LỜI DẪN - MỘT PHẦN VẠN MAY MẮN.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời. Xanh như màu đá Shapphire, những đám mây trắng rong chơi nhàn nhã. Ánh nắng chiếu sáng...

     Trước cổng Giai Niên Hoa là cảnh tượng thú vị-1 thiếu nữ có mái tóc dài xoăn nhẹ, mặc bộ váy màu hồng phấn đang ngọt ngào khoác tay 1 chàng trai đi vào trong. Trên gương mặt trắng trẻo chàng trai mang 1 vẻ mặt lạnh lùng, đuôi mắt hơi xếch lên, mái tóc dài đen mượt toả sáng dưới ánh nắng.

     -Hạ Thụ!-Cô gái cất giọng nói ngọt ngào gọi chàng trai bên cạnh, đôi mắt to như búp bê chớp - Anh định chơi trò j? Em sẽ chơi cùng anh.

      Hạ thụ cố gắng nén cảm giác khó chịu trước giọng nói ngọt ngào đó, vốn định nói "Tuỳ em" nhưng anh hiểu tính cách của Mĩ Nguyệt, thái độ lấp lửng của mình khiến Mĩ Nguyệt càng bám chặt mình hơn. Ánh mắt anh lướt. Ngang qua trò tàu leo núi ở cách đó ko xa, đáp:

     Nghe anh nói xong, miệng nhỏ của Mĩ Nguyệt chu lên, lắc lắc tay anh nũng nịu:

     - Ko chịu đâu, em sợ lắm!-Cô đảo mắt nhanh 1 vòng rồi dừng lại ở chiếc máy gắp thú, lặp tức vui vẻ cười- Hay là mình chơi cái kia nhé.

      Hạ Thụ chau mày, cúi nhìn cô, mím chặt môi, trong lòng anh cảm thấy coi thường cô, cuối cùng ko kìm được, bèn cất giọng châm biếm:

    -Sao lúc nãy em bảo chơi vs anh, sao quên nhanh thế.

     Nhưng 2 bác bảo anh đi chơi vs em mà, nên anh phải nghe theo em.-Mĩ Nguyệt ko ngờ Hạ Thụ vốn nhường nhịn mình nay phản bác, cô cố tỏ ra vẻ đáng thương - em thực sự rất sợ mà!

      Hạ Thụ tỏ ra chán nản, quay đầu lại nhìn gương mặt mặc dù rất xinh đẹp nhưng lại làm anh cảm thấy chán ghét, cuối cùng ko thể đi ngược lại lời bố mẹ, anh đành gật đầu bất lực nói:

     - Em đã thích thì đi vậy.

     Giọng anh vừa dứt, biểu cảm ngoan ngoãn đáng thương của Mĩ Nguyệt lập tức được thay thế = 1 nụ cười đắc ý. Cô vội vàng kéo tay anh lại chiếc máy đồ chơi. Chiếc máy đồ chơi vốn bị lãng quên nhưng sau khi anh tới thì có rất nhiều người vây quanh.1 đám con gái sáng mắt lên vây lấy anh, đứng thành 1 nhóm sau lưng, say đắm nhìn cái lưng thẳng tắp, gương mặt hoàn hảo như 1 bức tượng. Mĩ Nguyệt nhạy cảm ngửi thấy 1 bầu ko khí ngọt ngào, trừng mắt nhìn đám con gái kia dường như muốn nói: "Chàng trai này là của tôi, đám con gái xấu xí kia hãy cút đi! "

     Đám con gái sợ hãi trước ánh mắt sắc sảo đó, vội lùi về sau mấy bước chân. Mĩ Nguyệt kiêu ngạo "hừ" 1 tiếng, giải quyết xong "kẻ cạnh tranh", sau đó quay lại chăm chú đối phó với chiếc máy đồ chơi. Mĩ Nguyệt bỏ vào 2 đồng xu, ngón tay thon dài lóng ngóng, đã nhắm chuẩn con chó bông nhưng cuối cùng cũng gắp lechj ra ngoài.

     - Tiếc quá!- Cô cong môi lên, nhìn chằm chằm vao con chó nhỏ trong máy đồ chơi.

     Mĩ Nguyệt buồn bã nhét thêm 2 đồng xu vào chiếc máy. Đám con gái vây quanh càng lúc càng đông, họ đều nhìn Hạ Thụ đang lạnh lùng dựa vào máy đồ chơi = ánh mắt ngưỡng mộ. 

    -Ôi- lại 1 lần nữa thất bại, Mix Nguyệt ấm ức nhìn con chó nằm bất động trong chiếc máy, gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ giận dữ. Cô quay đầu lại kéo tay Hạ Thụ:

     - Hạ Thụ, giúp em được không?

     -Cái trò chơi vô vị này ko hợp với anh.

     - Hạ Thụ, ... anh bắt nạt em. Em sẽ méc với 2 bác...

     -Em...!Hạ Thụ ko nén được lửa giận trong lòng- Dừng lại ngay- Anh quát lớn, móc 2 xu trong túi ra cho vào chiếc máy, sau đó thuần thục điều khiển chiếc cần. Chưa đầy 1' sau, anh đã gắp 1 con chó màu xanh . Mĩ Nguyệt nhận chú chó từ anh, vui vẻ ôm trước ngực, tay kia chỉ củ cà rốt có màu sắc rực rỡ:

     -Hạ Thụ giỏi quá, em còn thích củ cà rốt kia cơ, màu cam đẹp quá!

     Sau khi gắp được củ cà rốt, đằng sau vang lên tiếng "waaaaa"

     - đáng yêu wasaaa!- Mĩ Nguyệt cuối xuống nhặt củ cà rốt từ khe ra. Cô đặt chú chó bông sang 1 bên, cầm củ cà rốt quay lại, thu hết dũng cảm giơ củ cà rốt trong tay lên, nói:

    - Cái này tặng cho anh...làm..."TẶNG VẬT TÌNH YÊU"!

    Cơ mặt Hạ Thụ giần giật. 1 chàng trai cầm củ cà rốt nhồi bông về nhà, bị người ta nhìn thấy chắc sẽ cười rớt cả răng mất.

    - Anh ko thích mấy thứ đồ chơi con gái này.

    - Hạ Thụ, hôm nay anh hứa với bác gái đi chơi với em thì cả ngày hôm nay anh phải nghe theo em.- Mĩ Nguyệt tỏ ra ko vui, nói = giọng hóng hách, rồi lại gần, dúi củ cà rốt vào tay anh.

     Hạ Thụ đành miễn cưỡng nhận. Buổi tối đành phải mamg nó về căn hộ riền ở gần trường. Anh nằm dài ra ghế salon, lúc này mới phát hiện ra củ cà rốt bẩn thỉu trong tay mình. Cau mày một cách bực tức, Hạ Thụ giơ tay, nhắm chiếc thùng rác ở góc phòng, ném cái đồ chơi "rác rưỡi" vào, sau đó nhắm nghiền mắt...

     Thế giới yêu tinh cung lúc đó .......

     Hựu Diệp dụi dụi đôi mắt mệt mỏi vì xem tivi, tiếp tục nằm trên salon chờ đợi đến móc meo cả người. Là 1 yêu tinh đồ chơi đáng yêu, luôn sẵng sàng giúp đỡ mọi người, chăm chỉ lao động, cô hi vọng nhất là có thể giúp người khác hoàn thành tâm nguyện. Nhưng. Đã nửa năm trôi qua, cô vẫn chẳng nhận được 1 nhiệm vụ nào. Nghĩ đến đây, cô ko nén được sự giận dữ. Ko phải cấp trên quên mất cô, nhưng ở thế giới đồ chơi có 1 quy tắc rất kì lạ. Mỗi yêu tinh tương ứng với 1 món đồ chơi ở thế giới loài người, sau đó phải ngoan ngoãn nằm trong máy gắp đồ chơi, chờ người gắp ra. Người thứ một vạn gắp được sẽ được 3 điều ước. Chán xem tivi, sắc mặt cô thay đổi, làm thế nào để nâng cao tỉ lệ người gắp trúng đây??? Dù sao cô cũng phải chờ đợi người gắp trúng cà rốt nhồi bông thứ một vạn! Đúng lúc cô nãy ra ý định thì bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng cô gái :

     - Tiểu Hựu, Tiểu Hựu, người trúng thưởng mới xuất hiện rùi, ông bảo tớ đi nói với cậu, lát nữa cậu phải đến thế giới loài người rùi đấy!

      -Thật à ?- Hựu Diệp ko dám tin vào tai mình. Cô bật dậy- Thích quá, cuối cùng cũng đến được thế giới loài người, cuối cùng cũng thoát. Khỏi những ngày tháng mốc meo này rùi!

        -Tiểu Hựu, mau đi đi !- Cô gái chép miệng nhìn Hựu Diệp.

         -Đúng rồi, phải mau đi làm nhiệm vụ thôi !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro