Chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tựa: Yêu Thương Mù Quáng

Chính thức đổi tên truyện từ The Last Battle thành Yêu Thương Mù Quáng nhé mọi người ˆˆ

Tác Giả: TQ Kenz Shinjiz

Tình Trạng: Completed

Thể Loại: Action, Romance

Warning: 15+

Thường thì Kenz không dùng từ ngữ quá láo lếu (tục) trong truyện nếu không cần thiết, nhưng trong truyện này sẽ có khá nhiều từ ngữ không được văn minh cho lắm cho nên những ai mà có lỡ vào thì nên ra ngay nhá còn không thì cũng đừng nói gì vì mình đã cảnh báo trước rồi ná ^^

Giới thiệu Nhân Vật:

Hell - Trương Hàn Hải Đăng - người ta đều gọi Nó với cái tên là Hell, không ai biết Nó từ đâu đến, chỉ biết Nó là một người mà ai đụng vào đều sẽ được nó đưa vào địa ngục với đúng cái tên gọi của mình.

Suhz - Nguyễn Bùi Pha Lê - Nhỏ bạn Đăng mới quen tình cảnh cũng không hơn gì Đăng và cũng không ai rõ. Người ta biết nhỏ với cái tên khá máu, Flame (lửa), lửa mà đi chung với địa ngục thì còn gì bằng chứ.

Devil - Cố Huy Long - một Devil thật sự đúng với cái tên của mình, tàn bạo và rất khát máu.

Frozen - Trần Nguyên Khánh - một chàng trai lạnh lùng như cái tên của anh, Frozen (đóng băng) bạn thân của Devil. Đi chung với tên khát máu thì máu lạnh là quá chuẩn rồi.

Chương I - Quá Khứ

"Cám ơn em nhìu nhé Hải Đăng, hôm nay đến đây được rồi, em có thể về." Anh Thiên, người phụ trách quán bar của Đăng đang làm nói với nó khi đồng hồ đã chỉ 12 giờ và khách đã thưa bớt.

"Cám ơn anh." Chào anh Thiên nó đi thay đồ, cất bộ đồng phục vào trong ngăn tủ của mình rồi khoác lên mình bộ đồ thường ngày. Quần jean bụi, áo ba lỗ và cái áo khoác đen, thêm cái nón lưỡi trai đen và đôi nike nó bỏ ra khỏi quán và đến chỗ hẹn.

.....

"Sớm vậy mày?" một cô gái có bộ dạng khá giống Đăng từ đầu đến chân trong cách ăn mặc đang ngồi chờ nó trên một chiếc xe môtô phân khối màu xám khinh khỉnh hỏi.

"Hôm nay ít khách, mà có việc gì gọi tao gấp vậy?" Đăng hất mặt lại nói với nhỏ kia.

"Cái bọn ch* chết bên cầu P lại qua quậy, đánh tụi thằng Phong nhém chút nữa là đi đời rồi, giờ tụi đàn em đang chờ mày xử đấy" Người kia lại tiếp tục du côn trả lời.

"Tụi nó làm cho bao nhiêu anh em bênh mình bị thương, tao sẽ trả lại cho tụi nó gấp 10 lần, thế mày đã kêu tụi kia chuẩn bị xong hết chưa?" Đăng lại tiếp tục hỏi, dám đánh lén người của nó thì cứ chờ mà lãnh hậu quả đi.

"Xong hết rồi, chỉ chờ mày là xuất phát" Người kia gật gù rồi quay lại ngồi ngay ngắn trên xe mà đội lên đầu cái nón bảo hiểm của mình.

"Được, đi thôi" Đăng cũng vất đại chiếc xe đạp cộc cạch của mình mà nhảy lên chiếc phân khối màu đen rồi phóng vù đi không chờ người kia kịp nói địa điểm.

.............

"Hell, Flame" một đám người vừa thấy bóng hai chiếc xe phân khối chạy xé gió dừng lại thì đã chạy ra chào đón.

"Chuẩn bị chưa, tụi nó đánh một, trả tụi nó mười, cho biết đừng bao giờ mà đụng đến người của Hell này" Hell không để ý đến lời chào của tụi kia mà nói luôn.

"Xong hết rồi" Một anh chàng cỡ khoảng hai mốt, hai hai tuổi lên tiếng.

"Được, đi thôi" Hell gật đầu hài lòng rồi lại nhảy phốc lên xe rồ ga phóng thẳng theo đường tới cầu P, những người còn lại cũng chỉ đành ngậm ngùi mà đi theo.

"Cô ấy lại nữa rồi đấy" một thằng nhóc khoảng mười bảy mười tám tuổi lên tiếng lắc đầu rồi cũng nhảy lên chiếc phân khối của mình mà phóng theo nó.

.............

"Bọn mày cũng giỏi lắm, vậy thì tao đỡ phải mất thời gian tìm bọn mày" Hell dừng xe lại, ung dung bước tới đứng trước mặt một tên cao to có mà gấp đôi mình, mặt bậm trợn nói khinh khỉnh như tên kia chả là gì cả.

"Cứ tưởng đâu cầm đầu của Bloodthirsty là ai, thì ra chỉ là một con oắt con" tên kia nhìn thấy nó thì khinh khỉnh nói rồi cười ha hả lên làm bọn đàn em gã cười theo.

"Một lũ chó hùa, để hôm nay con oắt con này sẽ cho tụi mày biết Bloodthirsty không phải để cho tụi mày ăn hiếp dễ dàng đâu" Hell trả lời, đầy tức giận. Không thèm để ý là lúc này chỉ mới có mình mình trong khi đó bên kia lại quá đông, có đến một trăm người là ít.

Nhanh như cắt nó rút từ trong áo ra một con dao dài khoảng một gang tay mà lụi thẳng vào bụng tên bậm trợn có lẽ là đại ca kia. Hell làm nhanh đến nỗi khi mà nó đã rút dao ra và bụng tên kia đã bị chảy máu mà cũng chưa ai có phản ứng gì, nhếc mép lên tạo thành một nụ cười nữa miệng, nó thẳng chân đạp cho tên đó một cú vào ngay chỗ vừa bị đâm làm máu phun tung toé vào mặt vào người mình.

"ĐẠI CA, ĐẠI CA CÓ SAO KHÔNG?" Bọn kia sau một lúc ngạc nhiên thì hoàng hồn chạy lại phía tên kia mà hét lên.

"Bọn mày giết con nhỏ đó cho tao!" Gã một cách yếu ớt ra lệnh cho bọn đàn em.

"Dạ!" bọn kia nghe vậy thì mặc tên đại ca của bọn chúng đang nằm đó thoi thóp mà quay lại chỗ Hell bây giờ đã có khoảng năm mươi người khác đang đứng đó mà lao vào, thế là cuộc hỗn chiến bắt đầu và người châm ngòi là chính nó.

Hell ra hiệu không cho ai ra tay mà một mình xông vào đám hỗn độn kia, trên tay không biết từ bao giờ đã có một thanh kiếm Nhật dài khoảng một mét, nó cứ như thế mà một mình chọi hơn một trăm tên. Mỗi nhát kiếm của nó là phải có ít nhất hai tên thiệt mạng và trong đó sẽ có một tên đứt thành hai khúc, bao nhiêu tên xông vào là bấy nhiêu tên dội ra và đương nhiên là không có tên nào toàn mạn cả. Nó cứ say xưa chém như thế hết tên này đến tên khác, cặp mắt thì bắt đầu dại đi cùng lúc hiện lên một màu đỏ sẫm như máu làm cho tất cả những ai đang nhìn nó lúc này đều phải rùng mình kinh hãi, ngay cả những người đã theo nó bôn ba những trận chiến trong hơn ba năm nay.

Sau một lúc khoảng gần ba mươi phút, khi thấy Hell đã có dấu hiệu kiệt sức thì bọn kia mới bắt đầu ra tay, và đúng là một lũ Bloodthirsty, khát máu. Họ cứ như thế mà đâm mà chém nhau một cách kinh rợn, máu me lênh láng, xác chết chồng chất lên nhau ngổn ngang, tên nào hên lắm thì còn nguyên vẹn nhưng da số thì đứt tay, chân lìa không thì thành hai mãnh nhìn thật đáng sợ. Những người còn sống sót thì vẫn còn đang say xưa đánh chém nhau không hề có chút gì là có dấu hiệu chấm dứt cho tới khi một mất một còn.

Sau hơn một tiếng đồng hồ thì bọn họ đã dẹp yên cái đám này trả thù cho Phong và mấy anh em, đúng như lời Hell nói, nhận một cho mười. Hậu quả là chỉ có hơn mười người của Bloodthirsty bị thương mà nguyên cái băng hơn hai trăm tên này từ ngày hôm nay sẽ đi vào lịch sử. Xác chết nằm ngổn ngang và người còn sống thì cười thích thú.

"Thôi các người dọn dẹp chỗ này đi, từ nay sẽ không còn cái tên cầu P này nữa" Nó nói rồi quay lại chiếc phân khối của mình củng nhỏ bạn thân Flame phóng vụt đi như xé gió.

......

"Thôi đi tắm đi rồi đi ngủ" Suhz phán một câu như vậy rồi bỏ Đăng đứng đó mà đi về phòng mình. Nó cũng đi về phòng mình, tìm trong tủ đồ một bộ đồ ngủ thoải mái và phóng vèo vô nhà tắm, nhìn mó bây giờ thật sự rất khiếp. Mình mẩy mặt mày đầy máu là máu thôi. Đứng dưới vòi sen nó thấy thật dễ chịu, xã hết máu trên người nó nhảy tót vào bồn nước đã pha sẵn mà ngâm mình, nó thấy thật nhẹ người, nó phải sống như thế này cho đến chết sao?

Phải nói một chút ở chỗ này, đây là nhà mà Đăng và Suhz cùng mua sau khi gặp nhau, cả hai không cần biết gia cảnh của người chung nhà với mình là ai, chỉ đơn giản là ở chung với nhau, có chung sở thích, chung môt hoàng cảnh là....bỏ nhà ra đi và cùng ở trong Bloodthisrty mà thôi. Sau một thời gian thì tụi nó cũng khá thân nhau và Suhz rất thương Đăng vì một lẽ, Suhz biết nó đã mất hết niềm tin vào chính mình và đơn giản nó cũng như cô, không giống những đứa con gái chỉ biết dựa vào con trai hoặc gia đình mà chỉ thích tự lập. Có nhiều lúc Suhz muốn biết thêm về gia cảnh của Đăng nhưng lại không hỏi được vì lúc nào hỏi nó cũng đều đánh trống lãng sang chuyện khác. Có thể nói là Suhz là người duy nhất nó nói chuyện một cách tự nhiên chứ còn ra ngoài lúc nào nó cũng là một đứa khá trầm và ít nói nếu không muốn nói là nó không bao giờ nói.

......

"Đăng ơi, Đăng!" Tiếng của nhỏ Suhz làm Đăng giật mình tỉnh dậy. Do mãi nghĩ ngợi mà nó đã ngủ quên luôn trong bồn tắm, lật đật bước ra khỏi bồn tắm, lấy khăn lau sạch rồi mặc đồ xong nó bước ra mở cửa.

"Mày làm gì trong đó mà tao gọi hoài không được vậy?" Suhz thấy nó ra thì liền hỏi, giọng đầy lo lắng.

"Tao ngủ quên, mà mày không ngủ đi lên đây làm gì" Đăng thả người lên chiếc ghế xoay, chân gác lên bàn hỏi Suhz.

"Thì tại định đi ngủ mà thấy phòng mày còn bật đèn định vào xem mày làm gì, ai dè không thấy mày trong phòng, mà cứ nghe nước chảy mà gọi lại không thấy mày trả lời thành ra tao lo, gọi mày hoài không được" Suhz lại nói, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên nó ngủ quên trong nhà tắm mà.

"Hahaha, tao chưa chết được đâu, thôi mày về phòng ngủ đi, mai còn phải đi học" Đăng cười nụ cười giả tạo rồi đứng dậy đẩy Suhz ra khỏi phòng mình, không cho cô bạn kịp hó hé thêm tiếng nào.

"Uhm, mày cũng ngủ sớm đi" Suhz biết không thể nấn ná thêm được nữa nên đành ngậm ngùi đi ra ngoài.

Ngồi một mình trong phòng bỗng dưng chuyện lúc chiều giữa hai cha con nhà kia lại làm nó nhớ lại chuyện của hơn ba năm trước.

FLASHBACK:

"Mày đúng là cái đồ ăn hại mà, đầu óc mày tối ngày chỉ để trên cây thôi hay sao mà không nhớ cái gì hết vậy hả!" Tiếng người đàn ông đay nghiến làm nó thấy phát khiếp, nó không hiểu sao mỗi lần mà ông bị stress thì cứ phải lôi cái tật lơ đễnh của nó ra mà mắng nhiết mãi. Cũng như lần này đây.

"..." Đăng im lặng không nói gì.

"Học hành thì không ra gì, tối ngày chỉ biết tụ tập bè bạn phá làng phá xóm, tối ngày chỉ biết nghĩ để làm sao mà phá để cho người ta mắng vốn ba mẹ mày thì giỏi chứ học hành thì có thấy mày chăm chỉ bao giờ đâu hả!" Lại là cái bài hát ấy, Đăng nghe đến nhàm lỗ tai rồi mà ông ta cứ ca thán mãi.

"..." Nó vẫn ngồi im đó, không hó hé tiếng nào nhưng cũng không bỏ đi.

"Sao mày không được như con người ta, mày thấy mấy anh chị họ của mày không, người ta thì biết giữ gìn của cải, còn tụi bây thì chỉ được cái phá của là hay thôi" vẫn tiếp tục.

"..."

"Tao mệt mỏi quá rồi, tụi bây muốn làm gì làm đi, mai mốt chuyện nhà chuyện cửa gì thì cứ để tao lo hết, tụi bây cứ ngồi đó mà đàn đúm ăn chơi đi blahblah..." Ông cứ tiếp tục cái bài độc thoại mà mấy anh em của nó nghe đã phát nhàm rồi. Anh trai của nó cũng vì không thể chịu được ông ấy cứ la hét mãi nên đã bỏ nhà ra đi từ mấy năm nay rồi, cho tới bây giờ cũng không thèm trở về, để lại mình nó ở đây chịu đựng.

"..."Đăng vẫn ngồi im đó, không nói gì, chỉ khóc, nó của ngày xưa là thế, dễ cười mà cũng dễ khóc.

"Khóc khóc, tối ngày chỉ biết khóc, oan ức lắm hay sao mà khóc?" thấy nó khóc, ông ta lại càng tức giận, giọng nói càng ngày càng cay nghiệt.

"BA ĐỦ RỒI ĐẤY, CÓ NHÌU LÚC CON TỰ HỎI CON CÓ PHẢI LÀ CON CỦA BA KHÔNG NỮA, BA CÓ BAO GIỜ HIỂU CHO CẢM GIÁC CỦA CON KHÔNG HẢ? BA TƯỞNG CON MUỐN LẮM SAO, CÓ AI LẠI THÍCH HAY QUÊN ĐÂU CHỨ, NHƯNG CON BIẾT LÀM SAO, MỖI LẦN BA BỊ STRESS LÀ LẠI ĐỔ HẾT LÊN ĐẦU ANH EM CON, ĐÓ CŨNG LÀ LÍ DO TẠI SAO ANH HAI BỎ ĐI, CON MỆT LẮM RỒI" Đăng hét lên, đó là những nổi niềm của nó, ức chế quá đâm ra nó không tự chủ được nữa, nó bỏ về phòng đóng cửa cái RẦM rồi ôm mặt khóc.

Tối đó Nó quyết định bỏ nhà ra đi, nó có thể tự lập được mà, dù sao thì từ trước tới giờ nó cũng không hề cậy nhờ gì vào người đàn ông đó.

Sau đó khoảng một năm thì ba nó bị tai nạn nên qua đời và chỉ để lại cho nó một lá thư xin lỗi và nó biết một sự thật mà từ trước tới giờ nó vẫn nghĩ, thật sự cuộc sống quá phũ phàng với nó mà.

Đăng đâm ra trầm cảm rồi thì không nói năng gì với ai cả, nó rời khỏi đó rồi cũng tự mình chuyển trường vào trường mới nhờ sự giúp đỡ của một vài người bạn. vào trường Đăng quen được với một cô bạn và theo ả về nhà để làm giúp việc, nhưng ai ngờ vì nó quá dễ tin người mà sau này đã phải chịu một vố đau. Sau đó nó gặp Suhz khi làm trong quán bar hiện tại nó đang làm và cả hai cũng học cùng trường. Lúc đầu Đăng không thích Suhz lắm vì nhỏ này tính tình kỳ quặc, nhưng sau này có lần Suhz tâm sự với nó rồi cả hai thấy mình có cùng chung số phận cho nên đã lập ra cái hội Bloodthirsty đó.

END FLASHBACK

__________________________

"Anh Long, anh Frozen, bọn Bloodthirsty lại dẹp băng cầu P gọn gàng rồi" Một thằng nhóc chạy vào thưa với hai chàng trai đang ngồi trong phòng cấm.

"Nhanh vậy sao?" Không ngẩn đầu lên nhìn tên đàn em, chàng trai nhếch miệng tạo thành một nụ cười khảy, giọng thích thú hỏi.

"Dạ vâng, hình như lần này do chính Hell ra tay thì phải ạ" tên đàn em vẫn lễ phép thông báo lại tin tức vừa nhận được.

"Thôi được rồi, ra ngoài đi" Chàng trai lạnh lùng khoát tay đuổi tên đàn em ra ngoài.

"Làm gì mà mày cứ ngồi đó mà cười như thằng hâm vậy tên kia?" Người con trai còn nãy giờ vẫn ngồi trong phòng không ai khác là Frozen thấy chàng trai cứ nhìn cái điện thoại mà cười mãi thì thắc mắc hỏi, cứ tưởng là thằng bạn của mình hôm nay chưa uống thuốc thôi.

"Mày không thấy cô ấy rất thú vị sao, đã ba năm rồi nhưng chẵng thay đổi gì cả" chàng trai vẫn không ngẩng đầu lên mà nói với bạn mình, giọng đã ấm áp lên hẳng.

"Thì biết là vậy, nhưng mà...chờ chút, đừng nói với tao là mày..." Frozen gật đầu thú nhận rồi như nhận ra sự khác biệt trong giọng nói của thằng bạn thân thì liền ngồi thẳng dậy mà trợn tròn hai mắt nhìn thằng bạn tim lạnh không thua gì mình.

"Uhm, đã từ lần gặp đầu tiên rồi" chàng trai cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn thằng bạn mà thú thật, cậu bạn có thể nhìn thấy thâm tình trong đôi mắt màu đen huyền đó.

"Thì cũng ấn tượng thật, lần đầu tiên tao thấy có một đứa con gái lại có thể có ánh mắt lạnh lùng và xa xăm như thế, và đặc biệt là cặp mắt có màu giống màu mắt của tao" bạn của hắn cũng thành thật công nhận. Ở Hell có một cái gì đó quá xa cách là thật sự mà nói thì là sự sợ hãi được che đậy kĩ lưỡng, một cô gái với tuổi đời chưa tròn mười tám làm sao lại có thể có ánh nhìn như thế chứ?

"Vì vậy ngay từ lúc đó tao đã quyết định sẽ làm cho ánh mắt đó có hồn trở lại" Chàng trai lại tuyên bố một câu chắc nịch làm cậu bạn của mình cứ nghe như có án tử vừa thốt ra từ miệng hắn.

"Mày đúng là điên rồi, không biết ngoài biệt danh Hell con nhỏ đó còn có cái tên khác là FROZEN HEART sao? TRÁI TIM BĂNG GIÁ ĐÓ THẰNG KHÙNG!" Vừa nghe thấy hắn nói như thế thì Frozen cũng không thể nào bình tĩnh được nữa mà phải kêu lên.

"Tao không cần biết, tao đã quyết định rồi" Hắn phán 1 câu làm thằng bạn đang choáng váng thành chới với luôn.

"Tao thua mày rồi, tuỳ mày. Mày làm sao thì làm" Frozen biết không thể thay đổi được chủ kiến của bạn mình cho nên chỉ còn biết để tuỳ ý hắn muốn làm gì thì làm rồi đẩy ghế đứng dậy, "Thôi tao về" cậu nói rồi không chờ hắn trả lời bỏ tay túi quần bước ra ngoài.

"Em sẽ là của anh, nhóc à" Hắn nói với cái hình trong điện thoại của mình.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

*Bloodthirsty*

Bloodthirsty có tất cả mười thủ lĩnh và được chia ra là bốn nhóm hoạt động.

1. Grey (xám) bao gồm ba thành viên:

Demon: Nam, 22 tuổi, vui tính.

Phantom: Nam, 21 tuổi, trầm tính.

Angle: Nam 17 tuổi, khó gần.

Grey chuyên đảm nhiệm những trận đánh với khoảng 200 đàn em.

2. Black (Đen) bao gồm ba thành viên.

Skull: Nam, 21 tuổi, bình tĩnh.

Death: Nam, 17 tuổi, điềm tĩnh.

Evil: Nữ, 22 tuổi, quái dị.

Black đảm nhiệm công việc rèn luyện và thâu nhận thành viên của bang cùng với vài tay chân thân tính.

3. Brown (Nâu) bao gồm hai thành viên.

Ghost: Nữ, 17 tuổi, nóng tính.

Goblin: Nữ, 17 tuổi, bình thản.

Brown phụ trách thâu thập tin tức bên ngoài.

4. Red (Máu Đỏ) do hai thủ lĩnh chính.

Hell: Nữ, 18 tuổi, lạnh lùng.

Flame: Nữ, 18 tuổi, trầm lặng.

Red phụ trách toàn diện và sẽ là người lo tới những thông tin mật mà Brown không thể lấy được, và thường ít khi ra trận nhưng một khi đã ra là có có máu, rất nhiều máu.

Tổng cộng thì Bloodthirsty có tất cả hơn 2000 anh em từ khi bắt đầu hoạt động khoảng hơn hai năm trước nhưng cũng đủ làm các băng nhóm lớn nhỏ từ Bắc vào Nam phải nể vài phần nhưng không ai nghĩ là người cầm đầu lại là Hell, một đứa con gái chưa tròn hai mươi tuổi.

Tất cả mười thành viên đều không cần biết người chung nhóm với mình là ai, gia thế ra sao hay gì cả, chỉ cần biết là tất cả chỉ để xã stress mà thôi. Bọn họ từ một nhóm mười người thâu tóm từng nhóm nhỏ trong cái đất Sài Thành này khoảng được 3 tháng thì những bang nhỏ đều khiếp sự bọn họ với cái tên Bloodthirsty (những con ma khát máu) thật sự bọn họ chưa từng biết sợ bất cứ một ai và ra tay vô cùng tàn độc, bọn họ đến đâu là sẽ có máu đến đó đúng với cái tên của mình, nhưng không bao giờ đi chiếm đoạt địa bàn của ai bao giờ, chỉ đơn thuần là đánh những tên nào dám đụng chạm đến bọn họ thôi, như hôm nay vậy.

Chuyện như hôm nay cũng rất ít khi xảy ra, nhưng thường thì Hell để cho bọn kia làm chứ mình thì không nhúng tay vào, nhưng hôm nay tâm trạng nó không được vui cho nên coi như bọn kia xui đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro