Chapter 13 - Mất Trí Nhớ????

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 13 - Mất Trí Nhớ????

Hơn 2 tuần nay Long chưa 1 phút nào không mong Đăng tỉnh lại, mới 2 tuần mà với Hắn cứ như là mấy ngàn năm rồi ấy. Hắn thật sự hận bản thân mình, tại sao lại lơ là như thế, nếu mà Đăng không tỉnh lại sớm chắc Hắn sẽ điên mất, cũng không biết mình sẽ làm gì cái người không biết điều kia.

- Đăng à, em hãy mở mắt ra đi mà, đừng như thế nữa, đừng chơi cái trò này mà Đăng - Long đặt bàn tay nhỏ nhắn gầy guộc của Đăng vào tay mình, mong có thể truyền cho Đăng chút hơi ấm từ mình.

- Vẫn không có tiến triễn gì sao anh?? - Suhz hỏi Hậu đang đứng 1 bên, trả lời cho Suhz là cái lắc đầu buồn bã của Hậu.

- Long à, hay là Suhz thay Long ở đây chăm sóc cho Đăng, Long hãy đi nghỉ chút đi, chứ nếu cứ như vầy tới lúc Đăng nó tỉnh dậy, thấy Long như vầy nó sẽ rất đau lòng đó - Suhz đi tới, đặt tay lên vai Long mà khuyên nhủ.

- Không cần - Long dứt khoát lắc đầu, một khi Đăng chưa tỉnh lại thì hắn nhất định sẽ không rời đi đâu hết, hắn muốn mình là người đâu tiên thấy Đăng mở mắt ra. Mọi người đành bất lực rời đi, anh Hậu không thể túc trực bên Đăng vì anh còn vợ và công ty, nhưng không ngày nào là không ghé qua thăm dò tình hình của Đăng.

- Vậy thôi, tụi này đi trước, có gì thì ngày mai lại đến - Khánh nói rồi đỡ Suhz về phòng mình, tuy là Suhz đã khoẻ nhiều nhưng đi đứng vẫn phải có người dìu dắt.

2 ngày nữa lại trôi qua trong lặng lẽ, tình cảm của Khánh và Suhz càng ngày càng tốt, ngày ngày Khánh cũng dành thời gian cùng đưa ông của Đăng và Suhz ra ngoài 1 chút thư giản, rồi lại ghé qua thăm Đăng. Long vẫn ngồi đó túc trực bên cạnh Đăng, người tiều tuỵ đi thấy rõ, không ai có thể khuyên nhủ gì hắn cả.

- Đăng à, chừng nào em mới tỉnh lại vậy Đăng, làm ơn đi, hãy mở mắt ra nhìn anh một lần thôi, anh còn chưa có nói cho em biết là anh yêu em tới chừng nào mà, làm ơn đi Đăng!! - Long lại tiếp tục công cuộc đọc thoại của mình.

Mấy ngày này Minh Thanh cũng có tới, ngày nào cậu tới cũng ngồi đấu mắt với Long hàng tiếng đồng hồ, rồi tới 1 giờ nhất định nào đó sẽ đứng dậy rời đi, mọi người cũng hơi thắc mắc tò mò về cậu chủ này, theo như những gì ông Tùng cho biết thì Thanh là con rơi của ông hoàng trong giới kinh doanh của Đài Loan, nhưng cái đó cũng chưa chắc, nói tóm lại là không ai biết rõ về cậu, một người hết sức thần bí. Nhưng ai cũng có thể nhìn ra tình cảm của anh ta dành cho Đăng cũng không thua kém gì Long cả, nhưng rồi Đăng sẽ chọn ai??? Không ai muốn đoán trước cả, vì chọn a thì cũng sẽ có 1 trong 3 người sẽ đau khổ.

Long đang ngủ thì thấy nhột nhột ngay bên má, từ từ mở mắt ra hắn không thể nào tin được mắt mình, Đăng đang ngồi đó, nhìn hắn và..cười!?

- Đăng, anh..có phải anh đang mơ không??? - bắt lấy bàn tay đang nghịch trên má, Long hỏi Đăng.

- Cái gì mà mơ?? - Đăng tròn xoe mắt hỏi lại.

*BỐP!* - Ouch! - Hắn tự đánh mình và thấy đau, tới khi đó mới chấp nhận là Nó đã tỉnh và đang ngồi đây với Hắn, - Đăng, cuối cùng em đã tỉnh - Hắn sung sướng ôm chầm lấy Nó.

- Anh làm cái gì vậy - Đăng yếu ớt đẩy Hắn ra khỏi người mình, mặt nhăn nhó.

- Anh....anh chỉ là rất vui - Long luốn cuốn phân trần, thật sự là Hắn đang rất rất vui.

- Tại sao lại vui??? mà....anh......là ai??? - Đăng thắc mắc hỏi, 2 mắt vẫn là tròn xoe nhìn cái người đang mắc cỡ đến đỏ cả mặt.

- Đăng, em nói gì vậy?? - Long đang mắc cỡ cũng thất thần nhìn nó, đừng nói với hắn là nó....nó.....không thể nào, không thể nào có chuyện đó đươc, đừng đùa với Hắn như vậy. Không những Hắn mà còn cả những người đang ở ngoài nữa, Hậu với Minh Thanh mới tới, cùng gặp Khánh với Suhz đang đẩy ông từ dưới lầu lên thì cùng nhau đi lên thăm Đăng 1 lượt, nhưng khi vừa định mở cửa bước vào thì thấy Đăng đang nói chuyện với Long, định để cho 2 người tâm sự 1 chút, nhưng lại nghe được như vậy.

- Anh là ai? - Đăng vẫn tỉnh bơ hỏi lại.

- Em đừng đùa như thế, không vui tí nào đâu - Long vẫn không chịu tin, cứ nghĩ là Đăng chỉ đang đùa dai thôi, nhưng hắn thì cực kì không thích trò đùa này tí nào cả.

- Mà còn tôi là ai?? - lại thêm 1 câu hỏi nữa làm chấn động tất cả, không thể nào, không thể nào có chuyện đó được, Khánh là người bình tĩnh lại đầu tiên vì cậu còn chưa được nhận lại em gái, không thể nào có chuyện như thế này được, cậu bỏ chạy đi tìm bác sĩ Tùng, phải xát nhận mới được, Đăng đùa cái này là hơi quá đáng rồi.

- Bác.....bác...Đăng....- Khánh vừa thấy ông Tùng bước ra khỏi cửa phòng bệnh thì lật đật chạy lại kéo ông, nói không ra hơi.

- Đăng?!? Con bé làm sao??? - nghe thấy tên Đăng làm ông Tùng hơi lo liền hỏi lại.

- Đăng tỉnh rồi - Khánh vẫn chưa thể nào thở lại bình thường được.

- Được rồi, cháu nghỉ đi, để bác đi trước - ông Tùng nói với Khánh rồi lật đật chạy đi, theo như biểu hiện của Khánh thì Đăng tỉnh dậy nhưng sẽ không thể nào là tốt được, trong đầu ông chỉ cầu mong cho con bé không sao. Chạy tới phòng Đăng ông liền tông cửa vào thì thấy Đăng đang ngồi đó, mặt cực kì vô tội, còn người xung quanh thì cực kì tối và Long thì đang ngồi đó ôm đầu đau khổ, thật ra là có chuyện gì?!?

- Mọi người ra ngoài 1 chút để tôi khám cho con bé - ông nói với mọi người, thế là mọi người liền đi ra ngoài, anh Hậu phải giúp Long đi ra ngoài vì người của Hắn bây giờ đã mềm nhũn ra rồi.

- Đăng, thật ra là có chuyện gì?? - ông Tùng gặn hỏi Đăng.

- Mấy người đó nói là cháu bị mất trí nhớ - Đăng nhún vai, tuy mặt còn tái nhợt nhưng cũng không đến nỗi nào.

- Cháu đang đùa ta có phải không?? - ông hỏi tiếp.

- Cháu cũng đang muốn biết này - Đăng tỏ vẻ chẵng quan tâm.

- Thế cháu có nhớ ta là ai không?? - lại hỏi.

- Bác sĩ Tùng - trả lời nhanh gọn.

- Cháu gạt mọi người à? - ông trừng mắt nhìn nó.

- Cháu gạt gì, tên ông viết trên đấy kìa - Đăng chán nãn lắt đầu, chỉ tay lên cái tên trên blouse của ông.

- A, thôi để ta khám cho cháu đã - ông nói rồi lấy ống nghe trên cổ xuống bắt đầu khám cho Đăng, xong xui ông mới lắc đầu ảo nảo.

- Cháu có nhớ mình là ai không???

- Không - nhún vai.

- Không nhớ gì hết??

- Vâng, mấy người kia nói họ là người thân của cháu, có thật không?? - Nó đưa ánh mắt vô tội hỏi ông.

- Uhm, thôi cháu nghỉ ngơi đi, mới tỉnh lại không nên nghĩ nhiều - ông nói rồi đỡ Đăng nằm xuống, đắp chăn cho nó xong mới đi ra ngoài.

- Con bé sao rồi bác sĩ?? - ông Đăng là người hỏi.

- Cháu cũng chưa thể xác định được, có thể là mất trí nhớ tạm thời, nhưng cũng có thể là vĩnh viễn - ông Tùng cũng đành bó tay. - Trong thời gian này mọi người đừng quá ép buột con bé phải nhớ lại mọi chuyện, chỉ cần nói chuyện với con bé từ từ thì có thể sẽ giúp được, còn bây giờ thì mọi người có thể nghỉ ngơi đi sẽ không có chuyện gì đâu, nhưng bây giờ thì đừng làm phiền con bé nghỉ ngơi - nói với mọi người xong ông quay sang nói với Long, - Còn con, ba mẹ con mấy ngày này đã rất lo lắng, may mà họ ở nước ngoài chứ không bác không chắc sẽ giúp được con, về nhà nghỉ ngơi đi, nếu không bác cấm con không được tới đây nữa - ông nói với Long xong bỏ đi, tuy nghe giọng thì không có gì nhưng ai cũng nghe rõ là lời nói này không thể cãi lại.

- Anh đưa Long về đi, em sẽ đưa ông về phòng - Suhz quay sang nói với Khánh.

- Uhm - Khánh gật đầu, - Thôi em đi trước nha - Khánh nói rồi kéo Long đi, mặc cho hắn có phản đối thế nào thì lúc này cũng không thể nào là đối thủ của Khánh, thế là đành chấp nhận số phận. Hậu và Minh Thanh cùng Suhz đưa ông về phòng, chắc ông bây giờ rất đau lòng, dù sao thì ông cũng chỉ còn có mình Đăng vậy mà bây giờ đến người thân của mình cũng không nhớ mình là ai, thật sự đây là một cú shock rất lớn cho ông.

- Ông nghỉ sớm đi, chắc chỉ là tạm thời thôi, con bé sẽ khoẻ lại nhanh thôi - Hậu giúp ông đắp lại chăn rồi nói với ông

- Ông không sao, mấy đứa đừng lo - ông lắc đầu, thật sự là ông có hơi shock, nhưng chuyện gì tới thì nó sẽ tới, số ông nó đã vậy rồi, chắc cuộc đời còn lại của ông chỉ có thể là sống một mình mà thôi.

- Ông - Suhz không kìm được nữa ôm chầm lấy ông mà khóc, Suhz xem ông của Đăng như ông mình, có 1 lần lén theo dõi Đăng Suhz mới biết tới ông, sau đó thì lâu lâu cũng tới chơi với ông, ông cũng rất quý Suhz, bây giờ thấy như vậy Suhz không thể nào kìm được nước mắt của mình.

- Con bé này, lớn cái đầu rồi mà - ông mắn yêu nhưng rồi cũng rơm rớm nước mắt, tại sao lại không đổ hết tất cả lên đầu ông, mấy đứa nhỏ đâu có làm gì nên tội đâu chứ?!?! ông thầm trách ông trời sao lại hành hạ đứa cháu đáng thương của ông như thế. Hậu với Minh Thanh không biết nói thêm gì đành cáo từ ra về trước, để lại ông với Suhz ngồi đó thẫn thờ đến thật lâu.

___________

- Đăng tỉnh rồi, mày định xữ bọn AP thế nào? - Khánh vừa lái xe vừa hỏi thằng bạn như cái xác không hồn bên cạnh.

- Tao không cần biết, tao chỉ muốn Đăng nhớ lại thôi - Long chán nãn ngã đầu ra thành ghế nhìn trần xe.

- Không lẽ mày định bỏ qua sao?? - Khánh bất mãn nhìn thằng bạn mình.

- Tao không biết - Long nhắm mắt lại thở dài, cả tháng nay Hắn không thể nghĩ được gì cả, tất cả Hắn nghĩ tới là chừng nào Đăng mới tỉnh lại mà thôi.

- Mày làm tao thất vọng rồi đó Long ạ - Khánh chán nãn không nói thêm nữa, đưa Long về tới nhà thì Khánh cũng vào trong, người làm thấy cả 2 về tới thì liền chạy ra đón, ai cũng nhém té xĩu khi thấy cậu chủ ngày thường ngang tàn bây giờ lại ra như thế.

- Cậu chủ, cả tháng nay Ngọc Hân tiểu thư thường hay đến tìm cậu, nói chừng nào cậu về thì báo cho cô ấy, thế có báo không?? - ông quản gia nhìn thấy hắn như vậy không muốn nói vì ông biết là cậu chủ chán ghét cái cô tiểu thư kia đến cỡ nào, nhưng vì đó là khách thì không thể nào không báo lại cho cậu chủ.

- Không cần - người trả lời là Khánh, - chú cứ đi làm việc của chú đi - Khánh nói thêm rồi đi theo Long lên lầu, trong khi chờ Long tắm rửa thì cậu nói người làm làm cho Long mấy món ăn có chất bổ rồi bước lại bàn làm việc của Long và bắt đầu công việc của mình, bấm bấm gõ gõ 1 lát sau thấy Long đã chỉnh tề mới dừng tay lại.

- Xuống nhà ăn hay là đem lên đây?? - dừng tay lại Khánh hỏi.

- Tao không muốn ăn - Long thả người lên giường mà nói.

- Mày cũng nghe bác 2 nói rồi, mày liệu hồn không thì đừng hòng được gặp Đăng - Khánh không thèm để ý đến thằng bạn mà ra ngoài gọi người đem thức ăn lên, Long không còn cách nào đành phải nghe lời. Long hắn không sợ trời không sợ đất, ngay đến cha mẹ cũng chẵng xem ra gì nhưng duy chỉ có bác 2 là chưa bao giờ dám cãi lời, ông đã không nói thì thôi, còn nếu ông đã lên tiếng thì không thể nào cãi lời được.

- Mày đang làm gì vậy?? - thấy Khánh không ăn với mình mà lại ngồi vào máy thì tò mò hỏi.

- Mày đã không muốn nhún tay vào chuyện này thì để Frozen tao làm, đụng ai không đụng, đụng đến Đăng thì đừng trách tao - Khánh nghiến răng nghiến lợi nói, mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy.

- Ý mày là sao không ai được đụng đến Đăng?? - Long lườm Khánh 1 cái sắc lẽm.

- Haizzz, mày đừng có nghĩ nhiều quá, Đăng là em cùng cha khác mẹ của tao - Khánh vì lỡ lời mà đành phải tiết lộ bí mật, chuyện này ngoài Suhz thì chưa ai biết cả.

- Đùa nhau à? - Long dừng đũa đưa ánh mắt hình viên .. kẹo nhìn Khánh, cả hai lớn lên cùng nhau, có chuyện gì của nhau mà không biết, giờ Khánh lại lòi ra đứa em cùng cha khác mẹ là Đăng?

- Tin hay không tuỳ mày, nếu mày đã không muốn nhún tay vào chuyện này thì đừng quan tâm - Khánh cũng ngẩng mặt lên lườm Long 1 cái rồi lại quay về phía màn hình.

- Thật ra thì chuyện vụ cháy nhà là thế nào?? - Long vừa ăn vừa hỏi, bây giờ mới thấy thật sự là rất đòi. Cả tháng nay vì lo cho Đăng mà hắn chã thèm để ý đến mọi chuyện.

- Cám ơn cái cô tiểu thư nhà mày đấy - Khánh dững dưng trả lời.

- Nhưng tại sao? - hắn phần nào cũng hiểu được là do bọn AP, nhưng tại sao lại đốt nhà ông??

- Theo điều tra thì bọn đàn em của cô ta nói là vì biết căn nhà đó có chứa đựng rất nhiều vật kỉ niệm của ông Đăng, mà ông là người quan trọng nhất của con bé cho nên chỉ cần đốt nhà của ông thì sẽ làm cho ông bị sốc và có thể sẽ .... rồi thì Đăng cũng sẽ suy sụp và theo chiều hướng đó sẽ chiếm đoạt được Bloodthirsty mà không bị dị nghị, vì nếu như mà khéo léo 1 tí thì sẽ chỉ là 1 tai nạn, nhưng may mà có Suhz đã ngăn chặn được, tuy không thể giữ lại nhà của ông nhưng những thứ quan trọng đã giữ được, xem như keo này bọn chúng thua thảm hại, nhưng không dừng lại ở đó, cả tháng nay vì không có thủ lĩnh mà Bloodthirsty nhém chút nữa đã phải tan rã, may mà còn có những người khác cố gắng, bây giờ mà họ biết là Đăng đã mất trí nhớ thì tao không biết sẽ có chuyện gì xảy ra. - Khánh chán nãn thuật lại tóm tắt mọi việc xảy ra.

- Nói Suhz xác nhập Bloodthirsty vào với Hades đi - Hắn vừa uống nước vừa nói.

- Ý hay - Khánh nhoẻn miệng cười, chỉ cần nghe tới Suhz là vậy đấy. - Vậy là mày cứ ngồi đó mà nhìn đi, tao sẽ không để yên cho bọn AP đâu - Khánh nói thêm rồi đứng dậy định đi.

- Tao sẽ làm - Hắn gọn lỏn.

- Tuỳ mày - Khánh nhún vai rồi bước ra ngoài, - nghỉ ngơi đi, mai tao qua rước mày, cấm có đi 1 mình - Khánh nói xong bước thẳng ra ngoài, nói với người làm vào dọn dẹp đồ ăn cho Long rồi đi thẳng tới bệnh viện.

_________

- Em nghĩ thế nào?? - sau một hồi nói chuyện với Suhz thì Khánh hỏi ý kiến của cô.

- Em .... quyền quyết định là của Đăng, vả lại cũng phải hỏi ý kiến của mấy người khác nữa - Suhz nhẹ nhàng nói, chuyện này không đến phiên cô tự mình có thể quyết định, vì người lập ra Bloodthirsty là Đăng và tất cả, chứ không phải của riêng cai cả, cho nên sẽ phải thông qua mọi người trước khi có thể quyết định.

- Bây giờ chỉ có thể gặp bọn họ mà nói rõ mọi chuyện thôi, anh nghĩ chắc bọn họ sẽ đồng ý thôi, dù sao thì cũng chỉ muốn trả thù thôi mà - Khánh cười hiền với Suhz.

- Uhm, nhưng để xem 1 thời gian nữa đã, vả lại lúc này vẫn là lo cho ông với Đăng trước, chuyện này anh không nói em cũng sẽ làm mà - Suhz cũng cười, rồi 2 người ngồi đó nói chuyện thêm 1 chút nữa.

__________

Thời gian thấm thoát cũng đã được 1 tháng kể từ ngày Đăng tỉnh lại, hôm nay là ngày Đăng xuất viện cùng với ông, 2 người sẽ tạm thời về sống với Hậu, trong 1 tháng nay đã có rất nhiều thay đổi. Đăng đã vui vẻ hơn nhiều và đã nhận lời làm người yêu của.....Minh Thanh. Lý do rất đơn giản, từ lúc tỉnh lại thì hầu như ngày nào Minh Thanh với Long cũng vào thăm Đăng, nhưng sau khi tỉnh lại Đăng lại tỏ ra rất nhút nhát, cho nên luôn luôn bám theo Minh Thanh vì anh có khuôn mặt luôn luôn biết cười, còn Long thì mặt lúc nào cũng hầm hầm như thịt bằm nấu cháo, thêm luôn luôn quát nạt tranh cãi với Minh Thanh hoặc nếu hắn mà tới sau Minh Thanh thì sẽ luôn luôn muốn đuổi Minh Thanh ra ngoài, tạo nên ác cảm cho Đăng, thế là Đăng càng ngày càng sợ Long, mấy ngày gần đây mỗi lần Long tới thăm là Đăng luôn luôn co rúm người lại mà không dám nói chuyện hoặc gì hết, còn khi Thanh đến thi nó luôn vui vẻ nhõng nhẽo với anh làm cho Hắn càng thêm tức giận và cuối cùng là không tơi thăm nó nữa.

Việc Đăng tỉnh lại vẫn còn là 1 bí mật với tất cả mọi người vì muốn bảo đảm an toàn cho nó, dù sao thì bây giờ nó cũng đã mất trí nhớ, sẽ không thể nào tự bảo vệ mình. Ngoại trừ Long thì Đăng hầu hết có cảm tình với tất cả mọi người, nhưng vẫn chỉ mỡ lòng mình ra với Suhz, Hậu, Thanh và ông, Khánh tuy không bị ghét nhưng cũng không được hoan nghênh lắm vì đơn giản anh là bạn trai của Suhz nên không bị ghét, còn không được hoan nghênh là vì anh là bạn thân của Long. Khánh đã tức đến điên dại khi luôn bị Đăng bơ, xem anh như người tàn hình thật sự làm người ta đau lòng, Khánh đã hành hạ cái lổ tai của Long hết cả tuần lễ, nhưng may là nhờ có Suhz khuyên nhủ cho nên Đăng cũng đã đối xử với Khánh có chút quan tâm, còn mỗi lần mà gặp Long thì y như rằng, sẽ luôn thấy ánh nhìn sợ hãi từ trong mắt của Đăng, thật sự rất tội nghiệp.

- Đăng em ngồi yên đi, để anh giúp cho - Minh Thanh đang giúp Đăng dọn dẹp đồ đạc cùng với Hậu và vợ của Hậu.

- Em đi xem ông - Đăng chán nãn nhìn 3 người kia đang tất bật dọn dẹp còn mình thì chỉ có việc ngồi 1 chỗ thật là chán chết đi, nó đã khoẻ lắm rồi chứ đâu phải yếu ớt như lúc mới tỉnh lại đâu mà cứ xem nó như người bệnh liệt giường như vậy chứ!

- Thôi không cần đâu, em ngồi yên đó cho anh đi - Hậu ngăn Đăng lại trước khi Đăng kịp bước xuống khỏi giường.

- Em sắp chán chết rồi hai à! - Đăng nhăn nhó trông thật tội, à quên nói, Đăng đã tạm chấp nhận gọi mọi người là cái gì đó mà họ muốn nó gọi, dần dần nó cũng quen tuy là trong đầu lúc này vẫn là 1 vệt trống rỗng.

- Sắp xong rồi, từ nay sẽ được về nhà - Hậu cười cười xoa đầu nó cùng xách cái giỏ từ tay vợ mình.

- Ok đi thôi cô bé, từ nay anh sẽ thường xuyên dẫn em đi chơi để khoay khoả nhé - Minh Thanh cũng vui vẻ kéo tay Đăng đi ra ngoài. Nhìn Minh Thanh nắm tay em gái mình đi phía trước mà Hậu chỉ biết thở dài lắc đầu, cứ nghĩ Long sẽ là người phải làm mấy công việc này, thật là đời người không ai đoán trước được chữ ngờ mà.

- Chuyện gì vậy anh? - thấy chồng thở dài chị gái quay sang hỏi.

- Không gì, chỉ là thấy tiết thôi - Hậu lắc đầu rồi cười hiền với vợ mình.

- Anh đừng quá lo lắng, em nghĩ mọi chuyện không quá tệ như chúng ta nghĩ đâu, có lẽ mất trí nhớ đối với con bé là 1 việc tốt không chừng - cô gái lại cười hiền nhìn theo bóng dáng 2 người phía trước, trông họ nói cười thật hạnh phúc. - Chắc có lẽ thằng Long với con bé không có duyên thôi - rồi lại cười buồn.

- Thôi em đừng nghĩ nhiều nữa, mà em đã chuẩn bị tinh thần chưa?? Từ nay có lẽ sẽ phải chạm mặt nhau đấy?? - anh quay sang hỏi cô, dù sao thì cũng thật khó xữ cho cô.

- Em nghĩ là không sao đâu - cô cười rồi tựa xát vào người anh tìm hơi ấm, - Chỉ cần có anh thì việc gì cũng sẽ bình yên thôi

- Uhm, anh đã hứa sẽ bảo vệ em mà - Hậu cũng vui vẻ lên mà vòng tay qua eo của vợ mình mà bước đi tiếp, chuyện gì tới nó sẽ tới, anh đâu thể nào đoán trước được, chỉ còn biết cầu mong cho chuyện gì đó sẽ không làm tổn thương người xung quanh anh thêm lần nữa.

________

- Woww, nhà hai lớn quá nha! - Đăng mới vừa bước xuống xe thì đã thích thú nhìn chung quanh, căn nhà mới to và đẹp làm sao.

- Em đâu phải mới ngày đầu tới đây đâu nhóc, thôi vào nhà đi - Hậu cười cười nói với Đăng rồi quay sang ông đang bước xuống từ trong xe, - Mình vào nhà thôi ông

- Anh hai à, anh sống bằng nghề gì vậy?? Sao mà nhà anh to thế! đừng nói với em là cướp nhà băng nha, hay là làm ăn bất hợp pháp đây?? - Đăng càng nhìn chung quanh căn nhà càng to mắt nhìn xhung quanh, thật là đẹp và rộng lớn nha.

- Cái con bé này, sao lại nói anh hai như thế - ông đứng kế bên mắn yêu đứa cháu gái.

- Không phải à?? - giả vờ ngạc nhiên.

- Anh trai em nhìn giống người xấu lắm à?? - Hậu giả vờ không hài lòng lườm cô em mình.

- Cũng giống lắm! - Đăng sau vài giây ngiên cứu thì cũng lên tiếng cười gật đầu rồi chạy nhanh vào nhà.

- Cái con nhóc này - anh bó tay với nó luôn.

- Thôi nào, hay để Đăng với ông đem cất đồ đi đã rồi xuống ăn cơn, đã trưa rồi anh à - chị dâu bây giờ mới lên tiếng can ngăn hai anh em này.

__________

- Không đi thăm Đăng ra viện sao mà hôm nay lại đi học vậy?? - Khánh ngồi xuống cái ghế trước mặt Long mà hỏi, vì không được hoan nghênh nên Khánh cũng chẵng buồn đi tới bệnh viện mà lẽo đẽo theo Long về công ty của nhà hắn mà ngồi hơi phụ hắn giải quyết công việcncar thángnay bị trễ nảy.

- Tao đi thì chỉ tổ làm con nhóc sợ thêm thôi, thà ở đây làm việc còn có lí hơn - không thèm nhìn thằng bạn mình Long vẫn cắm đầu vào tập hồ sơ trên bàn.

- Mày ở đây với bộ mặt đó thì càng làm cho nhân viên của mày sợ hơn thì có - Khánh lại chọc ghẹo Long.

- Mày nên đi tránh tao ra là tốt hơn đấy Khánh - Long cuối cùng cũng bỏ tập hồ sơ xuống mà nhìn lên, thảy cho Khánh 1 ánh nhìn chết người.

- Haizzzzz, đại ca à, mày làm ơn đi, tại sao lại dùng ánh nhìn chết chóc đó mà nhìn thằng bạn thân duy nhất của mày như vậy chứ!? - Khánh không những không sợ ánh mắt đó của Long mà còn có phần thích thú, từ lúc biết Đăng tới giờ hình như đã lâu lắm rồi cậu không còn thấy ánh mắt này nữa thì phải.

- Hôm nay Suhz bỏ mày đi với thằng khác rồi hay sao mà mày rãnh rang quá mà qua đây phá tao thế??? - vừa đưa ly rượu lên hớp 1 ngụm Long vừa đá đểu thằng bạn mình.

- Bậy, Suhz thì chỉ có thể là đi chung với tao thôi, chỉ là hôm nay Đăng không không muốn gặp người ngoài cho nên tao bị đuổi đi thôi - Khánh làm mặt buồn.

- Tao thấy công cuộc nhận lại em gái của mày còn rất nhiều gian nan trắc trở đó Khánh à - Long cười cười chọc Khánh.

- Phải cám ơn mày cả đấy, thôi đi ăn đi - Khánh nói rồi đứng dậy.

- Thì đi - Long cũng không nói thêm gì nữa mà đứng dậy.

- Ăn xong qua bên hội một chút, công việc ở đây giao lại cho trợ lý lo đi - Khánh đi trước nói với Long.

- Tại sao?? - Long hơi ngạc nhiên, mấy bữa này vì bị Đăng bơ Long buồn tình mới chịu ló mặt về công ty, mấy bữa nay cũng chưa có đá động gì tới việc của Hades cả.

- Có chút trục trặc, mà cứ về bên đấy đi rồi tính - Khánh úp úp mở mở chẵng nói rõ ràng gì cả, Long cũng chẵng thèm quan tâm mà đứng dậy lấy áo khoác rồi đi ra ngoài với Khánh.

___________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro