Tôi Không Trả Cát-xê, Em Không Cần Phải Diễn Nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảo An tỉnh dậy lần thứ hai sau khi được ngủ một giấc khá dài. Đầu anh lại đau một cách ê ẩm. Đưa tay theo quán tính xoa lấy đầu, anh chợt khựng lại khi tay phải của anh không-còn-cử-động-được-nữa. Anh đau đớn dùng hết sức nhấc cánh tay đó lên nhưng vô ích. Bàn tay phải của anh như một khối thịt thừa trên cơ thể, hoàn toàn không có sức lực. Anh bất lực thả nhẹ cơ thể, rồi lại dùng tay trái cầm lấy tay phải nhấc mạnh lên nhưng tay phải của anh ngay cả khi có bàn tay khác chạm vào mà vẫn trơ ra không một cảm giác. Anh bực tức thả mạnh tay trái, khiến cả hai tay đều rơi một cách tự do.

Tiếng động từ anh làm Mie giậc mình. Lúc này đây cô đang loay hoay pha cho anh ly sữa, cô biết chắc rằng khi anh tỉnh dậy sẽ rất đói bụng. Quay lưng lại cô vui mừng khôn siết khi nhìn thấy anh đã mở mắt, đặt nhanh ly sữa xuống bàn cô chạy về phía anh, vội vàng nắm lấy tay anh. Nước mắt lại bắt đầu ứa ra. Cô cười trong tiếng nấc:

-         Jay, anh tỉnh rồi…..

Anh đưa mắt nhìn cô, đây là người con gái anh yêu suốt bốn năm qua. Ông trời sinh ra anh mắc kẹt trong cơ thể nữ giới, rồi suốt mười tám năm ròng rã ông lại bắt anh sống trong một mái nhà thiếu vắng sự chăm sóc của người cha. Đến khi gia đình anh được toàn tụ không bao lâu ông ta lại độc ác cướp cùng một lúc cả cha lẫn mẹ anh. Nhưng anh vẫn chưa một lần trách trời, vì anh từng nghĩ cô chính là sự công bằng duy nhất thượng đế đã ban cho anh. Chỉ cần có cô anh tự cảm thấy mình được bù đắp tất cả, chỉ cần có cô anh tự ắt không cần gì nữa. Nhưng rồi ngay cả cô cũng phản bội anh….bằng cách tàn nhẫn nhất. Anh thật đã làm gì sai? Đã có lần nào anh có lỗi hay chỉ một cử chỉ nhỏ làm cô buồn? Khoái cảm anh đem lại không bằng anh trai? Vì anh mãi mãi chỉ có thể sống trong cơ thể của nữ giới? Thế nên cô đem tất cả tình yêu và lòng tin của anh để đặt dưới thân anh trai sao? Mất cô, anh gần như mất tất cả. Vậy mà thượng đế trên cao vẫn chưa hài lòng, ông đan tâm lấy luôn niềm đam mê duy nhất của anh. Dập tắt luôn tia hy vọng cuối cùng trong cuộc đời anh. Còn gì tàn nhẫn hơn như thế? Còn gì đau đớn bằng bắt anh sống như kẻ tàn phế? Sao không để anh chết luôn đi, có phải sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với cảm giác SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT lúc bấy giờ? Phải chăng thượng đế cho anh thêm một cơ hội đòi lại công bằng cho chính bản thân? Phải chăng ngay cả thượng đế cũng muốn anh tiếp tục sống là để trả thù. Để đày đọa lại những kẻ làm anh tổn thương? Để họ từng người một nếm trải qua cảm giác của anh bây giờ? Họ - những kẻ đan tâm đâm anh từng dao thật mạnh. Thì anh – sẽ là người cứa từng vết thương một trả thù bọn họ. Tình yêu suốt bốn năm qua dù sâu đậm đến đâu, tình nghĩa anh em dù hai mươi hai năm qua gắn bó với nhau như thế nào. Thì tất cả trong một đêm đã hóa thành thù hận. Anh dù có phải chết cũng đời đời kiếp kiếp không bao giờ tha thứ cho những con người này.

Anh đưa tay trái ra sau lưng tự chống cho mình một chỗ dựa để ngồi dậy. Thấy hành động của anh có vẻ khó khăn, Mie lập tức đưa tay ra giúp anh. Nhưng chỉ khi vừa chạm vào da thịt anh thì anh đã ngước lên nhìn thẳng vào cô trừng to đôi mắt khiến cho bàn tay cô chợt khựng lại. Anh nghiến từng chữ một qua kẽ răng một cách tàn độc và rõ ràng:

-         Đừng-đụng-vào-tôi.

Cô run run rút tay về, lau vội dòng nước mắt. Định mở lời nói với anh điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Chợt nhớ đến ly sữa cô vừa mới pha, cô quay lưng bưng lấy ly sữa rồi đặt ngay ngắn bên cạnh anh. Đang tính quay lưng bỏ đi thì chợt nhớ anh chỉ còn cử động được một tay. Mà lại là tay không thuận. Ly sữa lại còn khá nóng, một mình anh rất khó để tự xoay sở. Cô đành khựng bước lại, quay về phía anh. Cô ngồi xuống bên cạnh, bưng lấy ly sữa khấy từ chút một, cô múc một thìa nhỏ, đưa lên miệng thổi nhè nhẹ rồi đưa đến miệng anh.

Anh quay sang nhìn cô với ánh mắt đầy khinh bỉ. Anh cười một cái nhếch môi rồi lên tiếng châm biếm:

-         Nếu không phải chứng kiến cảnh cô lên giường với anh trai tôi thì chắc chắn tôi lại bị những cử chỉ giả tạo này của cô làm rung động đến chảy nước mắt mất.

Nước mắt không ngăn được lại chảy ra, cô không buồn đưa tay lên lau đi. Chỉ cuối thấp đầu nói với anh một cách đầy khó khăn.

-         Uống xong ly sữa này em sẽ ra ngoài, sẽ không phiền đến anh nữa. Được chứ???

Anh thu lại nụ cười trên môi. Tức giận vung mạnh tay trái khiến cho nguyên ly sữa từ trên tay cô rớt xuống chân, sữa còn rất nóng, đổ ào lên đùi cô….đau rát. Cô hoảng hồn đứng bật dậy. Vẫn cúi gằm mặt nhưng không một lời oán trách. Cô lẳng lặng cuối xuống nhặt từng miếng thủy tinh vỡ vụn. Nước mắt rơi lã chã hòa nguyện cùng dòng sữa trắng đục dưới chân. Cô vẫn cố gắng kiềm chế lấy bản thân để không phải bật ra bất kì một tiếng nấc nào.

Anh lơ đãng nhìn cô, một cảm giác đau xót khó chịu trào dâng. Yếu lòng, quả thật anh rất muốn ôm chầm lấy cô, anh muốn cô nói cho anh biết tối hôm đó chẳng qua chỉ là một tai nạn. Chỉ cần cô đồng ý anh có thể bỏ qua tất cả đem cô về Việt Nam và bắt đầu lại mọi thứ. Anh gần như đã muốn giơ tay ra nắm lấy cô nhưng rồi cánh tay phải vô lực kia nhắc nhỡ anh. Như một cú tát mạnh của lý trí, anh bừng tỉnh. Hận thù vừa mới ban nãy, anh còn nguyện thề dù có làm ma, làm quỷ cũng không bao giờ tha thứ. Thế mà chỉ vì vài ba giọt nước mắt giả tạo kia anh lại mảy may thương xót. Anh đừng quên cô là một diễn viên, có lẽ các vai diễn như thế này đã quá quen thuộc với cô. Giả tạo, quả thật rất giả tạo. Kinh tởm, chưa bao giờ anh cảm thấy kinh tởm cô như thế. Biết đâu được trong thời gian anh bất tỉnh, cô cùng anh trai trong tại căn phòng này ân ái ngay trước mặt anh mà anh không hề hay biết? Chỉ cần nghĩ đến điều này anh bất giác rùng mình, anh quả thật không muốn nhìn thấy cô thêm một phút giây nào nữa.

-         Tôi không trả cát-xê, em không cần phải diễn nữa.

Đưa tay bấm lấy chuông gọi bác sĩ. Động tác nhặt thủy tinh của Mie bị câu nói vừa rồi của anh làm khựng lại, rồi rất nhanh sau đó cô vẫn tiếp tục nhặt lấy từng miếng một. Vị bác sĩ ban chiều nhanh chóng bước đến phòng anh. Nhìn thấy cảnh tượng ngổn ngang dưới đất, ông hơi nhíu mày nhưng rồi cũng lịch sự hỏi anh có chuyện gì xảy ra. Anh nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ kia rồi hất hàm sang cô, to tiếng hỏi:

-         Cô ta là ai? Sao lại để cô ta trong phòng của tôi?

Bàn tay cô bị câu nói của anh làm kích động vô tình cứa vào một miếng thủy tinh chảy máu. Cô vẫn im lặng không nói một câu, giữa nguyên một tư thế cắm cúi làm tiếp công việc của mình. Vị bác sĩ kia kinh ngạc nhìn anh rồi lại nhìn cô, ông nhướng mày tỏ vẽ khó hiểu rồi nói:

-         Không phải cô ấy là người thân của cô sao? Trong suốt mấy tháng qua đều là cô ấy ở đây chăm sóc cho cô mà.

Anh nhếch môi:

-         Có một giấy tờ nào chứng minh cô ấy và tôi có quen biết hay không? có phải ai lên tiếng nói là người thân của tôi các ông đều tin? Ngay cả khi kẻ thù của tôi ông cũng cho vào?

Thái độ của bác sĩ lúng túng thấy rõ, ông liên tục đưa mắt sang cô hy vọng cô lên tiếng để giải thích gỡ nguy cho ông trong tình huống này. Nhưng cô vẫn cúi đầu im lặng như kẻ câm, kẻ điếc khiến ông bối rối vô cùng. Anh nhìn sơ qua đủ hiểu tâm trạng của ông lúc bấy giờ. Anh tiếp tục lên tiếng:

-         Tôi đưa cho ông một số điện thoại, phiền ông gọi gấp cho người này. Đây cũng là người thân duy nhất của tôi.

Nói rồi anh đọc nhanh một dãy số, vị bác sĩ kia liền lật đật ghi lại. Xong rồi ông đưa mắt nhìn cô. Giọng nói vẫn thể hiện đầy lúng túng:

-         Còn cô gái này….

Nãy giờ không phải cô cố tình im lặng, không phải cô không muốn lên tiếng mà là cô sợ rằng tiếng nói của mình sẽ bị nghẹn cứng. Sợ rằng sự yếu đuối này lại một lần nữa bị anh cho rằng là “giả tạo”. Phải khó khăn lắm cô mới nuốt được nước mắt ngược vào trong lòng, khó khăn lắm mới hít lấy một hơi thở dài lấy lại giọng nói rõ ràng. Cô thều thào một cách khó nhọc, dù đã cố gắng hết sức có thể nhưng âm hưởng trong giọng nói của cô vẫn trầm uất đầy nước mắt.

-         Không cần đâu. Tôi sẽ lập tức rời khỏi đây.

Nói rồi, cô đứng bật dậy, rời đi như một cái máy vô tri. Không một cái quay đầu, không kịp nhìn thấy anh lần cuối. Cô cứ thế mà rời khỏi cửa. Mùi hương trên cơ thể cô cứ như thế mà mất đi như là chưa từng tồn tại vậy.

Theo cuộc gọi của bác sĩ, không quá lâu sau tại bệnh viện xuất hiện một người đàn ông trung niên tuổi đã ngoài bốn mươi. Ông ta hớt hơ hớt hãi dẫn theo một vài người xông thẳng vào phòng bệnh của Bảo An. Cửa phòng chưa mở đã nghe giọng ông ta lớn tiếng vọng vào.

-         Jay, cháu của ta. Con làm sao thế này?

Bảo An ngồi bật dậy, tươi cười nhìn người đàn ông trước mặt.

-         Chào chú Jack. Lâu quá rồi không gặp chú.

Không kịp thở, ông liền chạy về phía Bảo An, đặt hai tay lên mặt anh, rồi đến lên vai. Khuôn mặt ngập tràn sự lo lắng.

-         Nói cho chú nghe, tại sao con lại ra nông nổi này. Kẻ nào dám làm con như thế?

Anh hướng tầm mắt ra chiếc ghế phía sau, ra hiệu cho ông ngồi xuống. Theo tầm nhìn của Bảo An. Ông mới đặt lưng xuống yên vị trên chiếc ghế kia. Miệng vẫn lẩm bẩm không ngớt.

-         Tại sao chú lại không biết gì hết thế này.

Anh ôn tồn nhìn người đàn ông đối diện. Đây là chú ruột của anh. Người thân duy nhất ngoại trừ anh trai anh còn tồn tại trên cõi đời này. Anh xoay mặt đi hướng khác, giọng nói trở nên đanh thép.

-         Cháu bị tai nạn, hôn mê cả hai tháng nay. Chỉ vừa mới tỉnh lại hồi chiều này.

Ông Jack đang ngồi trên ghế nghe xong bật người đứng dậy. Hốt hoảng vịn chặt lấy anh.

-         Hai tháng? Suốt hai tháng nay? Vậy tại sao John lại không nói gì với chú hết vậy?

Bảo An bật cười. Đúng theo dự đoán của anh. Anh tin chắc rằng Bảo Bình sẽ giấu kín chuyện này. Như một kiểu cách che đậy đi tội lỗi của mình. Quay sang người chú ngồi kế bên, anh nghiêm giọng:

-         Chú, nếu như có người phế đi bàn tay phải của cháu. Dù cho người đó là ai, chú có sẵn sàng đòi lại công bằng cho cháu không?

Ông Jack toát hết cả mồ hôi. Ông nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của Bảo An rồi run run cầm lấy nó. Nó lạnh toát và mềm nhũn khiến ông vừa chạm vào đã lập tức buông ra. Ông chua xót nhìn Bảo An, giọng nói đanh lại giận giữ tột cùng.

-         Chú hứa với cháu, dù có là ai chú cũng bắt nó phải trả giá gấp trăm ngàn lần.

Bảo An nhếch môi, ánh mắt buồn lơ đãng phóng ra xa.

-         Được, vậy chuyện đầu tiên cháu muốn nhờ chú là tìm giúp cháu một người có thể chăm sóc tốt cho cháu trong suốt khoảng thời gian này. Và tìm thêm cho cháu một vài vệ sĩ riêng, những người có thể tin tưởng được. Tuyệt đối trong suốt khoảng thời gian tay cháu chưa lành lặn hẳn thì trừ chú ra không được cho bất kì một ai tiếp cận cháu. Còn nữa tìm cho cháu một bác sĩ giỏi nhất, trong thời gian ngắn nhất phải phục hồi được bàn tay này cho cháu.

Ông Jack đưa tay vỗ vài cái vào vai Bảo An. Một người trưởng thành và trải đời như ông chỉ cần suy nghĩ thoáng qua thôi cũng biết chuyện này ít nhiều gì cũng có dính liếu tới Bảo Bình. Hai đứa cháu này đều là cháu ruột của ông, nhưng từ nhỏ ông đã coi trọng Bảo An hơn hẳn Bảo Bình. Ông tin chắc rằng tập đoàn PC chỉ có Bảo An mới có thể làm chủ nên từ lâu đã muốn lật đổ Bảo Bình. Ông như mở cờ trong bụng âm thầm cười một cái thật nhanh.

-         Jay, cháu yên tâm đi. Dù con không đưa ra những yêu cầu này thì với cương vị là chú của cháu, ta cũng sẽ vì con mà gắng hết sức.

…………………………………………………………………………………

An Đình rời đi khi trời đã khá khuya.  Đi ngang qua một tiệm hot dog thơm lừng, bụng cô lại sôi lên,  không kềm lòng được cô mua một vài cái đem về. Lấy điện thoại ra gọi cho Mie, ý rằng muốn hỏi Mie có muốn ăn hay không nhưng gọi mãi vẫn không có tín hiệu. Cô liền mua hờ cho Mie một vài vị cơ bản. Rồi đi ngang qua tiệm cháo dinh dưỡng dành cho người bệnh cô cũng không quên tấp vào mua cho Bảo An một phần. Trên đường về cô liên tiếp tưởng tượng ra khung cảnh khi Bảo An tỉnh dậy nhìn thấy Mie vẫn luôn túc trực ở bên chắc sẽ rất cảm động. Nếu giữa bọn họ dù có hiểu lầm như thế nào thì công sức chăm lo của Mie bỏ ra mấy tháng qua hẳn là cũng bù đắp đủ rồi. Hy vọng rằng hai người họ lại đầm ấm hạnh phúc như xưa.

Cánh cửa phòng bệnh của Bảo An khép hờ. Có hai người bận vest đứng phía ngoài khiến cho An Đình rất lấy làm lạ. Không lẽ lại là người thân hay bạn bè của anh lại thăm? Cô nhíu mày không biết có nên vào hay không nhưng bụng dưới của cô hơi căng. Chiều giờ uống khá nhiều nước nên bây giờ cô cảm thấy rất tức bụng mà nhà vệ sinh chung thì không mấy sạch sẽ nên thôi cô mặc kệ những người kia là ai, cô lịch sự cuối đầu chào hai anh đứng trước cửa rồi từ tốn bước vào nhưng khi chân vừa chạm cửa thì ngay lập tức bị hai anh đẹp trai ngăn lại. Một anh hất hàm tỏ thái độ rất-nghiêm-túc với cô.

-         Cô là ai?

Cái ánh mắt quá nghiêm túc đó làm cô hơi sờ sợ. Cô bặp bẹ từng từ tiếng anh trả lời anh ta.

-         Tôi là bạn của Bảo An.

Anh ta nhíu cặp chân mày lại nhìn cô với ánh mắt đầy hoài nghi.

-         Xin lỗi, ngài Jay có căn dặn không muốn tiếp bất kì ai cả.

Cô há hốc mồm lúng túng đến phát tội.

-         A! xin lỗi, tôi là người chăm sóc cho Bảo An. À, có Mie ở trong đó không? cho tôi gặp Mie cũng được.

-         Xin lỗi, tôi không biết ai là Mie cả. Trong đó chỉ có ngài Jay và ngài Jack thôi. Cảm phiền cô đi cho.

Cô đứng chéo hai chân một cách đầy khó chịu. không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng quả thật cô đã rất “gấp” không có nhiều thời gian vòng vo tam quốc với cái người mắt xanh, da trắng này. Cô không thèm nói nhiều với anh ta nữa mà chuyển qua lớn giọng nói vọng vào phía trong.

-         Bảo An, tôi là An Đình. Anh cho tôi vào đi, hành lý của tôi còn ở trong đó mà.

Cô chuyển qua nói tiếng Việt khiến cho hai tên canh cửa chẳng hiểu ất giáp gì nhưng vẫn mạnh tay chặn cô lại đẩy ra ngoài. Bảo An ở bên trong tất nhiên nghe được toàn bộ nội dung câu chuyện này. Anh đảo mắt nhìn quanh phòng, quả thật ngoại trừ một số quần áo và vật dụng cá nhân của Mie ra thì cũng xuất hiện khá nhiều thứ linh tinh của “người lạ”. Anh thầm hiểu trong suốt khoảng thời gian hai tháng qua không hẳn chỉ có mình Mie ở bên cạnh chăm sóc cho anh. Anh quay sang nói với người chú.

-         Để cho cô ấy vào.

Ngay lập tức hai tên canh cửa lui ra sau nhường đường cho An Đình bước vào. Không còn rào cản cô phóng thật nhanh vào phòng. Nhìn thấy người đàn ông đứng tuổi trong phòng cô chợt khựng lại nhưng do quá gấp nên chỉ kịp gật đầu chào một cách nhanh chóng rồi phóng như bay vào nhà vệ sinh. Cái sự lật đật, tự nhiên của cô làm cho hai người đàn ông trong phòng ngơ ngác nhìn lấy nhau rồi lắc đầu.

Sau khi trút xong bầu tâm sự, cô nhẹ nhõm hơn rõ ràng. Ngay sau đó cô mới thấy làm lạ vì những người mang đầy nét “hình sự” xuất hiện trong phòng của Bảo An. Và không hiểu sao lại không thấy Mie đâu cả. Điện thoại của Mie vẫn mất liên lạc, cô thầm trách tại sao Mie lại không nói tiếng nào lại đột nhiên mất tích như thế. Căng thẳng bước ra ngoài, cô cúi đầu lẳng lặng đi lại gần hai người họ. Lúc bấy giờ ánh mắt của họ vẫn dán như in vào người cô. Cô rùng mình gật đầu chào người đàn ông kia một lần nữa rồi nhanh chóng bước ra phía cửa.

-         Khoan đã.

Bảo An lên tiếng làm bước chân cô ngưng khựng lại. Cô rụt rè quay người lại, chưa kịp phản ứng thì anh đã lên tiếng trước, giọng nói đầy mỉa mai.

-         La làng lên, đòi vào đây cho bằng được, rồi lại vội vàng bước ra. Cô coi phòng của tôi là nhà vệ sinh công cộng à?

Cô xấu hổ đến mức cứng họng không biết phải nói gì, hồi nãy một mực đòi vào chủ yếu là muốn xem xem bên trong thật ra xảy ra chuyện gì và cũng một phần do cô quá gấp. Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy mình hơi vô duyên và dư thừa nên mới muốn đi ra, nào ngờ đâu lại bị anh bắt bẽ như thế. Nhất là trước mặt người lạ nữa chứ. Hên là anh lại nói bằng tiếng Việt. Lạy trời cho ông chú kia không biết tiếng Việt, nếu không thì cô không biết phải giấu mặt vào đâu.

Tầm mắt của ông Jack vẫn chưa hướng sang vị trí khác. Ông mĩm cười nhẹ rồi lên tiếng hỏi cô, bằng một giọng tiếng Việt khá rành rỏi.

-         Cô là ai?

Ôi thôi rồi, cô thở dài một cách đầy xấu hổ, vẫn không dám ngước mặt lên. Cô run run trả lời.

-         Dạ, cháu là bạn của Mie.

-         Mie?  - Ông Jack nheo mắt suy nghĩ chợt nhớ ra Mie là ai thì ông mới tươi cười quay sang nói với Bảo An – thì ra là bạn của bạn gái cháu.

Nghe nhắc đến Mie ánh mắt của Bảo An lập tức đanh lại, anh nhìn qua An Đình, trong trí nhớ của anh không ấn tượng gì lắm với cô bạn này của Mie. Nhưng lại vô cùng bất ngờ khi người đầu tiên anh thấy sau hai tháng bất tỉnh lại chính là cô gái này.

-         Nói cho tôi biết, hai tháng qua có phải cô đã cùng với Mie chăm sóc cho tôi?

An Đình ngước ngước mặt nhìn anh rồi chậm rãi gật đầu. Cô bây giờ trông như phạm nhân đang bị hỏi cung vậy, nhìn đáng thương vô cùng.

-         Tại sao cô lại phải chăm sóc tôi như thế? Đừng nói với tôi cô chẳng qua là vì tình bạn với Mie nghĩa hiệp ra tay giúp đỡ mà không hề có bất kì lợi ích gì?

Cô lập tức ngẩn mặt lên vội vàng nhấp nháy môi như muốn trả treo rằng cô không hề vì lợi ích gì cả, chẳng qua là thấy Mie một mình chăm sóc anh quá vất vã nên mới dọn nhà qua đây ở ké để phụ giúp cô ấy. Nhưng lời nói dường như sắp bật khỏi cổ họng lại bị cô kịp thời nuốt trọn vào. Lỡ may câu nói này đến được tai Mie thì quả thật cô không biết phải giải thích như thế nào. Thế là cô suy đi nghĩ lại vẫn nên chọn cách im lặng là tốt nhất. Cúi mặt xuống đất, cô vẫn không trả lời anh.

Nhìn cái cách biểu đạt trên khuôn mặt non nớt kia quả nhiên không qua mắt được anh. Anh nhếch môi lộ ra một nụ cười đầy châm biếm.

-         Cô ấy cho cô lợi ích gì, tôi sẵn sàng trả gấp mười lần như thế. Chỉ cần….cô tiếp tục ở lại đây là chăm sóc cho tôi đến khi tôi hồi phục hoàn toàn là được.

Cô ngay lập tức như con lật đật bật dậy, ngước cao đầu nhìn anh chằm chằm. Cô không nghe lầm ấy chứ? Cứ tưởng rằng anh sẽ đuổi cô đi vì muốn một mình ở cạnh Mie, không muốn cô là kì đà cản mủi. Thế mà giờ chính miệng anh lại bảo cô ở lại? Đây chính là điều cô cầu còn không được. Không thể lột tả được cảm xúc vui mừng đầy bất ngờ này. Nên cô đã không kịp che giấu đi, cứ thể hiện hết tất cả các tình tiết ngập tràn sự biết ơn vào ánh mắt đang nhìn anh chằm chằm kia. Khiến anh bị sự biểu tình hơi quá của cô bất giác thấy sờ sợ. Anh hướng mắt sang phần ăn cô mới đem về cố tình nói thật nghiêm túc.

-         Hâm cháo lại cho tôi đi.

Cô bừng tỉnh, thấy dáng vẽ hơi lố của mình, cô cảm thấy gượng ngùng vô cùng. Ngay lập tức như một cái máy đem phần cháo mới mua cho anh đi hâm nóng.

Được một lúc sau, cái người mà anh gọi là “chú” cũng đi về. Kéo theo hai tên đáng ghét lúc nãy. Trả lại cho cô cái không gian yên tỉnh đến mức…..đáng sợ. Theo trong trí tưởng tượng của cô mỗi lần nghe Mie kể về anh. Anh vốn là một con người hòa đồng, dễ gần. Đôi lúc còn như trẻ con nghịch ngợm và làm nũng với Mie. Thế mà giờ đây những gì anh biểu hiện lại hoàn toàn trái ngược, đã không lên tiếng nói chuyện với nhau đã đành. Anh lại còn ngồi im một tư thế, mở to hai mắt nhìn trừng trừng ra cửa sổ, không một cử động. Ngay cả cái chớp mắt của anh cô cũng khó mà thấy được. Cô thì im lặng mở một cuốn sách ra đọc, thỉnh thoảng nhìn về phía anh xem anh có cần giúp gì hay không nhưng bao lần cô nhìn thấy anh vẫn nguyên một tư thế như vậy quả thật khiến cô “rợn da gà”. Nhìn sang đồng hồ cô giật mình khi thấy kim đồng hồ đã nhích sang con số không. Thế mà Mie vẫn chưa thấy đâu cả. Cô bất đắc dĩ lắm mới đành lên tiếng hỏi anh:

-         Bảo An, Mie đâu rồi?

Anh vẫn trầm ngâm không trả lời, lúc này nổi sợ của cô quả thật càng lớn hơn. Có khi nào….anh bị gì rồi đó không? Có lần cô đọc sách thấy có trường hợp đột quỵ bất đắc kì tử, chết cứng trong khi vẫn ngồi im trong một tư thế. Cho đến khi có người lại chạm phải thì té nhào xuống đất. Toát cả mồ hôi lạnh, cô tay cầm quyển sách run run bước lại gần anh, bước đi của cô rụt rè đến mức không phát ra bất kì tiếng động nào, ngay cả việc hít thở cũng bị nổi sợ hãi làm mất đi. Một tay ôm quyển sánh sát vào trong lòng, tay còn lại cô quơ quơ trước mặt anh. Anh vẫn không có bất kì phản ứng nào. Ngay lập tức cô thả quyển sách xuống đất dùng hai tay vịn lên vai anh lay mạnh. Hoảng hồn khi có người đột nhiên chạm vào người mình, anh giật mình hét lớn. Cô cũng bị tiếng hét của anh hù dọa cho kinh hồn bạc vía, cả hai không hẹn mà cùng nhau hét lên:

-         Ááá……

-         Cô điên hả, làm cái trò gì vậy? – Anh lúc này đã định hình người chạm vào mình chính cô, lập tức tức giận lớn tiếng với cô. Thấy được anh vẫn còn “sống” cô không màn đến câu hỏi của anh mà thở phào nhẹ nhỏm. Hai tay thêm một lần nữa đặt trên vai anh vỗ vỗ vài cái.

-         Anh còn sống thật hả?

Anh giận tới mức đỏ mặt tía tai, đang thả hồn theo những suy nghĩ bâng quơ thì lại bị cô hù đến mức tim sắp nhảy ra ngoài. Giờ lại còn nghe cô hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy nữa khiến anh bực mình đến mức chỉ muốn ngay lập tức bóp nát cô. Nuốt lấy nước bọt kiềm chế cơn giận xuống. Anh ngó lơ sang chỗ khác.

-         Dìu tôi vào nhà vệ sinh.

Cô lập tức nghe theo lời anh, một tay đỡ lấy cây treo nước biển. Tay còn lại ôm ngang hông anh, một cách nặng nhọc dìu anh từng bước một. Đầu anh qua hai tháng bất tỉnh vẫn còn rất đau kèm theo cơn chóng mặt say sẫm, bây giờ đột nhiên đứng lên khiến xém tý nữa anh đã té nhào, may sao có cô làm điểm tựa mới có thể khiến anh đứng vững. Anh một mình ngồi trong nhà vệ sinh, cô vẫn đứng phía ngoài cầm hộ anh giá truyền nước biển. Chợt nhớ tới Mie, cô lên tiếng hỏi:

-         Mie đâu rồi Bảo An?

-         Không biết – anh đáp cộc lốc.

-         Sao lại vậy? Hồi chiều lúc anh tỉnh dậy có nhìn thấy cô ấy không?

Anh im lặng không đáp, khiến cô càng thêm tò mò hỏi liên tục.

-         Có phải anh lại cãi nhau với cô ấy? Anh có biết trong suốt thời gian qua Mie đã vì anh cực khổ như thế nào rồi không?

Vẫn không có ai trả lời cô, cô tức giận dùng tay đập lấy cửa:

-         Nè, tôi đang nói chuyện với anh đó. Có phải anh đuổi Mie đi rồi không? chiều giờ tôi không liên lạc được với cô ấy, có khi nào cô ấy xảy ra chuyện gì rồi không?

Nghe thấy tiếng dội nước, rồi tiếng mở cửa. Cô quay sang choàng một tay ngang hông anh, để anh gác một tay lên vai mình. Lại dìu anh về giường, anh vẫn kín bưng không hé răng nữa lời. Khiến cô dường như không chịu nổi, thúc thúc tay còn lại vào người anh, cô liên tục hối thúc.

-         Bảo An, trả lời tôi đi Mie đâu rồi?

-         Cô ấy nói nhiều quá bị tôi đuổi đi rồi.

-         Sao lại… - lời nói sắp bật ra khỏi cổ họng cô mới chợt hiểu câu trả lời vừa rồi của anh ý là đang chửi khéo mình, cô tức giận đẩy mạnh anh lên giường, làm anh mất thế té nhào, cũng may là chỉ ụp mặt xuống gối. Anh tức giận ngước lên nhìn cô.

-         Cô…

Không cho anh cơ hội nói hết câu, cô đã lại tắt đèn, trèo lên giường của mình trùm chăn kín đầu, đánh một giấc dài tới tận sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trong