu làm việc không quan tâm đến sự hiện diện của Soojin, hay nói chính xác hơn là cô đang cố gắng lờ đi.

" Cô muốn nhanh chóng rời đi thế sao? " Soojin hỏi có chút đau lòng trong giọng nói.

Shuhua dừng bút cuối cùng cô cũng chịu ngẩng lên nhìn Soojin.

" Đó không phải là điều cô muốn sao? " Shuhua trả lời.

Một khoảng im lặng giữa hai người, ánh mắt chứa cảm xúc lẫn lộn của cả hai nhìn chằm chằm vào đối phương. Cuối cùng Soojin cũng là người dứt ra trước.

" Xin lỗi...ưm về chuyện sáng nay. " Soojin thở ra một hơi, cô cảm thấy áy náy vì đã nổi giận vô cớ với Shuhua.

" Không sao, tôi quên rồi. " Shuhua quay mặt đi, chuyện hồi sáng lại ùa về làm cô buồn bực, làm sao cô có thể quên được nhất là lúc cô bắt gặp Soojin đang cười nói cùng một người khác. Đôi khi Shuhua cảm thấy mình rất vô lý, rõ ràng quan hệ hiện tại của họ chỉ là đối tác làm ăn không hơn không kém. Vị trí của cô trong lòng Soojin cũng đã không còn như trước vậy hà cớ gì mà Soojin cùng một người con gái khác, người ngoài như cô trong lòng lại cảm thấy bực mình.

" Cô chưa ăn gì đúng không? " Soojin nghiêng đầu hỏi.

" Tôi không đói. Nếu không có gì phiền cô ra ngoài tôi cần tập trung. " giọng Shuhua có phần bực bội, rõ ràng bản thân tự nhủ rằng mình không có quyền giận Soojin, nhưng hành động và lời nói của cô thì hoàn toàn ngược lại.

Soojin nghe Shuhua đuổi nghĩ rằng cô ấy vẫn còn giận chuyện ban sáng. Soojin chỉ đáp một tiếng " Ừ. " rồi quay người rời khỏi phòng làm việc của Shuhua.

Đuổi cái là đi - Shuhua nắm chặt cây bút trong tay khi nghe thấy tiếng bước chân Soojin rời khỏi phòng.

Soojin đi xuống tầng trệt của toà nhà, thay vì rẽ xuống tầng hầm lấy xe, cô lại đi bộ ra ngoài. Cách đây hai dãy phố có một cửa hàng bán đồ ăn đêm khá ngon, Soojin thừa biết Shuhua ham công việc nhất định chưa ăn tối nên cô đi qua đó mua chút gì đó cho cô ấy ăn. Dù sao sức khoẻ cũng là quan trọng nhất. Cô trở về trên tay cầm một túi giấy màu trắng và một hộp sữa không đường. Soojin nhớ buổi tối Shuhua sợ béo nên rất ghét ăn đồ có dầu mỡ vì vậy mà cô chỉ mua đơn giản hai chiếc bánh bao chay và một hộp sữa không đường.


" Ăn đi rồi hãy làm việc. " Soojin đặt túi giấy và hộp sữa lên bàn.

" Tôi tưởng cô phải về rồi chứ. " Shuhua ngẩng lên ngạc nhiên nhìn Soojin.

" Giờ tôi về đây. Cái này là xin lỗi cho vụ hồi sáng, và tôi không muốn Sana giết tôi vì để nhân viên của cậu ấy chết đói đâu. " Soojin đùa.

" Ngoài trời lạnh thế, sao không quàng khăn vào. " cơn tức giận của Shuhua tự nhiên tan biến vì sự quan tâm của Soojin.

" Đừng lo, tôi khoẻ lắm.... " Soojin cười cười, tay xoa xoa cần cổ của mình. Đột nhiên nụ cười của cô cứng đờ, biểu cảm khuôn mặt bỗng dưng thay đổi. Cô dùng tay sờ khắp cổ mình.

Đâu rồi? - Soojin hoảng hốt cúi xuống nhìn cần cổ trống không của mình. Sợi dây chuyền của cô đã không cánh mà bay đi đâu mất rồi.

" Cô làm sao thế? " Shuhua thấy thái độ của Soojin đột nhiên trở nên hoảng loạn, cô ấy cúi đầu không ngừng tìm kiếm gì đó dưới sàn nhà. Sau đó cô thấy Soojin chẳng nói chẳng rằng lao thẳng ra ngoài thang máy. Shuhua không nhịn được cũng đứng lên đuổi theo.

Soojin khom lưng đi ngược về hướng lúc nãy mình vừa đi, ánh mắt đảo liên tục không sót chỗ nào tìm kiếm sợi dây chuyền. Cô dừng lại ở ngã tư trước mặt, ánh mắt rơi vào vật sáng lấp lánh ở vạch kẻ dành cho người đi bộ. Soojin không mất một giây nào suy nghĩ chạy thẳng ra đường mặc kệ đèn tín hiệu giao thông dành cho người đi bộ vừa chuyển sang màu đỏ. Cô mỉm cười nhặt sợi dây chuyền hình ổ khoá lên nắm chặt trong lòng bàn tay, cẩn thận phủi phủi vết bẩn trên mặt dây chuyền.

Shuhua chạy theo Soojin đến ngã tư trước mặt, cô thấy cô ấy bỗng dưng lao ra ngoài đường, nhặt vật gì đó lên. Cô khựng lại khi nhận ra đó là sợi dây chuyền hình ổ khoá của Soojin mua một cặp cho cô và cô ấy năm đó. Shuhua cắn chặt lấy môi dưới, Soojin vẫn còn giữ vật đó, lại còn rất trân trọng nó nữa.

Ánh đèn từ phía sau truyền tới làm Shuhua giật mình, một chiếc xe đang lao thẳng về phía Soojin đang đứng mà người kia vẫn không hề hay biết. Cô hoảng hốt nhìn chiếc xe rồi lao về phía Soojin đẩy cô ấy ra xa.

Soojin nghe thấy một tiếng kíttt dài truyền tới khi cảm thấy bản thân mình bị ai đó ôm lấy đẩy sang một bên. Bàn tay cô va chạm mạnh với nền đất cứng rỉ ra chút máu. Cô vội kiểm tra sợi dây chuyền trong tay mình, thở phào nhẹ nhõm khi xác định nó vẫn an toàn và không bị trầy xước gì hết. Soojin chống tay xuống mặt đất cố gắng nâng người dậy.

" Này cô gì ơi, cô có sao không? " tiếng một người đàn ông vang lên làm Soojin chú ý, có vẻ anh ta là chủ nhân của chiếc xe vừa thắng gấp kia.

Soojin lúc này mới để ý ngoài cô ra còn một người nữa đang nằm trên đường bất tỉnh. Cô mở to mắt khi nhận ra người đó là Shuhua. Soojin lao về phía người đàn ông đang ôm Shuhua trong lòng hung hăng đẩy người đó qua một bên.

" Shu, Shu. Cô có sao không? Tỉnh lại đi. Shuhua. " Soojin lay mạnh người đang bất tỉnh trong lòng mình. " Anh còn làm cái gì mà không gọi xe cứu thương đi. " cô tức giận quay sang hét lên với người đàn ông bên cạnh mình. Anh ta thì bối rối gật đầu lấy điện thoại gọi xe cấp cứu tới.


Soojin ngồi chờ trên băng ghế dài ở hành lang bệnh viện, cô vùi mặt của mình vào hai lòng bàn tay.

" Cô Seo. " vị bác sĩ mặc áo blue trắng đặt một tay lên vai Soojin.

" Cô ấy sao rồi. " Soojin bật dậy khi thấy bác sĩ ra ngoài.

" Bình tĩnh, cô ấy không sao, chỉ bị xây xát nhẹ, bong gân ở tay và do va chạm mạnh nên bị ngất thôi. Chúng tôi đã kiểm tra một lượt và có vẻ như mọi thứ đều ổn. Chỉ cần chú ý đừng vận động mạnh ở tay trong vài ngày tới là được. " vị bác sĩ nói qua cho Soojin về tình hình của Shuhua.

" Thật là không sao chứ? " Soojin nghi ngờ hỏi lại.

" Thật, cô ấy vừa tỉnh lại rồi. Mọi thứ không có gì nghiệm trọng nên ngày mai cô có thể đưa cô ấy về nhà chăm sóc. " bác sĩ vỗ nhẹ vai Soojin rồi rời khỏi đó.

Soojin mở cửa bước vào bên trong đã thấy Shuhua ngồi trên giường bệnh, bàn tay phải được băng bó cố định bằng vải trắng. Nghe thấy tiếng động Shuhua liền quay đầu nhìn về phía cô.

" Không sao chứ? " Soojin ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh. Ánh mắt cẩn thận nhìn Shuhua một lượt.

" Không, tôi ổn rồi. " Shuhua mỉm cười nhìn Soojin.

" Có đau lắm không? " Soojin đau lòng nhìn bàn tay được băng bó của Shuhua, bàn tay cô vươn tới khẽ chạm nhẹ vào nó. Cô sợ nếu mình dùng sức Shuhua sẽ bị đau.

" Hơi thôi. " Shuhua trả lời, nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của Soojin trong lòng cô nổi lên những cảm xúc không rõ ràng. " Mà tôi muốn về nhà. " Shuhua nói.

" Mai, mai tôi đưa cô về. Đêm nay cô phải ở lại đây để theo dõi thêm. " Soojin kháng nghị, cô quả thực rất lo lắng cho Shuhua.

" Bác sĩ nói không sao rồi mà. " Shuhua thở dài, cô ghét mùi bệnh viện, ở đây dù là phòng riêng nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái.

" Tôi không lái xe đến, ngoan ở lại một đêm. Mai tôi sẽ đưa cô về nhé. " Soojin dỗ.

Đối với sự kiên quyết của Soojin, Shuhua chỉ biết gật đầu nghe theo. Tính Soojin cô biết, cô ấy đã quyết gì thì không thể thay đổi được. Vì vậy để tránh xảy ra cãi nhau cô đành thoả hiệp.


Shuhua giật mình, theo phản xạ níu lấy cánh tay Soojin khi thấy cô ấy đứng lên. Không phải để cô lại một mình chứ?

" Đi đâu? " cô nhìn người đang định xoay người đi.

" Ra ngoài một chút, sẽ trở lại ngay." Soojin hơi ngạc nhiên vì phản ứng của Shuhua.

Shuhua lúc này mới yên tâm buông cánh tay của Soojin ra để cô ấy rời khỏi phòng bệnh. Khoảng mười mấy phút sau cô thấy Soojin quay lại, trên tay là một hộp cháo hãy còn bốc khói.

" Ăn chút đi, cả tối không ăn gì rồi. " Soojin đặt hộp cháo lên bàn rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.

Quả thực cả ngày Shuhua chưa ăn gì, bụng có hơi đói. Lúc nãy cũng chưa kịp ăn đồ Soojin mua đã bỏ chạy theo cô ấy. Cô vươn tay định cầm lấy cái thìa trên bàn thì bị Soojin nhanh tay đoạt lấy.

" Để tôi. " Soojin mở nắp hộp cháo nghi ngút khói. Xúc từng thìa không đầy không vơi đem đến trước mặt thổi nguội rồi đưa đến miệng Shuhua.

Shuhua cũng không phản kháng, chỉ há miệng nhận từng thìa cháo Soojin đưa tới.

" Há miệng nào. " một thìa nữa lại đưa đến trước mặt Shuhua.

Shuhua lắc đầu, phồng miệng ra hiệu mình vẫn còn. Soojin không thu tay lại đợi Shuhua nuốt hết cháo trong miệng, tiếp tục đút thìa tiếp theo vào miệng cô ấy.

Shuhua cảm giác lúc này so với vài năm về trước không khác nhau là mấy, hồi đó Soojin cũng như vậy kiên nhẫn đút cho cô ăn. Cô nhìn người đang chuyên tâm thổi nguội cháo cho mình không rời mắt. Phút chốc cô cảm giác cái gì đó vừa nghẹn lên ở cổ, sống mũi cay cay.

" Sao thế? " Soojin thấy đôi mắt Shuhua hồng hồng, sợ cô đau ở đâu vội vàng hỏi.

Shuhua vẫn không rời mắt khỏi Soojin lắc đầu.

" Cảm thấy không ổn phải nói nhé. Tôi sẽ đi gọi bác sĩ. " Soojin quan tâm dặn dò.

" Vật đó quan trọng với cô đến vậy sao? Nếu lúc đó tôi không đến kịp, thì người nằm đây chắc chắn là cô rồi. " Shuhua đột nhiên lên tiếng, cô nhớ lại khuôn mặt Soojin rạng rỡ khi tìm thấy sợi dây, bàn tay trân trọng cẩn thận phủi phủi mặt dây chuyền.

" Tôi không mong cô xuất hiện lúc đó, thà tôi người nằm còn hơn. " Soojin cúi đầu, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy.

" Soojin... " Shuhua gọi. Nhưng im lặng khi Soojin tiếp tục trả lời câu hỏi ban nãy của cô.

" Sợi dây chuyền đó đối với tôi mà nói còn quan trọng hơn cả sinh mệnh. Cô cũng vậy. " Soojin ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngập nước của Shuhua.
__________________________________________________

Tác giả: minnguyen64

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro