Chapter 3 - Đừng Chọc đến Hải Đăng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 3 - Đừng Chọc đến Hải Đăng!

"Á!" Tiếng mấy nhỏ trong lớp hét ầm lên làm Đăng đang ngủ gà ngủ gật với cái volume hết cỡ của máy nghe nhạc vẫn có thể nghe thấy.

"Lại vụ gì nữa đây?" Đăng mặt hầm hầm đầy sát khí mở mắt ra nhìn sang Suhz.

"Lại là cái lũ "Hái Tram" chứ gì, còn phải hỏi sao?" Suhz phì cười nhìn Đăng lúc này, mặt mày thì còn đang ngáy ngủ mà lại đằng đằng sát khí, trông vừa sợ lại vừa hài.

"Hái tram hái tràm gì thì kệ mịe bọn nó, hét làm quái gì trong này? Nhìn đứa nào đứa nấy cũng ốm tong ốm teo như cây que mà sức đâu hét dữ vậy?" sát khí của Đăng vẫn chưa giảm xuống tí ti nào mà lại có phần bực mình thêm. Ngủ cũng không yên là thế nào chứ!

"Xì, thì tại vì 2 cái tên làm náo loạn đang đứng trước cửa lớp kia chứ đâu" Suhz tiếp tục cười lắc đầu nhìn nó, đúng là nó thay đổi thật, nhưng cái tính lơ đễnh của mình thì không sửa được. Tình hình là nãy giờ Đăng chỉ ngồi nhăn nhó với Suhz nhưng lại không hề nhìn ra ngoài nếu không muốn nói là....nó lười đến nỗi không muốn quay đầu ra ngoài.

"Hai cái tên đáng chết nào mà dám làm náo loạn giấc ..." Nó vừa nói vừa quay ra cửa và khi nhìn thấy hai cái tên mình vừa kêu là đáng chết đó thì nó ngậm miệng luôn, bọn họ ở đây làm gì vậy?

"Mày đừng nói với tao là mày không nhớ 2 cái tên "đáng chết" này mới chuyển sang trường mình ngày hôm qua nhá" Suhz cố gắng hi vọng là mình nghĩ sai, Đăng sẽ lắc đầu chối biếng, nhưng không ngờ Đăng lại gật đầu cái rụp.

"Ai đâu rãnh hơi mà đi để ý mấy chuyện không phải của mình" Đăng dững dưng nhúng vai rồi lại ngả đầu tựa vào tường, chân gác lên bàn và tiếp tục .... nhắm mắt để ngủ, Suhz chỉ còn biết lắc đầu nhìn nó đầy bất lực.

"Anh ...anh Long với anh Khánh qua lớp bọn em có gì không ạ" thằng lớp trưởng e dè bước lại trước mặt hai người dang đứng ở cửa mà nhìn hai người hỏi.

"Có He...à có Đăng ở trong lớp không?" Lạnh nhạt nhìn thằng nhóc Long hỏi bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể, còn mấy nhỏ "hái tram" nghe Long hỏi tới Đăng thì mặt đứa nào đứa nấy không vui thấy rõ.

"Dạ dạ Đăng....Đăng đang ở trong lớp ạ" thằng nhóc lớp trưởng lại gật đầu lia lịa.

"Vậy kêu cô ta ra gặp tôi có chuyện" vẫn giữ bản mặt lạnh như tiền của mình, Long nói.

LNhưng mà....nhưng mà Đăng đang....đang..." thằng lớp trường lắp bắp hoài mà không thề nào nói hết câu. Một bên là chị đại trong lớp, đứa phá giấc ngủ của Đăng thì đứa đó rất muốn ăn đập, cậu không có gan đó. Nhưng mà hai cái người đang đứng đây, cậu lại không thể đắc tội được.

"Đăng sao? Nói mau, tao không có kiên nhẫn với mày đâu" Long nắm cổ áo thằng nhóc mà nhất lên, hắn đã muốn nhẹ nhàng nhưng tên nhóc này không chịu thì đèng trách sao hắn dùng tới vũ lực.

À quên nói mọi người, trường nó học là 1 trường ... KHÔNG HỀ BÌNH THƯỜNG CHÚT NÀO đâu ạ, trường nó là trường dành cho cấp 3 và Đại học luôn. Trường là 1 trong hai trường lớn nhất Sài Gòn cũng là nhất nước ế ạ. Long với Khánh đang học năm 2 Đại Học còn Đăng với Suhz thì đang học 12 ế ạ, thôi mà trở lại chủ đề chính thôi nào.

"Dạ Đăng đang... đang ..." thằng nhóc đang run cầm cập nhưng cũng không dám nói.

Không nói thì Long không tha, còn mà nói thì sẽ mệt thân với Đăng, thành ra cậu hơi khó chọn.

"Nó đang ngủ" tiếng 1 đứa con gái đằng sau đám con gái hám trai kia bước lên trước mặt Long và Khánh mà nói thay cho cậu chàng lớp trưởng xấu số. "Hai người tìm nó có chuyện gì không?" Suhz lại hỏi.

"Fla.....Suhz!?" Cả hai cùng ngạc nhiên, cả mấy đứa gần đó cũng vậy.

Thường thì Suhz chỉ nói chuyện với mình Đăng trong lớp mà thôi, còn ngoài ra là cũng y như Đăng, có chuyện gì thì tụi nó cũng để cho đàn em lên tiếng thôi.

"Không có chuyện gì thì làm ơn "bấm nút" dùm, đừng có làm cảng trở giao thông nơi công cộng như vầy" Suhz làm thêm 1 tràng nữa làm tụi kia đứng hình luôn, hai cái tên "đáng chết" thì ngạc nhiên, còn cái đám kia thì ... đứng tim vì chưa ai bao giờ dám đụng chạm đến hai con người với dòng máu của quỷ kia.

"Làm ơn tránh đường!" Suhz bực mình lên tiếng khi mà hai cái tên trời đánh kia nãy giờ cứ đứng im như tượng chắng ngay cửa làm cô muốn đi ra mà không được.

"Có thể nào gọi Đăng ra dùm tôi được không?" Long giật mình tỉnh lại rồi lại đưa tay ra chặn đường không cho Suhz ra.

"Anh muốn thì tự vào mà gọi nó, còn bây giờ thì ... tránh dùm" Suhz nhếch miệng cười nhạt rồi nói đầy chán ghét, hai chữ cuối có phần như muốn làm người khác sôi máu.

"Vậy thì không thể đi được" Long không hề tức giận mà ngược lại còn thấy thích thú nữa.

"Các người tìm tôi có việc gì, để cho con Suhz nó đi ra đi" tiếng Đăng phát ra làm cả đám nhìu chuyện dựng hết tóc gáy lên vì độ tàn sát quá cao của giọng nói đó, nếu nói Suhz là lạnh lùng thì Đăng chính là sự miêu tả thích hợp nhất với tậng cùng của băng giá.

"Mày ra đây làm gì? Tao tưởng đâu mày ngủ rồi chứ?" Suhz cũng hơi ngạc nhiên vì Đăng.

"Ngủ làm sao được khi có nguyên hai con chó cứ đứng xủa trước cửa" Đăng nói giọng sang sảng làm mấy đứa kia sợ dùm nó luôn, dám nói Devil với Frozen là chó thì con này muốn chết lắm rồi.

"Em đi theo tôi" Long không những không nổi giận mà còn cười khảy với Đăng, lại muốn kéo nó ra ngoài với mình.

"Không rãnh, có gì thì nói lẹ đi, tôi không có thời gian mà đi với các người" Nó thản nhiên nói vừa né tránh cái đụng chạm từ Devil, thời gian quý báu của nó là dùg để làm việc rất lớn là...ngủ! Không rãnh hơi đi làm những việc vô bổ với bọn người này.

LNhưng tôi cần nói chuyện riêng với em" Long vẫn không đổi thái độ.

"Vậy thì anh cứ đứng đó mà chờ đi" Đăng nhúng vai rồi quay ngược vào lớp, Suhz thì đã biến đi đâu mất từ bao giờ rồi.

"Em sẽ hối hận đấy." Long cười khỉnh nói với Đăng rồi quay gót.

"Con đ*, được anh Long tới tận lớp tìm mà bày đặc làm dáng" một con nhỏ môi son đỏ chót, má hồng quá dày không nhịn được sự đối đãi quá mức thiên vị của Long đối với Đăng liền lên tiếng, muốn dạy đời nó.

"Đúng, ỷ thấy không ai nói gì cái làm tới"

"Nó nghĩ nó là gì mà dám nói anh Long với anh Khánh là ... chứ."

"Thôi mấy chị về lớp đi, đừng nói nữa" thằng lớp trưởng nghe mấy nhỏ này nói vậy thì tái mặt liền muốn đuổi mấy nhỏ về lớp, nếu mấy đứa này không biết chuyện mà cứ nói mãi khi Đăng thật sự tức lên thì sẽ không hay chút nào đâu.

"Làm gì phải sợ ch...*phập* ááááh!" con nhỏ đầu tiên đang nghênh ngang nói chưa hết câu thì đã tái mét mặt vì bị một cái phi tiêu ném sượt qua mặt và cắm vào vách tường đằng sau.

"Mày đừng có nghĩ mày lớn thì tao không dám làm gì mày, cút ngay cho tao trước khi cái phi tiêu thứ hai bay ra, tao không bảo đảm là nó có mắt như cái thứ nhất đâu" Đăng mặt đang hầm hầm sát khí nói với con nhỏ đó, điều mà cậu bạn lớp trưởng luôn lo sợ đã sảy ra rồi. Đăng là một người khá yên phận, đi học đến trường chỉ yên lặng cùng Suhz, không bao giờ khiến người khác chú ý, chỉ là do nó quá nổi bật nên vẫn cứ bị người khác để ý đến, chỉ là không ai có gan đi chọc vào hai người. Mấy nhỏ vừa lên tiếng đều là gia cảnh khá giả không biết trời cao đất dày, ỷ mình lớp trên muốn gây chuyện nhưng lại không biết mình đang đùa với lửa.

- Mày....mày đợi đấy, rồi mà sẽ phải trả giá khi dám đụng đến tao - con nhỏ đó nói xong thì bỏ chạy một nước luôn vì máu trên mặt đang chảy ra, mấy đứa kia thấy vậy thì đều ngậm miệng mà bỏ chạy hết.

- Tụi bây nghe rõ đây, từ giờ đứa nào mà còn làm ồn khi tao ngủ thì cái phi tiêu tiếp theo sẽ nhắm vào đứa đó đấy - Đăng nói với mấy đứa trong lớp rồi lại nhét tay nghe vào lỗ tai và....ngủ.

_____________

- Đăng! Đăng dậy đi về - Suhz lay lay người Đăng gọi nó dậy.

- Uhm, hôm nay mày thế tao ra bar được không, lát tao có chuyện phải đi rồi - Nó ngồi dậy nói với Suhz.

- Chuyện gì? Lại đi đánh nhau nữa à? - Suhz nhìn Đăng hỏi mặc dù đã biết câu trả lời.

- Cũng cỡ đó - Đăng tỉnh bơ nói rồi đứng dậy xách cặp bước ra ngoài.

- Có khi nào mày nghĩ tới việc dừng lại không Đăng? - Suhz tự hỏi mình mà nhìn theo cái bóng cao nghêu ngao mà gầy gòm của Đăng, nhìn nó bây giờ sao mà cô đơn và mệt mỏi quá.

___________________

10h tối hôm đó...

- Bọn mày muốn gì thì làm lẹ đi, tao không rãnh đâu mà ở đây nghe lải nhải - Đăng tức tối nói, giọng khó chịu. Nãy giờ đã hơn mười phút nó phải đứng đó nghe con nhỏ hồi sáng lảm nhảm đủ điều về cái tên Devil đáng chết kia.

- Mày muốn chết rồi phải không con ch* kia - con nhỏ kia đang ca bài ca bất hữu bị nó phá đám thì nóng mặt hét ầm lên.

- Ừh, mày nếu được làm ơn giết tao đi, chứ để ngồi đây nghe mày nói ngứa lỗ đ*t quá - Đăng cười khảy nhìn nhỏ kia bây giờ mặt đang chuyển từ đỏ sang đen.

- Con đ*, mày mới nói cái gì hả? - Nhỏ kia tức giận gầm lên.

- Nói gì tự hiểu, mày là người chứ đâu phải chó....ý mà chó nó cũng hiểu tiếng người mà, không lẽ mày là động vật không đầu óc hay sao mà mà không hiểu tao nói gì – Đăng tiếp tục cười cợt mà chọc tức nhỏ đó .

- Tụi bây lên! - nhỏ kia tức tới bốc khói hét lên với nguyên một đám có cả trăm thằng con trai chứ không ít, thằng nào thằng nấy lực lưỡng như trâu đang bắt đầu xông tới gần nó.

- Tốt, có đâu phải vậy chứ - Đăng nhìn cái đám trâu...ý nhầm, người kia mà mìm cười thích thú, cũng đã cả tháng nay nó chưa được đụng tay đụng chân rồi, hôm nay phải xã 1 bữa mới được.

Đăng mỉm cười, rút cây kiếm đạo của mình ra và bắt đầu lao vào cái đám kia, nó đâm, nó chém, nó chặt, nó lụi cái đám kia đủ kiểu làm cho máu bắn hết cả lên mặt, lên người nó nhìn thật đáng sợ làm sao.

- Càng ngày con nhóc càng lợi hại ế nhệ - Khánh thích thú lên tiếng, tình hình là cả Khánh và Long cùng nhau theo dõi Đăng từ chiều tới giờ.

Quả như lời Khánh nói, từ lúc Bloodthirsty được thành lập thì Hells càng ngày càng lợi hại hơn, cách đánh nhau cũng như cách ăn nói, không còn e dè sợ sệt như mấy ngày đầu nữa, hình như con người nó đã thay đổi hoàn toàn.

- Không thể để chuyện này tiếp diễn được, tao phải ngăn chặng con nhóc lại - Long nói, giọng có phần cương quyết.

- Có làm được không? Tao chỉ sợ mày lại hùa theo con nhóc nữa thì có mà tao đập đầu vô gối tự tử à - Khánh pha trò. Cậu đâu phải không hiểu thằng bạn của mình, hắn chưa bao giờ biết thích con gái là gì, nhưng nếu đã là người hắn để ý như vậy thì chỉ sợ Đăng ở ngoài kia muốn hắn hái sao từ trên trời xuống cho nó hắn cũng nhất định không từ nan huốn hồ gì chỉ là những trò đánh nhau tầm thường này.

- Thôi tao không nói với mày nữa - Long lườm Khánh 1 cái rồi quay lại chỗ Đăng đang đánh nhau mà quan sát. Chỉ mới có chưa đầy năm phút mà Đăng đã hạ gục hết gần hai mươi tên rồi và đang tiếp tục hạ gục từng tên khác một cách nhanh nhất có thể. Nó cứ chém bên này, đạp bên kia v.v....bọn kia càng ngày càng khíp sợ và bắt đầu bỏ chạy chỉ còn để lại một mình con nhỏ kia và vài tên thân tín ở lại mà thôi.

- Đúng là một lũ vô dụng - Đăng vừa dùng áo của một tên đã được tiễn về đất mẹ mà lau đi cây kiếm rồi đút lại vào cái vỏ đã vất ở dưới đất của mình vừa nói.

- Các người còn đứng đây làm gì, giết nó đi cho tôi - con nhỏ hét vào mặt mây tên kia.

- Tại sao? – Tên A trong bọn đó cười khảy hỏi nhỏ.

- Mày nói gì đấy hả? - Nhỏ kia mất mặt trước Đăng hét ầm lên.

- Tại sao bọn tôi phải nghe lời cô? - Chàng trai B cười đểu hỏi nhỏ.

- Vì các người là người của cha tôi - nhỏ hét tiếp.

- Cho tôi một lí do chính đáng tôi sẽ làm - Chàng trai C lại nói, nãy giờ nghe qua cuộc đối thoại của cô chủ nhỏ nhà mình với cô gái trước mặt thì anh có thể hiểu một điều cô chủ nhỏ của mình lại là đi làm chuyện ruồi bu rồi.

- Vì con nhỏ đó thấy ghét, dám đụng đến tôi - nhỏ kia tứa giận trả lời.

- Kính thưa đại tiểu thư Hương Nguyệt, bọn tôi là người để làm những việc có ích chứ không phải những cái việc vô bổ này. Vả lại cô có biết là cô đã đụng vào trúng người mà không nên đụng rồi không hả? Chỉ cần nhìn cái hiện trường này thì cô cũng đủ hiểu là cô gái trước mặt cô không phải người tầm thường rồi cô có biết không - tên còn lại lên tiếng làm một trào nhắt nhở cô chủ nhỏ không biết điều. chỉ cần người bình thường cũng có thể nhìn ra cô gái mà họ đang đối mặt không phải là người bình thường. đánh nhau với cả trăm người mà không hề tỏ ra sợ sệt, ánh mắt lại rất cương nghị và cách ăn nói cho biết nó cũng không phải là một cô gái tầm thường, đúng là cô chủ nhỏ nhà anh đã không biết điều rồi.

- Này, các người nói đủ chưa đấy? Con nhỏ này không rãnh đâu mà ngồi đây xem kịch nhá - Đăng thấy hơi không được vui rồi đấy, nó ghét những thứ sến súa này, một là đánh, hai là mỗi người một đường, thật lắm lời.

- Tôi không cần biết, con chó đó đã dám đụng đến tôi thì nó phải trả giá!!! - Nhỏ kia không thèm để ý đến lời của Đăng mà hét ầm lên.

- Không được! - Cả 4 tên kia cùng đồng thanh hét lại.

- Các người hay lắm, tôi sẽ nói với ba tôi và cho các người nghỉ việc hết! - Nhỏ kia lại tức giận mà hù doạ bọn người đó.

- Cô muốn làm sao thì tuỳ, bọn tôi cũng chẵng muốn làm việc cho cái lão đó nữa, không coi bọn tôi ra gì cả - tên A cười đểu như thách thức cô ta.

- Các người.....các người hay lắm, các người sẽ hối hận đấy - nhỏ kia lại nói 1 cách tức giận, chưa bao giờ nhỏ thấy mất mặt như thế này.

* bộp bộp bộp * - Hay quá, các người diễn kịch hay thật đấy - Đăng vừa vỗ tay vừa nói, - Nhưng tôi không rãnh mà ngồi đây xem đâu, con nhỏ kia mày muốn gì thì nói nhanh - Đăng nghiến răng nói 1 cách tức giận, phải nhờ Suhz đi làm trong khi nó lại phải ra đây ngồi nghe mấy đứa này đúng là 1 sai lầm, biết vậy nó đánh nhỏ này khỏi về ở trường là được rồi.

- Mày câm miệng lại cho tao! - Nhỏ Hương Nguyệt đang quê lại nghe Đăng châm chọc càng điên tiết mà hét lên.

- Bốn người các người, tôi cho một cơ hội; một là đứng nhìn và tôi sẽ không làm gì các người, hai là lãnh dùm con ch* đó - Đăng kiềm nén tức giận mà ra điều kiện với bốn người đang đứng đó.

- Tôi không ý kiến, nhờ em dạy lại cô chủ nhỏ này dùm chúng tôi - tên C nhếch mép cười nhạt nói rồi đứng né qua một bên.

- Bọn tôi cũng không ý kiến - ba tên còn lại cũng cười nhạt rồi cũng đi lại đứng bên cạnh tên C. Bọn họ không phải sợ chết nhưng vì cô chủ nhỏ của họ quá ngây thơ cứ nghĩ mình ở nhà hô mưa gọi gió thì ra ngoài cũng sẽ không ai có thể làm gì mình, phải để cho cô nhóc nhận lấy sự đau đớn một lần để lớn lên thôi.

- Coi như hôm nay số mày xui rồi con ạ - Đăng nhìn sang nhỏ Hương Nguyệt với một nụ cười ác quỷ và lao vào người nhỏ mà đánh không một chút nương tay. Với Đăng con gái hay con trai gì cũng chỉ có một cách xử lí duy nhất khi đã đụng đến nó hoặc bất cứ người nào quan trọng đối với nó. Nhỏ Hương Nguyệt đang shock vì mấy tên kia cho nên chưa kịp chuẩn bị thì đã bị nó đánh đến nỗi không còn lên tiếng được luôn. Bọn người đứng ngoài thì thật sự không ngờ, bọn họ cứ nghĩ vì cô chủ nhỏ của họ là con gái mà Đăng sẽ nhẹ tay một chút nhưng không ngờ xo với đánh mấy tên con trai còn có phần nặng hơn.

- Dừng tay được rồi đấy nhóc – bọn người đứng nhìn đang định bay vào ngăn Đăng thì đã có một bàn tay nào đó giữ nó lại, giọng nói ấm áp vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro