Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời bắt đầu nổi gió cuốn theo cát bụi tung mù mịt . Cô đứng giữa con đường  với xung quoanh là người chạy ngược người bước xuôi tránh cơn mưa lớn sắp tới mà bỗng cảm thấy hoảng sợ và lạc lối . Cô nên bước tiếp , dừng lại , hay lùi về phía sau trên con đường mưa bão này . Đau khổ , thất vọng , uất ức , hối hận ; một đống cảm xúc đè chặt vào tim làm lồng ngực cô tê dại . Vậy đây là cảm giác bị phản bội ? Vậy bây giờ là cô đang phải chịu cái quả báo vì đã lấy thứ không thuộc về mình ? Khốn nạn! Biết trước sẽ có kết cục này mà sao cô vẫn cứ lao vào như thiêu thân không sợ lửa . Tại sao chứ ? Vì đã quá yêu anh đến mức mất đi cả lí trí ? Hay là vì chính anh đã mang đến cho cô những hi vọng về một tình yêu mãi mãi ? Cô biết không có cái tình yêu như thế nhưng cứ gạt phăng đi ý nghĩ đó mà cho rằng biết đâu mình là ngoại lệ . Bây giờ chỉ biết ôm cái ảo tưởng mà gặm nhấm đau đớn . Cô … nên từ bỏ anh như lúc đầu cô đã chọn … Ngước mặt lên nhìn bầu trời xám xịt , hai hàng nước mắt cô chảy tự do xuống gò má . Những tưởng cuộc đời cô sẽ không còn phải đau khổ khi lấy anh nữa, thật chẳng ngờ bây giờ mới chỉ là mở đầu cho cuộc đời đầy sóng gió này …

Chương 1 : Cô gái trở về

-         THĂNG NHÓC KIA ! MÀY CHẮC NUỐT PHẢI GAN KHỦNG LONG RỒI ĐÚNG KHÔNG !

Hàng xóm xung quanh giật mình bởi cái tiếng the thé phát ra từ ngôi nhà số 46. Đừng thắc mắc tại sao mọi người lại biết là ở căn nhà đó vì cái giọng lanh lảnh có một không hai đó là ‘ độc quyền ‘ của bà Nhung – chủ nhân căn nhà. Căn nhà đó chỉ có hai người ở gồm bà Nhung và đứa cháu trai gọi bằng dì nhưng luôn luôn ‘ vui nhộn ‘ vì ngày nào cũng có chuyện để hai dì cháu bên ấy đấu khẩu với nhau. Bình thường thì bà Nhung là một con người hiền lành và tốt bụng , đối xử với mọi người rất nhã nhặn và lịch sự nhưng không hiểu sao cứ mỗi lần vào nhà bà lại biến hình thành mụ la sát.

Còn cái lí do hôm nay bà Nhung ‘ xù lông ‘ lúc giữa trưa là vì ….

-         Á Á ! ĐỪNG XÁCH TAI CHÁUUUU !

Hoàng Trung – đứa cháu của bà Nhung đang quoằn quoại đau đớn hét thất thanh khi bị bà dì xách ngược tai lên

-         Mày nói nhanh ! Tiền lương trong thẻ của mày đâu hết rồi ! Mới lãnh lương được có hơn nửa tháng mà đã tiêu hết sạch tiền rồi hả thằng khỉ kia !

-         Dì lại kiểm tra tin nhắn ngân hàng trong điện thoại của cháu đúng không ! Tháng lương đầu tiên gì phải để cháu chiêu đãi bạn bè chứ !

-         Trời đất quỷ thần hà bá ơi ! Cả chục triệu chứ ít đâu hả Trung !

-         Thôi ! Dì đừng gọi cả bầy ra thế ! Trong bóp cháu còn gần hai triệu này ! Tiêu từ giờ đến lúc lãnh lương tháng tới là đủ rồi !

Bà Nhung bực tức gõ vào đầu thằng cháu một cái giáng trời mặt càng ngày càng đỏ lên vì tức rồi làm một tràng không dứt hơi

-         Trung ơi ! Chắc tao lên tăng xông chết với mày quá ! Làm đến đâu mày tiêu sạch đến đấy thì bao giờ ngóc đầu lên nổi được hả con ! Bây giờ cơm nước chỗ ở mày không phải lo nên mày mặc sức phá đúng không ! Vậy mà lúc nào cũng nhọn cái mỏ lo cho tao với mẹ mày ! Mày đã lo được gì chưa hay từ nhỏ đến giờ tao phải đau đầu bạc tóc vì mày !

-         ĐAU LẮM NHÁ DÌ ! – Hoàng Trung xuýt xoa chỗ vừa bị gõ – Tháng đầu tiên mới làm phải ngoại giao xíu chứ ạ !

-         Mày mà còn nhỏ thì tao lôi mày ra quất cho nhừ đòn rồi con ạ ! Đau à ! Muốn ăn cái nữa không ! Tao không nói nhiều nữa ! Đưa thẻ đây , bắt đầu từ tháng lương sau tao chỉ đưa cho mày 1/3 tiền lương thôi còn lại tao sẽ giữ cho mày phòng lúc mày đau ốm bệnh tật hay có chuyện !

-         Dì đừng có mà rủa cháu nhá ! Không đưa !

Hoàng Trung vồ lấy cái ví ở đầu giường chạy một mạch ra khỏi phòng xuống lầu . Bà Nhung không phản ứng kịp đơ người một lúc rồi sau đó mới tá hỏa đuổi theo thằng cháu láu cá . Thành thử ra cả hai dì cháu đuổi nhau khắp căn nhà lớn vừa đuổi vừa ỏm tỏm nhặng xị ầm ĩ cả nhà . Đúng lúc đấy cánh cửa chính bật mở, một đôi giầy đỏ bước vào. Chứng kiến cảnh tượng tùm lum đó của hai gì cháu, chủ nhân đôi giày đỏ mỉm cười nhẹ. Đúng là cảnh tượng quen thuộc, người ấy dựng chiếc vali đang kéo xuống và cất tiếng.

-         Hai người đang ăn mừng cháu về sao?

Cả hai giật mình dừng những hành động đang làm lại (đang giằng xé cái bóp của Hoàng Trung). Giọng nói này…không lẽ… Cả hai quoay ngoắt ra cánh cửa, liền sau đó 4 mắt trợn tròn ngạc nhiên và cùng đồng thanh

-         THIÊN MẪN ?

Phải, chủ nhân của đôi giầy đỏ là một cô gái. Cô đang nghiêng đầu nhìn bà Nhung và Hoàng Trung rồi cười tươi. Cô gái có một mái tóc dài gần đến eo màu đỏ tím , một đôi mắt sáng , một gương mặt không đẹp tuyệt trần như mĩ nhân nhưng lại tràn đầy sức sống. Cô ấy là Thiên Mẫn.

-         Phải! Vậy là mọi người vẫn còn nhận ra! Thiên Mẫn về rồi đây!

Bà Nhung hét lên một tiếng sung sướng chạy lại ôm chầm lấy cô cháu gái và lại làm một tràng

-         Trời ơi con bé này! Sao lúc nào cũng thoắt ẩn thoắt hiện thế! Về mà cũng không báo ho ai một tiếng để đi đón nữa! Về lâu chưa! Về một mình thôi sao! Ôi con bé này! Nó đã cao hơn tí nữa rồi!

-         Haha ! Được rồi mà dì ! Cứ từ từ ! Con ăn bám dì lâu đấy nên gì tha hồ hỏi ! Dì định cho cô cháu gái vừa đi xa về đứng đây sao !

-         À! Phải rồi! Phải rồi! – Bà Nhung buông Thiên Mẫn ra rồi cuống quít kéo cái vali của cô – Vào đây đi ! Nào ! – Rồi bà lăng xăng đi vào trong trước

Nãy giờ Hoàng Trung chỉ đứng im mà không tỏ thái độ gì . Thiên Mẫn liền đi tới huých vào tay anh một cái .

-         Thái độ đấy là sao hả ? Chị mày về không vui sao !

-         Không ! Chỉ là…- Hoàng Trung ấp úng – Hơi bất ngờ thôi !

Thiên Mẫn gườm thằng em, thằng nhóc này đúng là…

-         Vui quá hết biết mở lời sao đúng không ! Xì ! Nói đại ra đi còn bày đặt mặt lạnh nữa !

Hoàng Trung bỗng đỏ mặt khi bị nói trúng tim đen,  bà chị già này lúc nào cũng đi guốc trong bụng anh, bao nhiêu năm rồi vẫn láu cá như vậy. Hoàng Trung giật lấy cái túi Thiên Mẫn đang xách.

-         Để tôi mang vào cho !- Rồi đi thẳng vào trong tránh quê mặt

Thiên Mẫn bật cười. Mọi người vẫn như 5 năm trước nhỉ. Dì Nhung vẫn không già đi, vẫn yêu thuơng con cháu như xưa, vẫn nhiệt tình kiểu thái quá, vẫn ấm áp như vậy. Hoàng Trung tuy đã lớn hơn, đẹp trai hơn, ra dáng hotboy hơn, nhưng vẫn chỉ là một thằng nhóc thích che giấu cảm xúc. Và cả ngôi nhà này, cả thành phố này cũng vậy, vẫn giống như 7 năm trước khi mà cô rời bỏ nơi này. Chỉ có cô thay đổi thôi sao? Cô thở dài. Azz ! Cô lại suy nghĩ nhiều rồi.

-         Thiên Mẫn à! Còn đứng ngoài đó làm gì thế!

-         Vâng ! Cháu vào đây !

Thế là từ nay, một cuộc sống mới sẽ lại bắt đầu ở nơi cô đã từng từ bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro