Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CMT đầu tặng chap sau

mn cmt đi cho mèo vui, để mèo có tâm trạng up típ




như fic kia ss ko cmt là e ko ra chap nha ss Thảo iu vấu


===============


Hết hè, hai chị theo ba mẹ về thành phố tiếp tục học. Hyomin cũng theo ông tới trường học mới. Ông quản gia nói trường hơi xa nhà một chút nên cô phải cố gắng dạy sớm một chút và hôm nay, cô đến trường. Bước theo cô chủ nhiệm về lớp, lòng cô đầy hồi hộp và lo lắng.

- Giới thiệu với cả lớp, hôm nay lớp mình có thành viên mới. Bạn tên Hyomin, hy vọng lớp mình giúp bạn sớm hòa đồng.

- Chào các bạn. Mong được sự giúp đỡ của các bạn.

Hyomin khẽ mỉm cười nhìn cả lớp. Cả lớp đều xuất thân từ gia đình làm nông nghiệp nên ai cũng thân thiện, vui vẻ nhưng cũng rất lam lũ, vất vả. Cô xếp Hyomin cạnh một cô bạn tên JungHwa. Cô bạn đen nhẻm, dáng dong dỏng cao nhưng nụ cười rất tươi và thân thiện.

- Bạn ở đâu vậy?

- Mình ở khu S.

- Oa, đó là khu nhà giàu đó nghen!

- Mình chỉ ở nhà người quen thôi. Ba mẹ mình đi làm ăn xa, không nuôi được mình.

Hyomin mỉm cười e lệ với JungHwa, lần đầu cô nói dối nhưng nói ra sự thật thì ai tin cơ chứ. JungHwa thoáng cái nhìn thông cảm với cô, không ngờ cô bạn mới cũng hoàn cảnh ghê cơ. Cô luôn nghĩ chỉ có nhà cô nghèo, ba mẹ vất vả mới nuôi được cô, ai dè Hyomin ba mẹ còn không nuôi nổi phải gửi người quen. Một sự đồng cảm nhen nhói trong cô....

Từ hôm đó, tình bạn của hai người được nhen nhóm trong hai người. Hai người cùng đợi nhau đi học, nói chuyện và tâm sự. Từ ngày cùng học với Hyomin, môn toán của JungHwa ngày càng trở lên tốt hơn vì nhà nghèo nên cô không thể đi học thêm, môn toán lại kém tệ. Hyomin thì thích nhất là được về nhà của cô bạn.

Nhà của JungHwa có một khu vườn trồng rau rộng lắm lại có thêm ao cá to oạch nhưng sao họ vẫn nghèo nhỉ? Trước nhà là một cánh đồng rộng lớn, gió thổi mát rượi. Cảm giác thật thoải mái, không khí trong lành vô cùng. Ba mẹ JungHwa cần cù chất phác, họ hiền khô chỉ mải miết lo nuôi hai con ăn học. Chị Hai của JungHwa tên Jessica đang ôn thi đại học. Chị học chăm chỉ nhưng nhà nghèo nên năm ngoái dù đỗ chị cũng không đi học.

-Hai đứa kia vào ăn cơm đi để Hyomin còn về sớm.

Mẹ JungHwa gọi hai cô vào ăn cơm khi hai đứa còn đang mải quốc nốt cái vườn để gieo vụ rau mới.

-Bác à? Con thấy nhà ta sao không dùng góc vườn kia nuôi thêm bò, nuôi heo. Để thế phí lắm.

Hyomin đang dọn mâm cơm chợt quay ra hỏi bác Jung gái nhưng bác cười bảo:

-Thì bác trai đang tính nhưng mà chần chừ hoài.

- Bác à? Con thấy nhà ta cũng nên nuôi ít heo cái với bò cái sinh lấy con. Nhà ta có vườn rộng thì sao không tận dụng chứ? Lại thêm cái ao cá thì con nghĩ nhà ta nuôi cá hơn cứ để không?

- Con nghĩ Hyomin nói đúng đấy mẹ. Cứ để vừa phí mà nhà ta nghèo vẫn hoàn nghèo thôi.

Jessica không biết từ lúc nào lên tiếng nói rồi quay ra hai đứa bảo chúng:

-Không đi học à? Sắp thi rồi đấy?

- Unnie! Đừng nhìn thấy tụi em là thấy học a? Tụi em cũng chăm chứ bộ.

Jessica khẽ cười trước sự lí lắc của cô em này rồi nhìn Hyomin với ánh mắt dịu dàng, ôn nhu, không hiểu sao vừa nhìn thấy cô bé, cô đã có cảm giác rất lạ. Cô bé rất đáng yêu, dịu dàng, có nụ cười rất ngọt ngào, phải công nhận nếu lớn thêm chút nữa thì cô bé quả là hoa khôi?

- Unnie đi làm về rồi đấy à? Vừa học vừa làm chắc là mệt lắm nhỉ? - Hyomin khẽ hỏi, đôi mắt khẽ cụp xuống tránh ánh nhìn của cô.

- Không mệt lắm đâu. Năm sau unnie thi học viện Quân sự sẽ không phải đóng học phí như các trường khác.

- Vậy a?

- Uhm.

Jessica cười rất tươi khẽ xoa đầu cô. A, JungHwa biết rồi nhé! Unnie thích Hyomin. Cũng đúng, Hyomin hiền, dịu dàng lại dễ thương. Hyomin luôn hòa đồng với mọi người nhưng chưa bao giờ thấy Hyomin nhắc tới ba mẹ mình. Chắc có uẩn khúc gì đây nhưng sau này Hyomin làm chị dâu của cô thì tốt quá, phải vun vào mới được....


===============


Ba năm sau


- Hyomin? Unnie mình hỏi cậu tính thi trường nào? - JungHwa quay ra hỏi khi thấy Hyomin đang loay hoay làm tập toán.

- Đại học Luật.

Hyomin ngẩng lên trả lời rồi lại tiếp tục làm bài tập của mình. Cô rất muốn sau này có thể giúp ba mẹ vì có lần cô nghe cả nhà nói chuyện rằng công ty luôn gặp khó khăn về luật trong các hợp đồng mặc dù đã tốn nhiều tiền để thuê phí luật sư. Cô quyết tâm học luật để sau này có thể giống hai chị phụ giúp ba mẹ. Hai chị sau khi ra trường đã về công ty giúp đỡ ba mẹ rất tốt, làm bà nội tự hào lém.

- Sao lại học luật làm chi?

- Mình muốn mai này giúp ba mẹ mình.

- Họ có coi bạn là con đâu cơ chứ? - JungHwa chu môi đáp. Sau khi chơi lâu với nhau, JungHwa thấy lạ vì sao ba mẹ Hyomin không bao giờ quan tâm tới cô, không bao giờ đến dự họp lớp mà cô bạn thì không bao giờ nói tới ba mẹ mình. JungHwa gượng ép mãi cô bạn mới không kể hết mọi chuyện. Thảo nào, mỗi lần đến nhà JungHwa luôn thấy Hyomin nói cô thật hạnh phúc, thích ghê? Cô ở gần ba mẹ mà không được gọi, không được quan tâm, yêu thương. Hyomin như cây cỏ dại tự sinh tự diệt.

- Đừng nói thế? Mình cũng không nghĩ gì đâu? Mà phải học đi? Sắp thi rồi đấy? Unnie khỏe không?

- Khỏe như voi? Đang huấn luyện trên Seoul. Chả biết làm công an thì sao chứ. Quá vất vả!

- Nhưng unnie học giỏi, kỳ nào cũng học bổng. Sướng ghê cơ.

Unnie của JungHwa đỗ Học việc quân sự với điểm số cao nhưng ngành học vất vả đi huấn luyện suốt nhưng mỗi độ về nhà là luôn quan tâm, yêu thương hai đứa. Ba mẹ JungHwa rất yêu thương và coi Hyomin như con, đối xử như Jessica JungHwa làm cho cô cảm thấy ấm áp vô cùng.

- Biết rồi. Biết hai người giỏi? - JungHwa cười trêu bạn.

- Hai người cái gì? Lo làm bài đi? Tôi mới kiếm được quyển đề Toán trên thư viện này. Làm không?

- Dại gì không làm cơ chứ? Giá mà mình được đi ôn luyện như tụi nó nhỉ?

- Uhm . Nhưng mà chúng ta làm gì có nhiều tiền mà đi ôn luyện chứ. Mắc lắm...

Hyomin thở dài nhìn cô bạn của mình. Ba mẹ JungHwa cố lắm mới cho nó đến trường học nói chi cho đi ôn thi Đại học, còn Hyomin thì không dám xin vì mỗi lần cô xin tiền đóng học bà vú luôn cằn nhằn sao mà tốn kém thế, học tốn kém mà chả biết có ra gì không, thà để tiền đấy cho tiểu thư đi du học thì có lợi hơn sau còn về giúp gia đình. Hai người vốn thông minh lại có khiếu nữa nên được ba mẹ coi trọng lắm. Hyomin đành tự mình ôn, mượn vở những bạn đi ôn để xem bài.

Cô về nhà thì thấy biệt thự đã lên đèn, mọi người chuẩn bị ăn cơm. Từ này ra trường, hai chị đã về ở luôn biệt thự. Cả nhà như tràn lên sức sống làm ai cũng vui vẻ, ấm áp. Jiyeon thi thoảng có hỏi cô về học tập, cuộc sống còn Heeyeon thì không bao giờ quan tâm. Hyomin đã quen nếp sống ở đây, cô không dám bén mảng lại gần biệt thự hoặc bất cứ ai trong gia đình nếu không có việc. Cô vừa nấu cơm vừa tranh thủ học bài thi thoảng lại nghe thấy tiếng cười vang lên từ nhà trên mà không khỏi nở nụ cười.

- Hyomin. Bà gọi con lên. - Ông quản gia khẽ gọi.

- Dạ! Con lên ngay đây.

Hyomin tất tả chạy lên biệt thự. Mọi người đang ăn cơm, cô khẽ cúi mặt xuống, giọng lý nhí:

-Dạ. Bà gọi con...

- Sao chậm chạp thế hả? Mày đúng là đồ ăn hại? - Bà nội quát lên, giọng đầy tức giận.

- Bà đừng nói thế? - Jiyeon lên tiếng ngăn bà lại - Em còn nhỏ.

- Cháu thật là.... - Bà nhẹ giọng nhưng quay ra Hyomin gắt - Mày đứng đó. Lên lầu dọn dẹp các phòng ngay. Chả được cái tích sự gì cả.

- Dạ. Con biết rồi ạ?

Hyomin vội quay gót lên lầu hai ngay không dám chần chừ. Công việc của cô mấy năm nay luôn là vậy, dọn dẹp các phòng của ba mẹ và hai chị thật sạch sẽ, gọn gàng. Cô không dám lơ, luôn cố gắng làm việc của mình thật tốt. 

Dù đã được vào phòng nhiều lần nhưng lần nào cô cũng cảm thấy choáng ngập và thích thú. Các phòng đều rất đẹp, màu sắc trang nhã, tiện nghi, hiện đại nhưng không kém phần sang trọng nhưng cô thích nhất phòng chị Ba. Phòng như phòng công chúa vậy, có hẳn một tủ quần áo to đùng nhưng mà thích nhất là có một tủ sách mà toàn là sách tiếng anh. 

Những cuốn sách cô chỉ nghe cô giáo giới thiệu thôi. Cô thi khối D, những cuốn sách tiếng anh này thật hữu ích nên lần nào cô cũng cố gắng dọn dẹp các phòng thật nhanh để có thời gian đọc những cuốn sách này ngay tại phòng.

Hôm nay cũng vậy, sau khi dọn dẹp xong xuôi thấy mọi người vẫn ở dưới nhà nói chuyện vui vẻ, Hyomin ngồi bệt xuống sàn nhà đọc tiếp cuốn Ngữ pháp tiếng anh. Đây là cuốn sách quý, cô chỉ nghe cô giáo nói rằng những cuốn ngữ pháp phát hành bây giờ không thể bằng được nhưng vì nó xuất bản lâu lại rất đắt nên khó có thể sở hữu, không ngờ chị Ba lại có. Cô chăm chú đọc, phần nào khó thì ghi vào một tờ giấy để tìm hiểu sau nhưng Hyomin trời cho một trí nhớ tốt, khả năng học tiếng anh rất tốt.

Jiyeon ngoài cửa phòng nhìn thấy Hyomin không khỏi xúc động. Cô biết Hyomin rất thích học, mỗi lần vào dọn phòng cô thường rất lâu, cô để ý mới biết con bé vừa dọn dẹp vừa là đọc sách.

- Em làm gì mà lấp ló như kẻ trộm trước phòng mình vậy. - Heeyeon ngó cô em gái cưng của mình đầy nghi hoặc.

- Hyomin đang ở trong phòng em?

- Thì sao chứ? Phòng em cứ nghỉ ngơi. Liên quan gì tới con nhỏ đó chứ.

- Em ấy đang đọc sách. Vào phòng rất ngại.

- Gớm! Cái loại đấy đọc cái gì, không làm hỏng sách là tốt rồi?

- Unnie kỳ thật! Đi sang phòng unnie...









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro