CHAPTER 26 - HIỂU LẦM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này hơi ngắn nên mng thông cảm nhé :D

Enjoy nhé all, hẹn gặp lại mng trong năm 2013 (âm lịch)

CHAPTER 26 - HIỂU LẦM

- Ta có thể nào nói chuyện riêng với cô bé này một lúc được không?? - sau khi hai người đã theo phục vụ đi thay đồ trở lại phòng nghỉ ngơi nơi Bà An đang ngồi thì bà liền nhìn cả hai mà hỏi, chỉ tay về phía Đăng, bà có vẻ khá thân thiện. Hữu Duy thì không có quyền gì để lên tiếng chỉ biết đưa ánh mắt hy vọng qua người đang đứng chết trân bên cạnh. Đăng vừa nghe bà An muốn nói chuyện với mình thì có cảm giác lạnh sống lưng và thế là đứng như trời trồng ở đó không biết phải làm gì, nó nhìn thẳng bà An nhưng lại như là không có nhìn bà một cách đầy ngạc nhiên, trông mới tội làm sao.

- E-hem! Đăng! - Sau một hồi lâu vẫn thấy Đăng ở trong tình trạng lơ lửng nơi nào đó thì Hữu Duy mới đành phải hắng giọng mà lên tiếng gọi.

- A! Xin lỗi - Đăng giật bắn mình mà lại bối rối cuối đầu xin lỗi, thật sự nó không biết phải làm thế nào cả.

- Hay là em cứ ở lại nói chuyện với phu nhân đi, anh ra ngoài kia với bọn Minh Tâm trước đây - Hữu Duy không muốn là người bất lịch sự cho nên liền lên tiếng trước, anh nghĩ mình nên để cho nó làm sáng tỏ mọi thứ, nếu có thể anh chỉ mong nó được hạnh phúc mà thôi. Hơn năm năm trời quen với nó, chưa bao giờ anh thấy nó thật sự vui vẻ, nó có một lớp mặt nạ rất dày mà không có ai có thể gỡ ra được nữa, nhưng một khi có người có thể tháo gỡ được lớp mặt nạ đó cũng chính là người có thể đem lại hạnh phúc cho nó, và người đó....không phải là anh.

- Vâng - Đăng không biết phải làm gì hơn nên đành ngoan ngoãn gật đầu, Hữu Duy chỉ chờ có vậy liền bước ra ngoài, cũng không có đi vào trong phòng đãi tiệc nữa mà lại đi thẳng lên sân thượng của tòa nhà cao nhất này để hóng mát, trời đã vào tháng 11 nên cũng khá mát mẻ chứ không còn nóng nực đến bức bối như những tháng trước đây nữa, nhưng cũng không quá lạnh.

- Con ngồi xuống đi chứ - bà An thấy Đăng nãy giờ cứ đứng nhìn mình nhưng lại như không nhìn thì cười nhẹ mà nói, chỉ tay về phía cái ghế sofa 1 người ngồi bên cạnh cái ghế của bà.

- Dạ vâng - Đăng hơi ngại ngùng nhưng cũng không làm gì khác mà ngoan ngoãn bước tới ngồi xuống cái ghế mà đã được chỉ định, hai tay để trên đùi, lưng thẳng trông cứ như mấy đứa học sinh cấp một lúc bị mời lên văn phòng uống nước trà với thầy giám thị vậy làm bà An phải cố lắm mới nhịn được cười.

- Cháu cứ tự nhiên đi, không cần phải căng thẳng đâu - bà An trấn an nó rồi thông thả bưng ly trà của mình lên uống một ngụm.

- Dạ, thưa phu nhân có việc gì căn dặn??? - Tuy bà nói là thế nhưng nó có thể nào thả lõng được khi ngồi trước người cũng vì nó mà phải đấu tranh với tử thần?? Dù sao cũng vì nó mà con người ta mới bỏ đi mà, làm sao nó có thể không thấy tội lỗi cho được?? 

- Thôi tùy con - thấy nó vẫn cứ ngồi đó cứng như tượng đá thì bà cũng đành bó tay, xem ra cô nhóc này cũng cứng đầu không thua gì đứa con ngốc nghếch của bà cả, bà mà không ra tay thì chỉ sợ hai đứa sẽ thật sự không thể nào đến với nhau mà sẽ hiểu lầm nhau tới hết đời mất. 

- Dạ??? - Đăng không hiểu ý bà muốn nói gì cả nên mới nhìn bà. 

- Không gì, mà con chính là lí do đúng không?? - Bà cười nhẹ, đứa nhỏ này phải làm khó một chút mới được, ai bảo nó tính tình ương bướng quá. Còn nó vừa nghe vậy thì đang cứng người thì tự nhiên muốn đóng băng, cuối cùng thì cũng tới rồi. 

- Dạ - biết không thể nào chối cãi, càng không muốn giả ngu nên nó đành chấp nhận số phận mà cười gượng gật đầu. Dù sao thì cũng đã xảy ra rồi, nhận hay không thì ai cũng biết sự thật, thôi thì giữ lại chút mặt mũi cuối cùng đi, dù sao thì cũng còn gặp lại mà, ông đã từng dạy, "sống thì phải để người ta nể chứ đừng để người ta khinh". Ông đã từng nói với nó như vậy, tuy đã được biết sự thật về ông nhưng nó vẫn rất kính trọng ông, dù sao ông cũng đã cứu nó những khi nó gần như là gục ngã, xem như ông đã chuộc lại lỗi lầm rồi. 

- Cháu có muốn giải thích gì không??? - thấy nó không hề giải thích cũng không có cố gắn để chối cũng không có giả vờ như những người con gái bà từng gặp, những cô tiểu thư luôn luôn đeo cái mặt nạ danh giá đáng yêu nhưng toàn những tâm hồn của quỷ cho nên bà rất thích nên muốn xem nó có giải thích gì không. 

- ... - không nói gì cũng không ngẩng đầu lên Đăng lắc đầu, giải thích làm gì, đã nói là chuyện đã xảy ra có giải thích gì cũng không thể cứu vãng nữa, thêm là người không quan tâm người khác nghĩ gì về mình cho nên căn bản nó không cần giải thích. 

- Đăng này, ta có thể gọi con là Đăng không? Hay ta nên gọi con là Phó Tổng Trần??? - Không hiểu sao chỉ cần nhìn thấy nó từ lần đầu tiên trên TV hai năm trước bà đã chú ý đến nó, càng rất thích nó, cho nên chọc nó một chút là không thể nào bỏ qua được. 

- Đăng, Đăng là được rồi ạ - Đăng bỗng dưng lại ngồi thẳng dậy mà nói nhanh, biết là người truớc mặt đang chọc mình nhưng chỉ cần nghe tới hai từ phó tổng là nó lại thấy lạnh người, luôn luôn bắt người trong công ty gọi mình bằng tên nó không thích bị gọi như vậy, báo chí cũng đăng đầy đâu phải người kia không biết chứ. 

- Thôi không đùa con nữa, con đừng có hiểu lầm bác, bác không phải giữ con ở đây để hỏi tội con hay gì cả, bác chỉ là muốn hỏi con một vài câu thôi - biết là còn hù nữa thì thể nào Đăng cũng sẽ đề phòng mình cho nên bà An rất thất thời mà cười nhẹ trấn an nó. 

- Có gì xin phu nhân cứ nói ạ - Đăng vẫn giữ giọng như cũ mà gật đầu nói. 

- Uhm, con không cần gọi ta là phu nhân, chỉ gọi là bác gái là được, mà con không muốn biết tại sao ta biết con sao? - Bà cũng phải sợ cái cách xa lánh người khác của Đăng, tuy là cười nói đó nhưng đố có thể biết được nó đang nghĩ gì. 

- Con cũng đã từng lên tivi, phu nhân biết con thì có gì lạ ạ?? Nếu phu nhân nói không biết con thì tới đó con thật sự sẽ rất ngạc nhiên - Đăng pha trò nhưng mặt lại không tỏ ra biểu hiện gì, còn bà An thì phải phò cười với câu nói của nó.

 - Ta chịu thua con rồi - bà An lắc đầu cười khổ, tự hiểu tại sao đứa nhỏ kia từ khi quen biết với người trước mặt thì đã thay đổi rất nhiều, - Không phải, ta biết con bởi 1 tấm hình - bà nhìn Đăng đầy thân tình mà nói, nghĩ lại chuyện của 2 năm trước, khi Minh Khánh rồi Khánh Nam đến tìm Long nhưng khi vào phòng hắn thì chỉ thấy 1 bãi chiến trường với miểng chai rượu đầy đất, bức tường màu trắng cũng bị loang lổ những vết rượu vàng và đỏ trông mới rùng rợn làm sao, mọi thứ trong phòng dường như không còn xài được nữa, nhưng có 1 thứ vẫn còn nguyên vẹn nhưng lại dính đầy máu, đó là khung ảnh của 1 đứa con gái ánh mắt hết sức dữ dằn đang nhìn thẳng vào máy ảnh cho thấy là không tình nguyện. Nhìn sơ cũng đủ hiểu là cái viền của khung ảnh đã cắt tay của người cầm nó, chắc chắn hắn đã rất muốn nhưng không thể đập vỡ nó mà cầm rất chặc.

Mới đầu họ cứ tưởng là Long chỉ đi đâu đó cho thông thả vì hầu như hắn không đem theo thứ gì ngoài vài bộ quần áo nhưng cũng chẵng đem theo thứ tùy thân gì ngoài vài thứ giấy chứng minh, ngay cả bóp cũng không cầm, mà chuyện này cũng không phải mới lần đầu xảy ra, nhưng rồi 1 tháng 2 tháng trôi qua và họ đã hiểu, hắn đã bỏ đi thật sự, tới lúc đó bà An mới như mất hết tinh thần, bà muốn tìm gặp Đăng cầu mong nó có thể tìm con trai của bà, nhưng làm sao có thể khi Khánh Nam đã nói rõ mọi chuyện, chính con trai bà đã đối xử với nó như thế nào, bà đâu thể nào làm phiền Đăng được nữa, nhưng bây giờ bà chưa ngại nói ra, chỉ muốn biết tình cảm của Đăng dành cho Long còn như xưa không?? Hay đã thật sự cùng người con trai lúc nãy là một cặp, nếu là thế thì bà sẽ không nói ra mọi chuyện, để cho Đăng có một cuộc sống mới không có đứa con của bà thì hơn.

- Bức hình ạ? - Nghe bà An nói như vậy thì Đăng không thể nào giấu được sự ngạc nhiên trong giọng nói của mình, nó bắt đầu thấy mình ngu đột xuất rồi.

- Đăng này, ta có thể hỏi con một chuyện được không??? - Bà An không trả lời Đăng mà còn hỏi ngược lại một câu.

- Vâng?? - Đăng thấy hơi lạ nhưng cũng không có nói gì mà chỉ gật đầu.

- Con muốn xem đây như là câu hỏi của một người mẹ quan tâm con mình cung được, chỉ đơn giản là ta muốn biết cũng được, nhưng con có......còn yêu Long không??? - bà An bỗng nhiên trở nên nghiêm túc mà hỏi Đăng, đây chính là vấn đề duy nhất bà muốn biết. Còn Đăng thì một lần nữa người nó như đông cứng lại, câu hỏi này nó phải trả lời thế nào đây???? Nói là nó còn yêu hắn rất nhiều, muốn cả hai cùng quay lại?? Hay nói là nó đã không còn yêu hắn kể từ 2 năm trước??? Nó làm không được, không biết phải trả lời như thế nào cả.

- Con..... - Đăng do dự, thật sự là nó không biết phải trả lời thế nào, biết như thế này thì có chết nó cũng không nghe lời Hữu Duy mà tới đây. Bàn tay đang bị băng bó của nó đáng lẽ không nặng đến như vậy, nhưng lúc sáng này đang cắm hoa trong bếp thì thấy Khánh kéo Suhz ra vườn làm gì đó thì nó mới đi theo, nấp sau bụi hoa hồng định nghe lén xem anh trai mình lại có trò gì mà nhìn cứ lấm la lấm lét mãi thì nghe Khánh nói là người kia đã trở lại, bàn tay trong vô thứ nắm chặt lấy cành hoa đầy gai nhưng lại không có cảm giác cho tới khi bác làm vườn đi ngang thấy bàn tay Đăng đang rướm máu dưới lớp vải tráng mòng thì mới định la lên nhưng bị Đăng chặn lại nên không chấn động đến 2 người kia rồi bỏ vào trong nhà. Bây giờ nghe bà An hỏi như vậy thì trong vô thức nó lại chạm tay trái vào bàn tay phải bị thương của mình.

- Ta chỉ muốn hai đứa sẽ không hối hận về sau mà thôi, ta biết con trai ta có lỗi với con, nhưng người mà, ai trên đời không một lần phạm lỗi chứ con, nhưng nếu con còn yêu nó, mà nó cũng yêu con, tại sao không thư một lần nữa?? - bà An bỗng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay băng bó của Đăng mà nhỏ nhẹ nói, lời khuyên của một người mẹ, Đăng lại một lần nữa đông cứng người.

- Con ...... Con không thể, anh ấy đã có người khác rồi, con không muốn vì chính mình mà lại làm cho cô ấy phải buồn - Đăng đau khổ nói ra nỗi lòng mình, nó không muốn dấu nữa. 2 năm trời không thể nói quá dài nhưng cũng đủ để cho nó hiểu, chuyện Long bỏ đi cũng có một phần là lỗi của nó, nếu như từ trước nó nói rõ mọi chuyện thì sẽ không phải như vầy. Thời gian bên Long không lâu nhưng nó biết vì nó mà hắn đã hạ mình rất nhiều, bỏ qua lòng tự trọng của một tên con trai mà theo đuổi nó, vậy mà nó hết lần này đến lần khác dối gạt hắn, làm sao hắn có thể bỏ qa cho nó, đã rất nhiều lần nó muốn đi tìm hắn, nhưng nó biết, một khi hắn đã không muốn, thì sẽ không ai tìm được cả.

- Con gái ngốc, bởi vì hai đứa quá giống nhau cho nên mới mất hết 2 năm trời với những suy nghĩ tiêu cực và hành hạ tinh thần nhau, nó vì nghĩ con đã là bạn gái của cậu trai lúc nãy nên mới nói những lời đó ngoài kia, còn con thì nghĩ như vậy, tại sao hai đứa không thể thành thật với nhau một chút??? Sự thật là ta biết con qua bức hình trong phòng của Long, năm đó lúc chuyện của người phụ nữ kia xong, Khánh Nam với Nguyên Khánh hai đứa có tói tìm Long .... - bà An kể lại mọi chuyện cho Đăng, nó không ngờ cho nên không thể kìm được nước mắt, giọt nước mắt của hạnh phúc, của đau khổ dằn vặt, vậy là cũng vì những hiểu lầm mà mọi chuyện mới trở nên rắc rối như thế, quả thật là nó đã sai.

- Con không ...... không biết anh ấy đã đau khổ như thế... - Đăng cuối đầu lau đi giọt nước mắt mà thú nhận.

- Con gái ngoan, không sao cả, hãy đi và làm rõ mọi chuyện thôi - bà An nâng cằm nó lên dùng tay khăn giấy lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp mà nhẹ nhàng nói, bà thật sự mong đứa con dâu này, nó đã chịu quá nhiều uất ức đau khổ rồi, đứa con ngốc của bà đã tới lúc phải đền bù mọi thứ.

- Phu Nhân.... - thấy bà An đứng dậy kéo theo mình thì nó mới lo lắng mà nhìn bà.

- Đã tới lúc nên thay đổi cách xưng hô đi, “con dâu tương lai” à - bà An không hài lòng mà nói rồi lại mỉm cười hết sức tinh quái, còn ai kia thì hai má đỏ bừng.

- Con.... - Đăng vừa nghe tới hai chữ con dâu từ miệng bà An thì người như muốn không đứng vững nữa, cảm xúc trong nó bây giờ thật sự chỉ có 2 chữ để diễn tả là "bối rối".

- Thôi tùy con, đi theo ta - bà An không thèm chấp với đứa nhỏ cứng đầu này nữa, sớm hay muộn thì nó cũng sẽ phải gọi thôi, bà cũng không nghĩ sẽ cho đứa con gái nào khác có cơ hội được làm con dâu bà ngoài đứa con gái trước mặt đây.

- Phu nhân, con không..... - Đăng chỉ cần nghĩ tới phải đối diện với Long là lại thấy không được tự nhiên, sẽ phải nói gì, cư xử thế nào?? Nói là rất nhớ hắn??? Nói là mọi chuyện chỉ là nó dựng lên để hắn không nhún tay vào??? Nó không làm được!!!

- Suỵt!! Không có cãi, ta muốn nhanh chóng có con dâu, không cho lão Trần có con dâu trước ta được!! - Bà An pha trò, giọng bà như đứa con nít đang tranh giành đồ chơi vậy.

- Bác cũng biết Trần Hữu Quang chính là ba con phải không ạ??? - Đăng bỗng quên hết lo lắng mà nhướng mày nhìn người phụ nữ vài phút trước còn rất nghiêm túc nhưng bây giờ lại hết sức trẻ con trước mặt mình, và cũng trong vô thức mà đổi cách xưng hô.

- Ta biết, cho nên ta mới nói là con dâu chứ đâu có nói là uống rượu mừng nhỉ?? - bà An pha trò mà nháy mắt vui vẻ với Đăng, cùng lúc nó không chú ý mà kéo nó theo mình ra ngoài cùng đi tới phòng nghỉ kế bên, và Đăng thật sự là không nghĩ tới cho tới khi nghe tiếng gõ cửa thì mới giật mình thì đã thấy Khánh Nam trong đó bước ra.

- Dì - Khánh Nam gật đầu chào dì mình rồi quay qua Đăng, - Hey pretty, váy đẹp nhỉ - Khánh Nam nháy mắt chọc Đăng, người đang bắt đầu thấy căng thẳng trở lại

- Ngô Khánh Nam, em sẽ mét anh Duy Anh anh lại đi tán gái đấy! - Đăng bị câu nói của Khánh Nam làm cho sôi gan, tên này đúng là biết cách làm cho người ta xấu hổ, đáng ghét.

- Thôi nào, Nam ra đây dì có chuyện nhờ - Bà An hiểu ý liền nói.

- Nhưng Long nó...... - Khánh Nam rất biết điều mà giả vờ lo lắng nhìn vào trong.

- Đăng con vào xem Long giúp bác - chỉ chờ có vậy bà An liền nhanh nhẹn kéo Khánh Nam ra rồi đẩy luôn Đăng vào trong phòng và rất biết điều mà nhanh tay đóng cửa lại. Đăng vì phản ứng không kịp mà dễ dàng để bà An đẩy mình vào trong căn phòng nghỉ với gam màu cam trầm với mọi thứ rất huyền ào bởi chỉ có mỗi cái đèn bàn là mở, con người đang ngồi trên sofa thấy người vào là nó thì tay đang rót rượu dừng lại vài giây tỏ ra ngạc nhiên nhưng rồi lại xem nó như người vô hình mà tiếp tục rót rượu ra ly rồi uống, Đăng cứ đứng đó như vậy mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã hai năm nay mình hằng nhung nhớ, nhưng khi thấy hành động uống rượu của hắn không dừng lại thì mới bắt đầu lo lắng mà nhìn xuống cài bàn trước mặt thì thấy choáng, trên đó chất ngổn ngang toàn chai là chai rượu rỗng, hình ảnh Cố Huy Long 2 năm trước tron căn phòng tối bà An mới kể lại hiện lên rõ rệch đến không ngờ, thiết nghĩ xo với lúc này cũng không hơn là bao.

- Anh đừng uống nữa - không biết lấy động lực từ đâu mà Đăng liền bước nhanh lại giật lấy chai rượu từ tay Long cùng với cái ly đặt lại lên bàn.

- Em vào đây làm gì? Không đi với cái tên bạn trai chết tiệt của em đi?! - Hắn tuy đã uống rất nhiều rượu nhưng vẫn tỉnh táo mà đẩy tay của Đăng ra rồi tiếp tục cầm chai rượu lên mà uống thẳng không cần ly nữa, - 2 năm trước em lừa dối tôi như vậy chưa đủ sao?? Bây giờ vui vẻ rồi, muốn cười vào mặt tôi lắm có đúng không?? Phải, là tôi nói dối, là tôi vẫn còn yêu em, tôi không có bạn gái, tôi là một thằng đàn ông vô tích sự, tôi đã trốn tránh, tôi đã để em toại nguyện, bây giờ em còn muốn gì nữa?? Thấy tôi như vậy em vui lắm phải không??? - Long bỗng đưa ánh mắt đầy căm phẫn nhìn thẳng vào khuôn mặt mà bao lâu nay chính hắn không thể nào quên được, hắn muốn ghi lại thật sâu hình ảnh này trước khi thật sự từ bỏ. Hắn biết mình có lỗi cho nên không mong nó tha lỗi cho mình, thay vì tiếp tục làm phiền nó, hắn sẽ để cho nó quên mình đi, nó sứng đáng được hạnh phúc, bên hắn nó chưa có một ngày nào thật sự vui vẻ, nhưng hắn có thể nhìn thấy tình cảm của Hữu Duy dành cho nó, anh ta luôn quan tâm nó chứ không như hắn, luôn nghi ngờ tình cảm của nó, chưa bao giờ thật sự tin tưởng nó cả, hắn không sứng với tình cảm của nó. Hắn không thể chối là khi quyết định trở về đã từng hy vọng nó vẫn chưa có người yêu, hoặc là đã  chia tay với Minh Thanh, nhưng khi mới về đây thì đã biết là Minh Thanh là Gay cho nên hắn đã lại một lần nữa hiểu lầm nó, khi thấy sự quan tâm của Hữu Duy dành cho nó thì hắn biết hắn đã không còn cơ hội nữa rồi.

- Long, anh nghe em nói, mọi chuyện không phải vậy - Đăng cố gắng giải thích, nó đã hiểu, nó phải thành thật với hắn, không được lừa gạt hắn thêm một lần nào nữa, cuối cùng thì nó cũng chỉ là một đứa con gái cần có một vòng tay chở che, một bờ vai để tựa mỗi khi mệt mỏi, nó phải đấu tranh cho hạnh phúc của mình, Hữu Duy tuy rất tốt với nó, nhưng nó đối với anh ta chỉ có sự cảm kích và kính trọng, không có tình yêu, nó sẽ không thể mang lại hạnh phúc cho Duy, thay vì hành hạ cả hai, sao không thử tự mình tìm lại hạnh phúc đích thực.

- Em đi đi, đừng làm phiền tôi nữa, tôi tuyên bố từ giây phút này, tôi, Cố Huy Long đã......đã không còn yêu Trần Hải Đăng nữa! - Huy Long lấy hết sức mình mà nói như hét vào mặt Đăng, hắn không muốn, thật sự không muốn thốt ra những từ đó, nhưng hắn chỉ là muốn tốt cho nó mà thôi, hắn không xứng với nó.

- KHÔNG, KHÔNG THỂ NÀO!!! - Đăng không tin, có chết nó cũng không tin vào những gì hắn nói, mới vừa nãy hắn còn nói là hắn yêu nó, sao có thể mới đó đã nói là hết yêu, bức hình của nó hắn cũng không nỡ hủy, làm sao có thể nói hết yêu nó???

- Tại sao em phiền như thế??? Em muốn cả thế giới này phải yêu em mới được sao??? - Long không nhìn mặt Đăng mà tiếp tục nói, hắn không dám, hắn sợ khi nhìn vào ánh mắt đó hắn sẽ không thê rbor được, ánh mắt mà đã cướp mất trái tim hắn từ lầm đầu tiên nhìn vào.

- EM KHÔNG TIN KHÔNG TIN!!!! Trừ khi anh nhìn thẳng vào mắt em mà nói là hết yêu em, còn không thì không thể!!!! - Đăng hét lên, nó không muốn mất hắn thêm lần nữa, nó sợ để vuột thêm lần nữa sẽ không bao giờ nó còn là nó nữa. Bỗng nó thấy nực cười, những lời nói này sao giống mấy phim thần tượng tình cả sướt mướt dạo này Suhz hay xem rồi kéo nó xem cùng quá vậy, nó đã từng nói là mấy đứa con gái trong đó không có tương lai, giờ thì hay rồi, tại sao cứ phải là hắn???

- Tôi..không..còn..yêu em nữa! - giấu hết đau đớn vào trong tim mình hắn quay qua, nhìn thẳng vào ánh mắt đó mà nói ra từng chữ, từng chữ phát ra chính là từng nhát dao cứa vào trái tim rỉ máu của hắn, đau, đau còn hơn lần bị tai nạng ở Anh nữa.

- Cố Huy Long, anh nhớ chính anh đã nói những lời đó, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, Hữu Duy cũng không phải là bạn trai của tôi! - Đăng như chết đứng trước từng lời nói của hắn, vậy là thật sao, ánh mắt lạnh lùng đó hắn nhìn nó thoát ra từng chữ, "được lắm Cố Huy Long, anh đã muốn ác thì tôi cũng không ngại đấu với anh tới cùng!" Đăng nghĩ trong đầu rồi nói với hắn, không chờ cho hắn có thể nói thêm gì liền quay người bỏ chạy ra ngoài, vì quay người quá nhanh trên đôi giày cao gót cho nên bước được vài bước liền bị té, chân dậy lên một trận đau điến nhưng nó không để ý mà tiếp tục đứng dậy tông cửa chạy ra ngoài, lại gặp ngay Duy mới từ sân thượng đi xuống liền móc lấy chìa khóa trong túi áo anh mà chạy đi.

Long ở trong này vừa nghe như vậy thì hết sức đau đớn, vậy là nó không phải là bạn gái của Hữu Duy, nó vẫn là của hắn! "- Em.....rối do em thắt em tự đi mà gỡ, anh chỉ có thể cho em biết em đã sai, thêm một lời khuyên là nên lắng nghe và tìm hiểu rõ ràng trước khi nói bất cứ một câu gì, và đừng quyết định quá vội vàng, em chỉ còn một cơ hội duy nhất thôi đó, đã lỡ mất hai năm, đừng để lỡ mất thêm lần nữa, sẽ không thể nào kéo vãng được nữa đâu." từng câu từng chữ của Khánh Nam ngày hôm qua lại hiện rõ trong đầu hắn, không lẽ ý của anh ta là như vậy?? Hắn lại đã sai nữa sao??? Sau 2 năm trời cứ tưởng mình đã có thể hiểu được tất cả  thì một lần nữa, hắn không hiểu gì hết sao????

- ĐĂNG!!! - Khi hắn giật mình ra khỏi suy nghĩ thì nó đã khuất sau cánh cửa thì liền gọi nó rồi đuổi theo, ra tới cữa thì thấy Hữu Duy đang đứng đó, còn Hữu Duy khi thấy Long thì đã biết chuyện gì xảy ra, không vội đuổi theo Đăng anh quay lại, trước mặt bà An cùng Khánh Nam đang đứng đó mà thẳng tay đấm một cú vào mặt hắn.

- Cố Huy Long, cậu có biết cô ấy đã thế nào khi nghe tin cậu về không??? Đăng đã không muốn đi, nhưng chính tôi đã đưa cô ấy tới, tôi muốn cô ấy được vui vẻ, cậu nhìn lại cậu đã làm gì đi! - Hữu Duy tức giận mà nói một cách hết sức kìm nén, - Tôi yêu Đăng, nhưng tôi biết trong lòng cô ấy chỉ có cậu, tôi mới..... - đang định nói thêm thì điện thoại run, định bỏ qua nhưng nhìn lại là số của Nhật Lâm nên mới lườm Long một cái rồi quay qua nghe điện thoại.

- Chuyện gì vậy??? - lấy lại giọng bình thường anh hỏi.

_ Không xong rồi, anh có ở cùng chị Đăng không?? - là giọng của Minh Tâm, nghe rất lo lắng.

- Đăng mới vừa rời khỏi rồi - vừa trả lời anh vừa lườm ai kia một cái.

_ Chị ấy đi một mình sao??? - có thể nghe ra giọng của Minh Tâm đang rất sợ hãi.

- Có chuyện gì, sao em lạ vậy?? - Hữu Duy dường như nghe ra có chuyện gì đó không đúng cho nên cũng bắt đầu thấy lo lắng.

_ Anh còn nhớ ả Ngọc Hân với hai đứa khốn nạn đã từng gạt chị Đăng không?? - Minh Tâm hỏi.

- uhm?? - Hữu Duy không hiểu, không phải bọn đó đã chết rồi sao???

_ Bọn họ đã..................... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro