Chapter 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 18 - Hận Thù Bắt Đầu

 -       Đi – Hậu nói với 3 người kia rồi thì lại ra xe mà về nhà anh ma không biết  chờ họ ở đó là 1 sự thật hết sức đau thương.

♫ ♪ ♫

Khi màn đêm về trên phố dài

Anh lặng nghe lòng anh nhớ em da diết

Mùa thu qua theo bước chân em đã xa xôi rồi

Để lại đây, một mùa đông lạnh giá.

♪ ♪ ♫

Đang chạy xe thì tiếng điện thoại của Hậu lại reo lên, cảm giác của anh bỗng nhiên thật bất an. Vì Hậu không có thói quen vừa chạy xe vừa nghe điện thoại nhưng bây giờ lại ngừng xe lại bên đường làm Đăng hơi ngạc nhiên.

-       Alo?? – Hậu nghe điện thoại

_ Anh, em xin lỗi, nói với Đăng là em … hứx, em xin lỗi…xin lỗi vì đã …. Đã không th…thể bảo vệ ông…..vĩng biê…… tút tút tút _ tiếng của chị Bảo Nhi vang lên trong điện thoại đứt quảng rồi khi chị chưa kịp nói thêm gì thì đã mất tính hiệu.

-       Cái gì đây?!!!!! – Hậu lo lắn gọi lại nhưng mãi 2 3 lần mà vẫn không gọi được.

-       Chuyện gì vậy hai???? – Đăng lo lắng nhìn anh trai.

-       Không biết, hình như ở nhà có chuyện, đi nhanh thôi – Hậu quay sang nói với 3 người kia rồi lên ga phóng thật nhanh về nhà, anh cầu mong cho mình chỉ là nghĩ quá nhiều, nếu hai người đó mà có chuyện thì anh sẽ không biết mình sẽ làm gì đâu.

Đăng bỗng dưng thấy nhức đầu, cái này không phải là nhức đầu bình thường mà chỉ khi có người nó xem là quan trọng rời khỏi nó mới có mà thôi, từ nhỏ tới giờ hình như chỉ có 2 3 lần như thế này khi mẹ rồi đến cha nó qua đời mà thôi, nhưng tại sao bây giờ lại như thế này, không lẽ đã có chuyện???

Long, Khánh với Suhz cũng cảm giác được như có chuyện gì đó đang xảy ra khi nhìn anh Hậu như bây giờ, anh luôn luôn là 1 người điềm tĩnh trong mọi tình huống mà bây giờ, chắc chắn là đang có chuyện gì rồi, thế là lại rồ ga cùng anh phóng thật nhanh về nhà.

Như muốn trêu ngươi họ, càng về gần tới nhà thì lại nghe có thật nhiều tiếng hú coi xủa xe cảnh sát, xe cứu thương và cứu hoả réo ầm ỷ cả lên, điện thoại lại réo liên hồi nhưng chẵng ai muốn nhất máy, cuối cùng Đăng là người nghe điện thoại.

_ Anh Hậu, nhà của anh đã bị đánh lén, chị đã……và ông…. _ Đăng vừa mở điện thoại của Hậu lên chưa kịp nói gì thì đã bị người bên kia hù doạ cho đến là sốc vô cùng luôn.

-       CÁI GÌ????! – Đăng hét vào điện thoại, chó chết thật!

-       Chuyện gì vậy?? – Long đang chạy kề bên hỏi.

-       Đi nhanh lên hai – Đăng hết sức kìm nén mà nghiến rang nói từng tiếng với anh trai mình thay vì trả lời Long, nó thề nó sẽ không để yên chuyện này đâu.

-       … - Hậu không nói thêm gì nữa mà chỉ lại 1 lần nữa lên ga chạy thật nhanh về nhà, anh chỉ cầu mong cho vợ cũng như ông được bình an mà thôi.

5’ sau cả 5 người đã có mặt trước căn nhà của anh, không phụ lòng của họ khi trước nhà là 1 đám vừa cứu hoả, cứu thương và cảnh sát đan tích cực chữa cháy cho căn nhà đã gần như là tro bụi của anh. Có 1 số bọn đàn em của anh đang được cấp cứu, xe cấp cứu đã và đang đưa những người còn sống sót đi tới bệnh viện.

-       CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA???? – vừa dừng xe chưa kịp chống xuống Hậu đã vứt chiếc xe sang 1 bên mà bay lại túm 1 tên đàn em của mình lay mạnh hỏi như hét lên.

-       ÔNG!!!! ÔNG ƠI!!!! – Đăng không còn quan tâm tới ai nữa mà chỉ biết lao đi tìm ông mình, không để nó chờ lâu khi gần đó có 1 đám bác sĩ mặc blouse trắng đang gấp rút bận rộn cấp cứu cho 1 người nào đó. Đăng như chết đứng khi ông nó đang nằm đó thoi thóp, người ông đầy máu me và có nhìu chỗ đã bị cháy xén, mặt ông đã bị cháy gần hết 1 bên trông thật đáng sợ.

-       ÔNGGGGG!!!!!!! – Đăng hét lên đầy đau đớn rồi lao ngay lại đẩy hết những người đang đứng đó mà ôm chầm lấy ông mình, - Ông, ông không được có chuyện gì đâu ông, Đăng chỉ còn mỗi mình ông thôi, ông đừng bỏ Đăng mà ông!!!!!! – Đăng không kìm được nữa mà nước mắt hai hàng.

-       Đă…Đăng, ta xi…xin lỗi..xin lỗi con, ta không…không thể ở….bên con nữa, có…có 1 sự…sự thật mà….mà ta đã giấu…giấu con từ trư…trước đến giờ đ…đó là …co...con còn...còn 1 người d...ì..d.….. – ông cố gắng hết sức còn lại để nói với Đăng những lời mà mình đã từ lâu giấu nó, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào nói hết câu.

-       ÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG!!!!!!!!!!!!!! – Đăng hét lên đầy đau thương, mắt ông từ từ nhắm lại, bàn tay đang muốn chạm vào mặt đứa cháu duy nhất lần cuối cùng rơi xuống giữa không trung, trút hơi thở cuối cùng. – ÔNG!!!!! CÁC NGƯỜI LÀM GÌ ĐI CHỨ!!!! – Đăng ôm chặc lấy người ông mà khóc như chưa bao giờ được khóc, nó khóc 1 cách hết sức thương tâm làm những người đứng ngoài cũng thấy bùi ngùi cho nó.

-       ÔNG!!!!! – Suhz cũng hết sức đau lòng khi thấy ông và Đăng như vậy, là như  ông trời thấy Đăng như vậy chưa đủ đau khổ sao mà lại còn lấy đi người thân cuối cùng trên đời của nó, đứa bạn duy nhất của cô??? Suhz muốn nhào đến với Đăng nhưng bị Khánh cãng lại, Khánh biết lúc này Đăng chỉ muốn một mình với ông mình mà thôi. Suhz nấp vào lòng Khánh mà khóc nất, khóc 1 cách hết sức thương tâm.

-       Bảo Nhi, VỢ TÔI ĐÂU??? – Hậu sau vài giây đứng hình thì cũng sực nhớ ra vợ mình vẫn không thấy đâu thì lại hỏi.

-       Anh….chị đã….đã … - 1 chàng trai cuối đầu trước mặt anh, không thể nào nói hết câu được.

-       Hậu, cháu hãy bình tĩnh, cả Long nữa, con bé đã không thể cứu được – ông Tùng không biết từ đâu bước ra nói với cả Long và Hậu, - Đây là thứ mà con bé nhờ ta đưa lại cho con – ông đưa cho Hậu chiếc nhẫn cưới của Bảo Nhi lúc nãy đã dặn ông phải trao lại cho anh. – Còn cái này con bé nhờ ta giao cho con này – ông đưa 1 lá thư cho Long.

-       Bảo Nhi, Bảo Nhi đang ở đâu???? – Hậu nắm chặc vai ông Tùng lắc mạnh, còn Long thì đứng chết lặng. Hắn còn chưa được nói chuyện với Bảo Nhi mà, tại sao lại như vậy?!!!

-       Hậu, bình tĩnh lại đi, Nhi nó đang nằm kia kìa – ông Tùng cố gắn lắm mới nói được hết câu vì sức của Hậu quá mạnh, nếu là người thường thì có lẽ đã phải khóc thét với sức mạnh đó.

-       Nhi à, em mở mắt ra đi, mở mắt ra nhìn anh này, em không được bỏ anh như vậy!!!! – Hậu ôm chầm lấy Bảo Nhi lúc này đã lạnh dần, giọng anh chứa đầy sự kìm nén mà gọi cô, người con gái thánh thiện nhưng đoản mệnh.

-       Anh, hãy để chị ấy yên nghỉ đi – Long bước tới chỗ Hậu, đặt tay lên vai anh mà bình thản nói. Không ai có thể tưởng tượng được Long lại có thể bình tĩnh đến như thế, bình tĩnh đến 1 cách đáng sợ.

-       Vợ à, anh sẽ không để em chết oan đâu – Hậu sau vài giây thương tiếc cho người vợ của mình lại kiên quyết nói với cô, ánh mắt kiêng định, giọng nói lạnh tanh xung quanh anh mùi sát khí rất nặng, lúc này đừng ai ngu dại mà tới kiếm chuyện với anh.

-       Các người tránh ra, đừng chạm đến người ông, các người là 1 lũ vô dụng!!!! – Đăng cứ ngồi như vậy mà ôm thân xác của ông đang lạnh dần, nó thật không muốn, không cho phép ai chạm vào ông của nó. Ông nó chưa có chết mà, ông nó vẫn còn sống đây kìa, ông đang mỉm cười với nó mà, ông đâu có chết đâu mà lại muốn đoạt ông khỏi nó, nó không chấp nhận được! Những người ở ngoài không biết phải làm gì cả, cảnh sát và xe cứu hoả đã rời đi, chỉ còn lại hai chiếc xe cứu thương ở đó chờ đưa xác của ông và Nhi đi nhưng Đăng 1 mực không cho ai chạm vào ông cả mặc cho mọi người khuyên nhủ thế nào đi chăng nữa. Nó cứ ngồi như vậy thẫn thờ chạm nhẹ tay lên nơi bị bỏng trên mặt ông, tại sao họ lại có thể nhẫn tâm như thế, ông chưa đủ bất hạnh sao mà tới lúc chết cũng không được chết 1 cách bình yên chứ???? Không!!! Ông của nó chưa có chết mà, ông vẫn còn ở đây thôi, chỉ là ông đang ngủ mà thôi.

-       Đăng, con đừng như thế nữa – ông Tùng cố gắng khuyên nhủ nó, phải đưa ông đi rồi nếu không sẽ chậm trễ cho việc tẩm niệm ông cùng với Nhi mất.

-       Shhhhh, ông đang ngủ, đừng có nói lớn ông sẽ giật mình đấy, ông rất khó ngủ, yên lặng! – Đăng shh khẽ rồi nói, mắt nó lúc này đã vô hồn, nó như chìm vào một thế giới của riêng nó chứ không còn sống nữa. – Ông à, ông ngủ cho ngon rồi lại mở mắt ra nhìn Đăng nhé, Đăng sẽ ngoan, chỉ cần ông mở mắt Đăng hứa sẽ làm cháu ngoan không quậy phá nữa, sẽ luôn ở bên cạnh ông, ông còn chưa đọc hết bộ truyện của ông mà phải không – Đăng cười ngay dại mà nói với ông, những người đứng đó không thể nào kìm được nước mắt khi nhìn nó như vậy, ngay cả Hậu Long với Khánh cũng rung rung, Suhz thì khóc ngất trong lòng Khánh.

-       Uhm, ông chỉ là đang ngủ, hay con để chúng ta đưa ông tới 1 nơi để ông ngủ nhé, ông nằm như vầy đau lung lắm – ông Tùng lại 1 lần nữa cố gắng khuyên nhủ.

-       Nằm như vầy đau lắm hả ông??? Vậy thì mình đi tới chỗ khác thoải mái hơn nhé – Đăng nghe bác sĩ Tùng nói thế thì nhìn ông mình hỏi ông, giọng vô cùng ngây thơ như là 1 người khác vậy, rồi nó quay sang bác sĩ Tùng, - Bác sẽ đưa ông đi ngủ 1 nơi thật thoải mái chứ ạ?? – Đăng đưa đôi mắt vô hồn qua nhìn ông, không còn chút sức sống nào trong đôi mắt đó nữa làm ông Tùng như chết lặng.

-       Đúng rồi, em để bác ấy đưa ông đi nhé – Hậu tuy cũng đau đớn không kém nhưng vẫn cố gắng bức lên nắm lấy tay em gái mà nói.

-       Thật chứ anh?? – Đăng lại nhìn sang anh như dò hỏi.

-       Uhm – Hậu gật đầu chắc nịch.

-       Em muốn đi với ông – Đăng gật đầu nói.

-       Không được! – Hậu, Long và ông Tùng đồng thanh.

-       Tại sao chứ??? – Đăng hỏi, vẫn là ánh mắt vô hồn đó.

-       Ông không thích ồn ào, em đi theo sẽ làm ông không vui đấy, nghe lời đi, nếu không ông sẽ không thương em nữa vì em không nghe lời đấy – Minh Thanh không biết từ đâu bước ra lên tiếng, lú nãy đang làm công việc thì nghe đàn em mà được cậu phái theo Đăng báo lại thì lập tức bỏ dỡ công việc mà chạy tới, ngay lúc mấy người kia không biết trả lời thế nào thì cậu mới lên tiếng, cậu đã có học qua 1 lớp học tâm lí do 1 nhà Tâm Lí học người Úc, là 1 nhà tâm lí học đại tài cho nên cậu biết lúc này Đăng đã không còn là nó nữa mà chỉ là 1 đứa bé con không biết gì. Vì quá sốc cho nên không thể chấp nhận được sự thật cho nên không muốn sống tiếp với thực tại nữa mà tự cho phép mình trốn tránh sự thật mà sống dưới 1 vỏ ốc khép kính và trở về tuổi thơ, đây là 1 loại tâm lí hiếm khi gặp, chỉ xảy ra với những trường hợp sốc rất mạnh mà thôi.

-       Đúng đúng, con để chúng ta đưa ông đi nhé – ông Tùng như bắt được vàng liền nhanh miệng.

-       Vậy là không được làm phiền ông à??? – Đăng đưa ánh mắt hết sức ngây thơ nhìn từng người một, nhìn ánh mắt thật cô độc và vô hồn, ai cũng chỉ còn biết buồn bã gật đầu 1 cái, - Vậy thì đưa ông đi đi – Đăng nhẹ nhàng nói, chỉ chờ có vậy người ta đã lấy đi ông của nó, chỉ có như thế và nó đã mất ông mãi mãi. Nó không được tham dự lễ tang của ông, không còn 1 chút nào bóng dáng của 1 Hell ngày thường tàn khốc lạnh lùng, mà chỉ còn một Trương Hàn Hải Đăng vô hồn ngồi thẫn thờ mà ngắm bức hình của nó với ông chụp lúc ra viện, 2 ông cháu cười rõ tươi có lẽ đó cũng là kỉ niệm cuối cùng của hai ông cháu. Đăng như sống trong thế giới riêng của hai ông cháu, nó cứ ngồi như thế mà nói chuyện với bức hình, không màn đến ăn uống nghỉ ngơi gì cả.

1 tuần trôi qua, 2 tuần trôi qua không có tiến triễn gì cả, đã nhờ đến bác sĩ giỏi nhất cũng không thể nào chữa được, từng người từng người đến rồi đi chỉ để lại 1 cái lắc đầu bó tay mà thôi, đã 2 tuần nay Đăng sống như không sống, người tiều tuỵ hẳn đi. Người nó cứ như là 1 cái xác biết đi làm cho anh Hậu suy sụp hết xức, Suhz, Long và Khánh cũng chẵng hơn gì, chỉ có Minh Thanh là người duy nhất còn gượng nỗi.

-       Đăng à, mày đừng như vậy nữa mà, tỉnh lại đi!!!!! – Suhz chịu hết nỗi rồi mà nắm người nó lắc mạnh, nữa tháng rồi vẫn không có tiến triễn gì, nó chỉ ngồi ngây người nói chuyện với bức ảnh mà bỏ mặt tất cả động tĩnh của cuộc sống.

-       Shhhh, im lặng cho ông ngủ!! – Đăng nhíu mày nói với Suhz vì Suhz lớn tiếng rồi chỉ về cái gối trên giường mà nó cho là ông đang nằm đó.

-       Tao xin mày đấy Đăng, hãy tỉnh lại đi!!!! – Suhz lại không kìm được nước mắt khi thấy nó cứ như vậy mãi, rồi nó còn gắn gượng được bao lâu.

-       Shhhh ông đang ngủ!!! – Đăng gắt lên, ông mà tỉnh dậy lại không nhìn mặt nó cho xem, ông không thích bị làm phiền khi ngủ mà.

-       Mày cứ như vầy ông sẽ không thể nào yên tâm mà ra đi đâu Đăng à, làm ơn đi Đăng!!!! – Suhz lại típ tục lay người Đăng.

-       Ông,..ông đi đâu???? Ông sao lại đi, mấy hôm nay Đăng ngoan mà, Đăng đâu có đi chơi nữa đâu, Đăng vẫn ở bên ông mà sao ông lại bỏ đ….. – Đăng hoản hốt ôm chầm lấy cái gối mà lo lắng nói, nó đã ngoan mà, nó đâu có gây sự hay quậy phá ai đâu, tại sao ông lại muốn bỏ đi?!?!?1 Nhưng Đăng chưa kịp nói hết câu thì mọi thứ trước mặt như mờ nhạt dần rồi thì nó ngã nhào ra giường bất tỉnh hù Suhz sợ chết khiếp.

-       Đăng?? ĐĂNG!!!!!!! – Suhz gọi mãi Đăng cũng không tỉnh lại liền chạy ra ngoài. – Gọi bác sĩ, gọi bác sĩ Tùng đến ngay, Đăng nó ngất rồi!!! – Suhz tóm áo 1 trong 2 người đang đứng gác cửa mà hét lên, giọng vô cùng hốt hoảng.

-       Chị, chị bình tĩnh – thằng nhóc bị tóm lo lắng đỡ người Suhz đang dần mềm nhũn ra rồi ra hiệu cho tên còn lại, cậu nhóc nhanh chóng gọi cho bác sĩ Tùng rồi đến mấy người kia rồi giúp cậu nhóc kia dưa Suhz về phòng của cô. Cả hai không muốn đâu nhưng biết làm sao được, không kẽ lại để Suhz như vậy thì lúc Khánh tới không chết mới lạ, vẫn là mạo hiểm 1 chút thôi.

15’ sau thì bác sĩ Tùng đã có mặt, Hậu tuy không muốn nhưng vẫn phải tới công ty giải quyết chuyện vừa nghe điện thoại thì liền cấp tốc chạy về. Khánh với Long thì đang hết sức mệt mỏi vì 1 đám những bang phái quậy phá nổi dậy, rồi thì việc của công ty bị người khác hack và đủ thứ chuyên cho nên có muốn cũng không thể túc trực bên Đăng cho nên đành để cho Suhz lo, vừa nghe điện thoại cả hai cũng bỏ dỡ công việc mà chạy về. Minh Thanh vừa mới làm xong chút việc vừa định ghé qua nghe điện thoại xong lại càng tốc hành chạy tới. Hậu là người tới đầu tiên  rồi tới Minh Thanh và cuối cùng là Khánh và Long.

-       Đăng sao rồi??? – tất cả vừa vào tới nhà liền tóm 2 cậu nhóc canh cửa mà hỏi dồn làm cà 2 sợ run lên.

-       Bác….bác sĩ Tùng đang khám cho chị ấy – cố gắng lắm 1 trong 2 cậu nhóc mới có thể mở miệng ra mà trả lời.

-       Suhz đâu??? – Khánh nãy giờ nhìn ngang nhìn dọc vẫn không thấy cô thì lo lắng.

-       Chị,….chị ấy vì hoảng hốt quá cho nên đã ngất, bọn em đ….đành đưa chị ấy về pho…phòng rồi ạ - cậu nhóc còn lại lắm la lắm lét nhìn cậu mà trả lời, mong sao là cậu tha cho cái mạn nhỏ của mình. Xem như cả 2 cậu đã ăn ở có đức lắm nên Khánh chỉ vừa nghe có vậy liền chạy ngay đi tìm Suhz chứ không nói nhiều nữa. Trước cửa phòng Suhz cũng có 2 người canh gác, vòng nhà thì cũng toàn người của anh Hậu đưa tới canh gác, đã mất ông và Nhi cho nên anh không thể nào chủ quan được nữa, cũng vì tính chủ quan của mình mà đã đánh mất đi hai người quan trọng rồi.

-       Đăng sao rồi bác??? – vừa thấy ông Tùng bước ra là Long đã bay ngay lại mà kéo tay bác mình hỏi thăm làm ông Tùng nhém chút nữa nhảy dựng.

-       Chỉ là mất sức vì mấy bữa nay thôi, có sốc này quá lớn them vào não bộ của con bé mới phẩu thuật chưa được lâu, từ từ sẽ khoẻ lại thôi – ông Tùng trấn an 3 tên con trai đang lo lắn đó.

-       Vâng, sẽ không bị gì chứ bác sĩ??? – Hậu vẫn lo lắng hỏi thêm.

-       Không có gì đâu, hãy chuẩn bị tâm lí đi vì khi tỉnh lại con bé sẽ …. – bác sĩ Tùng bỏ dở câu nói, đặt tay lên vai từng người một thay cho câu nói rồi bỏ đi, trước khi lên xe ông còn đưa cho cậu nhóc đi theo mình 1 đơn thuốc nhờ cậu đi mua giúp vì ông không có đem theo thuốc gì cả.

Cả ba người vừa nghe như thế cộng thêm sắc mặt của ông Tùng thì càng thêm lo lắng cho nó, họ như muốn ngả quỵ và càng hận người đàn bà đó hơn. Nhỏ Bảo Ngọc, tên Huân và nhỏ Hương đã bị bà ta không ngần ngại bang cho cái chết vì đã hết sự lợi dụng. Bà ta, người đàn bà đó thật quá dã man, bà ta đã chính thức khiu chiến với Hậu khi mấy bữa nay đã không ngừng cướp đi rất nhiều khách làm ăn không những của anh mà còn của cả Long nữa, đó cũng là lí do vì sao hai người không có thời gian ở với Đăng, thêm vào trên mặt thương trường là thế còn ở thế giới đêm thì có rất nhiều bang phái đã được bà ta mua chuột bằng cách này hay cách khác, và băng Dark ngoài Hà Nội đang có xu hướng ngã về phía bà ta khi nghe tin Bloodthirsty đã vô duyên vô cớ tiêu diệt Death và hạ sát thủ lãnh của Angel Princess.

Và thêm cái clip đêm đó Đăng hạ gục bọn kia  được tung lên trang mạng đặt biệt của thế giới đêm làm xôn xao dư luận của rất nhiều bang phái nhỏ với 1 mẫu đối thoại hoàng toàn trái ngược với sự thật và đem bất lợi về cho phía Bloodthirsty, vì hôm đó có cả Hậu, Long và Khánh cho nên Hades và Hậu cũng đã bị lây hoạ, đã có khá nhiều băng đảng chống lại họ vì sợ sẽ có cùng 1 số phận với Death. Cũng có rất nhiều bang phái không tin vào cái clip đấy nhưng cũng không thể nào giữ vững được lập trường vì người quay clip đã 1 cách suất sắc quay rõ nét khuông mặt của từng người 1 mà hoá trang không thể nào làm được. Bây giờ điều cần nhất của họ là phải làm cách nào làm rõ được sự thật đó, cũng vì Hậu đã quá xem nhẹ bà ta rồi.

-       ÔNG!!!!! – đang thả hồn với những suy nghĩ riêng thì bọn họ bị tiếng hét của Đăng làm cho giật bắng mình liền lao vào phòng nó nhanh như tên bắn.

-       Đăng, em tỉnh rồi, em không sao chứ??? – Hậu nhanh chóng lao về phía Đăng ôm chầm lấy nó mà hỏi thăm.

-       Anh, đó chỉ là mơ thôi có phải không??? – Đăng nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt nó bây giờ tràn ngập sự cầu khẩn chờ mong đầy hy vọng, Hậu không thể nào mở miệng trả lời càng không dám nhìn vào ánh mắt đó của nó. – Anh, nói cho em biết đi, ông vẫn còn sống có đúng không???!!! – nó lay người anh mà hét lên, hai hàng nước mắt đã bắt đầu lăn trên gò má gầy guộc hốc hác của nó, chờ hoài không thấy anh trả lời nó liền quay sang Long và Thanh mong sẽ có câu trả lời, nhưng cũng như Hậu cả 2 tên đều không dám nhìn thẳng vào mắt nó mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sỗ, nơi mà ánh chiều ta đang dần buông xuống, cái màu cam đỏ của mặt trời buổi hoàng hôn sao mà não nề như thế.

-       CÁC NGƯỜI NÓI GÌ ĐI CHỨ!!!! – Nó càng lay mạnh người anh hơn, nhưng rồi nó như không còn chút sức lực nào nữa mà ngã gục vào lòng anh khóc nức nở, khóc như chưa bao giờ được khóc. Tiếng khóc của nó nghe thật thê lương làm cho 3 người con trai trong phòng cũng như 2 tên đàn em ở ngoài nghe thật đau xót, nó cứ ngồi đó mà khóc như vậy cho tới khi mệt quá lại ngủ lịm đi.

-       Chúng ta cần nói chuyện – anh Hậu sau khi đã đặt nó nằm xuống ngay ngắn đắp chăng đàng hoàn thì mới quay qua nói với 2 người kia cùng đi ra khỏi phòng, hai tên đó cũng không nói thêm gì chỉ quay sang nhìn nó 1 cái rồi cùng anh Hậu đi ra ngoài, nơi Khánh với Suhz đang đứng ngay cửa, hai mắt Suhz đã sung húp lên và vẫn còn nước long lanh, Khánh thì đang rất phải cố gắng để có thể kìm chế chính bản thân mình không ngay lúc này đi tìm bà ta mà tính sổ..

Sáng hôm sau, khi Hậu, Long và Khánh chuẩn bị ra ngoài thì Suhz từ trên lầu hấp tấp chạy xuống, hai mắt thì đã rang rụa nước...(lúc này cả 3 đã đóng đô tại nhà của hai đứa Đăng với Suhz rồi nhé)

-       Đăng…Đăng mất tích rồi! …..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro