Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên cao lắm rồi nhưng Hyomin vẫn còn chìm trong giấc ngủ. Eunjung nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Cô giờ là của cậu, cậu càng phải nâng niu trân trọng thì mới có một gia đình hạnh phúc, sớm chiều bên nhau chia sẽ những ngọt bùi.

Hyomin khẽ cựa mình tỉnh giấc, toàn thân cô mệt mỏi. Đôi má ửng hồng khi thấy cái nhìn chăm chú của Eunjung. Cô khẽ nhỏm dậy giấu đi ánh mắt ngượng ngùng. Cậu khẽ đỡ cô dậy, lấy áo sơ mi của mình khoác tạm cho cô để che đi đôi vai trần.

- Jung dậy lúc nào thế?

- Vừa mới thôi. Em mệt thì cứ ngủ tiếp đi. – Eunjung mỉm cười khẽ nói rồi ôm nhẹ cô vào lòng mình đầy âu yếm.

- Em không sao. Thật đấy! – Cô ngước mắt nhìn cậu rồi cúi xuống.

Không khí có vẻ ngượng ngập. Eunjung mỉm cười khẽ xoa xoa lưng cô nhẹ giọng an ủi:

- Mình là vợ chồng mà. Đó là chuyện bình thường mà, có gì đâu mà ngại. Với lại bác Jung muốn có bé cưng để bế rồi. Unnie cũng mong lắm nè!

Hyomin dụi vào ngực cậu, hai tay đấm thùm thụp vào lưng cậu, giọng đầy ngượng ngùng:

- Jung này... Xấu tính.... Ai thèm ham?

- Jung ham? – Eunjung cười sảng khoái, ôm chặt cô vào lòng.

*********

JungHwa dậy từ sớm nấu bữa sáng. Hyomin không hiểu sao giờ này vẫn chưa tỉnh ngủ, mọi lần nó là đứa dậy sớm nhất nhà. Hôm nay giở chứng dậy rõ muộn? Cô đang rửa rau thì ngửi thấy mùi thuốc lá bay ra từ trái bếp và tiếng người thở dài. JungHwa bước ra thì thấy Jessica ngồi trầm ngâm:

- Unnie? Sao dậy dậy sớm vậy? – Cô nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Jessica.

Jessica quay ra im lặng nhìn JungHwa rồi châm thêm điếu nữa. Jessica cười không nói chỉ lắc đầu ra hiệu không có gì.

- Unnie buồn chuyện Hyomin đi lấy chồng à? Unnie, giờ mọi chuyện đã an bài rồi. Unnie có buồn cũng không được, bát nước hắt đi rồi sao lấy lại.

Jessica mỉm cười không nói vẫn giữ thái độ im lặng của mình. Cô buồn chứ? Hyomin trong tim cô quá lâu rồi. Thái độ ân cần, quan tâm của Hyomin với cô rất chân thành, nhẹ nhàng nhưng lắng đọng để lại trong cô bao nhiêu dư vị khó quên. Hyomin đi lấy chồng, Jessica ở phương xa nhưng nếu ở nhà không biết cô có thể cản không? Tình yêu chưa kịp nói thành lời đành im lặng nhìn người xa mãi. Ai hiểu nỗi lòng của cô đây cơ chứ? Đúng là đã qua rồi thì không quay lại được. Vô duyên vô phận thì trách ai bây giờ? Trách ông tơ bà nguyệt se chữ duyên mà quyên se chữ phận, để vương tơ lòng rồi chẳng đau ở trong tim. Cô lắc đầu khẽ cười cho bản thân mình quá đa đoan.

"Trách ai người se duyên mà quên phận

Để ngàn năm ôm mãi mối tương tư"

JungHwa khoác lên vai unnie mình. Thời gian có lẽ sẽ lời viên thuốc thần kỳ nhất xóa tan những ưu buồn, lời trong tim rồi sẽ quên đi. Hai chị em im lặng nhìn ra phía chân trời. Trời bắt đầu hửng đông, ngày mới đến rồi!

Chợt không gian yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng cười trong vắt nhưng nhẹ nhàng uyển chuyển. Hai chị em quay ra. JungHwa khẽ nhíu mày! Con bạn thân đã dậy, lại gì thế kia? Chồng đang rất tình tứ ôm eo vợ đầy thân mật. Ủa mà sao trông Hyomin e lệ thế nhỉ? Hai má phấn hồng rõ là duyên, tiếng cười nhẹ đầy ngượng ngùng.

- Kỳ quá. Đừng ôm eo em. Mọi người thấy rồi cười chết!

Eunjung ngó quanh rồi đáp:

- Ý? Jung thấy không có ai đâu?

- Ai bảo unnie không có ai? Hai người làm ơn đừng sáng sớm đã quấn lấy nhau như thế trông ngứa mắt lắm. – JungHwa trề môi. Jessica vẫn ngồi im lặng.

- Ách. Không phải đâu? – Hyomin lắc đầu quầy quay phân bua: – Mình tính dậy nấu cơm a? Tại unnie ấy cứ muốn theo xuống thôi.

- Hai người.... Thiệt tình! Nấu sắp xong rồi....

- Oa, Sica unnie cũng dậy sớm nghen. Mọi lần đến bữa ăn sáng unnie mới dậy nghen. Bị bác mắng hoài. – Hyomin reo lên đầy phấn khích.

- Ơ cô này! Unnie cũng thi thoảng phá lệ chứ! – Jessica cười gượng gạo như muốn lẩn tránh chuyện gì, quay ra nói với Eunjung: – Dậy sớm, làm tách trà sen.

- Ok! Eunjung cười tươi vỗ vai Jessica, cử chỉ rất thân thiện.

********

Mùi trà sen thơm thoang thoảng trong khí tròi sáng càng khiến tâm người yên ổn. Nắng nhẹ xuyên qua những kẽ lá, những giọt sương đang tí tách. Hai người im lặng ngồi trên chiếc bàn gỗ ở gần ao dưới tán cây sum xuê. Eunjung nhấm nháp từng chút từng chút một. Hương vị trà chan chát nhưng sau khi uống thì dư vị bắt đầu ngọt dần nơi cuống họng hòa quyện với hương sen dìu dịu. Cậu thấy tâm tình mình thật tốt.

Cậu khẽ nhìn Jessica đang trầm ngâm bên cạnh. Eunjung nhanh chóng nhận ra tình cảm của Jessica với Hyomin. Nó rất sâu sắc, tế nhị và chân thành. Nếu không có cuộc hôn nhân kinh tế này thì có lẽ họ rất đẹp đôi nhưng xem chừng vợ cậu không hề biết, luôn coi đó là chị của mình. Đôi khi cậu tự hỏi cô vợ cậu thông minh sắc sảo ở đâu mà không nhận ra tình cảm của người khác giành cho mình.

Jessica lên tiếng trước phá đi sự im lặng giữa hai người:

- Hy vọng cô có thể cho cô ấy một gia đình hạnh phúc thật sự. Cô ấy chịu rất nhiều thiệt thòi! Từ bé sống xa ba mẹ nhưng khi ở gần thì cũng chả được yêu thương chăm sóc gì cả. Họ coi Hyomin là sao chổi hại gia đình nên bỏ mặc cô ấy. Cô ấy như cây cỏ tự sinh tự diệt?

Eunjung nhíu mày khàn khàn giọng hỏi:

- Thật vậy sao?

- Cô không biết sao? – Jessica giật mình hỏi lại.

- Không? Tôi chỉ biết qua rằng vì cái chết của ông nội nên để tránh những xúc động mạnh cho bà nội nên cô ấy phải đi xa nhưng không nghĩ họ bỏ mặc cô ấy.

- Tôi không nghĩ có gia đình nào mê tín như thế không nữa? – Jessica trầm ngâm. – Họ không để ý cô ấy sống chết ra sao nữa. Cô ấy đi học mấy năm nhưng chưa một lời hỏi thăm. Ốm đau cũng mặc. Tôi nhớ có lần Hyomin bị sốt cao phải vào viện. Liên lạc mãi với gia đình nhưng không thể. Đến lúc liên lạc được thì không ai vào thăm cả. Họ bận sang Singgapo thăm hai người con lớn đang du học. Cô ấy lẻ loi trong viện một mình nhưng không hề oán trách, ca thán họ. Đi học thì phải tự lo, từ tiền học phí đến tiền ăn, sinh hoạt. Đôi vai gầy ấy đã không biết gánh bao nhiêu nhọc nhằn.

- Nhưng tôi thấy cô ấy rất vui vẻ, lạc quan? – Eunjung tò mò hỏi.

- Chỉ là bề ngoài thôi. Cô ấy không mạnh mẽ thì đâu sống được đến giờ mà là vợ cô. Bề ngoài luôn cười nhưng thực chất trong lòng cô ấy rất nhiều những suy nghĩ, buồn đau. Cô ấy luôn mong có được gia đình yêu thương mình. Hy vọng Eunjung có thể cho cô ấy một gia đình thật sự.

Eunjung gật đầu. Jessica nhẹ cười đầy yên tâm. Jessica tin người này có thể làm được vì đôi mắt kia đầy kiên nghị. Vỗ vai Eunjung rồi nhẹ bước vào nhà để lại Eunjung trầm ngâm suy nghĩ.

Eunjung không nghĩ Hyomin lại phải có những tháng này vất vả khổ cực như thế. Thảo nào mà lúc đầu cậu nghĩ mình sẽ kết hôn với Jiyeon – con gái thứ hai của gia đình họ Park. Không ngờ họ lại gả Hyomin cho cậu – một người con gái mờ nhạt trong gia tộc. Nếu cô gặp phải một người chồng đểu giả, độc ác thì cuộc đời cô sẽ ra sao? Người chồng cô không chỉ coi cô là con cờ trong kinh tế xong việc thì quẳng cô sang một bên thì sao? Chả nhẽ ba mẹ cô không nghĩ tới điều đó, vì lợi ích kinh tế nhưng lại vì đứa con gái yêu nên đẩy đứa con khác vào. Trên đời này có ba mẹ vậy sao? Vì một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà bỏ rơi cô một thân một mình không quan tâm gì cả? Cậu sẽ phải bù đắp cho cô một mái ấm khác, thật hạnh phúc....

*********

Sau khi ký kết những văn bản đầu tiên của MH với công ty HT (công ty của gia đình Hyomin) thì dự án bắt đầu triển khai. Dự án được thực hiện với yêu cầu bên MH sẽ xây dựng một chuỗi các khách sạn ở các điểm du lịch nổi tiếng và dưới sự quản lý của HT, tất nhiên bên MH sẽ nắm giữ 30% cổ phần. Công việc rất bừa bộn với rất nhiều những yêu cầu cao. Vợ chồng Eunjung bận túi bụi đến mức thở không ra. Soyeon nghỉ đẻ giữa lúc nước sôi lửa bỏng, công việc ngập đầu. Hai người lấy công ty làm nhà ở, ăn mỳ tôm để sống qua ngày. Hyomin cố hết sức mới dịch xong đống tài liệu dày cộp này. Hiện tại, MH còn đang tới 3 dự án lớn khác cũng phải hoàn thành. Eunjung còn nhận thêm một dự án chung cư BM nữa nên đòi hỏi phải gấp rút hoàn thành những dự án nhỏ và vừa để tập trung cho các sự án lớn khác. Nhiều việc đến mức thở không ra hơi, hai người như con thoi chạy qua chạy lại tứ lung tung. Cũng may, Hyomin đã quen việc lại là học luật nên các điều khoản luật cô nắm rất kỹ nên giúp đỡ được chồng không ít.

Sáng nay tranh thủ cô được nghỉ ba tiết cuối, cô tranh thủ trở về nhà chợ búa, dọn dẹp nhà cửa. Do hai người quá bận nên nhà giao lại cho Sooyoung coi sóc nhưng cậu nhóc chỉ coi đó là chỗ nghỉ trọ nên trông chúng như một bãi chiến trường, loảng xoảng những chai lọ, những đồ ăn nhanh, rác vất lung tung và những chồng chén bát cao ngất ngưởng chưa rửa còn nằm trong bồn rửa.

Hyomin ngao ngán nhìn thành tích của cậu em chồng. Sooyoung lại tót đi chơi rồi. Cô lao vào dọn dẹp từ trong ra ngoài thật sạch sẽ, cho tất cả quần áo dơ vào máy giặt rồi quay ra rửa bát đũa, nhét đầy tủ lạnh trống không. Cô nhanh chóng nấu cơm cho vào hộp để mang cho Eunjung, dạo này cậu chả được ăn uống tử tế gì? Cả hai cùng bận rộn, cậu không trách mà còn tỏ ra rất quan tâm cô. Tuy ở công ty, hai người không chút bộc lộ nhưng hễ có dịp là cậu lại quấn lấy làm cô thi thoảng suýt rớt tim ra ngoài vì sợ người khác trông thấy sẽ không hay. Vậy mà có người tỉnh bơ không coi lời cảnh cáo của cô ra xi – nhê gì, tự nhiên hơn cả ruồi hứng lên chạy vào phòng thư ký ôm ôm ấp ấp cô, nũng nịu khi thì đòi cô bóp vai, khi thì pha cà phê...

- Chị dâu sao hôm nay về sớm thế? Công ty hết việc a? – Sooyoung ló đầu vào bếp nhìn chị dâu. Chị dâu không những đẹp, dịu dàng mà nấu ăn cực đỉnh luôn, đơn giản nhưng mà ngon miệng.

- Cô đi đâu về sớm vậy? Chị về nhà nấu cho Jung unnie ít đồ ăn. Dạo này ăn uống thất thường lắm. Toàn ăn mì gói với cơm hộp. – Hyomin nêm thêm muối vào nồi canh.

- Oa! Có sườn kho, canh rong biển. Nhìn đã ngon rồi. – Sooyoung xuýt xoa khen ngợi.

- Chị chuẩn bị cho cô rồi. Tý nữa đói thì ăn. Tủ lạnh có đồ ăn, đói thì cho vào lò vi sóng hâm lại, đừng ăn mỳ gói nữa.

- Dạ! Em đi ngủ đây. Mệt quá. – Sooyoung biến về phòng ngủ khì.

*******

Hyomin cầm hộp cơm gõ cửa phòng làm việc của Eunjung. Cậu vẫn đang mải mê làm việc, đống giấy tờ vẫn ngổn ngang. Cô đành nhẹ nhàng đặt hộp cơm ở bàn làm việc rồi đi ra thì nghe giọng đằng hắng của cậu:

- Em định bỏ của chạy lấy người đấy à?

- Không phải? – Hyomin lúng túng như vừa làm việc xấu bị bắt vậy: – Em tưởng unnie làm việc nên không làm phiền.

Eunjung ung dung ra sôpha cầm theo hộp cơm đặt lên bàn rồi nhẹ kéo Hyomin vào lòng mình. Cô giẫy dụa trong lòng cậu, nhỡ có ai vào thì sao? Cậu ôm cô hôn nhẹ lên má, xoa xoa chiếc bụng bằng phẳng của cô khẽ nhíu mày:

- Jung lao động cực lực mà sao chưa thấy động tĩnh gì là sao đây vợ? Có cần cố gắng nữa hay không ta?

Hyomin đỏ lựng khi nghe những câu đầy nham nhở của cậu. Cậu đấy, chưa được bao lâu mà mong với ngóng cái gì? Cô dí tay vô trán cậu cười cười.

- Không được đánh trống lảng nhá? Jung mong lắm đấy. – Eunjung cười cười nắm tay cô. Hyomin gạt tay cậu ra lấy hộp cơm nói nhẹ:

- Em làm sườn kho với canh rong biển. Ngon lắm. Jung ăn đi?

- Oa, vợ Jung đỉnh cao nghen, phải ăn thử mới được. Em ăn luôn với unnie.

- Nhỡ có ai vào thì sao?

- Vào thì sao? Càng tốt, unnie nói luôn cho thiên hạ đỡ thòm thèm vợ unnie.

- Unnie này! – Hyomin liếc anh một cái thật sắc lấy chén xới cơm cho anh.

Cơm nóng, sườn kho thơm mềm đậm đà và canh rong biển thật thanh nhẹ. Eunjung ăn ngon lành. Canh nấu thật ngon thật khéo làm sao, vị thơm của canh giúp cậu xua tan mệt nhọc, đem lại sự thư thái bất ngờ.... Những món ăn tuy giản đơn nhưng nó chứa cả tấm lòng của vợ cậu. Công việc công ty bừa bộn mà cô phải lên lớp bình thường, vậy mà cô vẫn giành thời gian để chăm sóc cậu rất chu đáo. Cậu biết cô mệt mỏi, căng thẳng nhưng công việc quá nhiều không dứt ra được. Hyomin mỉm cười hạnh phúc khi thấy chồng mình ăn một cách ngon miệng. Hạnh phúc thật giản đơn!

- Chị Ba của em vừa về đấy? Sẽ giúp công ty mình dự án sắp tới. – Eunjung uống tách trà Hyomin đưa khẽ nói.

- Tiểu thư về a? – Hyomin nghiêng đầu khẽ hỏi chồng.

- Gì mà tiểu thư? – Eunjung nhíu mày

- Tại em quen rồi mà? – Hyomin phân bua với lại vốn cô cũng đã quá quen miệng gọi thế rồi.

- Em đường hoàng gả cho unnie với tư cách là người họ Ham. Vì thế chả có lý do gì mà em phải gọi Jiyeon là tiểu thư. – Eunjung âu yếm nhìn vợ.

Hyomin gật đầu đồng ý. Cậu mỉm cười phụ cô thu dọn đồ trên bàn. Cô pha tách trà cho chồng. Eunjung cứ tủm tỉm cười nhìn vợ ánh mắt tha thiết, cậu sẽ không để ai khi dễ cô, yêu thương cô hết sức có thể. Để tách trà lên mặt bàn, cô khẽ nhắc cậu:

- Unnie dùng tách trà cho tỉnh táo?

Eunjung gật đầu đón lấy tách trà nhấm nháp từng chút một. Hyomin tỉ mẩn lau lại bàn.

- Em làm gì thế? Để đấy đi, lại đây với unnie nào?

Cô lườm cậu một cái. Rõ đáng ghét! Cậu cười gian tà kéo cô vào lòng mình ôn nhu ôm lấy.

- Unnie đừng có làm càn nhé? Ai vào lại bảo em dụ dỗ unnie nhá? – Hyomin nhéo nhéo hai má cậu.

- Vợ dụ dỗ chồng thì chết ai? Ai dám ý kiến đây?

- Da mặt unnie thật dày quá thể?

Eunjung cười ha hả trước câu nói của vợ. Nhẹ nhàng thơm vào má vợ thật dịu dàng. Đáng yêu quá. Hai mắt nhìn nhau thật tình tứ, âu yếm quên đi hết xung quanh. Không gian đầy yên lặng, công ty đang giờ nghỉ trưa nên không ai làm phiền họ cả.

Bỗng cánh cửa bật mở, cả hai giật mình. Hyomin vội đẩy chồng ra chỉnh lại trang phục, Eunjung luyến tiếc rời khỏi vợ đáng yêu. Cậu chỉnh lại cà vạt.

Hyomin ngạc nhiên đến ngây ngốc khi thấy hai người vừa bước vào, theo bản năng cô vội cúi đầu, miệng lắp bắp:

- Đại tiểu thư.... Tiểu thư....

Eunjung thấy lạ khi thái độ của vợ. Hai người này là Heeyeon và Jiyeon của công ty HT đây sao? Hôm ký hợp đồng cậu cũng gặp họ mà, cậu nhíu mày nhìn thái độ khép nép của vợ mình trước hai người đó. Phải chăng cuộc sống trong gia đình của cô trước đây không hề thoải mái, phải nhìn thái độ của mọi người mà sống. Khẽ vỗ vai an ủi vợ, cậu cười tươi bảo:

- Em đi pha trà mời khách đi chứ? – Rồi quay ra rất lịch sự bắt tay với Heeyeon: – Chào cô! Rất vui khi gặp hai người ở đây?

Hyomin cúi đầu bước đi. Jiyeon thoáng nhìn cô. Trông chị Ba quả là càng ngày càng đẹp, nét sắc sảo mặn mà trở lên rõ nét. Mái tóc đen được bung xõa kết hợp với bộ véc đen càng tôn nên nét quyến rũ, sang trọng. Dáng người uyển chuyển, đôi mắt long lanh gợi cảm. Quả khiến lòng người xốn xang.

Chị Hai vẫn thế nhưng trông phong độ và lịch lãm hơn. Tuy không được gọi tiếng chị nhưng trong lòng cô vẫn luôn coi họ là chị, vẫn giữ thái độ kính trọng, hòa nhã. Đặt tách trà lên bàn, nở nụ cười thật tươi nhưng thái độ của Heeyeon vẫn như cũ, coi cô như không khí. Eunjung tinh ý nhận ra ngay liền bảo vợ:

- Em về phòng kiểm tra lại số dự án nhỏ. Một số dự án nếu chưa xong thì đốc thúc bên thi công làm nhanh lên để tập chung cho dự án lớn nhưng vẫn nhớ đặt chất lượng lên hàng đầu, liên quan đến sinh mạng con người.

Hyomin gật đầu bước đi. Heeyeon nhấm nháp tách trà rồi nhìn Eunjung. Quả là không thể xem thường, rất uy lực nhưng cũng rất ôn hòa, con người này có thể tiến xa. Jiyeon đưa tập hồ sơ ra phía Eunjung:

- Đây là yêu cầu từ phía chúng tôi? Cô xem có kiến nghị gì không?

- Vâng? – Eunjung lấy xem và nhanh chóng giở các trang tài liệu: – Được, chúng tôi có thể đáp ứng một số yêu cầu nhưng một số thì phải để xem xét.

Cậu đưa ra những nhận xét thận trọng của mình. Jiyeon chăm chú lắng nghe, con người này quả không đơn giản chỉ thoáng qua mà có thể đưa ra được những nhận xét sắc bén như vậy khiên cô quả là không thể khâm phục cậu.

- Thế còn 30% cổ phần sẽ đứng tên cô chứ? Tôi sẽ bảo luật sư. – Heeyeon lên tiếng sau khi nghe những lời nhận xét của cậu.

- Không? – Cậu trầm ngâm nhìn họ rồi khẽ quay ra nhìn Hyomin đang ngoan ngoãn làm việc cần mẫn khẽ nói: – Đứng tên vợ tôi, Park Hyomin!

- Cái này được coi là phí ly hôn cho tương lai sao? – Heeyeon trào phúng hỏi.

- Unnie nói gì kỳ quái vậy? – Jiyeon tức giận nhìn chị mình. Sao unnie quá đáng vậy chứ? Ăn nói lung tung quá trời.

- Không? – Eunjung mặt nghiêm lại giọng đầy lạnh lùng đáp: – Tôi chưa bao giờ cho rằng mình sẽ bỏ một người vợ tốt như vậy? Tôi chỉ muốn đảm bảo cuộc sống của cô ấy sau này, hơn nữa "của chồng công vợ". Cô hiểu chứ?

Cậu nhìn Heeyeon cái nhìn đầy nghiêm khắc và cảnh cáo làm Heeyeon có chút e dè. Jiyeon vội xin lỗi thay chị mình rồi hai người nhanh chóng xin phép rời đi.

- Unnie đừng ăn nói kỳ cục như thế? – Jiyeon vừa lái xe vừa nói chị Hai.

- Hừm? Ai ngờ cô ta lại phản ứng dự dội như thế cơ chứ. – Heeyeon nhún vai đầy bất ngờ trước thái độ của Eunjung khi cậu nói thế. – Mà này – Heeyeon nhìn cô em gái của mình tò mò. – Em có vẻ hâm mộ cô ta nhỉ?

- Sao không cơ chứ? – Jiyeon liếc mắt hừ Heeyeon một cái: – Unnie xem bản dự án chúng ta soạn tưởng chừng như kín kẽ vậy mà cô ta liếc qua một cái thì đã chỉ ra một loạt. Đúng là người tài. – Cô trầm trồ khen ngợi.

- Hối hận rồi à? – Heeyeon liếc mắt nhìn em – Sao ngày xưa, bảo là đám cưới với người ta thì dọa tự tử. Bà sợ em nói thật làm thật nên đành gả con bé kia đi thế mạng. Đúng là mèo mù vớ cá rán.

- Unnie! Bao giờ unnie mới thôi giọng điệu thế hả? – Jiyeon gắt lên hỏi: – Unnie không thấy Eunjung tý nữa ném unnie ra khỏi cửa sổ sao? Đừng để cái miệng hại cái thân hơn nữa dù sao Hyomin cũng là em gái của chúng ta.

Heeyeon nhún vai không thèm ý kiến một câu. Xe dừng lại trước cửa công ty. Jiyeon nhẹ giọng nói:

- Unnie xuống đi? Em đi có việc, unnie vào xem lại mấy bản doanh thu của mấy siêu thị gửi về. Unnie trốn đi chơi thì liệu hồn với em.

Nói xong, Jiyeon phóng xe cái vèo không thèm quan tâm tới thái độ đầy bất bình của Heeyeon. Cô nhìn ra khung cảnh bên ngoài, thành phố không có gì thay đổi. Cô vẫn nhớ một dáng người mà bản thân mình mang theo đến cả chân trời xa. Về đợt này cô mong có thể đường hoàng gặp cô ấy, không biết cô ấy nhớ cô không, còn giữ thái độ chán ghét, lạnh lùng với mình không? Cô thở dài đầy buồn bã. Còn sớm, giờ này chắc cô ấy chưa tan sở đâu? Jiyeon lái xe rẽ vào một Spa, cô muốn thay đổi kiểu tóc của mình. Mái tóc thẳng mượt này thật nhàm chán và vô vị. Uốn xoăn nhẹ hơi gợn sóng, đôi môi tươi hồng và bộ máy đỏ rực đầy quyến rũ và bốc lửa. Đôi mi cong dày khuôn mặt trắng hồng khiến cô thật nổi bật. Mỗi bước đi của cô khiến không biết bao người ngoái lại nhìn đầy hâm mộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro