Thanh Xuân Đơn Thuần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 
         Năm ấy, cô mười sáu tuổi, lần đầu thích một chàng trai. Anh không cao lắm, nho nhã thư sinh nhưng lại thích chơi đá bóng, có một giọng nói rất trầm, thành tích học tập tốt, thường đứng đầu lớp. Tuy lúc ấy, vấn đề yêu sớm đã không còn là chuyện gì to tát, nữ sinh theo đuổi nam sinh cũng không còn là tin tức nóng hổi, cô càng không phải là dạng con gái hướng nội, nhưng cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ tỏ tình với ah, chỉ nghĩ rằng, nếu được mãi mãi đứng từ xa xa theo dõi anh đã là tốt lắm rồi.
         Khi ấy cô thường xuyên gặp anh trên đường, chào hỏi một tiếng cũng vui sướng cả ngày trời, tan học rồi cũng không về nhà mà đến sân vận động chạy chầm chậm từng vòng từng vòng... chỉ để nhìn anh đá bóng. Cô còm học cách xếp sao may mắn, mỗi ngày biết một câu cô muốn nói với anh lên một mảnh giấy, gấp thành một ngôi sao may mắn nho nhỏ, vui sướng đặt vào trong một chiếu lọ to. Cô thường nhìn anh và nghĩ, một chàng trai như anh, chắc sẽ thích một cô gái dịu dàng, ân cần chăng, đó là cô gái có mái tóc dàu đen nhánh, một đôi mắt long lanh, lúc vui vẻ sẽ mím moi cười nhẹ nhàng. Tóc của ấy đen nhưng chỉ ngắn đến vành tai, cô có một đôi mắt tôi nhưng khi cười sẽ híp lại thành một đường chỉ. Cô vẫn soi mình trong gương và thầm nghĩ, nếu một ngày nào đó cô trở thành mẫu người con gái ấy, có khi nào anh sẽ thích cô? Nhưng nghĩ thế thôi, mỗi tháng cũng vẫn chạy ra tiệm cắt tóc để để xén gọn mái tóc hơi hơi dài ra của mình lên đến mang tai, vẫn cười thật to khi gặp chuyện vui, đến nỗi đôi mắt to híp lại thành một đường chỉ.
Năm mười chín tuổi, cô thi đậu vào một trường đại học tầm tầm bậc trung. Anh phát huy hết khả năng của mình, đậu vào một trường đại học nổi tiếng ở một thành phố khác. Khi cô ngồi trên tàu hỏa rời khỏi thành phố nhỏ đã nuôi nấng cô trừ thuở mới lọt lòng này, tràn ngập trong đầu là những hồi ức nho nhỏ của cô và anh. Cuộc sống đại học đã mở màn bằng mười mấy ngày tập huấn quân sự gian khổ. Buổi tối trước khi đi ngủ, những bạn gái khác đều trốn trong chăn lén lút gọi điện thoại, tâm sự kể lể với bạn trai, còn cô đã mấy lần bấm xong dãy số quen thuộc nhưng cuối cùng cũng không nhấn nút gọi. Mười mấy năm rồi, cô mới biết được lần đầu thế nào gọi là nhớ nhung, thì ra, nhớ nhung là một loại sức mạnh khiến con người có thể rơi nước mắt lúc nào không hay.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro